Đứng trước núi Ngọc lúc này chính là Không Thanh, không chỉ có được nguyên thần hoàn chỉnh mà còn có cả một thân thể yêu kiều mềm mại. Thân thể này của nàng được tạc hoàn toàn bằng bảo ngọc. Núi Vọng Trần vốn dĩ chính là môn phái gần kề với tiên môn nhất, ngay cả Lộ Nhai cũng có thể luyện hóa một thân thể mới cho Hàn Thủy Thạch, hiện tại Không Thanh có thân thể này cũng không có gì kỳ lạ.

Hàn Thủy Thạch nhìn nàng chăm chú. Một lúc sau, hắn đột nhiên quẳng Lộ Nhai trong tay đi, bước nhanh về phía Không Thanh. Trên mặt Không Thanh hiện giờ đều là ý cười vui sướng ấm áp: “Hàn Thủy Thạch!”

Nàng tinh nghịch chớp chớp mắt với hắn, sau đó lại thấy người núi Vọng Trần đều đang đứng đầy quanh đấy, chỉ đành thấp giọng mà nói: “Tạm thời chàng đừng xúc động quá nha, khi nào bọn họ đi hết cả rồi ta sẽ tâm sự riêng cùng với chàng.”

Hàn Thủy Thạch không nói gì, chỉ nhìn từ trên cao xuống, lặng lẽ đánh giá nàng. So với cơ thể cao hơn một trượng của hắn, nàng trông thực sự nhỏ bé khôn tả. Không Thanh phải ngửa cổ lên mới trông thấy được mặt hắn, mà hai tròng mắt của hắn bây giờ chỉ toàn ma khí sắc đỏ.

Hắn nhìn chằm chằm nàng suốt hồi lâu, sau đó mở miệng, gằn từng tiếng một: “Các ngươi giết chết Vấn Thủy!”

Không Thanh có chút nóng nảy, vội nói: “Chàng nghe ta giải thích đã!”

Cổng Cửu Thượng Cung bên Hàn Thủy Thạch chầm chậm mở ra, ngăn chính giữa nàng và hắn. Hàn Thủy Thạch vẫn chỉ lặp lại câu nói đó: “Các ngươi giết chết Vấn Thủy!”

Không Thanh vội vàng nói: “Hàn Thủy Thạch…” Lời còn chưa dứt, Vạn Ma Trận quanh người hắn đã đột nhiên khởi động lần nữa, một con ma lao thẳng ra gặm lấy cánh tay trắng nõn của nàng. Thân thể bằng ngọc mới của nàng trông thì trơn bóng nhẵn mịn như là da thịt người thường nhưng bản chất lại rất giòn. Nó vừa cắn lên, tay nàng lập tức răng rắc sứt mẻ!

Không Thanh vội vàng lùi về phía sau một bước, tận lực tránh né.

Từ trong động phủ tại núi Ngọc, các trưởng lão núi Vọng Trần đều đã lần lượt đi ra. Núi Vọng Trần tổng cộng có mười tám trưởng lão, tất cả đều là nữ tử, tuy rằng tuổi không còn nhỏ nhưng nhìn dáng vẻ thì vẫn thướt tha yểu điệu.

Các nàng đều đã nhập môn từ lâu, trước kia từng được chính trưởng lão đời đầu đích thân truyền thụ pháp chú bí quyết. Pháp chú của núi Vọng Trần vừa phức tạp lại vừa đa dạng, phần lớn đều được truyền lại qua các bí tạ chép tay. Tuy nhiên đối với một số bộ pháp có độ khó cực kỳ cao, học mỗi chỉ quyết cùng tâm pháp ghi trên giấy không thể nào tinh thông được thì chỉ có thể trực tiếp truyền miệng giữa sư phụ vào đồ đệ.

Mười tám vị trưởng lão ở đây đều là những người tu vi phi phàm, họ buộc phải không ngừng truyền công cho chính đệ tử của mình mới có thể tránh được kiếp số đột ngột phi thăng.

Lúc này cả mười tám vị trưởng lão đều xông lên, chắn ngay trước mặt Không Thanh. Luồng khí sậm màu đỏ máu ở quanh người Hàn Thủy Thạch đang mỗi lúc một dày hơn. Hắn lia lưỡi đao cực âm trong tay, một môn đồ tức khắc bị chém đôi thành hai nửa, thi thể thậm chí còn chưa chạm đất đã bị Vạn Ma Trận mạnh mẽ hút thẳng vào trong.

“Hàn Thủy Thạch, đừng đả thương người khác!” Không Thanh kêu lên một tiếng, nhưng mà hiện tại Hàn Thủy Thạch sao có thể để lời nàng nói vào tai? Hắn lần nữa vung đao lên, hướng về phía nàng chém tới.

Mười tám trưởng lão kia đồng loạt tiến lên kết trận để tấn công Hàn Thủy Thạch. Đây là kiếm trận tinh diệu bậc nhất của núi Vọng Trần, mười tám vị trưởng lão lại cùng nhau thi triển, uy lực hiển nhiên không thể nào coi thường được. Hàn Thủy Thạch bị vây chặt trong trận, tức thì gầm lên một tiếng. Gần đó có một đệ tử khác tu vi yếu kém không chịu nổi sức ép này, đã phun ra một ngụm máu.

Lộ Nhai loạng choạng ngồi dậy, chạy vài bước đến bên cạnh Không Thanh: “Tông chủ, tu vi của người đã khôi phục chưa?”

Sắc mặt Không Thanh bỗng nhiên có chút quái dị. Nàng nhìn hắn một cái, nói: “Đã khôi phục rồi.”

Nghe thấy đúng giọng Không Thanh, Lộ Nhai liền yên tâm, nói: “Xin Tông chủ hãy thu phục tên yêu ma kia, báo thù cho môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần!”

Không Thanh nhìn thoáng qua Hàn Thủy Thạch giữa trung tâm kiếm trận. Hiện tại hắn đã vô cùng cuồng dại, ra chiêu không hề nương tay chút nào. Cho dù là mười tám vị trưởng lão cùng động thủ thì chỉ sợ cũng chẳng thể kiềm chân được hắn bao lâu.

Mà đúng vào lúc ấy, trên bầu trời bỗng có một đám mây đen kéo tới. Không Thanh vừa ngẩng đầu thấy, tức khắc sắc mặt đại biến: “Đây là… mây khổ nạn? Tại sao lại như vậy? Ai sắp sửa độ kiếp thế?” Trong lòng nàng âm thầm nghi hoặc – không phải là mình đó chứ? Lộ Nhai cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt lóe ra một tia vui sướng: “Là Hàn Thủy Thạch! Công pháp của hắn vốn đã vượt qua giới hạn của Đạo Trời với phàm nhân, chỉ cần ở dưới nhân gian sử dụng hơi nhiều tu vi, lôi tiếp lập tức sẽ bị kéo tới đây ngay.”

Không Thanh nghe hắn nói, vậy mà lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lôi kiếp cỡ đó không nhằm nhò gì với chàng đâu!”

Lộ Nhai ngẩn ra, chỉ cảm thấy ngữ khí của nàng có chút gì đấy kỳ quái. Không Thanh đường đường là Tông chủ đời thứ tư, không đến mức dùng giọng điệu có phần bướng bỉnh kiểu đó để đi nói chuyện với đệ tử chứ?

Hắn vừa quay đầu sang nhìn thì lại thấy Không Thanh đứng bên mình khôi phục vẻ mặt lạnh tanh nghiêm túc, nói: “Hắn trước kia từng cản được lôi kiếp tru tiên phục ma mà không hề hấn gì cả.”

Lộ Nhai nhíu mày: “Tông chủ đã quên rồi sao, lúc ấy hắn còn đang ở chỗ nào cơ chứ? Nơi ấy vốn không phải trần gian, lôi kiếp Đạo Trời giáng xuống cũng không đến nỗi quá mức nghiêm trọng. Nhưng mà hiện giờ hắn lại đang ở dưới này, lôi kiếp kia tuyệt đối không phải dạng hắn có thể chống đỡ được.”

Không Thanh nghe vậy thì liền lắp bắp kinh hãi, thoắt cái đã vọt vào ngay chính giữa kiếm trận. Hàn Thủy Thạch vẫn đang đánh nhau cùng mười tám vị trưởng lão, Vạn Ma Trận cũng không ngừng hấp thu linh khí xung quanh. Chính bởi vì Vạn Ma Trận của hắn hút mất lượng lớn linh khí nên mới dẫn lôi kiếp đến nơi này nhanh chóng như vậy.

Không Thanh lớn tiếng gọi: “Hàn Thủy Thạch! Chàng nhìn lên trời mà xem!”

Hàn Thủy Thạch căn bản không ngẩng đầu lên, giọng hắn trầm xuống cực điểm: “Các ngươi giết chết Vấn Thủy, ta sẽ tàn sát toàn bộ núi Vọng Trần này để máu thịt và nguyên thần các ngươi đều phải chôn theo cùng nàng!”

Không Thanh ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Vậy còn chàng thì sao? Chàng cũng sẽ chết theo đó.”

Hàn Thủy Thạch một đao chặt đứt linh kiếm của một trưởng lão. Ngọn lửa cực âm của hắn đảo qua, trưởng lão kia tức thì phụt máu, cả người văng ra đằng xa. Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu trên đời này không còn có nàng thì ta cần gì phải chịu đựng cái thế gian này thêm nữa.”

Đôi mắt Không Thanh bỗng nhiên lập lòe ánh nước. Nàng bất chợt lao thẳng vào trong Cửu Thượng Cung, chẳng hề để tâm đến muôn ngàn yêu ma gào thét xung quanh mà trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch vẫn chưa thu lại ngọn lửa cực âm hộ thể, hiện giờ nó đang hừng hực thiêu đốt thân thể bằng ngọc của nàng.

Không Thanh tha thiết nói: “Hàn Thủy Thạch, Vấn Thủy vẫn chưa chết mà, chàng cúi đầu nhìn ta, nhìn ta đi!”

Hàn Thủy Thạch cười lạnh: “Ngươi đã muốn tự gạt mình!” Hắn tóm chặt lấy đôi vai gầy nhỏ của nàng. “Ngươi còn dám lừa gạt ta!” Dứt lời, hắn nhấc tay, một chưởng nặng nề ập thẳng xuống người Không Thanh.

Hàn Thủy Thạch hoàn toàn ngó lơ gương mặt giống với Vấn Thủy như đúc ấy. Nếu như trên thế giới này có một ai đó có thể hoàn toàn phân biệt Trúc Vấn Thủy và Không Thanh, đó chỉ có thể là hắn.

Chỉ riêng ở trong mắt hắn, Vấn Thủy mới chỉ là Vấn Thủy thôi, không hề liên quan gì tới Không Thanh kia cả.

Từ khóe miệng Không Thanh tràn ra một ngụm máu tươi. Cơ thể bằng ngọc của nàng nhiều chỗ đã bị ngọn lửa cực âm thiêu đến rạn nứt, nhưng mà nàng vẫn gắng gượng bò dậy, cắn răng gọi hắn: “Hàn Thủy Thạch! Ta là Vấn Thủy thật mà, chàng hãy nhìn ta đi.”

Vậy mà ánh mắt của con ma kia vẫn cứ lạnh băng đến thế. Xung quanh người hắn lúc này chỉ toàn ma ảnh dữ tợn cùng làn sương mù đỏ máu. Đao của hắn đã triệt để phá vỡ kiếm trận của núi Vọng Trần. Mười tám trưởng lão, tất cả đều đã bị thương, hoặc nhiều hoặc ít.

Có người che ngực, lớn tiếng cầu cứu: “Không Thanh Tông chủ!”

Không Thanh tiến lên hai bước, chật vật nói: “Hàn Thủy Thạch, ta thật sự là Vấn Thủy. Ta biết bọn họ nhất định không tha cho chàng nên mới chủ động tới đây. Chàng muốn ta làm thế nào thì mới chịu tin tưởng ta?”

Đổi lấy ánh mắt buồn bã thê lương của nàng là một đao nữa của Hàn Thủy Thạch. Lưỡi đao cực âm của hắn không chút lưu tình phóng xuống, Không Thanh đành phải rút binh khí ra ngăn cản. Binh khí của nàng giờ là Thủy Tụ(1), nghe nói ngàn vạn năm trước người trời đã để chúng lại dưới chốn nhân gian. Hai ống tay áo này dát vàng nạm bạc, khi chuyển động không chỉ sắc bén đến mức cắt được cả vàng mà còn tạo ra bóng ảnh kiều diễm, mỹ lệ vô cùng.

Hàn Thủy Thạch vừa thấy món binh khí này, sát khí trong mắt liền nồng đậm thêm mấy phần. Ma khí xung quanh lưỡi đao cực âm của hắn bùng mạnh, nháy mắt bổ về phía nàng!

Không Thanh nhanh chóng triển khai Thủy Tụ. Giữa làn sương máu giăng kín bầu trời, chỉ thấy tiếng binh khí của họ không ngừng đụng độ với nhau. Sau khi kết hợp cùng với chủ hồn, nàng cuối cùng cũng đã khôi phục được toàn bộ phần ký ức liên quan tới những pháp thuật tu vi mà mình sở hữu.

Pháp bảo trong tay nàng chuyển động linh hoạt tựa như nước chảy mây trôi, không hề gặp trở ngại gì. Hàn Thủy Thạch giao thủ cùng nàng một hồi, mây đen trên đầu hắn càng lúc càng mù mịt hơn.

Không Thanh sốt ruột nói: “Chàng thực sự muốn cùng chết với chúng ta tại đây sao!”

Hàn Thủy Thạch gằn giọng: “Ta đã hạ quyết tâm rồi, ngươi cứ chống mắt lên mà xem.”

Tiếng sấm rục rịch rền vang, toàn bộ núi Vọng Trần đều bị phủ trong bóng tối. Trận pháp hộ sơn của họ vẫn chưa thu lại, mà lúc này dù có thu lại thì cũng chẳng còn kịp nữa. Môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần giờ đây đều như ruồi bọ mất đầu, không ai có thể tự mình tìm đường sống cả.

Mười tám trưởng lão đều sốt sắng gọi: “Tông chủ!”

Vẫn là Lộ Nhai lanh trí nói: “Mau mau mở kính Vạn Không ra đi!”

Mười tám vị trưởng lão kia lúc này mới sực tỉnh mộng, vội vã lấy pháp bảo trấn phái ra. Sấm sét vẫn đang không ngừng nổ đùng đoàng trên đầu họ. Lôi kiếp hàng yêu phục ma giáng xuống luôn nhanh hơn lôi kiếp phi thăng bình thường, lúc này đã bắt đầu có một đợt chớp rạch vỡ tầng mây phóng tới. Lộ Nhai lớn tiếng kêu lên: “Tông chủ, đem hắn trở về cái chốn vô danh kia đã, trước mắt chỉ có như vậy mới tránh được nạn diệt môn của núi Vọng Trần!”

Không Thanh quay đầu nhìn Lộ Nhai, chỉ thấy đằng sau lưng hắn quả nhiên xuất hiện một lối mòn bằng mây trắng.

Nàng không nói hai lời, lập tức xoay người bỏ chạy về phía con đường mây ấy. Hàn Thủy Thạch gầm lên một tiếng, một đao chém xuống, toàn bộ không gian trong kính Vạn Không bất chợt rung lắc dữ dội!

Không Thanh đạp mây phi lên, Lộ Nhai ở bên ngoài trông thấy Hàn Thủy Thạch bám theo sát sau lưng nàng thì lập tức đóng cửa ra lại rồi nói: “Ta lên trước đã, mọi người ở đây giữ cửa giúp ta!”

Dứt lời, hắn hướng cửa vào của kính Vạn Không sang một chỗ khác cách núi Ngọc chừng vài bước. Chỉ thấy bên sườn núi Ngọc có một cây cổ thụ khổng lồ, phi thẳng lên trên trời cao. Ở đằng chân trời, mây đen đã chồng chất đến mức không còn một khe sáng nào có thể lọt qua được nữa. Một trưởng lão không màng đến thân thể bị trọng thương, liều mạng bò dọc lên trên thân cây.

Lộ Nhai dẫn cửa vào của kính Vạn Không về phía pháp trận tiếp dẫn, sau đó cũng bắt đầu bò lên thân cây theo trưởng lão kia. Từ ngàn xưa trời đã cách đất chín vạn dặm, mà trong chín vạn dặm ấy lại có vô số tầng trời. Nếu như vô ý lạc bước vào một tầng trời trên cao khi tu vi còn chưa đủ thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Mà núi Vọng Trần từ xưa tới nay vẫn luôn là tông môn tiếp cận được gần với tiên môn nhất, rất nhiều thuật pháp mà họ sở hữu đều là tiên pháp thượng thừa, nhưng người bên ngoài chẳng mấy ai biết nguyên nhân. Chỉ riêng môn nhân đệ tử trên núi mới thực sự hiểu rõ ràng – đó là bởi vì trong môn phái của họ vốn có một cây Kiến Mộc(2).

Thân cây Kiến Mộc này rất cao, thông được tới tận bầu trời. Đệ tử núi Vọng Trần trước kia vẫn luôn tu luyện ở quanh gốc cây, không chỉ thu hoạch được rất nhiều linh khí mà còn có thể hành tẩu tới một số kẽ hở giữa trời và đất.

Sau đó bọn liền phát hiện ra quy tắc của Đạo Trời đối với việc các tu sĩ phi thăng. Đạo Trời không cho phép họ dừng chân mãi mãi tại nhân gian, vậy nên bọn họ một khi tu vi đã mãn, nhất định phải trải qua lôi kiếp để phi thăng lên bầu trời.

Thế nhưng trên kia các tầng trời khác nhau lại nhiều không thể kể siết, trong khi linh khí phiêu bổng nhẹ nhàng, còn ma khí thì trầm đục. Chính linh khí và ma khí ở trong nguyên thần của người tu tiên là thứ quyết định bọn họ có thể phi thăng tới hoàn cảnh như thế nào.

Có rất nhiều tiền bối nguyên thần hoàn toàn trong sạch đã thực sự phi thăng lên trời, nhưng còn những kẻ tâm mang ma chướng thì lại kẹt lại ở những không gian không người không tiên không ma nằm trôi nổi trong tam giới.

Đệ tử của núi Vọng Trần đã từng bò lên cây Kiến Mộc này thăm dò, phát hiện nửa trên thân cây dường như đã bị một thứ gì đó chặt mất, không thể nào với được đến tầng trời phi thăng chân chính. Nhưng đi dọc theo thân cây cũng có thể tìm thấy được không ít bí cảnh đã bị trời đất lãng quên.

Tại những bí cảnh đấy có vài động phủ bỏ hoang của những tiền bối cao nhân thời trước, bên trong thậm chí còn chứa cả một số bí tạ tiên pháp mà họ vứt lại không mang theo mình.

Tất nhiên núi Vọng Trần đã tiến hành dò xét hết lượt những bí cảnh này, nhưng cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ cho những gì mình khám phá ra được. Thời gian ở những nơi ấy trôi qua nhanh tới chóng mặt, tốc độ già đi của phàm nhân cũng nhanh gấp ba trăm sáu mươi lăm lần so với ở dưới nhân gian.

Cuối cùng, đại Tông chủ thứ sáu của núi Vọng Trần đã nghĩ ra chút tiểu xảo, cố tình dẫn môn nhân đệ tử tu vi gần sát tới bước phi thăng đến ẩn nấp tại những bí cảnh đó, chuẩn bị cho những lúc môn phái cần.

Lộ Nhai chính là có tác dụng như vậy.

Lộ Nhai sau khi chuyển cửa vào đến nơi có pháp trận tiếp dẫn thì liền cắm đầu bò lên trên cây. Tầm mắt của hắn hữu hạn, căn bản nhìn không thấy lối, cũng may đằng trước có một trưởng lão dẫn đường nên hắn có thể leo một mạch đến nơi vô danh trước kia đám Hàn Thủy Thạch từng bị mắc kẹt ở đó.

Hàn Thủy Thạch lúc trước ở nơi ấy, lôi kiếp tru tiên phục ma không mấy linh hoạt, thậm chí còn có thể nói là trì độn hơn ở dưới nhân gian rất nhiều. Tầm mắt của nó rất dễ dàng bị che đậy. Nó chỉ đuổi được tới hai không gian, một là nơi mục tiêu bị phát hiện lúc đầu, hai là nơi mục tiêu đang ẩn náu.

Nếu chưa tìm thấy mục tiêu, nó chỉ có thể cứng nhắc đứng im tại trận.

Lộ Nhai cuống quít bò lên như thể pháp trận tiếp dẫn sau lưng là một biển lửa rực cháy. Trong kính Vạn Không, Không Thanh cũng đang cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, Hàn Thủy Thạch phía sau quả thật là muốn băm vằm nàng thành trăm mảnh. Nàng vừa co cẳng chạy thục mạng vừa không ngừng hét lớn: “Hàn Thủy Thạch! Chàng thực sự không nhớ ta nữa sao? Dưới Tiểu Yêu Phong, bên hồ Địch Tâm, khi đó chàng vẫn còn đang ở trong thân thể của Thiên Ấn chân nhân…”

Hàn Thủy Thạch đằng sau cười lạnh một tiếng: “Cướp lấy ký ức của nàng là có thể biến thành nàng được sao?” Không Thanh vừa mới ngẩn người thì lưỡi đao cực âm đã xé gió lao về phía nàng, tuy nàng thoắt cái tránh được nhưng mà vẫn bị bay mất một lọn tóc lớn.

Thân thể bằng ngọc của nàng không thể chịu nổi sức nóng của lửa, đã xuất hiện một vết nứt rất dài. Nhưng mà nàng lại hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng cũng chỉ vừa mới tụ hồn xong, vẫn còn chưa kịp dung nhập với cái cơ thể mới này.

Hàn Thủy Thạch ngay sau đó một đao chặt đứt tay nàng: “Mỗi một lời ngươi nói, mỗi một bộ phận trên thân thể ngươi, ta đều thấy căm ghét cả.”

Hắn vừa nói vừa chém thêm một đao nữa. Không Thanh sắc mặt trắng bệch, ngọn lửa cực âm không chỉ thiêu đốt cả cơ thể nàng mà còn khiến cho nguyên thần của nàng bỏng rát. Nàng run giọng nói: “Ta thực sự là Vấn Thủy mà, chàng không nhớ ta nữa sao? Ta biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho chàng, trừ phi ta có thể tự mình biến thành Không Thanh… Chỉ có như vậy, mới có thể thả chàng ra…”

Hàn Thủy Thạch gầm lên: “Câm miệng! Những chuyện về nguyên thần Vấn Thủy xưa nay mù tịt, trong khi ngươi là bản tôn còn nàng chỉ là một mảnh tàn hồn, sao có thể chống chọi với ngươi được?!” Hắn lại lần nữa vung tay, một đao đâm trúng ngực nàng.
(1) Thủy Tụ: Hai ống tay áo dài mềm mại như làn nước chảy, đạo cụ múa truyền thống của Trung Hoa.



(2) Kiến Mộc: Loài cây linh thiêng được người cổ đại tôn thờ, tương truyền là cầu nối giữa trời và đất, giữa người và thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện