Bạch Nguyệt Quang muốn kết hôn, Đại Tra Công vội vội vàng vàng quay về.

Ngỗng tươi mà cha mẹ vợ nấu cả đêm cũng chưa kịp ăn.

Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên xe ngựa về thành, uất ức khổ sở đến mức không biết nên làm gì. Cậu dùng ngón tay lặng lẽ níu lấy quần áo Đại Tra Công, vừa sợ Đại Tra Công phát hiện được sẽ cười nhạo mình.

Đại Tra Công nhắm mắt dưỡng thần, giơ tay ôm bé bánh sữa đang lén lút làm chuyện xấu kia vào lòng: “Làm gì thế hả?”

Tim Tiểu Mỹ Nhân đập thình thịch kinh hoảng, tay chân cũng không biết để ở đâu, ngắc ngứ nói: “Em… Em… Tướng công…”

Một tiếng tướng công vừa gọi ra khỏi miệng, Tiểu Mỹ Nhân cũng không nín được nữa, uất ức bật khóc.

Đại Tra Công cúi đầu nhìn dáng vẻ khóc hu hu đáng thương của vợ mình, vừa đau lòng vừa hưng phấn. Hắn ôm chặt lấy bé bánh sữa vào lòng, mạnh mẽ đặt dưới khố mình.

Tiểu Mỹ Nhân bối rối dùng mông kẹp chặt lấy “bắp ngô” bự kia, khóc càng đáng thương hơn.

Đại Tra Công ôm eo nhỏ của vợ, sán đến muốn ngoạm lấy neinei.

Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, phu xe lo lắng hô to: “Lão gia, đến Bạch phủ rồi ạ!”

Đại Tra Công: “…”

Không phải nói về nhà à? Tới chỗ này làm gì?

Đại Tra Công vừa muốn nói quay xe về nhà, Bạch Nguyệt Quang đã tự mình bước ra đón. Y thanh lãnh xuất trần, đẹp như trích tiên: “Chân Kiệt, huynh đã đến rồi.”

Đại Tra Công: “….”

Tiểu Mỹ Nhân: “Hu hu hu hu hu hu…. Hu hu… Hức… Hu hu…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện