Hương thuốc lá tức thì vây quanh, còn cả mùi sữa tắm hòa lẫn mùi cơ thể quen thuộc của đàn ông.
Anh ngồi ở ghế lái, tay bật rồi đóng chiếc bật lửa vài lần.
Tách. Tách. Tách.
Nghe mà nhói tai.
“Đó là ai?” Cuối cùng cũng hỏi đến.
Cố Yến Nam chẳng nhìn anh, cô ngược lại ngắm hành động đóng mở đóng bật lửa trên đốt ngón tay cái. Chợt cô duỗi tay ra cầm lấy bật lửa anh mua từ lúc nào đó mà cô không để ý, nhưng có thể đoán nó xuất hiện từ sau khi cô cướp đi chiếc bật lửa cô từng tặng cho anh. Lúc này mới nhàn nhạt trả lời câu hỏi trước đó: “Một người anh em kính trọng.”
“Anh em nuôi?” Mỉa mai rồi đấy.
Cố Yến Nam không giận, cô nhếch miệng hỏi: “Ghen đấy à?” Cô lặp lại động tác khi nãy của anh. Tách, tách.
Bàn tay bị người nọ nắm gọn trong lòng bàn tay chai ráp.
“Ghen.” Anh thấp giọng thừa nhận. Tay kia cường ngạnh nâng khuôn mặt tinh tế ngước lên, anh xoáy mạnh vào cặp mắt chứa ý vui của cô, vừa tức vừa bất lực, không nói được thêm lời nào, vậy chỉ còn cách dùng hành động trừng phạt cô cái tội diễn trò.
Môi hạ xuống không chút nhẹ nhàng nào xâm nhập thẳng vào trong khoang miệng thơm tho còn vương hương socola mà cô đã ăn trước đó.
Ngọt ngào không tả nổi.
Cả hai hôn nhau say đắm đến ngạt thở mới buông tha.
“Còn dám chọc anh nữa không?”
Cố Yến Nam chọc chọc vòm ngực săn chắc qua lớp áo thun mỏng, cảm nhận được độ đàn hồi cực kỳ tốt, chơi đến nghiện.
Bị cô chọc chọc đến căng cứng cả thân thể, Đường Dã thở dài nắm lấy cả bàn tay nhỏ xinh. “Đừng quậy.”
“Em muốn thế đấy.”
“Thế anh sẽ chơi em tại đây đấy.” Anh ôm eo cô kéo lên để cô ngồi vào người mình, siết mạnh một cái cảnh cáo: “Còn dám quậy?” Anh bắt đầu chơi xấu, chui tay vào trong áo cô hết cào chỗ này lại chọt chỗ kia, cô gái trong ngực không nhịn nổi bật cười khúc khích, thân thể vặn qua vặn lại.
Anh cứng rồi.
Động tác trêu ghẹo dừng lại, tiếng cười của cô vẫn còn văng vẳng trong khoang xe, anh dùng cả hai tay ôm cô. Cằm gác trên bả vai gầy nhỏ, mỏng manh: “Còn giận anh không?”
Cô đã ngừng cười nhưng khóe mắt vẫn vươn ý thích thú, nghe anh hỏi nhỏ, cô lắc đầu, nhéo vành tai anh: “Em đâu có ấu trĩ như vậy.”
“Thế sao chặn số anh?”
Cô trợn mắt, không hiểu: “Làm gì có.” Nói rồi mở điện thoại ra kiểm tra, cô bảo anh gọi cho cô xem.
Quả nhiên, không gọi được.
Xem xét một lúc, cô nhíu mày, thử đoán: “Chắc nó bị cạm đâu đó.” Lớn đầu rồi ai còn chơi trò chặn số nhau chứ.
Đường Dã nhìn cô, anh tin. Đúng là đến cả ông trời cũng muốn bọn họ giận nhau sao? Sao không chặn người khác mà cứ phải là anh chứ.
Trong đầu Cố Yến Nam chợt nhớ tới hai ngày trước cô ghé siêu thị mua đồ, trước khi rời khỏi Hứa Linh có mượn điện thoại của cô gọi một cuộc. Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, cô cũng không phải ghét Hứa Linh. Hiện giờ lại phát hiện ra chính mình chặn số của Đường Dã, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy. Nhưng nếu là Hứa Linh làm thì quả thật cô phải nhìn cô ta với con mắt thấp hơn, bởi hành động của cô ta quá trẻ con, quá ấu trĩ và chẳng có tí thông minh nào.
Cả hai anh anh em em ngọt ngào không bao lâu, Cố Yến Nam lần nữa đề cập tới vụ tiền bạc kia: “Thật sự không muốn em hỗ trợ?”
Đường Dã gật đầu, anh giải thích cho cô hiểu: “Hiện tại anh vẫn xoay sở được, anh hứa, trong trường hợp rơi vào thế bí anh sẽ nhờ em giúp. Được không?”
Cố Yến Nam đương nhiên sẽ không nhắc mãi, anh đã nói vậy, cô cũng yên tâm phần nào.
“Bên phía cảnh sát điều tra sao rồi ạ?”
“Không có tiến triển, chúng làm quá sạch sẽ không để lại chút dấu vết hay bằng chứng phạm tội nào.” Nếu tìm ra được, dựa vào manh mối đó có thể tra ra hung thủ, tra ra được dù là ai cũng phải nhận trừng phạt và phải bồi thường. Tiếc là chúng quá cao tay.
“Vậy cửa hàng hoạt động lại bình thường sao?”
Đường Dã cắn nhẹ chóp mũi cô ừ. “Hàng trong kho cháy hết nhưng hàng dự trữ tại cửa hàng chính vẫn còn, có thể mở cửa bán bình thường.”
Không biết nghĩ đến cái gì, Cố Yến Nam đè tay lên vai anh, cô chớp mắt đề nghị: “Em tới giúp bọn anh trông cửa hàng nhé, dù sao giai đoạn này các anh đều bận đến mù mịt đầu óc, có em phụ sẽ đỡ hơn một chút.”
Đề nghị rất hợp tình hợp lý, Đường Dã đương nhiên đồng ý hai tay hai chân, nhưng anh nghĩ tới công việc riêng của cô: “Có ảnh hưởng đến công việc của em không?”
Cô nói không có. “Công việc của em rất linh động, đi đâu làm cũng được.”
“Thật ra…” Đường Dã khẽ cười, anh nhìn cô hỏi: “Anh rất muốn biết em làm nghề gì?”
Anh quả thật cực kỳ tò mò, nhưng nếu cô không muốn tiết lộ, anh sẽ không tiếp tục truy hỏi.
Cố Yến Nam cảm thấy không cần thiết phải giấu Đường Dã, cô rời tay khỏi vai anh, lần nữa quơ điện thoại lên mở ra trang cá nhân tác giả trên mạng của mình.
“Đây là nghề của em.”
Khoảnh khắc nhìn rõ một loạt tiểu thuyết hiện trước mắt cùng với cái tên tác giả đại thần “Nam” không chút sai biệt với tác giả mà mình biết, nói không ngạc nhiên chắc chắn là giả.
Anh cực kỳ kinh ngạc thì đúng hơn, vừa xem vừa xác nhận lại: “Thật sự là em?”
Cố Yến Nam cũng ngạc nhiên, không ngờ anh cũng đọc tiểu thuyết, còn biết đến cô cơ đấy, thấy vẻ mặt anh trông rất buồn cười, cô vỗ vỗ vào má anh hai cái: “Là em, anh đã đọc sao?”
Đường Dã gật đầu. Anh chỉ vào tiểu thuyết “Không phải tôi” vừa kết thúc không lâu, nói: “Anh đọc cuốn này rồi, rất thu hút.” Không nghĩ tới cô bạn gái nhỏ của anh tuổi còn bé đã là một tiểu thuyết gia cấp bậc đại thần, thật khiến người ta khó có thể ngờ đến.
Ở trong xe, đôi tình nhân vừa thân mật chạm nhau vừa trao đổi về tình tiết, về nhân vật cuốn tiểu thuyết “Không phải tôi”, không khí rất ngọt ngào cũng rất ấm áp.
Anh hỏi: “Có in sách không em?”
Cô đáp: “Có ạ, muốn mua à?”
“Mua chứ.” Anh trả lời không do dự: “Anh sẽ mua đủ trọn bộ.”
Cô cười vui vẻ hôn lên mi mắt anh một cái.
Anh ngồi ở ghế lái, tay bật rồi đóng chiếc bật lửa vài lần.
Tách. Tách. Tách.
Nghe mà nhói tai.
“Đó là ai?” Cuối cùng cũng hỏi đến.
Cố Yến Nam chẳng nhìn anh, cô ngược lại ngắm hành động đóng mở đóng bật lửa trên đốt ngón tay cái. Chợt cô duỗi tay ra cầm lấy bật lửa anh mua từ lúc nào đó mà cô không để ý, nhưng có thể đoán nó xuất hiện từ sau khi cô cướp đi chiếc bật lửa cô từng tặng cho anh. Lúc này mới nhàn nhạt trả lời câu hỏi trước đó: “Một người anh em kính trọng.”
“Anh em nuôi?” Mỉa mai rồi đấy.
Cố Yến Nam không giận, cô nhếch miệng hỏi: “Ghen đấy à?” Cô lặp lại động tác khi nãy của anh. Tách, tách.
Bàn tay bị người nọ nắm gọn trong lòng bàn tay chai ráp.
“Ghen.” Anh thấp giọng thừa nhận. Tay kia cường ngạnh nâng khuôn mặt tinh tế ngước lên, anh xoáy mạnh vào cặp mắt chứa ý vui của cô, vừa tức vừa bất lực, không nói được thêm lời nào, vậy chỉ còn cách dùng hành động trừng phạt cô cái tội diễn trò.
Môi hạ xuống không chút nhẹ nhàng nào xâm nhập thẳng vào trong khoang miệng thơm tho còn vương hương socola mà cô đã ăn trước đó.
Ngọt ngào không tả nổi.
Cả hai hôn nhau say đắm đến ngạt thở mới buông tha.
“Còn dám chọc anh nữa không?”
Cố Yến Nam chọc chọc vòm ngực săn chắc qua lớp áo thun mỏng, cảm nhận được độ đàn hồi cực kỳ tốt, chơi đến nghiện.
Bị cô chọc chọc đến căng cứng cả thân thể, Đường Dã thở dài nắm lấy cả bàn tay nhỏ xinh. “Đừng quậy.”
“Em muốn thế đấy.”
“Thế anh sẽ chơi em tại đây đấy.” Anh ôm eo cô kéo lên để cô ngồi vào người mình, siết mạnh một cái cảnh cáo: “Còn dám quậy?” Anh bắt đầu chơi xấu, chui tay vào trong áo cô hết cào chỗ này lại chọt chỗ kia, cô gái trong ngực không nhịn nổi bật cười khúc khích, thân thể vặn qua vặn lại.
Anh cứng rồi.
Động tác trêu ghẹo dừng lại, tiếng cười của cô vẫn còn văng vẳng trong khoang xe, anh dùng cả hai tay ôm cô. Cằm gác trên bả vai gầy nhỏ, mỏng manh: “Còn giận anh không?”
Cô đã ngừng cười nhưng khóe mắt vẫn vươn ý thích thú, nghe anh hỏi nhỏ, cô lắc đầu, nhéo vành tai anh: “Em đâu có ấu trĩ như vậy.”
“Thế sao chặn số anh?”
Cô trợn mắt, không hiểu: “Làm gì có.” Nói rồi mở điện thoại ra kiểm tra, cô bảo anh gọi cho cô xem.
Quả nhiên, không gọi được.
Xem xét một lúc, cô nhíu mày, thử đoán: “Chắc nó bị cạm đâu đó.” Lớn đầu rồi ai còn chơi trò chặn số nhau chứ.
Đường Dã nhìn cô, anh tin. Đúng là đến cả ông trời cũng muốn bọn họ giận nhau sao? Sao không chặn người khác mà cứ phải là anh chứ.
Trong đầu Cố Yến Nam chợt nhớ tới hai ngày trước cô ghé siêu thị mua đồ, trước khi rời khỏi Hứa Linh có mượn điện thoại của cô gọi một cuộc. Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, cô cũng không phải ghét Hứa Linh. Hiện giờ lại phát hiện ra chính mình chặn số của Đường Dã, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy. Nhưng nếu là Hứa Linh làm thì quả thật cô phải nhìn cô ta với con mắt thấp hơn, bởi hành động của cô ta quá trẻ con, quá ấu trĩ và chẳng có tí thông minh nào.
Cả hai anh anh em em ngọt ngào không bao lâu, Cố Yến Nam lần nữa đề cập tới vụ tiền bạc kia: “Thật sự không muốn em hỗ trợ?”
Đường Dã gật đầu, anh giải thích cho cô hiểu: “Hiện tại anh vẫn xoay sở được, anh hứa, trong trường hợp rơi vào thế bí anh sẽ nhờ em giúp. Được không?”
Cố Yến Nam đương nhiên sẽ không nhắc mãi, anh đã nói vậy, cô cũng yên tâm phần nào.
“Bên phía cảnh sát điều tra sao rồi ạ?”
“Không có tiến triển, chúng làm quá sạch sẽ không để lại chút dấu vết hay bằng chứng phạm tội nào.” Nếu tìm ra được, dựa vào manh mối đó có thể tra ra hung thủ, tra ra được dù là ai cũng phải nhận trừng phạt và phải bồi thường. Tiếc là chúng quá cao tay.
“Vậy cửa hàng hoạt động lại bình thường sao?”
Đường Dã cắn nhẹ chóp mũi cô ừ. “Hàng trong kho cháy hết nhưng hàng dự trữ tại cửa hàng chính vẫn còn, có thể mở cửa bán bình thường.”
Không biết nghĩ đến cái gì, Cố Yến Nam đè tay lên vai anh, cô chớp mắt đề nghị: “Em tới giúp bọn anh trông cửa hàng nhé, dù sao giai đoạn này các anh đều bận đến mù mịt đầu óc, có em phụ sẽ đỡ hơn một chút.”
Đề nghị rất hợp tình hợp lý, Đường Dã đương nhiên đồng ý hai tay hai chân, nhưng anh nghĩ tới công việc riêng của cô: “Có ảnh hưởng đến công việc của em không?”
Cô nói không có. “Công việc của em rất linh động, đi đâu làm cũng được.”
“Thật ra…” Đường Dã khẽ cười, anh nhìn cô hỏi: “Anh rất muốn biết em làm nghề gì?”
Anh quả thật cực kỳ tò mò, nhưng nếu cô không muốn tiết lộ, anh sẽ không tiếp tục truy hỏi.
Cố Yến Nam cảm thấy không cần thiết phải giấu Đường Dã, cô rời tay khỏi vai anh, lần nữa quơ điện thoại lên mở ra trang cá nhân tác giả trên mạng của mình.
“Đây là nghề của em.”
Khoảnh khắc nhìn rõ một loạt tiểu thuyết hiện trước mắt cùng với cái tên tác giả đại thần “Nam” không chút sai biệt với tác giả mà mình biết, nói không ngạc nhiên chắc chắn là giả.
Anh cực kỳ kinh ngạc thì đúng hơn, vừa xem vừa xác nhận lại: “Thật sự là em?”
Cố Yến Nam cũng ngạc nhiên, không ngờ anh cũng đọc tiểu thuyết, còn biết đến cô cơ đấy, thấy vẻ mặt anh trông rất buồn cười, cô vỗ vỗ vào má anh hai cái: “Là em, anh đã đọc sao?”
Đường Dã gật đầu. Anh chỉ vào tiểu thuyết “Không phải tôi” vừa kết thúc không lâu, nói: “Anh đọc cuốn này rồi, rất thu hút.” Không nghĩ tới cô bạn gái nhỏ của anh tuổi còn bé đã là một tiểu thuyết gia cấp bậc đại thần, thật khiến người ta khó có thể ngờ đến.
Ở trong xe, đôi tình nhân vừa thân mật chạm nhau vừa trao đổi về tình tiết, về nhân vật cuốn tiểu thuyết “Không phải tôi”, không khí rất ngọt ngào cũng rất ấm áp.
Anh hỏi: “Có in sách không em?”
Cô đáp: “Có ạ, muốn mua à?”
“Mua chứ.” Anh trả lời không do dự: “Anh sẽ mua đủ trọn bộ.”
Cô cười vui vẻ hôn lên mi mắt anh một cái.
Danh sách chương