Lý Thiên Vương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ Công Tôn Hiên Viên trong Thiên Đình có thể nói chỉ dưới Lục Ngự, dù sao cũng là Hoàng Đế từng cưỡi rồng thăng thiên từ Tổ Đình, được muôn đời kính ngưỡng, hương hỏa hưng thịnh vô song, thậm chí còn vượt trên cả Lục Ngự.
Chỉ bởi người không chưởng quản Đại Đạo, nên đạo hạnh so với Lục Ngự kém đi một bậc.
Chỉ cần Đại La Kim Tiên không đích thân giáng lâm, thì tất không thể là đối thủ của người.
Nếu quả thực có Đại La Kim Tiên thân hành tới đây, thì Đại Thiên Tôn cùng các cường giả Thiên Đình ắt sẽ đích thân xuất thủ.
“Lần này hẳn là Đại Thiên Tôn muốn cho những tiên gia ấy một đòn răn đe, khiến bọn họ không dám quá phận.”
Lý Thiên Vương thầm nghĩ: “Chỉ có điều, ta thân làm mồi nhử, suýt nữa đã táng mạng mà thôi.”
Công Tôn Hiên Viên nói: “Đạo hữu vẫn chớ nên chủ quan, Nê Lê Thần Thụ đối với tiên gia có sức hấp dẫn cực lớn, khó bảo đảm sau này không có kẻ khác đuổi giết cản đường.”
Sức hấp dẫn của Nê Lê Thần Thụ, quả thực quá lớn.
Nếu có được Nê Lê Thần Thụ, liền không cần lo thiên kiếp, thậm chí có thể thoát ly chi mạch Tam Thanh, tự lập đạo thống, chiêu mộ những tiên nhân cần độ kiếp, hình thành thế lực riêng hùng mạnh.
Tuy không thể sánh với Tam Thanh Thiên và Tây Thiên, song cũng đã là lực lượng đáng để xem trọng.
Sự cám dỗ này, đủ để khiến Đại La Kim Tiên cam tâm mạo hiểm.
Hai người sóng vai bước đi, thẳng hướng Thiên Đình.
Có Công Tôn Hiên Viên đi bên, Lý Thiên Vương an lòng hơn nhiều.
“Hiên Viên Bệ hạ, hiện nay vi thần đã mất Linh Lung Bảo Tháp, chỉ sợ khuyển tử sẽ tới tận cửa báo thù, kính mong Bệ hạ ra tay che chở.” Lý Thiên Vương nói.
Công Tôn Hiên Viên mỉm cười đáp: “Đạo hữu lần này lập công không nhỏ, chẳng lẽ còn phải sợ Tam Đàn Hải Hội Đại Thần? Xin cứ yên tâm, Đại Thiên Tôn tất sẽ không để lệnh lang giết ngươi.”
Lời tuy nói thế, song trong lòng Lý Thiên Vương vẫn nơm nớp bất an.
Năm xưa y làm cha, từng ép Tam Đàn Hải Hội Đại Thần thuở còn bé phải cắt thịt trả mẹ, moi xương trả cha, rồi tự vẫn trước cửa Trần Thang quan. Về sau kẻ ấy thành thần đắc đạo, chuyện cũ mãi khắc trong tâm, mỗi lần gặp y đều muốn báo thù, khiến thân phụ cũng phải nếm trải nỗi đau cắt thịt moi xương năm ấy.
Lúc bấy giờ Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn là đạo nhân, chính là ân sư của Lý Thiên Vương, đã ban cho y Linh Lung Bảo Tháp để hộ thân, mấy chục năm qua đều nhờ vào bảo tháp này mà tránh khỏi họa sát thân từ tay Tam Đàn Hải Hội Đại Thần.
Nay mất đi Linh Lung Bảo Tháp, Lý Thiên Vương lo ngại kẻ kia sẽ đến đòi nợ máu.
Huống chi, lần này Đại Thiên Tôn giao cho y nhiệm vụ lấy mạng Trần Thực, biến hắn thành Thiên Đạo thần nhân, mà y lại để Trần Thực sống sót thoát đi. Công lao này tất nhiên bị trừ giảm lớn, Đại Thiên Tôn có còn bảo hộ y hay không, khó mà đoán định.
Trong khi y còn đang thấp thỏm bất an, thì lúc ấy Trần Thực đã cưỡi sao chu, đến bến đò của Tây Thiên Bạch Hổ Thiên Cung, nơi Tây Thiên Kim Đế tọa trấn.
Tây Thiên Kim Đế là một trong Ngũ Phương Ngũ Lão, còn gọi là Bạch Đế, tức Thiếu Hạo Đế, Kim Thiên thị, là thần linh có thần lực thông thiên, dưới trướng thần tướng như mây, lập nên Tây Thiên Bạch Hổ Thiên Cung, lại có mười vạn thiên binh thiên tướng, cai quản vạn giới Tây Thiên.
Khi Trần Thực đến Tây Thiên Cung, chỉ thấy nơi đây rộng lớn vượt cả Thiên Đình, hơn nữa lại ở trong trạng thái mở, không có bốn cửa Đông Nam Tây Bắc, mặc cho tiên thần xuất nhập.
Kỳ lạ hơn nữa, trong Thiên Cung lại có cả Thiên Nhai, Môn Thị, Đan Lâu, Họa Lâu, Khí Phường, Tạp Vật Các, Trân Bảo Các, nơi nơi đều có, thậm chí còn có tửu lâu, trà lâu, kỹ viện, đủ loại chốn thỏa mãn dục vọng phàm trần.
Khắp nơi đều mang theo hơi thở trần tục, không giống thần giới, trái lại càng giống phàm gian.
Trần Thực từng đến Thiên Đình, nơi ấy cao lớn uy nghi, người trong đó đều là thần linh địa vị tôn quý, khiến nơi chốn vắng lặng lạnh lẽo, thiếu hẳn nhân khí.
Y cũng từng đến Quang Đại Thiên Cung thuộc Hậu Đức của Huyền Hoàng Hải, nơi ấy lại tràn ngập mùi son phấn, các nữ tiên ngâm thơ đối vịnh, múa bút vờn văn, quá đỗi âm nhu, thiếu đi dương cương, hoàn toàn không nhiễm chút bụi trần.
Còn Tây Thiên Cung thì khác hẳn.
Trần Thực thậm chí còn thấy rất nhiều tu sĩ chạy loạn trong ngõ nhỏ phố lớn, có kẻ cưỡi kiếm bay lượn qua lại, náo nhiệt vô cùng.
Nơi này càng giống nhân gian.
Trong Tây Thiên Cung có rất nhiều tự viện kiến trúc, có thể thấy tăng nhân, Bồ Tát, Kim Cang, La Hán qua lại không ngừng.
Trần Thực quan sát một lúc, thầm nhủ: “Nơi đây là Tây Thiên Cung, hẳn gần với Tây Thiên của Phật môn, cho nên mới có đạo tràng Phật giáo. Có vẻ như Bạch Đế không hạn chế tăng nhân truyền đạo.”
Sự tình có liên quan đến tranh đoạt hương hỏa, bên trong tất có tranh đấu công khai lẫn âm thầm, chỉ là y mới đến, tạm thời chưa nhìn ra được.
Trần Thực vừa đi vừa dò hỏi, rốt cuộc tới phủ của Khuê Mộc Lang Tinh Quân, hướng về tiên nhân trấn thủ trước cửa nói: “Làm phiền vào bẩm báo một tiếng, nói rằng tiểu bối từ Kim Ngao đảo đến, là sư điệt cầu kiến.”
Vị tiên nhân kia vào thông báo, một lúc sau liền quay lại, mời Trần Thực vào phủ.
Chẳng bao lâu, liền có một nam tử bước ra, hình dung nhã nhặn, thân hình cao lớn, phong tư phiêu dật, cười nói: “Trần sư điệt, lâu ngày không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ? Trận chiến tại Nê Lê Đại Thế Giới, sư điệt điều khiển phân thân của ta, thực sự rất đặc sắc!”
Người này chính là Khuê Mộc Lang Tinh Quân, họ Lý tên Hùng, là đệ tử đời thứ ba dưới môn hạ Thông Thiên Thánh Nhân, trong trận chiến ở Nê Lê Đại Thế Giới, Trần Thực từng vận dụng Thống Tinh Đài triệu hoán chư thần, trong đó có cả hắn.
Hiện thân trước mắt hẳn là một phân thân, tuy thực lực cường đại, nhưng chưa đạt đến mức nghịch thiên, ước chừng tương đương với Thiên Tiên.
Trần Thực chắp tay thi lễ, nói: “Đệ tử mạo muội cầu xin sư thúc trợ chiến, trong lòng thực lấy làm bất an, đặc biệt tới đây để tạ tội cùng sư thúc.”
Khuê Mộc Lang cười ha hả nói: “Hiền điệt khách sáo rồi! Chúng ta là thần linh, cho dù là Ngọc Đế Đại Thiên Tôn, chỉ cần có một nén hương dâng cúng, chẳng phải cũng phải hạ phàm, chịu người sai khiến đó sao? Hiền điệt sử dụng rất đúng lúc, cũng thật khéo léo. Ta từ trước đến nay chưa từng cùng Ngọc Đế Đại Thiên Tôn kề vai tác chiến, lần này được ngươi điều khiển một phen, cũng xem như toại nguyện!”
Hắn cười lớn, trong lời nói mang theo vài phần đắc ý.
Trong trận chiến tại Nê Lê Đại Thế Giới, ý thức của Ngọc Đế Đại Thiên Tôn giáng lâm, Tứ Ngự Ngũ Lão cũng theo đó mà giáng hạ, các vị lãnh tụ chư thần đều đã tới, Khuê Mộc Lang cùng các vị Tinh Quân làm sao dám không theo? Bọn họ cùng Ngọc Đế xuất chiến, đương nhiên toàn lực ứng phó, thế như chẻ tre. Đối với Khuê Mộc Lang mà nói, đây cũng là một hồi kinh nghiệm khiến hắn lấy làm kiêu hãnh.
Trần Thực hàn huyên đôi câu, rồi nói: “Sư thúc, đệ tử muốn hỏi một việc. Sư thúc có biết hai thế giới Thái Lai và Tam Nguyên thuộc Tam Nguyên Đại Thế Giới chăng?”
Khuê Mộc Lang hơi ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Hiền điệt hỏi hai thế giới ấy làm gì? Hai thế giới đó đã bị hủy diệt từ lâu, nay tràn đầy sát khí. Năm xưa nơi ấy từng xảy ra những việc không hay, độc hại đến tận hôm nay.”
Trần Thực nói: “Đệ tử từng nghe nơi đó từng phát sinh Tiên họa, cho nên muốn đến tận nơi xem thử.”
Khuê Mộc Lang nói: “Thì ra ngươi cũng biết chuyện này. Năm xưa sau khi Tiên họa bộc phát, Đại Thiên Tôn đã phái người đi điều tra triệt để. Hừ, sinh linh trong vài đại thế giới ấy đều bị diệt, khiến Đại Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ. Ta khi đó cũng từng được điều động, đến đó lục soát, hy vọng có thể tìm được vài đầu mối manh mối.”
“Mấy thế giới bị hủy diệt ấy ta đều từng đến, chỉ thấy nơi đó sát khí hội tụ, kiếp vận kéo dài không tan, không còn thích hợp để sinh tồn. Về phần manh mối, cũng chẳng tìm được là bao. Ngay cả chư thần thuộc Thiên Đạo như chúng ta cũng không tra ra, sau đó là Đông Nhạc Đại Đế, Diêm La cùng chư địa thần ra tay, lần theo nhân quả, lúc ấy mới tìm được căn nguyên.”
“Nguyên là do một vị Đại La Kim Tiên gây ra, đem chính mình chi kiếp chuyển dời sang người khác, hại cho mấy thế giới kia bị hủy. Ngươi nếu muốn đến đó xem, cũng không sao cả. Những năm gần đây có không ít đệ tử Phật môn đến nơi ấy, thử hóa giải oán niệm nơi đó.”
Hắn liền đem vị trí của hai thế giới Tam Nguyên và Thái Lai nói cho Trần Thực biết, lại nói: “Ngoài ra còn có hai thế giới khác là Vũ Phương và Lưu Ly. Trong đó Vũ Phương là thế giới gần nơi này nhất, có không ít đệ tử Phật môn cũng thường đến đó, thử dùng đạo hạnh để luyện hóa sát khí, chướng khí, tăng tiến tu vi. Hiền điệt nếu muốn đến, có thể lên thuyền từ bến đò Tiểu Dao Trì.”
Trần Thực ghi nhớ kỹ lưỡng trong lòng, cảm tạ Khuê Mộc Lang.
“Có sư môn quả nhiên dễ hành sự.”
Hắn cáo biệt Khuê Mộc Lang, liền lập tức tới bến đò Tiểu Dao Trì.
Tiểu Dao Trì được kiến tạo mô phỏng theo Dao Trì của Thiên Đình, tuy trong tên có chữ “Tiểu”, nhưng thực chất là một vùng thiên hải được hội tụ từ Thiên Hà, diện tích rộng lớn vô cùng.
Trần Thực đến bến đò, dò hỏi có thuyền đi về phía Vũ Phương hay không, tìm hỏi rất nhiều thuyền phu, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc, chỉ là giá cả rất đắt, gấp mười lần bình thường.
Trần Thực trả tiền thuyền, thuyền phu không lập tức khởi hành, mà nói: “Cần đợi thêm một lát, đợi đủ thêm mấy vị khách.”
Trần Thực ngồi xuống sao chu, yên tĩnh chờ đợi.
Không bao lâu sau, lại có mấy vị tăng nhân và La Hán tìm đến, cùng lên sao chu.
Những vị tăng nhân ấy có vẻ xuất thân từ các tự viện khác nhau, không quen biết nhau, liền bắt đầu mặc cả với thuyền phu, giằng co một hồi, thuyền phu bèn hạ giá chút ít, lại lén liếc nhìn Trần Thực, sợ bị Trần Thực phát hiện rồi cũng đòi giảm giá theo.
Trần Thực nhìn thấy trong mắt, nhưng không nói gì.
Lúc này, lại có hai vị tăng nhân chạy tới, từ xa đã gọi: “Thí chủ, xin hãy đợi chúng ta!”
Thuyền phu vốn định khởi thuyền, nghe vậy liền dừng tay, cười nói: “Hôm nay xem ra buôn bán không tệ.”
Hai tăng nhân chạy tới, nhảy lên sao chu, vị tăng nhân trẻ tuổi đến hỏi giá, rồi bắt đầu mặc cả, cò kè một hồi lâu, thuyền phu miễn cưỡng giảm giá đôi chút.
Tăng nhân trẻ tuổi tỏ ra rất vui vẻ, lấy tiền trả đủ thuyền phí. Bên cạnh hắn là một vị tăng nhân có giọng the thé, cằn nhằn: “Chút tiền thuyền chẳng qua là vật ngoài thân, tranh làm gì cho mệt? Cứ đưa hắn là được.”
Tăng nhân trẻ tuổi tức tối nói: “Sư phụ, chẳng phải do người ở Linh Sơn không có chức vị gì đó sao? Như Lai là cậu của người, danh vọng lừng lẫy, thế nhưng không có hương hỏa tiền, đệ tử chỉ có thể dựa vào chính mình, khắp nơi hóa duyên khất thực, mới gom góp được ít bạc này. Vậy mà sư phụ còn càm ràm chuyện mặc cả, nếu có bản lĩnh thì sư phụ trả tiền đi!”
Tăng nhân kia bị nói đến đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Ta đã là cậu của Như Lai, lẽ nào còn đi khất thực xin hương hỏa? Truyền ra ngoài, chẳng phải làm mất mặt Như Lai lẫn ta sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở Linh Sơn làm Phật làm Tổ thì có gì thú vị? Sao bằng ngày trước ta làm yêu quái ở Sư Đà quốc! Muốn ăn người thì ăn người, muốn ăn ai liền ăn người ấy, đâu có nhiều quy củ lắm chuyện thế này!”
Chư vị tăng nhân và La Hán trên thuyền đều đồng loạt quay nhìn sư đồ bọn họ, trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Trần Thực nhìn vị tăng nhân trẻ tuổi kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên nói: “Tiểu hòa thượng này, ngươi trông giống một cố nhân của ta lắm... Nhị Ngưu! Có phải ngươi chính là Chung Nhị Ngưu không?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, phấn khích đến mức bật dậy, cười lớn nói: “Chung Vô Vọng! Chung Nhị Ngưu! Quả nhiên là ngươi!”
Vị tăng nhân trẻ tuổi kia thấy rõ diện mạo của hắn, vội vàng đưa tay áo che mặt, lớn tiếng nói: “Không phải ta! Thí chủ nhận nhầm người rồi!”
Trần Thực bước lên, một tay kéo tay áo hắn xuống, nói: “Ngươi chính là Chung Vô Vọng! Tuy ngươi đã cạo tóc, khiến ta nhất thời không nhận ra, nhưng rõ ràng ngươi chính là Chung Vô Vọng!”
Vị tăng nhân trẻ tuổi kia cố sức giằng khỏi tay y, tức giận nói: “Thật không phải ta! Họ Trần kia, buông tay! Còn không buông tay, ta sẽ động thủ đấy! Buông ra…”
Trần Thực buông tay, cẩn thận quan sát kỹ càng, quả thực chính là Chung Vô Vọng.
Chung Vô Vọng hừ một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ, vừa kinh hỉ vừa vui mừng, quay sang vị tăng nhân nọ cười nói: “Sư phụ, còn nhớ khi người thu ta làm đồ đệ, ta từng nói với người là người bắt nhầm rồi chăng? Kẻ giúp người bổ khuyết bình Âm Dương Nhị Khí, kỳ thực không phải ta! Chính là hắn! Hắn đó!”
Hắn kéo tay áo Trần Thực, vui sướng không kể xiết, reo lên: “Chính là hắn đã vá lại lỗ hổng trong Âm Dương Nhị Khí Bình của người! Sư phụ, người nên thu làm đệ tử là hắn! Mau thu hắn đi, cạo trọc đầu hắn, đốt mấy vết giới đao lên đỉnh đầu hắn!”
Trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, nói một tràng không dứt: “Người mang hắn ngày ngày ăn chay, ăn đậu phụ xào đậu phụ, uống cháo gạo nấu cháo gạo! Người dẫn hắn lên Linh Sơn, sống những ngày thanh tu khổ tu, dạy hắn bốn đại giai không, thành Phật thành Tổ! Đệ tử vốn là tục nhân, căn cơ cạn mỏng, không xứng làm đồ đệ của người!”
Trần Thực nhìn về phía vị tăng nhân nọ, chỉ thấy người kia mũi ưng, đôi mắt sắc bén, lộ ra vài phần yêu khí, tuy thân phủ Phật quang, khí độ bất phàm, nhưng lại mang theo một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, tựa như bị một mãnh thú hung tàn bạo ngược đang chăm chăm nhìn chằm chằm.
Lòng Trần Thực khẽ rung, liền chắp tay thi lễ một cách cung kính, nói: “Vị đạo huynh đây hẳn chính là chủ nhân của Âm Dương Nhị Khí Bình? Tại hạ là Trần Thực, Thái tử Quang Đại Thiên Cung Hậu Đức thuộc Huyền Hoàng Hải, xin được ra mắt đạo huynh.”
Vị tăng nhân kia nghe vậy, trong lòng khẽ động, hoàn lễ nói: “Thì ra là Trần Thái tử. Nghe đồn điện hạ đứng đầu Trục Tiên Bảng, đoạt bảo khố của hơn năm trăm vị tiên chân, trộm lấy địa bảo linh căn của bọn họ. Trong đại chiến tại Huyền Hoàng Hải, lại càng đại sát tứ phương, khiến các tiên chân tử thương vô số. Ngay cả trong Linh Sơn ta, cũng có người bị điện hạ hạ thủ. Thủ đoạn của điện hạ, lão nạp vô cùng bội phục!”
Hắn cất tiếng cười dài, thanh âm sắc nhọn cao vút, như tiếng ưng kêu giữa trời, vang vọng chấn động: “Không giấu gì điện hạ, năm xưa lão nạp cũng từng là kẻ có mặt trên Trục Tiên Bảng, từng giữ vị trí đầu bảng suốt mấy chục năm! Về sau bị ngoại sanh của ta khuyên can đủ điều, ta mới lên Linh Sơn, ăn chay niệm Phật, giảm bớt nghiệp chướng.”
Trần Thực nghiêm trang thi lễ, nói: “Nguyên lai đạo huynh là bậc tiền bối của ta! Không giấu gì huynh, tại hạ bị người hiểu lầm mà thôi!”
Y bèn kể khổ: “Chưa từng có ai thấy rõ chân diện mục của ta, vậy mà lại đưa tên ta lên bảng Trục Tiên, đây chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác ư! May mà các khổ chủ phần lớn đã chết cả, bằng không ta còn bị oan uổng đến khi nào mới thôi?”
Lão tăng nói: “Ngươi lại cố gắng thêm chút nữa, tiễn đi thêm vài khổ chủ, hoặc đợi cho qua một kiếp này, khổ chủ chết hết rồi, tự nhiên sẽ không còn ai trách oan ngươi nữa.”
Trần Thực nhất thời cảm thấy như gặp được tri kỷ nơi đất khách, cười nói: “Đạo huynh nói trúng tâm ý tại hạ rồi đó!”
Hai người nhìn nhau cười lớn, đồng thanh sảng khoái.
Chung Vô Vọng chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư phụ, chính hắn là người vá lại thiếu sót trong Âm Dương Nhị Khí Bình của người.”
Lão tăng nói: “Điện hạ là tri kỷ của ta, đương nhiên thấu hiểu pháp đạo ta còn thiếu hụt chỗ nào, giúp ta bổ toàn pháp đạo. Điện hạ, lão nạp là Vân Trình, xin đa tạ điện hạ đã chỉ điểm.”
Hắn chắp tay, song chưởng hợp lại, cúi người vái lạy Trần Thực.
Trần Thực vội hoàn lễ, mỉm cười nói: “Đạo huynh khách khí rồi! Tại hạ cũng thu được rất nhiều điều ích lợi từ Âm Dương Nhị Khí Bình của huynh, không dám nhận đại lễ này, nay xin hoàn lễ về cho huynh!”
Lão tăng đối với y lại càng thêm quý mến, nói: “Ngươi tuy được lợi từ ta, nhưng ta nhận được càng nhiều hơn. Năm xưa ta bị kẹt ở cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, không sao đột phá được, trong khi đám tử địch năm xưa của ta đã lần lượt vượt qua. Chỉ riêng ta mãi không thể tiến thêm, nên mới nghĩ ra biện pháp ấy, đem chiếc bình kia ném vào Tổ Đình, tùy theo nhân duyên mà lưu chuyển chìm nổi. Nếu gặp được hữu duyên chi nhân, có thể giúp ta bổ toàn pháp đạo, đột phá cảnh giới!”
Hắn không giấu được đắc ý, cười nói: “Tư chất ta vốn tốt, nhưng học vấn còn non. Ngươi giúp ta bổ sung học vấn, thì học vấn ta cũng trở nên hoàn chỉnh. Vậy nên, nếu có thời gian bồi dưỡng thêm, đột phá Thái Ất Kim Tiên, tiến lên Đại La, cũng không phải chuyện gì khó!”
Chung Vô Vọng nhịn không được, nói: “Đại Bằng Điêu, người nên thu làm đồ đệ chính là hắn đó, mau thu hắn đi!”
“Nghiệt đồ, câm miệng!”
Lão tăng trừng mắt dựng mày, quát lên: “Ngươi quên rồi sao, năm xưa ngươi bị vi sư thu phục khổ sở đến nhường nào? Chẳng lẽ còn muốn nếm thử lần nữa?”
Chung Vô Vọng tức đến đỏ mặt tía tai, hận không thể phun máu ba thăng tại chỗ.
Chỉ bởi người không chưởng quản Đại Đạo, nên đạo hạnh so với Lục Ngự kém đi một bậc.
Chỉ cần Đại La Kim Tiên không đích thân giáng lâm, thì tất không thể là đối thủ của người.
Nếu quả thực có Đại La Kim Tiên thân hành tới đây, thì Đại Thiên Tôn cùng các cường giả Thiên Đình ắt sẽ đích thân xuất thủ.
“Lần này hẳn là Đại Thiên Tôn muốn cho những tiên gia ấy một đòn răn đe, khiến bọn họ không dám quá phận.”
Lý Thiên Vương thầm nghĩ: “Chỉ có điều, ta thân làm mồi nhử, suýt nữa đã táng mạng mà thôi.”
Công Tôn Hiên Viên nói: “Đạo hữu vẫn chớ nên chủ quan, Nê Lê Thần Thụ đối với tiên gia có sức hấp dẫn cực lớn, khó bảo đảm sau này không có kẻ khác đuổi giết cản đường.”
Sức hấp dẫn của Nê Lê Thần Thụ, quả thực quá lớn.
Nếu có được Nê Lê Thần Thụ, liền không cần lo thiên kiếp, thậm chí có thể thoát ly chi mạch Tam Thanh, tự lập đạo thống, chiêu mộ những tiên nhân cần độ kiếp, hình thành thế lực riêng hùng mạnh.
Tuy không thể sánh với Tam Thanh Thiên và Tây Thiên, song cũng đã là lực lượng đáng để xem trọng.
Sự cám dỗ này, đủ để khiến Đại La Kim Tiên cam tâm mạo hiểm.
Hai người sóng vai bước đi, thẳng hướng Thiên Đình.
Có Công Tôn Hiên Viên đi bên, Lý Thiên Vương an lòng hơn nhiều.
“Hiên Viên Bệ hạ, hiện nay vi thần đã mất Linh Lung Bảo Tháp, chỉ sợ khuyển tử sẽ tới tận cửa báo thù, kính mong Bệ hạ ra tay che chở.” Lý Thiên Vương nói.
Công Tôn Hiên Viên mỉm cười đáp: “Đạo hữu lần này lập công không nhỏ, chẳng lẽ còn phải sợ Tam Đàn Hải Hội Đại Thần? Xin cứ yên tâm, Đại Thiên Tôn tất sẽ không để lệnh lang giết ngươi.”
Lời tuy nói thế, song trong lòng Lý Thiên Vương vẫn nơm nớp bất an.
Năm xưa y làm cha, từng ép Tam Đàn Hải Hội Đại Thần thuở còn bé phải cắt thịt trả mẹ, moi xương trả cha, rồi tự vẫn trước cửa Trần Thang quan. Về sau kẻ ấy thành thần đắc đạo, chuyện cũ mãi khắc trong tâm, mỗi lần gặp y đều muốn báo thù, khiến thân phụ cũng phải nếm trải nỗi đau cắt thịt moi xương năm ấy.
Lúc bấy giờ Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn là đạo nhân, chính là ân sư của Lý Thiên Vương, đã ban cho y Linh Lung Bảo Tháp để hộ thân, mấy chục năm qua đều nhờ vào bảo tháp này mà tránh khỏi họa sát thân từ tay Tam Đàn Hải Hội Đại Thần.
Nay mất đi Linh Lung Bảo Tháp, Lý Thiên Vương lo ngại kẻ kia sẽ đến đòi nợ máu.
Huống chi, lần này Đại Thiên Tôn giao cho y nhiệm vụ lấy mạng Trần Thực, biến hắn thành Thiên Đạo thần nhân, mà y lại để Trần Thực sống sót thoát đi. Công lao này tất nhiên bị trừ giảm lớn, Đại Thiên Tôn có còn bảo hộ y hay không, khó mà đoán định.
Trong khi y còn đang thấp thỏm bất an, thì lúc ấy Trần Thực đã cưỡi sao chu, đến bến đò của Tây Thiên Bạch Hổ Thiên Cung, nơi Tây Thiên Kim Đế tọa trấn.
Tây Thiên Kim Đế là một trong Ngũ Phương Ngũ Lão, còn gọi là Bạch Đế, tức Thiếu Hạo Đế, Kim Thiên thị, là thần linh có thần lực thông thiên, dưới trướng thần tướng như mây, lập nên Tây Thiên Bạch Hổ Thiên Cung, lại có mười vạn thiên binh thiên tướng, cai quản vạn giới Tây Thiên.
Khi Trần Thực đến Tây Thiên Cung, chỉ thấy nơi đây rộng lớn vượt cả Thiên Đình, hơn nữa lại ở trong trạng thái mở, không có bốn cửa Đông Nam Tây Bắc, mặc cho tiên thần xuất nhập.
Kỳ lạ hơn nữa, trong Thiên Cung lại có cả Thiên Nhai, Môn Thị, Đan Lâu, Họa Lâu, Khí Phường, Tạp Vật Các, Trân Bảo Các, nơi nơi đều có, thậm chí còn có tửu lâu, trà lâu, kỹ viện, đủ loại chốn thỏa mãn dục vọng phàm trần.
Khắp nơi đều mang theo hơi thở trần tục, không giống thần giới, trái lại càng giống phàm gian.
Trần Thực từng đến Thiên Đình, nơi ấy cao lớn uy nghi, người trong đó đều là thần linh địa vị tôn quý, khiến nơi chốn vắng lặng lạnh lẽo, thiếu hẳn nhân khí.
Y cũng từng đến Quang Đại Thiên Cung thuộc Hậu Đức của Huyền Hoàng Hải, nơi ấy lại tràn ngập mùi son phấn, các nữ tiên ngâm thơ đối vịnh, múa bút vờn văn, quá đỗi âm nhu, thiếu đi dương cương, hoàn toàn không nhiễm chút bụi trần.
Còn Tây Thiên Cung thì khác hẳn.
Trần Thực thậm chí còn thấy rất nhiều tu sĩ chạy loạn trong ngõ nhỏ phố lớn, có kẻ cưỡi kiếm bay lượn qua lại, náo nhiệt vô cùng.
Nơi này càng giống nhân gian.
Trong Tây Thiên Cung có rất nhiều tự viện kiến trúc, có thể thấy tăng nhân, Bồ Tát, Kim Cang, La Hán qua lại không ngừng.
Trần Thực quan sát một lúc, thầm nhủ: “Nơi đây là Tây Thiên Cung, hẳn gần với Tây Thiên của Phật môn, cho nên mới có đạo tràng Phật giáo. Có vẻ như Bạch Đế không hạn chế tăng nhân truyền đạo.”
Sự tình có liên quan đến tranh đoạt hương hỏa, bên trong tất có tranh đấu công khai lẫn âm thầm, chỉ là y mới đến, tạm thời chưa nhìn ra được.
Trần Thực vừa đi vừa dò hỏi, rốt cuộc tới phủ của Khuê Mộc Lang Tinh Quân, hướng về tiên nhân trấn thủ trước cửa nói: “Làm phiền vào bẩm báo một tiếng, nói rằng tiểu bối từ Kim Ngao đảo đến, là sư điệt cầu kiến.”
Vị tiên nhân kia vào thông báo, một lúc sau liền quay lại, mời Trần Thực vào phủ.
Chẳng bao lâu, liền có một nam tử bước ra, hình dung nhã nhặn, thân hình cao lớn, phong tư phiêu dật, cười nói: “Trần sư điệt, lâu ngày không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ? Trận chiến tại Nê Lê Đại Thế Giới, sư điệt điều khiển phân thân của ta, thực sự rất đặc sắc!”
Người này chính là Khuê Mộc Lang Tinh Quân, họ Lý tên Hùng, là đệ tử đời thứ ba dưới môn hạ Thông Thiên Thánh Nhân, trong trận chiến ở Nê Lê Đại Thế Giới, Trần Thực từng vận dụng Thống Tinh Đài triệu hoán chư thần, trong đó có cả hắn.
Hiện thân trước mắt hẳn là một phân thân, tuy thực lực cường đại, nhưng chưa đạt đến mức nghịch thiên, ước chừng tương đương với Thiên Tiên.
Trần Thực chắp tay thi lễ, nói: “Đệ tử mạo muội cầu xin sư thúc trợ chiến, trong lòng thực lấy làm bất an, đặc biệt tới đây để tạ tội cùng sư thúc.”
Khuê Mộc Lang cười ha hả nói: “Hiền điệt khách sáo rồi! Chúng ta là thần linh, cho dù là Ngọc Đế Đại Thiên Tôn, chỉ cần có một nén hương dâng cúng, chẳng phải cũng phải hạ phàm, chịu người sai khiến đó sao? Hiền điệt sử dụng rất đúng lúc, cũng thật khéo léo. Ta từ trước đến nay chưa từng cùng Ngọc Đế Đại Thiên Tôn kề vai tác chiến, lần này được ngươi điều khiển một phen, cũng xem như toại nguyện!”
Hắn cười lớn, trong lời nói mang theo vài phần đắc ý.
Trong trận chiến tại Nê Lê Đại Thế Giới, ý thức của Ngọc Đế Đại Thiên Tôn giáng lâm, Tứ Ngự Ngũ Lão cũng theo đó mà giáng hạ, các vị lãnh tụ chư thần đều đã tới, Khuê Mộc Lang cùng các vị Tinh Quân làm sao dám không theo? Bọn họ cùng Ngọc Đế xuất chiến, đương nhiên toàn lực ứng phó, thế như chẻ tre. Đối với Khuê Mộc Lang mà nói, đây cũng là một hồi kinh nghiệm khiến hắn lấy làm kiêu hãnh.
Trần Thực hàn huyên đôi câu, rồi nói: “Sư thúc, đệ tử muốn hỏi một việc. Sư thúc có biết hai thế giới Thái Lai và Tam Nguyên thuộc Tam Nguyên Đại Thế Giới chăng?”
Khuê Mộc Lang hơi ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Hiền điệt hỏi hai thế giới ấy làm gì? Hai thế giới đó đã bị hủy diệt từ lâu, nay tràn đầy sát khí. Năm xưa nơi ấy từng xảy ra những việc không hay, độc hại đến tận hôm nay.”
Trần Thực nói: “Đệ tử từng nghe nơi đó từng phát sinh Tiên họa, cho nên muốn đến tận nơi xem thử.”
Khuê Mộc Lang nói: “Thì ra ngươi cũng biết chuyện này. Năm xưa sau khi Tiên họa bộc phát, Đại Thiên Tôn đã phái người đi điều tra triệt để. Hừ, sinh linh trong vài đại thế giới ấy đều bị diệt, khiến Đại Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ. Ta khi đó cũng từng được điều động, đến đó lục soát, hy vọng có thể tìm được vài đầu mối manh mối.”
“Mấy thế giới bị hủy diệt ấy ta đều từng đến, chỉ thấy nơi đó sát khí hội tụ, kiếp vận kéo dài không tan, không còn thích hợp để sinh tồn. Về phần manh mối, cũng chẳng tìm được là bao. Ngay cả chư thần thuộc Thiên Đạo như chúng ta cũng không tra ra, sau đó là Đông Nhạc Đại Đế, Diêm La cùng chư địa thần ra tay, lần theo nhân quả, lúc ấy mới tìm được căn nguyên.”
“Nguyên là do một vị Đại La Kim Tiên gây ra, đem chính mình chi kiếp chuyển dời sang người khác, hại cho mấy thế giới kia bị hủy. Ngươi nếu muốn đến đó xem, cũng không sao cả. Những năm gần đây có không ít đệ tử Phật môn đến nơi ấy, thử hóa giải oán niệm nơi đó.”
Hắn liền đem vị trí của hai thế giới Tam Nguyên và Thái Lai nói cho Trần Thực biết, lại nói: “Ngoài ra còn có hai thế giới khác là Vũ Phương và Lưu Ly. Trong đó Vũ Phương là thế giới gần nơi này nhất, có không ít đệ tử Phật môn cũng thường đến đó, thử dùng đạo hạnh để luyện hóa sát khí, chướng khí, tăng tiến tu vi. Hiền điệt nếu muốn đến, có thể lên thuyền từ bến đò Tiểu Dao Trì.”
Trần Thực ghi nhớ kỹ lưỡng trong lòng, cảm tạ Khuê Mộc Lang.
“Có sư môn quả nhiên dễ hành sự.”
Hắn cáo biệt Khuê Mộc Lang, liền lập tức tới bến đò Tiểu Dao Trì.
Tiểu Dao Trì được kiến tạo mô phỏng theo Dao Trì của Thiên Đình, tuy trong tên có chữ “Tiểu”, nhưng thực chất là một vùng thiên hải được hội tụ từ Thiên Hà, diện tích rộng lớn vô cùng.
Trần Thực đến bến đò, dò hỏi có thuyền đi về phía Vũ Phương hay không, tìm hỏi rất nhiều thuyền phu, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc, chỉ là giá cả rất đắt, gấp mười lần bình thường.
Trần Thực trả tiền thuyền, thuyền phu không lập tức khởi hành, mà nói: “Cần đợi thêm một lát, đợi đủ thêm mấy vị khách.”
Trần Thực ngồi xuống sao chu, yên tĩnh chờ đợi.
Không bao lâu sau, lại có mấy vị tăng nhân và La Hán tìm đến, cùng lên sao chu.
Những vị tăng nhân ấy có vẻ xuất thân từ các tự viện khác nhau, không quen biết nhau, liền bắt đầu mặc cả với thuyền phu, giằng co một hồi, thuyền phu bèn hạ giá chút ít, lại lén liếc nhìn Trần Thực, sợ bị Trần Thực phát hiện rồi cũng đòi giảm giá theo.
Trần Thực nhìn thấy trong mắt, nhưng không nói gì.
Lúc này, lại có hai vị tăng nhân chạy tới, từ xa đã gọi: “Thí chủ, xin hãy đợi chúng ta!”
Thuyền phu vốn định khởi thuyền, nghe vậy liền dừng tay, cười nói: “Hôm nay xem ra buôn bán không tệ.”
Hai tăng nhân chạy tới, nhảy lên sao chu, vị tăng nhân trẻ tuổi đến hỏi giá, rồi bắt đầu mặc cả, cò kè một hồi lâu, thuyền phu miễn cưỡng giảm giá đôi chút.
Tăng nhân trẻ tuổi tỏ ra rất vui vẻ, lấy tiền trả đủ thuyền phí. Bên cạnh hắn là một vị tăng nhân có giọng the thé, cằn nhằn: “Chút tiền thuyền chẳng qua là vật ngoài thân, tranh làm gì cho mệt? Cứ đưa hắn là được.”
Tăng nhân trẻ tuổi tức tối nói: “Sư phụ, chẳng phải do người ở Linh Sơn không có chức vị gì đó sao? Như Lai là cậu của người, danh vọng lừng lẫy, thế nhưng không có hương hỏa tiền, đệ tử chỉ có thể dựa vào chính mình, khắp nơi hóa duyên khất thực, mới gom góp được ít bạc này. Vậy mà sư phụ còn càm ràm chuyện mặc cả, nếu có bản lĩnh thì sư phụ trả tiền đi!”
Tăng nhân kia bị nói đến đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Ta đã là cậu của Như Lai, lẽ nào còn đi khất thực xin hương hỏa? Truyền ra ngoài, chẳng phải làm mất mặt Như Lai lẫn ta sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở Linh Sơn làm Phật làm Tổ thì có gì thú vị? Sao bằng ngày trước ta làm yêu quái ở Sư Đà quốc! Muốn ăn người thì ăn người, muốn ăn ai liền ăn người ấy, đâu có nhiều quy củ lắm chuyện thế này!”
Chư vị tăng nhân và La Hán trên thuyền đều đồng loạt quay nhìn sư đồ bọn họ, trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Trần Thực nhìn vị tăng nhân trẻ tuổi kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên nói: “Tiểu hòa thượng này, ngươi trông giống một cố nhân của ta lắm... Nhị Ngưu! Có phải ngươi chính là Chung Nhị Ngưu không?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, phấn khích đến mức bật dậy, cười lớn nói: “Chung Vô Vọng! Chung Nhị Ngưu! Quả nhiên là ngươi!”
Vị tăng nhân trẻ tuổi kia thấy rõ diện mạo của hắn, vội vàng đưa tay áo che mặt, lớn tiếng nói: “Không phải ta! Thí chủ nhận nhầm người rồi!”
Trần Thực bước lên, một tay kéo tay áo hắn xuống, nói: “Ngươi chính là Chung Vô Vọng! Tuy ngươi đã cạo tóc, khiến ta nhất thời không nhận ra, nhưng rõ ràng ngươi chính là Chung Vô Vọng!”
Vị tăng nhân trẻ tuổi kia cố sức giằng khỏi tay y, tức giận nói: “Thật không phải ta! Họ Trần kia, buông tay! Còn không buông tay, ta sẽ động thủ đấy! Buông ra…”
Trần Thực buông tay, cẩn thận quan sát kỹ càng, quả thực chính là Chung Vô Vọng.
Chung Vô Vọng hừ một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ, vừa kinh hỉ vừa vui mừng, quay sang vị tăng nhân nọ cười nói: “Sư phụ, còn nhớ khi người thu ta làm đồ đệ, ta từng nói với người là người bắt nhầm rồi chăng? Kẻ giúp người bổ khuyết bình Âm Dương Nhị Khí, kỳ thực không phải ta! Chính là hắn! Hắn đó!”
Hắn kéo tay áo Trần Thực, vui sướng không kể xiết, reo lên: “Chính là hắn đã vá lại lỗ hổng trong Âm Dương Nhị Khí Bình của người! Sư phụ, người nên thu làm đệ tử là hắn! Mau thu hắn đi, cạo trọc đầu hắn, đốt mấy vết giới đao lên đỉnh đầu hắn!”
Trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, nói một tràng không dứt: “Người mang hắn ngày ngày ăn chay, ăn đậu phụ xào đậu phụ, uống cháo gạo nấu cháo gạo! Người dẫn hắn lên Linh Sơn, sống những ngày thanh tu khổ tu, dạy hắn bốn đại giai không, thành Phật thành Tổ! Đệ tử vốn là tục nhân, căn cơ cạn mỏng, không xứng làm đồ đệ của người!”
Trần Thực nhìn về phía vị tăng nhân nọ, chỉ thấy người kia mũi ưng, đôi mắt sắc bén, lộ ra vài phần yêu khí, tuy thân phủ Phật quang, khí độ bất phàm, nhưng lại mang theo một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, tựa như bị một mãnh thú hung tàn bạo ngược đang chăm chăm nhìn chằm chằm.
Lòng Trần Thực khẽ rung, liền chắp tay thi lễ một cách cung kính, nói: “Vị đạo huynh đây hẳn chính là chủ nhân của Âm Dương Nhị Khí Bình? Tại hạ là Trần Thực, Thái tử Quang Đại Thiên Cung Hậu Đức thuộc Huyền Hoàng Hải, xin được ra mắt đạo huynh.”
Vị tăng nhân kia nghe vậy, trong lòng khẽ động, hoàn lễ nói: “Thì ra là Trần Thái tử. Nghe đồn điện hạ đứng đầu Trục Tiên Bảng, đoạt bảo khố của hơn năm trăm vị tiên chân, trộm lấy địa bảo linh căn của bọn họ. Trong đại chiến tại Huyền Hoàng Hải, lại càng đại sát tứ phương, khiến các tiên chân tử thương vô số. Ngay cả trong Linh Sơn ta, cũng có người bị điện hạ hạ thủ. Thủ đoạn của điện hạ, lão nạp vô cùng bội phục!”
Hắn cất tiếng cười dài, thanh âm sắc nhọn cao vút, như tiếng ưng kêu giữa trời, vang vọng chấn động: “Không giấu gì điện hạ, năm xưa lão nạp cũng từng là kẻ có mặt trên Trục Tiên Bảng, từng giữ vị trí đầu bảng suốt mấy chục năm! Về sau bị ngoại sanh của ta khuyên can đủ điều, ta mới lên Linh Sơn, ăn chay niệm Phật, giảm bớt nghiệp chướng.”
Trần Thực nghiêm trang thi lễ, nói: “Nguyên lai đạo huynh là bậc tiền bối của ta! Không giấu gì huynh, tại hạ bị người hiểu lầm mà thôi!”
Y bèn kể khổ: “Chưa từng có ai thấy rõ chân diện mục của ta, vậy mà lại đưa tên ta lên bảng Trục Tiên, đây chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác ư! May mà các khổ chủ phần lớn đã chết cả, bằng không ta còn bị oan uổng đến khi nào mới thôi?”
Lão tăng nói: “Ngươi lại cố gắng thêm chút nữa, tiễn đi thêm vài khổ chủ, hoặc đợi cho qua một kiếp này, khổ chủ chết hết rồi, tự nhiên sẽ không còn ai trách oan ngươi nữa.”
Trần Thực nhất thời cảm thấy như gặp được tri kỷ nơi đất khách, cười nói: “Đạo huynh nói trúng tâm ý tại hạ rồi đó!”
Hai người nhìn nhau cười lớn, đồng thanh sảng khoái.
Chung Vô Vọng chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư phụ, chính hắn là người vá lại thiếu sót trong Âm Dương Nhị Khí Bình của người.”
Lão tăng nói: “Điện hạ là tri kỷ của ta, đương nhiên thấu hiểu pháp đạo ta còn thiếu hụt chỗ nào, giúp ta bổ toàn pháp đạo. Điện hạ, lão nạp là Vân Trình, xin đa tạ điện hạ đã chỉ điểm.”
Hắn chắp tay, song chưởng hợp lại, cúi người vái lạy Trần Thực.
Trần Thực vội hoàn lễ, mỉm cười nói: “Đạo huynh khách khí rồi! Tại hạ cũng thu được rất nhiều điều ích lợi từ Âm Dương Nhị Khí Bình của huynh, không dám nhận đại lễ này, nay xin hoàn lễ về cho huynh!”
Lão tăng đối với y lại càng thêm quý mến, nói: “Ngươi tuy được lợi từ ta, nhưng ta nhận được càng nhiều hơn. Năm xưa ta bị kẹt ở cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, không sao đột phá được, trong khi đám tử địch năm xưa của ta đã lần lượt vượt qua. Chỉ riêng ta mãi không thể tiến thêm, nên mới nghĩ ra biện pháp ấy, đem chiếc bình kia ném vào Tổ Đình, tùy theo nhân duyên mà lưu chuyển chìm nổi. Nếu gặp được hữu duyên chi nhân, có thể giúp ta bổ toàn pháp đạo, đột phá cảnh giới!”
Hắn không giấu được đắc ý, cười nói: “Tư chất ta vốn tốt, nhưng học vấn còn non. Ngươi giúp ta bổ sung học vấn, thì học vấn ta cũng trở nên hoàn chỉnh. Vậy nên, nếu có thời gian bồi dưỡng thêm, đột phá Thái Ất Kim Tiên, tiến lên Đại La, cũng không phải chuyện gì khó!”
Chung Vô Vọng nhịn không được, nói: “Đại Bằng Điêu, người nên thu làm đồ đệ chính là hắn đó, mau thu hắn đi!”
“Nghiệt đồ, câm miệng!”
Lão tăng trừng mắt dựng mày, quát lên: “Ngươi quên rồi sao, năm xưa ngươi bị vi sư thu phục khổ sở đến nhường nào? Chẳng lẽ còn muốn nếm thử lần nữa?”
Chung Vô Vọng tức đến đỏ mặt tía tai, hận không thể phun máu ba thăng tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương