Mùa xuân năm tù thứ năm, Đường Dã chính thức được mãn hạn tù hai năm vì cải tạo xuất sắc.

Cai ngục đã không còn là người cũ, nhưng vẫn coi như yêu thích tính tình của Đường Dã, chú ta vui mừng thay cho anh, chúc anh làm lại một cuộc đời thật hoành tráng.

Cổng sắt của nhà tù vang lên tiếng kẽo kẹt không nhỏ, Đường Dã ngẩng đầu nhìn nó vài giây sau đó không chút luyến lưu xoay người.

Sau lưng anh là một chiếc balo, bên trong chủ yếu là sách.

Vài tiếng huýt sáo vang dội cách cổng nhà tù không xa truyền tới, Đường Dã nhếch môi. Bước chân vẫn như cũ, không nhanh không chậm đến gần đám anh em của mình.

Mới rời khỏi khu vực cấm, cả đám chạy nhào tới nâng đại ca lên tung hứng.

Đường Dã bất lực nhưng cũng không ngăn cản. Mặc cho bị đám nhóc này xốc đến nổi dạ dày cuộn trào mới được thả xuống.

“Anh Dã, em thấy mùi vị đàn ông của anh sao lại càng tăng thế này.”

“Đúng đúng, nhìn xem, mái tóc ngắn ngắn kén gương mặt chết đi được thế mà vào tay anh Dã vẫn ngời ngời nổi bật.”

“Ngoại trừ cơ bắp rắn rỏi hơn thì đại ca không thay đổi gì.”



Nghe bọn họ lải nhải bên tai một hồi Đường Dã rốt cuộc cũng cắt ngang. “Để anh ngủ xíu.”

Không đi tàu mà bọn họ tự chạy xe về trấn Hạnh Phúc.

Về đến trấn, Đường Dã cũng tỉnh dậy, anh hé mắt ngắm cảnh vật có chút quen thuộc cũng xa lạ ngoài cửa. Trấn Hạnh Phúc đã phát triển không ít trong năm năm qua.

Tuy nhiên bầu không khí yên bình ấy vẫn không thay đổi, luôn luôn mang đến một cảm giác “trở về nhà” sau thời gian dài tha hương.

Đường Dã cảm khái cũng thấy thư giãn. Ít nhất đám nhóc này đã giúp anh bảo vệ Mê Mộng rất tốt.

Trang Linh sớm đã nhận được tin nhắn của Trung Lật Tử rằng bọn họ sắp về tới. Hiện giờ cô đã là vợ của Trung Lật Tử, chính xác là vào hai năm trước, cuộc sống mỗi ngày đều tốt đẹp, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến chị Nam và anh Dã cô lại thấy buồn rầu.

Giờ rốt cuộc anh Dã cũng được ra tù, Trang Linh mừng đến muốn bật khóc.

Lúc nhìn thấy người thật, Trang Linh cố nén không rơi nước mắt, mỉm cười chào đón người đàn ông: “Anh Dã, mừng anh trở về.”

Đường Dã gật đầu cũng tặng cô ấy một nụ cười nhạt.

Đêm ngày hôm sau, tiệc mừng đại ca về được Ảnh Tử tổ chức tại suối nước nóng trước đây.

Đường Dã không có ý kiến, tùy bọn họ.

Ai cũng phát hiện Đường Dã so với quá khứ càng kiệm lời và thâm trầm hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, một người trải qua năm năm tù giam làm sao có thể không chút thay đổi.

Bọn họ cũng không dám nhắc đến cái tên “Cố Yến Nam” trước mặt đại ca vì sợ anh buồn càng thêm thất vọng.



Thật ra cả nhóm anh em ai cũng thất vọng và trách cứ Cố Yến Nam, năm đầu tiên cô còn thâm tình mỗi tháng đến thăm anh nhưng về sau cô hoàn toàn mất tích, giống như việc Đường Dã ngồi tù chẳng liên quan gì đến cô thậm chí cô cũng không liên lạc gì với bọn họ nữa.

Đến cả Ảnh Tử có tâm tư với cô cũng không nhịn được mà khó chịu. Trang Linh không biết rõ chuyện nhưng bọn họ thì biết tất tần tật việc Đường Dã đi tù không phải vì anh có tội mà là anh đã nhận tội thay.

Mà người phụ nữ vô tình kia đúng là khiến người ta căm phẫn.

Vô tâm vẫn là vô tâm, có điều không ai dám đề cập cô với Đường Dã, sợ anh không vui.

Hiện giờ anh cũng đã ra tù rồi, tuy mất năm năm tự do nhưng tiền bạc cũng không thiếu thốn, muốn tìm đàn bà thì đầy ngoài kia, lo gì chứ.

Nghĩ vậy cũng không ai ngu ngốc đi nhắc đến Cố Yến Nam nữa.

Hứa Mân và Hứa Linh đến sau, cả hai cũng không xa lạ gì, trong những năm này bọn họ cũng hỗ trợ các anh em không ít, thành ra khúc mắc khi xưa đều hóa thành tro tàn.

Hứa Mân đi đứng trở lại từ ba năm trước, lúc này tuy đã là phụ nữ ba mươi lăm tuổi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên trông qua không đến ba mươi, Hứa Linh cũng vậy. Sắc mặt của cả hai tươi tắn, như thể những đau buồn của quá khứ đều được gạt bỏ rồi.

Hứa Mân nhìn người đàn ông kể từ lần thăm tù nửa năm trước đến nay mới gặp lại, cô ta cười dịu dàng chào hỏi. “Cuối cùng anh đã được tự do.”

Đường Dã gật đầu, cũng không trò chuyện nhiều, anh bảo mọi người bắt đầu ăn uống được rồi.

Sau bữa tối, nghỉ ngơi một tiếng mới ngâm nước nóng.

Khu suối nước nóng này đã cải tiến nhiều, đã có gian riêng tư cho cặp đôi hoặc cho cá nhân. Đường Dã đang nhắm mắt thư giãn ngâm nước thì nghe tiếng bước chân đến gần.

Anh hơi mở mắt sau đó nhìn thấy Hứa Mân mặc trên người bộ đồ tắm khá hở hang, có điều hợp tình hợp lý.

“Em ngâm cùng được không?” Cô ta vẫn lịch sự hỏi ý trước.

Đường Dã không từ chối, anh gật đầu. “Tùy ý.” Đáp xong lại nhắm mắt dưỡng thần.

Khoảng vài phút sau, anh chợt hỏi: “Hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại sao?”

“Hắn” là ai đương nhiên Hứa Mân hiểu, cô ta không tự chủ mà ngắm người đàn ông trần thân trên ở đối diện, cơ ngực, cơ bụng thấp thoáng còn cả xương quai xanh quyến rũ. Dù anh đã bốn mươi tuổi nhưng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không ai tin, chỉ đoán chừng anh tầm ba mươi mà thôi.

Cô ta biết bản thân thất thố, lại chạm phải cặp mắt sắc bén vừa mở ra của anh, vội cụp mi trả lời: “Hắn vẫn như vậy, có lẽ mãi mãi cũng không tỉnh.”

Đường Dã gật đầu, ánh mắt chưa từng dừng trên thân thể nóng bỏng của cô ta, nhìn đồng hồ treo phía trên, ngâm đủ rồi, Đường Dã đứng dậy, anh bỏ lại một câu: “Tôi đi trước.” Rồi nhanh chóng rời khỏi bể nước nóng.

“Anh Dã.” Hứa Mân chợt đứng dậy với gọi anh một tiếng.

Đường Dã không nhìn lại, chỉ hờ hững đáp: “Còn chuyện gì?”

Sự xa cách, lạnh nhạt của anh khiến Hứa Mân chua xót, chỉ là cô ta cứ thích đâm đầu vào bể tình của quá khứ. “Anh… anh còn đợi Cố Yến Nam sao?”

Đường Dã nhíu mày, đã rất lâu rồi không ai ở trước mặt anh nhắc đến cái tên ấy, anh không trả lời trực tiếp mà lạnh giọng nhắc nhở: “Không liên quan gì đến cô, Hứa Mân, năm năm trước tôi và cô đã không còn nợ nần gì nữa.” Lần này anh bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện