Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Đôi tay tôi tuy rằng đã sớm dính máu, nhưng từ khi Muộn Du Bình trở về, tôi thật sự trả lại cho hắn một thiên chân vô tà.

Chỉ là từ nay về sau tôi phải giấu nó đi, cần phải tàn nhẫn tính kế.

Tất cả đều vì cuộc sống đơn giản ngày sau với Muộn Du Bình.
Từ sau khi nhìn thấy Trương Như Tuyết, tôi biết rõ thời gian không còn nhiều nữa.

Trước mắt tôi dành hai ngày ở lại Hàng Châu nguyên cứu kĩ càng hai phong bưu kiện nặc danh.

Trong đó quả thật có một phong là do Trương Như Tuyết gửi đến, tuy rằng không để lại tên, nhưng cái đồ án cuối cùng tôi hiểu rõ hơn so với ai hết, đó là Ngàn Ngàn, hay chính xác là Trương Như Tuyết.

Bên trong có dòng chữ "Tôi có manh mối về Tứ Linh".

Mặc khác phong còn lại là trống không, chỉ có duy mỗi phượng hoàng đồ án, cái này làm tôi nghĩ đến Lương Loan.
Tôi lặp tức bảo Vương Minh dò xét tình hình của Trương Như Tuyết, cuối cùng gọi điện thoại cho Tiểu Hoa, nhờ cậu ấy tìm Lương Loan, điều tra về sinh thế và đồ án trên người cô ta.

Lần này đến Bắc Kinh một là để mừng sinh nhật Tú Tú, hai là Tiểu Hoa đã có manh mối về đồ án trên mình Lương Loan.

Tôi ý thức được, bản thân đã chạm một cái bí mật lớn hơn nữa.
Vương Minh theo Trương Như Tuyết chỉ mang về một câu và một món đồ "Mang theo hắc kim cổ đao cùng Trương Khởi Linh đi đến sa mạc Taklamakan, ở nơi đó sẽ có đáp án cậu muốn"
Hắc kim cổ đao từ lần ở rừng mưa rơi mất, lúc Muộn Du Bình rời đi 10 năm kia tôi đã nhiều lần tìm kiếm nhưng không hề có kết quả, hiện tại lại càng không biết phải tìm nó ở đâu.


Cũng may lần đi Bắc Kinh này, ở khách sạn Tân Nguyệt tôi đã thấy được nó.

Có điều bây giờ nó trở thành hàng trưng bày, không có bán, hơn nữa tôi cho rằng người cầm đao kia là một trong đại gia tộc thượng cổ, điều này làm tôi cảm nhận được một cổ hàn ý thật sâu.
Dưới sự trợ giúp của Tiểu Hoa, tôi gặp được người cầm đao, người kia muốn tôi giúp hắn làm một chuyện, chuyện thành đao tự nhiên sẽ tặng cho tôi.

Tôi trước sau không rõ có thể giúp hắn làm việc gì, nhưng tôi vẫn đáp ứng.
Yêu cầu của hắn là muốn tôi đi vào một cái đấu, đem ra thứ đồ hắn muốn.

Cái đấu kia thế nhưng là nơi Vương Minh điều tra, chỗ phong thủy dị thường ấy.

Lần trước người phái đi không được mấy cái trở về, như thế liền biết đấu kia hung hiểm dị thường thế nào.

Còn về việc phải mang ra thứ gì, hắn chỉ nói đi vào liền biết.
Từ cuộn da dê bên trong thạch hộp tìm ra được tin tức, cái mộ huyệt kia cùng Chung Cực thần thạch không có quan hệ, cho dù có, đối với việc chữa trị Thần thạch cũng không còn ý nghĩa gì, cho nên tôi không tiếp tục phái người đi điều tra.

Bây giờ xem ra tôi không thể không đi rồi.

Tôi lặp tức gọi điện thoại cho Vương Minh, yêu cầu hắn chuyển đầy đủ trang bị sang Đoạn Long sơn.

Sự việc này tôi không tính gạt Trương Khởi Linh và Bàn Tử.

Vì vậy ngày hôm sau khi trở lại Hàng Châu, tôi đã gọi điện cho Bàn Tử bảo hắn đến đây bàn bạc cùng tôi và Muộn Du Bình.
Bàn Tử: "Tôi nói Ngô Tà này, hiện tại Tiểu ca đã trở lại, hai cậu cũng ở bên nhau luôn rồi, sao còn hạ mộ nữa? Ông chủ lớn cậu thiếu tiền rồi à?
Tôi: "Bàn Tử, anh còn nhớ việc ở Chubg Cực chứ?"
Bàn Tử cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: "Chúng ta hình như đã giết rất nhiều chim mặt người sau đó bước vào cánh cửa kia, tiếp đó gặp được Tiểu ca..."
Tôi đánh gãy lời hắn: "Phía sau."
Bàn Tử: "Hai cậu trúng bẫy rập..."
Tôi: "Sau đấy nữa."
Bàn Tử lại nghĩ nghĩ nói: "Không nhớ rõ, giống như mơ mơ màng màng liền ra tới rồi, không đúng, Bàn gia tuy không tính trẻ tuổi gì, nhưng chưa đến mức già hồ đồ, sao lại không nhớ được chứ?"
Tôi: "Là do sức mạnh của Chung Cực."
Bàn Tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi: "A...!"
Tôi: "Anh trước đừng kinh ngạc thế, chờ tôi chậm rãi cùng anh nói.

Kỳ thật Chung Cực chính là....." Tôi nói với Bàn Tử bí mật và cách chữa trị Chung Cực, còn có việc giúp người kia hạ đấu cho bọn họ nghe.
Bàn Tử: "Xem ra còn phải hạ đấu dài dài a."
Tôi: "Nói thật Bàn Tử à, tôi hy vọng anh có thể ở lại Hàng Châu giúp tôi một việc."
Bàn Tử: "Tiểu tử cậu đừng nghĩ bỏ Bàn gia lại một mình, hai cậu đi thì Bàn gia cũng phải đi."
Tôi: "Kỳ thật cái đấu kia rất bình thường, không có nguy hiểm cũng không có minh khí gì, ngài vẫn là ở lại giúp tôi tọa trấn Trường Sa được không?"
Bàn Tử: "Ngô Tà, chúng ta có phải huynh đệ hay không?"
Tôi: "Đó là đương nhiên."
Bàn Tử: "Đấu lần này nói thế nào cũng phải đi phải không?"
Tôi: "Ừ."
Bàn Tử: "Đã như vậy tại sao cậu còn cự tuyệt tôi?"
Tôi biết nói cái gì Bàn Tử cũng sẽ không chịu, đổi lại ví trí này, tôi cũng sẽ mặc kệ Bàn Tử mà đi.

Lần này đấu không biết thế nào, trong lòng tôi không quá chắc, nhưng nhìn tóc mai của Bàn Tử lòng tôi thương tâm khó tả.
Tôi ôm chặc Bàn Tử, đôi mắt ửng hồng: "Thật xin lỗi!" Dùng nắm tay chụp lên lưng Bàn Tử vài cái.
Bàn Tử: "Cậu sao ngày càng giống đàn bà thế hả?"

Tôi vừa nghe lời này, buông ngay hắn ra quát: "Cút."
Bàn Tử: "He he."
Muộn Du Bình ngồi ở đó không nói gì, linh hồn không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Bàn Tử: "Đúng rồi, cậu có biết gì về mộ kia không?"
Tôi: "Một chút."
Bàn Tử: "Tiểu ca, anh nghĩ sao về vấn đề này?"
Muộn Du Bình: "Chỉ có thể một bước tính một bước."
Bàn Tử: "Ừ."
Ba ngày sau, Vương Minh đem đầy đủ trang bị đến, tôi nhờ hắn tìm tám người thân thủ tốt mang theo trang bị đi đường vòng sang Đoạn Long nhai.

Tôi, Muộn Du Bình và Bàn Tử ngồi xe lửa tiến vào Vân Nam, tiếp đó lại di chuyển tới Đoạn Long nhai.
Xuống khỏi xe lửa, bọn tôi tìm khách sản nghĩ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lặp tức xuất phát.

Chúng tôi đi xe khách tiến về phía tây, dựa vào bản đồ Vương Minh đưa, chúng tôi không thể trực tiếp đến nơi.

Chỉ có thể xuống xe ở núi Mũ Nhi, quảng đường còn lại chỉ có thể ngồi xe bò mà đi.

Vương Minh đã sớm sắp xếp một chiếc xe bò ở đó chờ chúng tôi, đi một ngày chúng tôi mới đến được Đoạn Long nhai.
Đoạn Long nhai là một thôn trại ở biên giới tỉnh Vân Nam, được gọi là Đoạn Long nhai vì nó nằm ở đoạn đứt gãy của nhọn núi.

Tôi thầm nói, nơi hẻo lánh như vậy mà vẫn có điện, xem ra cũng không tính là cực kỳ lạc hậu.

Thật ra, nếu xét về khung cảnh thì đây có thể gọi là chốn bồng lai nơi hạ phàm.

Dãy núi đầy những hàng hoa đỗ quyên* đỏ rực, một con sông chảy quanh làng và vạt hoa cải nở rộ.

Chỉ là nhìn nơi thôn trang tọa lạc này, nói theo phong thủy thì đây là một địa phương hung hiểm! Nơi này gần Quý Châu và có dạng địa hình núi đá vôi giống với Quý Châu.

Ngay phía trước làng là một hang động đá vôi nằm dưới vách núi, tuy cách xa nhau nhưng miệng hang vô cùng cao, bề mặt hơn 30m, trông như một con con rắn đang há mồm nhào vào cin mồi.

Dãy núi ở phía sau tựa như một cự long đang nằm sấp, mà ngôi làng vừa vặn nằm ngay đuôi rồng.

Thần long vẫy đuôi, sơn băng địa liệt chính là nói loại địa phương như thế này.

Nhưng những gì nghe được thấy được trước mắt này, mọi người trừ bỏ nghèo một chút cũng không có gì là không thuận, còn nghe nói người nơi này sống đặc biệt lâu, chuyện này rốt cuộc là thế nào a? Bất quá tôi cũng không quá tin tưởng phong kiến mê tín dị đoan, chỉ là trong lòng có chút nghi vấn mà thôi.
*Đỗ quyên đỏ

Ba người bọn tôi trực tiếp ngồi xe bò đi tới trước nhà một hộ dân, lúc đến trời đã tối đen.

Nhưng tiểu nhị chỗ Trường Sa đã ở chỗ này từ trước.

Lúc ở ngoài người phía dưới đều gọi tôi anh Ngô, nên lần này bọn Muộn Du Bình, Bàn Tử lần lượt được gọi là anh Trương và anh Vương.

Thấy tôi đi đến, bọn tiểu nhị lặp tức ra đón.

Bao Da, Tiểu Lục, Tiểu Thất: "Anh Ngô, anh Trương, anh Vương! Các anh rốt cuộc tới."
Tôi cười nói với bọn Bao Da: "Gọi người mang mọi thứ vào trong đi."
Bao Da lên tiếng gọi hai tiểu nhị: "Hai người các cậu đem đồ vật đưa vào phòng cất."
Tiếp theo Tiểu Lục mang chúng tôi đi vào viện, đây là một cái nhà hai tầng, diện tích ít nhiều là 200m².


Sân trước cổng lớn có hai lão nhân đang ngồi.

Tiểu Lục: " Chào bác Lý, dì Lý." Sau đó chỉ vào ba người chúng tôi "Đây là ông chủ chúng cháu Ngô tiên sinh, còn vị này là ông chủ hai Trương tiên sinh, đây là Vương tiên sinh."
Tôi nói: "Chào bác với dì ạ, sau này cứ gọi cháu là Tiểu Ngô."
Bàn Tử: "He he, cũng gọi cháu là Tiểu Vương là được."
Hai vị lão nhân nhìn ba người chúng tôi cười: "Mấy vị tiểu ca ngồi đi."
Tôi, Bàn Tử, Muộn Du Bình: "Cảm ơn."
Ba người chúng tôi tùy tiện tìm cái ghế lùn ngồi xuống.

Tôi: "Bác à? Bác là hộ gia đình cũ ở đây ạ?"
Lý Phúc: "Là hộ gia đình cũ, chúng ta đời đời đều ở nơi này, nghe vị Tiểu Lục tiểu ca kia nói các người tới đây là để khảo sát, nơi này của chúng ta có cái gì đặc biệt a?"
Tôi nói: "Đúng vậy, chúng cháu đến đây làm khảo sát địa chất."
Lý Phúc: "Ồ...! Chúng ta mấy người này đều là nông dân, không hiểu được mấy cái đó, ừm...!Có yêu cầu gì có thể đến tìm chúng ta."
Tôi: "Vâng ạ, cảm ơn."
Lý Phúc: "Tiểu ca này khách khí quá."
Bàn Tử: "Bác này, chỗ này của bác có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?"
Lý Phúc: "Chuyện đặc biệt....? Sấm có tính không?"
Bàn Tử: "Lão gia tử ngài thật vui tính, nơi nào không có sét đánh a."
Lý Phúc: "Này là do cậu không biết đấy thôi, chúng ta nơi này 10 năm trước có phát sinh một trận lũ lụt, lúc ấy tiếng sấm kia thật sự làm người ta sợ hãi, có rất nhiều người nói là do yêu vật tác quái."
Bàn Tử: "Mấy người này chính là mê tín, nhiều nơi không phải đều gặp lũ vài lần sao? Tôi nói này lão gia tử, cái hang đối diện kia lớn vậy, chắc không phải do người mở đi?"
Lý Phúc: "Đại huynh đệ này cậu nghĩ xem, cái hang kia đấy, không biết đã có ở đó bao nhiêu năm, trước kia làm gì có kỹ thuật mà đào cái hang lớn vậy được."
Bàn Tử: "Vậy thì không nhất định, Tần Thủy Hoàng, Vạn Lý Trường Thành đều có thể xây, huống chi chỉ là một cái hang."
Lý Phúc: "Xem ra là lão già như tôi thấy ít việc lạ, nhưng mà động này xác thật là thiên tạo, nơi đó còn có thần tiên đây, chúng ta mỗi năm đều phải cúng bái ở cửa động đó."
Tôi nói: "Vậy mọi người có đi vào chưa?"
Lý Phúc có chút kinh hoảng nói: " Vậy sao mà được, đó là thánh địa, ai cũng không thể đi vào, mà mấy cậu khảo sát không phải là chỗ đó đấy chứ?"
Tôi nói: "Ối...! Không không không, chúng tôi chỉ khảo sát địa hình bề mặt nơi này thôi, thấy cái động to như vậy nên tò mò đấy mà."
Lý Phúc: "Ồ, vậy là tốt rồi."
Tôi thầm nghĩ, xem ra chính là chỗ đó.

Lúc này Bao Da vừa vặn xuống tới.

Bao Da: "Ông chủ, phòng các anh đã chuẩn bị xong rồi, nước cũng nấu rồi đấy."
Tôi: "Được!" Lại quay qua nói với Muộn Du Bình và Bàn Tử "Đi một ngày đường, bây giờ cũng đã mệt mỏi, nếu không chúng ta nghĩ ngơi trước đi?"
Bàn Tử: "Ok! Quả thật rất mệt, tôi đây lên trước nhá." Nói xong Bàn Tử đứng dậy đi lên lầu hai.

Muộn Du Bình đứng dậy đứng bên cạnh tôi gật đầu với hai vị lão nhân sau đó theo Bàn Tử lên lầu.

Tôi thấy bóng dáng hai người rời đi, cũng quay đầu nói với hai vị lão nhân kia: "Cháu đi lên trước, không quấy rầy hai người nữa." Nói xong tôi cũng quay người bước đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện