Đường Dã vừa tỉnh đã bị kéo về sở cảnh sát.

Hiện tại anh đang là bị can trong vụ án của Trịnh Úy Không. Với tội danh “giết người không thành”.

Anh họ của Thẩm Riêng là Thẩm Tu, gần bốn mươi tuổi, cũng là người trực tiếp tra khảo Đường Dã.

Đường Dã rất phối hợp kể rõ ngọn nguồn vụ bắt cóc tống tiền mà đằng sau đó là ân oán giữa anh và Trịnh Úy Không. Cuối cùng anh thừa nhận một cách bình tĩnh mình đã nã đạn vào Trịnh Úy Không.

Thẩm Tu đối chiếu lời khai của anh và đám đàn em của anh, hoàn toàn khớp, không hề có chút sơ hở. Nhưng với sự nhạy bén của một cảnh sát điều tra tội phạm nhiều năm nay, Thẩm Tu cảm giác trong vụ này vẫn còn ẩn giấu tình tiết nào đó đã bị che giấu. Có điều hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần vẫn không tìm ra được điểm khác thường.

Đây là ân oán của bọn họ, vốn cảnh sát sẽ không can thiệp miễn là không phạm đến pháp luật.

Thẩm Tu biết nên kết thúc ở đây rồi, chỉ cần chờ đến khi phiên tòa mở và kết án Đường Dã nhưng anh ta lại cứ bứt rứt trong lòng.

Trước khi kết thúc buổi thẩm vấn, Thẩm Tu chợt hỏi lại một vấn đề: “Anh có chắc là những chiếc xe tự bốc cháy không?”

Đường Dã không có biểu cảm gì khác, anh thậm chí còn hỏi ngược lại: “Không phải chuyện này nên do các anh điều tra sao?”

Thẩm Tu trầm mặc, rốt cuộc chỉ có thể vò đầu bứt tai chấm dứt.



Sau đó Đường Dã xin gặp người thân của mình, Thẩm Tu đồng ý.

Khi Ảnh Tử xuất hiện, cậu nhìn đại ca trong bộ đồ phạm nhân, nước mắt không kiềm được mà lăn tăn rơi xuống.

Đường Dã nhếch miệng, anh nói: “Đàn ông mà khóc cái gì.”

Đợi khi cảm xúc của Ảnh Tử đã ổn định, Đường Dã vòng hai bàn tay vào nhau đặt trên bàn, anh do dự rồi hỏi: “Cô ấy… thế nào?”

Ảnh Tử mím môi, có hơi tức giận vì Đường Dã tự làm theo ý mình, cậu xoay mặt đi hướng khác, giọng kìm nén: “Vẫn hôn mê.”

Trái tim Đường Dã đập chậm lại, anh nhớ đến cảnh tượng máu me lúc ấy, một cô gái nhỏ bé nhưng…

Người đàn ông ôm lấy mặt mình, hai giây sau anh bình tĩnh dặn Ảnh Tử: “Liên lạc với Tạ Hoằng Nghị, để anh ta đưa cô ấy về thành phố. Nếu… nếu một ngày cô ấy tỉnh dậy rồi hỏi đến anh, cậu cứ bảo đều là anh tình nguyện.” Anh không gặp cô, không dám gặp.

Anh sợ phải nhìn cô khóc, sợ phải nhìn cô điên cuồng muốn nhận tội danh giết người không thành kia, anh tuyệt đối không để cô ngồi tù.

Lưới trời lồng lộng, Trịnh Úy Không bị dính năm viên đạn là thật, nửa phần đời về sau của hắn phải liệt trên giường là thật. Tội không thể tránh, phải có người chịu trách nhiệm.

Ai cũng có thể nhưng không thể là Nam Nam của anh. Vậy thì là chính anh.

Ngày hầu tòa, trời trong xanh, lát đát vài áng mây lơ lửng, từng tia nắng xé tách mỗi một vật cản để chạy xuống nhân gian dạo chơi.

Khoảnh khắc thẩm phán chính thức tuyên án, người đàn ông mặc bộ đồ sọc ngang đen trắng đứng ở vị trí bị cáo vẫn không có biểu cảm nào khác.

Thật ra anh không quan trọng mình sẽ bị phán bao nhiêu năm tù, anh chỉ hy vọng chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt, để tránh hậu họa về sau.

Bảy năm tù, đây là một mức án đã được khoan hồng.

Năm nay anh ba mươi lăm tuổi, bảy năm sau đã bốn mươi hai tuổi, cũng có thể ở trong đó cải tạo tốt, án tù giảm xuống một chút. Nhưng cuộc đời con người sẽ có mấy cái bảy năm hay năm năm. Đợi đến lúc anh được tự do anh chẳng còn gì ngoài tấm thân già cỗi đang vào độ tuổi trung niên.



Thế nên anh đã lỡ rồi, nhưng cô gái anh yêu thì khác.

Cô bé đó chỉ mới hai mươi ba tuổi, đang độ tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất của đời người con gái, nếu có thể anh mong cô quên anh đi, cũng đừng chờ anh. Mong cô sẽ vẫn bộ dáng dửng dưng, thờ ơ mà chọn được một người đàn ông tốt. Như chàng trai anh từng gặp trong quá khứ, hình như là… đúng rồi Thẩm Riêng.

Đường Dã cười chua xót, anh cụp mi rồi đứng dậy, trước khi được đưa đi, anh dừng lại nhìn đám anh em đang sầu khổ gần đó nói: “Mê Mộng nhờ các cậu trông coi rồi.”

Đúng vào lúc này, cửa tòa án mở ra, một thân ảnh mảnh mai, gầy yếu chạy vào.

Sắc mặt cô cắt không còn chút máu, có lẽ vừa tỉnh dậy không bao lâu, lại phải đi đường xa nên sức khỏe còn yếu, cô loạng choạng chạy tới nhưng bị nhân viên trông coi giữ lại. “Xin cô tuân thủ luật lệ của tòa.”

Khuôn mặt anh tối sầm, hai tay bị còng số tám giam giữ, anh chợt hướng thẩm phán. “Có thể cho tôi nói vài câu với cô ấy không?”

Án đã kết, thẩm phán nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Cố Yến Nam, lòng thương dâng lên, ông gật đầu.

Được thả ra, Cố Yến Nam vô thố mà nhào vào ngực người đàn ông, chưa khi nào cô thất thố và kích động như hiện tại. Cô siết chặt cổ anh, xiết thật mạnh.

Không quan tâm đến người xung quanh, Đường Dã hạ môi hôn lên má cô một cái, giọng anh run rẩy: “Nam Nam, sống thật tốt.”

“Không.” Cố Yến Nam chợt bừng tỉnh, cô lắc đầu không ngừng, cô thốt: “Là em, là em, em chính…” Đường Dã chặn kín miệng cô, anh nuốt sạch những lời cô gái nhỏ đang điên cuồng muốn nói.

“Nghe lời anh, Nam Nam. Mọi chuyện đã kết thúc.” Anh lại thì thầm: “Là anh tình nguyện, nếu để em vào tù, anh sẽ không sống nổi.” Anh nâng hai tay bị còng lên cao rồi vòng qua cổ người yêu, cuối cùng cũng ôm được cô rồi.

“Anh tàn nhẫn lắm.” Cô gái gục mặt trên vai anh, âm thanh bất lực mà đau khổ ấy như cắn nát toàn bộ cõi lòng Đường Dã. Truyện Phương Tây

Rồi cô ngẩng mặt lên, hai bàn tay mềm mại ôm lấy khuôn mặt gầy sọp đi của người đàn ông. Trong ánh mắt của cô như có ngàn ngôi sao hy vọng và tình yêu, cô khẽ khàng cho anh nghe: “Bảy năm có là gì, dù mười năm hay hai mươi năm, thậm chí anh mãi mãi ở trong ngục giam em vẫn đợi. A Dã, em chưa từng nói ra nhưng từ rất lâu trước đây mà chính em cũng không rõ là lúc nào em đã yêu anh.”

Trái tim Đường Dã nhưng ngừng đập, lực ôm cô mạnh đến mức đau đớn.



Anh không nói một lời nào sau đó, chỉ là trong đôi con ngươi đen láy, sâu lắng ấy là một mảnh bi thương tột cùng.

Người đàn ông rốt cuộc vẫn nhẫn tâm bỏ lại một câu: “Quên anh đi.”

Sau đó cai ngục tiến lên mỗi người một bên dắt anh đi trong sự ngỡ ngàng, sững sờ của Cố Yến Nam.

Tiết trời tháng hai vẫn lạnh nhưng trái tim người con gái đứng trước cổng tòa án tối cao càng lạnh hơn gấp nhiều lần.

Cô không cảm nhận được tia nắng ấm áp đang dừng trên da thịt mình càng không nhận ra được bất kỳ phương hướng nào, giống như khi vài chữ “quên anh đi” thốt ra từ kẽ răng của anh, linh hồn cô cũng hoàn toàn bị cuốn theo.

Anh bảo cô sống tốt, anh có biết lời đó thương tổn thế nào không.

Làm sao cô có thể mỉm cười mà tiếp tục sống đây.

Nỗi nhớ nhung tận xương cốt ấy làm sao mới chấm dứt khi anh đã vì cô mà hủy hoại cả cuộc đời.

Bảy năm tù tội, gánh trên mình tội danh “giết người”, sự nghiệp, tiền tài tan nát. Anh còn gì sau khi trở ra? Anh còn cô. Còn Cố Yến Nam cô. Như thế đã đủ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện