Cả buổi sáng cô cực lực làm việc nhưng vẫn không quên nghĩ về bạn trai. Gần đến giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, Ninh Mịch đang chuẩn bị viết một bài nghiên cứu mới theo định kỳ hằng năm để nộp cho viện trưởng xét duyệt.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Kính Huân gọi đến, cô liền nghĩ chắc chắn có chuyện liên quan đến Tần Lãng nên lập tức bắt máy.

- Chị nghe đây.

Đầu dây bên kia, giọng nói của Kính Huân lộ rõ sự khẩn trương:

- Chị à, anh hai nhất quyết không chịu uống sữa, anh ấy bảo muốn chờ chị đến.

Xem ra Tần Lãng lại bắt đầu nũng nịu, cô thật không ngờ anh cũng có lúc hệt như trẻ con, hoàn toàn không giống với tính cách lạnh lùng trước đây chút nào cả.

- Chị biết rồi, chị sẽ đến ngay.

...

Cô nhanh chóng đến phòng bệnh để chăm người yêu. Vừa nhìn thấy cô, hai mắt anh lập tức sáng rỡ, còn Kính Huân thì chỉ biết nhìn anh trai mà lắc đầu rồi mách lại với cô:

- Anh hai cứ nhất quyết không chịu uống sữa, còn nói là phải chờ chị đến đút cho.

Cô nhìn anh, sự vô sỉ của Tần Lãng khiến cô thấy vô cùng bất lực.

- Được rồi, cứ để chị.

Ninh Mịch ngồi xuống cạnh Tần Lãng, cô nhỏ nhẹ cất lời:

- Anh nhõng nhẽo thật. Lỡ em bận việc không đến được thì sao? Tần Lãng nở nụ cười, chẳng chút ngại ngần mà thể hiện sự trẻ con trong tâm hồn:

- Vậy thì anh sẽ chờ đến khi em xong việc, anh chỉ muốn em đút thôi.

Cô ngại đỏ mặt vì Kính Huân vẫn đang ở đây mà anh lại thoải mái thể hiện tình cảm sến súa. Thấy ông anh lạnh lùng, ít nói nay lại đột ngột hóa thành đứa trẻ lên ba, Kính Huân âm thầm lắc đầu, từng lỗ chân lông trên cơ thể như muốn dựng đứng cả lên vì ngỡ ngàng.

- Hai anh chị cứ nói chuyện đi, em ra ngoài mua ít đồ.

Kính Huân tinh tế muốn cô và anh có không gian riêng để nói chuyện nên anh ấy đã chủ động lấy lý do rời đi. Đây cũng là điều hợp ý Tần Lãng, anh muốn có không gian riêng với người yêu và cũng biết em trai vì hiểu chuyện nên mới ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng đáp:

- Được, em cứ đi đi, có chị ở đây rồi.



Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô lại đến chăm sóc cho anh, do mới phẫu thuật nên Tần Lãng chưa thể ăn được, chỉ có thể uống chút sữa.

- Tối nay em sẽ ở lại với anh.

Cô chủ động nói anh biết vì thấy thời gian gần đây Tần Lãng rất bám "vợ".

- Hay là em về nhà nghỉ ngơi đi, em đã vất vả cả ngày rồi.

Dù Tần Lãng rất muốn cô ở lại bên cạnh nhưng anh cũng lo cho sức khỏe của cô. Anh biết rõ cô đã mệt mỏi với công việc suốt một ngày dài.

- Em không sao, nếu về em sẽ thấy không yên tâm.

Anh nở nụ cười vì cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương qua lời nói của cô:

- Anh biết thật ra là do em không nỡ xa anh.

Tần Lãng rất tự tin, dù đang bị thương nhưng trông anh vẫn tươi tắn vì có người yêu bên cạnh cưng chiều.

- Đúng vậy, em không nỡ xa anh và cảm thấy không yên tâm nên muốn đích thân chăm sóc anh.

Bây giờ những lời hơn thua, châm chọc nhau đối với cô không còn quan trọng nữa. Ninh Mịch biết người bị thương cần được chăm sóc, vỗ về nên cô cư xử với anh rất dịu dàng.

- Xem ra lần này anh bị thương cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nghe anh nói, cô có chút bất ngờ:

- Ý anh là sao?

Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn bạn gái luôn hiện rõ sự say mê, yêu chiều:

- Vì nhờ bị thương mà anh được em chăm sóc, còn được nghe em nói những lời yêu thương ngọt ngào.

Tần Lãng đang nhìn nhận theo mặt tích cực, trong cái rủi còn có cái may, dù trong lòng đang lo lắng nhưng cô cũng phải bật cười khi nghe anh nói.

- Làm như bình thường em không ngọt ngào vậy. À, hay ý của anh muốn nói là mọi khi em hung dữ?

Anh liền nói lời nịnh nọt "vợ", thể hiện khả năng dẻo miệng chẳng phải hạng xoàng.

- Anh không có ý đó. Trong mắt anh em lúc nào cũng dịu dàng cả, nhờ có em nên dù bị thương anh cũng không thấy đau nữa.

Miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, nghe mấy lời mật ngọt cô lại thấy có chút không quen vì gần đây Tần Lãng quá vô sỉ, dẫu vậy trong lòng cô thật sự đang rất hạnh phúc.



- Bây giờ em mới biết anh còn có sở trường nịnh nọt.

Tần Lãng nở nụ cười nhẹ, chẳng chút xấu hổ mà còn xem như vừa được nghe thấy một lời khen:

- Vậy thưởng cho anh đi.

Cô tròn mắt nhìn anh, thật không ngờ Tần Lãng lấy đó làm tự hào, còn chai mặt mà đòi phần thưởng.

- Thưởng gì chứ?

Anh đưa tay chỉ vào môi mình, ánh mắt dấy lên tia xảo quyệt:

- Hôn anh.

Sói vẫn hoàn sói, anh lợi dụng mọi thời cơ để được thân mật với bạn gái, nịnh nọt giỏi lại được anh xem như thành tích cao quý, còn đòi được thưởng.

Ninh Mịch dặn lòng anh đang bị thương nên phải chiều chuộng người đàn ông dày mặt này.

- Thật là...

Nói rồi cô nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Giờ dây Tần Lãng cứ bị nghiện "vợ", nếu một ngày không được hôn cô, anh sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu, cảm giác như thiếu một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống hằng ngày.

...

Hai ngày sau,

Hôm nay anh đã có thể ngồi dậy, vết thương cũng ổn định hơn và đang có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Ninh Mịch nói chiều nay cô sẽ đỡ anh tập đi để vận động cơ thể.

Hiện tại anh đang ở trong phòng bệnh cùng nhóm vệ sĩ của mình, những người đã có mặt ở mỏ khoáng sản vào lúc xảy ra vụ việc.

Anh ngồi trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nghĩ suy về cuộc xả súng. Một người vệ sĩ cất lời nói ra hoài nghi trong lòng:

- Lão đại, tôi đang nghĩ... có khi nào là bọn người của Tiêu Tống Hàm trả thù chúng ta không?

Ánh mắt anh sâu thẳm và đầy kiên định, dường như Tần Lãng đã suy đoán được điều gì đó.

- Hắn không có gan đó đâu. Tháng trước Tiêu Tống Hàm vừa gặp vận xui trong việc kinh doanh và bị cảnh sát sờ gáy. Đây là giai đoạn nhạy cảm trong sự nghiệp của hắn, vậy nên hắn sẽ không dám liều lĩnh trả thù theo cách ngu xuẩn như vậy.

Nghe anh phân tích, mọi người liền thấy hợp lý, ai nấy đều nhìn nhau và cùng chung một thắc mắc.

- Vậy nếu không phải tên họ Tiêu thì lão đại có nghi ngờ ai khác không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện