Trần Thực hứng chí dạt dào, pháp đao Hóa Huyết chỉ có bảy chiêu, bảy chiêu đao pháp ấy vừa ra tay đã bá đạo hung mãnh, đến chiêu thứ sáu “Nhật Diệu Thiên Giang” thì khí thế đạt tới cực điểm, đao ý như dời non lấp biển, nhưng đến chiêu thứ bảy “Nhất Loa Thanh Đại” thì lại biến hóa thành nhu hòa, đường đao uốn lượn, tinh vi ẩn mật, mang theo vẻ đẹp của sự thu liễm đại đạo.
Sau đó, liền đột ngột chấm dứt.
Trước đây mỗi lần Trần Thực thi triển Thiên La Thất Thức, đến chiêu cuối “Nhất Loa Thanh Đại” là cảm thấy chân khí đình trệ, không thể tiếp tục. Hắn luôn cảm thấy sau chiêu ấy ắt hẳn còn có biến hóa, nhưng tra lại cả Huyết Hồ Chân Kinh và Hóa Huyết Thần Đao đều không lưu lại bất kỳ biến chiêu nào nữa.
Mà giờ đây hắn đã tham ngộ được ngoại đạo Tây Ngưu Tân Châu, bỗng nhiên cảm thấy Thiên La Thất Thức hoàn toàn có thể có hậu chiêu tiếp diễn.
“Hóa Huyết Thần Đao hiện đang ở trong tay Sở Phong của nước Thiên Trì, cần phải thu hồi.”
Trần Thực trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Từ khi rời Tây Ngưu Tân Châu đến nay đã lâu, ta vẫn chưa từng quay lại. Tây Ngưu Tân Châu vốn dĩ cũng là một đạo cảnh, nếu ta có thể tùy ý ra vào các đạo cảnh khác, vậy thì ra vào Tây Ngưu Tân Châu, hẳn cũng có thể tùy tâm sở dục.”
Nghĩ tới đây, hắn lập tức trở lại Thiên Đạo cư.
Chỉ thấy Thiên Đạo cư vẫn một mảnh thanh bình yên ả, hoàn toàn không có cảnh tượng “xác người khắp nơi” mà hắn lo lắng.
Trần Thực lúc này mới hơi an tâm, liền thử cảm ứng đạo cảnh Tây Ngưu Tân Châu. Nhưng cảm giác lại rất mơ hồ, không hề rõ ràng như khi cảm ứng Đạo Khư hay Ma Tỉnh.
Bởi năm xưa khi hắn hợp đạo ở Tây Ngưu Tân Châu, chủ thể vốn là Thiên Ngoại Chân Thần, nay Chân Thần đã hồn quy thiên địa, hợp đạo mất đi căn cơ, còn bản thân Trần Thực khi ấy lại chưa đủ tu vi chống đỡ, thành ra đạo cảnh hợp được không vững, hệ quả là hiện giờ cảm ứng không linh.
Dù hắn dốc lòng cảm ứng, cũng không sao nắm bắt được phương vị chính xác của Tây Ngưu Tân Châu.
“Linh đan thôn Phù La chỉ còn lại hai viên... nuốt thêm một viên!”
Trần Thực cắn răng, nuốt vào một viên.
Tức khắc lỗ tai mắt sáng, đầu óc tỉnh táo gấp bội, cảm giác đối với thiên địa cũng đề thăng cực lớn!
Cảm ứng của hắn đối với Tây Ngưu Tân Châu cũng trở nên rõ rệt vô cùng. Cái gọi là “thiên nhân giao cảm”, chính là sự tương thông giữa người và thiên địa đạo lý!
Khoảnh khắc hắn và đạo cảnh Tây Ngưu Tân Châu thiên nhân giao cảm, liền mượn đại đạo nơi đó mà xác lập phương vị chính xác!
“Giáng lâm!”
Trần Thực đem thiên nhân giao cảm vận dụng đến cực hạn, trên bầu trời thậm chí hiện ra hư ảnh của Tây Ngưu Tân Châu!
Hư ảnh ấy từ mờ nhạt dần dần hóa thực, như thể muốn từ một không gian khác kéo hẳn về Địa Tiên giới!
Ngay khi hắn cảm ứng đến cực điểm, bóng tối bên ngoài Tây Ngưu Tân Châu đột nhiên như sống dậy, từng dòng hắc ám như mọc ra vô số xúc tu, từ bốn phương tám hướng vươn ra, tựa hồ muốn cắm thẳng vào bầu trời Địa Tiên giới!
“Chuyện quái gì vậy? Mặc kệ nó!”
Trần Thực tâm niệm khẽ động, liền nhấc chân bước một bước, trực tiếp nhập vào Tây Ngưu Tân Châu.
Thân thể hắn bừng sáng, từng dòng hào quang như nước ánh thời gian tràn qua, lặng lẽ xuyên việt không gian, mang theo chấn động rất nhẹ, từ giữa hư không giáng lâm xuống bầu trời Tây Ngưu Tân Châu.
Ngay khoảnh khắc hắn bước vào, dị tượng bóng tối quấn quanh không trung Thiên Đạo cư lập tức biến mất, hư ảnh của Tây Ngưu Tân Châu cũng theo đó tan đi.
Vạn thiên binh thiên tướng trong Thiên Đạo cư vừa mới qua một cơn đại đạo ô nhiễm, tâm thần còn chưa hoàn toàn khôi phục, nay lại chứng kiến dị tượng như vậy, tức thì mặt không còn giọt máu, suýt chút nữa thì đại loạn!
May mắn thay, dị tượng đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đang lúc tất cả còn đang hoang mang chưa định, bỗng thấy có mấy trăm người áo dài sắc mặt nghiêm nghị, chính là thiên cơ tú sĩ, từ bốn phương tám hướng tiến đến, ngẩng đầu dò xét thiên tượng, bắt đầu đo lường thiên khí, tra tìm nguồn dị biến.
Trọng Lân cũng là thiên cơ tú sĩ, dạo gần đây chưa quay lại Thiên Cơ doanh, vẫn luôn ở lại doanh địa thiên binh để “giám sát” Trần Thực, lúc này thấy đồng môn đến, liền bước ra đón.
“Sự việc lần này hệ trọng, là ngoại đạo thế giới xâm nhập Thiên Đình.”
Đại Đô Đốc của Thiên Cơ doanh thần sắc nghiêm nghị, nói với Trọng Lân, “Đám tà ma ngoại đạo ấy càng ngày càng to gan, lần trước đã tập kích Thiên Cơ Sách, lần này lại muốn thẳng tay đánh vào Thiên Đình, không thể tha thứ!”
Trọng Lân nói: “Ngoại đạo thế giới vừa rồi, giống như không phải chủ động xâm nhập, mà là bị người triệu hoán, hiển hóa ra đạo cảnh.”
“Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của Đại Đô Đốc hay sao?” Các thiên cơ tú sĩ khác đồng loạt quát lớn.
Trọng Lân cúi đầu, bị đồng môn mắng vậy, hắn cũng không dám chắc nữa.
Quả thực, có khả năng đem cả một thế giới biến thành đạo cảnh, nhưng để một thế giới ở Hắc Ám Hải trở thành đạo cảnh rồi bị người triệu hoán, chuyện ấy hắn chưa từng nghe.
“Hơn nữa, ta còn cảm ứng được một luồng khí tức thiên đạo rất kỳ quái, rất giống khí tức mà Trần đạo hữu mang theo khi mới phi thăng.”
Hắn sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ: “Lẽ nào... chuyện này do Trần đạo hữu làm ra?”
Ý niệm trong đầu vừa hiện, liền thấy mấy vị đại thần của Thiên Đình từ xa đi đến, vẻ mặt trầm trọng, nhìn quanh một vòng, nghe các Đô Đốc báo cáo, ai nấy đều mặt như phủ sương, không nói lời nào mà rời đi.
Chưa được bao lâu, lại có một vị thần nhân giáng lâm, truyền lệnh: “Sự việc đã không còn gì đáng lo, không cần kinh động như vậy. Thiên Cơ doanh có thể lui về.”
Đám thiên cơ tú sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Vị thần nhân kia không để ý đến bọn họ, xua tay đuổi hết, rồi cũng rời đi.
Lại qua một hồi lâu, một tiểu đạo đồng tay cầm phất trần, thở hổn hển chạy tới, hướng về Trọng Lân dò hỏi:
“Ngươi có biết Thiên Đạo cư của Trần Thực, Trần Thiên Binh ở đâu không?”
“Biết.”
“Dẫn ta đi.”
Trọng Lân liền dẫn tiểu đạo đồng ấy đến trước Thiên Đạo cư của Trần Thực, nhưng Trần Thực không có ở đó, đành lưu lại nơi này chờ đợi. Trọng Lân rảnh rỗi vô sự, cũng ngồi lại đợi Trần Thực quay về.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân loạng choạng. Hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy vị thiên binh dìu Hắc Oa đến cửa Thiên Đạo cư.
“Hắc đạo hữu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Đám thiên binh dặn dò xong thì rời đi.
Hắc Oa thân hình loạng choạng, lảo đảo bước vào, cả người nồng nặc mùi rượu.
Tiểu đạo đồng lên tiếng hỏi: “Hắc tiên nhân, Trần Thiên Binh hiện đang ở đâu?”
Hắc Oa đôi mắt ngà ngà liếc qua, tiểu đạo đồng thở dài nói:
“Ngươi cũng không biết à? Thôi được, ta tiếp tục đợi. Đạo hữu cứ nghỉ ngơi cho yên.”
Hắc Oa lảo đảo đi ngủ.
Tiểu đạo đồng thì an tĩnh ngồi chờ nơi đó, không động không nhúc.
Trọng Lân ánh mắt chớp động, cẩn thận quan sát tiểu đạo đồng này, bỗng trong lòng chấn động, âm thầm nghĩ:
“Hắn mang trên mình khí tức tiên đạo thâm sâu khó dò... Nếu không xuất thân từ môn hạ Đông Vương Công, thì nhất định là người của Tây Vương Mẫu!”
Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười với hắn, môi hồng răng trắng, dung mạo linh tú xuất trần, nhưng sau đó thần sắc lại thoáng lo lắng, lặng lẽ ngồi yên chờ đợi Trần Thực trở về.
Trong khoảng thời gian ấy, Hồ Phi Phi đã sớm bị giám sát viên của Ty Thiên Giám làm phiền tới phát ngán. Đám người Ty Thiên Giám này luôn luôn chạy đến tâu trình, rằng nơi nào nơi nào lại xuất hiện dị tượng đại đạo.
Tây Ngưu Tân Châu thời gian gần đây, dị tượng phát sinh thực sự quá nhiều, nào là đạo quang từ trời rọi xuống, nào là điềm lành giáng thế, nào là địa khí sôi sục, suối vàng trào ra, đâu đâu cũng có tiên quang chiếu rọi, khí tượng huyền diệu liên miên.
Nàng mấy ngày qua cũng đã sai rất nhiều sĩ tử đến các địa phương khảo sát dị tượng, thu hoạch cũng không ít.
Đạo pháp thần thông ở Tây Ngưu Tân Châu hiện nay có thể nói là nhật tân nhật tân, không ngừng biến hóa, xuất hiện vô số cao nhân kỳ xuất.
Hồ Phi Phi thi thoảng cũng có ý nghĩ, tất cả những biến hóa ấy đều bắt đầu sau khi Trần Thực phi thăng. Vậy thì có phải dị tượng liên miên kia, đều có liên quan đến Trần Thực? Chỉ là ý nghĩ này quá mức kinh thế hãi tục, nàng cũng chỉ dám nghĩ thầm, không tiện nói ra.
Lúc này, Ty Thiên Giám lại vội vàng tiến vào, Hồ Phi Phi buông tập tấu chương trong tay, có phần thiếu kiên nhẫn:
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Đại nhân, là bệ hạ!”
Vị đại thần Ty Thiên Giám kia nét mặt hớn hở, nói:
“Là bệ hạ trở về rồi!”
Hồ Phi Phi vừa kinh hỉ, vội vã chạy ra khỏi Văn Uyên Các, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trần Thực từng bước tiến tới, quanh thân vạn đạo hào quang, cát khí ngập trời, đúng là tiên nhân giáng hạ, dẫn động vô số dị tượng thiên địa!
Trần Thực tuy đã tận lực thu liễm khí tức, nhưng nơi đây dù sao vẫn là nhân gian, lại là nơi hợp đạo của hắn, khí tức đại đạo từ bản thân hắn liền dẫn động thiên địa cộng minh, khiến lần này giáng lâm trở nên huy hoàng dị thường.
Hồ Phi Phi chạy đến trước mặt, vội vã bái kiến. Trần Thực nhanh tay đỡ dậy, mỉm cười:
“Phi Phi tỷ cần gì phải khách sáo như vậy? Ta chẳng qua mới rời đi mấy ngày, cũng đâu phải đã biến thành người xa lạ vô tình vô nghĩa.”
Hồ Phi Phi cười đáp:
“Bệ hạ đã lâu chưa trở lại, không biết nơi Địa Tiên giới có được an ổn? Có từng gặp phụ mẫu? Có thấy được gia tổ hay chưa?”
Trần Thực trầm ngâm một chút, thành thật nói:
“Ở Địa Tiên giới ta cũng coi như tạm ổn, đang làm thiên binh tại doanh địa thiên binh. Chỉ là... ta bị liệt vào Tru Tiên bảng, hiện đang bị toàn bộ Địa Tiên giới truy nã. Cho nên ở trong Thiên Đình vẫn là an toàn hơn.”
Hồ Phi Phi chớp mắt, cảm thấy có phần kỳ lạ. Dường như Trần Chân Vương ở Địa Tiên giới cũng chẳng dễ sống gì, nhưng vẫn cố nói là mình sống tốt, sợ người quê nhà lo lắng.
“Phụ mẫu ta vẫn chưa rõ tung tích, gia gia cùng người nhà cũng chưa từng gặp mặt.”
Trần Thực trong lòng lo lắng, thấp giọng nói:
“Cũng không biết họ hiện giờ ra sao nữa.”
Hồ Phi Phi an ủi:
“Nếu bệ hạ sống không vui, thì hãy quay về Tây Ngưu Tân Châu, vẫn là vạn dân ngưỡng vọng, cần gì đi Địa Tiên giới làm một gã thiên binh?”
Trần Thực nói:
“Ta ở doanh địa thiên binh, thật sự sống rất ổn!”
Hồ Phi Phi trong lòng một trăm phần không tin, ngoài mặt lại giả bộ tin tưởng hết mực.
Trần Thực thấy rõ nàng nghĩ gì, tức tối nói:
“Ta ở Thiên Đình rất được trọng dụng, Lý Thiên Vương vô cùng tán thưởng ta, ngay cả Ngọc Đế cũng phong ta làm Địa Chủ, ban cho một đạo cảnh tên là Đạo Khư. Ta còn kết giao được nhiều bằng hữu mới, ta...”
Hồ Phi Phi tiếp lời:
“Nếu bệ hạ thấy ấm ức, có thể khóc ra cũng được.”
Trần Thực lập tức nghẹn lời, nắm chặt quyền cước, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Chỉ tiếc người trước mặt là cựu thần thân tín, không thể động thủ.
Hai người hàn huyên một hồi, Trần Thực thấy tu vi của Hồ Phi Phi vẫn dừng ở cảnh giới Hợp Thể, chưa từng chém tam thi, cách ngày độ kiếp phi thăng còn rất xa, trong lòng liền động, lấy ra viên linh đan cuối cùng của thôn Phù La, giao cho Hồ Phi Phi, mỉm cười nói:
“Đây là linh đan ta thu được từ một nông hộ trong Đạo Khư, có thể khai mở linh trí, giúp ngươi tham ngộ huyền lý đạo pháp.”
Viên linh đan này chính là viên cuối cùng, vốn dĩ Trần Thực định lưu lại để làm bùa hộ thân trong lúc hiểm nghèo. Nhưng thấy Hồ Phi Phi vì lo việc triều chính mà lơ là tu luyện, liền lấy ra đền đáp cho sự tận tụy ấy.
“Phi Phi tỷ, tỷ phục viên linh đan này, rồi tiếp tục tu luyện Đại Hoang Minh Đạo Tập, trong vòng hai năm, đủ để ngươi bước vào cảnh giới hợp đạo.”
Hồ Phi Phi bán tín bán nghi, Đại Hoang Minh Đạo Tập nàng cũng từng nghiên cứu qua, nhưng hoàn toàn không hiểu nổi, càng không dám nói đến việc tu luyện. Một viên linh đan mà có thể khiến nàng ngộ ra huyền cơ bên trong?
Nàng nuốt linh đan vào bụng, lúc đầu vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng chỉ chốc lát sau, đầu óc liền trở nên linh hoạt sáng suốt, tư duy cực kỳ nhanh nhạy, chỉ trong thời gian ngắn đã điểm lại toàn bộ đạo pháp và thần thông mình từng học, lập tức bổ khuyết các chỗ sơ hở.
Miệng nàng lẩm bẩm không ngừng, toàn là những huyền lý trong các bộ kinh điển, từ trước đến nay vốn không thông hiểu, giờ phút này lại trở nên đơn giản dị thường. Những tiên pháp nàng từng gặp, lúc này cũng bỗng trở nên đơn giản vô cùng, dễ nhập như trở bàn tay!
Hồ Phi Phi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thử nghiệm diễn giải lại Đại Hoang Minh Đạo Tập, pho công pháp vốn không sao hiểu nổi, mà giờ phút này nàng lại có thể lần lượt ngộ ra các tầng huyền cơ!
Nàng lập tức ngồi xuống luyện tập, chẳng bao lâu đã tu thành công pháp ấy, thậm chí còn tự ngộ ra hai ba loại thần thông, vận hành pháp môn vô cùng thuần thục, biến hóa thần thông cũng tinh vi vô song. Ngay cả một vị Thiên Tôn có sống lại, cũng bất quá như vậy!
