Dạ Nhai Tích túm tay Thanh Tụ kéo lại, cúi đầu nói khẽ, “Nơi đây không phải sơn cốc, đừng tùy hứng như vậy.”
Lúc này Thanh Tụ mới có lại phản ứng, cắn răng quỳ xuống trước mặt Cảnh Đế lần nữa, “Hoàng thượng, người nhất định có biện pháp cứu tiểu thư, phải không?”
Cảnh Đế cũng không hề trách tội Thanh Tụ thất lễ mà còn chủ động đỡ nha đầu này đứng lên, giọng nói có chút nặng nề, “Trẫm sao lại không muốn đưa Lăng Thường về cung chứ? Người của Quỷ Cốc phái có ân với Đại Hán, lại có ân với trẫm, tạm không nói đến chuyện Hàn lão phu tử cùng Dạ công tử nỗ lực tương trợ, chỉ riêng Lăng Thường thì trẫm đã nợ rất nhiều rồi. Lăng Thường đem tất cả mọi chuyện an bài ổn thỏa, cho dù sắp dấn thân vào Hung Nô cũng vẫn vì trẫm mà chỉ dẫn tương lai cho Đại Hán. Trẫm thật sự hối hận. Với bản lĩnh của Lăng Thường, nếu nàng là nam nhi nhất định sẽ là một tể tướng đại tài. Trẫm không nên cố kỵ ý kiến của các đại thần, trẫm phải giữ Lăng Thường lại mới đúng.”
“Hoàng thượng….” Dạ Nhai Tích hơi khom người, “Tâm ý của hoàng thượng tại hạ có thể hiểu được. Hoàng thượng coi trọng Lăng Thường như vậy mọi người đều biết rõ, hoàng thượng không cần tự trách. Chuyện nghĩ cách cứu Lăng Thường xin hãy giao cho tại hạ. Nếu hoàng thượng hạ lệnh xuất binh lúc này sẽ khiến triều đình trên dưới có ý kiến, nhưng tại hạ là người tự do, muốn xâm nhập Hung Nô cũng là chuyện dễ dàng.”
“Sư huynh, em cũng đi, em cũng muốn giúp sư huynh cứu tiểu thư.” Thanh Tụ nghe vậy liền vội vàng nói.
Lần này Dạ Nhai Tích cũng không ngăn cản nữa. Rời khỏi Hán cung nhất định phải mang Thanh Tụ theo, hơn nữa nha đầu này cũng có chút công phu, lúc cần thiết còn có thể giúp đỡ một tay.
Cảnh Đế nghe vậy liền lắc đầu, “Cho dù hai người đi lúc này cũng không có cơ hội gặp được Lăng Thường. Nghĩ lại thì thấy Lăng Thường vì muốn tra rõ nguyên nhân trúng độc của Hàn lão phu tử mới làm vậy. Nàng ấy là người làm việc rất ổn thỏa, ở thời điểm thích hợp sẽ liên lạc với mọi người. Nếu mạo muội đến đó, lỡ như phá hỏng kế hoạch của nàng ấy thì phải làm sao? Còn nữa, Tả hiền vương của Hung Nô cũng biết Dạ công tử. Hắn là người đưa Lăng Thường đi, công tử muốn cứu Lăng Thường nếu lỡ như chạm mặt hắn thì phải làm sao? Dù sao Hung Nô cũng không thể so với Đại Hán, hắn sẽ làm ra những chuyện gì với hai người là chuyện không ai đoán trước được. Đến lúc đó không chừng lại trở thành gánh nặng của Lăng Thường.” Nói đến đây, Cảnh Đế lại thở dài một hơi, “Mà thi hài của Hàn lão phu tử vẫn còn chưa lạnh, cho dù hai người có ý muốn đi cũng phải chờ hậu táng xong cho phu tử mới được.”
“Hoàng thượng, sư phụ là người luôn không câu nệ lễ tiết. Lão nhân gia đã từng nói đợi lúc người trăm tuổi hãy đem tro cốt của người rải lên núi, như vậy người có thể tự do tự tại một chút.” Dạ Nhai Tích cũng biết rõ nỗi băn khoăn của Cảnh Đế, cảm xúc cũng bình ổn lại đôi chút bởi ngẫm thấy lời ông ta cũng không phải không có lý.
“Được, Hàn lão phu tử có ân với trẫm, trẫm sẽ tuân theo di nguyện của phu tử.” Cảnh Đế gật đầu, đuôi lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hàn Thiền Tử qua đời khiến trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ áy náy. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với Dạ Nhai Tích, ông ta còn cực kỳ muốn xin lỗi Sở Lăng Thường.
Dạ Nhai Tích tạ ơn rồi chậm rãi lên tiếng, “Về chuyện Lăng Thường, tại hạ nhất định sẽ đi cứu. Những lo lắng của hoàng thượng tại hạ cũng đã nghĩ tới, cho nên sẽ an bài mọi chuyện thật thỏa đáng. Thanh Tụ nói không sai, Lăng Thường đã tiêu diệt mười vạn đại quân Hung Nô, muội ấy ở trong mắt người Hung Nô chính là kẻ địch đáng phải giết chết. Cho nên tại hạ quyết định xong tang lễ của sư phụ sẽ mang Thanh Tụ rời cung, chậm trễ nữa sẽ khiến mọi sự khó liệu, mong hoàng thượng thành toàn.”
“Đúng vậy, hoàng thượng, xin người ân chuẩn để Thanh Tụ cùng sư huynh rời cung.” Thanh Tụ nghẹn ngào lên tiếng.
Trên mặt Cảnh Đế hiện rõ vẻ khó xử, vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên…
“Sao hoàng thượng lại không muốn mau chóng cứu Sở cô nương ra chứ? Các vị cho dù muốn đi, cũng nhất định phải chờ cơ hội thích hợp mới được.”
Cơn gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát tràn vào trong điện. Người xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện lúc này không phải ai khác mà chính là Vương phu nhân - một người rất ít lui tới với người của Quỷ Cốc phái.
Bộ xiêm y màu tím nhạt bao lấy thân hình mỹ lệ của Vương phu nhân. Từ dáng vẻ bà ta toát lên sự điềm đạm, quyến rũ lại dịu dàng tựa cành liễu rủ, toát lên sự đoan trang cùng quý phái hơn người.
“Là phu nhân?” Cảnh Đế cũng không ngờ bà ta tới nên trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng long thể an khang, phúc thọ vạn niên.” Vương phu nhân hơi mỉm cười lên tiếng mang theo sự ôn nhu vô hạn.
Thấy trên điện còn có một nam nhân khoác trên mình bộ bạch y trắng như tuyết, ánh mắt bà ta liền trở nên ôn hòa hơn, “Vị này chắc hẳn là Dạ Nhai Tích quân sư danh tiếng lẫy lừng rồi. Phong độ cùng diện mạo quả nhiên bất phàm!”
“Phu nhân khen vậy thực không dám nhận!” Dạ Nhai Tích kín đáo thầm đánh giá bà ta một chút. Tuy không có được bản lĩnh thông hiểu số mệnh như sư muội mình nhưng Dạ Nhai Tích cũng nhận ra Vương phu nhân này không phải kẻ tầm thường.
So với các nữ nhân khác ở hậu cung, bà ta rõ ràng được hoàng đế yêu thích hơn so với Bạc hoàng hậu. So với Lật phi, bà ta lại càng tao nhã, biết lễ nghi, trên mặt không có chút vẻ cao ngạo, càng không tỏ ra nông cạn như những nữ nhân bình thường. Trí tuệ của bà ta ẩn dấu ở trong đôi mắt, chỉ thông qua từng cử chỉ điệu bộ mới có thể nhận thấy.
“Sao phu nhân lại đột ngột đến Dưỡng Tâm điện như vậy?” Cảnh Đế không khỏi tò mò hỏi.
Vương phu nhân hơi chớp mắt, than nhẹ một tiếng, “Thần thiếp tuy rằng ít lui tới với người của Quỷ Cốc phía, nhưng bởi có một lần Triệt nhi trúng độc suýt mất mạng, may được Sở cô nương ra tay cứu giúp mà chưa có cơ hội báo đáp. Nay lại nghe thấy chuyện Hàn lão phu tử trúng độc bỏ mình thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Phu tử là sư phụ của Sở cô nương, Sở cô nương lại có ân với thần thiếp cho nên thiếp mới đến đây tế bái.”
“Cái gì? Triệt nhi từng trúng độc? Là chuyện khi nào?” Cảnh Đế nghe vậy kinh ngạc đứng bật dậy.
Dạ Nhai Tích cũng không ngờ tới Lăng Thường cùng Vương phu nhân lại có giao tình như vậy, nghe xong mấy lời của bà ta, trong lòng lại nảy sinh mối nghi ngờ mãnh liệt.
“Hoàng thượng…” Vương phu nhân nhẹ nhàng bước tới, dịu dàng trấn an cảm xúc của Cảnh Đế, “Chuyện xảy ra cách đây không lâu lắm, thần thiếp không muốn để hoàng thượng lo lắng nên mới không bẩm báo. Cũng may gặp được Sở cô nương nên Triệt nhi mới có thể bình an vô sự. Thần thiếp vốn cũng không biết là Triệt nhi trúng độc, là Sở cô nương nói lại mới biết.”
“Chuyện này trẫm nhất định phải tra cho rõ ràng. Trong cung sao lại có kẻ lộng hành như vậy, đầu tiên là hạ độc hoàng tử của trẫm, sau đó lại giết ân nhân của trẫm. Quá càn rỡ rồi!” Bàn tay Cảnh Đế đang đặt trên bàn lúc này đã siết lại thành nắm đấm.
“Phu nhân, lúc trước hoàng tử trúng độc có biểu hiện như thế nào? Lăng Thường có nhắc tới loại độc mà hoàng tử trúng phải không?” Dạ Nhai Tích không kìm lòng được liền cất tiếng hỏi.
Vương phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, đem sự tình phát sinh hôm đó kể lại.
“Chẳng lẽ kẻ hạ độc Triệt nhi cùng Hàn lão phu tử là cùng một người?” Cảnh Đế nghe xong chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trong Hán cung thực sự có mật thám của Hung Nô sao? “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng hy vọng là cùng một người. Nếu không làm gì có ai muốn độc hại hoàng tử cơ chứ? Chẳng lẽ là người trong hậu cung?” Vương phu nhân khẽ đặt tay lên ngực như muốn bình ổn tâm trạng, ánh mắt dâng lên chút lo âu.
Cảnh Đế hơi nhíu mày, trong mắt cũng hiện rõ sự chấn động.
Dạ Nhai Tích cảnh giác nhìn về phía Vương phu nhân. Tranh giành nơi hậu cung luôn luôn có những người thích đặt điều bịa đặt. Bởi câu nói, “Người ngoài cuộc thường sáng suốt, trong cuộc u mê” nên Dạ Nhai Tích có thể nhận thấy Vương phu nhân này chính là loại người muốn dùng kế một hòn đá trúng hai con chim, khiến Cảnh Đế nảy sinh nghi ngờ đối với người trong hậu cung.
Lúc này Thanh Tụ mới có lại phản ứng, cắn răng quỳ xuống trước mặt Cảnh Đế lần nữa, “Hoàng thượng, người nhất định có biện pháp cứu tiểu thư, phải không?”
Cảnh Đế cũng không hề trách tội Thanh Tụ thất lễ mà còn chủ động đỡ nha đầu này đứng lên, giọng nói có chút nặng nề, “Trẫm sao lại không muốn đưa Lăng Thường về cung chứ? Người của Quỷ Cốc phái có ân với Đại Hán, lại có ân với trẫm, tạm không nói đến chuyện Hàn lão phu tử cùng Dạ công tử nỗ lực tương trợ, chỉ riêng Lăng Thường thì trẫm đã nợ rất nhiều rồi. Lăng Thường đem tất cả mọi chuyện an bài ổn thỏa, cho dù sắp dấn thân vào Hung Nô cũng vẫn vì trẫm mà chỉ dẫn tương lai cho Đại Hán. Trẫm thật sự hối hận. Với bản lĩnh của Lăng Thường, nếu nàng là nam nhi nhất định sẽ là một tể tướng đại tài. Trẫm không nên cố kỵ ý kiến của các đại thần, trẫm phải giữ Lăng Thường lại mới đúng.”
“Hoàng thượng….” Dạ Nhai Tích hơi khom người, “Tâm ý của hoàng thượng tại hạ có thể hiểu được. Hoàng thượng coi trọng Lăng Thường như vậy mọi người đều biết rõ, hoàng thượng không cần tự trách. Chuyện nghĩ cách cứu Lăng Thường xin hãy giao cho tại hạ. Nếu hoàng thượng hạ lệnh xuất binh lúc này sẽ khiến triều đình trên dưới có ý kiến, nhưng tại hạ là người tự do, muốn xâm nhập Hung Nô cũng là chuyện dễ dàng.”
“Sư huynh, em cũng đi, em cũng muốn giúp sư huynh cứu tiểu thư.” Thanh Tụ nghe vậy liền vội vàng nói.
Lần này Dạ Nhai Tích cũng không ngăn cản nữa. Rời khỏi Hán cung nhất định phải mang Thanh Tụ theo, hơn nữa nha đầu này cũng có chút công phu, lúc cần thiết còn có thể giúp đỡ một tay.
Cảnh Đế nghe vậy liền lắc đầu, “Cho dù hai người đi lúc này cũng không có cơ hội gặp được Lăng Thường. Nghĩ lại thì thấy Lăng Thường vì muốn tra rõ nguyên nhân trúng độc của Hàn lão phu tử mới làm vậy. Nàng ấy là người làm việc rất ổn thỏa, ở thời điểm thích hợp sẽ liên lạc với mọi người. Nếu mạo muội đến đó, lỡ như phá hỏng kế hoạch của nàng ấy thì phải làm sao? Còn nữa, Tả hiền vương của Hung Nô cũng biết Dạ công tử. Hắn là người đưa Lăng Thường đi, công tử muốn cứu Lăng Thường nếu lỡ như chạm mặt hắn thì phải làm sao? Dù sao Hung Nô cũng không thể so với Đại Hán, hắn sẽ làm ra những chuyện gì với hai người là chuyện không ai đoán trước được. Đến lúc đó không chừng lại trở thành gánh nặng của Lăng Thường.” Nói đến đây, Cảnh Đế lại thở dài một hơi, “Mà thi hài của Hàn lão phu tử vẫn còn chưa lạnh, cho dù hai người có ý muốn đi cũng phải chờ hậu táng xong cho phu tử mới được.”
“Hoàng thượng, sư phụ là người luôn không câu nệ lễ tiết. Lão nhân gia đã từng nói đợi lúc người trăm tuổi hãy đem tro cốt của người rải lên núi, như vậy người có thể tự do tự tại một chút.” Dạ Nhai Tích cũng biết rõ nỗi băn khoăn của Cảnh Đế, cảm xúc cũng bình ổn lại đôi chút bởi ngẫm thấy lời ông ta cũng không phải không có lý.
“Được, Hàn lão phu tử có ân với trẫm, trẫm sẽ tuân theo di nguyện của phu tử.” Cảnh Đế gật đầu, đuôi lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hàn Thiền Tử qua đời khiến trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ áy náy. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với Dạ Nhai Tích, ông ta còn cực kỳ muốn xin lỗi Sở Lăng Thường.
Dạ Nhai Tích tạ ơn rồi chậm rãi lên tiếng, “Về chuyện Lăng Thường, tại hạ nhất định sẽ đi cứu. Những lo lắng của hoàng thượng tại hạ cũng đã nghĩ tới, cho nên sẽ an bài mọi chuyện thật thỏa đáng. Thanh Tụ nói không sai, Lăng Thường đã tiêu diệt mười vạn đại quân Hung Nô, muội ấy ở trong mắt người Hung Nô chính là kẻ địch đáng phải giết chết. Cho nên tại hạ quyết định xong tang lễ của sư phụ sẽ mang Thanh Tụ rời cung, chậm trễ nữa sẽ khiến mọi sự khó liệu, mong hoàng thượng thành toàn.”
“Đúng vậy, hoàng thượng, xin người ân chuẩn để Thanh Tụ cùng sư huynh rời cung.” Thanh Tụ nghẹn ngào lên tiếng.
Trên mặt Cảnh Đế hiện rõ vẻ khó xử, vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên…
“Sao hoàng thượng lại không muốn mau chóng cứu Sở cô nương ra chứ? Các vị cho dù muốn đi, cũng nhất định phải chờ cơ hội thích hợp mới được.”
Cơn gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát tràn vào trong điện. Người xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện lúc này không phải ai khác mà chính là Vương phu nhân - một người rất ít lui tới với người của Quỷ Cốc phái.
Bộ xiêm y màu tím nhạt bao lấy thân hình mỹ lệ của Vương phu nhân. Từ dáng vẻ bà ta toát lên sự điềm đạm, quyến rũ lại dịu dàng tựa cành liễu rủ, toát lên sự đoan trang cùng quý phái hơn người.
“Là phu nhân?” Cảnh Đế cũng không ngờ bà ta tới nên trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng long thể an khang, phúc thọ vạn niên.” Vương phu nhân hơi mỉm cười lên tiếng mang theo sự ôn nhu vô hạn.
Thấy trên điện còn có một nam nhân khoác trên mình bộ bạch y trắng như tuyết, ánh mắt bà ta liền trở nên ôn hòa hơn, “Vị này chắc hẳn là Dạ Nhai Tích quân sư danh tiếng lẫy lừng rồi. Phong độ cùng diện mạo quả nhiên bất phàm!”
“Phu nhân khen vậy thực không dám nhận!” Dạ Nhai Tích kín đáo thầm đánh giá bà ta một chút. Tuy không có được bản lĩnh thông hiểu số mệnh như sư muội mình nhưng Dạ Nhai Tích cũng nhận ra Vương phu nhân này không phải kẻ tầm thường.
So với các nữ nhân khác ở hậu cung, bà ta rõ ràng được hoàng đế yêu thích hơn so với Bạc hoàng hậu. So với Lật phi, bà ta lại càng tao nhã, biết lễ nghi, trên mặt không có chút vẻ cao ngạo, càng không tỏ ra nông cạn như những nữ nhân bình thường. Trí tuệ của bà ta ẩn dấu ở trong đôi mắt, chỉ thông qua từng cử chỉ điệu bộ mới có thể nhận thấy.
“Sao phu nhân lại đột ngột đến Dưỡng Tâm điện như vậy?” Cảnh Đế không khỏi tò mò hỏi.
Vương phu nhân hơi chớp mắt, than nhẹ một tiếng, “Thần thiếp tuy rằng ít lui tới với người của Quỷ Cốc phía, nhưng bởi có một lần Triệt nhi trúng độc suýt mất mạng, may được Sở cô nương ra tay cứu giúp mà chưa có cơ hội báo đáp. Nay lại nghe thấy chuyện Hàn lão phu tử trúng độc bỏ mình thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Phu tử là sư phụ của Sở cô nương, Sở cô nương lại có ân với thần thiếp cho nên thiếp mới đến đây tế bái.”
“Cái gì? Triệt nhi từng trúng độc? Là chuyện khi nào?” Cảnh Đế nghe vậy kinh ngạc đứng bật dậy.
Dạ Nhai Tích cũng không ngờ tới Lăng Thường cùng Vương phu nhân lại có giao tình như vậy, nghe xong mấy lời của bà ta, trong lòng lại nảy sinh mối nghi ngờ mãnh liệt.
“Hoàng thượng…” Vương phu nhân nhẹ nhàng bước tới, dịu dàng trấn an cảm xúc của Cảnh Đế, “Chuyện xảy ra cách đây không lâu lắm, thần thiếp không muốn để hoàng thượng lo lắng nên mới không bẩm báo. Cũng may gặp được Sở cô nương nên Triệt nhi mới có thể bình an vô sự. Thần thiếp vốn cũng không biết là Triệt nhi trúng độc, là Sở cô nương nói lại mới biết.”
“Chuyện này trẫm nhất định phải tra cho rõ ràng. Trong cung sao lại có kẻ lộng hành như vậy, đầu tiên là hạ độc hoàng tử của trẫm, sau đó lại giết ân nhân của trẫm. Quá càn rỡ rồi!” Bàn tay Cảnh Đế đang đặt trên bàn lúc này đã siết lại thành nắm đấm.
“Phu nhân, lúc trước hoàng tử trúng độc có biểu hiện như thế nào? Lăng Thường có nhắc tới loại độc mà hoàng tử trúng phải không?” Dạ Nhai Tích không kìm lòng được liền cất tiếng hỏi.
Vương phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, đem sự tình phát sinh hôm đó kể lại.
“Chẳng lẽ kẻ hạ độc Triệt nhi cùng Hàn lão phu tử là cùng một người?” Cảnh Đế nghe xong chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trong Hán cung thực sự có mật thám của Hung Nô sao? “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng hy vọng là cùng một người. Nếu không làm gì có ai muốn độc hại hoàng tử cơ chứ? Chẳng lẽ là người trong hậu cung?” Vương phu nhân khẽ đặt tay lên ngực như muốn bình ổn tâm trạng, ánh mắt dâng lên chút lo âu.
Cảnh Đế hơi nhíu mày, trong mắt cũng hiện rõ sự chấn động.
Dạ Nhai Tích cảnh giác nhìn về phía Vương phu nhân. Tranh giành nơi hậu cung luôn luôn có những người thích đặt điều bịa đặt. Bởi câu nói, “Người ngoài cuộc thường sáng suốt, trong cuộc u mê” nên Dạ Nhai Tích có thể nhận thấy Vương phu nhân này chính là loại người muốn dùng kế một hòn đá trúng hai con chim, khiến Cảnh Đế nảy sinh nghi ngờ đối với người trong hậu cung.
Danh sách chương