Ôn Tử Nhiên ôm cây cột, nước mắt rơi xoành xoạch, ủy khuất vô cùng.

Sự băn khoăn của Nhiếp Huyễn chậm rãi biến thành tay chân lóng ngóng, vươn tay ra nghĩ nghĩ nên vỗ vỗ lên vai hắn hay là lưng đây, bàn tay vươn ra được một nửa, khóe mắt dư quang của Ôn Tử Nhiên thoáng thấy, theo bản năng rụt vai lại.

Ngay cả dũng khí đi an ủi hắn của Nhiếp Huyễn cũng tiêu tan, thở dài thu tay về, có chút oan ức nghĩ: "Trẫm cũng không có xếp hết tấu chương mấy năm nay của ngươi thành một chồng trả lại cho ngươi...khóc cái gì."

Cứ như vậy mà nói toạt ra suy nghĩ trong lòng.

Lại nghĩ cái gì mà tính tình nhuệ khí cốt khí, thì ra đều là cố gắng giả vờ, mới bao lâu đã chống đỡ không nổi, lại biến thành nước ấm, chạm vào liền khóc, dừng cũng không dừng được.

Lời kia của y vửa thốt ra, Ôn Tử Nhiên quay đầu nâng lên đôi mắt ướt sũng nhìn y, lại buông xuống, sờ sờ lên hồng ngân trên cổ tay, cũng không lên tiếng.

Tướng mạo Ôn Tử Nhiên vốn dĩ đã mềm mại, giờ phút này đôi mắt đỏ tràn ngập nước mắt, bộ dáng ôm cây cột đứng khóc thật sự khiến người thương tiếc, lại còn thêm vết hồng ngân trên cổ tay, làm cho hoàng đế cảm thấy bản thân hệt như cầm thú.

Ôn Tử Nhiên ở bên ngoài hai năm nay cũng thường xuyên vướng bận, vốn nghĩ thật vất vả mới quay về, oán hận lúc trước cũng nên buông xuống, nên thân cận thì cứ thân cận, không ngời lại nháo thành như vậy.

Lại lập tức tựa như hiểu ra được rất nhiều chuyện: hai năm nay khó có khi yết khuyết, lúc triệu kiến lại thoái thác; sau khi điều nhiệm nên sớm về kinh, lại cố tình kéo dài hành trình.

Còn có mấy năm nay thư đi không có hồi âm, hôm nay tất cả đều bị trả về.

Ôn Tử Nhiên trước mặt đang ôm cây cột lặng lẽ khóc này cùng với người năm đó ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Nếu thần... không tiếp chỉ thì sao?", hai hình bóng xếp chồng lên nhau, hoàng đế đè đè thái dương, có chút không dám tin mà hỏi: "Tử Nhiên...chẳng lẽ vẫn còn giận trẫm sao?"

Ôn Tử Nhiên vô thanh nghẹn ngào dừng một chút, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Quân ân nặng như chín đỉnh, thần nào dám giận."

Sắc mặt Nhiếp Huyễn có chút khó coi.

Quân ân nặng như chín đỉnh, thần mệnh nhẹ tựa một hào.

Y vẫn luôn có thói quen chỉ nói nửa câu đầu để người tự suy đoán phần sau, hôm nay bị người trả lại, mùi vị rất không phải.

Huống chi một câu này để lộ không phải là sự giận dỗi, mà rõ ràng là oán hận.

Hoàng đế nhăn mày, khó hiểu, thất vọng cùng phẫn nộ hòa lẫn vào nhau, nói: "Lẽ nào Ôn khanh vẫn cảm thấy, năm đó trẫm không nên xử trí ngươi sao?! Ngươi phạm vào sai lầm như vậy, trẫm không xử lý ngươi, nhẹ nhàng xử trí, ngươi lại oán hận đến tận bây giờ... Đúng không?"

Ôn Tử Nhiên tựa như ngây ngẩn cả người, từ từ quay đầu nhìn hoàng đế, nhìn chằm chằm cứ như lần đầu gặp gỡ vị nam nhân trẻ tuổi anh tuấn này vậy, thần sắc không dám tin dần dần chuyển thành vừa tức giận vừa muốn cười, hồi lâu mới nói: "Nếu bệ hạ đã nghĩ như vậy... thần cũng không thể nói gì hơn."

Hàng chân mày dày anh khí của Nhiếp Huyễn nhíu chặt.

Ôn Tử Nhiên rời kinh đã gần ba năm, không chính chắn thêm thì thôi, sao nói chuyện lại càng lúc càng không lọt tai như thế.

Từ lúc mới gặp lại đến bây giờ, ngoại trừ mấy câu "có thần" ban đầu kia, không còn câu nào có thể vào tai nữa cả. Cách nói chuyện âm dương quái khí bằng mặt không bằng lòng cứ như là...

Không, ngay cả Chu đại thừa tướng của y hiện giờ cũng đã học ngoan, không dễ gì dùng tư thái như vậy nói chuyện với hoàng đế.

Hoàng đế nâng nâng cằm, lạnh giọng nói: "Tử Nhiên, ngươi nói rõ ràng cho trẫm, nếu không muốn bước lên kia ngồi xuống nói cho rõ, thì nói ngay ở đây, cứ ôm cây cột của ngươi, nói hết, hai năm rõ mười, nói hết cho trẫm."

Chương 211

Tính tình Ôn Tử Nhiên vẫn luôn ôn hòa, chưa bao giờ nổi giận với người khác, cũng chưa bao giờ la mắng ai.

Hắn luôn không hiểu chuyện bực tức là gì, cho dù có thật sự bị mạo phạm, cũng chỉ phần nhiều là cảm thấy khổ sở mà thôi.

Tựa như lúc này, hoàng đế mở mịt, hiểu lầm cùng với sự đúng lý hợp tình khiến hắn cảm thấy mình đây là đang tức giận vô cớ, nhưng đến cùng một chút tức giận cũng không bộc phát ra được, chỉ có nước mắt rơi xuống, bản thân cũng không khống chế được.

Khó chịu cực kỳ.

Vì tìm kiếm chút an toàn duy nhất, ngược lại ôm lấy cây cột càng thêm chặt cứng.

Nhiếp Huyễn cảm thấy bản thân phảng phất biến thành một thiếu gia ăn chơi cưỡng đoạt thiếu phụ nhà lành, vô cùng tức giận, giọng nói cũng vô ý cao thêm một chút: "Không phải đã nói không được khóc sao!"

Ôn Tử Nhiên bị hắn quát đến ngẩn ra, cố nén khóc, thút thít nói: "Nếu bệ hạ không muốn nhìn dáng vẻ này của thần, vậy thần...liền cáo lui."

Nhiếp Huyễn vội vàng quát: "Ai cho phép ngươi đi!"

Vừa dứt lời, tự bản thân cũng cảm thấy là mình to tiếng, Ôn Tử Nhiên cũng nhìn y một cái, buông cây cột ra quỳ xuống, nói một câu: "Thần biết tội" liền quỳ rạp trên mặt đất không lên tiếng.

Nhiếp Huyễn càng cảm thấy khó chịu, chậm rãi bước qua bước lại mấy bước, cuối cùng cũng vẫn thả lỏng tư thái, cúi xuống khoát lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tử Nhiên, đến cùng là làm sao? Nếu đã không phải oán trách trẫm xử trí ngươi nặng, vì sao lại không chịu thân cận cùng trẫm, nối lại tình xưa?"

Toàn thân Ôn Tử Nhiên run lên, tránh khỏi tay y, dùng sức lắc đầu.

Nghẹn ngào một lát, mới thập phần gian nan nói: "Cầu bệ hạ.... ngài hãy bỏ qua, bỏ qua cho thần đi..."

Bàn tay Nhiếp Huyễn đông cứng tại chỗ.

Cặp mày rậm anh tuấn của hoàng đế nhíu chặt, khỏ hiểu nhìn hắn: "Tử Nhiên?"

Qua một hồi lâu Ôn Tử Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mạnh mẽ đè lại tiếng khóc, nói: "Thần nguyện ý vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, chỉ xin bệ hạ... chỉ xin bệ hạ đừng lại, đừng lại trêu đùa thần."

Nhiếp Huyễn càng trở nên mù mở, mù mờ đến gần như ủy khuất: "Trẫm chưa từng đùa giỡn với ngươi mà? Trẫm đối đãi ngươi, có chỗ nào không tốt sao? Cho dù bắt ngươi đi Kinh Châu, cũng là do ngươi làm sai, trẫm ký thác kỳ vọng cao lớn ở ngươi, nên mới muốn tôi luyện ngươi –"

"Bệ hạ nếu muốn chúng ta làm quân thần, vậy thì chỉ nói chuyện quân thần thôi. Thần cầu xin bệ hạ đừng lại làm những chuyện, bên ngoài phận sự quân thần."

Nhiếp Huyễn lập tức ngạc nhiên sững sờ.

Ôn Tử Nhiên thế mà lại dám ngắt lời y, quả nhiên là càng ngày càng to gan mà.

Đây là đại bất kính, y lại không nghĩ đến chuyện truy cứu.

Tên thỏ đế không rơi nước mắt, nét mặt lại khiến cho người khác trụy tâm.

Hoàng đế cứ đứng như vậy, hồi lâu mới nói: "Trẫm..."

Chưa kịp tìm từ xong, Ôn Tử Nhiên lại một lần nữa dập đầu với y: "Trước đây là thần ngu dốt tham vọng, có suy nghĩ không an phận... Thần không dám nữa! Chỉ xin bệ hạ bỏ qua cho thần..."

Nhiếp Huyễn không nói lời nào.

Không bảo hắn bình thân, cũng không có những lời trách cứ hay giận dữ trong dự đoán.

Hoàng đế trầm mặc như là sau khi nghe xong tấu sự hoặc là gian ngôn, đang suy tư.

Dũng khí và đảm lượng mà Ôn Tử Nhiên tích cóp hơn phân nửa đời người vừa mới được dùng sạch, hậu tri hậu giác kinh hoảng và khổ sở, cố đè nén run rẩy chờ sự phán quyết của hoàng đế.

Cũng không biết đã qua rất lâu hay là không lâu, bỗng nhiên có một luồng hơi thở ẩm ướt phả vào bên tai.

Chất giọng hoàng đế hốt nhiên trêu đùa, mang theo chút ý cười, chậm rãi hỏi: "Suy nghĩ không an phận? Là loại suy nghĩ không an phận thế nào, nói nghe một chút."

Ôn Tử Nhiên cắn cắn môi.

Nhưng câu tiếp theo của hoàng đế lại khiến hắn giật mình.

"Nói không chừng, cũng không phải là không an phận gì đâu? Trẫm cũng chưa từng nói, trẫm chỉ muốn làm quân thần với ngươi đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện