20.08.2024
Editor: Fino
Sau khi trở về từ Niệm Nguyên, Tống Tịnh Nguyên đã chụp những món quà mà cô nhận được và đăng lên vòng bạn bè, cảm ơn mọi người vì đã chuẩn bị những món quà này cho cô.
Những người bạn trước đó không biết sinh nhật của cô cũng để lại lời chúc mừng dưới bài đăng.
Tống Tịnh Nguyên cầm điện thoại cảm ơn từng người một mất.
Sau khi tắm xong, Trần Nghiên bước ra từ phòng tắm, thấy cô chăm chú như vậy, anh đi đến rút điện thoại khỏi tay cô, xoa nhẹ lên tóc cô: "Muộn rồi, em đi tắm trước đi."
Tống Tịnh Nguyên nhìn đồng hồ trên tường.
Đã gần 12 giờ đêm.
Ngày mai cô còn phải dậy sớm đi làm nên không chần chừ nữa, đi dép lê vào phòng tắm.
Trần Nghiên vừa định đặt điện thoại xuống thì màn hình bỗng sáng lên, có tin nhắn mới gửi đến.
Điện thoại của Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên đều sử dụng chức năng mở khóa bằng vân tay. Sau khi ở bên nhau, họ đã lưu dấu vân tay của đối phương vào điện thoại mình. Tuy nhiên, cả hai đều rất tin tưởng nhau, không có chuyện kiểm tra hay tra cứu lịch sử trò chuyện.
Trước đây Trần Nghiên rất ít đụng vào điện thoại của Tống Tịnh Nguyên, nhưng tin nhắn vừa rồi lại khiến anh cảm thấy hứng thú, nên anh mở khóa, vào ứng dụng WeChat.
–
Nửa giờ sau, Tống Tịnh Nguyên vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trần Nghiên ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại của cô, đôi mắt đen láy có thêm vài phần áp lực, nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Trần Nghiên vẫy tay với cô: "Lại đây."
Tống Tịnh Nguyên do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chú thích này ——" Trần Nghiên mở điện thoại, nhướng mày nhìn cô, "Nên giải thích một chút chứ nhỉ?"
Trên đầu khung chat hiện con số "1" sáng loáng.
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Đánh số cho anh à?" Trần Nghiên nắm lấy mặt cô, vừa tức vừa muốn cười, "Anh có nên cảm thấy vinh dự không? Được làm nam khách mời số một của em cơ đấy. Mở ra cho anh xem số hai, số ba là ai mà không biết sống chết như vậy, liệu có xứng với em không."
Tống Tịnh Nguyên không ngờ anh lại liên tưởng theo hướng đó, dở khóc dở cười: "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Vậy là ý gì?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi, nước từ tóc nhỏ xuống cổ, lạnh buốt, cô vô thức rụt lại, chậm rãi nói: "Chú thích này được sửa khi em mới kết bạn với anh lúc còn học cấp ba."
Cô cảm thấy hơi ngượng khi nói ra, xoa mũi: "Ý là bí mật duy nhất trong tuổi thanh xuân của em."
Trần Nghiên sững sờ một chút, không muốn gợi lại những ký ức thầm mến chua xót của cô, giọng nói dịu đi nhiều, anh kéo cô vào lòng: "Bây giờ anh là của em rồi, có thể danh chính ngôn thuận cho anh một danh phận không?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, cầm điện thoại lên, nhưng nghĩ mãi mà không biết nên đặt chú thích gì cho anh.
Trần Nghiên "chậc" một tiếng: "Đặt chú thích cho anh khó vậy à?"
Anh nắm các ngón tay của Tống Tịnh Nguyên, nhanh chóng gõ vài chữ lên đó. Khi cô nhìn thấy thì mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Trần Nghiên đã đổi chú thích thành ——
Chồng yêu.
"..."
"Biểu cảm của em như vậy là sao?" Trần Nghiên gõ nhẹ lên đầu cô, "Không hài lòng với chú thích này?"
"Có phải hơi quá ——" Tống Tịnh Nguyên nghĩ rằng lúc này không nên tranh cãi với anh thì tốt hơn, nên nuốt nửa câu sau xuống, "Không có, rất hài lòng."
Trần Nghiên hôn mạnh vào tai cô: "Thế thì được."
"Còn một chuyện khác." Anh lại mở khung chat, chỉ vào một người khác ở bên dưới và hỏi: "Người này là ai?"
Tống Tịnh Nguyên nhìn qua, thấy Úc Hành đã gửi cho cô một lời chúc sinh nhật nửa giờ trước.
"Là một đàn em ở đại học." Cô thành thật giải thích, "Trước đây, cậu ấy cùng ban với em ở hội sinh viên."
Trần Nghiên cười lạnh, thậm chí tiếng hừ từ khoang mũi cũng thể hiện rõ sự không hài lòng của anh: "Đàn em bình thường sẽ nói 'Đàn chị, em chúc mừng sinh nhật chị, bạn trai chị không giận chứ' à?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên không ngờ Úc Hành lại nói chuyện nặng vị trà như vậy.
"Cậu ta có theo đuổi em không?" Mặt Trần Nghiên càng lúc càng đen.
"Ừm ừm." Tống Tịnh Nguyên thẳng thắn, "Nhưng em chưa bao giờ đồng ý, luôn nói với cậu ta rằng em có người mình thích rồi, đừng lãng phí thời gian vào em nữa."
"Ồ." Trần Nghiên gật đầu một cách nghiêm túc, giọng điệu cao lên, "Có người thích rồi?"
Chỉ cần nghe thôi cũng biết anh đang tính giở trò.
"Em thích ai?" Anh dang hai chân, môi mỏng hơi nhếch lên, trông vừa lưu manh vừa lười biếng, điệu bộ thư thái chờ cô trả lời.
Tống Tịnh Nguyên chủ động dựa vào anh, giọng nói ngọt ngào như thấm mật: "Đương nhiên là thích anh."
Trần Nghiên mỉm cười, rất hài lòng với câu trả lời của cô, ôm chặt cô hơn, hôn lên má cô một cái: "Thế còn được."
Tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng ngay sau đó, Trần Nghiên lại bắt đầu gõ chữ trong khung chat.
【Y: Cảm ơn lời chúc của cậu.】
【Y: Nhưng tôi sắp đổi WeChat rồi, cậu có thể thêm tài khoản mới của tôi để sau này liên lạc.】
Tống Tịnh Nguyên: "?"
Úc Hành nhanh chóng trả lời một chữ "được", sau đó Tống Tịnh Nguyên trơ mắt nhìn Trần Nghiên gửi tài khoản WeChat của mình qua, cuối cùng xoá cậu ta khỏi danh sách bạn bè.
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Úc Hành không nhận ra có gì bất thường, thật sự nghĩ đó là tài khoản mới của Tống Tịnh Nguyên, sau khi xác nhận lại tiếp tục gửi tin nhắn.
【Úc Hành: Đàn chị, dạo này chị thế nào? Vẫn ổn chứ?】
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, khoác tay lên vai Tống Tịnh Nguyên, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím.
【Nghiên: Rất tốt, tôi đang rất ngọt ngào với bạn trai.】
【Úc Hành: Thế thì tốt, thấy chị hạnh phúc là em yên tâm rồi.】
Trần Nghiên không vui, áp đầu lưỡi vào bên má, tiếp tục trả lời.
【Nghiên: Yên tâm đi đàn em, chúng tôi sắp kết hôn rồi.】
【Nghiên: Nếu em quan tâm tôi như vậy, có cần tôi để lại một chỗ cho em ở bàn chính trong đám cưới không?】
Úc Hành: ...
Úc Hành không nói gì nữa.
Trần Nghiên ném điện thoại sang một bên, giọng điệu khinh thường: "Còn tưởng đàn em của em tài giỏi lắm."
"Anh xóa người ta như vậy." Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, "Có phải không tốt lắm không?"
"Ồ." Trần Nghiên bắt đầu châm chọc, "Em đau lòng à?"
"Không không." Tống Tịnh Nguyên rất sợ anh gán cho mình tội gì, bèn vội vàng xua tay, "Sau này em tuyệt đối sẽ không liên lạc với cậu ta nữa."
Một khi đề tài này được khơi dậy, Trần Nghiên đương nhiên không dễ dàng bỏ qua. Anh hỏi tiếp: "Ở đại học có nhiều người theo đuổi em sao?"
"Không nhiều." Tống Tịnh Nguyên nhìn vào mắt anh, cố gắng chứng minh mình không nói dối, "Em tập trung học tập, không để ý đến mấy người đó."
Trần Nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau nhiều năm, sự non nớt của thời thiếu nữ đã giảm đi nhiều, nhưng khí chất ngày càng thuần khiết và cuốn hút, tính cách lại mềm mại, gần như không có chút nóng nảy, ngay cả nhóm bạn của Trịnh Thần cũng không ít lần khen ngợi cô, huống hồ là những chàng trai thời đại học.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy thật đáng tiếc, nếu anh cũng học ở Giang Đại thì bọn họ đã không có cơ hội nhòm ngó cô.
Bởi vì anh sẽ để tất cả mọi người biết, cô là của anh.
"Đám người đó đã tỏ tình với em như thế nào?"
"Không nhớ nữa."
Cô thực sự không nhớ, mỗi lần được ai đó tỏ tình, cô đều lịch sự từ chối bằng những lời nói giống nhau. Bao năm qua, ngoài Trần Nghiên ra, không ai khiến cô để tâm đến.
"Được rồi." Trần Nghiên gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, anh vòng tay ôm lấy eo cô, bế ngang cô lên, vừa hôn lên vành tai cô vừa đi về phía phòng ngủ. "Vậy chúng ta lên giường nói chuyện."
. . .
Trong căn phòng tràn ngập mùi hương ám muội, giọng Tống Tịnh Nguyên khàn đến mức không thốt nên lời, trước mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, cả người bị hơi nóng bao phủ, từng đợt sóng vỗ dập dờn không ngừng khiến đầu óc cô mơ màng không rõ.
Hơi thở của Trần Nghiên nặng nề, nghe tiếng thở dốc của cô, cả người anh như muốn bùng cháy. Bàn tay anh siết chặt eo cô, động tác gấp gáp và dữ dội, khiến Tống Tịnh Nguyên khóc lóc xin tha. Móng tay cô bấm sâu vào lưng anh, để lại những dấu vết hình lưỡi liềm đỏ ửng.
Cuối cùng, Trần Nghiên nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ướt đẫm trước trán cô, cánh tay nổi gân xanh, một giọt mồ hôi rơi trên xương quai xanh của cô.
Anh cúi xuống hôn lên khóe miệng cô, giọng nói khàn khàn.
"Em mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh."
–
Giữa tháng Năm, Tống Tịnh Nguyên nhận được một tin xấu.
Thẩm Chi Ý bị bệnh và phải nhập viện.
Cô vô tình phát hiện ra điều này. Hôm đó, cô được nghỉ phép và đi ngang qua bệnh viện, tình cờ gặp Thẩm Duệ đang vội vã bước ra từ trong đó. Tống Tịnh Nguyên tưởng bạn gái cậu bị bệnh, hỏi mãi thì cậu mới ngập ngừng nói sự thật với cô: Thẩm Chi Ý mắc bệnh.
Ung thư vú.
May mà bệnh ở giai đoạn đầu, bác sĩ khuyên phẫu thuật, tỷ lệ chữa khỏi rất cao.
Tống Tịnh Nguyên không ngờ sau tám năm, hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cô vội vàng chạy đến phòng bệnh ở tầng ba, Triệu Tích Nhi đang ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Người nằm trên giường mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình. Nét phúng phính trên mặt trong ký ức đã biến mất, khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt, môi tím tái, không còn sự sinh động và tươi tắn như trước đây.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, trái tim Tống Tịnh Nguyên đau nhói, không cách nào liên hệ người trước mắt với cô gái nhỏ luôn cười tươi để lộ chiếc răng khểnh mỗi lần mua đồ ăn vặt đều không quên mua một phần cho cô trong ký ức.
Triệu Tích Nhi nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên: "Chị Tịnh Nguyên, sao chị lại đến đây?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Để chị ở đây chăm sóc cho cậu ấy, em về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Chi Ý tỉnh dậy vào ba giờ chiều.
Ngay khi mở mắt, cô ấy lập tức ngồi bật dậy, suýt chút nữa kéo tuột kim truyền trên tay, vui mừng nói: "Tịnh Nguyên, thật sự là cậu sao?"
Sau đó lại lẩm bẩm: "Thẩm Duệ bị sao vậy, đã bảo đừng nói cho các cậu biết rồi mà."
"Cậu còn nói nữa." Mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, sống mũi cay cay, cô hơi tức giận, "Sao cậu bị bệnh mà không nói cho mình biết?"
"Không muốn làm các cậu lo lắng thôi mà." Thẩm Chi Ý cười nhẹ, "Hơn nữa cũng không phải bệnh gì lớn, phẫu thuật là xong thôi. Ban đầu mình định làm phẫu thuật ở Kinh Nam, nhưng một mình cũng hơi sợ, nên đến Giang Bắc tìm bọn Thẩm Duệ."
"Cậu chắc chắn sẽ khỏe lại." Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay cô ấy, "Chắc chắn sẽ khỏe lại."
"Đương nhiên rồi." Thẩm Chi Ý cười khẽ, đưa tay lau nước mắt cho cô, "Thôi nào, chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đừng khóc nữa."
Ngày phẫu thuật được ấn định vào thứ Tư tuần sau. Trong thời gian nhập viện, Tống Tịnh Nguyên thường tranh thủ thời gian đến thăm cô ấy, biết cô ấy ở phòng bệnh cảm thấy buồn chán, nên mang theo một ít đồ ăn vặt và đồ chơi đến.
Hôm đó, Tống Tịnh Nguyên xuống lầu mua trái cây cho Thẩm Chi Ý. Khi đi ngang qua một con đường nhỏ phía sau khu điều trị, cô nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên lề đường, đầu vùi vào cánh tay, trông rất khó chịu.
Cô vội chạy tới, mới phát hiện người đó là Ôn Dao.
"Ôn Dao? Có nghe thấy tôi nói gì không?" Tống Tịnh Nguyên lo lắng hỏi bên tai cô ấy, "Cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?"
Ôn Dao khó khăn ngẩng đầu lên, môi tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh. Nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ấy hơi khựng lại. Một lúc lâu sau, cô ấy mới thốt ra được một câu.
"Đau bụng kinh."
Tống Tịnh Nguyên đỡ cô ấy ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó: "Cậu ngồi đây chờ tôi một chút."
Cô nhanh chóng chạy đến cửa hàng gần đó mua miếng dán giữ ấm và thuốc giảm đau, sau đó lấy một cốc nước nóng từ phòng nước mang về, đưa cho cô ấy: "Cậu có muốn uống một chút không? Có thể sẽ dễ chịu hơn đấy."
Ôn Dao nhận thuốc và nước: "Cảm ơn."
"Không có gì đâu."
Cả hai đều im lặng, Tống Tịnh Nguyên chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô ấy.
Mười mấy phút trôi qua, thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, Ôn Dao đứng dậy, khẽ mỉm cười với cô: "Hôm nay cảm ơn cậu."
"Không có gì, nhưng cậu thực sự không sao chứ?"
"Không sao nữa rồi." Cô ấy đưa tay vén tóc ra sau tai, "Tạm biệt."
Một ngày trước khi phẫu thuật, Tống Tịnh Nguyên gọi điện cho Trần Nghiên, nói với anh rằng tối nay cô không về, ở lại bệnh viện với Thẩm Chi Ý.
"Cậu ở lại với mình." Thẩm Chi Ý nằm trên giường bệnh, hai tay gối sau đầu, "Trần Nghiên không ghen đấy chứ?"
"Ghen thì cứ ghen thôi." Tống Tịnh Nguyên cười nhẹ, "Giờ không ai quan trọng bằng cậu."
Tối hôm đó, họ chen chúc trên chiếc giường bệnh chật hẹp, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, trong trẻo và tinh khiết. Họ cùng nhau ôn lại rất nhiều chuyện thời trung học, những tiết tự học sáng đầy mệt mỏi, những chỗ ngồi trong căn tin chỉ có chạy mới giành được, những mẩu giấy chuyền tay trong giờ học, tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
"Cậu không biết đâu, sau khi cậu chuyển trường, ngày nào Trần Nghiên cũng đứng rất lâu trước cửa lớp chúng ta, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi cũ của cậu."
"May mà cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, không thì mình thấy tiếc cho hai người lắm."
"Chi Chi." Tống Tịnh Nguyên nắm lấy tay cô, "Cậu và anh ấy thì sao?"
Phòng bệnh rơi vào im lặng, không biết qua bao lâu, Thẩm Chi Ý mới từ từ mở miệng, giọng nói run rẩy: "Anh ấy sắp ra nước ngoài rồi."
"Có lẽ bọn mình sẽ không gặp lại nhau nữa."
"Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mình nhất quyết đến cùng một thành phố với anh ấy. Trường của anh ấy ở ngay cạnh trường mình." Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt Thẩm Chi Ý, lặng lẽ lăn xuống, "Nhiều lần mình phát hiện anh ấy lén đến trường để nhìn mình; mỗi năm vào ngày sinh nhật, mình đều nhận được một món quà không có tên người gửi, nhưng mình biết, đó là của Giang Vũ Đạc."
"Nhưng mình không thể hiểu được, từ năm 13 tuổi cho đến bây giờ là 25 tuổi, mình đã chờ anh ấy 12 năm, nhưng vẫn không chờ được một câu trả lời từ anh ấy."
Giang Vũ Đạc luôn âm thầm quan tâm đến cô ấy ở nơi mà cô ấy không thấy, sẽ đưa cô ấy về ký túc xá khi cô ấy say bí tỉ, sẽ cúp học để đến xem cô ấy biểu diễn ở liên hoan văn nghệ, nhưng lại không bao giờ chịu đối diện để trả lời câu hỏi của cô ấy, thậm chí còn cố tình nói những lời khó nghe để cô ấy từ bỏ hy vọng.
"Rồi sẽ qua thôi." Tống Tịnh Nguyên vuốt tóc cô ấy, "Cậu sẽ gặp được người yêu cậu hơn."
Chiều hôm sau, vào lúc ba giờ, Thẩm Chi Ý được đưa vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, chỉ cần nằm viện hai tuần để theo dõi là có thể xuất viện.
Chiều tối, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng, Thẩm Chi Ý mê man trên giường bệnh, Tống Tịnh Nguyên ngồi bên cạnh chăm sóc, Thẩm Duệ đang cầm dao gọt táo, đột nhiên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, một bóng người đứng ở ngoài cửa.
Tống Tịnh Nguyên quay lại, đó là một gương mặt xa lạ, người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, dáng người gầy gò, mái tóc rối bời, cả người trông phong trần mệt mỏi.
Sắc mặt Thẩm Duệ ngay lập tức đen lại khi nhìn thấy người đó, dao và táo cùng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Cậu chạy tới nắm lấy cổ áo đối phương, đẩy người đó lên tường, ánh mắt đầy tức giận: "Anh đến đây làm gì?"
"Tôi nghe nói cô ấy bị bệnh." Người đàn ông mặc cho cậu nổi giận, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, "Tôi muốn đến... thăm cô ấy."
"Anh không xứng." Thẩm Duệ nghiến răng nói từng chữ.Một cảm giác mạnh mẽ nói với Tống Tịnh Nguyên rằng, người trước mặt chính là Giang Vũ Đạc.
Không phải anh ấy đã ra nước ngoài rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? "Giang Vũ Đạc, anh cảm thấy mình hại chị ấy còn chưa đủ sao?" Thẩm Duệ nghiến răng chỉ trích, trán nổi gân, "Từ nhỏ đến lớn chị ấy đã chịu bao nhiêu uất ức vì anh, không phải anh biết rất rõ sao?"
"Nếu anh thật lòng muốn tốt cho chị ấy, thì cách xa chị ấy một chút, đừng làm phiền cuộc sống của chị ấy nữa, đừng cho chị ấy hy vọng rồi lại làm chị ấy thất vọng."
"Tôi sẽ làm vậy." Giang Vũ Đạc siết chặt nắm đấm, "Nhưng cho tôi gặp cô ấy một lần được không? Tôi sẽ không ở lại lâu, nhìn xong tôi sẽ đi ngay."
"Đừng có mơ, bây giờ anh biến khỏi đây ngay."
"Thẩm Duệ." Tống Tịnh Nguyên bước tới vỗ vai cậu, "Cho anh ấy vào đi."
Thẩm Duệ lườm Giang Vũ Đạc một cái, rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Cảm ơn cô." Giang Vũ Đạc nói với Tống Tịnh Nguyên.
Anh ấy bước mấy bước đến bên giường bệnh, nhìn người con gái yếu ớt nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt lại, anh ấy hận không thể tự mình chịu đựng những nỗi đau này thay cô ấy.
Thẩm Chi Ý lẩm bẩm đòi uống nước, Giang Vũ Đạc lập tức rót một cốc, sau khi kiểm tra nhiệt độ mới cẩn thận đưa đến bên miệng cô ấy.
Tống Tịnh Nguyên đứng bên cạnh chứng kiến tất cả.Nhìn tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt trán cô ấy, chỉnh lại những lọn tóc rối, rồi nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt không dám rời khỏi cô ấy một giây.
Nhìn anh ấy từ từ cúi người, lấy một lá bùa bình an đặt vào tay cô ấy, cuối cùng hôn lên trán cô ấy, ánh mắt đầy lưu luyến và không nỡ rời xa.
Mỗi hành động của anh ấy đều chứa đựng tình yêu sâu sắc, Tống Tịnh Nguyên không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác anh ấy lại đẩy Thẩm Chi Ý ra xa.
Trước khi rời đi, Tống Tịnh Nguyên gọi anh ấy lại.
"Giang Vũ Đạc."
Người đàn ông dừng bước.
"Anh biết tình cảm Chi Chi dành cho anh, đúng chứ?"
Anh ấy nuốt khan: "Biết."
"Nếu anh cũng yêu Chi Chi, tại sao lại không nói cho cô ấy, quang minh chính đại mà bảo vệ cô ấy?"
Giang Vũ Đạc từ từ quay người lại, đôi đồng tử màu trà chứa đầy sự bất lực và đắng cay.
Anh ấy mỉm cười, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới nói thành lời.
"Không phải tất cả những người yêu nhau đều có thể ở bên nhau."
"Xin hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, cảm ơn cô."
Từ đó về sau, anh ấy không quay lại bệnh viện nữa, Thẩm Duệ và Tống Tịnh Nguyên cũng không nhắc lại chuyện này, như thể chưa có gì xảy ra.
Không lâu sau, Thẩm Chi Ý hồi phục và xuất viện. Trận ốm này khiến cô ấy cảm nhận sâu sắc sự mong manh của cuộc sống, bỗng nhiên buông bỏ rất nhiều thứ, quyết định bỏ lại quá khứ và thử hướng về phía trước.
Ngày trở về Kinh Nam, Tống Tịnh Nguyên tiễn cô ấy ra sân bay.
"Yên tâm đi, Tịnh Nguyên." Thẩm Chi Ý ôm cô, "Mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cậu và Trần Nghiên cũng phải hạnh phúc nhé. Đến lúc đám cưới, mình nhất định phải làm phù dâu đấy!"
Tống Tịnh Nguyên chạm nhẹ vào mũi cô ấy: "Nhất định sẽ mời cậu."
Khoảng thời gian này, chuyện của Thẩm Chi Ý khiến cô mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, giờ đây cô mới có thể tĩnh tâm xử lý công việc. Lúc tám giờ sáng, khi cô vừa ngồi xuống chỗ làm, Tang Lỗi lấy một phong thư trong ngăn kéo ra.
"Tịnh Nguyên, vài ngày trước, có một cô gái gửi cái này đến, nói là gửi cho em, nhưng em không ở đây, nên anh giữ giúp."
"Cảm ơn anh." Tống Tịnh Nguyên nhận phong thư, có chút tò mò không biết ai lại viết thư cho mình.
Khi cô nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, cô đã ngẩn người rất lâu.
Không ngờ đó là thư của Ôn Dao gửi cho cô.
"Tịnh Nguyên, khi cậu đọc được lá thư này, tôi đã lên chuyến bay đến Milan rồi. Một thời gian trước, tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia Milan, tôi sẽ tiếp tục học tập ở đó.
Thật ra tôi vẫn thấy khá kỳ lạ, chúng ta gặp nhau không nhiều, những lần trò chuyện cũng không phải là thân thiện, nhưng vào khoảnh khắc rời khỏi mảnh đất này, tôi không lưu luyến điều gì, nhưng lại muốn viết thư cho cậu.
Tôi vốn không thích nói những lời hoa mỹ, nhưng tôi nghĩ mình nên nói lời cảm ơn với cậu.
Tôi từng rất ghen tị với cậu, ghen tị vì cậu có được sự chiều chuộng của anh ấy, ghen tị vì anh ấy yêu cậu hơn cả bản thân mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi đã học được rất nhiều điều từ cậu. Một lần đi ngang qua công ty của cậu, tôi thấy cậu ngồi xổm dưới đất cho mèo hoang ăn, trên mặt nở nụ cười ấm áp. Cậu luôn như vậy, dù thế giới có mang đến nhiều khổ đau, cậu vẫn dịu dàng đối xử với mọi thứ xung quanh, thậm chí cả với tôi – người đã từng làm tổn thương cậu.
Tôi nghĩ đó cũng là lý do cuối cùng Trần Nghiên chọn cậu.
Những lời này là bí mật giữa tôi và cậu, không cần phải nói với Trần Nghiên về chuyện tôi rời đi. Tôi đã là một người qua đường trong cuộc đời của anh ấy rồi.
Nhưng tôi sẽ không vì thế mà mất niềm tin vào tình yêu đâu. Hy vọng lần sau gặp lại, tôi cũng tìm được nửa kia của mình.
Không phải mọi tình yêu thầm kín đều có thể được đền đáp, nhưng cậu đã làm được.
Nhìn thấy anh ấy đăng trên WeChat nói muốn cưới cậu, tôi đoán hai người sắp kết hôn rồi phải không? Có lẽ tôi không thể về kịp, nên gửi tặng trước cho hai người một món quà, giấu trong phong thư này.
Chúc hai người mãi hạnh phúc."
Nước mắt bất giác rơi xuống, làm nhòe cả những dòng chữ trên giấy. Cô vụng về lau đi, rồi lấy mảnh giấy trong phong thư ra, phát hiện đó là một bức tranh.
Trong tranh là cô và Trần Nghiên, ở liên hoan văn nghệ lớp 11, hai người mặc lễ phục cùng đứng trên sân khấu của hội trường Trường Trung học Khi Nguyên, cúi đầu cảm ơn khán giả.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Ôn Dao.
Cô cất lá thư đi, đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời xa xăm. Hôm nay trời nắng đẹp, mây trắng bồng bềnh trôi, trên đường phố thỉnh thoảng có vài học sinh mặc đồng phục chạy qua.
Bất chợt cô nhớ đến nhiều người.
Ôn Dao ở nơi đất khách quê người, Thẩm Chi Ý trở về Kinh Nam, và Giang Vũ Đạc chỉ gặp một lần.
Ai cũng từng gặp một người khiến cả tuổi trẻ của mình bừng sáng, vì người ấy mà khóc, mà cười, mà dũng cảm và tự ti, thậm chí bất chấp tất cả. Dù nhiều năm trôi qua, khi nhớ lại đoạn tình cảm ấy, họ vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Yêu mà không được đền đáp là một chuyện bình thường.
Cô chợt nhận ra mình thật may mắn.
Cô nhấc điện thoại, gọi cho Trần Nghiên.
Đối phương nhanh chóng nghe máy, Tống Tịnh Nguyên đoán anh đang ở văn phòng, giấy tờ trên bàn bị gió thổi xào xạc.
Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu lười biếng: "Bảo bối, mới xa nhau nửa tiếng mà em đã gọi anh rồi. Sao? Nhớ chồng em đến thế à?"
Tống Tịnh Nguyên vô thức mỉm cười: "Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng anh."
"Trần Nghiên." Hàng mi cô run rẩy, giọng nói mềm mại khác thường, "Em yêu anh."
May mắn là anh cũng yêu em.
May mắn là chúng ta vẫn ở bên nhau.
Editor: Fino
Sau khi trở về từ Niệm Nguyên, Tống Tịnh Nguyên đã chụp những món quà mà cô nhận được và đăng lên vòng bạn bè, cảm ơn mọi người vì đã chuẩn bị những món quà này cho cô.
Những người bạn trước đó không biết sinh nhật của cô cũng để lại lời chúc mừng dưới bài đăng.
Tống Tịnh Nguyên cầm điện thoại cảm ơn từng người một mất.
Sau khi tắm xong, Trần Nghiên bước ra từ phòng tắm, thấy cô chăm chú như vậy, anh đi đến rút điện thoại khỏi tay cô, xoa nhẹ lên tóc cô: "Muộn rồi, em đi tắm trước đi."
Tống Tịnh Nguyên nhìn đồng hồ trên tường.
Đã gần 12 giờ đêm.
Ngày mai cô còn phải dậy sớm đi làm nên không chần chừ nữa, đi dép lê vào phòng tắm.
Trần Nghiên vừa định đặt điện thoại xuống thì màn hình bỗng sáng lên, có tin nhắn mới gửi đến.
Điện thoại của Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên đều sử dụng chức năng mở khóa bằng vân tay. Sau khi ở bên nhau, họ đã lưu dấu vân tay của đối phương vào điện thoại mình. Tuy nhiên, cả hai đều rất tin tưởng nhau, không có chuyện kiểm tra hay tra cứu lịch sử trò chuyện.
Trước đây Trần Nghiên rất ít đụng vào điện thoại của Tống Tịnh Nguyên, nhưng tin nhắn vừa rồi lại khiến anh cảm thấy hứng thú, nên anh mở khóa, vào ứng dụng WeChat.
–
Nửa giờ sau, Tống Tịnh Nguyên vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trần Nghiên ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại của cô, đôi mắt đen láy có thêm vài phần áp lực, nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Trần Nghiên vẫy tay với cô: "Lại đây."
Tống Tịnh Nguyên do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chú thích này ——" Trần Nghiên mở điện thoại, nhướng mày nhìn cô, "Nên giải thích một chút chứ nhỉ?"
Trên đầu khung chat hiện con số "1" sáng loáng.
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Đánh số cho anh à?" Trần Nghiên nắm lấy mặt cô, vừa tức vừa muốn cười, "Anh có nên cảm thấy vinh dự không? Được làm nam khách mời số một của em cơ đấy. Mở ra cho anh xem số hai, số ba là ai mà không biết sống chết như vậy, liệu có xứng với em không."
Tống Tịnh Nguyên không ngờ anh lại liên tưởng theo hướng đó, dở khóc dở cười: "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Vậy là ý gì?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi, nước từ tóc nhỏ xuống cổ, lạnh buốt, cô vô thức rụt lại, chậm rãi nói: "Chú thích này được sửa khi em mới kết bạn với anh lúc còn học cấp ba."
Cô cảm thấy hơi ngượng khi nói ra, xoa mũi: "Ý là bí mật duy nhất trong tuổi thanh xuân của em."
Trần Nghiên sững sờ một chút, không muốn gợi lại những ký ức thầm mến chua xót của cô, giọng nói dịu đi nhiều, anh kéo cô vào lòng: "Bây giờ anh là của em rồi, có thể danh chính ngôn thuận cho anh một danh phận không?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, cầm điện thoại lên, nhưng nghĩ mãi mà không biết nên đặt chú thích gì cho anh.
Trần Nghiên "chậc" một tiếng: "Đặt chú thích cho anh khó vậy à?"
Anh nắm các ngón tay của Tống Tịnh Nguyên, nhanh chóng gõ vài chữ lên đó. Khi cô nhìn thấy thì mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Trần Nghiên đã đổi chú thích thành ——
Chồng yêu.
"..."
"Biểu cảm của em như vậy là sao?" Trần Nghiên gõ nhẹ lên đầu cô, "Không hài lòng với chú thích này?"
"Có phải hơi quá ——" Tống Tịnh Nguyên nghĩ rằng lúc này không nên tranh cãi với anh thì tốt hơn, nên nuốt nửa câu sau xuống, "Không có, rất hài lòng."
Trần Nghiên hôn mạnh vào tai cô: "Thế thì được."
"Còn một chuyện khác." Anh lại mở khung chat, chỉ vào một người khác ở bên dưới và hỏi: "Người này là ai?"
Tống Tịnh Nguyên nhìn qua, thấy Úc Hành đã gửi cho cô một lời chúc sinh nhật nửa giờ trước.
"Là một đàn em ở đại học." Cô thành thật giải thích, "Trước đây, cậu ấy cùng ban với em ở hội sinh viên."
Trần Nghiên cười lạnh, thậm chí tiếng hừ từ khoang mũi cũng thể hiện rõ sự không hài lòng của anh: "Đàn em bình thường sẽ nói 'Đàn chị, em chúc mừng sinh nhật chị, bạn trai chị không giận chứ' à?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên không ngờ Úc Hành lại nói chuyện nặng vị trà như vậy.
"Cậu ta có theo đuổi em không?" Mặt Trần Nghiên càng lúc càng đen.
"Ừm ừm." Tống Tịnh Nguyên thẳng thắn, "Nhưng em chưa bao giờ đồng ý, luôn nói với cậu ta rằng em có người mình thích rồi, đừng lãng phí thời gian vào em nữa."
"Ồ." Trần Nghiên gật đầu một cách nghiêm túc, giọng điệu cao lên, "Có người thích rồi?"
Chỉ cần nghe thôi cũng biết anh đang tính giở trò.
"Em thích ai?" Anh dang hai chân, môi mỏng hơi nhếch lên, trông vừa lưu manh vừa lười biếng, điệu bộ thư thái chờ cô trả lời.
Tống Tịnh Nguyên chủ động dựa vào anh, giọng nói ngọt ngào như thấm mật: "Đương nhiên là thích anh."
Trần Nghiên mỉm cười, rất hài lòng với câu trả lời của cô, ôm chặt cô hơn, hôn lên má cô một cái: "Thế còn được."
Tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng ngay sau đó, Trần Nghiên lại bắt đầu gõ chữ trong khung chat.
【Y: Cảm ơn lời chúc của cậu.】
【Y: Nhưng tôi sắp đổi WeChat rồi, cậu có thể thêm tài khoản mới của tôi để sau này liên lạc.】
Tống Tịnh Nguyên: "?"
Úc Hành nhanh chóng trả lời một chữ "được", sau đó Tống Tịnh Nguyên trơ mắt nhìn Trần Nghiên gửi tài khoản WeChat của mình qua, cuối cùng xoá cậu ta khỏi danh sách bạn bè.
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Úc Hành không nhận ra có gì bất thường, thật sự nghĩ đó là tài khoản mới của Tống Tịnh Nguyên, sau khi xác nhận lại tiếp tục gửi tin nhắn.
【Úc Hành: Đàn chị, dạo này chị thế nào? Vẫn ổn chứ?】
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, khoác tay lên vai Tống Tịnh Nguyên, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím.
【Nghiên: Rất tốt, tôi đang rất ngọt ngào với bạn trai.】
【Úc Hành: Thế thì tốt, thấy chị hạnh phúc là em yên tâm rồi.】
Trần Nghiên không vui, áp đầu lưỡi vào bên má, tiếp tục trả lời.
【Nghiên: Yên tâm đi đàn em, chúng tôi sắp kết hôn rồi.】
【Nghiên: Nếu em quan tâm tôi như vậy, có cần tôi để lại một chỗ cho em ở bàn chính trong đám cưới không?】
Úc Hành: ...
Úc Hành không nói gì nữa.
Trần Nghiên ném điện thoại sang một bên, giọng điệu khinh thường: "Còn tưởng đàn em của em tài giỏi lắm."
"Anh xóa người ta như vậy." Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, "Có phải không tốt lắm không?"
"Ồ." Trần Nghiên bắt đầu châm chọc, "Em đau lòng à?"
"Không không." Tống Tịnh Nguyên rất sợ anh gán cho mình tội gì, bèn vội vàng xua tay, "Sau này em tuyệt đối sẽ không liên lạc với cậu ta nữa."
Một khi đề tài này được khơi dậy, Trần Nghiên đương nhiên không dễ dàng bỏ qua. Anh hỏi tiếp: "Ở đại học có nhiều người theo đuổi em sao?"
"Không nhiều." Tống Tịnh Nguyên nhìn vào mắt anh, cố gắng chứng minh mình không nói dối, "Em tập trung học tập, không để ý đến mấy người đó."
Trần Nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau nhiều năm, sự non nớt của thời thiếu nữ đã giảm đi nhiều, nhưng khí chất ngày càng thuần khiết và cuốn hút, tính cách lại mềm mại, gần như không có chút nóng nảy, ngay cả nhóm bạn của Trịnh Thần cũng không ít lần khen ngợi cô, huống hồ là những chàng trai thời đại học.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy thật đáng tiếc, nếu anh cũng học ở Giang Đại thì bọn họ đã không có cơ hội nhòm ngó cô.
Bởi vì anh sẽ để tất cả mọi người biết, cô là của anh.
"Đám người đó đã tỏ tình với em như thế nào?"
"Không nhớ nữa."
Cô thực sự không nhớ, mỗi lần được ai đó tỏ tình, cô đều lịch sự từ chối bằng những lời nói giống nhau. Bao năm qua, ngoài Trần Nghiên ra, không ai khiến cô để tâm đến.
"Được rồi." Trần Nghiên gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, anh vòng tay ôm lấy eo cô, bế ngang cô lên, vừa hôn lên vành tai cô vừa đi về phía phòng ngủ. "Vậy chúng ta lên giường nói chuyện."
. . .
Trong căn phòng tràn ngập mùi hương ám muội, giọng Tống Tịnh Nguyên khàn đến mức không thốt nên lời, trước mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, cả người bị hơi nóng bao phủ, từng đợt sóng vỗ dập dờn không ngừng khiến đầu óc cô mơ màng không rõ.
Hơi thở của Trần Nghiên nặng nề, nghe tiếng thở dốc của cô, cả người anh như muốn bùng cháy. Bàn tay anh siết chặt eo cô, động tác gấp gáp và dữ dội, khiến Tống Tịnh Nguyên khóc lóc xin tha. Móng tay cô bấm sâu vào lưng anh, để lại những dấu vết hình lưỡi liềm đỏ ửng.
Cuối cùng, Trần Nghiên nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ướt đẫm trước trán cô, cánh tay nổi gân xanh, một giọt mồ hôi rơi trên xương quai xanh của cô.
Anh cúi xuống hôn lên khóe miệng cô, giọng nói khàn khàn.
"Em mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh."
–
Giữa tháng Năm, Tống Tịnh Nguyên nhận được một tin xấu.
Thẩm Chi Ý bị bệnh và phải nhập viện.
Cô vô tình phát hiện ra điều này. Hôm đó, cô được nghỉ phép và đi ngang qua bệnh viện, tình cờ gặp Thẩm Duệ đang vội vã bước ra từ trong đó. Tống Tịnh Nguyên tưởng bạn gái cậu bị bệnh, hỏi mãi thì cậu mới ngập ngừng nói sự thật với cô: Thẩm Chi Ý mắc bệnh.
Ung thư vú.
May mà bệnh ở giai đoạn đầu, bác sĩ khuyên phẫu thuật, tỷ lệ chữa khỏi rất cao.
Tống Tịnh Nguyên không ngờ sau tám năm, hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cô vội vàng chạy đến phòng bệnh ở tầng ba, Triệu Tích Nhi đang ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Người nằm trên giường mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình. Nét phúng phính trên mặt trong ký ức đã biến mất, khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt, môi tím tái, không còn sự sinh động và tươi tắn như trước đây.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, trái tim Tống Tịnh Nguyên đau nhói, không cách nào liên hệ người trước mắt với cô gái nhỏ luôn cười tươi để lộ chiếc răng khểnh mỗi lần mua đồ ăn vặt đều không quên mua một phần cho cô trong ký ức.
Triệu Tích Nhi nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên: "Chị Tịnh Nguyên, sao chị lại đến đây?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Để chị ở đây chăm sóc cho cậu ấy, em về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Chi Ý tỉnh dậy vào ba giờ chiều.
Ngay khi mở mắt, cô ấy lập tức ngồi bật dậy, suýt chút nữa kéo tuột kim truyền trên tay, vui mừng nói: "Tịnh Nguyên, thật sự là cậu sao?"
Sau đó lại lẩm bẩm: "Thẩm Duệ bị sao vậy, đã bảo đừng nói cho các cậu biết rồi mà."
"Cậu còn nói nữa." Mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, sống mũi cay cay, cô hơi tức giận, "Sao cậu bị bệnh mà không nói cho mình biết?"
"Không muốn làm các cậu lo lắng thôi mà." Thẩm Chi Ý cười nhẹ, "Hơn nữa cũng không phải bệnh gì lớn, phẫu thuật là xong thôi. Ban đầu mình định làm phẫu thuật ở Kinh Nam, nhưng một mình cũng hơi sợ, nên đến Giang Bắc tìm bọn Thẩm Duệ."
"Cậu chắc chắn sẽ khỏe lại." Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay cô ấy, "Chắc chắn sẽ khỏe lại."
"Đương nhiên rồi." Thẩm Chi Ý cười khẽ, đưa tay lau nước mắt cho cô, "Thôi nào, chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đừng khóc nữa."
Ngày phẫu thuật được ấn định vào thứ Tư tuần sau. Trong thời gian nhập viện, Tống Tịnh Nguyên thường tranh thủ thời gian đến thăm cô ấy, biết cô ấy ở phòng bệnh cảm thấy buồn chán, nên mang theo một ít đồ ăn vặt và đồ chơi đến.
Hôm đó, Tống Tịnh Nguyên xuống lầu mua trái cây cho Thẩm Chi Ý. Khi đi ngang qua một con đường nhỏ phía sau khu điều trị, cô nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên lề đường, đầu vùi vào cánh tay, trông rất khó chịu.
Cô vội chạy tới, mới phát hiện người đó là Ôn Dao.
"Ôn Dao? Có nghe thấy tôi nói gì không?" Tống Tịnh Nguyên lo lắng hỏi bên tai cô ấy, "Cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?"
Ôn Dao khó khăn ngẩng đầu lên, môi tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh. Nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ấy hơi khựng lại. Một lúc lâu sau, cô ấy mới thốt ra được một câu.
"Đau bụng kinh."
Tống Tịnh Nguyên đỡ cô ấy ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó: "Cậu ngồi đây chờ tôi một chút."
Cô nhanh chóng chạy đến cửa hàng gần đó mua miếng dán giữ ấm và thuốc giảm đau, sau đó lấy một cốc nước nóng từ phòng nước mang về, đưa cho cô ấy: "Cậu có muốn uống một chút không? Có thể sẽ dễ chịu hơn đấy."
Ôn Dao nhận thuốc và nước: "Cảm ơn."
"Không có gì đâu."
Cả hai đều im lặng, Tống Tịnh Nguyên chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô ấy.
Mười mấy phút trôi qua, thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, Ôn Dao đứng dậy, khẽ mỉm cười với cô: "Hôm nay cảm ơn cậu."
"Không có gì, nhưng cậu thực sự không sao chứ?"
"Không sao nữa rồi." Cô ấy đưa tay vén tóc ra sau tai, "Tạm biệt."
Một ngày trước khi phẫu thuật, Tống Tịnh Nguyên gọi điện cho Trần Nghiên, nói với anh rằng tối nay cô không về, ở lại bệnh viện với Thẩm Chi Ý.
"Cậu ở lại với mình." Thẩm Chi Ý nằm trên giường bệnh, hai tay gối sau đầu, "Trần Nghiên không ghen đấy chứ?"
"Ghen thì cứ ghen thôi." Tống Tịnh Nguyên cười nhẹ, "Giờ không ai quan trọng bằng cậu."
Tối hôm đó, họ chen chúc trên chiếc giường bệnh chật hẹp, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, trong trẻo và tinh khiết. Họ cùng nhau ôn lại rất nhiều chuyện thời trung học, những tiết tự học sáng đầy mệt mỏi, những chỗ ngồi trong căn tin chỉ có chạy mới giành được, những mẩu giấy chuyền tay trong giờ học, tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
"Cậu không biết đâu, sau khi cậu chuyển trường, ngày nào Trần Nghiên cũng đứng rất lâu trước cửa lớp chúng ta, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi cũ của cậu."
"May mà cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, không thì mình thấy tiếc cho hai người lắm."
"Chi Chi." Tống Tịnh Nguyên nắm lấy tay cô, "Cậu và anh ấy thì sao?"
Phòng bệnh rơi vào im lặng, không biết qua bao lâu, Thẩm Chi Ý mới từ từ mở miệng, giọng nói run rẩy: "Anh ấy sắp ra nước ngoài rồi."
"Có lẽ bọn mình sẽ không gặp lại nhau nữa."
"Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mình nhất quyết đến cùng một thành phố với anh ấy. Trường của anh ấy ở ngay cạnh trường mình." Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt Thẩm Chi Ý, lặng lẽ lăn xuống, "Nhiều lần mình phát hiện anh ấy lén đến trường để nhìn mình; mỗi năm vào ngày sinh nhật, mình đều nhận được một món quà không có tên người gửi, nhưng mình biết, đó là của Giang Vũ Đạc."
"Nhưng mình không thể hiểu được, từ năm 13 tuổi cho đến bây giờ là 25 tuổi, mình đã chờ anh ấy 12 năm, nhưng vẫn không chờ được một câu trả lời từ anh ấy."
Giang Vũ Đạc luôn âm thầm quan tâm đến cô ấy ở nơi mà cô ấy không thấy, sẽ đưa cô ấy về ký túc xá khi cô ấy say bí tỉ, sẽ cúp học để đến xem cô ấy biểu diễn ở liên hoan văn nghệ, nhưng lại không bao giờ chịu đối diện để trả lời câu hỏi của cô ấy, thậm chí còn cố tình nói những lời khó nghe để cô ấy từ bỏ hy vọng.
"Rồi sẽ qua thôi." Tống Tịnh Nguyên vuốt tóc cô ấy, "Cậu sẽ gặp được người yêu cậu hơn."
Chiều hôm sau, vào lúc ba giờ, Thẩm Chi Ý được đưa vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, chỉ cần nằm viện hai tuần để theo dõi là có thể xuất viện.
Chiều tối, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng, Thẩm Chi Ý mê man trên giường bệnh, Tống Tịnh Nguyên ngồi bên cạnh chăm sóc, Thẩm Duệ đang cầm dao gọt táo, đột nhiên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, một bóng người đứng ở ngoài cửa.
Tống Tịnh Nguyên quay lại, đó là một gương mặt xa lạ, người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, dáng người gầy gò, mái tóc rối bời, cả người trông phong trần mệt mỏi.
Sắc mặt Thẩm Duệ ngay lập tức đen lại khi nhìn thấy người đó, dao và táo cùng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Cậu chạy tới nắm lấy cổ áo đối phương, đẩy người đó lên tường, ánh mắt đầy tức giận: "Anh đến đây làm gì?"
"Tôi nghe nói cô ấy bị bệnh." Người đàn ông mặc cho cậu nổi giận, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, "Tôi muốn đến... thăm cô ấy."
"Anh không xứng." Thẩm Duệ nghiến răng nói từng chữ.Một cảm giác mạnh mẽ nói với Tống Tịnh Nguyên rằng, người trước mặt chính là Giang Vũ Đạc.
Không phải anh ấy đã ra nước ngoài rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? "Giang Vũ Đạc, anh cảm thấy mình hại chị ấy còn chưa đủ sao?" Thẩm Duệ nghiến răng chỉ trích, trán nổi gân, "Từ nhỏ đến lớn chị ấy đã chịu bao nhiêu uất ức vì anh, không phải anh biết rất rõ sao?"
"Nếu anh thật lòng muốn tốt cho chị ấy, thì cách xa chị ấy một chút, đừng làm phiền cuộc sống của chị ấy nữa, đừng cho chị ấy hy vọng rồi lại làm chị ấy thất vọng."
"Tôi sẽ làm vậy." Giang Vũ Đạc siết chặt nắm đấm, "Nhưng cho tôi gặp cô ấy một lần được không? Tôi sẽ không ở lại lâu, nhìn xong tôi sẽ đi ngay."
"Đừng có mơ, bây giờ anh biến khỏi đây ngay."
"Thẩm Duệ." Tống Tịnh Nguyên bước tới vỗ vai cậu, "Cho anh ấy vào đi."
Thẩm Duệ lườm Giang Vũ Đạc một cái, rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Cảm ơn cô." Giang Vũ Đạc nói với Tống Tịnh Nguyên.
Anh ấy bước mấy bước đến bên giường bệnh, nhìn người con gái yếu ớt nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt lại, anh ấy hận không thể tự mình chịu đựng những nỗi đau này thay cô ấy.
Thẩm Chi Ý lẩm bẩm đòi uống nước, Giang Vũ Đạc lập tức rót một cốc, sau khi kiểm tra nhiệt độ mới cẩn thận đưa đến bên miệng cô ấy.
Tống Tịnh Nguyên đứng bên cạnh chứng kiến tất cả.Nhìn tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt trán cô ấy, chỉnh lại những lọn tóc rối, rồi nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt không dám rời khỏi cô ấy một giây.
Nhìn anh ấy từ từ cúi người, lấy một lá bùa bình an đặt vào tay cô ấy, cuối cùng hôn lên trán cô ấy, ánh mắt đầy lưu luyến và không nỡ rời xa.
Mỗi hành động của anh ấy đều chứa đựng tình yêu sâu sắc, Tống Tịnh Nguyên không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác anh ấy lại đẩy Thẩm Chi Ý ra xa.
Trước khi rời đi, Tống Tịnh Nguyên gọi anh ấy lại.
"Giang Vũ Đạc."
Người đàn ông dừng bước.
"Anh biết tình cảm Chi Chi dành cho anh, đúng chứ?"
Anh ấy nuốt khan: "Biết."
"Nếu anh cũng yêu Chi Chi, tại sao lại không nói cho cô ấy, quang minh chính đại mà bảo vệ cô ấy?"
Giang Vũ Đạc từ từ quay người lại, đôi đồng tử màu trà chứa đầy sự bất lực và đắng cay.
Anh ấy mỉm cười, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới nói thành lời.
"Không phải tất cả những người yêu nhau đều có thể ở bên nhau."
"Xin hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, cảm ơn cô."
Từ đó về sau, anh ấy không quay lại bệnh viện nữa, Thẩm Duệ và Tống Tịnh Nguyên cũng không nhắc lại chuyện này, như thể chưa có gì xảy ra.
Không lâu sau, Thẩm Chi Ý hồi phục và xuất viện. Trận ốm này khiến cô ấy cảm nhận sâu sắc sự mong manh của cuộc sống, bỗng nhiên buông bỏ rất nhiều thứ, quyết định bỏ lại quá khứ và thử hướng về phía trước.
Ngày trở về Kinh Nam, Tống Tịnh Nguyên tiễn cô ấy ra sân bay.
"Yên tâm đi, Tịnh Nguyên." Thẩm Chi Ý ôm cô, "Mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cậu và Trần Nghiên cũng phải hạnh phúc nhé. Đến lúc đám cưới, mình nhất định phải làm phù dâu đấy!"
Tống Tịnh Nguyên chạm nhẹ vào mũi cô ấy: "Nhất định sẽ mời cậu."
Khoảng thời gian này, chuyện của Thẩm Chi Ý khiến cô mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, giờ đây cô mới có thể tĩnh tâm xử lý công việc. Lúc tám giờ sáng, khi cô vừa ngồi xuống chỗ làm, Tang Lỗi lấy một phong thư trong ngăn kéo ra.
"Tịnh Nguyên, vài ngày trước, có một cô gái gửi cái này đến, nói là gửi cho em, nhưng em không ở đây, nên anh giữ giúp."
"Cảm ơn anh." Tống Tịnh Nguyên nhận phong thư, có chút tò mò không biết ai lại viết thư cho mình.
Khi cô nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, cô đã ngẩn người rất lâu.
Không ngờ đó là thư của Ôn Dao gửi cho cô.
"Tịnh Nguyên, khi cậu đọc được lá thư này, tôi đã lên chuyến bay đến Milan rồi. Một thời gian trước, tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia Milan, tôi sẽ tiếp tục học tập ở đó.
Thật ra tôi vẫn thấy khá kỳ lạ, chúng ta gặp nhau không nhiều, những lần trò chuyện cũng không phải là thân thiện, nhưng vào khoảnh khắc rời khỏi mảnh đất này, tôi không lưu luyến điều gì, nhưng lại muốn viết thư cho cậu.
Tôi vốn không thích nói những lời hoa mỹ, nhưng tôi nghĩ mình nên nói lời cảm ơn với cậu.
Tôi từng rất ghen tị với cậu, ghen tị vì cậu có được sự chiều chuộng của anh ấy, ghen tị vì anh ấy yêu cậu hơn cả bản thân mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi đã học được rất nhiều điều từ cậu. Một lần đi ngang qua công ty của cậu, tôi thấy cậu ngồi xổm dưới đất cho mèo hoang ăn, trên mặt nở nụ cười ấm áp. Cậu luôn như vậy, dù thế giới có mang đến nhiều khổ đau, cậu vẫn dịu dàng đối xử với mọi thứ xung quanh, thậm chí cả với tôi – người đã từng làm tổn thương cậu.
Tôi nghĩ đó cũng là lý do cuối cùng Trần Nghiên chọn cậu.
Những lời này là bí mật giữa tôi và cậu, không cần phải nói với Trần Nghiên về chuyện tôi rời đi. Tôi đã là một người qua đường trong cuộc đời của anh ấy rồi.
Nhưng tôi sẽ không vì thế mà mất niềm tin vào tình yêu đâu. Hy vọng lần sau gặp lại, tôi cũng tìm được nửa kia của mình.
Không phải mọi tình yêu thầm kín đều có thể được đền đáp, nhưng cậu đã làm được.
Nhìn thấy anh ấy đăng trên WeChat nói muốn cưới cậu, tôi đoán hai người sắp kết hôn rồi phải không? Có lẽ tôi không thể về kịp, nên gửi tặng trước cho hai người một món quà, giấu trong phong thư này.
Chúc hai người mãi hạnh phúc."
Nước mắt bất giác rơi xuống, làm nhòe cả những dòng chữ trên giấy. Cô vụng về lau đi, rồi lấy mảnh giấy trong phong thư ra, phát hiện đó là một bức tranh.
Trong tranh là cô và Trần Nghiên, ở liên hoan văn nghệ lớp 11, hai người mặc lễ phục cùng đứng trên sân khấu của hội trường Trường Trung học Khi Nguyên, cúi đầu cảm ơn khán giả.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Ôn Dao.
Cô cất lá thư đi, đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời xa xăm. Hôm nay trời nắng đẹp, mây trắng bồng bềnh trôi, trên đường phố thỉnh thoảng có vài học sinh mặc đồng phục chạy qua.
Bất chợt cô nhớ đến nhiều người.
Ôn Dao ở nơi đất khách quê người, Thẩm Chi Ý trở về Kinh Nam, và Giang Vũ Đạc chỉ gặp một lần.
Ai cũng từng gặp một người khiến cả tuổi trẻ của mình bừng sáng, vì người ấy mà khóc, mà cười, mà dũng cảm và tự ti, thậm chí bất chấp tất cả. Dù nhiều năm trôi qua, khi nhớ lại đoạn tình cảm ấy, họ vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Yêu mà không được đền đáp là một chuyện bình thường.
Cô chợt nhận ra mình thật may mắn.
Cô nhấc điện thoại, gọi cho Trần Nghiên.
Đối phương nhanh chóng nghe máy, Tống Tịnh Nguyên đoán anh đang ở văn phòng, giấy tờ trên bàn bị gió thổi xào xạc.
Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu lười biếng: "Bảo bối, mới xa nhau nửa tiếng mà em đã gọi anh rồi. Sao? Nhớ chồng em đến thế à?"
Tống Tịnh Nguyên vô thức mỉm cười: "Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng anh."
"Trần Nghiên." Hàng mi cô run rẩy, giọng nói mềm mại khác thường, "Em yêu anh."
May mắn là anh cũng yêu em.
May mắn là chúng ta vẫn ở bên nhau.
Danh sách chương