Hồ Phi Phi còn dư lực, khí thế bừng bừng trở lại Văn Uyên Các, vung bút như gió, phê xong hơn trăm bản tấu chỉ, không sót một chữ, một hơi viết liền không nghỉ.
Thuốc vẫn chưa hết hiệu, nàng lại chạy đến Hàn Lâm viện, đem toàn bộ tiên pháp trong viện ra phá giải một lượt, đến lúc ấy dược lực mới tiêu tan, linh trí cũng trở về bình thường.
Sau khi tỉnh táo, những đạo pháp nàng vừa tham ngộ vẫn còn lưu lại rõ ràng trong đầu, không hề tiêu tán. Chỉ cần từ từ tu luyện theo lộ tuyến đó, một đường tiến tới độ kiếp phi thăng, hợp đạo thành tiên, tuyệt không thành vấn đề.
“Bệ hạ đâu rồi?”
Nàng vội vàng đi tìm Trần Thực, nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn Trần Thực lúc này đã đến Âm gian, tiến vào Hậu Đức cung, chỉ thấy nơi cội cũ, chỗ Liễu đạo nhân từng hóa thân, nay đã mọc lên một cây liễu mới cao hai trượng. Chu Tú Tài lựa lấy một cành liễu to nhất trong đám, treo lên phía trước, khiến cành liễu cong hẳn xuống.
“Tiểu Thập trở về rồi!” Chu Tú Tài mừng rỡ reo lên.
Trần Thực bước lên, thắp một nén hương cho Chu Tú Tài.
Hiện tại hắn đã là tiên nhân cảnh giới Thiên Tiên, tu vi thâm hậu, phúc đức to lớn, chỉ một nén hương bái xuống, liền khiến Chu Tú Tài bảy khiếu xông khói, không chịu nổi một đạo hương hỏa, vội la lên:
“Chậm chút! Chậm chút! Cay quá rồi!”
Trần Thực cười nói:
“Tiên sinh gần đây an khang? Ta ở Địa Tiên giới, có gặp đồng môn rồi, cũng là một mạch của Phu Tử!”
Chu Tú Tài nín thở hút vào một ngụm hương, vận chuyển đạo lực quỷ tiên, áp chế luồng lực phi phàm đang dâng trào, kinh hãi hỏi:
“Đồng môn?”
Trần Thực mỉm cười:
“Phu Tử ở Địa Tiên giới có đạo thống riêng, gọi là Kim Ngao đảo. Ta kết giao được một vị sư huynh nơi đó, phát hiện bọn họ cũng phụng hành đạo nghĩa của Phu Tử!”
Chu Tú Tài sắc mặt tái mét, trong lòng thấp thỏm bất an:
“Phu Tử chính tông nếu phát hiện ta giảng giải kinh nghĩa lệch lạc, nhất định sẽ giết ta diệt tông, nghiền nát tro cốt! Tuy rằng ta cũng chẳng còn bao nhiêu tro cốt để nghiền...”
Trần Thực hồ hởi kể tiếp:
“Tiên sinh dạy ta quả thực là chân giải của Phu Tử! Ta cùng sư huynh Giang luận đạo, hắn không những không bắt bẻ, còn khen ngợi rằng lời giảng của tiên sinh sâu sắc khó dò!”
Chu Tú Tài trợn tròn mắt, lắc đầu mấy cái, hỏi lại:
“Ngươi chắc Kim Ngao đảo là một mạch của Phu Tử? Không phải tà ma ngoại đạo chứ?”
“Đệ tử có thể khẳng định!” Trần Thực đầy tin tưởng.
Chu Tú Tài càng thêm hồ đồ, lúng túng nói:
“Ngươi mau vào cung gặp nghĩa mẫu đi, đừng để bà phải chờ lâu, ừm ừm...”
Trần Thực tiến vào Hậu Đức cung, ngoảnh lại cười nói:
“Sau này tiên sinh phi thăng, nhất định sẽ trở thành thượng khách của Kim Ngao đảo!”
Chu Tú Tài càng lúc càng mê man:
“Lẽ nào ta giảng giải lệch lạc kinh nghĩa của Phu Tử, hóa ra lại... đúng sao?”
Trần Thực bước vào nội cung, liền trông thấy Vu Khế.
Vu Khế lúc này đã mọc ra xương cốt, huyết nhục dần hình thành. Không rõ có phải do trước đó chỉ còn lại hai ngón tay, nay toàn thân phải sinh lại từ xương ngón, nên giờ hắn trông như thiếu niên mười một mười hai tuổi, mặc y phục thiếu niên.
Nhưng sắc mặt vẫn y như trước, lạnh tanh cứng nhắc.
Trần Thực đặt tay lên đầu hắn, xoa nhẹ mấy cái, Vu Khế vẫn vẻ mặt khó chịu như cũ.
Trần Thực cười nói:
“Sư bảo, ta đã gặp Thương dân ở Địa Tiên giới rồi.”
Vu Khế trong lòng chấn động, thất thanh:
“Địa Tiên giới cũng có Thương dân?”
Trần Thực cười:
“Ngươi cứ tĩnh dưỡng dưỡng thể cho tốt, đợi khi ta đứng vững nơi Địa Tiên giới, liền đưa ngươi đến gặp họ.”
Vu Khế vừa kinh vừa mừng.
“Tiểu thần bái kiến nghĩa mẫu!”
Trần Thực nhanh chóng tiến tới trước Liên tọa của Hậu Thổ nương nương, cung thân bái lạy.
Hậu Thổ nương nương vội vàng đứng dậy, từ trên liên đài hạ xuống, đỡ hắn dậy, mỉm cười nói:
“Bệ hạ mau mau bình thân!”
Bà quan sát Trần Thực từ trên xuống dưới, càng nhìn càng yêu thích, tươi cười nói:
“Việc làm của bệ hạ, Hoàng Địa Kỳ đều đã rõ cả. Ta chẳng qua chỉ là một trong vô số phân thân của bà, thần niệm của ta cũng chỉ như một giọt nước trong biển ý thức của bà mà thôi. Nhưng có thể khiến bà để mắt tới, thì thực sự là hiếm có. Bệ hạ có muốn tiến lên bái kiến bản tôn không?”
Sau đó, liền đột ngột chấm dứt.
Trước đây mỗi lần Trần Thực thi triển Thiên La Thất Thức, đến chiêu cuối “Nhất Loa Thanh Đại” là cảm thấy chân khí đình trệ, không thể tiếp tục. Hắn luôn cảm thấy sau chiêu ấy ắt hẳn còn có biến hóa, nhưng tra lại cả Huyết Hồ Chân Kinh và Hóa Huyết Thần Đao đều không lưu lại bất kỳ biến chiêu nào nữa.
Mà giờ đây hắn đã tham ngộ được ngoại đạo Tây Ngưu Tân Châu, bỗng nhiên cảm thấy Thiên La Thất Thức hoàn toàn có thể có hậu chiêu tiếp diễn.
“Hóa Huyết Thần Đao hiện đang ở trong tay Sở Phong của nước Thiên Trì, cần phải thu hồi.”
Trần Thực trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Từ khi rời Tây Ngưu Tân Châu đến nay đã lâu, ta vẫn chưa từng quay lại. Tây Ngưu Tân Châu vốn dĩ cũng là một đạo cảnh, nếu ta có thể tùy ý ra vào các đạo cảnh khác, vậy thì ra vào Tây Ngưu Tân Châu, hẳn cũng có thể tùy tâm sở dục.”
Nghĩ tới đây, hắn lập tức trở lại Thiên Đạo cư.
Chỉ thấy Thiên Đạo cư vẫn một mảnh thanh bình yên ả, hoàn toàn không có cảnh tượng “xác người khắp nơi” mà hắn lo lắng.
Trần Thực lúc này mới hơi an tâm, liền thử cảm ứng đạo cảnh Tây Ngưu Tân Châu. Nhưng cảm giác lại rất mơ hồ, không hề rõ ràng như khi cảm ứng Đạo Khư hay Ma Tỉnh.
Bởi năm xưa khi hắn hợp đạo ở Tây Ngưu Tân Châu, chủ thể vốn là Thiên Ngoại Chân Thần, nay Chân Thần đã hồn quy thiên địa, hợp đạo mất đi căn cơ, còn bản thân Trần Thực khi ấy lại chưa đủ tu vi chống đỡ, thành ra đạo cảnh hợp được không vững, hệ quả là hiện giờ cảm ứng không linh.
Dù hắn dốc lòng cảm ứng, cũng không sao nắm bắt được phương vị chính xác của Tây Ngưu Tân Châu.
“Linh đan thôn Phù La chỉ còn lại hai viên... nuốt thêm một viên!”
Trần Thực cắn răng, nuốt vào một viên.
Tức khắc lỗ tai mắt sáng, đầu óc tỉnh táo gấp bội, cảm giác đối với thiên địa cũng đề thăng cực lớn!
Cảm ứng của hắn đối với Tây Ngưu Tân Châu cũng trở nên rõ rệt vô cùng. Cái gọi là “thiên nhân giao cảm”, chính là sự tương thông giữa người và thiên địa đạo lý!
Khoảnh khắc hắn và đạo cảnh Tây Ngưu Tân Châu thiên nhân giao cảm, liền mượn đại đạo nơi đó mà xác lập phương vị chính xác!
“Giáng lâm!”
Trần Thực đem thiên nhân giao cảm vận dụng đến cực hạn, trên bầu trời thậm chí hiện ra hư ảnh của Tây Ngưu Tân Châu!
Hư ảnh ấy từ mờ nhạt dần dần hóa thực, như thể muốn từ một không gian khác kéo hẳn về Địa Tiên giới!
Ngay khi hắn cảm ứng đến cực điểm, bóng tối bên ngoài Tây Ngưu Tân Châu đột nhiên như sống dậy, từng dòng hắc ám như mọc ra vô số xúc tu, từ bốn phương tám hướng vươn ra, tựa hồ muốn cắm thẳng vào bầu trời Địa Tiên giới!
“Chuyện quái gì vậy? Mặc kệ nó!”
Trần Thực tâm niệm khẽ động, liền nhấc chân bước một bước, trực tiếp nhập vào Tây Ngưu Tân Châu.
Thân thể hắn bừng sáng, từng dòng hào quang như nước ánh thời gian tràn qua, lặng lẽ xuyên việt không gian, mang theo chấn động rất nhẹ, từ giữa hư không giáng lâm xuống bầu trời Tây Ngưu Tân Châu.
Ngay khoảnh khắc hắn bước vào, dị tượng bóng tối quấn quanh không trung Thiên Đạo cư lập tức biến mất, hư ảnh của Tây Ngưu Tân Châu cũng theo đó tan đi.
Vạn thiên binh thiên tướng trong Thiên Đạo cư vừa mới qua một cơn đại đạo ô nhiễm, tâm thần còn chưa hoàn toàn khôi phục, nay lại chứng kiến dị tượng như vậy, tức thì mặt không còn giọt máu, suýt chút nữa thì đại loạn!
May mắn thay, dị tượng đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đang lúc tất cả còn đang hoang mang chưa định, bỗng thấy có mấy trăm người áo dài sắc mặt nghiêm nghị, chính là thiên cơ tú sĩ, từ bốn phương tám hướng tiến đến, ngẩng đầu dò xét thiên tượng, bắt đầu đo lường thiên khí, tra tìm nguồn dị biến.
Trọng Lân cũng là thiên cơ tú sĩ, dạo gần đây chưa quay lại Thiên Cơ doanh, vẫn luôn ở lại doanh địa thiên binh để “giám sát” Trần Thực, lúc này thấy đồng môn đến, liền bước ra đón.
“Sự việc lần này hệ trọng, là ngoại đạo thế giới xâm nhập Thiên Đình.”
Đại Đô Đốc của Thiên Cơ doanh thần sắc nghiêm nghị, nói với Trọng Lân, “Đám tà ma ngoại đạo ấy càng ngày càng to gan, lần trước đã tập kích Thiên Cơ Sách, lần này lại muốn thẳng tay đánh vào Thiên Đình, không thể tha thứ!”
Trọng Lân nói: “Ngoại đạo thế giới vừa rồi, giống như không phải chủ động xâm nhập, mà là bị người triệu hoán, hiển hóa ra đạo cảnh.”
“Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của Đại Đô Đốc hay sao?” Các thiên cơ tú sĩ khác đồng loạt quát lớn.
Trọng Lân cúi đầu, bị đồng môn mắng vậy, hắn cũng không dám chắc nữa.
Quả thực, có khả năng đem cả một thế giới biến thành đạo cảnh, nhưng để một thế giới ở Hắc Ám Hải trở thành đạo cảnh rồi bị người triệu hoán, chuyện ấy hắn chưa từng nghe.
“Hơn nữa, ta còn cảm ứng được một luồng khí tức thiên đạo rất kỳ quái, rất giống khí tức mà Trần đạo hữu mang theo khi mới phi thăng.”
Hắn sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ: “Lẽ nào... chuyện này do Trần đạo hữu làm ra?”
Ý niệm trong đầu vừa hiện, liền thấy mấy vị đại thần của Thiên Đình từ xa đi đến, vẻ mặt trầm trọng, nhìn quanh một vòng, nghe các Đô Đốc báo cáo, ai nấy đều mặt như phủ sương, không nói lời nào mà rời đi.
Chưa được bao lâu, lại có một vị thần nhân giáng lâm, truyền lệnh: “Sự việc đã không còn gì đáng lo, không cần kinh động như vậy. Thiên Cơ doanh có thể lui về.”
Đám thiên cơ tú sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Vị thần nhân kia không để ý đến bọn họ, xua tay đuổi hết, rồi cũng rời đi.
Lại qua một hồi lâu, một tiểu đạo đồng tay cầm phất trần, thở hổn hển chạy tới, hướng về Trọng Lân dò hỏi:
“Ngươi có biết Thiên Đạo cư của Trần Thực, Trần Thiên Binh ở đâu không?”
“Biết.”
“Dẫn ta đi.”
Trọng Lân liền dẫn tiểu đạo đồng ấy đến trước Thiên Đạo cư của Trần Thực, nhưng Trần Thực không có ở đó, đành lưu lại nơi này chờ đợi. Trọng Lân rảnh rỗi vô sự, cũng ngồi lại đợi Trần Thực quay về.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân loạng choạng. Hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy vị thiên binh dìu Hắc Oa đến cửa Thiên Đạo cư.
“Hắc đạo hữu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Đám thiên binh dặn dò xong thì rời đi.
Hắc Oa thân hình loạng choạng, lảo đảo bước vào, cả người nồng nặc mùi rượu.
Tiểu đạo đồng lên tiếng hỏi: “Hắc tiên nhân, Trần Thiên Binh hiện đang ở đâu?”
Hắc Oa đôi mắt ngà ngà liếc qua, tiểu đạo đồng thở dài nói:
“Ngươi cũng không biết à? Thôi được, ta tiếp tục đợi. Đạo hữu cứ nghỉ ngơi cho yên.”
Hắc Oa lảo đảo đi ngủ.
Tiểu đạo đồng thì an tĩnh ngồi chờ nơi đó, không động không nhúc.
Trọng Lân ánh mắt chớp động, cẩn thận quan sát tiểu đạo đồng này, bỗng trong lòng chấn động, âm thầm nghĩ:
“Hắn mang trên mình khí tức tiên đạo thâm sâu khó dò... Nếu không xuất thân từ môn hạ Đông Vương Công, thì nhất định là người của Tây Vương Mẫu!”
Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười với hắn, môi hồng răng trắng, dung mạo linh tú xuất trần, nhưng sau đó thần sắc lại thoáng lo lắng, lặng lẽ ngồi yên chờ đợi Trần Thực trở về.
Trong khoảng thời gian ấy, Hồ Phi Phi đã sớm bị giám sát viên của Ty Thiên Giám làm phiền tới phát ngán. Đám người Ty Thiên Giám này luôn luôn chạy đến tâu trình, rằng nơi nào nơi nào lại xuất hiện dị tượng đại đạo.
Tây Ngưu Tân Châu thời gian gần đây, dị tượng phát sinh thực sự quá nhiều, nào là đạo quang từ trời rọi xuống, nào là điềm lành giáng thế, nào là địa khí sôi sục, suối vàng trào ra, đâu đâu cũng có tiên quang chiếu rọi, khí tượng huyền diệu liên miên.
Nàng mấy ngày qua cũng đã sai rất nhiều sĩ tử đến các địa phương khảo sát dị tượng, thu hoạch cũng không ít.
Đạo pháp thần thông ở Tây Ngưu Tân Châu hiện nay có thể nói là nhật tân nhật tân, không ngừng biến hóa, xuất hiện vô số cao nhân kỳ xuất.
Hồ Phi Phi thi thoảng cũng có ý nghĩ, tất cả những biến hóa ấy đều bắt đầu sau khi Trần Thực phi thăng. Vậy thì có phải dị tượng liên miên kia, đều có liên quan đến Trần Thực? Chỉ là ý nghĩ này quá mức kinh thế hãi tục, nàng cũng chỉ dám nghĩ thầm, không tiện nói ra.
Lúc này, Ty Thiên Giám lại vội vàng tiến vào, Hồ Phi Phi buông tập tấu chương trong tay, có phần thiếu kiên nhẫn:
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Đại nhân, là bệ hạ!”
Vị đại thần Ty Thiên Giám kia nét mặt hớn hở, nói:
“Là bệ hạ trở về rồi!”
Hồ Phi Phi vừa kinh hỉ, vội vã chạy ra khỏi Văn Uyên Các, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trần Thực từng bước tiến tới, quanh thân vạn đạo hào quang, cát khí ngập trời, đúng là tiên nhân giáng hạ, dẫn động vô số dị tượng thiên địa!
Trần Thực tuy đã tận lực thu liễm khí tức, nhưng nơi đây dù sao vẫn là nhân gian, lại là nơi hợp đạo của hắn, khí tức đại đạo từ bản thân hắn liền dẫn động thiên địa cộng minh, khiến lần này giáng lâm trở nên huy hoàng dị thường.
Hồ Phi Phi chạy đến trước mặt, vội vã bái kiến. Trần Thực nhanh tay đỡ dậy, mỉm cười:
“Phi Phi tỷ cần gì phải khách sáo như vậy? Ta chẳng qua mới rời đi mấy ngày, cũng đâu phải đã biến thành người xa lạ vô tình vô nghĩa.”
Hồ Phi Phi cười đáp:
“Bệ hạ đã lâu chưa trở lại, không biết nơi Địa Tiên giới có được an ổn? Có từng gặp phụ mẫu? Có thấy được gia tổ hay chưa?”
Trần Thực trầm ngâm một chút, thành thật nói:
“Ở Địa Tiên giới ta cũng coi như tạm ổn, đang làm thiên binh tại doanh địa thiên binh. Chỉ là... ta bị liệt vào Tru Tiên bảng, hiện đang bị toàn bộ Địa Tiên giới truy nã. Cho nên ở trong Thiên Đình vẫn là an toàn hơn.”
Hồ Phi Phi chớp mắt, cảm thấy có phần kỳ lạ. Dường như Trần Chân Vương ở Địa Tiên giới cũng chẳng dễ sống gì, nhưng vẫn cố nói là mình sống tốt, sợ người quê nhà lo lắng.
“Phụ mẫu ta vẫn chưa rõ tung tích, gia gia cùng người nhà cũng chưa từng gặp mặt.”
Trần Thực trong lòng lo lắng, thấp giọng nói:
“Cũng không biết họ hiện giờ ra sao nữa.”
Hồ Phi Phi an ủi:
“Nếu bệ hạ sống không vui, thì hãy quay về Tây Ngưu Tân Châu, vẫn là vạn dân ngưỡng vọng, cần gì đi Địa Tiên giới làm một gã thiên binh?”
Trần Thực nói:
“Ta ở doanh địa thiên binh, thật sự sống rất ổn!”
Hồ Phi Phi trong lòng một trăm phần không tin, ngoài mặt lại giả bộ tin tưởng hết mực.
Trần Thực thấy rõ nàng nghĩ gì, tức tối nói:
“Ta ở Thiên Đình rất được trọng dụng, Lý Thiên Vương vô cùng tán thưởng ta, ngay cả Ngọc Đế cũng phong ta làm Địa Chủ, ban cho một đạo cảnh tên là Đạo Khư. Ta còn kết giao được nhiều bằng hữu mới, ta...”
Hồ Phi Phi tiếp lời:
“Nếu bệ hạ thấy ấm ức, có thể khóc ra cũng được.”
Trần Thực lập tức nghẹn lời, nắm chặt quyền cước, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Chỉ tiếc người trước mặt là cựu thần thân tín, không thể động thủ.
Hai người hàn huyên một hồi, Trần Thực thấy tu vi của Hồ Phi Phi vẫn dừng ở cảnh giới Hợp Thể, chưa từng chém tam thi, cách ngày độ kiếp phi thăng còn rất xa, trong lòng liền động, lấy ra viên linh đan cuối cùng của thôn Phù La, giao cho Hồ Phi Phi, mỉm cười nói:
“Đây là linh đan ta thu được từ một nông hộ trong Đạo Khư, có thể khai mở linh trí, giúp ngươi tham ngộ huyền lý đạo pháp.”
Viên linh đan này chính là viên cuối cùng, vốn dĩ Trần Thực định lưu lại để làm bùa hộ thân trong lúc hiểm nghèo. Nhưng thấy Hồ Phi Phi vì lo việc triều chính mà lơ là tu luyện, liền lấy ra đền đáp cho sự tận tụy ấy.
“Phi Phi tỷ, tỷ phục viên linh đan này, rồi tiếp tục tu luyện Đại Hoang Minh Đạo Tập, trong vòng hai năm, đủ để ngươi bước vào cảnh giới hợp đạo.”
Hồ Phi Phi bán tín bán nghi, Đại Hoang Minh Đạo Tập nàng cũng từng nghiên cứu qua, nhưng hoàn toàn không hiểu nổi, càng không dám nói đến việc tu luyện. Một viên linh đan mà có thể khiến nàng ngộ ra huyền cơ bên trong?
Nàng nuốt linh đan vào bụng, lúc đầu vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng chỉ chốc lát sau, đầu óc liền trở nên linh hoạt sáng suốt, tư duy cực kỳ nhanh nhạy, chỉ trong thời gian ngắn đã điểm lại toàn bộ đạo pháp và thần thông mình từng học, lập tức bổ khuyết các chỗ sơ hở.
Miệng nàng lẩm bẩm không ngừng, toàn là những huyền lý trong các bộ kinh điển, từ trước đến nay vốn không thông hiểu, giờ phút này lại trở nên đơn giản dị thường. Những tiên pháp nàng từng gặp, lúc này cũng bỗng trở nên đơn giản vô cùng, dễ nhập như trở bàn tay!
Hồ Phi Phi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thử nghiệm diễn giải lại Đại Hoang Minh Đạo Tập, pho công pháp vốn không sao hiểu nổi, mà giờ phút này nàng lại có thể lần lượt ngộ ra các tầng huyền cơ!
Nàng lập tức ngồi xuống luyện tập, chẳng bao lâu đã tu thành công pháp ấy, thậm chí còn tự ngộ ra hai ba loại thần thông, vận hành pháp môn vô cùng thuần thục, biến hóa thần thông cũng tinh vi vô song. Ngay cả một vị Thiên Tôn có sống lại, cũng bất quá như vậy!
Hồ Phi Phi còn dư lực, khí thế bừng bừng trở lại Văn Uyên Các, vung bút như gió, phê xong hơn trăm bản tấu chỉ, không sót một chữ, một hơi viết liền không nghỉ.
Thuốc vẫn chưa hết hiệu, nàng lại chạy đến Hàn Lâm viện, đem toàn bộ tiên pháp trong viện ra phá giải một lượt, đến lúc ấy dược lực mới tiêu tan, linh trí cũng trở về bình thường.
Sau khi tỉnh táo, những đạo pháp nàng vừa tham ngộ vẫn còn lưu lại rõ ràng trong đầu, không hề tiêu tán. Chỉ cần từ từ tu luyện theo lộ tuyến đó, một đường tiến tới độ kiếp phi thăng, hợp đạo thành tiên, tuyệt không thành vấn đề.
“Bệ hạ đâu rồi?”
Nàng vội vàng đi tìm Trần Thực, nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn Trần Thực lúc này đã đến Âm gian, tiến vào Hậu Đức cung, chỉ thấy nơi cội cũ, chỗ Liễu đạo nhân từng hóa thân, nay đã mọc lên một cây liễu mới cao hai trượng. Chu Tú Tài lựa lấy một cành liễu to nhất trong đám, treo lên phía trước, khiến cành liễu cong hẳn xuống.
“Tiểu Thập trở về rồi!” Chu Tú Tài mừng rỡ reo lên.
Trần Thực bước lên, thắp một nén hương cho Chu Tú Tài.
Hiện tại hắn đã là tiên nhân cảnh giới Thiên Tiên, tu vi thâm hậu, phúc đức to lớn, chỉ một nén hương bái xuống, liền khiến Chu Tú Tài bảy khiếu xông khói, không chịu nổi một đạo hương hỏa, vội la lên:
“Chậm chút! Chậm chút! Cay quá rồi!”
Trần Thực cười nói:
“Tiên sinh gần đây an khang? Ta ở Địa Tiên giới, có gặp đồng môn rồi, cũng là một mạch của Phu Tử!”
Chu Tú Tài nín thở hút vào một ngụm hương, vận chuyển đạo lực quỷ tiên, áp chế luồng lực phi phàm đang dâng trào, kinh hãi hỏi:
“Đồng môn?”
Trần Thực mỉm cười:
“Phu Tử ở Địa Tiên giới có đạo thống riêng, gọi là Kim Ngao đảo. Ta kết giao được một vị sư huynh nơi đó, phát hiện bọn họ cũng phụng hành đạo nghĩa của Phu Tử!”
Chu Tú Tài sắc mặt tái mét, trong lòng thấp thỏm bất an:
“Phu Tử chính tông nếu phát hiện ta giảng giải kinh nghĩa lệch lạc, nhất định sẽ giết ta diệt tông, nghiền nát tro cốt! Tuy rằng ta cũng chẳng còn bao nhiêu tro cốt để nghiền...”
Trần Thực hồ hởi kể tiếp:
“Tiên sinh dạy ta quả thực là chân giải của Phu Tử! Ta cùng sư huynh Giang luận đạo, hắn không những không bắt bẻ, còn khen ngợi rằng lời giảng của tiên sinh sâu sắc khó dò!”
Chu Tú Tài trợn tròn mắt, lắc đầu mấy cái, hỏi lại:
“Ngươi chắc Kim Ngao đảo là một mạch của Phu Tử? Không phải tà ma ngoại đạo chứ?”
“Đệ tử có thể khẳng định!” Trần Thực đầy tin tưởng.
Chu Tú Tài càng thêm hồ đồ, lúng túng nói:
“Ngươi mau vào cung gặp nghĩa mẫu đi, đừng để bà phải chờ lâu, ừm ừm...”
Trần Thực tiến vào Hậu Đức cung, ngoảnh lại cười nói:
“Sau này tiên sinh phi thăng, nhất định sẽ trở thành thượng khách của Kim Ngao đảo!”
Chu Tú Tài càng lúc càng mê man:
“Lẽ nào ta giảng giải lệch lạc kinh nghĩa của Phu Tử, hóa ra lại... đúng sao?”
Trần Thực bước vào nội cung, liền trông thấy Vu Khế.
Vu Khế lúc này đã mọc ra xương cốt, huyết nhục dần hình thành. Không rõ có phải do trước đó chỉ còn lại hai ngón tay, nay toàn thân phải sinh lại từ xương ngón, nên giờ hắn trông như thiếu niên mười một mười hai tuổi, mặc y phục thiếu niên.
Nhưng sắc mặt vẫn y như trước, lạnh tanh cứng nhắc.
Trần Thực đặt tay lên đầu hắn, xoa nhẹ mấy cái, Vu Khế vẫn vẻ mặt khó chịu như cũ.
Trần Thực cười nói:
“Sư bảo, ta đã gặp Thương dân ở Địa Tiên giới rồi.”
Vu Khế trong lòng chấn động, thất thanh:
“Địa Tiên giới cũng có Thương dân?”
Trần Thực cười:
“Ngươi cứ tĩnh dưỡng dưỡng thể cho tốt, đợi khi ta đứng vững nơi Địa Tiên giới, liền đưa ngươi đến gặp họ.”
Vu Khế vừa kinh vừa mừng.
“Tiểu thần bái kiến nghĩa mẫu!”
Trần Thực nhanh chóng tiến tới trước Liên tọa của Hậu Thổ nương nương, cung thân bái lạy.
Hậu Thổ nương nương vội vàng đứng dậy, từ trên liên đài hạ xuống, đỡ hắn dậy, mỉm cười nói:
“Bệ hạ mau mau bình thân!”
Bà quan sát Trần Thực từ trên xuống dưới, càng nhìn càng yêu thích, tươi cười nói:
“Việc làm của bệ hạ, Hoàng Địa Kỳ đều đã rõ cả. Ta chẳng qua chỉ là một trong vô số phân thân của bà, thần niệm của ta cũng chỉ như một giọt nước trong biển ý thức của bà mà thôi. Nhưng có thể khiến bà để mắt tới, thì thực sự là hiếm có. Bệ hạ có muốn tiến lên bái kiến bản tôn không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương