Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
________________________
Ngày hôm sau tỉnh dây, não trướng đầu đau, nghĩ lại chuyện đêm qua, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Duỗi tay ra muốn ôm Muộn Du Bình một cái, đệt! Thế nào lại trống không! Tôi lặp tức ngẩng đầu xem đi xem lại, thật sự không có Muộn Du Bình, lẽ nào đêm qua hết thảy đều là giả, điều này không khác gì sét đánh giữa trời quang, tôi nháy mắt xụi lơ trên giường.
Lúc đang miên man suy nghĩ thì Muộn Du Bình đẩy cửa tiến vào, hắn mang theo một chén canh, xem ra là tôi nghĩ nhiều, đây là phòng Muộn Du Bình, hắn còn mang canh tiến vào, làm sao mà là giả được? Xem ra chính mình là mắc chứng khủng hoảng đa nghi.
Nhìn Muộn Du Bình thật cẩn thận đem canh tới cạnh bàn, lại tới đỡ tôi, lúc đấy tôi không chú ý được biểu cảm, hình như là đã cười rất ngây ngô.
"Ngô Tà mau uống canh giải rượu đi." Đôi tay hắn đỡ lấy lưng tôi, lại đem bát canh đưa tới bên miệng.
Nếu là trước kia, với lòng tự tôn của đàn ông, như thế nào cũng không chịu để hắn đỡ tôi ngồi dậy uống canh, nhưng mà bây giờ cảm thật thực hưởng thụ, thực hạnh phúc, không tự giác lại cười lên.
"Đau đầu không?"
"Ừm."
Nói xong Muộn Du Bình liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của tôi, xoa rất nhẹ nhàng, rất thoải mái.
"Tôi...!đệt! Thiên Chân cậu còn chưa chịu rời giường?" Bàn Tử nói xong liền đẩy cửa xông vào.
"Bàn Tử chuyện gì?"
"Ờ....!không không không có gì! Mọi người đều ở dưới chờ cậu, tôi đi xuống trước đây!" Lúc đi Bàn Tử còn vứt cho tôi cái mị nhãn.
"Hai người họ đúng là nhìn không ra, Tiểu ca chiếu cố Ngô Tà, còn đút cho ăn canh!" Bàn Tử nói.
"Xem ra tối hôm qua là một đêm không ngủ nha." Hắc Nhãn Kính nói.
Những người kia chính là miệng tiện, tôi và Muộn Du Bình một trước một sau lửng thửng đi xuống.
Xem hai người họ còn có thể nói cái gì.
Từ lúc Bàn Tử bắt gặp chúng tôi xuống lầu luôn dùng ánh mắt đan xen quái dị nhìn chúng tôi, tôi trợn mắt nhìn hắn xong tự chạy đi xem giờ, lúc này đã 9 giờ rồi.
"Xem ra đêm qua không có gì tiến triển." Bàn Tử đột nhiên nói làm tôi không hiểu ra sao.
Hắn tiến tới chỗ tôi, kéo tay tôi đi về hướng Muộn Du Bình nói: "Tới tới, để Bàn gia dạy hai người ngốc các cậu yêu đương là như thế nào." Tiếp theo hắn kéo tay tôi và tay Muộn Du Bình đặt cùng một chỗ, hai chúng tôi trông thật ngốc nhìn đối phương, không làm gì mà để Bàn Tử tự do phát huy, xem hắn muốn giở trò gì.
Tôi: "Tôi nói tên Bàn Tử chết tiệt này muốn giở trò gì đây?"
Bàn Tử: "Hai người làm sao thanh tâm quả dục thế hả? Lão tử còn cho rằng là củi khô bốc lửa, lần này thắng bại rõ ràng rồi, hai người các cậu, đúng là làm tôi tức chết đi."
"Tóm lại là mấy người lấy hai chúng tôi ra trục lợi?" Tôi đem tay mình gỡ ra nói.
Bàn Tử: "Nào nghiêm trọng như vậy đâu, các huynh đệ thật sự là nhìn không được, sợ Tiểu Thiên Chân của chúng ta tương tư sinh bệnh, cho nên là ba người chúng tôi xem như là Nguyệt Lão đấy."
"Cút.
Lão tử không muốn cùng ngươi nói chuyện."
"Thật đúng là chó cắn Lã Động Tân."
*Chó cắn Lã Động Tân: không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người chẳng quan trọng gì với phường bạc bẽo.
"Anh còn ở đấy mà Lã Động Tân?"
"Không phải Lã Động Tân thì cũng là Nguyệt Lão, Ngô Tà cậu đúng là một thằng nhóc không biết xấu hổ, Bàn gia vì cậu ngày hôm qua mạo hiểm lớn lưu Tiểu ca lại thuyết phục, cậu không biết cảm kích thì thôi đi, còn trở tính với Bàn gia."
Tôi cũng không biết nên nói cái gì, đem tôi một đại nam nhân nói như một mụ đàn bà đanh đá, còn nói tôi trở tính, tôi lập tức lơ hắn đi, tự mình đến sofa nằm xuống.
"Ngô Tà?" Giọng Tiểu Hoa từ trên lầu truyền xuống.
"Tôi ở dưới lầu!"
"Hoa gia sớm a." Hắc Nhãn Kính nói.
Không đến vài giây Tiểu Hoa đã xuống tới.
"Mọi người sớm." Tiểu Hoa vẫn là chiếc áo sơ mi hồng và bộ vest đen như cũ, trông tiêu soái, sang trọng và bắt mắt mười phần, quả thật là nam nữ đều ưng.
Tiểu Hoa vừa chào hỏi vừa đi về phía tôi.
"Hoa gia hôm nay đúng là tiêu soái mê người nha." Tôi nói.
"Vậy cậu có thích tôi không?"
"Hừm hừ." Hắc Nhãn Kính một bên hừm hừ một cái.
"Cậu lại không phải nữ nhân, tôi thích cậu làm gì?"
"Trương câm kia cũng đâu phải nữ nhân, chả lẽ chuyển giới?"
Tiểu Hoa nói chuyện so với ăn trứng gà mắc nghẹn càng khó nói hơn.
Tôi có thể cảm giác được chung quanh có rất nhiều đôi mắt nhìn tôi chăm chăm.
Tôi ai không chọc, lại cứ chọc Tiểu Hoa làm gì.
"Cút cút, muốn khoe thì kiếm Hạt Tử mà khoe." Tôi vừa nói vừa đẩy Tiểu Hoa ra.
"Ha hả, cái này được nha." Hắc Nhãn Kính cười dâm với Tiểu Hoa.
"Cút, ai mẹ nó cần ngươi."
Hắc Nhãn Kính cợt nhã đi tới chỗ Tiểu Hoa.
"Tôi nói mấy người hôm nay tính đấu võ mồm hết ngày ha? Không cần ăn cơm đúng không?" Bàn Tử không kiên nhẫn nói.
"Vậy Bàn gia muốn ăn cái gì?" Tôi lười nhác hỏi.
"Lâu Ngoại Lâu hôm qua mới đi, mai lại là sinh nhật Ngô Tà, nếu không hôm nay cứ ở nhà ăn?" Bàn Tử nói.
"Được, nhưng phải nói trước, ai nấu đây?..." Tôi hỏi.
"Tiểu Ngô này, tôi bảo cậu hiền huệ chút, giống bây giờ cái gì cũng không biết, thật là làm khó Tiểu ca người ta." Bàn Tử nói.
Tôi có ý muốn giết người: "Anh mẹ nó còn ở đây dây dưa không dứt?" Quay đầu vừa vặn nhìn thấy khóe môi vểnh lên của Muộn Du Bình, xem ra hiện tại chỉ mình tôi cô đơn, đến Muộn Du Bình cũng phản rồi.
Tiếp theo Muộn Du Bình đi tới chỗ tôi kéo tôi ra ngoài, trong miệng còn nói: "Tôi cùng Ngô Tà ra ngoài mua nguyên liệu, Bàn Tử nấu."
Tôi cứ như vậy bị hắn kéo thẳng ra tới gara mới được buông ra, để tôi mở cửa.
Tôi lúc này mới phản ứng được, đây là muốn tôi và hắn lái xe đi mua nguyên liệu.
"Tiểu ca này, anh thế nào lại không giúp tôi, hại tôi bị mấy người bọn họ hợp lực đùa giỡn."
Muộn Du Bình vươn tay đặt lên vai tôi, khóe môi hơi cong, tôi vốn tưởng hắn sẽ giống dỗ mấy cô nữ sinh nói, anh sai rồi, về sau sẽ đứng về phía em.
Nào biết tiếp theo hắn lại hướng bên này hôn tôi, ôi ôi, đang dưới ban ngày a, tôi lặp tức dùng sức đẩy hắn ra nhìn bốn phía xung quanh.
Xác định không có người nào tôi mới thở phào một hơi.
"Cậu rất để ý ánh nhìn của mọi người?"
"A.....! Không phải, chỉ là bộ dạng này hơi quá càn rỡ đúng không? Chúng ta có thể đừng ở chỗ này....!chỗ như thế này làm thế được không?" Tôi vừa nói vừa dùng tay cào cào ót.
"Được."
"He he.
Cảm ơn Tiểu ca." Tôi cười ngu với Muộn Du Bình.
Miệng Muộn Du Bình khép nhẹ lại, lấy đi chìa khóa trong tay tôi mở cửa.
Tôi nghĩ hắn chắc là hơi vô ngữ với biểu hiện của tôi vừa rồi.
Nhưng mẹ nó ai có thể bình tĩnh dưới tình huống như vậy cùng người ta hôn môi chứ, tôi nghĩ tôi say mất rồi.
Tôi lái thẳng xe đến siêu thị mua đồ, Muộn Du Bình ở lại trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Mua đồ ăn gì, phải dùng những gì, Muộn Du Bình cơ hồ đều để tôi tự lựa chọn, khiến tôi trông giống hệt người mẹ già.
Nghĩ đến đại gia đình ở nhà, liền lấy cái gì cũng cầm nhiều mấy phân, dù sao ăn hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Thời điểm tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn chúng tôi, như thể chúng tôi sắp quét sạch siêu thị của họ.
Anh ta nhìn chúng tôi như đang xem tinh tinh, tôi chỉ kém điều nói xem đủ rồi đúng không, anh ta mới nhớ mà quét mã.
Leng keng leng keng bắt đầu bận việc.
Vừa về đến nhà tôi vừa đói vừa mệt, thật hoài niệm mấy ngày có tiểu tử Lê Thốc ở, tiểu tử này tuy rằng khó ở, nhưng rất nể phục tôi, mỗi buổi sáng đều sẽ giúp tôi đưa đồ ăn sáng.
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Camthieu079.
Vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad.
_
______________
????: Mấy chương sau ngọt ngây người, thật muốn đăng hết cho mấy cô lâng lâng cùng tôi, nhưng lương tâm tôi không cho phép nha haha =))))).
Edit+Beta: Cam
________________________
Ngày hôm sau tỉnh dây, não trướng đầu đau, nghĩ lại chuyện đêm qua, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Duỗi tay ra muốn ôm Muộn Du Bình một cái, đệt! Thế nào lại trống không! Tôi lặp tức ngẩng đầu xem đi xem lại, thật sự không có Muộn Du Bình, lẽ nào đêm qua hết thảy đều là giả, điều này không khác gì sét đánh giữa trời quang, tôi nháy mắt xụi lơ trên giường.
Lúc đang miên man suy nghĩ thì Muộn Du Bình đẩy cửa tiến vào, hắn mang theo một chén canh, xem ra là tôi nghĩ nhiều, đây là phòng Muộn Du Bình, hắn còn mang canh tiến vào, làm sao mà là giả được? Xem ra chính mình là mắc chứng khủng hoảng đa nghi.
Nhìn Muộn Du Bình thật cẩn thận đem canh tới cạnh bàn, lại tới đỡ tôi, lúc đấy tôi không chú ý được biểu cảm, hình như là đã cười rất ngây ngô.
"Ngô Tà mau uống canh giải rượu đi." Đôi tay hắn đỡ lấy lưng tôi, lại đem bát canh đưa tới bên miệng.
Nếu là trước kia, với lòng tự tôn của đàn ông, như thế nào cũng không chịu để hắn đỡ tôi ngồi dậy uống canh, nhưng mà bây giờ cảm thật thực hưởng thụ, thực hạnh phúc, không tự giác lại cười lên.
"Đau đầu không?"
"Ừm."
Nói xong Muộn Du Bình liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của tôi, xoa rất nhẹ nhàng, rất thoải mái.
"Tôi...!đệt! Thiên Chân cậu còn chưa chịu rời giường?" Bàn Tử nói xong liền đẩy cửa xông vào.
"Bàn Tử chuyện gì?"
"Ờ....!không không không có gì! Mọi người đều ở dưới chờ cậu, tôi đi xuống trước đây!" Lúc đi Bàn Tử còn vứt cho tôi cái mị nhãn.
"Hai người họ đúng là nhìn không ra, Tiểu ca chiếu cố Ngô Tà, còn đút cho ăn canh!" Bàn Tử nói.
"Xem ra tối hôm qua là một đêm không ngủ nha." Hắc Nhãn Kính nói.
Những người kia chính là miệng tiện, tôi và Muộn Du Bình một trước một sau lửng thửng đi xuống.
Xem hai người họ còn có thể nói cái gì.
Từ lúc Bàn Tử bắt gặp chúng tôi xuống lầu luôn dùng ánh mắt đan xen quái dị nhìn chúng tôi, tôi trợn mắt nhìn hắn xong tự chạy đi xem giờ, lúc này đã 9 giờ rồi.
"Xem ra đêm qua không có gì tiến triển." Bàn Tử đột nhiên nói làm tôi không hiểu ra sao.
Hắn tiến tới chỗ tôi, kéo tay tôi đi về hướng Muộn Du Bình nói: "Tới tới, để Bàn gia dạy hai người ngốc các cậu yêu đương là như thế nào." Tiếp theo hắn kéo tay tôi và tay Muộn Du Bình đặt cùng một chỗ, hai chúng tôi trông thật ngốc nhìn đối phương, không làm gì mà để Bàn Tử tự do phát huy, xem hắn muốn giở trò gì.
Tôi: "Tôi nói tên Bàn Tử chết tiệt này muốn giở trò gì đây?"
Bàn Tử: "Hai người làm sao thanh tâm quả dục thế hả? Lão tử còn cho rằng là củi khô bốc lửa, lần này thắng bại rõ ràng rồi, hai người các cậu, đúng là làm tôi tức chết đi."
"Tóm lại là mấy người lấy hai chúng tôi ra trục lợi?" Tôi đem tay mình gỡ ra nói.
Bàn Tử: "Nào nghiêm trọng như vậy đâu, các huynh đệ thật sự là nhìn không được, sợ Tiểu Thiên Chân của chúng ta tương tư sinh bệnh, cho nên là ba người chúng tôi xem như là Nguyệt Lão đấy."
"Cút.
Lão tử không muốn cùng ngươi nói chuyện."
"Thật đúng là chó cắn Lã Động Tân."
*Chó cắn Lã Động Tân: không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người chẳng quan trọng gì với phường bạc bẽo.
"Anh còn ở đấy mà Lã Động Tân?"
"Không phải Lã Động Tân thì cũng là Nguyệt Lão, Ngô Tà cậu đúng là một thằng nhóc không biết xấu hổ, Bàn gia vì cậu ngày hôm qua mạo hiểm lớn lưu Tiểu ca lại thuyết phục, cậu không biết cảm kích thì thôi đi, còn trở tính với Bàn gia."
Tôi cũng không biết nên nói cái gì, đem tôi một đại nam nhân nói như một mụ đàn bà đanh đá, còn nói tôi trở tính, tôi lập tức lơ hắn đi, tự mình đến sofa nằm xuống.
"Ngô Tà?" Giọng Tiểu Hoa từ trên lầu truyền xuống.
"Tôi ở dưới lầu!"
"Hoa gia sớm a." Hắc Nhãn Kính nói.
Không đến vài giây Tiểu Hoa đã xuống tới.
"Mọi người sớm." Tiểu Hoa vẫn là chiếc áo sơ mi hồng và bộ vest đen như cũ, trông tiêu soái, sang trọng và bắt mắt mười phần, quả thật là nam nữ đều ưng.
Tiểu Hoa vừa chào hỏi vừa đi về phía tôi.
"Hoa gia hôm nay đúng là tiêu soái mê người nha." Tôi nói.
"Vậy cậu có thích tôi không?"
"Hừm hừ." Hắc Nhãn Kính một bên hừm hừ một cái.
"Cậu lại không phải nữ nhân, tôi thích cậu làm gì?"
"Trương câm kia cũng đâu phải nữ nhân, chả lẽ chuyển giới?"
Tiểu Hoa nói chuyện so với ăn trứng gà mắc nghẹn càng khó nói hơn.
Tôi có thể cảm giác được chung quanh có rất nhiều đôi mắt nhìn tôi chăm chăm.
Tôi ai không chọc, lại cứ chọc Tiểu Hoa làm gì.
"Cút cút, muốn khoe thì kiếm Hạt Tử mà khoe." Tôi vừa nói vừa đẩy Tiểu Hoa ra.
"Ha hả, cái này được nha." Hắc Nhãn Kính cười dâm với Tiểu Hoa.
"Cút, ai mẹ nó cần ngươi."
Hắc Nhãn Kính cợt nhã đi tới chỗ Tiểu Hoa.
"Tôi nói mấy người hôm nay tính đấu võ mồm hết ngày ha? Không cần ăn cơm đúng không?" Bàn Tử không kiên nhẫn nói.
"Vậy Bàn gia muốn ăn cái gì?" Tôi lười nhác hỏi.
"Lâu Ngoại Lâu hôm qua mới đi, mai lại là sinh nhật Ngô Tà, nếu không hôm nay cứ ở nhà ăn?" Bàn Tử nói.
"Được, nhưng phải nói trước, ai nấu đây?..." Tôi hỏi.
"Tiểu Ngô này, tôi bảo cậu hiền huệ chút, giống bây giờ cái gì cũng không biết, thật là làm khó Tiểu ca người ta." Bàn Tử nói.
Tôi có ý muốn giết người: "Anh mẹ nó còn ở đây dây dưa không dứt?" Quay đầu vừa vặn nhìn thấy khóe môi vểnh lên của Muộn Du Bình, xem ra hiện tại chỉ mình tôi cô đơn, đến Muộn Du Bình cũng phản rồi.
Tiếp theo Muộn Du Bình đi tới chỗ tôi kéo tôi ra ngoài, trong miệng còn nói: "Tôi cùng Ngô Tà ra ngoài mua nguyên liệu, Bàn Tử nấu."
Tôi cứ như vậy bị hắn kéo thẳng ra tới gara mới được buông ra, để tôi mở cửa.
Tôi lúc này mới phản ứng được, đây là muốn tôi và hắn lái xe đi mua nguyên liệu.
"Tiểu ca này, anh thế nào lại không giúp tôi, hại tôi bị mấy người bọn họ hợp lực đùa giỡn."
Muộn Du Bình vươn tay đặt lên vai tôi, khóe môi hơi cong, tôi vốn tưởng hắn sẽ giống dỗ mấy cô nữ sinh nói, anh sai rồi, về sau sẽ đứng về phía em.
Nào biết tiếp theo hắn lại hướng bên này hôn tôi, ôi ôi, đang dưới ban ngày a, tôi lặp tức dùng sức đẩy hắn ra nhìn bốn phía xung quanh.
Xác định không có người nào tôi mới thở phào một hơi.
"Cậu rất để ý ánh nhìn của mọi người?"
"A.....! Không phải, chỉ là bộ dạng này hơi quá càn rỡ đúng không? Chúng ta có thể đừng ở chỗ này....!chỗ như thế này làm thế được không?" Tôi vừa nói vừa dùng tay cào cào ót.
"Được."
"He he.
Cảm ơn Tiểu ca." Tôi cười ngu với Muộn Du Bình.
Miệng Muộn Du Bình khép nhẹ lại, lấy đi chìa khóa trong tay tôi mở cửa.
Tôi nghĩ hắn chắc là hơi vô ngữ với biểu hiện của tôi vừa rồi.
Nhưng mẹ nó ai có thể bình tĩnh dưới tình huống như vậy cùng người ta hôn môi chứ, tôi nghĩ tôi say mất rồi.
Tôi lái thẳng xe đến siêu thị mua đồ, Muộn Du Bình ở lại trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Mua đồ ăn gì, phải dùng những gì, Muộn Du Bình cơ hồ đều để tôi tự lựa chọn, khiến tôi trông giống hệt người mẹ già.
Nghĩ đến đại gia đình ở nhà, liền lấy cái gì cũng cầm nhiều mấy phân, dù sao ăn hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Thời điểm tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn chúng tôi, như thể chúng tôi sắp quét sạch siêu thị của họ.
Anh ta nhìn chúng tôi như đang xem tinh tinh, tôi chỉ kém điều nói xem đủ rồi đúng không, anh ta mới nhớ mà quét mã.
Leng keng leng keng bắt đầu bận việc.
Vừa về đến nhà tôi vừa đói vừa mệt, thật hoài niệm mấy ngày có tiểu tử Lê Thốc ở, tiểu tử này tuy rằng khó ở, nhưng rất nể phục tôi, mỗi buổi sáng đều sẽ giúp tôi đưa đồ ăn sáng.
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Camthieu079.
Vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad.
_
______________
????: Mấy chương sau ngọt ngây người, thật muốn đăng hết cho mấy cô lâng lâng cùng tôi, nhưng lương tâm tôi không cho phép nha haha =))))).
Danh sách chương