Đầu hè, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ, bên ngoài mưa to như trút nước.
Sở Ngọc Lang đang ngồi thêu thùa trước cửa sổ, định làm một cái thắt lưng.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Đợi đến khi Tô Chỉ đi vào đã thấy tiểu thư nhà mình đang tựa vào cửa sổ ngủ say, bèn sửng sốt nhìn về phía lư hương.
Ban ngày, bên trong chỉ đốt huân hương bình thường, vả lại nương nương luôn không bao giờ thiếu ngủ vào ban đêm thì cớ sao lại bắt đầu ngủ nhiều vào ban ngày chứ?
Nàng ấy đi qua, đặt chén thuốc xuống rồi gọi nhỏ: “Nương nương?”
Sở Ngọc Lang khẽ cử động ngón tay, từ từ mở mắt ra, hàng mi dài như quạt rung lên nhè nhẹ. Trước mắt hơi sáng nên nàng đưa tay che mắt lại.
“Nương nương, nên uống thuốc rồi.” Nhanh chóng bưng thuốc lên, Tô Chỉ nói: “Sao ngài lại ngủ ở đây vậy?”
Sở Ngọc Lang day thái dương nặng trịch, thoáng nhìn cơn mưa lộp độp ngoài cửa sổ vừa đưa tay nhận chén.
Mùi thuốc đắng chát xộc thẳng vào mặt, cũng may Tô Chỉ biết thói quen của tiểu thư nhà mình, bèn cầm một hộp mứt hoa quả tới.
Sở Ngọc Lang ngậm một viên mứt hoa quả, cố nuốt thuốc xuống rồi ậm ờ hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ Mùi một khắc ạ.” Tô Chỉ ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ phái Lâm y nữ chăm sóc sức khỏe cho ngài, ngài vứt thuốc nàng ấy kê thì cũng đành thôi, nhưng hiện tại còn không cho nàng ấy bắt mạch, tất nhiên sẽ không giấu Điện hạ được lâu đâu ạ.”
Tô Chỉ nghĩ Điện hạ đối xử tốt với tiểu thư như vậy, tiểu thư có chuyện gì không thể nói với Điện hạ chứ? Tiểu thư chỉ cần nói với Điện hạ sẽ giúp Điện hạ thu phục Sở gia thì Điện hạ đương nhiên sẽ đồng ý thôi.
Sở Ngọc Lang đặt lại chén thuốc, ngước lên thoáng nhìn vẻ mặt Tô Chỉ thì biết nàng ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Nha đầu này, ở cùng ta lâu mà tính tình vẫn đơn giản quá, sau này bị nam tử nhà nào dụ dỗ thì phải làm sao đây hả?”
Nghe vậy, Tô Chỉ giật nảy mình, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Nô tỳ muốn cả đời hầu hạ bên cạnh nương nương, sao lại tuỳ tiện để người khác dụ dỗ chứ ạ?”
Sở Ngọc Lang bất đắc dĩ lắc đầu: “Trường Dung đâu?”
“Mấy ngày trước, có vài cung nữ được cho xuất cung, bên thiện phòng cũng đổi người. Thế là có một số cung nữ lớn tuổi muốn lập uy, ức hiếp người mới đến, nên hôm nay mới xảy ra chuyện. Hai tiểu cung nữ mới tới bị bắt làm việc luôn tay luôn chân, còn bị tạt nước sôi vào người, suýt nữa đã làm bỏng mặt rồi.” Tô Chỉ căm giận bất bình: “Những chuyện vặt vãnh này ngài không cần phiền lòng, Trường Dung sẽ lo liệu ạ. Hai ma ma sinh sự đã bị biếm thành cung nữ vẩy nước quét nhà cấp bậc thấp nhất trong hoa viên theo cung quy rồi ạ.”
Sở Ngọc Lang nhẹ gật đầu: “Phát chút bạc cho cung nữ bị thương để trấn an họ đi.”
Tô Chỉ đáp vâng rồi nhìn đai lưng tiểu thư đang thêu, không khỏi khuyên nhủ: “Giấc ngủ của nương nương luôn không tốt, vừa nãy còn mệt đến mức ngủ quên, hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm, ngài không cần vội thêu cái này đâu ạ. Đại phu dặn ngài phải nghỉ ngơi nhiều, ngài đã mệt mỏi rồi, hay là đi ngủ một lát đi?”
Mưa bên ngoài nhỏ dần, Sở Ngọc Lang nhìn đai lưng mới thêu được một nửa, khe khẽ thở dài rồi nói: “Đưa ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Bầu trời tối tăm mờ mịt cộng thêm vừa rồi mới mưa xong nên đường xá ướt đẫm, không một bóng người.
Chỉ có thể thấy vài người bán hàng rong mặc áo tơi đang rao hàng trên đường phố. Thỉnh thoảng, có vài người qua đường đi ngang chỉ cúi đầu bước đi vội vã.
Tư Mã Tĩnh cưỡi ngựa qua phố, không đi quá nhanh mà chỉ thong thả đi dọc lề đường.
Một ông lão, mặc trên mình tấm áo xanh sạch sẽ được vá thêm bằng những miếng vải nâu, đang đi trên đường đồng thời rao to: “Kẹo hồ lô đi, ngọt lắm, mua cho con cái ăn thử đi nào, hai văn tiền một xâu thôi…”
Nhưng có lẽ do ông may mắn, có một đôi vợ chồng bách tính trẻ đi ngang qua. Người chồng mặc áo vải thô, chân lấm lem bùn đất. Người vợ đang cầm một chiếc giỏ, đeo trâm mận mặc váy vải, trên áo còn dính bụi.
Hai người sóng vai, lúc đi ngang qua ông lão thì người chồng gọi: “Này, lấy một xâu kẹo hồ lô đi.”
Người vợ vội vàng kéo hắn lại: “Chàng mua cái này làm gì, ta lớn từng tuổi này rồi, không ăn đâu.”
“Chỉ có hai văn thôi mà.” Người chồng cười ngây ngô lấy tiền ra trả: “Sao lại không ăn chứ, lúc trước nàng thích nhất món này mà, chỉ có hai văn thôi, nàng mau chọn một xâu đi.”
Ông lão bán kẹo hồ lô vừa nhận tiền vừa cười ha ha đưa kẹo hồ lô: “Tiểu nương tử, chồng cô biết thương cô quá, cô thật có phúc.”
Người vợ ngoài miệng oán trách nhưng lại ngọt ngào chọn một xâu. Tuy vậy, nàng không ăn trước mà đưa đến miệng chồng: “Chàng nếm thử xem là chua hay ngọt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, còn ông lão khiêng kẹo hồ lô cười hiền từ nhìn theo, sau đó cẩn thận bỏ hai đồng tiền vào trong hà bao.
Đường phố vắng tanh, xa xa có vài người qua đường, chỉ còn ông lão đang tập tễnh vác một bó những kẹo hồ lô đi trên đường lớn. Đường hơi trơn trượt, vì sợ ngã nên ông lão đi rất chậm.
Trời vẫn còn tối mịt, không biết khi nào sẽ mưa. Trong lòng Tư Mã Tĩnh nảy sinh chút lạc lõng, hắn nghĩ đến Sở Ngọc Lang, có lẽ hoàng gia vinh quang phú quý sinh ra đã lạnh lùng, vì lợi ích đan xen nên trong lòng mới thiếu đi những điều ấm áp giản dị này.
Hắn chưa từng nếm trải những thứ khói lửa nhân gian này bởi hắn lớn lên trong cung điện, tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ đạo đức giả. Thêm nữa, phụ hoàng lại bề bộn nhiều chính vụ; những nô tài trong cung ai nấy đều mang vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí và vô cùng cung kính.
Trong cung đầy rẫy âm mưu, cả Sở gia cũng thế. Mẫu thân Sở Ngọc Lang từ giã cõi đời từ sớm, hẳn là nàng cũng chưa từng trải nghiệm hương vị khói lửa... Không, nàng từng trải qua rồi.
Nàng sẽ mỉm cười bảo Sở Trĩ dùng bữa, sẽ đau lòng bôi thuốc cho Sở Trĩ, sẽ tỉ mỉ may hầu bao hay đồ chơi cho cậu bé...
Đi theo phía sau, Diệp Kình thấy Điện hạ nhà mình đột nhiên ghìm ngựa thì cũng dừng lại theo. Y nhận thấy có một ông lão đang khiêng kẹo hồ lô ven đường. Ông lão lọm khọm ấy đang gánh một bó những xâu kẹo hồ lô trên lưng khiến ông ta trông càng trở nên bé nhỏ.
“Này, lão bán kẹo hồ lô đằng trước…”
Nghe có người gọi mình, ông dừng bước, lắng tai nghe rồi sau đó quay đầu lại, chợt nhìn thấy người gọi mình là một công tử kim tôn ngọc quý đang ngồi trên lưng ngựa cao to.
Đang nghĩ chắc hắn muốn hỏi thăm chuyện gì thì một thỏi bạc nặng trĩu được ném chính xác vào lòng ông.
“Gia muốn lấy hết kẹo hồ lô của ông.” Mắt phượng đen láy nhìn sang Diệp Kình, Tư Mã Tĩnh đưa mắt ra hiệu: “Đi lấy đi, chẳng lẽ muốn gia đi lấy à?”
“Vâng, thuộc hạ đi ngay ạ.”
Diệp Kình thở dài, Điện hạ sủng ái Thái tử phi quá rồi, đến nỗi thấy có người mua kẹo hồ lô ven đường thì phải cho người gánh về bằng được.
“Tạ ơn quan gia, tạ ơn quan gia.” Ông lão nhanh chóng đưa toàn bộ kẹo hồ lô của mình cho Diệp Kình rồi lại định móc bạc ra thối lại.
Tư Mã Tĩnh chưa thấy ai thành thật như ông lão này, tức thì mày phượng nhíu lại: “Gia thiếu mấy đồng tiền lẻ đó của ông sao?”
Diệp Kình nói ngay: “Công tử nhà ta thưởng cho lão đấy, trời tối đường trơn, lão mau về nhà đi.”
“Tạ ơn tạ ơn, tạ ơn quan gia. Hôm nay thời tiết không tốt, vốn cho rằng phải lãng phí nhiều kẹo hồ lô, ngờ đâu lại gặp được người tốt.”
Ông lão cảm động đến mức rơi lệ, níu chặt túi tiền rồi tập tễnh đi mất.
Sắc trời lại tối hơn, gió đêm nay thổi qua từng cơn lạnh lẽo.
Nhìn bó kẹo hồ lô trong tay, Diệp Kình nói: “Điện hạ nhiều vậy, thuộc hạ cưỡi ngựa nên không tiện mang về cho ngài được. Huống hồ, ngài mua nhiều vậy Thái tử phi cũng không ăn nổi đâu.”
Lúc trước, y cũng từng nghe nói về thanh danh trước khi xuất các của vị nương nương này, đây chính là quý nữ điển hình trong kinh đấy, một quý tiểu thư sinh ra trong thế gia sẽ thích ăn món ven đường dành cho trẻ con này ư?
“Ai nói cho Thái tử phi mấy cái này?” Tư Mã Tĩnh khó hiểu nhìn y: “Cô nhớ chẳng phải trong nhà ngươi có cháu nhỏ sao? Ngươi mang hết chúng về đi.”
Nghe xong, Diệp Kình rất kinh ngạc. Y đoán sai rồi, lần này Điện hạ thật sự không phải mua cho Thái tử phi? Thật sự chỉ muốn ông lão kia về nhà sớm thôi ư?
Vậy thì đúng rồi, nhưng con trai của đại ca y còn chưa dứt sữa và cũng không ăn được thứ này.
Kết quả là, không đợi y nói tiếp, y đã thấy Điện hạ lại nắm chặt dây cương và kiêu ngạo nói: “Thái tử phi yếu ớt vô cùng, sao có thể ăn mấy thứ ngọt gắt này, Thiện Phòng ti gì cũng có, Cô nhìn thấy thì đương nhiên sẽ về bảo Thiện Phòng ti làm cho nàng ăn rồi.”
Thái tử giục ngựa đi xa, vó ngựa giẫm lên mặt đường lầy lội làm bùn bắn lên tung tóe. Chỉ còn lại một mình Diệp Kình dắt ngựa và khiêng một bó kẹo hồ lô lớn đứng ở ven đường cùng cơn gió lạnh thổi qua ngõ hẻm kèm theo hai tiếng sủa của chó hoang: “Gâu gâu…”
Diệp Kình cảm thấy hơi chướng bụng, cách nói chuyện của Thái tử điện hạ vẫn kích thích người khác quá thể. Thái tử phi không ăn nên mới mua cho cháu y sao?
Từng chiếc đèn cung đình đã được thắp sáng, các cung nữ cầm đèn bước qua đường lớn một cách có trật tự và thêm dầu vào những ngọn đèn đã tối xuống.
Trong tẩm điện, ánh nến sáng trưng.
Sở Ngọc Lang đang tính toán sổ sách thì nghe cung nhân nói Điện hạ đã về và đang đi tới bên này.
“Điện hạ đối xử với nương nương thật tốt, mỗi ngày vừa về nhất định sẽ đến cung Kiêm Gia của chúng ta.” Tô Chỉ cười nói.
Trường Dung nhìn nàng ấy, con bé này ngốc quá, trong Đông Cung ngoài tiểu thư ra thì điện hạ còn chỗ khác để đi à.
“Bảo người dọn bữa tối lên đi.” Sở Ngọc Lang khép sổ sách lại, đứng lên.
Tư Mã Tĩnh đến ngoài cửa, cung nữ đang chờ đợi vội hành lễ: “Tham kiến Điện hạ.”
Sở Ngọc Lang ngước nhìn, nàng bước lên nghênh tiếp rồi mỉm cười nói: “Điện hạ về rồi à.”
Ngoài trời có lẽ đang có mưa sương mù nên giữa lông mày hắn mới bị ẩm ướt. Khi đi tới đây, hắn đã thay sang thường phục là một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình kết hợp với một chiếc đai lưng được quấn quanh eo.
Nhìn nụ cười mỉm quen thuộc của nàng, Tư Mã Tĩnh thầm nghĩ nàng đang nghĩ gì khi cười như vậy. Hay lúc không vui lại thể hiện một gương mặt thoải mái.
Nghĩ vậy, hắn chợt đưa tay véo nhẹ mặt nàng.
Trên mặt tê rần, Sở Ngọc Lang ngừng cười, cảm thấy chắc hắn có bệnh rồi.
Nàng lùi lại hai bước, nghiêm mặt nhìn hắn: “Điện hạ, hôm nay tâm trạng không vui à?”
Tư Mã Tĩnh ngồi xuống mép ghế mềm, lườm nàng vừa nói: “Nghe Hữu Hỉ nói những ngày qua nàng không cho nữ y đến bắt mạch bình an?”
Vừa nãy khi hắn tới đã nghe Hữu Hỉ chần chừ thuật lại.
“Hữu Hỉ lại nói bậy bạ gì rồi, ta nào có.” Sở Ngọc Lang đưa một chén trà nóng tới, mím môi cười: “Điện hạ uống một ngụm trà để ủ ấm thân thể.”
“Thật không có hả? Ta nghe nói dạo này trong sân luôn có cung nữ ngửi thấy mùi thuốc dưới cây hoa quế.” Tư Mã Tĩnh nhận chén trà, nhìn nàng với vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ nàng sợ uống thuốc mới đổ thuốc đi?”
Sở Ngọc Lang đang ngồi thêu thùa trước cửa sổ, định làm một cái thắt lưng.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Đợi đến khi Tô Chỉ đi vào đã thấy tiểu thư nhà mình đang tựa vào cửa sổ ngủ say, bèn sửng sốt nhìn về phía lư hương.
Ban ngày, bên trong chỉ đốt huân hương bình thường, vả lại nương nương luôn không bao giờ thiếu ngủ vào ban đêm thì cớ sao lại bắt đầu ngủ nhiều vào ban ngày chứ?
Nàng ấy đi qua, đặt chén thuốc xuống rồi gọi nhỏ: “Nương nương?”
Sở Ngọc Lang khẽ cử động ngón tay, từ từ mở mắt ra, hàng mi dài như quạt rung lên nhè nhẹ. Trước mắt hơi sáng nên nàng đưa tay che mắt lại.
“Nương nương, nên uống thuốc rồi.” Nhanh chóng bưng thuốc lên, Tô Chỉ nói: “Sao ngài lại ngủ ở đây vậy?”
Sở Ngọc Lang day thái dương nặng trịch, thoáng nhìn cơn mưa lộp độp ngoài cửa sổ vừa đưa tay nhận chén.
Mùi thuốc đắng chát xộc thẳng vào mặt, cũng may Tô Chỉ biết thói quen của tiểu thư nhà mình, bèn cầm một hộp mứt hoa quả tới.
Sở Ngọc Lang ngậm một viên mứt hoa quả, cố nuốt thuốc xuống rồi ậm ờ hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ Mùi một khắc ạ.” Tô Chỉ ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ phái Lâm y nữ chăm sóc sức khỏe cho ngài, ngài vứt thuốc nàng ấy kê thì cũng đành thôi, nhưng hiện tại còn không cho nàng ấy bắt mạch, tất nhiên sẽ không giấu Điện hạ được lâu đâu ạ.”
Tô Chỉ nghĩ Điện hạ đối xử tốt với tiểu thư như vậy, tiểu thư có chuyện gì không thể nói với Điện hạ chứ? Tiểu thư chỉ cần nói với Điện hạ sẽ giúp Điện hạ thu phục Sở gia thì Điện hạ đương nhiên sẽ đồng ý thôi.
Sở Ngọc Lang đặt lại chén thuốc, ngước lên thoáng nhìn vẻ mặt Tô Chỉ thì biết nàng ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Nha đầu này, ở cùng ta lâu mà tính tình vẫn đơn giản quá, sau này bị nam tử nhà nào dụ dỗ thì phải làm sao đây hả?”
Nghe vậy, Tô Chỉ giật nảy mình, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Nô tỳ muốn cả đời hầu hạ bên cạnh nương nương, sao lại tuỳ tiện để người khác dụ dỗ chứ ạ?”
Sở Ngọc Lang bất đắc dĩ lắc đầu: “Trường Dung đâu?”
“Mấy ngày trước, có vài cung nữ được cho xuất cung, bên thiện phòng cũng đổi người. Thế là có một số cung nữ lớn tuổi muốn lập uy, ức hiếp người mới đến, nên hôm nay mới xảy ra chuyện. Hai tiểu cung nữ mới tới bị bắt làm việc luôn tay luôn chân, còn bị tạt nước sôi vào người, suýt nữa đã làm bỏng mặt rồi.” Tô Chỉ căm giận bất bình: “Những chuyện vặt vãnh này ngài không cần phiền lòng, Trường Dung sẽ lo liệu ạ. Hai ma ma sinh sự đã bị biếm thành cung nữ vẩy nước quét nhà cấp bậc thấp nhất trong hoa viên theo cung quy rồi ạ.”
Sở Ngọc Lang nhẹ gật đầu: “Phát chút bạc cho cung nữ bị thương để trấn an họ đi.”
Tô Chỉ đáp vâng rồi nhìn đai lưng tiểu thư đang thêu, không khỏi khuyên nhủ: “Giấc ngủ của nương nương luôn không tốt, vừa nãy còn mệt đến mức ngủ quên, hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm, ngài không cần vội thêu cái này đâu ạ. Đại phu dặn ngài phải nghỉ ngơi nhiều, ngài đã mệt mỏi rồi, hay là đi ngủ một lát đi?”
Mưa bên ngoài nhỏ dần, Sở Ngọc Lang nhìn đai lưng mới thêu được một nửa, khe khẽ thở dài rồi nói: “Đưa ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Bầu trời tối tăm mờ mịt cộng thêm vừa rồi mới mưa xong nên đường xá ướt đẫm, không một bóng người.
Chỉ có thể thấy vài người bán hàng rong mặc áo tơi đang rao hàng trên đường phố. Thỉnh thoảng, có vài người qua đường đi ngang chỉ cúi đầu bước đi vội vã.
Tư Mã Tĩnh cưỡi ngựa qua phố, không đi quá nhanh mà chỉ thong thả đi dọc lề đường.
Một ông lão, mặc trên mình tấm áo xanh sạch sẽ được vá thêm bằng những miếng vải nâu, đang đi trên đường đồng thời rao to: “Kẹo hồ lô đi, ngọt lắm, mua cho con cái ăn thử đi nào, hai văn tiền một xâu thôi…”
Nhưng có lẽ do ông may mắn, có một đôi vợ chồng bách tính trẻ đi ngang qua. Người chồng mặc áo vải thô, chân lấm lem bùn đất. Người vợ đang cầm một chiếc giỏ, đeo trâm mận mặc váy vải, trên áo còn dính bụi.
Hai người sóng vai, lúc đi ngang qua ông lão thì người chồng gọi: “Này, lấy một xâu kẹo hồ lô đi.”
Người vợ vội vàng kéo hắn lại: “Chàng mua cái này làm gì, ta lớn từng tuổi này rồi, không ăn đâu.”
“Chỉ có hai văn thôi mà.” Người chồng cười ngây ngô lấy tiền ra trả: “Sao lại không ăn chứ, lúc trước nàng thích nhất món này mà, chỉ có hai văn thôi, nàng mau chọn một xâu đi.”
Ông lão bán kẹo hồ lô vừa nhận tiền vừa cười ha ha đưa kẹo hồ lô: “Tiểu nương tử, chồng cô biết thương cô quá, cô thật có phúc.”
Người vợ ngoài miệng oán trách nhưng lại ngọt ngào chọn một xâu. Tuy vậy, nàng không ăn trước mà đưa đến miệng chồng: “Chàng nếm thử xem là chua hay ngọt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, còn ông lão khiêng kẹo hồ lô cười hiền từ nhìn theo, sau đó cẩn thận bỏ hai đồng tiền vào trong hà bao.
Đường phố vắng tanh, xa xa có vài người qua đường, chỉ còn ông lão đang tập tễnh vác một bó những kẹo hồ lô đi trên đường lớn. Đường hơi trơn trượt, vì sợ ngã nên ông lão đi rất chậm.
Trời vẫn còn tối mịt, không biết khi nào sẽ mưa. Trong lòng Tư Mã Tĩnh nảy sinh chút lạc lõng, hắn nghĩ đến Sở Ngọc Lang, có lẽ hoàng gia vinh quang phú quý sinh ra đã lạnh lùng, vì lợi ích đan xen nên trong lòng mới thiếu đi những điều ấm áp giản dị này.
Hắn chưa từng nếm trải những thứ khói lửa nhân gian này bởi hắn lớn lên trong cung điện, tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ đạo đức giả. Thêm nữa, phụ hoàng lại bề bộn nhiều chính vụ; những nô tài trong cung ai nấy đều mang vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí và vô cùng cung kính.
Trong cung đầy rẫy âm mưu, cả Sở gia cũng thế. Mẫu thân Sở Ngọc Lang từ giã cõi đời từ sớm, hẳn là nàng cũng chưa từng trải nghiệm hương vị khói lửa... Không, nàng từng trải qua rồi.
Nàng sẽ mỉm cười bảo Sở Trĩ dùng bữa, sẽ đau lòng bôi thuốc cho Sở Trĩ, sẽ tỉ mỉ may hầu bao hay đồ chơi cho cậu bé...
Đi theo phía sau, Diệp Kình thấy Điện hạ nhà mình đột nhiên ghìm ngựa thì cũng dừng lại theo. Y nhận thấy có một ông lão đang khiêng kẹo hồ lô ven đường. Ông lão lọm khọm ấy đang gánh một bó những xâu kẹo hồ lô trên lưng khiến ông ta trông càng trở nên bé nhỏ.
“Này, lão bán kẹo hồ lô đằng trước…”
Nghe có người gọi mình, ông dừng bước, lắng tai nghe rồi sau đó quay đầu lại, chợt nhìn thấy người gọi mình là một công tử kim tôn ngọc quý đang ngồi trên lưng ngựa cao to.
Đang nghĩ chắc hắn muốn hỏi thăm chuyện gì thì một thỏi bạc nặng trĩu được ném chính xác vào lòng ông.
“Gia muốn lấy hết kẹo hồ lô của ông.” Mắt phượng đen láy nhìn sang Diệp Kình, Tư Mã Tĩnh đưa mắt ra hiệu: “Đi lấy đi, chẳng lẽ muốn gia đi lấy à?”
“Vâng, thuộc hạ đi ngay ạ.”
Diệp Kình thở dài, Điện hạ sủng ái Thái tử phi quá rồi, đến nỗi thấy có người mua kẹo hồ lô ven đường thì phải cho người gánh về bằng được.
“Tạ ơn quan gia, tạ ơn quan gia.” Ông lão nhanh chóng đưa toàn bộ kẹo hồ lô của mình cho Diệp Kình rồi lại định móc bạc ra thối lại.
Tư Mã Tĩnh chưa thấy ai thành thật như ông lão này, tức thì mày phượng nhíu lại: “Gia thiếu mấy đồng tiền lẻ đó của ông sao?”
Diệp Kình nói ngay: “Công tử nhà ta thưởng cho lão đấy, trời tối đường trơn, lão mau về nhà đi.”
“Tạ ơn tạ ơn, tạ ơn quan gia. Hôm nay thời tiết không tốt, vốn cho rằng phải lãng phí nhiều kẹo hồ lô, ngờ đâu lại gặp được người tốt.”
Ông lão cảm động đến mức rơi lệ, níu chặt túi tiền rồi tập tễnh đi mất.
Sắc trời lại tối hơn, gió đêm nay thổi qua từng cơn lạnh lẽo.
Nhìn bó kẹo hồ lô trong tay, Diệp Kình nói: “Điện hạ nhiều vậy, thuộc hạ cưỡi ngựa nên không tiện mang về cho ngài được. Huống hồ, ngài mua nhiều vậy Thái tử phi cũng không ăn nổi đâu.”
Lúc trước, y cũng từng nghe nói về thanh danh trước khi xuất các của vị nương nương này, đây chính là quý nữ điển hình trong kinh đấy, một quý tiểu thư sinh ra trong thế gia sẽ thích ăn món ven đường dành cho trẻ con này ư?
“Ai nói cho Thái tử phi mấy cái này?” Tư Mã Tĩnh khó hiểu nhìn y: “Cô nhớ chẳng phải trong nhà ngươi có cháu nhỏ sao? Ngươi mang hết chúng về đi.”
Nghe xong, Diệp Kình rất kinh ngạc. Y đoán sai rồi, lần này Điện hạ thật sự không phải mua cho Thái tử phi? Thật sự chỉ muốn ông lão kia về nhà sớm thôi ư?
Vậy thì đúng rồi, nhưng con trai của đại ca y còn chưa dứt sữa và cũng không ăn được thứ này.
Kết quả là, không đợi y nói tiếp, y đã thấy Điện hạ lại nắm chặt dây cương và kiêu ngạo nói: “Thái tử phi yếu ớt vô cùng, sao có thể ăn mấy thứ ngọt gắt này, Thiện Phòng ti gì cũng có, Cô nhìn thấy thì đương nhiên sẽ về bảo Thiện Phòng ti làm cho nàng ăn rồi.”
Thái tử giục ngựa đi xa, vó ngựa giẫm lên mặt đường lầy lội làm bùn bắn lên tung tóe. Chỉ còn lại một mình Diệp Kình dắt ngựa và khiêng một bó kẹo hồ lô lớn đứng ở ven đường cùng cơn gió lạnh thổi qua ngõ hẻm kèm theo hai tiếng sủa của chó hoang: “Gâu gâu…”
Diệp Kình cảm thấy hơi chướng bụng, cách nói chuyện của Thái tử điện hạ vẫn kích thích người khác quá thể. Thái tử phi không ăn nên mới mua cho cháu y sao?
Từng chiếc đèn cung đình đã được thắp sáng, các cung nữ cầm đèn bước qua đường lớn một cách có trật tự và thêm dầu vào những ngọn đèn đã tối xuống.
Trong tẩm điện, ánh nến sáng trưng.
Sở Ngọc Lang đang tính toán sổ sách thì nghe cung nhân nói Điện hạ đã về và đang đi tới bên này.
“Điện hạ đối xử với nương nương thật tốt, mỗi ngày vừa về nhất định sẽ đến cung Kiêm Gia của chúng ta.” Tô Chỉ cười nói.
Trường Dung nhìn nàng ấy, con bé này ngốc quá, trong Đông Cung ngoài tiểu thư ra thì điện hạ còn chỗ khác để đi à.
“Bảo người dọn bữa tối lên đi.” Sở Ngọc Lang khép sổ sách lại, đứng lên.
Tư Mã Tĩnh đến ngoài cửa, cung nữ đang chờ đợi vội hành lễ: “Tham kiến Điện hạ.”
Sở Ngọc Lang ngước nhìn, nàng bước lên nghênh tiếp rồi mỉm cười nói: “Điện hạ về rồi à.”
Ngoài trời có lẽ đang có mưa sương mù nên giữa lông mày hắn mới bị ẩm ướt. Khi đi tới đây, hắn đã thay sang thường phục là một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình kết hợp với một chiếc đai lưng được quấn quanh eo.
Nhìn nụ cười mỉm quen thuộc của nàng, Tư Mã Tĩnh thầm nghĩ nàng đang nghĩ gì khi cười như vậy. Hay lúc không vui lại thể hiện một gương mặt thoải mái.
Nghĩ vậy, hắn chợt đưa tay véo nhẹ mặt nàng.
Trên mặt tê rần, Sở Ngọc Lang ngừng cười, cảm thấy chắc hắn có bệnh rồi.
Nàng lùi lại hai bước, nghiêm mặt nhìn hắn: “Điện hạ, hôm nay tâm trạng không vui à?”
Tư Mã Tĩnh ngồi xuống mép ghế mềm, lườm nàng vừa nói: “Nghe Hữu Hỉ nói những ngày qua nàng không cho nữ y đến bắt mạch bình an?”
Vừa nãy khi hắn tới đã nghe Hữu Hỉ chần chừ thuật lại.
“Hữu Hỉ lại nói bậy bạ gì rồi, ta nào có.” Sở Ngọc Lang đưa một chén trà nóng tới, mím môi cười: “Điện hạ uống một ngụm trà để ủ ấm thân thể.”
“Thật không có hả? Ta nghe nói dạo này trong sân luôn có cung nữ ngửi thấy mùi thuốc dưới cây hoa quế.” Tư Mã Tĩnh nhận chén trà, nhìn nàng với vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ nàng sợ uống thuốc mới đổ thuốc đi?”
Danh sách chương