Đừng nhìn bề ngoài Thường Khiêm mắt hạnh má đào, âm nhu như một nữ nhân.
Nhưng kỳ thật tính nết rất táo bạo.
Điều này và thân thế của y có quan hệ rất lớn.
Kỳ thật y cũng không phải là con trai trưởng Thường gia, mà là thứ xuất.
Mẹ y là một phòng tiểu thiếp của phụ thân.
Tuy nhiên phòng tiểu thiếp này thân phận lai lịch vô cùng không tầm thường.
Mẹ của Thường Khiêm, là con gái ruột muội muội của Lại bộ Thượng thư Thường Thanh.
Năm đó muội muội Thường Thanh lúc đầu gả rất náo nhiệt, hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng không quá vài năm, nhà chồng muội muội Thường Thanh bởi vì phạm tội, bị bãi quan miễn chức thậm chí còn có một nhóm người bị lưu đày ra biên quan.
Muội muội Thường Thanh thân thể vốn không tốt, sinh con lại đả thương thân, trong nhà gặp nạn không lâu liền chết bệnh rồi.
Đối với muội muội ruột này, Thường Thanh lòng mang áy náy.
Bởi vì khi đó Thường Thanh tuy rằng đã là thân chức vị cao rồi, nhưng là không dám ở trước mặt Hoàng thượng thay một nhà em rể cầu tình.
Muội muội chết bệnh, Thường Thanh lo lắng em rể cưới kế thất sẽ đối với chất nữ không tốt, cho nên liền nhận về trong phủ nuôi đến lớn.
Cuối cùng lại đem phối xứng cho con của mình.
Như vậy cả đời chất nữ, đều tính là có chỗ dựa vào.
Thường Thanh vốn định để con mình cưới chất nữ làm chính thất đấy, nhưng một nhà em rể đã sớm nghèo túng, đã là môn không đăng, hộ không đối.
Lão thê không đồng ý, ba ngày náo loạn hai trận, nói để chất nữ làm chính thê của con trai mình, là giày xéo nó.
Cuối cùng Thường Thanh cũng không có cách nào, chỉ có thể lui nhường một bước, để chất nữ trở thành thiếp thất.
Tuy nhiên mặc dù là tiểu thiếp, nhưng ở trong Thường phủ, cũng là không ai dám đi ức hiếp.
Mặc dù là chính thất đối với tiểu thiếp này, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Mà từ khi Thường Khiêm xuất thế, Thường Thanh chính là cảm thấy đứa cháu này cùng mình vô cùng có duyên phận, lại thêm Thường Khiêm lớn lên môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp tuấn tú, cho nên cực yêu quý.
Cũng chính bởi vì từ nhỏ được Thường Thanh có học thức uyên bác thật sự dạy bảo, Thường Khiêm mới có thể được trúng Thám Hoa.
Ở Thường phủ, Thường Khiêm và Thường Thanh thân cận nhất, vị thứ hai là mẫu thân.
Quan hệ với phụ thân càng lãnh đạm.
Về phần chính thất của phụ thân, Thường Khiêm căn bản chính là lãnh đạm, đối với người này làm như không thấy.
Chỉ có điều mặc dù có ông nội yêu thương, ở Thường phủ không ai dám ở chính diện bất kính đối với y, nhưng sau lưng vẫn có người nói xấu.
Rất nhiều người sau lưng, cũng gọi y là tiểu thiếp sinh đấy.
Chẳng qua là thứ từ trong bụng một tiểu thiếp bò ra, có cái gì mà ngạo khí cơ chứ? Thật coi mình là thiếu gia dòng chính quý phủ rồi?
Đợi Thượng thư lão gia cao tuổi, không quản được sự tình, xem ai còn sẽ để y vào trong mắt.
Những lời này, Thường Khiêm khi còn bé, thường xuyên có thể trùng hợp nghe được.
Cũng là những lời này, khiến Thường Khiêm nhiều ít có chút vặn vẹo tâm lý.
Y lấy xuất thân Thường phủ mà kiêu ngạo, nhưng đồng thời, cũng bởi vì không phải con trai trưởng mà tự ti.
Ở trước mặt đám con cháu cùng tuổi nhà quyền quý đồng cấp, kỳ thật y còn mơ hồ bị xa lánh.
Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, cùng là con cháu dòng chính sẽ không làm bạn cùng con cháu thứ xuất.
Chẳng sợ được Thường Thanh yêu thương thì cũng giống nhau.
Thứ xuất, chính là thứ xuất.
Trong thân thể chảy xuôi một nửa huyết mạch của tiểu thiếp.
Ở hoàn cảnh như vậy, tính nết Thường Khiêm khẳng định thật không tốt rồi.
Hơn nữa có thật nhiều người đang cung kính trước mặt, sau khi xoay người đã nói xấu y, làm cho tính tình của y biến thành lãnh huyết lương bạc.
Thường Khiêm đồng ý đề nghị của Vương Thành.
Kế tiếp, chính là thương lượng làm thế nào quấy rối Giang Long, tới đối đầu hắn.
Do Tần Thọ và Hứa Sinh cố ý không xuất lực, thương lượng nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp tốt.
Mãi cho đến buổi tối lúc ăn cơm.
Nha hoàn bà tử gõ cửa tiến vào, đầu tiên là rửa sạch mảnh vụn trên mặt đất, đem phòng quét sạch sẽ, sau đó mới đưa bàn ăn đến, lên đồ ăn.
Mãi đến sau khi ăn lửng dạ, Thường Khiêm mới hậu tri hậu giác.
Chính mình vậy mà lại ở chỗ này nghỉ ngơi sao?
Đơn sơ như thế, còn không bằng viện ở của những tôi tớ hạ nhân trong phủ.
Quả nhiên là khinh người quá đáng!
Thường Khiêm cho rằng Giang Long là cố ý không an bài chỗ nghỉ ngơi cho mình là đang làm nhục y, vì thế ở trong lòng lại hung hăng thêm một mối thù với Giang Long.
Về phần bọn hộ vệ thủ hạ phải nhét chung một chỗ nghỉ ngơi, y mới không thèm quan tâm.
Đối với tôi tớ trong phủ, y vẫn vô cùng coi thường.
Đừng nói chen chúc ở trong một cái phòng ngủ, chính là đánh mất mạng nhỏ, y cũng sẽ không dao động tâm lý chút nào.
Đương nhiên, phải xem nguyên nhân cái chết, nếu như là có người tới cửa bắt nạt, y sẽ bị mất mặt.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!
Ăn cơm xong, Vương Thành mới có cơ hội phái người đi tìm đại phu lại đây.
Nhịn đau hơn nửa ngày, mặt mũi gã trắng bệch.
Chỉ là sợ khiến Thường Khiêm mất hứng, cho nên không dám nói ra, lại không dám mời Thường Khiêm hạ lệnh giúp đỡ đi tìm thầy thuốc lại đây.
Thường Khiêm lúc đang tức giận, cũng chỉ có Thường Thanh dám khiển trách.
Cha ruột đều không được!
Tần Thọ và Hứa Sinh, lại càng không thể thiếu oán giận Vương Thành vài câu.
Vừa rồi đưa ra cái ý tưởng thiu thối gì chứ?
Với tình cảnh trước mắt, bọn họ chống lại Giang Long, có thể chiếm được chút lợi nào sao?
Đừng để đến lúc đó lại bị người ta ném ra như bao tải.
Vương Thành sau khi nghe xong, hiểu được.
Cảm thấy có chút hối hận, tuy nhiên ngoài miệng không nhận thua.
Trước mắt ba người bọn họ ở trong mắt Thường Khiêm, địa vị giống nhau.
Nhưng ai đều muốn trở thành người Thường Khiêm tin tưởng nhất.
Như vậy tương lai đợi sau khi Thường Khiêm từng bước thăng chức, mới có thể được thêm càng nhiều cơ hội đề bạt.
Trước mặt người ngoài, bọn họ nhất trí đối ngoại.
Tuy nhiên ở trong đáy lòng, lại cũng lục đục với nhau.
Bắt được người nào phạm sai lầm, hai người còn lại tất nhiên phải hung hăng giẫm lên một cước.
Về phần chân Vương Thành tổn thương, Tần Thọ và Hứa Sinh mới không thèm quan tâm.
Và ước gì từ đó về sau, Vương Thành biến thành người què.
Thường Khiêm sẽ không cần một người què làm quân sư quạt mo, triều đình cũng sẽ không để một người què ở vị cao.
Khi ba người thấp giọng tranh cãi ầm ĩ, Hàn Thanh vội vàng đi tới, tùy ý gật gật đầu với ba người, cho là chào hỏi rồi lập tức đi đến cửa phòng Thường Khiêm, tùy tùng phụ trách thủ vệ, lập tức mở miệng bẩm báo Thường Khiêm.
Chỉ chốc lát, Hàn Thanh tiến vào trong phòng.
Tần Thọ nhìn thấy, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hứa Sinh đồng dạng không phục.
Vương Thành nhỏ giọng mắng, không phải là thi trúng Trạng Nguyên sao, có cái gì quá không được!
Trước khi chưa đi vào con đường làm quan, bọn họ sẽ không coi trọng Trạng Nguyên.
Gian khổ học tập mười mấy năm, một lòng đều mơ tưởng thi đậu tam nguyên.
Khi đó trúng Trạng Nguyên là mong mỏi lớn nhất và mục tiêu liều mạng bọn họ theo đuổi.
Nhưng theo tiến vào quan trường, bọn họ mới là giật mình lĩnh ngộ.
Trúng Trạng Nguyên không đáng kể chút nào.
Những con cháu danh môn vọng tộc, và quan viên Hoàng thượng tin một bề, mới tay cầm quyền cao, địa vị mới chân chính cao hơn mọi người.
Tỷ như Hàn Thanh đỗ Trạng Nguyên, là câu đầu tiên.
Nhưng ở trước mặt Thám Hoa lang Thường Khiêm xuất thân ưu việt, lại phải cúi đầu.
Học thức tốt, so không được với xuất thân tốt.
Sau khi thấy rõ ràng sự thật, ba người đối với Hàn Thanh cũng vốn không có tôn kính và sùng bái như vậy nữa rồi.
Hơn nữa Thường gia đang lôi kéo Hàn Thanh, nếu Hàn Thanh và Thường Khiêm đi gần, vậy ba người bọn họ cũng đừng nghĩ được Thường gia mạnh mẽ đề bạt.
Hạ Lâm lúc này dùng qua cơm, ngồi trong phòng.
Hàng Vận và Thư Nghĩa ngồi cùng ở một bên.
- Công tử, lúc trước ngài vì sao không cho Cảnh Giang Long thấy thân phận?
Hàng Vận không hiểu hỏi.
Hạ Lâm nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm:
- Tình thế không rõ.
Thư Nghĩa không rõ:
- Ý của công tử là?
- Cảnh Giang Long quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng các ngươi cho rằng hiện giờ Cảnh thủ có thể đấu lại Thường gia sao?
Hạ Lâm thản nhiên nói.
- Vô căn cứ.
Hàng Vận lắc đầu.
- Ta xem cũng thế.
Thư Nghĩa phụ họa.
Hạ Lâm đặt chén trà xuống:
- Cho nên ta không cho thấy thân phận, bởi vì một khi cho thấy thân phận, quan hệ của chúng ta sẽ và Cảnh Giang Long sẽ kéo tương đối gần, đến lúc đó Thường gia nếu làm khó Cảnh Giang Long, chúng ta căn bản không thể bàng quan. Nhưng vì một Cảnh Giang Long nho nhỏ, chúng ta đáng giá trở mặt đối đầu với Thường gia sao?
Nghe được Hạ Lâm phân tích và giải thích, Hàng Vận và Thư Nghĩa mới là bừng tỉnh đại ngộ.
Ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng hai người đối với Hạ Lâm, đều là đặc biệt khâm phục.
Ánh mắt khâm phục kia, bị Hạ Lâm nhìn đến, vì thế khóe miệng Hạ Lâm, liền nhếch lên một chút độ cong.
Kỳ thật y vốn không họ Hạ, mà là họ Trình!
Y là người Trình gia, mẹ đẻ của Nhị Hoàng tử Triệu Thần, là người nhà mẹ đẻ Trình quý phi.
Từ xưa đến nay, Hoàng thượng đối với ngoại thích đều là hết sức phòng bị, sợ ngoại thích chuyên quyền, gây tai nạn và rắc rối triều cương.
Ở trong lịch sử dĩ vãng, chủ nhược người hầu cường, Hoàng đế tuổi nhỏ, kết quả ngoại thích cầm giữ triều chính, nhìn mãi quen mắt.
Trình quý phi địa vị vô cùng tôn quý.
Hiện giờ không có Hoàng hậu, là bà ta đang xử lý công việc lục cung.
Cho nên Trình gia xem như một cỗ thế lực ngoại thích tương đối khổng lồ.
Trình gia có rất nhiều người đang nhậm chức trong quân, nhưng hiện trạng cũng chưa đủ, bọn họ còn phải bắt tay với hệ thống quan văn.
Chỉ có như vậy, mới có thể cũng có lực giúp Nhị Hoàng tử, trợ Nhị Hoàng tử kế vị.
Nhưng con cháu họ Trình nếu tham gia khoa cử, sẽ bị quan văn nắm trong tay quyền to bài xích.
Hoàng thượng cũng không muốn đề bạt.
Không có khả năng làm bất cứ viện gì.
Cho nên có một vài con cháu họ Trình dùng tên giả sửa họ, rời khỏi gia tộc.
Tuy rằng rời khỏi, nhưng Trình gia lại sẽ lợi dụng mạng lưới quan hệ, mạnh mẽ đề bạt.
Hạ Lâm liền là một trong số đó.
Giang Long lúc trên đường đến Bắc Cương nhậm chức, từng bắt một thành viên võ tướng Trình gia trong trận doanh, võ tướng tham lam muốn đánh chủ ý tới muối ăn.
Về sau, Trình gia phái người bàn bạc với Giang Long, kết thành liên minh.
Cho nên chỉ cần Hạ Lâm cho thấy thân phận, chính là minh hữu của Giang Long rồi.
Nếu Giang Long có việc, y không thể ngồi yên không quan tâm đến.
Chính là vì có tầng này lo lắng, cho nên Hạ Lâm mới không cho thấy thân phận trước.
Y cảm thấy vì Giang Long đắc tội Thường gia, và trở mặt đối đầu với Thường gia, là cực kỳ không đáng.
Giang Long tiễn bước đám người Thường Khiêm, Hạ Lâm không bao lâu, liền có dân chúng kích trống kêu oan.
Mắt thấy vài tên dân chúng mang theo vết thương, thống khổ rên rỉ, sắc mặt của Giang Long liền âm trầm xuống.
Vì thế ngày hôm sau, không đợi Thường Khiêm nghĩ đến biện pháp tìm đến tra, Giang Long đã mang theo một đám nha dịch hùng hổ đi vào dịch trạm.
Giang Long vừa mới vừa đi đến cửa, chợt nghe đến trong dịch trạm từng trận tiếng quát mắng.
Dừng thân hình, thoáng nghe xong một hồi, chính là hiểu rõ người đang quát mắng bên trong là ai.
- Mở cửa!
Giang Long phân phó.
Đồ Đô lập tức tiến lên, liền dùng sức đẩy cửa chính ra.
Theo đại môn bị mở ra, mọi người trong viện của dịch trạm đều nhìn sang.
Mỗi dịch trạm đều có dịch trạm thừa, thủ hạ dịch trạm thừa có dịch trạm đinh, cũng gọi là làm dịch trạm tốt.
Dịch trạm thừa quản lý tu sửa dịch trạm, tiếp đãi quan viên và quân sĩ đi ngang qua, công tác thư từ qua lại, cùng với công báo đưa và đón nghi thức, xa mã, vân vân.
Dưới tình huống bình thường, dịch trạm thừa đều là từ dân chúng địa phương chiêu mộ, không có phẩm giai.
Giờ phút này trong đại viện dịch trạm, dịch trạm thừa và mười mấy dịch trạm tốt bị hai nhóm người cấp vây quanh, nếu không phải Giang Long đến kịp thời, bọn họ hẳn sẽ bị ăn đau da thịt.
- Huyện lệnh đại nhân!
Dịch trạm thừa tự nhiên là nhận ra Giang Long, nhân cơ hội từ trong đám người đi ra.
Sau đó hạ giọng, báo cáo nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn cùng hai nhóm người.
Giang Long trước đó đã nghe một lần, nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.
Hai nhóm người kia lúc này mỗi một người đều đang quan sát Giang Long, dường như trên người Giang Long đang nở hoa.
Nguyên nhân thực sự, thì là muốn thấy rõ ràng, dám đồng thời đắc tội Thường Khiêm và Hạ Lâm Huyện lệnh, rốt cuộc là bộ dáng gì!
-----------oOo----------
Nhưng kỳ thật tính nết rất táo bạo.
Điều này và thân thế của y có quan hệ rất lớn.
Kỳ thật y cũng không phải là con trai trưởng Thường gia, mà là thứ xuất.
Mẹ y là một phòng tiểu thiếp của phụ thân.
Tuy nhiên phòng tiểu thiếp này thân phận lai lịch vô cùng không tầm thường.
Mẹ của Thường Khiêm, là con gái ruột muội muội của Lại bộ Thượng thư Thường Thanh.
Năm đó muội muội Thường Thanh lúc đầu gả rất náo nhiệt, hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng không quá vài năm, nhà chồng muội muội Thường Thanh bởi vì phạm tội, bị bãi quan miễn chức thậm chí còn có một nhóm người bị lưu đày ra biên quan.
Muội muội Thường Thanh thân thể vốn không tốt, sinh con lại đả thương thân, trong nhà gặp nạn không lâu liền chết bệnh rồi.
Đối với muội muội ruột này, Thường Thanh lòng mang áy náy.
Bởi vì khi đó Thường Thanh tuy rằng đã là thân chức vị cao rồi, nhưng là không dám ở trước mặt Hoàng thượng thay một nhà em rể cầu tình.
Muội muội chết bệnh, Thường Thanh lo lắng em rể cưới kế thất sẽ đối với chất nữ không tốt, cho nên liền nhận về trong phủ nuôi đến lớn.
Cuối cùng lại đem phối xứng cho con của mình.
Như vậy cả đời chất nữ, đều tính là có chỗ dựa vào.
Thường Thanh vốn định để con mình cưới chất nữ làm chính thất đấy, nhưng một nhà em rể đã sớm nghèo túng, đã là môn không đăng, hộ không đối.
Lão thê không đồng ý, ba ngày náo loạn hai trận, nói để chất nữ làm chính thê của con trai mình, là giày xéo nó.
Cuối cùng Thường Thanh cũng không có cách nào, chỉ có thể lui nhường một bước, để chất nữ trở thành thiếp thất.
Tuy nhiên mặc dù là tiểu thiếp, nhưng ở trong Thường phủ, cũng là không ai dám đi ức hiếp.
Mặc dù là chính thất đối với tiểu thiếp này, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Mà từ khi Thường Khiêm xuất thế, Thường Thanh chính là cảm thấy đứa cháu này cùng mình vô cùng có duyên phận, lại thêm Thường Khiêm lớn lên môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp tuấn tú, cho nên cực yêu quý.
Cũng chính bởi vì từ nhỏ được Thường Thanh có học thức uyên bác thật sự dạy bảo, Thường Khiêm mới có thể được trúng Thám Hoa.
Ở Thường phủ, Thường Khiêm và Thường Thanh thân cận nhất, vị thứ hai là mẫu thân.
Quan hệ với phụ thân càng lãnh đạm.
Về phần chính thất của phụ thân, Thường Khiêm căn bản chính là lãnh đạm, đối với người này làm như không thấy.
Chỉ có điều mặc dù có ông nội yêu thương, ở Thường phủ không ai dám ở chính diện bất kính đối với y, nhưng sau lưng vẫn có người nói xấu.
Rất nhiều người sau lưng, cũng gọi y là tiểu thiếp sinh đấy.
Chẳng qua là thứ từ trong bụng một tiểu thiếp bò ra, có cái gì mà ngạo khí cơ chứ? Thật coi mình là thiếu gia dòng chính quý phủ rồi?
Đợi Thượng thư lão gia cao tuổi, không quản được sự tình, xem ai còn sẽ để y vào trong mắt.
Những lời này, Thường Khiêm khi còn bé, thường xuyên có thể trùng hợp nghe được.
Cũng là những lời này, khiến Thường Khiêm nhiều ít có chút vặn vẹo tâm lý.
Y lấy xuất thân Thường phủ mà kiêu ngạo, nhưng đồng thời, cũng bởi vì không phải con trai trưởng mà tự ti.
Ở trước mặt đám con cháu cùng tuổi nhà quyền quý đồng cấp, kỳ thật y còn mơ hồ bị xa lánh.
Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, cùng là con cháu dòng chính sẽ không làm bạn cùng con cháu thứ xuất.
Chẳng sợ được Thường Thanh yêu thương thì cũng giống nhau.
Thứ xuất, chính là thứ xuất.
Trong thân thể chảy xuôi một nửa huyết mạch của tiểu thiếp.
Ở hoàn cảnh như vậy, tính nết Thường Khiêm khẳng định thật không tốt rồi.
Hơn nữa có thật nhiều người đang cung kính trước mặt, sau khi xoay người đã nói xấu y, làm cho tính tình của y biến thành lãnh huyết lương bạc.
Thường Khiêm đồng ý đề nghị của Vương Thành.
Kế tiếp, chính là thương lượng làm thế nào quấy rối Giang Long, tới đối đầu hắn.
Do Tần Thọ và Hứa Sinh cố ý không xuất lực, thương lượng nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp tốt.
Mãi cho đến buổi tối lúc ăn cơm.
Nha hoàn bà tử gõ cửa tiến vào, đầu tiên là rửa sạch mảnh vụn trên mặt đất, đem phòng quét sạch sẽ, sau đó mới đưa bàn ăn đến, lên đồ ăn.
Mãi đến sau khi ăn lửng dạ, Thường Khiêm mới hậu tri hậu giác.
Chính mình vậy mà lại ở chỗ này nghỉ ngơi sao?
Đơn sơ như thế, còn không bằng viện ở của những tôi tớ hạ nhân trong phủ.
Quả nhiên là khinh người quá đáng!
Thường Khiêm cho rằng Giang Long là cố ý không an bài chỗ nghỉ ngơi cho mình là đang làm nhục y, vì thế ở trong lòng lại hung hăng thêm một mối thù với Giang Long.
Về phần bọn hộ vệ thủ hạ phải nhét chung một chỗ nghỉ ngơi, y mới không thèm quan tâm.
Đối với tôi tớ trong phủ, y vẫn vô cùng coi thường.
Đừng nói chen chúc ở trong một cái phòng ngủ, chính là đánh mất mạng nhỏ, y cũng sẽ không dao động tâm lý chút nào.
Đương nhiên, phải xem nguyên nhân cái chết, nếu như là có người tới cửa bắt nạt, y sẽ bị mất mặt.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!
Ăn cơm xong, Vương Thành mới có cơ hội phái người đi tìm đại phu lại đây.
Nhịn đau hơn nửa ngày, mặt mũi gã trắng bệch.
Chỉ là sợ khiến Thường Khiêm mất hứng, cho nên không dám nói ra, lại không dám mời Thường Khiêm hạ lệnh giúp đỡ đi tìm thầy thuốc lại đây.
Thường Khiêm lúc đang tức giận, cũng chỉ có Thường Thanh dám khiển trách.
Cha ruột đều không được!
Tần Thọ và Hứa Sinh, lại càng không thể thiếu oán giận Vương Thành vài câu.
Vừa rồi đưa ra cái ý tưởng thiu thối gì chứ?
Với tình cảnh trước mắt, bọn họ chống lại Giang Long, có thể chiếm được chút lợi nào sao?
Đừng để đến lúc đó lại bị người ta ném ra như bao tải.
Vương Thành sau khi nghe xong, hiểu được.
Cảm thấy có chút hối hận, tuy nhiên ngoài miệng không nhận thua.
Trước mắt ba người bọn họ ở trong mắt Thường Khiêm, địa vị giống nhau.
Nhưng ai đều muốn trở thành người Thường Khiêm tin tưởng nhất.
Như vậy tương lai đợi sau khi Thường Khiêm từng bước thăng chức, mới có thể được thêm càng nhiều cơ hội đề bạt.
Trước mặt người ngoài, bọn họ nhất trí đối ngoại.
Tuy nhiên ở trong đáy lòng, lại cũng lục đục với nhau.
Bắt được người nào phạm sai lầm, hai người còn lại tất nhiên phải hung hăng giẫm lên một cước.
Về phần chân Vương Thành tổn thương, Tần Thọ và Hứa Sinh mới không thèm quan tâm.
Và ước gì từ đó về sau, Vương Thành biến thành người què.
Thường Khiêm sẽ không cần một người què làm quân sư quạt mo, triều đình cũng sẽ không để một người què ở vị cao.
Khi ba người thấp giọng tranh cãi ầm ĩ, Hàn Thanh vội vàng đi tới, tùy ý gật gật đầu với ba người, cho là chào hỏi rồi lập tức đi đến cửa phòng Thường Khiêm, tùy tùng phụ trách thủ vệ, lập tức mở miệng bẩm báo Thường Khiêm.
Chỉ chốc lát, Hàn Thanh tiến vào trong phòng.
Tần Thọ nhìn thấy, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hứa Sinh đồng dạng không phục.
Vương Thành nhỏ giọng mắng, không phải là thi trúng Trạng Nguyên sao, có cái gì quá không được!
Trước khi chưa đi vào con đường làm quan, bọn họ sẽ không coi trọng Trạng Nguyên.
Gian khổ học tập mười mấy năm, một lòng đều mơ tưởng thi đậu tam nguyên.
Khi đó trúng Trạng Nguyên là mong mỏi lớn nhất và mục tiêu liều mạng bọn họ theo đuổi.
Nhưng theo tiến vào quan trường, bọn họ mới là giật mình lĩnh ngộ.
Trúng Trạng Nguyên không đáng kể chút nào.
Những con cháu danh môn vọng tộc, và quan viên Hoàng thượng tin một bề, mới tay cầm quyền cao, địa vị mới chân chính cao hơn mọi người.
Tỷ như Hàn Thanh đỗ Trạng Nguyên, là câu đầu tiên.
Nhưng ở trước mặt Thám Hoa lang Thường Khiêm xuất thân ưu việt, lại phải cúi đầu.
Học thức tốt, so không được với xuất thân tốt.
Sau khi thấy rõ ràng sự thật, ba người đối với Hàn Thanh cũng vốn không có tôn kính và sùng bái như vậy nữa rồi.
Hơn nữa Thường gia đang lôi kéo Hàn Thanh, nếu Hàn Thanh và Thường Khiêm đi gần, vậy ba người bọn họ cũng đừng nghĩ được Thường gia mạnh mẽ đề bạt.
Hạ Lâm lúc này dùng qua cơm, ngồi trong phòng.
Hàng Vận và Thư Nghĩa ngồi cùng ở một bên.
- Công tử, lúc trước ngài vì sao không cho Cảnh Giang Long thấy thân phận?
Hàng Vận không hiểu hỏi.
Hạ Lâm nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm:
- Tình thế không rõ.
Thư Nghĩa không rõ:
- Ý của công tử là?
- Cảnh Giang Long quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng các ngươi cho rằng hiện giờ Cảnh thủ có thể đấu lại Thường gia sao?
Hạ Lâm thản nhiên nói.
- Vô căn cứ.
Hàng Vận lắc đầu.
- Ta xem cũng thế.
Thư Nghĩa phụ họa.
Hạ Lâm đặt chén trà xuống:
- Cho nên ta không cho thấy thân phận, bởi vì một khi cho thấy thân phận, quan hệ của chúng ta sẽ và Cảnh Giang Long sẽ kéo tương đối gần, đến lúc đó Thường gia nếu làm khó Cảnh Giang Long, chúng ta căn bản không thể bàng quan. Nhưng vì một Cảnh Giang Long nho nhỏ, chúng ta đáng giá trở mặt đối đầu với Thường gia sao?
Nghe được Hạ Lâm phân tích và giải thích, Hàng Vận và Thư Nghĩa mới là bừng tỉnh đại ngộ.
Ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng hai người đối với Hạ Lâm, đều là đặc biệt khâm phục.
Ánh mắt khâm phục kia, bị Hạ Lâm nhìn đến, vì thế khóe miệng Hạ Lâm, liền nhếch lên một chút độ cong.
Kỳ thật y vốn không họ Hạ, mà là họ Trình!
Y là người Trình gia, mẹ đẻ của Nhị Hoàng tử Triệu Thần, là người nhà mẹ đẻ Trình quý phi.
Từ xưa đến nay, Hoàng thượng đối với ngoại thích đều là hết sức phòng bị, sợ ngoại thích chuyên quyền, gây tai nạn và rắc rối triều cương.
Ở trong lịch sử dĩ vãng, chủ nhược người hầu cường, Hoàng đế tuổi nhỏ, kết quả ngoại thích cầm giữ triều chính, nhìn mãi quen mắt.
Trình quý phi địa vị vô cùng tôn quý.
Hiện giờ không có Hoàng hậu, là bà ta đang xử lý công việc lục cung.
Cho nên Trình gia xem như một cỗ thế lực ngoại thích tương đối khổng lồ.
Trình gia có rất nhiều người đang nhậm chức trong quân, nhưng hiện trạng cũng chưa đủ, bọn họ còn phải bắt tay với hệ thống quan văn.
Chỉ có như vậy, mới có thể cũng có lực giúp Nhị Hoàng tử, trợ Nhị Hoàng tử kế vị.
Nhưng con cháu họ Trình nếu tham gia khoa cử, sẽ bị quan văn nắm trong tay quyền to bài xích.
Hoàng thượng cũng không muốn đề bạt.
Không có khả năng làm bất cứ viện gì.
Cho nên có một vài con cháu họ Trình dùng tên giả sửa họ, rời khỏi gia tộc.
Tuy rằng rời khỏi, nhưng Trình gia lại sẽ lợi dụng mạng lưới quan hệ, mạnh mẽ đề bạt.
Hạ Lâm liền là một trong số đó.
Giang Long lúc trên đường đến Bắc Cương nhậm chức, từng bắt một thành viên võ tướng Trình gia trong trận doanh, võ tướng tham lam muốn đánh chủ ý tới muối ăn.
Về sau, Trình gia phái người bàn bạc với Giang Long, kết thành liên minh.
Cho nên chỉ cần Hạ Lâm cho thấy thân phận, chính là minh hữu của Giang Long rồi.
Nếu Giang Long có việc, y không thể ngồi yên không quan tâm đến.
Chính là vì có tầng này lo lắng, cho nên Hạ Lâm mới không cho thấy thân phận trước.
Y cảm thấy vì Giang Long đắc tội Thường gia, và trở mặt đối đầu với Thường gia, là cực kỳ không đáng.
Giang Long tiễn bước đám người Thường Khiêm, Hạ Lâm không bao lâu, liền có dân chúng kích trống kêu oan.
Mắt thấy vài tên dân chúng mang theo vết thương, thống khổ rên rỉ, sắc mặt của Giang Long liền âm trầm xuống.
Vì thế ngày hôm sau, không đợi Thường Khiêm nghĩ đến biện pháp tìm đến tra, Giang Long đã mang theo một đám nha dịch hùng hổ đi vào dịch trạm.
Giang Long vừa mới vừa đi đến cửa, chợt nghe đến trong dịch trạm từng trận tiếng quát mắng.
Dừng thân hình, thoáng nghe xong một hồi, chính là hiểu rõ người đang quát mắng bên trong là ai.
- Mở cửa!
Giang Long phân phó.
Đồ Đô lập tức tiến lên, liền dùng sức đẩy cửa chính ra.
Theo đại môn bị mở ra, mọi người trong viện của dịch trạm đều nhìn sang.
Mỗi dịch trạm đều có dịch trạm thừa, thủ hạ dịch trạm thừa có dịch trạm đinh, cũng gọi là làm dịch trạm tốt.
Dịch trạm thừa quản lý tu sửa dịch trạm, tiếp đãi quan viên và quân sĩ đi ngang qua, công tác thư từ qua lại, cùng với công báo đưa và đón nghi thức, xa mã, vân vân.
Dưới tình huống bình thường, dịch trạm thừa đều là từ dân chúng địa phương chiêu mộ, không có phẩm giai.
Giờ phút này trong đại viện dịch trạm, dịch trạm thừa và mười mấy dịch trạm tốt bị hai nhóm người cấp vây quanh, nếu không phải Giang Long đến kịp thời, bọn họ hẳn sẽ bị ăn đau da thịt.
- Huyện lệnh đại nhân!
Dịch trạm thừa tự nhiên là nhận ra Giang Long, nhân cơ hội từ trong đám người đi ra.
Sau đó hạ giọng, báo cáo nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn cùng hai nhóm người.
Giang Long trước đó đã nghe một lần, nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.
Hai nhóm người kia lúc này mỗi một người đều đang quan sát Giang Long, dường như trên người Giang Long đang nở hoa.
Nguyên nhân thực sự, thì là muốn thấy rõ ràng, dám đồng thời đắc tội Thường Khiêm và Hạ Lâm Huyện lệnh, rốt cuộc là bộ dáng gì!
-----------oOo----------
Danh sách chương