Tôn Quế Lan nhảy dựng lên, ngón tay gần như sắp chọc vào mặt Đồng Tuyết Lục: “Mày bớt giả ngu đi! Cái loại độc phụ này, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, mày nhất định sẽ gặp phải báo ứng!”
Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay bà ta ra: “Thím hai, tốt nhất thím nên bình tĩnh một chút, nếu thím làm cháu bị thương, cẩn thận sau đó cháu đưa cả thím đến nông trường cải tạo đấy.”
Đồng Tuyết Lục vẻ mặt bình tĩnh đẩy ra tay nàng: “Nhị thẩm, ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút, ngươi nếu là đả thương ta, tiểu tâm quay đầu lại ngươi cũng muốn bị đưa đến nông trường đi!”
Lời này giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu, nổ tung trong lòng mọi người.
Đồng Chân Chân đắc tội với Đồng Tuyết Lục, bị đưa đi nông trường.
Đồng Ngạn Lương không biết đắc tội với Đồng Tuyết Lục chỗ nào, cũng bị đưa đi nông trường, hơn nữa còn là đưa đến Tây Bắc xa xôi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Người nhà họ Đồng ở quê quán không dám nói thêm lời nào nữa.
Nếu đã lộ ra khuôn mặt thật, Đồng Tuyết Lục cũng không muốn đóng kịch nữa: “Vị trí công việc của cha tôi bị tôi bán rồi, công việc của mẹ, chính tôi thay chân, tiền bán công việc tôi có thể cho các người một nửa, còn những chuyện khác, các người đừng nghĩ nhiều.”
Tạ Kim Hoa tức giận dậm chân: “Con tiện nhân này, to muốn đến công đoàn cử báo mày!”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Bà nội muốn cử báo cháu chuyện gì? Cử báo cháu làm giả khẩu cung, hay là cử báo cháu tội vu oan hãm hại quân nhân? Hay là cử báo cháu tác phong tư bản ngày nào cũng đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa?”
Người nhà họ Đồng: “...”
Đám người kia lại lần nữa nghẹn lời như gà bị bóp chặt cổ họng, nửa từ cũng không nói nên lời.
Đồng Tuyết Lục: “Nếu tôi là mọi người, tôi sẽ cầm tiền lập tức rời khỏi Kinh Thị, đừng đợi đến khi không lấy được gì cả, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Nói xong, cô không thèm quan tâm sắc mặt đám người nhà họ Đồng kia thế nào, lạp tức đi thẳng ra ngoài.
Tiền bán công việc, đương nhiên cô không muốn cho đám người kia, nhưng cô không thể để lại nhược điểm cho người khác.
Nếu cô thật sự không cho bọn họ một đồng nào, chắc chắn bọn họ sẽ đến công đoàn cử báo cô.
Hơn nữa con thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người, cô không muốn ép bọn họ đồng quy vu tận với mình.
Cô chỉ muốn nhanh chõng tiễn đám người này đi, sau này bọn họ sợ không dám dễ dàng tới Kinh Thị nữa.
Mãi cho đến khi bóng dáng Đồng Tuyết Lục biến mất trong sân, đám người nhà họ Đồng kia mới lấy lại tinh thần, cả đám đều tức giận đến mức lệch cả mũi.
Những lời thô tục khó nghe vang lên bên tai không dứt.
Mắng thì mắng như vậy, nhưng không ai dám đi trêu chọc Đồng Tuyết Lục.
Bây giờ trong mắt bọn họ, Đồng Tuyết Lục còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, một khi đắc tội với cô sẽ bị đưa đến nông trường.
Ngày hôm sau, đám người quê quán thu dọn đồ đạc, xám xịt quay về Bắc Hòa.
Diễn trò phải diễn cả bộ.
Dưới ánh mắt như muốn giết người của bọn họ, Đồng Tuyết Lục lưu luyến không rời tiễn bọn họ lên xe, sau đó lại lưu luyến không rời tiễn bọn họ đến nhà ga.
Đợi khi tàu hỏa lăn bánh, nụ cười trên mặt cô mới dần dần phai nhạt.
Khi cô đang nghĩ nên chúc mừng chuyện tiễn được đám người cực phẩm này đi thế nào, thì có một giọng đàn ông hùng hậu vang lên từ phía sau lưng...
“Xin hỏi cô là bạn gái của Ôn Như Quy sao?”
Đồng Tuyết Lục:??? Cái quỷ gì thế này?
Cô thành bạn gái của Ôn Như Quy khi nào?
Đồng Tuyết Lục xoay người, thì trông thấy một người đàn ông cao to đang đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt của anh ta góc cạnh, dáng người cao lớn, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Cô có chút sững sờ, sau đó nhớ ra mình từng gặp người này ở trước cửa đồn công an, chỉ là ngày đó anh ta mặc cảnh phục, còn hôm nay thì đổi sang thường phục.
Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay bà ta ra: “Thím hai, tốt nhất thím nên bình tĩnh một chút, nếu thím làm cháu bị thương, cẩn thận sau đó cháu đưa cả thím đến nông trường cải tạo đấy.”
Đồng Tuyết Lục vẻ mặt bình tĩnh đẩy ra tay nàng: “Nhị thẩm, ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút, ngươi nếu là đả thương ta, tiểu tâm quay đầu lại ngươi cũng muốn bị đưa đến nông trường đi!”
Lời này giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu, nổ tung trong lòng mọi người.
Đồng Chân Chân đắc tội với Đồng Tuyết Lục, bị đưa đi nông trường.
Đồng Ngạn Lương không biết đắc tội với Đồng Tuyết Lục chỗ nào, cũng bị đưa đi nông trường, hơn nữa còn là đưa đến Tây Bắc xa xôi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Người nhà họ Đồng ở quê quán không dám nói thêm lời nào nữa.
Nếu đã lộ ra khuôn mặt thật, Đồng Tuyết Lục cũng không muốn đóng kịch nữa: “Vị trí công việc của cha tôi bị tôi bán rồi, công việc của mẹ, chính tôi thay chân, tiền bán công việc tôi có thể cho các người một nửa, còn những chuyện khác, các người đừng nghĩ nhiều.”
Tạ Kim Hoa tức giận dậm chân: “Con tiện nhân này, to muốn đến công đoàn cử báo mày!”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Bà nội muốn cử báo cháu chuyện gì? Cử báo cháu làm giả khẩu cung, hay là cử báo cháu tội vu oan hãm hại quân nhân? Hay là cử báo cháu tác phong tư bản ngày nào cũng đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa?”
Người nhà họ Đồng: “...”
Đám người kia lại lần nữa nghẹn lời như gà bị bóp chặt cổ họng, nửa từ cũng không nói nên lời.
Đồng Tuyết Lục: “Nếu tôi là mọi người, tôi sẽ cầm tiền lập tức rời khỏi Kinh Thị, đừng đợi đến khi không lấy được gì cả, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Nói xong, cô không thèm quan tâm sắc mặt đám người nhà họ Đồng kia thế nào, lạp tức đi thẳng ra ngoài.
Tiền bán công việc, đương nhiên cô không muốn cho đám người kia, nhưng cô không thể để lại nhược điểm cho người khác.
Nếu cô thật sự không cho bọn họ một đồng nào, chắc chắn bọn họ sẽ đến công đoàn cử báo cô.
Hơn nữa con thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người, cô không muốn ép bọn họ đồng quy vu tận với mình.
Cô chỉ muốn nhanh chõng tiễn đám người này đi, sau này bọn họ sợ không dám dễ dàng tới Kinh Thị nữa.
Mãi cho đến khi bóng dáng Đồng Tuyết Lục biến mất trong sân, đám người nhà họ Đồng kia mới lấy lại tinh thần, cả đám đều tức giận đến mức lệch cả mũi.
Những lời thô tục khó nghe vang lên bên tai không dứt.
Mắng thì mắng như vậy, nhưng không ai dám đi trêu chọc Đồng Tuyết Lục.
Bây giờ trong mắt bọn họ, Đồng Tuyết Lục còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, một khi đắc tội với cô sẽ bị đưa đến nông trường.
Ngày hôm sau, đám người quê quán thu dọn đồ đạc, xám xịt quay về Bắc Hòa.
Diễn trò phải diễn cả bộ.
Dưới ánh mắt như muốn giết người của bọn họ, Đồng Tuyết Lục lưu luyến không rời tiễn bọn họ lên xe, sau đó lại lưu luyến không rời tiễn bọn họ đến nhà ga.
Đợi khi tàu hỏa lăn bánh, nụ cười trên mặt cô mới dần dần phai nhạt.
Khi cô đang nghĩ nên chúc mừng chuyện tiễn được đám người cực phẩm này đi thế nào, thì có một giọng đàn ông hùng hậu vang lên từ phía sau lưng...
“Xin hỏi cô là bạn gái của Ôn Như Quy sao?”
Đồng Tuyết Lục:??? Cái quỷ gì thế này?
Cô thành bạn gái của Ôn Như Quy khi nào?
Đồng Tuyết Lục xoay người, thì trông thấy một người đàn ông cao to đang đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt của anh ta góc cạnh, dáng người cao lớn, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Cô có chút sững sờ, sau đó nhớ ra mình từng gặp người này ở trước cửa đồn công an, chỉ là ngày đó anh ta mặc cảnh phục, còn hôm nay thì đổi sang thường phục.
Danh sách chương