Tiểu Mỹ Nhân phải về nhà, đừng ai hòng cản trở.

Lẩu bánh ngô hầm cá lớn cũng đừng hòng! Tiểu Mỹ Nhân lục tung khắp nơi tìm xe đẩy tay nhỏ chứa của hồi môn của mình, Đại Tra Công gấp gáp theo phía sau.

Đại Tra Công: “Em là vợ của Chân gia ta! Ly hôn? Đừng có mơ!”

Tiểu Mỹ Nhân: “Em không phải… Hu hu… Vợ của Chân gia…. Hu hu… Hức…. Chàng không thích em…. Hu hu…. Em đi….”

Bạch Nguyệt Quang đi đến chỗ binh hoang mã loạn này, lạnh lùng nói: “Chân gia, bảo hạ nhân của huynh tránh ra, ta phải về rồi.”

Tiểu Mỹ Nhân uất ức khóc, chỉ vào Bạch Nguyệt Quang rống lên với Đại Tra Công: “Chàng còn cường thủ hào đoạt với y nữa!”

Trong kịch đều diễn như thế.

Lão gia anh tuấn giàu có coi trọng thư sinh ôn nhu khuê tú, không thèm để ý đến sự phản đối của người ta, cứ cưỡng ép bắt nhốt trong phủ, vì phần tình ái này mà dằn vặt muốn chết muốn sống.

Hu  hu hu… Rốt cuộc Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang bao nhiêu chứ!

Đại Tra Công không kịp chuẩn bị đã phải nhận lấy cơn tức giận và uất ức của vợ mình, đầu óc cũng ngừng lại. Đột nhiên hắn xông lên khiêng chàng vợ nhỏ đang đấm đá lung tung: “Cường thủ hào đoạt đúng không? Tướng công cho em thấy cái gì là cường thủ hào đoạt thực sự!”

Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ trợn mắt lên.

Đại Tra Công tàn bạo nhốt Tiểu Mỹ Nhân trong phòng, quấn quýt trên giường, một ngày ba bữa thay đổi giữa cho ăn cơm ngon và ăn gậy bự ngon.

Tiểu Mỹ Nhân hức hức hức bị chịch liên tiếp, cậu ưỡn chiếc bụng lớn bị tướng công đè ra xoạc, vừa khóc vừa gọi: “Hu hu… Không muốn… A… Tướng công đừng mà… Con mình sắp ra rồi… A …. Bị tướng công chịch sắp ra rồi… Ưm a…. Hưm hưm….”

Đại Tra Công giơ hai chân trắng thon của Tiểu Mỹ Nhân lên chịch dữ dội, cây gậy bự tím đen mạnh mẽ đóng cọc vào tiểu cúc nhi hồng hồng: “Cường thủ hào đoạt? Lúc này tướng công sẽ cường thủ hào đoạt em! Ngoan ngoãn bị chịch cho ta!”

Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu, cánh tay nhỏ gầy bị trói vào đầu giường, đôi mắt cũng bị che lại.

Hu hu… Tướng công thật hung dữ… Tướng công thật mãnh liệt… Tướng công mần lợi hại quá…. A…..

Tiểu Mỹ Nhân rưng rưng xin tha: “Tướng công… Hức hức… Chàng tha cho Tiểu Trì đi…. A…. Sinh bảo bảo ra hẵng đâm… Hu hu…. Cái bụng…. Hu hu… Bụng lớn quá….”

Đại Tra Công nhìn cái bụng tròn vo trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân, nảy ý đồ xấu đe doạ: “Sau này phải ngoan ngoãn nằm trên giường này, bị chịch liên tục sinh con được không, hả? Sinh con chạy đầy đất cho tướng công, để chúng nó đến xem mẹ mình bị cha đè ra mây mưa thế nào.”

Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi khóc hu hu rít gào bắn ra, gà con non mềm sợ hãi run rẩy một cái, cúc nhi ướt mềm đẫm nước như hồng thuỷ xoắn chặt lấy cây gậy bự vừa cứng vừa nóng của tướng công.

Tiểu Mỹ Nhân khóc hức hức: “Tướng công… Hu hu… Không muốn…. Không muốn sinh… Sợ lắm….”

Đại Tra Công xoa xoa khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tiểu Mỹ Nhân, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, khàn giọng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, sinh con cho tướng công. Nếu như em còn dám nói xấu sự trong sạch của tướng công, tướng công sẽ bắt em sinh cả đời.”

Tiểu Mỹ Nhân không biết liệu tướng công có còn yêu thích Bạch công tử không.

Cũng không biết liệu tướng công có yêu mình thật không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện