Người liên quan đến Quân Sở Nhi, nói nhiều không nhiều nói ít không ít. Cả cô nhi viện già trẻ lớn bé đều trông chờ vào cô, sinh mạng nào cũng quý giá. Quân Sở Nhi biết bản thân không có lựa chọn khác, Lạc Phương Dật cái tên điên này để cô sống đã là hay lắm rồi.

Nhưng nếu lỡ thất bại thì sao? Quân Sở Nhi nhíu mày, ngoài mặt yên tĩnh nhưng trong lòng thực tế đang dậy sóng. Cô không dám cũng không thể đem mạng người khác ra đặt cược vào thành bại của mình. Lạc Phương Dật là người có địa vị thế nào, hắn ta muốn gì mà không được, đâu cần nhất thiết phải giao dịch với một kẻ không có gì như cô. Điều này chỉ có thể chứng minh, giao dịch này vốn là một giao dịch chết, dù thành công hay thất bại cô cũng không giữ được cái mạng nhỏ này. Còn chết theo kiểu nào thì đúng là chẳng tưởng tượng được.

Lạc Phương Dật nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Quân Sở Nhi liền lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tôi không có nhiều thời gian. Làm hay không, cô chọn đi.”

Quân Sở Nhi siết tay, giờ phút này thật sự muốn nhào tới cắt đứt cổ họng của cái tên trước mặt. Nghĩ thì nghĩ thế chứ cô biết rõ là không thể.

Con người đều có ý thức tự né tránh nguy hiểm, đâu có ai biết sẽ chết còn nhảy vào. Nhưng nếu cô từ chối thì đến hắn sẽ lập tức giết cô chết tươi. Cay đắng thật đấy!

“Làm! Nhưng anh phải nói cho tôi biết anh muốn gì đã chứ?”

Lạc Phương Dật búng tay tách một cái, vẻ mặt đắc chí ngạo nghễ: “Tuyệt, phải vậy chứ! Lựa chọn thông minh đấy. Thời hạn giao dịch là một năm, cô giúp tôi lấy thứ tôi muốn, sau đó cô có thể rời đi cùng với số tiền. Tôi đảm bảo sẽ không động đến một cọng tóc của cô.”

Thông minh cái con khỉ! Quân Sở Nhi cảm thấy một câu nói này đã khiến bản thân như treo trên sợi chỉ mỏng, dưới chân là nham thạch nóng chảy, bất cẩn rơi xuống là một mẫu xương cũng không còn.

Sợ thì đúng là sợ thật nhưng cô nghĩ qua rồi, hiện tại cứ đồng ý để giữ mạng trước đã. Chỉ cần còn sống thì không có vấn đề gì, sau này cô sẽ tìm cách đưa tất cả mọi người rời đi, sau đó bản thân cũng chuồn luôn là được. Làm người thì phải lạc quan, Lạc Phương Dật có thần thông quảng đại thì cũng không thể quản hết mảnh đất dưới bầu trời rộng lớn này. Chỉ cần cô chạy đủ xa thì sẽ không có vấn đề gì.

“Khoan, tôi có một điều kiện. Anh đồng ý thì chúng ta bàn tiếp, không đồng ý thì không giao dịch gì cả.”

Lạc Phương Dật cười, ngoắc tay: “Ồ, nói thử nghe nào.”

Quân Sở Nhi cười thầm trong bụng. Quả nhiên cô đã đoán đúng, không chỉ cô cần hắn, hắn cũng cần cô. Có lẽ hắn muốn đạt được thứ gì đó thông qua năng lực của cô, hơn nữa ngoài cô ra không ai có khả năng. Nắm được giá trị này của mình cô tin rằng hắn sẽ không tuỳ tiện ra tay giết cô, vậy đưa ra một điều kiện thoả thuận cũng không quá đáng.

“Anh viết cam kết, trong khoảng thời gian giao dịch không được làm hại tới cô nhi viện. Thời hạn giao dịch một năm tôi chắc chắn sẽ dùng tất cả khả năng và cách thức đạt được thứ anh muốn. Tiền sau giao dịch tôi không lấy, chỉ cần trước khi giao dịch kết thúc hai tháng, anh trả tự do cho cô nhi viện, bảo đảm không hại đến bất cứ ai.”

Lạc Phương Dật bật cười. Người có gan bàn điều kiện với hắn không nhiều, cô lại là người khơi dậy hứng thú của hắn. Hắn bây giờ cảm thấy Quân Sở Nhi đúng là rất thú vị, thú vị như trong lời đồn. Kiểu người thế này nhất định không thể để vuột mất, xem ra ngày tháng sau này càng vui vẻ rồi.

“Hình như cô rất tự tin vào năng lực của mình. Dựa vào đâu cô cho rằng cô sẽ thành công? Nếu cô thất bại thì tôi buộc phải giết tất cả để bịt miệng, cô lại bảo tôi không được hại đến họ, trả tự do cho họ?”

“Nói ra có hơi ngại, nhưng tôi tự tin vào năng lực của mình. Không phải anh cũng bởi vì tin nó nên mới để tôi sống hay sao?”

Lạc Phương Dật hơi đơ ra một lát sau đó lại ngửa mặt cười lớn, vỗ tay vang mấy tiếng. Hắn đứng dậy bước đến bên cạnh cô, đưa bàn tay về phía cô: “Được, thành giao!”

Quân Sở Nhi bắt lấy tay hắn, thờ ơ đáp: “Thành giao!”

Khởi đầu của cuộc giao dịch chính là như vậy. Lạc Phương Dật cũng giữ lời, mỗi tháng gửi tiền chu cấp đều đặn cho cô nhi viện. Nhưng mà đến lúc đó Quân Sở Nhi vẫn chưa biết rốt cuộc bản thân phải làm gì. Cho đến một ngày Lạc Phương Dật đưa cô đến nhà thờ, cho cô xem thi thể của một cô gái, Quân Sở Nhi mới biết bản thân phải làm gì.

Cô gái nằm trong quan tài đó có gương mặt gần giống với cô, bên dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt cũng có phần thanh tú hơn. Cô ấy chính là tiểu thư độc nhất của Lâu gia - Lâu Sở Nhi.

Lâu Gia nắm trong tay chuỗi giao dịch vũ khí quân sự hạng nặng, vừa là Hắc đạo vừa là Bạch đạo. Lạc Bội La Na muốn vững chắc về thế lực nên đã hợp tác cùng Lâu gia, hai bên kết mối liên hôn. Lâu Sở Nhi tiểu thư được chỉ hôn gả cho Lạc Phương Dật. Điều này đối với những người thừa kế trong Lạc Bội La Na giống như một ngòi nổ chí mạng.

Lạc Phương Dật vốn là con trai trưởng, tài năng xuất chúng, đã nắm trong tay gần một phần quyền lực của Lạc Bội La Na, dưới trướng còn có một đội Hắc ám vệ tài giỏi nhất Lạc Bội La Na. Nếu Lạc Phương Dật kết hôn cùng Lâu Sở Nhi cũng có nghĩa đã nhận được hậu thuẫn lớn nhất về quyền hạng vũ khí, vậy cũng tức là nắm chắc trong tay quyền thừa kế. Rất nhiều người trong gia tộc đều không mong muốn, những người thừa kế khác cũng muốn phá hoại mối hôn nhân này.

Vậy nên mục tiêu hàng đầu mà bọn họ nhắm đến chính là Lâu Sở Nhi. Lạc Phương Dật vốn đã cho người bảo vệ Lâu Sở Nhi nhưng cuối cùng vẫn sơ suất khiến Lâu Sở Nhi mất mạng. Một tuần sau đã là hôn lễ, nếu Lâu Gia biết con gái duy nhất bị ám sát sẽ huỷ bỏ hợp tác đồng thời trở thành kẻ thù lớn nhất của Lạc Bội La Na.

Lạc Phương Dật đã giấu nhẹm cái chết của Lâu Sở Nhi, lần này tìm thấy Quân Sở Nhi muốn cô dùng thuật dịch dung cải trang mạo danh Lâu Sở Nhi tổ chức hôn lễ.

Cứ như vậy, Quân Sở Nhi đã hoàn toàn biến mất trên thế gian, trở thành Lâu Sở Nhi quyền quý gả cho Lạc Phương Dật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện