Con trai con gái trong đội sản xuất số Chín cũng phân thành mấy hội. Tiêu chuẩn phân chia khác nhau, cách căn bản nhất là phân theo giới tính. Các cô gái chàng trai được phân chia ra không quá xa cách với nhau, gặp nhau thì cũng sẽ cùng chơi đùa, chỉ là đa phần mọi người đều tự hoạt động. Còn một cách phân chia khác thì đầy xa cách. Đó là chia theo tiêu chuẩn có đi học và không đi học. Hội có đi học được coi là “có tiền đồ”, không đi học đương nhiên bị coi là “không có tiền đồ”, hai hội phân chia rõ ràng, gần như chẳng buồn chào hỏi nhau. Ngẫm nghĩ thì cũng hợp lý thôi, những người có tiền đồ đương nhiên không coi trọng những người không có tiền đồ. Tất nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ, nhưng nhìn chung không khác biệt mấy.

Lâm Tố Mỹ thì khá đặc biệt, cô không nằm ở bên nào, không phải hội đi học có tiền đồ, cũng không chơi cùng một vài người không có tiền đồ, nhưng thái độ hơi cao xa khó với. Song không mấy ai phản cảm với điệu bộ đó của cô. Thật sự tính ra thì nếu học tập là một thứ tài sản, vậy sự xinh đẹp của Lâm Tố Mỹ cũng được coi là một thứ tài sản, hơn nữa còn là thứ tài sản được mọi người công nhận. Dẫu sao mọi người đều nhận định cô tuyệt đối sẽ không lấy bừa một người bình thường.

Trước đây, Lâm Tố Mỹ chưa từng chơi cùng họ, rất nhiều khi còn chẳng chào hỏi nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người này quá xa lạ với cô. Đám con trai tụ tập cùng nhau thì cũng sẽ làm rất nhiều chuyện vô vị. Chẳng hạn như xếp hạng mức độ xinh đẹp cho các cô gái trong thôn, bỏ phiếu xem ai đẹp xếp thứ nhất, ai đẹp xếp thứ hai, lúc nhàm chán hơn còn chơi trò xem ai hợp làm vợ.

Khi có mặt trong hoạt động bầu chọn ai xinh đẹp hơn, Lâm Tố Mỹ không đứng đầu thì sẽ đứng thứ hai. Lúc có mặt Tạ Trường Du, cô sẽ xếp thứ hai; lúc không có mặt anh, cô sẽ xếp thứ nhất. Mọi người đều là anh em, nhất thiết phải nể mặt anh em mà bỏ phiếu cho chị gái của anh em xếp thứ nhất, chị gái của anh em nhất thiết phải là người xinh đẹp nhất.

Nhưng mà mỗi lần bỏ phiếu, Quách Chí Cường đều cười ngặt nghẽo, sau đó kiên định bỏ phiếu cho Lâm Tố Mỹ, còn khinh bỉ cả bọn quá biết a dua nịnh hót, sau này đừng có làm lãnh đạo hại nhân dân.

Lúc này, các cô gái xếp những vị trí đầu trong hoạt động bỏ phiếu xem ai xinh đẹp và dịu dàng nhất đều đã đến, tập thể đám con trai đều nghệt mặt.

Tạ Trường Bình khá thân thuộc với mọi người, dẫu sao Tạ Trường Du cũng có thể coi như một trong những người khởi xướng, bởi thế chị nói chuyện khá thoải mái: “Ai gặp thì có phần, không được ăn mảnh đâu đấy.”

Quách Chí Cường nhìn Tạ Trường Bình. “Chị tưởng mọi người đều nhỏ nhen như chị à?”

“Chị mày nhỏ nhen chỗ nào? Quách Chí Cường, mày đang phỉ báng đấy.”

Quách Chí Cường giơ tay đầu hàng. “Ấy, em sai rồi.”

Tạ Trường Bình tặng cho Quách Chí Cường một ánh mắt “coi như mày thông minh”.

Tạ Trường Bình thân thuộc với mọi người, ứng đối với cảnh tượng này thì không có gì không quen. Nhưng Lâm Tố Mỹ, Tưởng Xuân Diệp và Dương Xuân Ni ít nhiều hơi ngượng ngùng.

Lâm Tố Mỹ chỉ ngẩn người một lát, rồi đi lấy dưa đất dại đào lúc nãy ra, định đến kênh nước rửa sạch. Kết quả là vừa đi qua, cô nhìn thấy một người đang nằm trên tảng đá cạnh kênh nước. Cô sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên.

Tảng đá đó nghiêng nghiêng, mặt đá nhẵn bóng, bên trên không có bất cứ dấu vết của rêu và cỏ dại nào, đặt vào nơi mà đâu đâu cũng là cỏ dại và dòng nước này lại hơi tách biệt. Trời đất xanh mướt một màu, chỉ có một mảng xám trắng của nó đứng yên trong đó.

Vừa rồi Lâm Tố Mỹ không nhìn thấy anh, một là vì không chú ý, hai là bởi đối diện tảng đá vừa khéo có một khóm dây leo che mất anh.

Lâm Tố Mỹ nhìn anh mấy cái, không xác định được anh có thật sự ngủ hay không, vì thế cô từ bỏ ý định chào hỏi anh. Cô ngồi bên kênh nước, rửa sạch dưa đất dại, sau đó dùng một phiến lá rất to bọc lại, cầm đến trước mặt mọi người. “Đây là dưa đất hồi nãy bọn tôi đào được, các cậu cũng nếm thử xem.”

“Dưa đất dại hả? Bây giờ đã có rồi à?” Mọi người tỏ ra rất tích cực, điều đó khiến chút ngượng ngùng mau chóng giảm bớt đi.

“Lúc đào dưa đất, mọi người có gặp ong không? Lần nào tôi đào dưa đất cũng đều gặp ong, mẹ ơi, đốt tôi đau chết mất.”

“Hết cách rồi, ai bảo ong thích cậu như thế chứ?”

……

Vì chủ đề dưa đất dại mà mọi người đều nói chuyện với nhau rất tự nhiên. Mọi người nói ra phát hiện của mình, dưa đất dại ở vị trí nào thì tươi tốt, dưa đất dại ở chỗ nào thì chín sớm, dưa đất dại ở chỗ nào thì chín muộn.

Đương nhiên, mọi người đều công nhận nơi tốt nhất vẫn là sườn núi. Nhưng mà nơi đó xa, hơn nữa có người từng ngã từ trên sườn núi xuống, người lớn đều không cho đi, vì thế rất ít ai đến đó.

Quách Chí Cường nhìn mọi người. Vừa nãy lúc bàn tán về các tin đồn, ai ai cũng đều rất hưng phấn, Lâm Tố Mỹ này vừa đến thì ai ai cũng đỏ mặt không biết làm sao, đúng là mất mặt mà.

Quách Chí Cường đi đến trước mặt Tạ Trường Du, thò cẳng chân dài ra, khẽ đá Tạ Trường Du. “Ngay cả tụi con gái đều đang bận rộn thu dọn, mày còn muốn tiếp tục làm ông lớn đấy à?”

Lúc này Tạ Trường Du mới mở mắt ra, nhìn về phía bên kia. Lâm Tố Mỹ đang thái khoai tây, còn hội Dương Xuân Ni chắc là đang hái hành dại…

Tạ Trường Du đương nhiên biết ý của Quách Chí Cường. Nhưng sau khi nghe thấy lời Tạ Trường Linh nói, anh đột nhiên cảm thấy chán. Lâm Tố Mỹ nói không có quan hệ gì với La Chí Phàm, nhưng xoay người lại lén lút gặp La Chí Phàm. Chuyện đó đương nhiên không liên quan gì đến Tạ Trường Du anh, anh cũng không có tư cách yêu cầu Lâm Tố Mỹ nhất định phải nói thật với mình, anh chỉ đột nhiên cảm thấy chán.

Rất chán.

“Mày từng thấy ông lớn làm việc chưa?” Tạ Trường Du tiếp tục nhắm mắt lại.

“Hả?” Quách Chí Cường không ngờ anh lại có phản ứng này, ngẩn người một lúc lâu rồi mới hậm hực rời đi.

Vì thế Tạ Trường Du thật sự làm ông lớn, những người xung quanh thì bận bịu, chỉ một mình anh an nhàn, so sánh ra đúng là đối lập rõ rệt.

Mọi người đều đang bận rộn. Đám con trai xử lý thỏ rồi đào một cái hố để chôn tất cả máu và nội tạng xuống, sau đó rửa sạch thịt, dùng một chiếc que sắt xiên lại, đặt lên trên lửa để nướng.

Lâm Tố Mỹ phụ trách nướng thịt, hội Dương Xuân Ni thì phụ trách xào rau, Tưởng Xuân Diệp còn đi hái thêm chút rau rại và nhặt thêm mấy cây nấm.

Hội con gái làm việc nhẫn nại và tỉ mỉ hơn đám con trai nhiều. Chứ như đám họ đây, nướng thỏ đừng nói là chín vàng đều, thi thoảng một mặt chín một mặt vẫn sống, còn khoai tây thì ném thẳng vào lửa, nướng chín là xong, ai còn phiền phức xào từ từ làm gì.

Lâm Tố Mỹ quấn hành thành một chiếc bàn chải nhỏ, không ngừng quết gia vị vào thịt thỏ, hy vọng thịt thỏ dậy mùi hơn.

Người khác thì cô không biết, nhưng bản thân cô rất thích bầu không khí này, mọi người cùng ăn uống, cùng nói cười với nhau.

Tạ Trường Bình ngồi bên cạnh Lâm Tố Mỹ, lật thịt thỏ giúp cô, còn mắt lại nhìn sang Trương Thành An. “Hồi nãy tụi bay đang bàn tán gì đó, tiếp tục nói đi, thấy tụi tao thì không nói nữa là sao. Tụi tao đảm bảo giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài đâu.”

Tạ Trường Bình còn cố ý huých nhẹ Lâm Tố Mỹ, Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Đúng đó!”

Trương Thành An lúng ta lúng túng, cười hì hì. “Có nói gì đâu, thật sự không nói gì cả.”

Tạ Trường Bình bĩu môi, rõ ràng không tin.

Tim Lâm Tố Mỹ chợt nảy lên. Không biết nhớ đến điều gì, cô cũng nhìn sang Trương Thành An. Trương Thành An bắt gặp ánh mắt của cô thì như bị dọa, vội dời tầm mắt.

Lâm Tố Mỹ mím môi, lẽ nào họ đang nói về mình? Chẳng trách vừa rồi lúc nhìn thấy mình, họ lại có thái độ đó.

Lúc này, Lâm Tố Mỹ thật sự hơi tức giận. Cô tự nhận cô đã nói rõ ràng với La Chí Phàm rồi, nhưng tên La Chí Phàm đó lại lợi dụng tin đồn làm cô thấy ghê tởm. Đương nhiên, cho dù mục đích của La Chí Phàm là dùng vẻ thâm tình làm cô cảm động hay thật sự cố ý khiến cô thấy ghê tởm, cô đều chỉ cảm thấy ghê tởm.

Khi cô làm dịu lại tâm trạng, đang chuẩn bị nói thì Quách Chí Cường đã lên tiếng: “Vừa nãy bọn này đang nói đến chuyện bên chỗ tụi trí thức.”

Quách Chí Cường vừa nói vậy, hội con trai đã thấy hơi khó hiểu, nhìn sang anh chàng với ánh mắt kì lạ, không biết thằng này muốn làm gì; còn hội con gái trông đầy vẻ hiếu kỳ, rất muốn biết nội dung cụ thể.

Lâm Tố Mỹ ngẩn người, sau đó cười nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quách Chí Cường nhìn sang Trương Thành An.

Trương Thành An trừng Quách Chí Cường, đâm đầu nói: “Thì là quần áo của vài người bên tụi ấy bị người ta cắt, chuyện ầm ĩ hết cả lên đấy.”

Quách Chí Cường cười. “Tụi ấy nghi ngờ là La Chí Phàm làm.”

Lời này vừa nói ra, không biết vì sao, phần lớn mọi người đều nhìn về phía Lâm Tố Mỹ. Cảnh tượng hơi lúng túng.

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi, sắc mặt không thay đổi, ôn hòa nhìn Trương Thành An. “Sao cậu biết vậy, hình như tôi chưa nghe nói gì cả.”

Trương Thành An bị cô nhìn như thế thì bối rối xoa tay. “Bọn tôi và Triệu Hòa Bình thường chơi chung, thằng đó nói.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Thế Triệu Hòa Bình cũng có đồ bị phá hỏng à?”

Sắc mặt Trương Thành An không tốt lắm. “Đúng vậy, quần áo và giày của nó đều bị phá hỏng, đó còn là thứ mẹ nó gửi cho nó nữa…”

Không cần nghĩ cũng biết, khi nhìn thấy quần áo và giày bị phá hỏng, Triệu Hòa Bình tức giận đến mức nào.

“Triệu Hòa Bình có đánh La Chí Phàm không?” Có vẻ Lâm Tố Mỹ thật sự hứng thú với chuyện này, tiếp tục hỏi.

“Hả? Không…”

Có hoài nghi hơn nữa thì cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, làm ầm lên là đủ rồi, đâu thể đánh người. Nếu mà thật sự nháo nhào cả lên thì sắc mặt mọi người đều không dễ coi.

“Nếu là tôi, tôi sẽ đánh hắn ta.” Lâm Tố Mỹ hung hãn lên tiếng, như rất tức giận.

“Gái nói gì?” Tạ Trường Bình kinh ngạc nhìn Lâm Tố Mỹ, bất giác vươn tay sờ cánh tay Lâm Tố Mỹ. “Tay chân bé tí thế này mà gái còn muốn đánh người hả? Đừng có đánh rồi tự làm đau mình đấy…”

Lâm Tố Mỹ bất lực cúi đầu. “Cho nên em mới nhẫn nhịn thế này mà. Nếu em là Triệu Hòa Bình, là một cậu con trai thì em sẽ cho La Chí Phàm một trận nhừ đòn… Tên đó đúng là quá đáng quá mức luôn, đã nói là không có quan hệ gì với hắn ta, bảo hắn ta tránh xa em một chút rồi, hắn ta lại còn làm ra chuyện khiến người khác hiểu lầm. Lúc có người thì cố ý dùng ánh mắt đó nhìn em, còn nói với người khác là lên huyện mua đồ cho em, nói cứ như em và hắn ta có quan hệ gì đó vậy… Đúng là tức chết em mà, nếu hắn ta cố ý quấn lấy em, em còn có thể bảo anh trai em đi tẩn cho hắn ta một trận, nhưng mà hắn ta lại dùng phương thức buồn nôn đó…”

“Mẹ kiếp. Tởm thế.” Tạ Trường Bình còn tức tối hơn Lâm Tố Mỹ.

Chiều hướng phát triển này khiến mọi người đều nghệt mặt. Chủ yếu vì Lâm Tố Mỹ là một người đẹp chân yếu tay mềm, vậy mà lại nói muốn đánh người, sự tương phản này hơi lớn.

Cũng vào lúc này, Tạ Trường Du mở mắt ra, nhíu mày.

Quách Chí Cường phụ họa một câu: “Đúng là tởm thật.”

Trương Thành An đột nhiên đứng bật dậy. “Tao đã ngứa mắt cái điệu bộ khốn nạn của thằng đó từ lâu rồi, chỉ biết vờ làm người tốt, làm việc thì ít nhất nhưng vờ vịt lại giỏi nhất, thằng giặc ngầm.”

Dư Đại Khánh gật đầu. “Tao cảm thấy thằng đó quá tởm luôn, cái thái độ khác nhau hoàn toàn khi đối mặt với con trai và con gái đó, nhìn thôi đã muốn nôn rồi.”

Tôn Hữu Vi nhặt một hòn đá lên, bực bội ném đi. “Thằng ranh đó, tởm nhất là chỉ biết lừa chị em phụ nữ, giống như thằng đàn bà ăn bám lẩn trong hội con gái ấy…”

Trương Thành An: “Chuẩn đấy, ở chỗ trí thức nữ thì thằng đó là tài tử bị người ta ganh ghét, ai ai cũng đố kị với thằng đó nên cố ý nhằm vào nó, khiến người ta đau lòng biết mấy… Mẹ nó chứ, tao không nói tiếp được nữa rồi, tởm chết tao luôn.”

……

Hiện trường biến thành nơi chỉ trích La Chí Phàm công khai.

Lâm Tố Mỹ chớp chớp mắt, nhìn cánh tay Trương Thành An, đó không phải là chân yếu tay mềm nữa phải không? “Hay là, đánh hắn ta một trận?” Lâm Tố Mỹ dò hỏi.

“Được đấy, muốn dạy cho thằng ranh đó một bài từ lâu rồi.”

Tạ Trường Bình cực kì kinh ngạc, như không quen Lâm Tố Mỹ vậy. “Gái… gái còn muốn đánh người hả?”

Lâm Tố Mỹ kiên định gật đầu. “Hắn ta hại em như thế, khiến mọi người đều tưởng là em và hắn ta có gì đó, cũng may là thôn mình có tập tục tốt đấy, nếu đổi sang một vài nơi khác hoặc ở vào mấy năm trước thì em sẽ có kết cục thế nào?”

Kết cục tốt nhất là lấy La Chí Phàm, xấu một chút thì còn có thể bị bắt lại. Mọi người hít một hơi, lập tức hiểu được tâm trạng của Lâm Tố Mỹ.

Mọi người đùa thì đùa, tám chuyện thì tám chuyện, nhưng một khi chuyện thế này lan truyền thì vốn không tốt cho danh tiếng của con gái.

Tạ Trường Bình vỗ đất cái uỳnh. “Thế thì làm thôi.”

Không biết Tạ Trường Du đã đi qua từ lúc nào, anh dùng chân đá nhẹ Tạ Trường Bình. “Chị làm cái gì mà làm?”

Tạ Trường Bình cười khì. “Tao không làm, thế mày làm nhé!”

Tạ Trường Du trừng mắt nhìn Tạ Trường Bình, hai tay đút vào túi, như tùy ý quét mắt qua nhìn mọi người. “Những lời mọi người nói ở đây hôm nay, nếu ngoại trừ đám chúng ta mà còn có người khác biết… chút đồ bị phá hỏng ở bên chỗ tụi trí thức chẳng là gì ở chỗ tôi cả.”

“Đó là đương nhiên.”

Tạ Trường Du không lên tiếng.

Tưởng Xuân Diệp và Dương Xuân Ni mau chóng tỏ thái độ. “Tôi đảm bảo sẽ không nói gì cả.”

Lâm Tố Mỹ tỏ ra rất tích cực. “Thế chúng ta có cần thảo luận xem cụ thể nên làm thế nào không?”

Tạ Trường Du nhíu mày. “Chuyện của cánh đàn ông, hội phụ nữ né sang một bên.”

Lâm Tố Mỹ: …

Lâm Tố Mỹ nuốt nước bọt. “Là tôi muốn đánh người mà, là tôi đề nghị, chứ các cậu vốn không có suy nghĩ đó…”

Tạ Trường Du căn bản mặc kệ cô, bàn bạc với hội Quách Chí Cường về chuyện này. Thực ra cũng rất đơn giản, bảo Triệu Hòa Bình nghe ngóng một chút xem ngày hôm sau họ phải làm gì, làm ở đâu rồi rình trước ở đó, đánh người xong thì chạy…

Lâm Tố Mỹ nghe mà vô cùng hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh đó như hận không thể lập tức hành động luôn thì mới có thể giải được mối hận trong lòng. Tạ Trường Du vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, anh ngẩn ra, rồi hơi cong khóe miệng, tiếp tục nói chuyện với mọi người.

.......................

Tác giả có lời muốn nói:

Đã thấy ý kiến của mọi người rồi, tôi tin rằng hẳn mọi người đã đọc rất nhiều truyện rồi, nữ chính đều kiếm tiền làm giàu, so sánh với truyện này thì rõ ràng nữ chính của tôi hơi vô dụng. Nhưng mong mọi người hãy cho tôi chút thời gian, tin rằng sau này sẽ cho mọi người niềm vui bất ngờ đấy.

Nữ chính ở kiếp trước, cái gọi là thành công chỉ là so với bản thân cô ấy thôi, thực tế thì cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, khi đến đây, lập tức biến thành một cô gái có đầu óc làm ăn rồi mau chóng kiếm tiền làm giàu thì tôi cảm thấy không thực tế, cũng không hợp với tính cách vốn có của cô ấy.

Nữ chính sẽ có con đường mà bản thân cô ấy đi, có sự sắp xếp của bản thân cô ấy. Huống hồ cô ấy còn nhỏ, tôi cảm thấy không cần phải vội vã kiếm tiền. Đồng thời, không phải cứ ôm sách để xem thì chính là một sự nỗ lực và có chí tiến thủ. Vì những thiếu hụt ở kiếp trước, thực ra với cô ấy mà nói, cùng mọi người vui đùa như bây giờ chính là một sự hưởng thụ, chủ yếu vẫn là hưởng thụ cuộc sống.

Sự sắp xếp của nữ chính, tôi sẽ thiết lập theo tính cách của bản thân cô ấy, sau này sẽ ổn cả thôi.

Ngoài ra, gõ chữ trên di động thật sự rất khổ sở. —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện