Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê, rồi lại nhìn An Tử Yến, vẫn điềm tĩnh trước tình huống khó xử này, hỏi Tô Cẩm Lê: “Anh đi nhầm phòng hay là em đi nhầm phòng?”

Tô Cẩm Lê ấp úng hồi lâu không nói được gì, hoảng hốt.

An Tử Yến bình tĩnh ngồi trên sô pha, hỏi Thẩm Thành: “Anh vợ có hút thuốc không?”

Thẩm Thành nghe được câu này, còn có thể cười, sau đó lắc đầu: “Không, tôi không hút thuốc không uống rượu.”

“Thói quen rất tốt, anh nhận phim không đi xã giao?”

“Tôi không giống cậu.”

“Cũng đúng, anh là thần tiên hạ phàm, tôi thủ đoạn dơ bẩn.”

“Phòng của em ở đâu?” Thẩm Thành nghe được câu này, còn có thể cười, sau đó lắc đầu.

“Ở cách vách.” Tô Cẩm Lê chỉ hướng phòng mình.

“Được, đi theo anh.” Thẩm Thành kéo Tô Cẩm Lê đi qua.

An Tử Yến hơi lo lắng, sợ Thẩm Thành công kích Tô Cẩm Lê, lập tức đứng dậy hỏi: “Muốn nói chuyện ở chỗ tôi không?”

Thẩm Thành quay đầu nhìn An Tử Yến, cười lạnh nói: “Chúng ta có lẽ còn có thể hòa bình nói chuyện, nhưng nhìn thấy cậu, tôi lại không thể bình tĩnh.”

An Tử Yến ngẫm lại cũng thấy đúng, nên đầu đồng ý, trong lòng có chút khó chịu nhìn Thẩm Thành mang Tô Cẩm Lê đi.

Sau này anh còn phải đi làm, hiếm khi thấy mặt Tô Cẩm Lê mà mới mở màn đã bị đánh gãy.

Thẩm Thành dẫm lên nút gọi điện thoại sao? *

Sau khi Thẩm Thành vào phòng Tô Cẩm Lê, đầu tiên nhìn giường đệm, thấy có dấu vết Tô Cẩm Lê ở chỗ này mới yên lòng, ngồi xuống ghế sô pha hỏi Tô Cẩm Lê: “Đã ở bên nhau?”

“Vâng, đúng vậy.” Tô Cẩm Lê trả lời nơm nớp lo sợ.

“Chuyện khi nào?”

“Đại khái…… Mấy ngày trước.”

Thẩm Thành cúi đầu trầm mặc một hồi, không nói nữa chữ.

Tô Cẩm Lê khẩn trương nhìn Thẩm Thành, nhìn không ra tâm tình Thẩm Thành thế nào, đây mới là việc cậu sợ nhất.

“Biết phòng ngừa chụp lén như thế nào không?” Thẩm Thành đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.

“Hả?” Đề tài chẳng liên quan này làm Tô Cẩm Lê chưa hồi thần.

“Em có thể lợi dụng ưu thế của mình, để đội paparazzi chụp không được em.”

“Sao anh lại đột nhiên nói cái này?” Tô Cẩm Lê có chút khó hiểu.

Thẩm Thành nhìn em trai ngốc của mình bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có giải thích trắng ra: “Hai người sau khi yêu nhau, khẳng định sẽ thường xuyên ở bên nhau, nếu bị đội paparazzi chụp được chính là một sự kiện lớn, Anh không muốn thanh danh của em bị hủy một sớm một chiều. Cho nên phải phòng bị chụp lén, anh không muốn thấy tin tức hai người.”

“Cho nên…… anh đồng ý sao?”

“Nếu không làm sao bây giờ? Anh thật sự đoạn tuyệt quan hệ với em? Hoặc là đánh em, nghe nói đập bánh không ai nói đập cá cả.”

Thực sự chấp nhận An Tử Yến chính là phát hiện ra An Tử Yến đối với Tô Cẩm Lê chân thành.

Nếu không thực sự thích, anh sẽ làm mọi cách gây khó dễ để An Tử Yến sớm từ bỏ.

Tô Cẩm Lê lập tức hưng phấn lên, bổ nhào vào người Thẩm Thành muốn hôn anh một cái, kết quả bị Thẩm Thành phi thường ghét bỏ đẩy ra: “Lăn xa một chút, hai người vừa hôn nhau à, mùi dương khí ghê tởm này……”

“Anh, sao anh tốt đến vậy!” Tô Cẩm Lê hưng phấn hỏi, căn bản không thèm để ý Thẩm Thành cự tuyệt.

“Trước khi đóng phim còn cãi cọ ầm ĩ với anh, cũng không biết là bị ai dạy hư.” Thẩm Thành vẫn ghét bỏ, lại túm Tô Cẩm Lê ngồi cạnh mình.

“Em sai rồi……” Tô Cẩm Lê chủ động nhận sai.


Thẩm Thành nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê, sau đó kiểm tra âm dương khí trong cơ thể Tô Cẩm Lê, phát hiện hai người còn xem như biết kiềm chế, còn chưa tới bước kia, không hung dữ nữa mà nói phòng ngừa bị chụp trộm thế nào.

“Chiêu này anh học được từ Lục Văn Tây, trên người của em âm khí nặng, để không bị chụp được thì phóng thích âm khí trên cơ thể, như vậy camera sẽ không chụp được hình ảnh rõ ràng của em. Nếu âm khí phóng thích đến mức nhất định, người thế gian sẽ không nhìn thấy em nữa, đạt hiệu quả ẩn thân.”

Tô Cẩm Lê kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: “Thật sao?”

Cậu đột nhiên nhớ tới hai hình bóng dương khí không rõ ràng, có lẽ lúc Lục Văn Tây cùng Hứa Trần lần đầu tiên tới tìm cậu đã làm như thế.

“Đúng vậy, nhân gian là dương khí, âm phủ là âm khí, âm khí vây quanh, sẽ đem em chuyển hóa thành vật âm, bọn họ nhìn không được, nghe không được mọi thứ của em. Nhưng khuyết điểm chính là…… em sẽ nhìn được hồn phách, cũng chính là cảnh tượng âm phủ.”

Tô Cẩm Lê lập tức đứng dậy, bắt đầu làm thử.

Trên người cậu vốn nặng âm khí, lúc này cố ý phóng thích, không lâu sau đã đạt tới hiệu quả ẩn thân, ngay sau đó liền nhìn thấy giường mình có ba con quỷ đang ngồi, lại còn đang chơi đấu địa chủ!

Tô Cẩm Lê sợ tới mức thất thố, hét to một tiếng: “Mẹ…… mẹ ơi!”

Sau đó xông về phía Thẩm Thành, mới phát hiện thân thể của mình đã xuyên qua Thẩm Thành.

“Sao lại thế này?” Tô Cẩm Lê hỏi.

Thẩm Thành phất phất tay làm Tô Cẩm Lê lui ra phía sau, sau đó cũng thuyên chuyển âm dương nhị khí, ẩn thân theo, nói với mấy hồn phách kia: “Cút đi.”

Mấy hồn phách cũng rất ủy khuất, bọn họ đang chơi vui vẻ, lại bảo bọn họ đi đổi chỗ.

Nhưng khí tràng mạnh mẽ của Thẩm Thành nên bọn họ không thể trêu vào, cũng chỉ có thể chỉ chỉ cửa: “Giúp chúng ta mở cửa với.”

Tô Cẩm Lê lập tức đi mở cửa, liền phát hiện cậu có thể chạm vào cửa, chờ nhóm hồn phách đi rồi đóng cửa lại, quay đầu hỏi Thẩm Thành: “Đây là thế nào?”

“Thân là hồn phách, không thể động vào đồ dương gian, sẽ bị vây khốn trong đó. Mà người ở giữa thế giới âm dương, có thể đụng tới vật chết ở dương gian, nhưng là không đụng được vật sống.”

“Thật phức tạp, sao em cảm thấy như BUG vậy?” Vốn từ vựng gần đây của Tô Cẩm Lê đã tốt hơn.

“Đối với nhân loại, chúng ta tồn tại đã là BUG.”

Tô Cẩm Lê nhìn vết máu trên khăn trải giường, cảm thấy mình có lẽ không thể ở lại lâu hơn: “Cho nên phòng của em náo nhiệt như vậy?”

“Đúng vậy.”

“Em như vậy là có thể ẩn thân đi bất cứ nơi nào sao? Làm rất nhiều chuyện!” Tô Cẩm Lê đột nhiên cảm thấy mình quả thực là có siêu năng lực.

“Lý luận là thế, nhưng em không khống chế được tốt, chỉ sợ em đột nhiên lại hiện thân, đột nhiên xuất hiện ở một chỗ, chẳng phải là rất kỳ quái?”

Tô Cẩm Lê vẫn hưng phấn, cười tủm tỉm nghĩ: “Sau này em có thể ẩn thân vào phòng chồng.”

“……” Thẩm Thành lập tức ngậm miệng, sắc mặt âm trầm xuống.

Tô Cẩm Lê đột nhiên ý thức được tự mình nói sai, vội câm miệng.

“Ngày mai liền về nhà, phim anh cũng quay xong rồi, chờ em có công việc lại đi.” Thẩm Thành ra lệnh cho Tô Cẩm Lê.

“Vâng……”

“Em……”

“Sao ạ?”

“Em…… em lại là……” Là 0 sao?!

Thẩm Thành tức giận không nói nên lời, vốn đang nghĩ tới hỏi chuyện đoàn phim, hỏi lại lần trước Thời lão bên kia là chuyện như thế nào, thế nhưng chưa hỏi gì đã rời đi.

Tô Cẩm Lê đứng trong phòng do dự một lát, vẫn thoát khỏi trạng thái âm khí, nhìn căn phòng sạch sẽ, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi Địch Địch thay chăn ga gối đệm rồi nằm xuống giường gửi tin nhắn cho An Tử Yến.

*

Ngày hôm sau, Tô Cẩm Lê trở về nhà Thẩm Thành.

An Tử Yến cũng bận rộn làm việc.

Sau khi về nhà Tô Cẩm Lê không nhiều việc lắm, gần đây chỉ đến công ty, cùng Phạm Thiên Đình viết nhạc, giúp đỡ nhân viên, chỉnh sửa và thu âm.

Dù tan làm có muộn thế nào, Tô Cẩm Lê đều về nhà Thẩm Thành.

Gần đây Thẩm Thành dần dần ít làm việc hơn, bởi vì anh đang cố gắng hết sức để tiếp quản công việc của công ty, chỉ nhận kịch bản chất lượng cao, thời gian còn lại rảnh rỗi nên có thể đi cùng Tô Cẩm Lê.

Nhưng có Thẩm Thành ở đây, Tô Cẩm Lê chán muốn hỏng rồi, chỗ nào cũng không được đi, làm Tô Cẩm Lê cảm thấy cực kì nhàm chán.

“Anh…… em muốn chúng ta đi chơi!” Tô Cẩm Lê đang nằm trên ghế sofa làm trò hề, bởi vì cậu cao, hai chân duỗi thẳng ra ngoài.

“Sao, muốn đi tìm bạn trai em?” Thẩm Thành vẫn đang lắp leogo.

“Không có, em chỉ muốn đi chơi, đi công viên trò chơi, đi mỗi nơi một chút, không thì làm người có lạc thú gì chứ!”

Thẩm Thành bỏ lego xuống, nghĩ nghĩ rồi nói với Tô Cẩm Lê: “Vậy em lên lầu với anh.”

“Lên lầu ngắm phong cảnh?”

“Lên lầy thay quần áo.”

Tô Cẩm Lê vừa nghe liền hưng phấn, tung ta tung tăng đi theo Thẩm Thành lên lầu, kết quả thấy Thẩm Thành lấy ra quần áo, liền có chút…… ngơ ngác.

Tại sao…… lại lấy…… Nữ trang?!!

Tại sao muốn ướm lên người cậu?

“Anh, đồ nữ trang này là sao vậy?” Tô Cẩm Lê chỉ vào tủ quần áo hỏi.

“Ngày thường cải trang đi ra ngoài cũng sẽ bị phát hiện, anh sẽ mặc thứ này.” Thẩm Thành nói, cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng mặc vào, tìm kiếm xong liền phối hợp với một chiếc một chiếc váy quây màu đen.

Lại rất vừa người!

Tô Cẩm Lê đứng bên cạnh cứng đờ, nhìn thấy Thẩm Thành bao tóc mình lại rồi đội tóc giả lên.

Thẩm Thành nhìn mình trong gương, còn dùng pháp thuật điều chỉnh khuôn mặt, tuy rằng điều chỉnh không nhiều, chỉ làm mềm mại đường cong trên khuôn mặt, cũng là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thoạt nhìn như phụ nữ, còn là kiểu đại mỹ nữ ấy!

Nhận thấy Tô Cẩm Lê ngơ ngác, Thẩm Thành quay đầu nhìn Tô Cẩm Lê hỏi: “Sao vậy?”

“Anh… sao anh lại mặc… váy?”

“Đi ra ngoài thuận tiện, thân phận của em sẽ không bị phát hiện.”

“Đừng dọa em… Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh đột nhiên trở thành chị gái, em không chịu nổi k1ch thích.”

Thẩm Thành bất đắc dĩ thở dài, lấy mỹ phẩm trên bàn ra, nói với Tô Cẩm Lê: “Quần áo mà thôi, đến nỗi như vậy sao?”

Tô Cẩm Lê chỉ vào giữa hai ch@n Thẩm Thành hỏi: “Này đâu!”

“Nơi này vẫn là anh của em.”

May mắn Thẩm Thành chỉ thay đổi một chút đường nét trên khuôn mặt, mà không phải khiến tiếu chít chít cũng biến mất.

Tô Cẩm Lê nhìn Thẩm Thành trang điểm.

Trước năm phút, khiếp sợ, rối rắm.

Sau năm phút, nỗ lực bình tĩnh, điều chỉnh tâm tình.

Mười phút sau, Tô Cẩm Lê đã tiếp nhận hết thảy, hưng phấn hỏi Thẩm Thành: “Anh, chúng ta đi đâu chơi!?”

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký heo nhỏ:

Ngày đầu tiên không gặp chồng, nhớ anh.

Ngày thứ hai không gặp chồng, nhớ anh nhớ anh.

Ngày thứ ba không gặp chồng, “Anh, chúng ta đi đâu chơi?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện