*Warning: Có tình tiết chửi bới khá nặng lời.
Mộc Cẩn Hoa Khai phát ra một âm tiết ngắn ngủi, sau đó bị Vị Vụ ngắt lời: “Suỵt.”
Kiếm ca bật thốt lên một câu “Kiếm Phi (*) hay lắm người anh em”.
(*) Kiếm Phi Kinh Thiên: Là kỹ năng ngắt của kiếm thuần. Nếu tấn công một mục tiêu đang vận công thì sẽ khiến mục tiêu vô pháp vận công trong vòng 5 giây.
Kiếm ca… Dừng ngay hành vi kiếm thuần của anh lại!
Vị Vụ: “Tôi cho cô một cơ hội, cút ngay bây giờ.” Giọng nói của ổng, mang sự yên bình trước cơn mưa giông, làm cho chẳng ai dám nói chuyện.
Mà Mộc Cẩn Hoa Khai trong YY, lù lù bất động, còn muốn mở miệng tìm chết: “Em yêu anh say đắm, nhưng anh lại làm như không thấy.”
Vị Vụ cười nhạo một tiếng, nói: “Bớt tự mình đa tình, đây là lý do cô cố ý tiếp cận lão Trương, gây hiểu lầm giữa cậu ấy và Cầu Lông?”
Mộc Cẩn Hoa Khai: “Anh đang nói gì? Sao em nghe không hiểu?”
Vị Vụ: “Nào, Tuế Tuế, dạy học tại chỗ cho mấy cậu trai thẳng ở đây biết cách giám định phò.”
Tuế Tuế vui vẻ cười hì hì ra tiếng, hắng giọng một cái nói: “Nghe thấy những gì Mộc Cẩn vừa nói không? Đây là một chiêu thường dùng, gọi là giả vờ ngây thơ vô số tội. Ngoài miệng thì kêu nghe hông có hiểu, nhưng trong lòng thì biết thừa hơn bất kỳ ai khác.”
Bị cưỡi lên mặt trào phúng như thế, dù là ai thì trong lòng cũng phải thấy khó chịu, nội tâm của Mộc Cẩn Hoa Khai còn chưa mạnh mẽ đến mức chịu đựng được chuyện bị người ta khinh bỉ chỉ vào mũi chửi thẳng mặt, nhìn biểu hiện trước đây của cô ta, là cũng biết không phải thể loại sẽ nuốt giận vào trong bụng.
Cô ta mở mồm muốn chửi người: “Con đi…”
Vệ Tân mặc áo vàng rực rỡ ấn phím cấm mic của Mộc Cẩn Hoa Khai: “Tôi không thích nghe người khác nói tục.” Qua một lúc, Vệ Tân còn bổ sung thêm: “Đặc biệt là cô.”
Vị Vụ chẳng biết ngại là gì, hỏi: “Nhưng bây giờ anh cũng muốn nói tục, làm sao đây?”
Vệ Tân bị lấy tính xấu của Vị Vụ rồi, vô cùng thành thạo dùng tiêu chuẩn kép trả lời: “Nói với cô ta thì không gọi là nói tục.”
Vị Vụ sung sướng bật cười một tiếng, sau đó dồn hết hỏa lực khai pháo với Mộc Cẩn Hoa Khai: “Có phải cô cảm thấy đầu óc đàn ông trong thiên hạ đều nằm dưới gót chân, cô ngoắc ngón tay thì toàn bộ phải chạy theo cô? Không phải tất cả mọi người chưa từng được ăn thịt, ngửi được một chút mùi rau dại là sẽ không phân biệt được nam với bắc, hiểu? Mà thôi, tôi có thể hi vọng một cọng rau dại thành tinh có não gì chứ.”
Lão Trương chăm chỉ hiếu học, không hiểu hỏi ngay: “Lão đại ơi, rau dại thành tinh nghĩa là gì?”
Trong chớp mắt, khí thế của Vị Vụ bị câu hỏi của một đứa học dốt như lão Trương suy yếu, nên ổng hoàn toàn không thèm để ý hắn.
Vẫn là đại thiên sứ Vệ Tân lương thiện, tốt bụng tốt ý giải thích: “Đừng hái hoa dại ven đường, mà rau dại thì lại không bằng hoa dại nữa, chỉ khi nạn đói xảy ra thì người ta mới ăn rau dại.”
Lão Trương đột nhiên hiểu ra, “ồ” một tiếng.
Vệ Tân bổ sung: “Như Cầu Lông thì gọi là cải trắng tươi non mơn mởn.”
Tôi: …
Câu cuối làm ơn xóa đi, cảm ơn!
Tuế Tuế bất mãn bảo: “Cái này sao có thể gọi là nói tục? Mấy người có văn hóa mở miệng chửi người đúng là vòng vo 7749 cây số. Nhìn em nè! Đồ mặt lờ, trơ trẽn tới đây kiếm chuyện ăn chửi, bản thân đã thối còn muốn lây cho người khác, tao mà không tặng mày ba chữ đờ mờ mờ, thì mày sẽ không biết trường đời dạy mày làm người như thế nào!…”
Thật sự không ngờ tới, tiên nữ Tuế Tuế xưa nay luôn mang hình tượng nữ thần đi gặp người khác, mà khi chửi thì hay như hát, hết bài này đến bài nọ, không biết Kiếm ca nghe xong có cảm tưởng gì nữa.
“Ô kìa, tìm được vị trí của con phò này rồi, tất cả mọi người qua đây đập nó đi!”
Tuế Tuế vừa dứt lời, tụi tôi đã tập hợp đông đủ, cũng không cần người khác, chỉ cần Kiếm ca và Vệ Tân cùng bật dồn sát thương, Mộc Cẩn hoàn toàn chịu không nổi nhiệt.
Nhân vật của Kiếm ca vuốt thần binh sáng lấp lánh trong tay, nói: “Ai, Khí Thuần đánh Mạc Vấn, chỉ cần quăng cấm vận công là khỏe hết cả người. Kiếm Thuần đuổi cũng đuổi chẳng kịp.”
Mộc Cẩn Hoa Khai cũng kỳ lạ, Vị Vụ và Tuế Tuế chửi cô ta trong YY, cô ta cũng không đi, còn trong game thì sau khi bị đánh trọng thương, cô ta cứ nằm dài trên đất, không đứng dậy, cũng không logout. Càng kỳ lạ hơn chính là, Thư Nhu Nhu cũng lại chơi chung.
Hình như có chỗ nào đó kỳ quặc…
Vị Vụ nhạy bén nhất, nói trong nhóm WeChat rằng: Tuế Tuế, em đi chuẩn bị một chút, đám ngu này lại sắp bày trò.
Tuế Tuế: Anh yên tâm, tụi em chuẩn bị sẵn hết, lão Trương đã sớm gửi file ghi âm cho em rồi.
Lão Trương thuận thế gửi một cái biểu cảm mèo con kiêu ngạo ưỡn ngực cầu khen ngợi.
Vô cùng không biết xấu hổ.
Cũng không lâu sau, trong Tieba xuất hiện một topic thị tụi tôi ỷ mạnh hiếp yếu, vai nữ chính ngoại trừ Mộc Cẩn Hoa Khai, lại còn có Thư Nhu Nhu, mà vai nam chính, dĩ nhiên là Kiếm ca không màng sự đời.
Tuế Tuế vui vẻ nói: “A Kiếm chơi trò này mới có bấy lâu, hiền lành không gây chuyện, vậy mà lại là người lên thị nhiều nhất trong đám tụi mình, ha ha ha!”
Tụi tôi dồn dập bày tỏ sự thông cảm sâu sắc và tiếc nuối tột độ cho Vị Vụ vì ổng không được lên thị làm nam chính.
Vị Vụ cạn lời: “Cái não mấy đứa bị hỏng rồi?!”
Ý chính trong cái thị này đơn giản nhưng xuất sắc, chỉ trích kẻ có thần binh như Trường Kiếm không chỉ nhục mạ người ái mộ Thư Nhu Nhu về trang bị lẫn thủ pháp trong game, mà còn chửi mắng người ta trong YY, kèm theo ghi âm.
Topic giải thích mà Tuế Tuế đăng trước đây đã vả sưng mặt Thư Nhu Nhu, thì cái topic này lại tẩy trắng sáng như omo, hoàn mỹ đắp nặn một kẻ nói dối thành một em gái si tình.
Thuận tiện miêu tả Tuế Tuế thành một đứa con gái thô tục mất dạy.
Năng lực đổi trắng thay đen cùng khả năng kích động cực mạnh.
Bút Lông đánh giá người viết bài này là “Cũng hơi có chút tài.”
Mà tuyệt đối không ngờ tới, Kiếm ca lại im im tự xắn tay áo lên, khen ngợi Tuế Tuế nữ thần ra làm sao.
Một tràng phát ngôn đầy mùi thẳng nam khiến người đọc đơ hết cả não, đợi tới lúc tụi tôi phát hiện ra, thì đã bị chủ topic chụp lại đăng lên, cũng bị dân tình mỉa mai.
Tuế Tuế thở dài nặng nề một hơi: “Em biết anh có ý tốt, thế nhưng vào những lúc như thế này, A Kiếm đừng đi tặng đầu người cho tụi nó, ngoan!”
Kiếm ca oan ức bảo: “Nhưng bọn họ chửi em mà.”
Lực sát thương của câu này quá mạnh, làm Tuế Tuế tức khắc ngừng phê bình, vội đi dỗ dành Kiếm ca mấy câu.
Vị Vụ mặt dày vô chơi ké: “Tân Tân, tại sao lúc anh tủi thân, em cũng không dỗ anh?”
Vệ Tân chỗ nào cũng tốt, chỉ thua ở mặt mũi: “Anh lại nói xạo cái gì trước mặt mọi người thế!”
Nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực như mèo con lão Trương và trái cầu lông tôi đây, mù con mắt, điếc lỗ tai.
Trong tiếng thở dài của Bút Lông dành cho địch, Tuế Tuế đã upload xong ghi âm hoàn chỉnh, cũng chỉ đích danh người bị chửi là Mộc Cẩn Hoa Khai, vì không tặng chùa điểm kinh nghiệm Tieba cho chủ topic, nên chân thành mời dân tình hóng thị dời gót sang bài viết kế bên.
Bình luận hồi phục này nhanh chóng bị chủ topic xóa, đáng tiếc là, trình độ rảnh ruồi của thiên hạ hít drama vượt quá sức tưởng tượng, có người lưu được link ngay tức khắc, thậm chí không biết mệt chia sẻ lại, làm chủ topic xóa bình luận không kịp, coi bộ tức tím người rồi.
Topic kế bên là do Bút Lông đang ở cử sáng tác, nếu không phải chị ấy cũng ở chung một cái YY với tụi tôi, thì tụi tôi hoàn toàn không thể ngờ nổi, chủ topic có văn phong sắc bén thế kia, lại là một bà mẹ bỉm sữa đang cho con bú.
Ngay cả người trải đời nhiều như Vị Vụ cũng thán phục không ngớt: “Lão Trương à, anh không nên nói cậu là đồ diễn sâu, cậu còn kém xa lắm…”
Lão Trương vô cùng quật cường bảo: “Em sẽ không chịu thua đâu!”
Tôi: …
Lão Trương à, lúc này nên bỏ qua vụ thắng thua đi!
Bút Lông nghe lão Trương và Vị Vụ thuật lại, bắt đầu kể tội Mộc Cẩn Hoa Khai một cách chi tiết trong bài viết.
Sau khi phát hiện Mộc Cẩn Hoa Khai không phải hạng tốt lành gì, quần chúng hóng hớt vốn đang chửi Vị Vụ và Tuế Tuế là những kẻ ác độc, trong nháy mắt lại tâng bốc võ mồm của bọn họ thật tuyệt vời, cầu xin thu đồ đệ.
Vệ Tân nghi hoặc hỏi: “Bọn họ không có năng lực phán đoán sao?”
Vị Vụ: “Phần lớn chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, nào có cái gọi là năng lực phán đoán.”
Vệ Tân có chút không vui: “Vậy chúng ta dẫn ngược lại chiều gió, còn có ý nghĩa gì?”
Vị Vụ suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là để giảm bớt sự quấy rầy. Nếu như tất cả mọi người cho rằng chúng ta là người xấu, vậy thì bình thường chơi game, sẽ có chút phiền phức.”
Vệ Tân không đồng ý: “Nếu như chỉ là vậy, đổi tên chuyển server là được rồi, ai rảnh nhớ nhiều đâu? Bọn họ dễ quên mà.”
Tuế Tuế mãnh liệt bất mãn với sự dài dòng của Vị Vụ và Vệ Tân, cô nàng nói: “Làm gì nhiều lý do thâm ảo dữ vậy, không phải do con nhỏ đó ngu khiến tất cả tụi mình khó chịu, cho nên tụi mình cũng phải chơi lại cho con nhỏ đó khó chịu, để tụi mình dễ chịu một chút, là có bệnh à? Tụi tôi: “…”
Không bệnh.
Tuế Tuế: “Cuộc đời mình, rõ ràng là có thể thành một bộ sảng văn bàn tay vàng, chẳng lẽ lại muốn ghim thù không báo, miễn cưỡng thành một bộ ngược văn hay sao? Hả?”
Tụi tôi điên cuồng phủ nhận: “Không không! Chị đại Tuế Tuế nói đúng lắm ạ!”
Tiên nữ Tuế Tuế nói đúng, quân tử báo thù, nói báo là báo, không chỉ động thủ, mà còn phải động mồm. Đánh nhau hay đấu khẩu, hai tay phải bắt, hai tay phải cứng.
Cứng như hạch!
Tuế Tuế đã từng nhận xét Mộc Cẩn Hoa Khai cũng có phần đúng, mặc dù cô ta đá phải tấm ván sắt là tụi tôi, thế nhưng vẫn có không ít người bị cô ta lừa dối như cũ. Dù là tôi hồi đó cũng không cảm thấy cô ta có gì không ổn, nếu như không phải bên cạnh tôi có Tuế Tuế hộ giá và Vị Vụ hộ tống, lão Trương lại là một tên trai thẳng hay diễn sâu, không thì chuyện xưa của tôi cuối cùng sẽ biến thành một bộ ngược văn đầy máu chó.
Mấy ngày sau, tụi tôi online là bị canh xác —— Chỉ cần ra khỏi thành chính, tụi tôi sẽ bị vài người úp sọt, dù kỹ thuật có tốt, cũng hai quyền khó địch bốn tay, huống chi, tôi và lão Trương là hai con gà.
Mộc Cẩn Hoa Khai tìm rất nhiều người đến hỗ trợ, tôi than thở rằng: “Cô ta quen biết rộng ghê!”
Vị Vụ: “Cũng chưa chắc, những người này chịu đến giúp là bởi vì các mục đích khác nhau, nhận được lợi ích không giống nhau. Mà một chút lực lượng như vậy rất dễ sụp đổ tan tành. Một người đâu có thể có nhiều bạn bè tri tâm đến vậy, một ngày lại chỉ có 24 tiếng mà thôi.”
Lúc này tôi tự dưng hiểu ra.
Vị Vụ phân tích cho tôi biết, người như Mộc Cẩn Hoa Khai, phiền ở chỗ bọn họ không có chuyện gì quan trọng cần phải làm trong đời thực, chỉ có thể tiêu hao tinh lực và tốn thời gian trên game, cùng duy trì những mối quan mà tụi tôi cho rằng là vô nghĩa.
Tôi âu sầu nhìn nhân vật của mình nằm sải lai trên mặt đất không bò dậy nổi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vị Vụ: “Đối phó với những người như thế rất đơn giản, chính là có đời sống hiện thực phong phú. Đối với những người không coi game là tất cả, thì cô ta chẳng có cách nào đâu.”
Tôi với lão Trương nghe xong, cảm giác như rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu.
Vẫn là Vệ Tân tốt bụng, bổ sung: “Anh và Vị Vụ nghỉ phép đi du lịch, một tháng sau sẽ về. Cuối kỳ sắp đến rồi, Cầu Lông cũng chuẩn bị ôn tập đi. Trường Kiếm và Tuế Tuế cũng vậy.”
Lão Trương: “Vậy còn em?”
Vị Vụ cười lạnh nói: “Người nông dân còn phải quan tâm sống chết của lợn hoang à?”
Lão Trương tủi thân.
Thế là tụi tôi tập trung vào cuộc sống hiện thực bận rộn:
Gần cuối kỳ, Tuế Tuế và Kiếm ca hẹn nhau đến thư viện ôn tập, còn học sinh giỏi Đại Lâm cùng tôi ở lại ký túc xá làm bạn với nhau.
Tôi và lão Trương cày độ hoạt động của hoa lửa mỗi ngày, à đúng rồi, tôi còn nhận được mặt nạ ngừa mụn dưỡng trắng chống lão hóa do lão Trương gửi tới, một hộp siêu to khổng lồ.
Bút Lông cho tụi tôi xem ảnh chụp chung với chồng và con chị ấy, tới lúc em bé được một trăm ngày, tụi tôi cùng nhau tặng Bút Lông một gói quà thật lớn, đương nhiên, hai đứa đỗ nghèo khỉ như tôi và lão Trương góp tiền ít nhất, chủ yếu là đưa ra gợi ý.
Quạt Giấy và An Thành hình như có tiến triển mới, nhưng mà thành viên Quạt Giấy của hiệp hội nãi ma bà tám đối mặt với drama của bản thân, có vẻ cũng chẳng hề bình tĩnh cho lắm, vậy nên kết quả ra làm sao, chỉ có thể đợi tiên nữ Tuế Tuế thi cuối kỳ xong ra tay.
Còn Vị Vụ thì, tùy lúc chia sẻ ảnh với video của những nơi ổng và Vệ Tân đã đi du lịch qua trong nhóm WeChat, đương nhiên, là không lộ mặt.
Dù khiêm tốn như vậy, nhưng tôi vẫn tình cờ bắt gặp một bức ảnh trên Weibo —— Chủ Weibo đứng từ xa xa chụp bóng lưng của Vị Vụ và Vệ Tân, kèm theo lời nhắn là: “Du lịch tại Thụy Sĩ, gặp được một cặp người yêu đồng tính, siêu ngọt ngào, siêu đẹp trai! Cái anh thấp hơn còn đút kem cho cái anh cao hơn nữa đó a a a a! Ảnh chụp đã được phép, cấm repost.”
Tôi yên lặng lưu bức ảnh đó vào điện thoại, mở WeChat ra, rống to bảo:
Cơm chó của ngày hôm nay đâu! Mau dâng lên cho bổn Cầu Lông!
Câu này giống như một phát súng ra hiệu, trong nhóm lập tức bị nhấn chìm bởi đủ loại cơm chó.
Ơ kìa kìa, làm gì mà giống như ai cũng có bồ vậy.
Tôi với lão Trương cũng cấp tốc gia nhập đội quân phát cơm chó, come on, thồn cơm chó vào mồm nhau nào!
Ợ~
Thật là ngon.
END.
Editor lảm nhảm: Các tráng sĩ đừng đi vội, ở lại cắn thêm miếng đường đã rồi hãy về. (~ = v =)~
Mộc Cẩn Hoa Khai phát ra một âm tiết ngắn ngủi, sau đó bị Vị Vụ ngắt lời: “Suỵt.”
Kiếm ca bật thốt lên một câu “Kiếm Phi (*) hay lắm người anh em”.
(*) Kiếm Phi Kinh Thiên: Là kỹ năng ngắt của kiếm thuần. Nếu tấn công một mục tiêu đang vận công thì sẽ khiến mục tiêu vô pháp vận công trong vòng 5 giây.
Kiếm ca… Dừng ngay hành vi kiếm thuần của anh lại!
Vị Vụ: “Tôi cho cô một cơ hội, cút ngay bây giờ.” Giọng nói của ổng, mang sự yên bình trước cơn mưa giông, làm cho chẳng ai dám nói chuyện.
Mà Mộc Cẩn Hoa Khai trong YY, lù lù bất động, còn muốn mở miệng tìm chết: “Em yêu anh say đắm, nhưng anh lại làm như không thấy.”
Vị Vụ cười nhạo một tiếng, nói: “Bớt tự mình đa tình, đây là lý do cô cố ý tiếp cận lão Trương, gây hiểu lầm giữa cậu ấy và Cầu Lông?”
Mộc Cẩn Hoa Khai: “Anh đang nói gì? Sao em nghe không hiểu?”
Vị Vụ: “Nào, Tuế Tuế, dạy học tại chỗ cho mấy cậu trai thẳng ở đây biết cách giám định phò.”
Tuế Tuế vui vẻ cười hì hì ra tiếng, hắng giọng một cái nói: “Nghe thấy những gì Mộc Cẩn vừa nói không? Đây là một chiêu thường dùng, gọi là giả vờ ngây thơ vô số tội. Ngoài miệng thì kêu nghe hông có hiểu, nhưng trong lòng thì biết thừa hơn bất kỳ ai khác.”
Bị cưỡi lên mặt trào phúng như thế, dù là ai thì trong lòng cũng phải thấy khó chịu, nội tâm của Mộc Cẩn Hoa Khai còn chưa mạnh mẽ đến mức chịu đựng được chuyện bị người ta khinh bỉ chỉ vào mũi chửi thẳng mặt, nhìn biểu hiện trước đây của cô ta, là cũng biết không phải thể loại sẽ nuốt giận vào trong bụng.
Cô ta mở mồm muốn chửi người: “Con đi…”
Vệ Tân mặc áo vàng rực rỡ ấn phím cấm mic của Mộc Cẩn Hoa Khai: “Tôi không thích nghe người khác nói tục.” Qua một lúc, Vệ Tân còn bổ sung thêm: “Đặc biệt là cô.”
Vị Vụ chẳng biết ngại là gì, hỏi: “Nhưng bây giờ anh cũng muốn nói tục, làm sao đây?”
Vệ Tân bị lấy tính xấu của Vị Vụ rồi, vô cùng thành thạo dùng tiêu chuẩn kép trả lời: “Nói với cô ta thì không gọi là nói tục.”
Vị Vụ sung sướng bật cười một tiếng, sau đó dồn hết hỏa lực khai pháo với Mộc Cẩn Hoa Khai: “Có phải cô cảm thấy đầu óc đàn ông trong thiên hạ đều nằm dưới gót chân, cô ngoắc ngón tay thì toàn bộ phải chạy theo cô? Không phải tất cả mọi người chưa từng được ăn thịt, ngửi được một chút mùi rau dại là sẽ không phân biệt được nam với bắc, hiểu? Mà thôi, tôi có thể hi vọng một cọng rau dại thành tinh có não gì chứ.”
Lão Trương chăm chỉ hiếu học, không hiểu hỏi ngay: “Lão đại ơi, rau dại thành tinh nghĩa là gì?”
Trong chớp mắt, khí thế của Vị Vụ bị câu hỏi của một đứa học dốt như lão Trương suy yếu, nên ổng hoàn toàn không thèm để ý hắn.
Vẫn là đại thiên sứ Vệ Tân lương thiện, tốt bụng tốt ý giải thích: “Đừng hái hoa dại ven đường, mà rau dại thì lại không bằng hoa dại nữa, chỉ khi nạn đói xảy ra thì người ta mới ăn rau dại.”
Lão Trương đột nhiên hiểu ra, “ồ” một tiếng.
Vệ Tân bổ sung: “Như Cầu Lông thì gọi là cải trắng tươi non mơn mởn.”
Tôi: …
Câu cuối làm ơn xóa đi, cảm ơn!
Tuế Tuế bất mãn bảo: “Cái này sao có thể gọi là nói tục? Mấy người có văn hóa mở miệng chửi người đúng là vòng vo 7749 cây số. Nhìn em nè! Đồ mặt lờ, trơ trẽn tới đây kiếm chuyện ăn chửi, bản thân đã thối còn muốn lây cho người khác, tao mà không tặng mày ba chữ đờ mờ mờ, thì mày sẽ không biết trường đời dạy mày làm người như thế nào!…”
Thật sự không ngờ tới, tiên nữ Tuế Tuế xưa nay luôn mang hình tượng nữ thần đi gặp người khác, mà khi chửi thì hay như hát, hết bài này đến bài nọ, không biết Kiếm ca nghe xong có cảm tưởng gì nữa.
“Ô kìa, tìm được vị trí của con phò này rồi, tất cả mọi người qua đây đập nó đi!”
Tuế Tuế vừa dứt lời, tụi tôi đã tập hợp đông đủ, cũng không cần người khác, chỉ cần Kiếm ca và Vệ Tân cùng bật dồn sát thương, Mộc Cẩn hoàn toàn chịu không nổi nhiệt.
Nhân vật của Kiếm ca vuốt thần binh sáng lấp lánh trong tay, nói: “Ai, Khí Thuần đánh Mạc Vấn, chỉ cần quăng cấm vận công là khỏe hết cả người. Kiếm Thuần đuổi cũng đuổi chẳng kịp.”
Mộc Cẩn Hoa Khai cũng kỳ lạ, Vị Vụ và Tuế Tuế chửi cô ta trong YY, cô ta cũng không đi, còn trong game thì sau khi bị đánh trọng thương, cô ta cứ nằm dài trên đất, không đứng dậy, cũng không logout. Càng kỳ lạ hơn chính là, Thư Nhu Nhu cũng lại chơi chung.
Hình như có chỗ nào đó kỳ quặc…
Vị Vụ nhạy bén nhất, nói trong nhóm WeChat rằng: Tuế Tuế, em đi chuẩn bị một chút, đám ngu này lại sắp bày trò.
Tuế Tuế: Anh yên tâm, tụi em chuẩn bị sẵn hết, lão Trương đã sớm gửi file ghi âm cho em rồi.
Lão Trương thuận thế gửi một cái biểu cảm mèo con kiêu ngạo ưỡn ngực cầu khen ngợi.
Vô cùng không biết xấu hổ.
Cũng không lâu sau, trong Tieba xuất hiện một topic thị tụi tôi ỷ mạnh hiếp yếu, vai nữ chính ngoại trừ Mộc Cẩn Hoa Khai, lại còn có Thư Nhu Nhu, mà vai nam chính, dĩ nhiên là Kiếm ca không màng sự đời.
Tuế Tuế vui vẻ nói: “A Kiếm chơi trò này mới có bấy lâu, hiền lành không gây chuyện, vậy mà lại là người lên thị nhiều nhất trong đám tụi mình, ha ha ha!”
Tụi tôi dồn dập bày tỏ sự thông cảm sâu sắc và tiếc nuối tột độ cho Vị Vụ vì ổng không được lên thị làm nam chính.
Vị Vụ cạn lời: “Cái não mấy đứa bị hỏng rồi?!”
Ý chính trong cái thị này đơn giản nhưng xuất sắc, chỉ trích kẻ có thần binh như Trường Kiếm không chỉ nhục mạ người ái mộ Thư Nhu Nhu về trang bị lẫn thủ pháp trong game, mà còn chửi mắng người ta trong YY, kèm theo ghi âm.
Topic giải thích mà Tuế Tuế đăng trước đây đã vả sưng mặt Thư Nhu Nhu, thì cái topic này lại tẩy trắng sáng như omo, hoàn mỹ đắp nặn một kẻ nói dối thành một em gái si tình.
Thuận tiện miêu tả Tuế Tuế thành một đứa con gái thô tục mất dạy.
Năng lực đổi trắng thay đen cùng khả năng kích động cực mạnh.
Bút Lông đánh giá người viết bài này là “Cũng hơi có chút tài.”
Mà tuyệt đối không ngờ tới, Kiếm ca lại im im tự xắn tay áo lên, khen ngợi Tuế Tuế nữ thần ra làm sao.
Một tràng phát ngôn đầy mùi thẳng nam khiến người đọc đơ hết cả não, đợi tới lúc tụi tôi phát hiện ra, thì đã bị chủ topic chụp lại đăng lên, cũng bị dân tình mỉa mai.
Tuế Tuế thở dài nặng nề một hơi: “Em biết anh có ý tốt, thế nhưng vào những lúc như thế này, A Kiếm đừng đi tặng đầu người cho tụi nó, ngoan!”
Kiếm ca oan ức bảo: “Nhưng bọn họ chửi em mà.”
Lực sát thương của câu này quá mạnh, làm Tuế Tuế tức khắc ngừng phê bình, vội đi dỗ dành Kiếm ca mấy câu.
Vị Vụ mặt dày vô chơi ké: “Tân Tân, tại sao lúc anh tủi thân, em cũng không dỗ anh?”
Vệ Tân chỗ nào cũng tốt, chỉ thua ở mặt mũi: “Anh lại nói xạo cái gì trước mặt mọi người thế!”
Nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực như mèo con lão Trương và trái cầu lông tôi đây, mù con mắt, điếc lỗ tai.
Trong tiếng thở dài của Bút Lông dành cho địch, Tuế Tuế đã upload xong ghi âm hoàn chỉnh, cũng chỉ đích danh người bị chửi là Mộc Cẩn Hoa Khai, vì không tặng chùa điểm kinh nghiệm Tieba cho chủ topic, nên chân thành mời dân tình hóng thị dời gót sang bài viết kế bên.
Bình luận hồi phục này nhanh chóng bị chủ topic xóa, đáng tiếc là, trình độ rảnh ruồi của thiên hạ hít drama vượt quá sức tưởng tượng, có người lưu được link ngay tức khắc, thậm chí không biết mệt chia sẻ lại, làm chủ topic xóa bình luận không kịp, coi bộ tức tím người rồi.
Topic kế bên là do Bút Lông đang ở cử sáng tác, nếu không phải chị ấy cũng ở chung một cái YY với tụi tôi, thì tụi tôi hoàn toàn không thể ngờ nổi, chủ topic có văn phong sắc bén thế kia, lại là một bà mẹ bỉm sữa đang cho con bú.
Ngay cả người trải đời nhiều như Vị Vụ cũng thán phục không ngớt: “Lão Trương à, anh không nên nói cậu là đồ diễn sâu, cậu còn kém xa lắm…”
Lão Trương vô cùng quật cường bảo: “Em sẽ không chịu thua đâu!”
Tôi: …
Lão Trương à, lúc này nên bỏ qua vụ thắng thua đi!
Bút Lông nghe lão Trương và Vị Vụ thuật lại, bắt đầu kể tội Mộc Cẩn Hoa Khai một cách chi tiết trong bài viết.
Sau khi phát hiện Mộc Cẩn Hoa Khai không phải hạng tốt lành gì, quần chúng hóng hớt vốn đang chửi Vị Vụ và Tuế Tuế là những kẻ ác độc, trong nháy mắt lại tâng bốc võ mồm của bọn họ thật tuyệt vời, cầu xin thu đồ đệ.
Vệ Tân nghi hoặc hỏi: “Bọn họ không có năng lực phán đoán sao?”
Vị Vụ: “Phần lớn chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, nào có cái gọi là năng lực phán đoán.”
Vệ Tân có chút không vui: “Vậy chúng ta dẫn ngược lại chiều gió, còn có ý nghĩa gì?”
Vị Vụ suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là để giảm bớt sự quấy rầy. Nếu như tất cả mọi người cho rằng chúng ta là người xấu, vậy thì bình thường chơi game, sẽ có chút phiền phức.”
Vệ Tân không đồng ý: “Nếu như chỉ là vậy, đổi tên chuyển server là được rồi, ai rảnh nhớ nhiều đâu? Bọn họ dễ quên mà.”
Tuế Tuế mãnh liệt bất mãn với sự dài dòng của Vị Vụ và Vệ Tân, cô nàng nói: “Làm gì nhiều lý do thâm ảo dữ vậy, không phải do con nhỏ đó ngu khiến tất cả tụi mình khó chịu, cho nên tụi mình cũng phải chơi lại cho con nhỏ đó khó chịu, để tụi mình dễ chịu một chút, là có bệnh à? Tụi tôi: “…”
Không bệnh.
Tuế Tuế: “Cuộc đời mình, rõ ràng là có thể thành một bộ sảng văn bàn tay vàng, chẳng lẽ lại muốn ghim thù không báo, miễn cưỡng thành một bộ ngược văn hay sao? Hả?”
Tụi tôi điên cuồng phủ nhận: “Không không! Chị đại Tuế Tuế nói đúng lắm ạ!”
Tiên nữ Tuế Tuế nói đúng, quân tử báo thù, nói báo là báo, không chỉ động thủ, mà còn phải động mồm. Đánh nhau hay đấu khẩu, hai tay phải bắt, hai tay phải cứng.
Cứng như hạch!
Tuế Tuế đã từng nhận xét Mộc Cẩn Hoa Khai cũng có phần đúng, mặc dù cô ta đá phải tấm ván sắt là tụi tôi, thế nhưng vẫn có không ít người bị cô ta lừa dối như cũ. Dù là tôi hồi đó cũng không cảm thấy cô ta có gì không ổn, nếu như không phải bên cạnh tôi có Tuế Tuế hộ giá và Vị Vụ hộ tống, lão Trương lại là một tên trai thẳng hay diễn sâu, không thì chuyện xưa của tôi cuối cùng sẽ biến thành một bộ ngược văn đầy máu chó.
Mấy ngày sau, tụi tôi online là bị canh xác —— Chỉ cần ra khỏi thành chính, tụi tôi sẽ bị vài người úp sọt, dù kỹ thuật có tốt, cũng hai quyền khó địch bốn tay, huống chi, tôi và lão Trương là hai con gà.
Mộc Cẩn Hoa Khai tìm rất nhiều người đến hỗ trợ, tôi than thở rằng: “Cô ta quen biết rộng ghê!”
Vị Vụ: “Cũng chưa chắc, những người này chịu đến giúp là bởi vì các mục đích khác nhau, nhận được lợi ích không giống nhau. Mà một chút lực lượng như vậy rất dễ sụp đổ tan tành. Một người đâu có thể có nhiều bạn bè tri tâm đến vậy, một ngày lại chỉ có 24 tiếng mà thôi.”
Lúc này tôi tự dưng hiểu ra.
Vị Vụ phân tích cho tôi biết, người như Mộc Cẩn Hoa Khai, phiền ở chỗ bọn họ không có chuyện gì quan trọng cần phải làm trong đời thực, chỉ có thể tiêu hao tinh lực và tốn thời gian trên game, cùng duy trì những mối quan mà tụi tôi cho rằng là vô nghĩa.
Tôi âu sầu nhìn nhân vật của mình nằm sải lai trên mặt đất không bò dậy nổi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vị Vụ: “Đối phó với những người như thế rất đơn giản, chính là có đời sống hiện thực phong phú. Đối với những người không coi game là tất cả, thì cô ta chẳng có cách nào đâu.”
Tôi với lão Trương nghe xong, cảm giác như rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu.
Vẫn là Vệ Tân tốt bụng, bổ sung: “Anh và Vị Vụ nghỉ phép đi du lịch, một tháng sau sẽ về. Cuối kỳ sắp đến rồi, Cầu Lông cũng chuẩn bị ôn tập đi. Trường Kiếm và Tuế Tuế cũng vậy.”
Lão Trương: “Vậy còn em?”
Vị Vụ cười lạnh nói: “Người nông dân còn phải quan tâm sống chết của lợn hoang à?”
Lão Trương tủi thân.
Thế là tụi tôi tập trung vào cuộc sống hiện thực bận rộn:
Gần cuối kỳ, Tuế Tuế và Kiếm ca hẹn nhau đến thư viện ôn tập, còn học sinh giỏi Đại Lâm cùng tôi ở lại ký túc xá làm bạn với nhau.
Tôi và lão Trương cày độ hoạt động của hoa lửa mỗi ngày, à đúng rồi, tôi còn nhận được mặt nạ ngừa mụn dưỡng trắng chống lão hóa do lão Trương gửi tới, một hộp siêu to khổng lồ.
Bút Lông cho tụi tôi xem ảnh chụp chung với chồng và con chị ấy, tới lúc em bé được một trăm ngày, tụi tôi cùng nhau tặng Bút Lông một gói quà thật lớn, đương nhiên, hai đứa đỗ nghèo khỉ như tôi và lão Trương góp tiền ít nhất, chủ yếu là đưa ra gợi ý.
Quạt Giấy và An Thành hình như có tiến triển mới, nhưng mà thành viên Quạt Giấy của hiệp hội nãi ma bà tám đối mặt với drama của bản thân, có vẻ cũng chẳng hề bình tĩnh cho lắm, vậy nên kết quả ra làm sao, chỉ có thể đợi tiên nữ Tuế Tuế thi cuối kỳ xong ra tay.
Còn Vị Vụ thì, tùy lúc chia sẻ ảnh với video của những nơi ổng và Vệ Tân đã đi du lịch qua trong nhóm WeChat, đương nhiên, là không lộ mặt.
Dù khiêm tốn như vậy, nhưng tôi vẫn tình cờ bắt gặp một bức ảnh trên Weibo —— Chủ Weibo đứng từ xa xa chụp bóng lưng của Vị Vụ và Vệ Tân, kèm theo lời nhắn là: “Du lịch tại Thụy Sĩ, gặp được một cặp người yêu đồng tính, siêu ngọt ngào, siêu đẹp trai! Cái anh thấp hơn còn đút kem cho cái anh cao hơn nữa đó a a a a! Ảnh chụp đã được phép, cấm repost.”
Tôi yên lặng lưu bức ảnh đó vào điện thoại, mở WeChat ra, rống to bảo:
Cơm chó của ngày hôm nay đâu! Mau dâng lên cho bổn Cầu Lông!
Câu này giống như một phát súng ra hiệu, trong nhóm lập tức bị nhấn chìm bởi đủ loại cơm chó.
Ơ kìa kìa, làm gì mà giống như ai cũng có bồ vậy.
Tôi với lão Trương cũng cấp tốc gia nhập đội quân phát cơm chó, come on, thồn cơm chó vào mồm nhau nào!
Ợ~
Thật là ngon.
END.
Editor lảm nhảm: Các tráng sĩ đừng đi vội, ở lại cắn thêm miếng đường đã rồi hãy về. (~ = v =)~
Danh sách chương