Lúc An Tranh ôm mèo con xuống kiệu, tất cả mọi người ở cửa Tụ Thượng Viện đều sửng sốt. Một thiếu niên quần áo tả tơi, tay ôm một con mèo trắng như tuyết, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Hai gã canh cửa của Tụ Thượng Viện trông thấy An Tranh, bọn họ không biết phải làm sao. Ngăn lại? Nhưng đó là kiệu của Trần gia. Ánh mắt của bọn họ khá tốt, đều nhân ra người khiêng kiệu cũng là người của Trần gia.
Còn nếu không ngăn cản, thì để cho một người mặc quần áo bẩn thỉu, bốc mùi máu tanh đi vào, thật sự mất hết thể diện của Tụ Thượng Viện.
Sau khi xuống cỗ kiệu, An Tranh rất chân thành hỏi kiệu phu:
-Có cần tiền thưởng không?
Kiệu phu biết thiếu gia rất coi trọng thiếu niên này, đâu dám nhận tiền thưởng, vội vàng khoát tay:
-Không cần, không cần, đây là việc nên làm của tiểu nhân.
-Ừ…vậy ngươi mang theo bạc không?
An Tranh nói:
-Bạc mà ta mang theo đều là bạc nén, không có bạc vụn.
Kiệu phu sửng sốt một lát, lấy ra mấy miếng bạc vụn, chừng bốn lượng:
-Tiểu nhân có mang theo một ít.
An Tranh móc một thỏi bạc năm lượng bỏ vào tay kiệu phu, sau đó nhận lấy bốn lượng bạc vụn. Hắn chọn hai lượng bạc vụn trong đó đưa cho người canh cửa:
-Làm phiền dẫn ta tới gặp Trần thiếu gia. Đa tạ!
Người canh cửa sửng sốt, do dự một lát vẫn dẫn An Tranh đi vào bên trong. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua kiệu phu, phát hiện đối phương còn sửng sốt hơn mình.
An Tranh vừa đi vừa đánh giá, Tụ Thượng Viện này quả nhiên xa hoa. Đại sảnh cao chừng năm mét, rường cột chạm trổ. Trong đại sảnh bày mấy chục cái bàn lớn, mỗi bàn đều có đầy người ngồi xung quanh. Có nữ tử ăn mặc đẹp đẽ đi qua đi lại thêm trà rót nước. Những nử tử này tuy không xinh đẹp cho lắm, nhưng được cái dáng người hấp dẫn. Eo thon, mông cong, ngực nở. Dưới cái váy là đôi chân dài thẳng tắp.
Người trông cửa vẫn còn đang trong trạng thái sửng sốt, nhìn nhìn hai lượng bạc vụn trong tay. Kiến thức của hắn khá rộng rãi, cho nên biết nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Tuy An Tranh nhìn qua có vẻ rách rưới, nhưng ra tay lại hào phóng, ai biết có phải là nhân vật đặc biệt gì không. Tuy nhiên, dù nghĩ như vậy, nhưng người canh cửa vẫn âm thầm mắng An Tranh.
-Ngồi ở lầu một đều là khách bình thường.
Người trông cửa chỉ lên lầu hai:
-Trần gia có phòng riêng ở lầu hai, thiếu gia Trần Thiếu Bạch đã ở bên trong.
An Tranh gật đầu:
-Các ngươi làm ở đây mỗi tháng được bao nhiêu?
Người trông cửa đáp:
-Mỗi tháng tám mươi lượng bạc, còn có tiền thưởng của khách, đủ để sống.
An Tranh móc một đống bạc từ ống tay áo ra, chọn lấy thỏi nhỏ nhất đặt vào tay người trông cửa:
-Về sau nếu tuyển người làm, nhớ gọi cho ta một tiếng.
Người trông cửa:
-…
An Tranh đi lên lầu hai, phát hiện các nhã gian đều có người. Nhã gian trang trí vô cùng tao nhã, một bộ bàn hồng mộc, chén đĩa trên bàn đều mạ vàng. Tùy tiện một ấm trà cũng có giá 180 lượng trở lên. Lúc hắn đi qua hành lang, những người trong nhã gian đều chú ý tới hắn, bọn họ không biết một đứa trẻ giống như ăn mày này sao lại đi lên lầu hai của Tụ Thượng Viện.
Phải biết rằng có thể đi vào Tụ Thượng Viện cũng không chỉ là nhân vật lớn trên phố Nam Sơn, còn có từ các nơi khác. Mà lên được lầu hai thì càng khó lường. Một thiếu niên rách rưới như An Tranh lại công khai đi lên lầu, khiến rất nhiều kinh ngạc.
Lúc An Tranh thấy Trần Thiếu Bạch, đối phương đang uống trà. Một thiếu niên mới hơn mười tuổi bưng chén trà làm ra vẻ uống.
Không thể không nói, Trần Thiếu Bạch khá là soái. Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng. Một thiếu niên như vậy, qua vài năm nữa, tất nhiên là một công tử ca có thể mê chết nhiều thiếu nữ. Xuất thân tốt, gia thế lớn, thiên phú tốt, nghe nói đã tới Thăng Tủy tam phẩm. Mới qua mười tuổi mà đã tới cảnh giới rất nhiều người tu hành cũng phải hâm mộ.
An Tranh hiểu về người tu hành hơn xa người bình thường, cho nên hắn biết một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi đã đạt tới Thăng Tủy tam phẩm, đặt ở Đại Hi cũng là nhân tài trong tông môn. Dùng thiên phú của Trần Thiếu Bạch, nếu như rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tới thế giới rộng lớn hơn để lịch lãm, thì thành tựu sẽ khá lớn.
Hơn nữa vừa nhìn thấy Trần Thiếu Bạch, An Tranh liền biết đây là người có tâm cơ thâm trầm. Một người dù có thiên phú, nhưng nếu đặt toàn bộ tinh lực vào đấu tâm cơ, thì tu vị sẽ tiến bộ chậm lại, thậm chí ảnh hưởng tới việc đạt tới tu vị cao sau này.
-Ngồi đi!
Trần Thiếu Bạch chỉ vào cái ghế bên cạnh, vẻ mặt thành thục:
-Ta đã đợi ngươi được một lát, mà ta không thích đợi người, cho nên lần sau tới sớm chút. Ta biết, quá dung túng thuộc hạ là điều không tốt. Tuy nhiên…ngươi thực sự mạnh hơn đám người Trương Lỗi.
An Tranh nhún vai:
-Ta không phải loại thuộc hạ mà ngươi cần, cho nên ngươi đổi ý vẫn còn kịp.
Trần Thiếu Bạch:
-Bọn họ không dám nói với ta như vậy, ngươi biết vì sao không?
Ý của hắn là, kẻ nào dám nói với ta như vậy, đều không có kết cục tốt.
An Tranh trả lời:
-Bởi vì bọn chúng là đồ bỏ đi.
Tay cầm chén trà của Trần Thiếu Bạch dừng lại, híp mắt nhìn An Tranh:
-Căn cứ vào tin tức ta có được, ngươi không thể tu hành đúng không? Nói tóm lại, tuy thân thủ của ngươi rất tốt, làm việc quả quyết ngoan độc, nhưng theo ý nghĩa nào đó, ngươi cùng loại với đám người bỏ đi kia.
An Tranh hỏi:
-Vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn một đống đồ bỏ đi ở bên mình làm gì? Chứng minh ngươi cũng là đồ bỏ đi hay là chứng minh ngươi không phải đồ bỏ đi? Bất kể là cái trước hay cái sau, ta đều không có hứng thú với ngươi.
Đốt ngón tay của Trần Thiếu Bạch hơi nhúc nhích, cái chén lập tức có vết rạn, nhưng không có giọt nước nào vãi ra ngoài.
-Quả nhiên không biết không thấy sợ.
Trần Thiếu Bạch nói:
-Nếu không phải Tụ Thượng Viện không cho phép sinh sự, thì giờ ta đã cắt tay chân của ngươi cho chó ăn rồi. Ngươi còn chưa chứng minh được thực lực của mình mà đã chứng minh được sự vô tri và tự tôn ít ỏi của ngươi.
An Tranh ngắt một miếng bánh trên bàn, cắn một miếng, còn lại đút cho mèo con:
-Ngươi cũng chứng minh được sự độ lượng ít ỏi của ngươi.
-Lớn mật!
Một thiếu niên áo đen hét lên:
-Nếu ngươi còn dám vô lễ với thiếu gia, ta liền phế ngươi!
An Tranh tùy ý ngồi xuống ghế, vuốt ve mèo con:
-Ngươi thử nói thêm câu nữa xem, nếu khiến mèo con của ta sợ, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Thiếu niên áo đen vừa định tiến lên, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng.
-Tụ Thượng Viện đa tạ các vị khách quý quang lâm, hôm nay khách quý ngồi kín ghế, Tụ Thượng Viện rất vinh dự. Mọi người lựa chọn Tụ Thượng Viện, là vì nơi này làm ăn công bằng và an toàn. Bất luận là ai giao dịch trong Tụ Thượng Viện, thì không ai được phép can thiệp. Vẫn câu nói kia, rời khỏi cửa Tụ Thượng Viện, dù chư vị đánh sập Huyễn Thế Trường Cư cũng không sao cả. Nhưng còn đang ở trong Tụ Thượng Viện, chư vị phải dựa theo quy củ.
Một lão già áo trắng đi lên bục, cất cao giọng nói:
-Câu này phải nói trước để mọi người còn biết. Ta sẽ không dông dài nữa, chư vị từ khắp nơi tới Tụ Thượng Viện, Tụ Thượng Viện cũng chưa từng khiến ai thất vọng. Hôm nay các thứ bán đấu giá đều là thứ tốt, chư vị cứ chuẩn bị bạc là được.
Ông ta quay người lại, một nữ tử mặc váy ngắn đẹp đẽ bưng cái khay tới. Trên khay đặt một hòn đá màu xanh biếc, to bằng quả dưa hấu, phía trên còn có đường vân màu đen. Nếu nhìn từ đằng xa, thật chẳng khác nào quả dưa hấu. Thứ này rất nặng, ngay cả một nam tử khỏe mạnh cũng phải vất vả mới bê được. Nhưng thiếu nữ trẻ tuổi kia lại bưng một cách nhẹ nhàng.
-Thúy Qua này, coi như là món khai vị.
Lão già râu trắng nói:
-Chư vị đều là cao thủ đổ thạch, cho nên đều biết đá quý được chia làm năm loại, Thúy, Bạch, Hồng, Kim, Tử. Thúy Qua này, là loại thấp nhất. Nhưng việc gì cũng không có tuyệt đối. Trước đó vài ngày có người đập được một viên linh ngọc bạch phẩm từ Thúy Qua. Mà Thúy Qua này lớn như vậy, nặng chừng 120 cân, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu linh ngọc thì không ai biết.
An Tranh ngồi ở lầu hai, nhếch miệng nói:
-Thúy Mộc Thạch vốn đã nặng, tuy nhiên dù bên trong có linh ngọc, thì cũng không lớn hơn một quả óc chó.
Trần Thiếu Bạch nhìn An Tranh như nhìn thấy một kẻ ngốc:
-Đúng là Thúy Mộc Thạch, nhưng lớn như vậy, thứ bên trong khẳng định không nhỏ. Nếu ngươi đoán trúng, ngươi liền lưu lại, từ nay về sau ta sẽ không coi ngươi như thuộc hạ. Ngươi lớn lên ở xóm nghèo, có thể biết về Thúy Mộc Thạch đã là khá lắm rồi. Nhưng ngươi biết sự hình thành của Thúy Mộc Thạch không? Thúy Mộc Thạch còn được gọi là Ngọc Y, chỉ chính là tầng đá bao quanh linh ngọc. Có quan lại quyền quý sau khi chết, dùng Ngọc Y này giúp thi thể không bị tan rã. Nhưng chưa từng có một Ngọc Y nào có độ dày vượt quá 2cm, cho nên linh ngọc bên trong sẽ không nhỏ.
An Tranh cười cười, không đáp lại.
-Năm vạn lượng!
Có người ở phía dưới hô.
Lão già râu trắng nói:
-Có người ra giá mười vạn, mỗi lần tăng giá năm nghìn lượng, còn có vị khách nào ra giá không?
-Sáu vạn!
-Tám vạn!
-Chín vạn năm nghìn!
Người ở lầu một tranh nhau ra giá, nhưng ở lầu hai thì im hơi lặng tiếng. Kiểu chào giá ầm ĩ này, bọn họ chẳng thèm ngó tới.
Trần Thiếu Bạch mỉa mai nói:
-Có cần ta mua lại cho ngươi nhìn xem ngươi đúng hay sai không?
An Tranh nói:
-Bình thường linh thạch hạ phẩm to bằng nắm đấm đã coi như hợp cách. Mang tới chợ đêm có thể bán được năm vạn lượng bạc. Bọn họ cho rằng thứ bên trong Thúy Qua kia rất lớn, cho nên mới ra giá cao. Theo ta thấy, thứ trong hòn đá kia chỉ bằng quả óc chó, cùng lắm chỉ một vạn lượng bạc.
Trần Thiếu Bạch:
-Vậy ngươi hô giá cho ta xem.
An Tranh cười mà không nói.
-18 vạn lượng!
-20 vạn lượng!
Có người đưa ra cái giá này, phía dưới lập tức im lặng. Bọn họ đều có con đường để mua sắm linh thạch với giá rẻ hơn chợ đen rất nhiều. Tuy Thúy Qua này lớn, nhưng nếu thứ bên trong nặng không quá tám mươi cân, thì coi như lỗ vốn. Một linh thạch hạ phẩm to bằng nắm đấm nặng khoảng mười cân, giá trị thực là ba vạn lượng, hai mươi vạn lượng là cực hạn.
An Tranh liếc người ra giá, thầm nói, óc của người này chắc cũng không lớn hơn quả óc chó là bao nhiêu.
Không ai gọi thêm giá, lão già râu trắng liền bảo thiếu nữ xinh đẹp bưng Thúy Qua tới chỗ chặt đá.
Người chặt đá là cao thủ, đao cầm trong tay cũng là vật phi phàm. Hắn vung đao xuống Ngọc Y giống như chặt thịt vịt. Nhưng sau mấy trăm đao, vẫn không thấy linh ngọc bên trong, người ra giá vẻ mặt đã trắng bệch.
Tới cuối cùng, thứ bên trong quả nhiên chỉ bằng quả óc chó, hơn nữa còn có tỳ vết, ngay cả hạ phẩm cũng không tính.
Trần Thiếu Bạch không nhịn được nhìn về phía An Tranh, ánh mắt đầy khó tin.
An Tranh đứng dậy đi tới cửa sổ, hướng người ra giá, hô:
-Một ngàn lượng, bán hay không?
Người nọ sửng sốt, mắng một tiếng rồi xoay người rời đi:
-Tặng cho ngươi!
An Tranh nói câu cảm ơn, sau đó nhờ người mang linh ngọc đầy tỳ vết kia lên. Hắn ôm mèo con ngồi xuống, cầm linh ngọc đút cho mèo con ăn:
-Thứ này ăn ngon hơn bánh nhiều. Chớ ăn nghiện, tạm thời ta không thể cho ngươi ăn suốt được.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Còn nếu không ngăn cản, thì để cho một người mặc quần áo bẩn thỉu, bốc mùi máu tanh đi vào, thật sự mất hết thể diện của Tụ Thượng Viện.
Sau khi xuống cỗ kiệu, An Tranh rất chân thành hỏi kiệu phu:
-Có cần tiền thưởng không?
Kiệu phu biết thiếu gia rất coi trọng thiếu niên này, đâu dám nhận tiền thưởng, vội vàng khoát tay:
-Không cần, không cần, đây là việc nên làm của tiểu nhân.
-Ừ…vậy ngươi mang theo bạc không?
An Tranh nói:
-Bạc mà ta mang theo đều là bạc nén, không có bạc vụn.
Kiệu phu sửng sốt một lát, lấy ra mấy miếng bạc vụn, chừng bốn lượng:
-Tiểu nhân có mang theo một ít.
An Tranh móc một thỏi bạc năm lượng bỏ vào tay kiệu phu, sau đó nhận lấy bốn lượng bạc vụn. Hắn chọn hai lượng bạc vụn trong đó đưa cho người canh cửa:
-Làm phiền dẫn ta tới gặp Trần thiếu gia. Đa tạ!
Người canh cửa sửng sốt, do dự một lát vẫn dẫn An Tranh đi vào bên trong. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua kiệu phu, phát hiện đối phương còn sửng sốt hơn mình.
An Tranh vừa đi vừa đánh giá, Tụ Thượng Viện này quả nhiên xa hoa. Đại sảnh cao chừng năm mét, rường cột chạm trổ. Trong đại sảnh bày mấy chục cái bàn lớn, mỗi bàn đều có đầy người ngồi xung quanh. Có nữ tử ăn mặc đẹp đẽ đi qua đi lại thêm trà rót nước. Những nử tử này tuy không xinh đẹp cho lắm, nhưng được cái dáng người hấp dẫn. Eo thon, mông cong, ngực nở. Dưới cái váy là đôi chân dài thẳng tắp.
Người trông cửa vẫn còn đang trong trạng thái sửng sốt, nhìn nhìn hai lượng bạc vụn trong tay. Kiến thức của hắn khá rộng rãi, cho nên biết nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Tuy An Tranh nhìn qua có vẻ rách rưới, nhưng ra tay lại hào phóng, ai biết có phải là nhân vật đặc biệt gì không. Tuy nhiên, dù nghĩ như vậy, nhưng người canh cửa vẫn âm thầm mắng An Tranh.
-Ngồi ở lầu một đều là khách bình thường.
Người trông cửa chỉ lên lầu hai:
-Trần gia có phòng riêng ở lầu hai, thiếu gia Trần Thiếu Bạch đã ở bên trong.
An Tranh gật đầu:
-Các ngươi làm ở đây mỗi tháng được bao nhiêu?
Người trông cửa đáp:
-Mỗi tháng tám mươi lượng bạc, còn có tiền thưởng của khách, đủ để sống.
An Tranh móc một đống bạc từ ống tay áo ra, chọn lấy thỏi nhỏ nhất đặt vào tay người trông cửa:
-Về sau nếu tuyển người làm, nhớ gọi cho ta một tiếng.
Người trông cửa:
-…
An Tranh đi lên lầu hai, phát hiện các nhã gian đều có người. Nhã gian trang trí vô cùng tao nhã, một bộ bàn hồng mộc, chén đĩa trên bàn đều mạ vàng. Tùy tiện một ấm trà cũng có giá 180 lượng trở lên. Lúc hắn đi qua hành lang, những người trong nhã gian đều chú ý tới hắn, bọn họ không biết một đứa trẻ giống như ăn mày này sao lại đi lên lầu hai của Tụ Thượng Viện.
Phải biết rằng có thể đi vào Tụ Thượng Viện cũng không chỉ là nhân vật lớn trên phố Nam Sơn, còn có từ các nơi khác. Mà lên được lầu hai thì càng khó lường. Một thiếu niên rách rưới như An Tranh lại công khai đi lên lầu, khiến rất nhiều kinh ngạc.
Lúc An Tranh thấy Trần Thiếu Bạch, đối phương đang uống trà. Một thiếu niên mới hơn mười tuổi bưng chén trà làm ra vẻ uống.
Không thể không nói, Trần Thiếu Bạch khá là soái. Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng. Một thiếu niên như vậy, qua vài năm nữa, tất nhiên là một công tử ca có thể mê chết nhiều thiếu nữ. Xuất thân tốt, gia thế lớn, thiên phú tốt, nghe nói đã tới Thăng Tủy tam phẩm. Mới qua mười tuổi mà đã tới cảnh giới rất nhiều người tu hành cũng phải hâm mộ.
An Tranh hiểu về người tu hành hơn xa người bình thường, cho nên hắn biết một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi đã đạt tới Thăng Tủy tam phẩm, đặt ở Đại Hi cũng là nhân tài trong tông môn. Dùng thiên phú của Trần Thiếu Bạch, nếu như rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tới thế giới rộng lớn hơn để lịch lãm, thì thành tựu sẽ khá lớn.
Hơn nữa vừa nhìn thấy Trần Thiếu Bạch, An Tranh liền biết đây là người có tâm cơ thâm trầm. Một người dù có thiên phú, nhưng nếu đặt toàn bộ tinh lực vào đấu tâm cơ, thì tu vị sẽ tiến bộ chậm lại, thậm chí ảnh hưởng tới việc đạt tới tu vị cao sau này.
-Ngồi đi!
Trần Thiếu Bạch chỉ vào cái ghế bên cạnh, vẻ mặt thành thục:
-Ta đã đợi ngươi được một lát, mà ta không thích đợi người, cho nên lần sau tới sớm chút. Ta biết, quá dung túng thuộc hạ là điều không tốt. Tuy nhiên…ngươi thực sự mạnh hơn đám người Trương Lỗi.
An Tranh nhún vai:
-Ta không phải loại thuộc hạ mà ngươi cần, cho nên ngươi đổi ý vẫn còn kịp.
Trần Thiếu Bạch:
-Bọn họ không dám nói với ta như vậy, ngươi biết vì sao không?
Ý của hắn là, kẻ nào dám nói với ta như vậy, đều không có kết cục tốt.
An Tranh trả lời:
-Bởi vì bọn chúng là đồ bỏ đi.
Tay cầm chén trà của Trần Thiếu Bạch dừng lại, híp mắt nhìn An Tranh:
-Căn cứ vào tin tức ta có được, ngươi không thể tu hành đúng không? Nói tóm lại, tuy thân thủ của ngươi rất tốt, làm việc quả quyết ngoan độc, nhưng theo ý nghĩa nào đó, ngươi cùng loại với đám người bỏ đi kia.
An Tranh hỏi:
-Vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn một đống đồ bỏ đi ở bên mình làm gì? Chứng minh ngươi cũng là đồ bỏ đi hay là chứng minh ngươi không phải đồ bỏ đi? Bất kể là cái trước hay cái sau, ta đều không có hứng thú với ngươi.
Đốt ngón tay của Trần Thiếu Bạch hơi nhúc nhích, cái chén lập tức có vết rạn, nhưng không có giọt nước nào vãi ra ngoài.
-Quả nhiên không biết không thấy sợ.
Trần Thiếu Bạch nói:
-Nếu không phải Tụ Thượng Viện không cho phép sinh sự, thì giờ ta đã cắt tay chân của ngươi cho chó ăn rồi. Ngươi còn chưa chứng minh được thực lực của mình mà đã chứng minh được sự vô tri và tự tôn ít ỏi của ngươi.
An Tranh ngắt một miếng bánh trên bàn, cắn một miếng, còn lại đút cho mèo con:
-Ngươi cũng chứng minh được sự độ lượng ít ỏi của ngươi.
-Lớn mật!
Một thiếu niên áo đen hét lên:
-Nếu ngươi còn dám vô lễ với thiếu gia, ta liền phế ngươi!
An Tranh tùy ý ngồi xuống ghế, vuốt ve mèo con:
-Ngươi thử nói thêm câu nữa xem, nếu khiến mèo con của ta sợ, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Thiếu niên áo đen vừa định tiến lên, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng.
-Tụ Thượng Viện đa tạ các vị khách quý quang lâm, hôm nay khách quý ngồi kín ghế, Tụ Thượng Viện rất vinh dự. Mọi người lựa chọn Tụ Thượng Viện, là vì nơi này làm ăn công bằng và an toàn. Bất luận là ai giao dịch trong Tụ Thượng Viện, thì không ai được phép can thiệp. Vẫn câu nói kia, rời khỏi cửa Tụ Thượng Viện, dù chư vị đánh sập Huyễn Thế Trường Cư cũng không sao cả. Nhưng còn đang ở trong Tụ Thượng Viện, chư vị phải dựa theo quy củ.
Một lão già áo trắng đi lên bục, cất cao giọng nói:
-Câu này phải nói trước để mọi người còn biết. Ta sẽ không dông dài nữa, chư vị từ khắp nơi tới Tụ Thượng Viện, Tụ Thượng Viện cũng chưa từng khiến ai thất vọng. Hôm nay các thứ bán đấu giá đều là thứ tốt, chư vị cứ chuẩn bị bạc là được.
Ông ta quay người lại, một nữ tử mặc váy ngắn đẹp đẽ bưng cái khay tới. Trên khay đặt một hòn đá màu xanh biếc, to bằng quả dưa hấu, phía trên còn có đường vân màu đen. Nếu nhìn từ đằng xa, thật chẳng khác nào quả dưa hấu. Thứ này rất nặng, ngay cả một nam tử khỏe mạnh cũng phải vất vả mới bê được. Nhưng thiếu nữ trẻ tuổi kia lại bưng một cách nhẹ nhàng.
-Thúy Qua này, coi như là món khai vị.
Lão già râu trắng nói:
-Chư vị đều là cao thủ đổ thạch, cho nên đều biết đá quý được chia làm năm loại, Thúy, Bạch, Hồng, Kim, Tử. Thúy Qua này, là loại thấp nhất. Nhưng việc gì cũng không có tuyệt đối. Trước đó vài ngày có người đập được một viên linh ngọc bạch phẩm từ Thúy Qua. Mà Thúy Qua này lớn như vậy, nặng chừng 120 cân, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu linh ngọc thì không ai biết.
An Tranh ngồi ở lầu hai, nhếch miệng nói:
-Thúy Mộc Thạch vốn đã nặng, tuy nhiên dù bên trong có linh ngọc, thì cũng không lớn hơn một quả óc chó.
Trần Thiếu Bạch nhìn An Tranh như nhìn thấy một kẻ ngốc:
-Đúng là Thúy Mộc Thạch, nhưng lớn như vậy, thứ bên trong khẳng định không nhỏ. Nếu ngươi đoán trúng, ngươi liền lưu lại, từ nay về sau ta sẽ không coi ngươi như thuộc hạ. Ngươi lớn lên ở xóm nghèo, có thể biết về Thúy Mộc Thạch đã là khá lắm rồi. Nhưng ngươi biết sự hình thành của Thúy Mộc Thạch không? Thúy Mộc Thạch còn được gọi là Ngọc Y, chỉ chính là tầng đá bao quanh linh ngọc. Có quan lại quyền quý sau khi chết, dùng Ngọc Y này giúp thi thể không bị tan rã. Nhưng chưa từng có một Ngọc Y nào có độ dày vượt quá 2cm, cho nên linh ngọc bên trong sẽ không nhỏ.
An Tranh cười cười, không đáp lại.
-Năm vạn lượng!
Có người ở phía dưới hô.
Lão già râu trắng nói:
-Có người ra giá mười vạn, mỗi lần tăng giá năm nghìn lượng, còn có vị khách nào ra giá không?
-Sáu vạn!
-Tám vạn!
-Chín vạn năm nghìn!
Người ở lầu một tranh nhau ra giá, nhưng ở lầu hai thì im hơi lặng tiếng. Kiểu chào giá ầm ĩ này, bọn họ chẳng thèm ngó tới.
Trần Thiếu Bạch mỉa mai nói:
-Có cần ta mua lại cho ngươi nhìn xem ngươi đúng hay sai không?
An Tranh nói:
-Bình thường linh thạch hạ phẩm to bằng nắm đấm đã coi như hợp cách. Mang tới chợ đêm có thể bán được năm vạn lượng bạc. Bọn họ cho rằng thứ bên trong Thúy Qua kia rất lớn, cho nên mới ra giá cao. Theo ta thấy, thứ trong hòn đá kia chỉ bằng quả óc chó, cùng lắm chỉ một vạn lượng bạc.
Trần Thiếu Bạch:
-Vậy ngươi hô giá cho ta xem.
An Tranh cười mà không nói.
-18 vạn lượng!
-20 vạn lượng!
Có người đưa ra cái giá này, phía dưới lập tức im lặng. Bọn họ đều có con đường để mua sắm linh thạch với giá rẻ hơn chợ đen rất nhiều. Tuy Thúy Qua này lớn, nhưng nếu thứ bên trong nặng không quá tám mươi cân, thì coi như lỗ vốn. Một linh thạch hạ phẩm to bằng nắm đấm nặng khoảng mười cân, giá trị thực là ba vạn lượng, hai mươi vạn lượng là cực hạn.
An Tranh liếc người ra giá, thầm nói, óc của người này chắc cũng không lớn hơn quả óc chó là bao nhiêu.
Không ai gọi thêm giá, lão già râu trắng liền bảo thiếu nữ xinh đẹp bưng Thúy Qua tới chỗ chặt đá.
Người chặt đá là cao thủ, đao cầm trong tay cũng là vật phi phàm. Hắn vung đao xuống Ngọc Y giống như chặt thịt vịt. Nhưng sau mấy trăm đao, vẫn không thấy linh ngọc bên trong, người ra giá vẻ mặt đã trắng bệch.
Tới cuối cùng, thứ bên trong quả nhiên chỉ bằng quả óc chó, hơn nữa còn có tỳ vết, ngay cả hạ phẩm cũng không tính.
Trần Thiếu Bạch không nhịn được nhìn về phía An Tranh, ánh mắt đầy khó tin.
An Tranh đứng dậy đi tới cửa sổ, hướng người ra giá, hô:
-Một ngàn lượng, bán hay không?
Người nọ sửng sốt, mắng một tiếng rồi xoay người rời đi:
-Tặng cho ngươi!
An Tranh nói câu cảm ơn, sau đó nhờ người mang linh ngọc đầy tỳ vết kia lên. Hắn ôm mèo con ngồi xuống, cầm linh ngọc đút cho mèo con ăn:
-Thứ này ăn ngon hơn bánh nhiều. Chớ ăn nghiện, tạm thời ta không thể cho ngươi ăn suốt được.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Danh sách chương