ã là người ngoài hành tinh đến tìm hiểu, bao giờ ta cũng muốn chiếu cố nhiều hơn một chút, khiến hắn cảm nhận một chút sự thân thiện của người địa cầu cũng như sự nhiệt tình của người Đài Loan, huống chi hắn còn cứu nữ nhi của bọn họ, cho nên Phương gia vốn đã hiếu khách rất tự nhiên coi việc chiếu cố người ngoài hành tinh này là trách nhiệm. Đặc biệt là Phương mẫu đối với Cách Lâm rất có thiện cảm, căn dặn nữ nhi phải giúp Cách Lâm làm quen với tập quán của người địa cầu, kỳ thực không cần mẹ dặn dò Phương Dĩ Nặc cũng sẽ giúp đỡ Cách Lâm bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của cô nha, cô đương nhiên phải báo đáp hắn rồi.

Hơn nữa Cách Lâm cũng đích thực cần cô chiếu cố, dù sao người khác sinh sống không quen, lần đầu tiên tới địa cầu không ai chiếu cố sẽ rất nguy hiểm, may mắn là nơi bọn họ ở là nhà trọ bốn phòng, trong đó có một gian phòng khách vừa vặn có thể làm phòng cho Cách Lâm.

Theo lời mẹ dặn dò, Phương Dĩ Nặc đem phòng khách tỉ mỉ quét dọn sắp xếp một lượt, để vị khách ngoài hành tinh này ở có thể xem như nhà của mình.

Cách Lâm là người ngoài hành tinh, lần đầu tiên tới địa cầu, đối với văn hóa và tập quán của người địa cầu không hề quen thuộc, có thể nói chỉ là kiến thức nửa vời, hơn nữa những tin tức bọn họ thu thập được cũng không chính xác lắm.

Cái này cũng khó trách, ngay cả chính người địa cầu muốn hoàn toàn hiểu rõ văn hóa một quốc gia nào khác cũng không dễ dàng gì, huống chi là khoảng cách mấy triệu năm ánh sáng ở ngoài Minh Tinh nhân? Dựa vào bọn họ đoán, minh tinh nhân tiếp thu hình ảnh có thể là tranh vẽ người cổ đại, hoặc là phim bộ cổ trang của bọn họ.

Mặt khác, Cách Lâm tuy rằng nói ngôn ngữ của bọn họ, cũng là tiếng Trung và Đài ngữ nhưng còn trộn vào thêm 3 loại cổ văn, khiến Phương gia chung quy không biết nên khóc hay nên cười. Cách Lâm lại theo Dĩ Nặc gọi hai vị lão nhân gia là ba ba với mụ mụ, làm bọn họ dở khóc dở cười, bất quá ngạc nhiên hơn nữa nhìn ra được Cách Lâm rất chăm chỉ nỗ lực học tập!

Thấy hắn thích học như vậy, Phương Dĩ Nặc cũng rất thích giúp đỡ hắn, nhưng đầu tiên phải đem trang phục cổ của hắn đổi thành trang phục hiện đại bình thường mới được.

Cô nói cho Cách Lâm công tắc nước lạnh nước nóng, cả cách sử dụng dầu gội đầu để tắm rửa, để hắn đi tắm rửa, cô cùng mẹ vào trong tủ quần áo của ba ba, bởi vì ba ba là nam nhân duy nhất trong nhà, không thể làm gì khác hơn là để Cách Lâm trước mặc quần áo của ba ba tạm vậy.

” Cái này được rồi, cho hắn mặc áo sơmi này, còn có quần dài này.”

” Có thể hay không quá nhỏ?”

” Tạm thời mặc, ngày mai dẫn hắn đi mua vài bộ quần áo mới.”

” Cũng tốt.”

Cô cùng mẹ chọn một cái áo sơmi bằng bông và quần thể thao. Đang bàn bạc ngày mai mang Cách Lâm tới công ty bách hóa mua quần áo nam trang thì cánh cửa phòng tắm mở ra, Cách Lâm đi ra ngoài, hai mẹ con cũng rất tự nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, hai người đồng thời sửng sốt.

Cách Lâm xích lõa nửa người trên, nửa người dưới dùng khăn vây quanh, mới vừa tắm rửa xong, cởi trang phục cổ trên người ra bất ngờ lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Cơ thể hắn rắn chắc nhưng không khoa trương, tầm vóc cân xứng giống pho tượng Hy Lạp, toát ra sức mạnh và vẻ đẹp hấp dẫn, mà mái tóc dài ướt sũng trên vai rộng, trên ngực chắc nịch có vài giọt nước cùng với đôi tai nhọn và đôi mắt tử sắc huyền bí, phảng phất giống như nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, toát ra bất khả tư nghị gợi cảm.

Phương Dĩ Nặc và Phương mẫu đều nhìn đến mắt choáng váng, không tự giác đỏ mặt. Người ngoài hành tinh trước mặt này cũng không tránh khỏi rất suất khiến nữ nhân không tự chủ được tim đập thình thịch.

Phương mẫu trong mắt hiện lên một tia sáng, nhìn nữ nhi ngây người nói: “Dĩ Nặc, đi giúp hắn mặc quần áo.”

” Di? Ta?”

” Đương nhiên nha, hắn là ân nhân cứu mạng của con, vừa đến địa cầu rất nhiều chuyện không hiểu, ngươi đi giúp hắn, mau.”

Không cho nữ nhi cự tuyệt, Phương mẫu một tay lấy quần áo nhét vào trong tay nữ nhi, đem cô đẩy tới chỗ Cách Lâm, bản thân lại nhân cơ hội chuồn ra khỏi phòng.

( Bà này cũng thật gian nhá!!!!! Đúng là một mẫu thân BT)

Phương Dĩ Nặc cầm quần áo ngơ ngác đứng nhìn, nam nhân xích lõa nửa người trên cô không phải không thấy qua khác nhau nhưng mà Cách Lâm trước mặt khác biệt với nam nhân khác, mị lực của hắn khiến người ta nói không nên lời.

Cách Lâm con mắt tử sắc thâm thúy thập phần sáng rực, nhìn chằm chằm quần áo cô cầm trên tay hỏi: “Quần áo, để ta mặc?”

Cô vội vàng ổn định tâm trạng, gật đầu nói: “Đúng nha, đây là quần áo của ba tôi. Anh tạm thời mặc, ngày mai tôi đưa ngươi đi công ty bách hóa mua quần áo.”

Cách Lâm trong mắt lộ ra một tai sáng. “Ngươi cùng ta? Mua quần áo?”

Tuy rằng tiếng Trung của hắn nói có chút kỳ quái, nhưng cô rất dễ nghe hiểu, hơn nữa bỗng chốc thành thói quen.

” Đúng vậy, tôi cùng anh đi, anh vừa tới địa cầu, rất nhiều chuyện còn không rõ ràng lắm, có người cùng đi sẽ dễ dàng hơn, có vấn đề gì cũng có thể tùy thời hỏi tôi.” Cô mỉm cười nói.

Đột nhiên, hắn ôm cổ cô đem cô ôm vào ngực xích lõa rắn chắc của hắn.

” Ngươi tốt.” Hắn chân thành nói…

Đoán không được Cách Lâm lại đột nhiên ôm lấy cô, hại cô mặt đỏ bừng lên.

” Cách, Cách Lâm ─”

” Hướng ngươi dâng tặng sự cảm kích của Minh Tinh nhân.”

Cho dù muốn cảm kích cô, cũng đừng trong lúc cơ thể xích lõa đột nhiên ôm lấy cô nha! Bất quá Cách Lâm nhất định không hiểu, cô cũng chỉ biết cười khổ.

” Hảo, tôi hiểu cảm kích của anh mà, mau buông tôi ra nha.”

Cách Lâm buông cô ra, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều tim đập vẫn như cũ rất nhanh, thật là …. nhìn hắn vẻ mặt không chút thay đổi lại hảo nghiêm túc, lại không nghĩ rằng hắn nói ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, khiến người ta một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.

Cô lần thứ hai ổn định tâm trạng, đối hắn mở miệng: “Đến, thay quần áo này.”

Cách Lâm gật đầu. “Hảo.” Nói xong liền rất tự nhiên bỏ cái khăn lớn bao quanh thân dưới, toàn thân xích lõa đứng trước mặt cô, chuẩn bị mặc quần áo cô đưa.

Phương Dĩ Nặc lần thứ hai ngây ngốc, trừng mắt nhìn Cách Lâm trần như nhộng trước mặt, cả người cứng như pho tượng.

” Trời ạ ─”

Những lời này không phải cô nói, mà là đến từ phía sau cô ─

Cô kinh ngạc quay đầu, cửa phòng lộ ra đầu của hai người, a ma cùng cháu ngoại đồng thời trừng lớn mắt nhìn chằm chằm cảnh này, từ lúc đầu họ vẫn đứng ở nơi đó hiếu kỳ nhìn quanh.

” A ─” Phương Dĩ Nặc cuối cùng kinh hô, không phải vì bản thân mà là vì nữ nhi tám tuổi. “Mau mau che mắt Diệu Diệu lại, không được nhìn!”

Đây là cảnh không thích hợp cho trẻ em chưa đầy mười tám tuổi nha, a ma lấy lại tinh thần vội vàng che mắt cháu ngoại lại, tuy rằng quá trễ nhưng thà trễ còn hơn không. Sau đó vội vàng đem cháu ngoại rời khỏi, Phương Dĩ Nặc cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

” Làm sao vậy?” Chỉ có Cách Lâm vẻ mặt nghi hoặc, không rõ các cô vì sao sợ như vậy.

” Anh… Anh không thể xích lõa thân thể như thế!” Trời ạ, cô cũng không biết con mắt muốn xem chỗ nào, đời này ngoại trừ chồng trước cô, cô chưa từng nghĩ tới còn có thể chứng kiến cái kia của nam nhân khác. Không ngờ sinh thời, cô lại chứng kiến cái kia của người ngoài hành tinh, hơn nữa cái kia so với người địa cầu giống nhau như đúc ─ trời ơi cô đang suy nghĩ cái gì, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn không thể xích lõa thân thể nữa.

” Vì sao?” Có chuyện thì hỏi, đây là phương thức học tập của Minh Tinh nhân, hơn nữa phải tìm đến căn nguyên cuối cùng.

” Bởi vì chúng tôi sẽ không xích lõa thân thể cho người khác xem ─”

Hắn càng nghi hoặc, hơn nữa rất chăm chú muốn tìm ra điểm đáng hoài nghi. ” Căn cứ vào hình ảnh mà chúng tôi thu thập được thì các ngươi ở trước mặt người khác xích lõa thân thể, để cho người khác giúp các ngươi mặc quần áo.”

” Kia —- kia có thể là khi người mẫu trình diễn, ở phía sau bàn thay quần áo!”

” Các ngươi còn thích tập thể cởi sạch quần áo nằm ở cạnh biển phơi nắng.”

” Đó là mọi người đến bãi biển để tắm biển!”

(Nguyên văn: lõa thể bãi biển…. ta chém nha!!!!!)

” Người mẫu trình diễn? Tắm biển? Kia là cái gì?”

” Ngươi trước đem quần áo mặc vào ─” Xem cô cảm xúc không ổn định như vậy, khuôn mặt hồng hồng, biểu tình kích động làm hắn lại càng không hiểu.

” Căn cứ vào những hình ảnh chúng tôi thu thập được, khi nam nhân đem quần áo từng cái từng cái cởi, cuối cùng khi cái gì cũng không mặc, sẽ làm một đám nữ nhân vui vẻ thét chói tai!”

” Đó là nam thoát y vũ!”

” Nam thoát y vũ?”

” Tóm lại, anh trước đem quần áo mặc vào, sẽ chậm rãi giải thích cho anh nghe.”

Lời này quả nhiên có hiệu quả, bởi vì đến Lam Tinh thu thập tài liệu làm nghiên cứu cũng là một trong nhiệm vụ của hắn. Vì vậy hắn lập tức đem quần áo mặc vào.

” Được rồi.” Hắn nói, chờ cô giải thích cho hắn.

Phương Dĩ Nặc vốn dùng tay che khuất khuôn mặt, lúc này mới lặng lẽ buông ra, cẩn thận quay đầu nhìn, phát hiện Cách Lâm tuy rằng mặc quần áo nhưng cách thức cũng không đúng.

” Anh mặc quần ngược.”

” Ngược?”

Vẻ mặt của hắn tựa hồ là không hiểu nghĩa của từ ngược. Vì vậy cô tiến thêm một bước giải thích: “Chính là nơi này phải ở phía sau, nhưng anh đem nó mặc lên trước.”

Cách Lâm bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu. “Hiểu.”

Vèo một cái, hắn lại đem quần cởi ra, cảnh vật đồ sộ giữa hai chân lần thứ hai hiện ra trong con mắt của cô, khiến cô không ngừng nhìn hai lần, ngay cả muốn không thấy rõ cũng không được.

Cô khóc không ra nước mắt, rồi lại không thể tránh được, quên đi, hắn là người ngoài hành tinh, không phải cố ý.

Quần áo của ba mặc ở trên người Cách Lâm dù sao cũng quá nhỏ, nhưng mà ba đã đi làm, mẹ đưa Diệu Diệu đến trường, cho nên cô phải có trách nhiệm biến Cách Lâm sao cho giống người đia cầu. Vì vậy cô cùng Cách Lâm ra ngoài dự định mua vài bộ quần áo phù hợp trở về.

Mặc dù có thể đi xe buýt và tàu điện ngầm, nhưng cô nghĩ đến ngộ nhỡ Cách Lâm nửa đường làm ra chuyện kỳ quái gì, hoặc là không cẩn thận lộ ra đôi tai và con mắt màu tím, có thể sẽ khiến mọi người lấm lét, cho nên cô quyết định mang Cách Lâm đi xe taxi.

” Đi, chúng ta ngồi xe taxi tới công ty bách hóa.”

Hắn nghe được ba chữ xe taxi, gật đầu nói: “Ta biết, xe chở người, lấy tiền.”

” Đúng rồi, hơn nữa tương đối tiết kiệm thời gian.”

Nghe được tiết kiệm thời gian, Cách Lâm nói: “Có một cách càng tiết kiệm thời gian.”

” Di? Có đúng không?” Cô chỉ là theo trực giác phản ứng mà hỏi, nhưng mới vừa nói thì lập tức xuất hiện một suy nghĩ không ổn, sau một khắc Cách Lâm đã ôm lấy cô.

” Chúng ta bay đi.”

” Không ─” Cô chỉ tới kịp nói một chữ, nhưng người rồi ở trên cao trăm mét.

Ở dãy quần áo nam, Phương Dĩ Nặc giúp Cách Lâm chọn lựa áo và quần.

Bởi vì lo lắng Cách Lâm lại mặc ngược, cho nên cô theo hắn cùng đi vào phòng thay đồ dạy hắn mặc quần áo, dù sao thì chỗ nên thấy cũng thấy, chỗ không nên thấy cũng đã thấy rồi, không có gì phải tranh cãi.

Cách Lâm bộ dạng vừa cao vừa lớn, quần áo mặc vào hầu như mỗi một bộ đều không cần phải sửa, hơn nữa hắn có dáng người rất chuẩn, áo sơmi mặc ở trên người hắn rất anh tuấn, ngay cả nhân viên bán hàng cũng ca ngợi.

” Tiên sinh, dáng người của ngài thật chuẩn, lại rất cao, mặc cái gì cũng đẹp! Ngươi mua cái này không.”

Cách Lâm đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào trang phục của mình, nhìn hắn có được hay không một chút khái niệm cũng không có, Dĩ Nặc kêu hắn mặc cái gì hắn sẽ mặc cái đó.

Phương Dĩ Nặc giúp Cách Lâm chọn rất nhiều quần áo, có quần áo ra ngoài, ở nhà và bình thường. Khiếu thẩm mỹ của cô khá tốt, vì Cách Lâm chọn cho hắn những quần áo phù hợp nhất, nhất là quần áo bình thường bằng bông, phải có tầm vóc tốt, mặc vào ngực mới có thể rắn rỏi, nửa người trên của Cách Lâm chắc nịch rất thích hợp.

Mặt khác, cô còn phải giúp hắn mua đồ lót và một đôi giày thể thao và giày da? Sau khi mặc quần áo và mang giầy mà cô chọn, Cách Lâm trông không chỉ giống người bình thường mà còn phi thường anh tuấn.

” Phu nhân, lão công người thật suất nha.” Nhân viên bán hàng ca ngợi, khiến cô nhất thời ngây người, nguyên là muốn phủ nhận nhưng cô lập tức ngừng lại.

Cũng khó trách người khác sẽ cho rằng như thế, bởi vì mọi người tận mắt thấy cô cùng Cách Lâm vào phòng thay đồ, nếu như phủ nhận cũng rất kỳ quái cho nên cô chỉ mỉm cười mà đáp lại.

” Phiền cô đem những túi này gói lại.” Cô phân phó nhân viên bán hàng, sau khi ký thẻ tín dụng , cầm cái túi chứa quần áo mới quay người lại lại phát hiện Cách Lâm không thấy nữa, cô vội vàng ngó quanh tìm hắn, rất nhanh cô phát hiện thân ảnh cao to của Cách Lâm lại nhịn không được thở dốc vì kinh ngạc.

Đứng ở trước quầy nội y là Cách Lâm, đang cầm cái nịt ngực của phụ nữ để nghiên cứu, cô không nói hai lời lập tức chạy vội tới vội vàng lôi cái nịt ngực tơ tằm trên tay hắn bỏ xuống, kéo hắn vội vàng rời khỏi những ánh mắt khác thường kia.

” Anh không thể đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào nội y của phụ nữ được.”

” Vì sao?”

” Người khác sẽ nghi ngờ anh là sắc lang hoặc là biến thái nha.”

“Có đúng không?”

” Đúng!”

” Quần áo kia kì lạ quá, phải mặc làm sao?”

” Đó là cho phụ nữ mặc!”

” Ngươi có mặc?”

” Đúng… Đúng rồi.”

” Mặc làm sao? Cho ta xem.”

” Không được!”

” Vì sao?”

” Bởi vì… Đây rất khó giải thích.”

” Không sao, ta có biện pháp.”

” Hả ─” Còn không kịp ngăn cản, lại bị hắn hôn đến mất hồn.

Người ngoài hành tinh này không chỉ là đứa trẻ tò mò, hơn nữa có thắc mắc là phải biết, nếu như cô vô pháp giải thích, hắn sẽ hôn cô để sưu tầm trí nhớ của cô, hại cô không biết nên làm gì bây giờ đã thế mỗi lần hôn xong, hắn đều nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà kêu lên kinh ngạc ─

” Thật là lợi hại, ngươi lại đổi sắc mặt.”

Xem ra, chuyện cô muốn dạy Cách Lâm còn rất nhiều, mà hắn muốn cô giúp đỡ giải thích vấn đề càng nhiều.

Cách Lâm tiến bộ thần tốc, nhất là phương diện biểu đạt, bất quá cô còn không kịp dạy hắn nhiều chuyện lắm chỉ là muốn nói cho hắn không thể làm cái này không thể làm cái kia, cũng bận rộn muốn chết.

” Anh không thể bay.”

” Vì sao?”

” Bởi vì anh bay tới bay lui như vậy, để cho người khác trông thấy, sẽ hù dọa đến người khác.” Đặc biệt là đây là thời đại có nhiều tay săn ảnh, lập tức đăng báo đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết Cách Lâm là người ngoài hành tinh.

” Cái này ngươi yên tâm, mỗi lần bay đều có khởi động thiết bị ẩn hình, người địa cầu sẽ nhìn không thấy chúng ta.”

” Anh cũng phải cẩn thận không thể lộ ra lỗ tai cùng con mắt tím của mình.”

” Vậy ngươi yên tâm, ta chỉ ở trước mặt người nhà ngươi mới khôi phục nguyên trạng.”

” Còn có một chuyện quan trọng nhất.”

” Chuyện gì?”

” Thì… Ngươi không thể tùy tiện hôn ta.”

” Hảo, ta sẽ rất chăm chú.”

(Đây chính là thành ngữ Bà nói gà ông nói vịt)

” Không phải, ý của ta là nói ngươi không thể hôn ta.”

” Ngươi không muốn giúp ta thu thập tin tức trong đầu ngươi?”

Đối với Cách Lâm mà nói, không thể hôn cô thì không thể nào biết những thông tin ,ví dụ như là địa điểm hình ảnh.

Cô không khỏi kinh ngạc. “Lẽ nào minh tinh nhân các anh dùng hôn môi người khác là cách thức sưu tầm sao?” Vậy không phải chứng tỏ hắn với người nào cũng hôn sao? Không biết vì sao khiến cô cảm thấy thất vọng.

” Chúng tôi không làm như vậy.”

Cô ngẩn ngơ, rất kinh ngạc với câu trả lời của hắn.

” Các anh không làm như vậy?”

” Đúng vậy, chúng tôi Minh tinh nhân không cần phương thức này để câu thông, ta cũng không cần tìm người khác làm như vậy.”

Cô bỗng dưng đỏ mặt. “Vậy… Vậy ngươi vì sao đối ta….”

” Trừ phi là nói chuyện hoặc là trí nhớ cản trở, hoặc là loài có chỉ số IQ tương đối thấp, chúng tôi mới dùng loại phương pháp này để câu thông làm sóng não trực tiếp sưu tầm.”

Cô cứng đờ, chờ một chút, lời này hắn không phải là nói cô là thuộc loại nói chuyện có trở ngại, trí nhớ không tốt, hơn nữa là nữ nhân có chỉ số IQ không cao?

” Theo bộ dạng của ngươi chứng tỏ ngươi đang ở trạng thái tức giận, tương đối tức giận, chuyện gì xảy ra?”

” Bởi vì ngươi mắng chửi ta.”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, đối cô lắc đầu sửa lại. “Ngươi sai rồi, chúng tôi là minh tinh nhân không mắng chửi người, bởi vì mắng chửi là hành vi lệch lạc về cảm xúc, chúng tôi chỉ biết tuyên bố sự thật cũng phân tích lô-gích và lý tính.”

” Nhưng anh vừa mới rõ ràng nói các anh chỉ cùng loài có chỉ số IQ thấp hơn hôn môi câu thông, không phải là mắng chửi ngu sao?”

” Ngươi lại sai rồi.”

” Chỗ nào sai?” Cô vẻ mặt nghi hoặc.

” Ngươi không phải chỉ số IQ thấp hơn, ngươi là nói chuyện và trí nhớ cản trở, luôn nói chuyện ấp úng hoặc là quên chuyện, cho nên mới có thể dùng miệng mong tiếp xúc với ngươi câu thông.”

Cô há miệng á khẩu không trả lời được, muốn giải thích nhưng mà rồi lại không biết nên như thế nào miêu tả, hơn nữa ngày đều nói không ra nửa chữ.

” Ngươi xem, ngươi nói chuyện cản trở.”

” Mới không phải, trời ơi, ta không thèm nghe anh nói nữa.”

Gật đầu đồng ý. “Tốt, chúng ta không cần phải nói, tiếp tục áp dụng dùng miệng tiếp xúc để câu thông.”

Phương Dĩ Nặc thực sự là không biết nên khóc hay nên cười, hết lần này tới lần khác Cách Lâm lại rất chăm chú, nói chuyện đứng đắn và kết quả là cô không làm sao hướng hắn giải thích vì sao không được hôn môi cô.

Cô cũng không phải là thực sự giận Cách Lâm hôn cô, bởi vì cô biết Cách Lâm không hề hiểu rõ văn hóa và tập quán của bọn họ , mặc dù hắn biểu đạt khả năng tiến bộ nhanh chóng khác thường nhưng chỉ có thể lý giải văn tự và biểu hiện bên ngoài, rất khó hiểu được ý nghĩa của nó. Cho nên khi cô bởi vì xấu hổ hoặc là do dự mà không biết làm sao mở miệng Cách Lâm liền hiểu lầm cô nói chuyện có cản trở.

Cô nên như thế nào hướng hắn giải thích mới có thể khiến hắn hiểu rõ đây?

Xem ra, cùng Cách Lâm phương thức tốt nhất câu thông chính là nói thẳng, không thể quanh co lòng vòng. Vì vậy cô thay đổi phương thức câu thông.

” Ở địa cầu chúng tôi, nam nhân tốt được nữ nhân đồng ý mới có thể hôn môi nữ nhân.”

” Có đúng không?”

” Đúng.”

” Thế nhưng căn cứ tư liệu chúng tôi có được, có đôi khi nam nhân chưa được nữ nhân đồng ý thì trực tiếp hôn môi nữ nhân, nữ nhân cũng thật cao hứng.”

” Hả… Vậy có thể là bởi vì nữ nhân kia thích nam nhân kia.”

” Ta cũng thấy nam nhân các ngươi cùng nam nhân hôn môi.”

” Kia… Hẳn là đồng tính luyến ái.”

” Cái gì đồng tính luyến ái?”

” Chính là… Nam nhân thích nam nhân.”

” Ta xem qua các ngươi một người nam nhân cùng lúc hôn hai nữ nhân, hai nữ nhân đánh nhau, vì sao?”

” Đó là… Đó là….” , đầu óc của cô điên mất.

Cô rất muốn trả lời câu hỏi của hắn nha, rõ ràng vấn đề rất đơn giản nhưng lại đáp không được, bởi vì không biết nên nói từ đâu càng giải thích càng phức tạp, quả thực là một lời khó nói hết, loại cảm giác á khẩu không trả lời được này khiến cô hết sức chán nản, mi tâm* nhăn lại

( * mi tâm: vùng giữa hai lông mày)

Cách Lâm nhìn cô, đem biểu tình khổ não trên mặt cô thu vào trong tử sắc, hiện lên một tia sáng bừng tỉnh. “Ngươi là bởi vì không thích hôn môi ngươi sao?”

Nguyên bản cô bị vùi lấp trong khổ não, nghe thế kinh ngạc mở to hai mắt nhìn đôi mắt tím huyền bí của Cách Lâm.

“Minh Tinh nhân chúng tôi sẽ không làm ra chuyện khiến đối phương chán ghét, nếu như ngươi chán ghét, ta sẽ không hôn ngươi.”

” Không, không chán ghét.” Cô thốt ra, đáp án khiến cô bị dọa.

( Tỷ nì thích hôn quá ùi!!!! Ghiền ùi!!! * tung hoa*)

Trời ơi, cô đang nói cái gì? Cô lại có thể nói không chán ghét hắn hôn môi?

Cô đột nhiên ý thức được bản thân không chỉ không chán ghét thậm chí còn có chút thích, đây cũng là vì sao mỗi lần Cách Lâm hôn môi cô, cô không đẩy hắn ra , bởi vì cô thích được hắn hôn môi.

Trời ơi, có thể hay không quá tùy tiện?

” Không chán ghét là tốt rồi, sau này chỉ cần ngươi không thích, nói cho ta biết, liền thôi được không?”

Cô nhìn Cách Lâm, suy nghĩ một chút nhẹ nhàng gật đầu. “Hảo.”

Nguyên bản cô vẫn không hiểu được nên như thế nào hướng Cách Lâm giải thích vấn đề, Cách Lâm trực tiếp cho cô một đáp án đơn giản nhất, nguyên lai cô không cần giải thích nhiều lắm, chỉ muốn nói cho hắn cô không thích, hắn liền thôi hôn môi cô, đơn giản như vậy.

Nguyên lai, là cô nghĩ quá phức tạp. Kỳ thực Cách Lâm một người rất đơn giản.

Chỉ cần cô không thích, nói cho hắn thì tốt rồi ─ một câu nói đơn giản như vậy nhưng khiến cô cảm thấy chưa bao giờ được dễ dàng. Đây là lần đầu tiên có một nam nhân chính miệng nói cho cô nếu như cô không thích thì hắn sẽ không làm, tuy là một câu nói đơn giản lại làm lòng của cô xao động, tồn tại một xúc động không tên.

Nhớ lại quá khứ, cô bao giờ cũng là người phối hợp, chỉ cần người khác thích chính cô cho dù không thích cũng sẽ vì người khác vui vẻ mà ủy khuất bản thân, mà bản thân cũng chưa từng chính thức nghĩ tới bản thân rốt cuộc thích cái gì, không thích cái gì.

Cô, có đúng hay không rất kiềm chế bản thân?

” Dĩ Nặc.”

“Hả? Chuyện gì?” Cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cách Lâm. “Vì sao bọn họ đều đang nhìn ta?”

Nghe Cách Lâm nhắc nhở, Phương Dĩ Nặc mới phát hiện – dọc đường đi thiếu nữ nào cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm Cách Lâm, mà Cách Lâm lúc này cô vì hắn chọn lựa áo thun cùng quần jean không chỉ làm nổi lên dáng cao to và anh tuấn của hắn, hơn nữa với mái tóc dài, hắn càng thể hiện khí chất không giống người thường.

Cũng không phải là tất cả nam nhân đều thích hợp với mái tóc dài nhưng Cách Lâm tóc dài đúng là trời sinh thích hợp với hắn. Lấy quan điểm hiện đại, hắn như vậy thập phần tuấn mỹ. Rất tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người trên đường, ngay cả chính cô nhìn cũng đều động tâm.

” Đó là bởi vì anh rất anh tuấn.”

” Có nữ nhân đối ta nháy mắt, còn đem miệng của cô tru môi, là có ý tứ gì?”

” Cô đối với ngươi liếc mắt đưa tình?”

” Liếc mắt đưa tình? Con mắt của các ngươi có thể đưa ra?”

” Không phải, ai, đây rất khó giải thích.”

” Vậy, có thể hôn môi ngươi không?”

Cô nhìn cách, hắn tuấn mỹ như vậy dùng biểu tình chăm chú kia nói ra thỉnh cầu mê người này, cô xấu hổ đỏ mặt, nhưng cuộc đời lần đầu tiên lớn mật đáp lại.

” Hảo.”

Giữa ban ngày ban mặt, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, khi Cách Lâm cúi xuống hôn cô nhắm mắt lại.

A… Điện giật…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện