Khói bếp lượn lờ, tiếng cười nói của trẻ con, trong một sơn trang bình yên tĩnh lặng, một nhóm ông cụ già đang tụ tập dưới một gốc cây lớn.

“Tướng, ha ha, Trương Lão Hán, ông lại thua ông đây rồi! Ông chưa từng thắng ông đây lần nào.” Một ông cụ nói chuyện mang theo khẩu âm Tứ Xuyên cười nói.

“Chậc chậc chậc, lần nữa lần nữa!” Trương Lão Hán không tin mình không thể thắng được Vương Lão Lục này. Buổi sáng ông đã đi tìm Lan Tâm tính một quẻ, hôm nay nhất định có thể thắng được một lần.

“Két…” Một tiếng thắng xe vang lên, cắt ngang các ông cụ ở dưới gốc cây, mọi người lần lượt ngẩng đầu nhìn qua.

Bổng Nguyệt Câu nằm ở một thôn làng xa xôi của Tứ Xuyên, nghe tên là có thể hiểu được, Bổng Nguyệt Câu nằm trong khe núi của một ngọn núi lớn, buổi tối nhìn ngắm ánh trăng, núi hai bên giống như là cánh tay đang bưng lấy mặt trăng.

Ở đây có rất ít xe hơi lui tới, bởi vì đất quá dốc, đường quá cong queo. Đấy còn là hai năm trước đã sửa đường rồi nên mới có thể đi vào được, nếu không chiếc xe này sẽ không tới được đây! Trên chiếc xe hơi mới tinh dính đầy bùn đất, đợi xe dừng lại hẳn, cửa xe mở ra, có một người bước xuống.

Trên gương mặt mệt mỏi của người này khắc đầy những nếp nhăn lo lắng, cộng thêm nét mặt cứng rắn của ông, vừa nhìn đã biết ông là một người đã quen với việc lo nghĩ mà ít khi lao động chân tay, lúc này, trên trán của ông lấm tấm đầy những hạt mồ hôi.

Người này tên là Tô Hoa, tới từ Đế Đô, chỉ thấy ông lễ phép hỏi: “Xin hỏi các bác, đường tới Nhất Thanh Đạo Quán đi như thế nào vậy?”

Trương Lão Hán nhanh chóng hạ xuống một quân cờ, chủ động nói: “Cậu cứ đi theo con đường này, đi tới cuối thì có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một con đường nhỏ, đi dọc theo con đường nhỏ đó tới cuối đường, Nhất Thanh Đạo Quán nằm ở đó. Đúng rồi, con đường trên núi kia không lái xe được đâu.”

Tô Hoa lễ phép nói cảm ơn, rồi mới xoay người đi lên xe, dặn dò tài xế tiếp tục lái về phía trước.

Thấy xe đã rời đi, mọi người vẫn còn nhìn vào chiếc xe đó không rời mắt, Trương Lão Hán vội vàng nói: “Vương Lão Lục, mau tiếp tục đi, có cái gì hay mà nhìn chứ? Nhất định là lại tới tìm Lan Tâm tính mệnh. Trước đây cũng từng có người lái xe tới tìm Lan Tâm.”

Vương Lão Lục gật đầu: “Chắc là thế rồi, đứa nhỏ Lan Tâm này tính mệnh rất chuẩn, tìm nó cũng không có gì lạ. Nào nào nào, tiếp tục.”

Lý Lão Tứ ở bên cạnh xem lắc đầu: “Cái đó thì chưa chắc, tôi nghe bà vợ trong nhà nói, Lan Tâm từng tính ra, trong mấy ngày này ba mẹ ruột của nó sẽ tới đón nó về, không biết có phải là người vừa rồi không nhỉ?”

Vương Lão Lục nhìn Lý Lão Tứ: “Lan Tâm không phải là cháu gái của ông Lan à? Tôi nhớ là hình như lúc nó một tuổi, ba mẹ làm thuê ở trên thành phố lớn xảy ra tai nạn xe cộ, rồi nó được đưa trở lại, trong nhà chỉ còn chừa lại một mình ông Lan nuôi nó, không tới hai lăm, ông Lan cũng mắc bệnh mà mất.”

Trương Lão Hán cũng nhớ ra: “Đúng vậy, tôi nhớ khi ông Lan chết, đúng lúc đạo trưởng Nhất Thanh tới thôn chúng ta, nhìn thấy Lan Tâm thì nói nó cái gì mà tuệ căn, dù sao tôi cũng nghe không hiểu, nhưng sau đó đạo trưởng Nhất Thanh đã dẫn Lan Tâm lên núi ở và học tập bản lĩnh!”

Người bên cạnh cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta đều nhìn bé Tâm lớn lên, thì xuất hiện ba mẹ ruột từ đâu ra chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện