Sáng sớm hôm sau, tửu phường của Vương Nguyên Bảo đưa tới năm trăm thùng rượu nho Cao Xương thượng hạng khiến quán rượu Nhã Sĩ Cư lập tức trở nên náo nhiệt. Lý Tuyền và tiểu nhị bận rộn vận chuyển hàng hóa, Lý Trân và Tửu Chí bụng làm dạ chịu gia nhập trong đội ngũ vận chuyển.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đầu đội bình khăn xuất hiện trước quán trước, đang khoanh tay đánh giá bảng hiệu của quán.
Vừa lúc Tửu Chí từ bên trong đi ra, y cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, liền tiến lên hỏi:
- Vị tiên sinh này, hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải? Người đàn ông khẽ mỉm cười:
- Chúng ta đương nhiên đã gặp rồi, thanh chủy thủ kia Tửu lão đệ dùng quen chưa?
- Hoá ra là ngươi. . . .
Tửu Chí cả kinh nhảy dựng lên, xoay người như một trận gió chạy vào quán rượu, hô lớn:
- Lão Lý, cứu tinh của chúng ta đến rồi!
Người đàn ông trung niên này chính là Cao Diên Phúc. Vài ngày trước ông ta tham dự trù bị lễ mừng sinh nhật Hoàng đế, bận rộn vô cùng, hôm nay mới rảnh một chút tới gặp Lý Trân.
Lúc này, Lý Trân bước nhanh từ trong quán rượu ra, nhìn thấy Cao Diên Phúc, hắn không kìm nén được sự kích động trong lòng, tiến lên khom mình thi lễ:
- Vãn bối tham kiến Cao phủ quân!
- Quả nhiên ngươi đã đến Lạc Dương rồi!
Cao phủ quân gật đầu cười.
- Mời Phủ quân vào trong quán ngồi.
Lý Trân vội vàng mời Cao Diên Phúc vào quán rượu. Hai ngày nay Lý Tuyền nhìn đệ đệ có bạn bè ùn ùn kéo đến đã quen rồi.
Nàng đang bận tháo rượu, cũng không có thời gian đi tiếp đón khác của đệ đệ. Người giúp việc của nàng thật sự không đủ, liền kéo lại Tửu Chí:
- Mập à, đệ cũng đừng đi nữa, nhanh giúp đại tỷ tháo rượu!
Tửu Chí bất đắc dĩ phải tiếp tục khiêng thùng rượu đưa đi hầm rượu. Lý Trân mời Cao Diên Phúc đến hậu đường ngồi xuống, rót cho ông ta một chén trà nóng:
- Tôi nghe Cao tiểu đệ nói, lúc này Phủ quân bề bộn nhiều việc.
- Tham dự lễ mừng dự bị ngày sinh của Thánh thượng, so với bình thường thì bận hơn chút.
Cao Diên Phúc đánh giá quán rượu một chút, lại hỏi:
- Đây là cửa hàng của ngươi à?
- Là cửa hàng của đại tỷ tôi. Tỷ ấy cũng vừa mới mua được.
- Ta nói rồi, hôm trước ngươi vừa đến Lạc Dương, sao mà mở cửa hàng chứ.
Hai người hàn huyên hai câu, Cao Diên Phúc có việc phải về, liền trầm ngâm một chút nói:
- Ta nghe Cao lực sĩ nói đến chuyện của ngươi, ngày hôm qua vừa lúc ta gặp được Ngụy vương, liền nói chuyện này với y.
Trong lòng Lý Trân rất khẩn trương, chuyện này quan hệ đến tiền đồ vận mệnh của hắn. Giờ tất cả hy vọng của hắn đều ký thác trên người của Cao Diên Phúc rồi.
Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Cũng không cần khẩn trương như vậy, sự việc tuy rằng không thể giải quyết ngay, nhưng ít ra cũng sẽ không chuyển biến xấu nữa.
- Ông ta nói thế nào?
Lý Trân hỏi.
- Ngụy vương đã đáp ứng quan phủ hủy bỏ bản án, tuy nhiên cái chết của Võ Thuận, y vẫn muốn một câu trả lời rõ ràng.
Lý Trân lập tức dài thở phào nhẹ nhõm. Quan phủ hủy bỏ bản án, trong sạch của hắn rốt cục được bảo vệ mới là đặc biệt quan trọng.
Nếu hắn có bản ghi chép phạm tội của quan phủ, vậy thì các loại tiền đồ võ cử...sẽ tan thành bọt nước. Triều đình tuyệt đối không dùng người từng có ghi chép phạm tội.
- Ông ta muốn câu trả lời như nào?
Lý Trân lại hỏi.
- Ta nghe Lực Sĩ nói, chưa rõ thân phận người giết Võ Thuận, ngươi cũng không động thủ, đúng không?
- Đúng là như thế!
- Ý của Ngụy Vương là, nếu người không phải do ngươi giết, vậy ngươi phải tìm ra hung phạm, giao chứng cứ cho y, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu không, y chỉ có thể rằng Võ Thuận là ngươi giết, ngươi hiểu được ý tứ của ta không?
Lý Trân yên lặng gật đầu, nói cách khác, chuyện này không truy cứu trước mặt quan phủ, mà là đang lén giải quyết, nhưng bảo hắn đi đâu tìm hung thủ thật sự giết Võ Thuận đây?
Lý Trân lại nghĩ tới Địch Yến, chẳng lẽ còn phải tìm được người thần bí kia sao?
Cao Diên Phúc vừa cười nói:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tuy rằng Võ Thừa Tự không chịu nhả ra, nhưng hắn dù sao cấp cho cũng nể mặt ta, chỉ cần có thời gian sẽ từ từ tìm được.
- Đa tạ Cao phủ quân đã giải quyết phiền toái lớn này cho vãn bối.
Trong lòng Lý Trân cảm kích, Cao Diên Phúc giúp hắn hủy bỏ bản án, này quan phủ, đây đã là một ân tình lớn, hắn không thể yêu cầu xa vời nhiều hơn.
Lúc này, Cao Diên Phúc đứng lên nói:
- Ta còn phải về cung, sẽ đến thăm ngươi sau. Có khó khăn gì cứ đến quý phủ tìm Lực Sĩ, hắn sẽ tận lực trợ giúp ngươi.
- Đa tạ phủ quân quan tâm!
Lý Trân tiễn Cao Diên Phúc ra quán rượu, lúc này một chiếc xe ngựa chạy đến, Cao Diên Phúc lên xe ngựa, cười với Lý Trân. Xe ngựa khởi động, nhanh chóng rời quán rượu.
Lúc này, Tửu Chí chạy lên trước, vội hỏi:
- Thế nào rồi?
- Võ Thừa Tự đáp ứng rút vụ án rồi.
Tửu Chí kích động đến nỗi kêu to, nhảy múa tại chỗ. Như vậy, cha mẹ y cũng sẽ không bị vụ án này liên lụy rồi.
Lý Trân lại thầm cười khổ, tuy rằng quan phủ rút án, nhưng nếu không tìm được hung phạm, Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao!
... . .
Hoàng thành Thái Sơ cung, Đại Đường Hoàng đế Võ Tắc Thiên đang ngồi trong điện Trinh Quán dùng bữa tối.
Trải qua vô số mưa gió Võ Tắc Thiên đã tới tuổi thất tuần, nhưng bà có thuật dưỡng nhan, tuy rằng tóc bạc nhiều nhưng làn da lại non mềm như thiếu nữ, khóe mắt không hề có nếp nhăn nào, hai gò mà tròn trịa xinh đẹp tuyệt trần.
Võ Tắc Thiên mặc long bào cửu chương màu vàng, đầu đội Phù dung quan tơ vàng. Bà vừa dùng bữa, vừa chuyên tâm nghe Nữ Xá Nhân Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo.
Thượng Quan Uyển Nhi năm nay ước ba mươi tuổi, thanh tú xinh đẹp, tính cách dịu dàng trí tuệ. Nàng là nội quan trong cung, nắm giữ quyền Chế cao của Võ Tắc Thiên, quyền thế rất lớn, được bách quan xưng là Nội Xá Nhân, cũng được xưng là Cân Quắc Tể tướng.
- Lương Vương dâng tấu, nguyện dẫn Tứ Di thủ lĩnh lấy đồng thiết đúc Thiên Khu, dựng ở ngoài Đoan Môn, ca tụng công đức của bệ hạ. Nhóm Tướng quốc Nghị Sự đường đều đã thông quá, Tô Tướng quốc và Lý Tướng quốc xin bệ hạ an bài sớm để kịp.
Võ Tắc Thiên khẽ uống một ngụm rượu nho mầu sáng đậm rực rỡ, buông chén ngọc, hỏi:
- Địch Nhân Kiệt nói như thế nào?
- Ông ta nói chỉ sợ đồng trong kinh không đủ.
Võ Tắc Thiên mỉm cười,:
- Y sợ hao tài tốn của thì có.
Dừng một chút, Võ Tắc Thiên lại hỏi:
- Vậy khanh nghĩ sao?
Thượng Quan Uyển Nhi khom người thi lễ:
- Bệ hạ, Thiên Đường chưa xây xong, lại xây dựng Thiên Khu, Uyển nhi chỉ sợ nhân viên hoàng cung hỗn tạp, bất lợi đối với an toàn trong cung. Uyển nhi đề nghị trước tiên xây dựng xong Thiên Đường, rồi hẵng xây dựng cải tạo Thiên Khu.
Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút nói:
- Việc này không vội định luận, đợi trẫm nghĩ kỹ rồi quyết định sau.
- Uyển nhi tuân chỉ!
Lúc này, thị nữ thân cận của Võ Tắc Thiên Vi Đoàn Nhi tiến lên hành lễ nói:
- Bệ hạ, Địch tướng quốc đến hiến thọ lễ, là Kinh Phật thủ thư của Âu Dương Tuân.
Vi Đoàn Nhi là tỳ nữ thân cận của Võ Tắc Thiên, tuổi chừng 25~26 tuổi, thông minh mỹ mạo, cực kỳ lanh lợi, hơn nữa am hiểu sâu cuộc sống và thói quen của Võ Tắc Thiên, rất được Võ Tắc Thiên sủng ái, cũng cho nàng quyền lực thật to, nàng thậm chí có thể tiến vào tấu sự trong lúc Võ Tắc Thiên đang bàn quốc sự.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu cười nói:
- Địch Nhân Kiệt có tâm rồi, tháng trước trẫm nói với y, muốn nhìn bút tích thực của Âu Dương Tuân, không ngờ y ghi nhớ trong lòng. Không tệ, trình lên cho trẫm.
Một lát, một gã hoạn quan ôm một hộp ngọc chậm rãi tiến lên. Trong hộp ngọc đúng là Kinh Kim Cương Âu Dương Tuân tự viết, được Địch Nhân Kiệt cho rằng thọ lễ, hiến cho Võ Tắc Thiên.
Ngày sinh của Võ Tắc Thiên chính thức là ngày mười bảy tháng hai, nhưng từ năm ngoái khi qua tuổi bảy mươi, bà cảm nhận sâu sắc mình đã qua thất tuần, liền hạ chiếu ngày mười bảy tháng chín hàng năm làm ngày sinh của mình, định là ngày Di Lặc chuyển thế.
Còn không đến một tháng nữa là đến ngày sinh nhật của bà rồi, bách quan cũng đã bận rộn công việc chuẩn bị lễ mừng ngày sinh mới của Thánh thượng.
Võ Tắc Thiên cực kỳ yêu thích Khải thư của Âu Dương Tuân, bà đang định với tay lấy quyển trục, Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Là Phật lễ, sao bệ hạ không cho cao tăng tụng niệm trước rồi hẵng xem ạ?
Một câu nhắc nhở Võ Tắc Thiên. Bà mê tin Phật pháp, bất luận là vật của Phật gia, nhất định phải được cao tăng tụng niệm xong mới chuyển giao đến trong tay bà. Vừa rồi bà nghĩ đến bút tích thực của Âu Dương Tuân, lại quên mất đây là kinh Kim Cương.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, cười nói với Vi Đoàn Nhi:
- May mà Uyển nhi nhắc nhở ta, vừa lúc Vân Tuyên đại sư đang ở Minh Đường làm Phật sự, Đoàn Nhi đưa đến để y niệm tụng đi.
- Nô tì tuân chỉ!
Đoàn Nhi xoay người đi, nhưng trong khoảnh khắc quay người, ánh mắt nàng sắc bén lườm Thượng Quan Uyển Nhi một cái, Thượng Quan Uyển Nhi cũng lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Vi Đoàn Nhi mang theo hoạn quan đi rồi, Võ Tắc Thiên uống một ngụm rượu, lại nói:
- Khanh tiếp tục!
- Vâng!
Thượng Quan Uyển Nhi lại mở một tấu chương khác, nói:
- Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng dâng tấu đề nghị, quan viên cửu phẩm trở lên mỗi người quyên hai tháng bổng lộc chúc thọ cho bệ hạ...
- Cái này không ổn.
Võ Tắc Thiên đã cắt ngang lời nàng:
- Quan viên phẩm thấp bổng lộc thấp kém, nuôi gia đình tương đối khó khăn, dâng hai tháng bổng lộc thì càng khiến gia cảnh của họ nghèo khó hơn, chỉ sợ sau lưng oán hận cho trẫm, đề nghị này bác bỏ, không đáng tiếp thu!
- Uyển nhi tuân chỉ!
Đang nói, chỉ thấy một gã hoạn quan nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hô lớn:
- Bệ hạ, đã xảy ra chuyện!
Võ Tắc Thiên sầm mặt, trách mắng:
- Kích động cái gì, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
- Bệ hạ!
Hoạn quan run rẩy nói:
- Vân Tuyên Đại sư ở Minh Đường đang làm việc thì xảy ra chuyện, tính mạng...bị đe dọa!
Võ Tắc Thiên cả kinh, Vân Tuyên là cao tăng đắc đạo chùa Bạch Mã, ở hoàng cung gặp chuyện không may, đây cũng không phải là việc nhỏ. Bà lập tức ra lệnh:
- Bãi giá, đi Minh Đường!
Mười mấy tên hoạn quan cường tráng dẫn người vội vàng tới Minh Đường. Minh Đường là một tòa Viên tháp cao hơn hai mươi trượng, đỉnh tháp làm Đồ Kim Cửu Long phủng phượng, khí thế hùng vĩ, do nội sủng Tiết Hoài Nghĩa của Võ Tắc Thiên toàn quyền phụ trách xây dựng cải tạo.
Nhưng Võ Tắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, lại lệnh Tiết Hoài Nghĩa ở ngoài mặt bắc Minh Đường xây dựng cải tạo Thiên Đường cao hơn năm mươi trượng, cũng đặt tượng lớn Di Lặc kẹp ở giữa, chỉ một móng tay đã chứa được hơn mười người, hao tổn rất nhiều của cải, sau khi đúc thành ngân khố quốc gia trống rỗng, Thiên Đường chỉ còn nửa năm nữa là sẽ hoàn công.
Mấy ngày nay, cao tăng chùa Bạch Mã Vân Tuyên mang theo mấy chục đệ tử làm Phật sự Di Lặc đại tượng trong Thiên Đường, không ngờ họa từ trên trời giáng xuống.
Vân Tuyên vừa mới chuẩn bị niệm tụng kinh Kim Cương cho Võ Tắc Thiên thì chợt cả người đau nhức khiến y kêu thảm một tiếng, nháy mắt mất mạng, thân thể dần dần biến thành màu vàng, rất nhanh đã cứng ngắc như đá.
Đám đệ tử của y và những hoạn quan chung quanh đều sợ hãi tránh xa, không dám tới gần. Lúc này, có thị vệ hô lớn một tiếng:
- Thánh thần Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!
Người bốn phía quỳ xuống. Võ Tắc Thiên từ trên liễn chậm rãi đi xuống. Bà nhìn Vân Tuyền nằm trên đất, chỉ thấy cả người y vàng óng ánh, đầu ngửa ra sau, xem ra đã chết rồi. Trong thâm tâm bà giật mình, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vi Đoàn Nhi khóc tiến lên bẩm báo:
- Nô tì phụng bệ hạ lệnh, lấy kinh Kim Cương giao cho Vân Tuyên đạ sự niệm tụng, nào ngờ ông ta niệm tụng chưa được hai câu thì ngã xuống, nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra?
Võ Tắc Thiên giận dữ, ra lệnh:
- Đem trình kinh Phật lên cho trẫm xem!
Một gã hoạn quan tiến lên, nơm nớp lo sợ nhặt kinh Phật, đặt nó vào trong hộp ngọc, ôm lấy bước tới.
Nhưng gã còn chưa đi được hai bước đã kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất, hộp ngọc trong người rơi ra, kinh Phật cũng rơi theo. Hoạn quan giơ hai tay lên, đau đớn vô cùng. Một lát, cả người gã cũng biến thành màu vàng, mất mạng tại chỗ.
Tứ Chu thị vệ xôn xao, vô số ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chú Kinh Phật trên đất. Tất cả mọi người đều hiểu, trên Kinh Phật có bôi kịch độc, dính vào là mất mạng.
Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên bắt đầu tấu nói:
- Bệ hạ, kinh Phật là Địch Nhân Kiệt sở hiến, ông ta là hiềm nghi thích sát hoàng thượng lớn nhất.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên cực kỳ âm trầm, trong mắt lóe ra lửa giận, sau một lúc lâu, bà mới lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đầu đội bình khăn xuất hiện trước quán trước, đang khoanh tay đánh giá bảng hiệu của quán.
Vừa lúc Tửu Chí từ bên trong đi ra, y cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, liền tiến lên hỏi:
- Vị tiên sinh này, hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải? Người đàn ông khẽ mỉm cười:
- Chúng ta đương nhiên đã gặp rồi, thanh chủy thủ kia Tửu lão đệ dùng quen chưa?
- Hoá ra là ngươi. . . .
Tửu Chí cả kinh nhảy dựng lên, xoay người như một trận gió chạy vào quán rượu, hô lớn:
- Lão Lý, cứu tinh của chúng ta đến rồi!
Người đàn ông trung niên này chính là Cao Diên Phúc. Vài ngày trước ông ta tham dự trù bị lễ mừng sinh nhật Hoàng đế, bận rộn vô cùng, hôm nay mới rảnh một chút tới gặp Lý Trân.
Lúc này, Lý Trân bước nhanh từ trong quán rượu ra, nhìn thấy Cao Diên Phúc, hắn không kìm nén được sự kích động trong lòng, tiến lên khom mình thi lễ:
- Vãn bối tham kiến Cao phủ quân!
- Quả nhiên ngươi đã đến Lạc Dương rồi!
Cao phủ quân gật đầu cười.
- Mời Phủ quân vào trong quán ngồi.
Lý Trân vội vàng mời Cao Diên Phúc vào quán rượu. Hai ngày nay Lý Tuyền nhìn đệ đệ có bạn bè ùn ùn kéo đến đã quen rồi.
Nàng đang bận tháo rượu, cũng không có thời gian đi tiếp đón khác của đệ đệ. Người giúp việc của nàng thật sự không đủ, liền kéo lại Tửu Chí:
- Mập à, đệ cũng đừng đi nữa, nhanh giúp đại tỷ tháo rượu!
Tửu Chí bất đắc dĩ phải tiếp tục khiêng thùng rượu đưa đi hầm rượu. Lý Trân mời Cao Diên Phúc đến hậu đường ngồi xuống, rót cho ông ta một chén trà nóng:
- Tôi nghe Cao tiểu đệ nói, lúc này Phủ quân bề bộn nhiều việc.
- Tham dự lễ mừng dự bị ngày sinh của Thánh thượng, so với bình thường thì bận hơn chút.
Cao Diên Phúc đánh giá quán rượu một chút, lại hỏi:
- Đây là cửa hàng của ngươi à?
- Là cửa hàng của đại tỷ tôi. Tỷ ấy cũng vừa mới mua được.
- Ta nói rồi, hôm trước ngươi vừa đến Lạc Dương, sao mà mở cửa hàng chứ.
Hai người hàn huyên hai câu, Cao Diên Phúc có việc phải về, liền trầm ngâm một chút nói:
- Ta nghe Cao lực sĩ nói đến chuyện của ngươi, ngày hôm qua vừa lúc ta gặp được Ngụy vương, liền nói chuyện này với y.
Trong lòng Lý Trân rất khẩn trương, chuyện này quan hệ đến tiền đồ vận mệnh của hắn. Giờ tất cả hy vọng của hắn đều ký thác trên người của Cao Diên Phúc rồi.
Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Cũng không cần khẩn trương như vậy, sự việc tuy rằng không thể giải quyết ngay, nhưng ít ra cũng sẽ không chuyển biến xấu nữa.
- Ông ta nói thế nào?
Lý Trân hỏi.
- Ngụy vương đã đáp ứng quan phủ hủy bỏ bản án, tuy nhiên cái chết của Võ Thuận, y vẫn muốn một câu trả lời rõ ràng.
Lý Trân lập tức dài thở phào nhẹ nhõm. Quan phủ hủy bỏ bản án, trong sạch của hắn rốt cục được bảo vệ mới là đặc biệt quan trọng.
Nếu hắn có bản ghi chép phạm tội của quan phủ, vậy thì các loại tiền đồ võ cử...sẽ tan thành bọt nước. Triều đình tuyệt đối không dùng người từng có ghi chép phạm tội.
- Ông ta muốn câu trả lời như nào?
Lý Trân lại hỏi.
- Ta nghe Lực Sĩ nói, chưa rõ thân phận người giết Võ Thuận, ngươi cũng không động thủ, đúng không?
- Đúng là như thế!
- Ý của Ngụy Vương là, nếu người không phải do ngươi giết, vậy ngươi phải tìm ra hung phạm, giao chứng cứ cho y, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu không, y chỉ có thể rằng Võ Thuận là ngươi giết, ngươi hiểu được ý tứ của ta không?
Lý Trân yên lặng gật đầu, nói cách khác, chuyện này không truy cứu trước mặt quan phủ, mà là đang lén giải quyết, nhưng bảo hắn đi đâu tìm hung thủ thật sự giết Võ Thuận đây?
Lý Trân lại nghĩ tới Địch Yến, chẳng lẽ còn phải tìm được người thần bí kia sao?
Cao Diên Phúc vừa cười nói:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tuy rằng Võ Thừa Tự không chịu nhả ra, nhưng hắn dù sao cấp cho cũng nể mặt ta, chỉ cần có thời gian sẽ từ từ tìm được.
- Đa tạ Cao phủ quân đã giải quyết phiền toái lớn này cho vãn bối.
Trong lòng Lý Trân cảm kích, Cao Diên Phúc giúp hắn hủy bỏ bản án, này quan phủ, đây đã là một ân tình lớn, hắn không thể yêu cầu xa vời nhiều hơn.
Lúc này, Cao Diên Phúc đứng lên nói:
- Ta còn phải về cung, sẽ đến thăm ngươi sau. Có khó khăn gì cứ đến quý phủ tìm Lực Sĩ, hắn sẽ tận lực trợ giúp ngươi.
- Đa tạ phủ quân quan tâm!
Lý Trân tiễn Cao Diên Phúc ra quán rượu, lúc này một chiếc xe ngựa chạy đến, Cao Diên Phúc lên xe ngựa, cười với Lý Trân. Xe ngựa khởi động, nhanh chóng rời quán rượu.
Lúc này, Tửu Chí chạy lên trước, vội hỏi:
- Thế nào rồi?
- Võ Thừa Tự đáp ứng rút vụ án rồi.
Tửu Chí kích động đến nỗi kêu to, nhảy múa tại chỗ. Như vậy, cha mẹ y cũng sẽ không bị vụ án này liên lụy rồi.
Lý Trân lại thầm cười khổ, tuy rằng quan phủ rút án, nhưng nếu không tìm được hung phạm, Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao!
... . .
Hoàng thành Thái Sơ cung, Đại Đường Hoàng đế Võ Tắc Thiên đang ngồi trong điện Trinh Quán dùng bữa tối.
Trải qua vô số mưa gió Võ Tắc Thiên đã tới tuổi thất tuần, nhưng bà có thuật dưỡng nhan, tuy rằng tóc bạc nhiều nhưng làn da lại non mềm như thiếu nữ, khóe mắt không hề có nếp nhăn nào, hai gò mà tròn trịa xinh đẹp tuyệt trần.
Võ Tắc Thiên mặc long bào cửu chương màu vàng, đầu đội Phù dung quan tơ vàng. Bà vừa dùng bữa, vừa chuyên tâm nghe Nữ Xá Nhân Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo.
Thượng Quan Uyển Nhi năm nay ước ba mươi tuổi, thanh tú xinh đẹp, tính cách dịu dàng trí tuệ. Nàng là nội quan trong cung, nắm giữ quyền Chế cao của Võ Tắc Thiên, quyền thế rất lớn, được bách quan xưng là Nội Xá Nhân, cũng được xưng là Cân Quắc Tể tướng.
- Lương Vương dâng tấu, nguyện dẫn Tứ Di thủ lĩnh lấy đồng thiết đúc Thiên Khu, dựng ở ngoài Đoan Môn, ca tụng công đức của bệ hạ. Nhóm Tướng quốc Nghị Sự đường đều đã thông quá, Tô Tướng quốc và Lý Tướng quốc xin bệ hạ an bài sớm để kịp.
Võ Tắc Thiên khẽ uống một ngụm rượu nho mầu sáng đậm rực rỡ, buông chén ngọc, hỏi:
- Địch Nhân Kiệt nói như thế nào?
- Ông ta nói chỉ sợ đồng trong kinh không đủ.
Võ Tắc Thiên mỉm cười,:
- Y sợ hao tài tốn của thì có.
Dừng một chút, Võ Tắc Thiên lại hỏi:
- Vậy khanh nghĩ sao?
Thượng Quan Uyển Nhi khom người thi lễ:
- Bệ hạ, Thiên Đường chưa xây xong, lại xây dựng Thiên Khu, Uyển nhi chỉ sợ nhân viên hoàng cung hỗn tạp, bất lợi đối với an toàn trong cung. Uyển nhi đề nghị trước tiên xây dựng xong Thiên Đường, rồi hẵng xây dựng cải tạo Thiên Khu.
Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút nói:
- Việc này không vội định luận, đợi trẫm nghĩ kỹ rồi quyết định sau.
- Uyển nhi tuân chỉ!
Lúc này, thị nữ thân cận của Võ Tắc Thiên Vi Đoàn Nhi tiến lên hành lễ nói:
- Bệ hạ, Địch tướng quốc đến hiến thọ lễ, là Kinh Phật thủ thư của Âu Dương Tuân.
Vi Đoàn Nhi là tỳ nữ thân cận của Võ Tắc Thiên, tuổi chừng 25~26 tuổi, thông minh mỹ mạo, cực kỳ lanh lợi, hơn nữa am hiểu sâu cuộc sống và thói quen của Võ Tắc Thiên, rất được Võ Tắc Thiên sủng ái, cũng cho nàng quyền lực thật to, nàng thậm chí có thể tiến vào tấu sự trong lúc Võ Tắc Thiên đang bàn quốc sự.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu cười nói:
- Địch Nhân Kiệt có tâm rồi, tháng trước trẫm nói với y, muốn nhìn bút tích thực của Âu Dương Tuân, không ngờ y ghi nhớ trong lòng. Không tệ, trình lên cho trẫm.
Một lát, một gã hoạn quan ôm một hộp ngọc chậm rãi tiến lên. Trong hộp ngọc đúng là Kinh Kim Cương Âu Dương Tuân tự viết, được Địch Nhân Kiệt cho rằng thọ lễ, hiến cho Võ Tắc Thiên.
Ngày sinh của Võ Tắc Thiên chính thức là ngày mười bảy tháng hai, nhưng từ năm ngoái khi qua tuổi bảy mươi, bà cảm nhận sâu sắc mình đã qua thất tuần, liền hạ chiếu ngày mười bảy tháng chín hàng năm làm ngày sinh của mình, định là ngày Di Lặc chuyển thế.
Còn không đến một tháng nữa là đến ngày sinh nhật của bà rồi, bách quan cũng đã bận rộn công việc chuẩn bị lễ mừng ngày sinh mới của Thánh thượng.
Võ Tắc Thiên cực kỳ yêu thích Khải thư của Âu Dương Tuân, bà đang định với tay lấy quyển trục, Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Là Phật lễ, sao bệ hạ không cho cao tăng tụng niệm trước rồi hẵng xem ạ?
Một câu nhắc nhở Võ Tắc Thiên. Bà mê tin Phật pháp, bất luận là vật của Phật gia, nhất định phải được cao tăng tụng niệm xong mới chuyển giao đến trong tay bà. Vừa rồi bà nghĩ đến bút tích thực của Âu Dương Tuân, lại quên mất đây là kinh Kim Cương.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, cười nói với Vi Đoàn Nhi:
- May mà Uyển nhi nhắc nhở ta, vừa lúc Vân Tuyên đại sư đang ở Minh Đường làm Phật sự, Đoàn Nhi đưa đến để y niệm tụng đi.
- Nô tì tuân chỉ!
Đoàn Nhi xoay người đi, nhưng trong khoảnh khắc quay người, ánh mắt nàng sắc bén lườm Thượng Quan Uyển Nhi một cái, Thượng Quan Uyển Nhi cũng lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Vi Đoàn Nhi mang theo hoạn quan đi rồi, Võ Tắc Thiên uống một ngụm rượu, lại nói:
- Khanh tiếp tục!
- Vâng!
Thượng Quan Uyển Nhi lại mở một tấu chương khác, nói:
- Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng dâng tấu đề nghị, quan viên cửu phẩm trở lên mỗi người quyên hai tháng bổng lộc chúc thọ cho bệ hạ...
- Cái này không ổn.
Võ Tắc Thiên đã cắt ngang lời nàng:
- Quan viên phẩm thấp bổng lộc thấp kém, nuôi gia đình tương đối khó khăn, dâng hai tháng bổng lộc thì càng khiến gia cảnh của họ nghèo khó hơn, chỉ sợ sau lưng oán hận cho trẫm, đề nghị này bác bỏ, không đáng tiếp thu!
- Uyển nhi tuân chỉ!
Đang nói, chỉ thấy một gã hoạn quan nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hô lớn:
- Bệ hạ, đã xảy ra chuyện!
Võ Tắc Thiên sầm mặt, trách mắng:
- Kích động cái gì, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
- Bệ hạ!
Hoạn quan run rẩy nói:
- Vân Tuyên Đại sư ở Minh Đường đang làm việc thì xảy ra chuyện, tính mạng...bị đe dọa!
Võ Tắc Thiên cả kinh, Vân Tuyên là cao tăng đắc đạo chùa Bạch Mã, ở hoàng cung gặp chuyện không may, đây cũng không phải là việc nhỏ. Bà lập tức ra lệnh:
- Bãi giá, đi Minh Đường!
Mười mấy tên hoạn quan cường tráng dẫn người vội vàng tới Minh Đường. Minh Đường là một tòa Viên tháp cao hơn hai mươi trượng, đỉnh tháp làm Đồ Kim Cửu Long phủng phượng, khí thế hùng vĩ, do nội sủng Tiết Hoài Nghĩa của Võ Tắc Thiên toàn quyền phụ trách xây dựng cải tạo.
Nhưng Võ Tắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, lại lệnh Tiết Hoài Nghĩa ở ngoài mặt bắc Minh Đường xây dựng cải tạo Thiên Đường cao hơn năm mươi trượng, cũng đặt tượng lớn Di Lặc kẹp ở giữa, chỉ một móng tay đã chứa được hơn mười người, hao tổn rất nhiều của cải, sau khi đúc thành ngân khố quốc gia trống rỗng, Thiên Đường chỉ còn nửa năm nữa là sẽ hoàn công.
Mấy ngày nay, cao tăng chùa Bạch Mã Vân Tuyên mang theo mấy chục đệ tử làm Phật sự Di Lặc đại tượng trong Thiên Đường, không ngờ họa từ trên trời giáng xuống.
Vân Tuyên vừa mới chuẩn bị niệm tụng kinh Kim Cương cho Võ Tắc Thiên thì chợt cả người đau nhức khiến y kêu thảm một tiếng, nháy mắt mất mạng, thân thể dần dần biến thành màu vàng, rất nhanh đã cứng ngắc như đá.
Đám đệ tử của y và những hoạn quan chung quanh đều sợ hãi tránh xa, không dám tới gần. Lúc này, có thị vệ hô lớn một tiếng:
- Thánh thần Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!
Người bốn phía quỳ xuống. Võ Tắc Thiên từ trên liễn chậm rãi đi xuống. Bà nhìn Vân Tuyền nằm trên đất, chỉ thấy cả người y vàng óng ánh, đầu ngửa ra sau, xem ra đã chết rồi. Trong thâm tâm bà giật mình, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vi Đoàn Nhi khóc tiến lên bẩm báo:
- Nô tì phụng bệ hạ lệnh, lấy kinh Kim Cương giao cho Vân Tuyên đạ sự niệm tụng, nào ngờ ông ta niệm tụng chưa được hai câu thì ngã xuống, nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra?
Võ Tắc Thiên giận dữ, ra lệnh:
- Đem trình kinh Phật lên cho trẫm xem!
Một gã hoạn quan tiến lên, nơm nớp lo sợ nhặt kinh Phật, đặt nó vào trong hộp ngọc, ôm lấy bước tới.
Nhưng gã còn chưa đi được hai bước đã kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất, hộp ngọc trong người rơi ra, kinh Phật cũng rơi theo. Hoạn quan giơ hai tay lên, đau đớn vô cùng. Một lát, cả người gã cũng biến thành màu vàng, mất mạng tại chỗ.
Tứ Chu thị vệ xôn xao, vô số ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chú Kinh Phật trên đất. Tất cả mọi người đều hiểu, trên Kinh Phật có bôi kịch độc, dính vào là mất mạng.
Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên bắt đầu tấu nói:
- Bệ hạ, kinh Phật là Địch Nhân Kiệt sở hiến, ông ta là hiềm nghi thích sát hoàng thượng lớn nhất.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên cực kỳ âm trầm, trong mắt lóe ra lửa giận, sau một lúc lâu, bà mới lạnh lùng hừ một tiếng.
Danh sách chương