Lâu Sở Nhi nhìn Lạc Phương Dật, tò mò mà hỏi một câu: “Nhưng tôi nghe nói em gái anh đã qua đời trong một vụ tai nạn đúng không?”
Lạc Phương Dật cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ung dung. Thực sự có nhiều lúc Lâu Sở Nhi không thể hiểu nổi con người này. Nếu chỉ che giấu đau đớn ở một mức độ nào đó thì cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đã gọi là con người thì đều là bằng xương thịt như nhau, không có chuyện không thể cảm nhận được đau đớn hay chấp nhận nỗi đau nghiền nát thân thể.
Thế nhưng Lạc Phương Dật đón nhận mọi thứ một cách bình thản đến kỳ lạ. Giống như thể những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Cũng giống như việc đối diện với người mẹ luôn muốn đạp đổ mình, hắn lại bình thản như bản thân là người xem kịch không hề liên quan.
Kỳ lạ, rất kỳ lạ.
“Mẹ tôi rất yêu em gái tôi. Con bé rất đẹp, rất tốt bụng. Nhưng đáng tiếc đã qua đời vì một vụ bắt cóc.”
“Bắt cóc sao?”
Lâu Sở Nhi ngạc nhiên mà hỏi lại. Tin tức mà cô biết thì mọi người đều nói em gái của Lạc Phương Dật qua đời trong một vụ tai nạn, không hề nhắc đến chuyện bắt cóc. Xem ra là Lạc Bội La Na cố tình giấu nhẹm đi, không muốn ảnh hưởng đến các thế hệ nhỏ tuổi sống.
“Người bị bắt lẽ ra là tôi, bọn chúng muốn uy hiếp Ông trùm vì mối thù cá nhân. Nhưng sau đó lại không có cơ hội ra tay nên đã bắt em gái tôi. Bởi vì thất bại trong việc giao dịch và giải cứu nên con bé đã qua đời khi chỉ mới năm tuổi.”
Lạc Phương Dật gượm một lát, bàn tay vô thức mà siết chặt lấy nhau.
“Mẹ đã hy vọng người bị bắt là tôi, cũng hy vọng tôi là người nằm trong chiếc quan tài được đưa về ngày hôm đó.”
Tang lễ ngày hôm đó, Ninh Ngọc Vi đã quỳ khóc thảm thiết trước mộ của người con gái nhỏ. Lạc Phương Dật mặc một bộ đồ tang màu đen đứng bên cạnh, trên tay cầm một bó hoa trắng muốn đặt xuống trước mộ em gái mình. Đó là người thân của hắn, hắn cũng đau lòng.
Nhưng Ninh Ngọc Vi đã hất bó hoa ra, đẩy Lạc Phương Dật ngã xuống đất và hét lên rằng: “Trả con tao lại đây! Đồ tạp chủng, thật kinh tởm! Mày mới là người nên chết, trả con tao lại đây!”
Câu nói như sét đánh thẳng vào Lạc Phương Dật. Hắn đã không nói gì, quay đầu lặng lẽ rời đi.
Lâu Sở Nhi nhíu mày. Sao có thể nói ra những điều này với vẻ mặt bình thản như vậy chứ? Lạc Phương Dật của khi đó chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, có kiên cường đến đâu thì đứng trước những lời nguyền rủa như vậy, lại còn xuất phát từ người mẹ ruột của hắn, chắc có lẽ có cảm giác đau khổ không thể diễn tả.
Lâu Sở Nhi chợt hiểu ra vì sao bóng lưng Lạc Phương Dật cao lớn như vậy nhưng nhìn lại rất cô đơn. Chợt hiểu ra vì sao hắn luôn cười và đùa giỡn, hoá ra chỉ vì không muốn để người khác biết được hắn trong lúc không ai hay biết đã tan vỡ bao nhiêu lần. Chợt hiểu ra vì sao hắn từ khi còn rất nhỏ đã liên tục uống thuốc độc, không phải vì sợ chết mà vì hắn thật sự muốn chết đi. Hắn không sợ bị ám sát, hắn chỉ hy vọng hắn sẽ thật sự chết đi, như vậy có lẽ mẹ của hắn sẽ bớt đi nỗi đau.
Bao năm đã qua, hắn đã sống với nỗi giày vò không một ai biết. m thầm lặng lẽ, người mạnh mẽ nhất hoá ra chính là kẻ đáng thương hại nhất.
Lâu Sở Nhi buông điếu thuốc tàn trên tay xuống, cô bước tới trước mặt hắn. Lâu Sở Nhi dùng tay nâng gương mặt hắn, không nói gì cúi xuống hôn lên môi hắn.
Lạc Phương Dật ngơ ngác không hiểu gì, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, một tay ôm lấy cô, một tay ôm lấy gáy, chìm đắm vào nụ hôn của Lâu Sở Nhi.
Rất lâu sau hắn mới luyến tiếc mà rời môi cô, hắn nhìn Lâu Sở Nhi đã mặt mày đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Rõ là không biết cách hôn còn dám chủ động, đúng là không sợ lửa mà.
Hắn hôn lên cổ Lâu Sở Nhi, trầm giọng hỏi: “Sao em lại hôn tôi? Thương hại tôi sao?”
Lâu Sở Nhi hạ mi mắt, đôi tay lúng túng đặt trên vai hắn lại không muốn đẩy hắn ra.
“Anh bảo hôn có tác dụng giảm đau còn gì. Tôi chỉ…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lạc Phương Dật lần nữa đem tất cả nuốt xuống cổ họng. Ghì chặt cô trong tay, cuốn Lâu Sở Nhi vào nụ hôn sâu mãnh liệt cho đến khi cô hết hơi mà ngất lịm đi trong vòng tay hắn. Lạc Phương Dật mỉm cười, hôn lên bả vai Lâu Sở Nhi.
“Em không nên thương hại tôi. Em càng thương hại tôi tôi càng muốn nuốt em vào bụng, mãi mãi sẽ không thả em ra.”
Lạc Phương Dật chính là kiểu người khao khát tình yêu nhưng lại không cách nào có được. Bởi vậy hắn thu mình trong thế giới của hắn, chỉ cần có người chạm đến liền bị hắn cưỡng chế giấu đi. Những người đã nếm qua đau khổ cùng tận, khi lần nữa nếm được mật ngọt sẽ xem đó là của báu của trần đời, sẽ dùng đủ mọi cách giữ lại, cất đi bên cạnh không buông ra.
Hắn cũng vậy. Lâu Sở Nhi một lần cho hắn thương hại, hắn cả đời cũng sẽ không để cô rời đi. Có lẽ Lâu Sở Nhi chỉ muốn an ủi hắn, nhưng bản thân lại không biết mình đã vào ổ sói từ lúc nào.
Lạc Phương Dật cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ung dung. Thực sự có nhiều lúc Lâu Sở Nhi không thể hiểu nổi con người này. Nếu chỉ che giấu đau đớn ở một mức độ nào đó thì cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đã gọi là con người thì đều là bằng xương thịt như nhau, không có chuyện không thể cảm nhận được đau đớn hay chấp nhận nỗi đau nghiền nát thân thể.
Thế nhưng Lạc Phương Dật đón nhận mọi thứ một cách bình thản đến kỳ lạ. Giống như thể những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Cũng giống như việc đối diện với người mẹ luôn muốn đạp đổ mình, hắn lại bình thản như bản thân là người xem kịch không hề liên quan.
Kỳ lạ, rất kỳ lạ.
“Mẹ tôi rất yêu em gái tôi. Con bé rất đẹp, rất tốt bụng. Nhưng đáng tiếc đã qua đời vì một vụ bắt cóc.”
“Bắt cóc sao?”
Lâu Sở Nhi ngạc nhiên mà hỏi lại. Tin tức mà cô biết thì mọi người đều nói em gái của Lạc Phương Dật qua đời trong một vụ tai nạn, không hề nhắc đến chuyện bắt cóc. Xem ra là Lạc Bội La Na cố tình giấu nhẹm đi, không muốn ảnh hưởng đến các thế hệ nhỏ tuổi sống.
“Người bị bắt lẽ ra là tôi, bọn chúng muốn uy hiếp Ông trùm vì mối thù cá nhân. Nhưng sau đó lại không có cơ hội ra tay nên đã bắt em gái tôi. Bởi vì thất bại trong việc giao dịch và giải cứu nên con bé đã qua đời khi chỉ mới năm tuổi.”
Lạc Phương Dật gượm một lát, bàn tay vô thức mà siết chặt lấy nhau.
“Mẹ đã hy vọng người bị bắt là tôi, cũng hy vọng tôi là người nằm trong chiếc quan tài được đưa về ngày hôm đó.”
Tang lễ ngày hôm đó, Ninh Ngọc Vi đã quỳ khóc thảm thiết trước mộ của người con gái nhỏ. Lạc Phương Dật mặc một bộ đồ tang màu đen đứng bên cạnh, trên tay cầm một bó hoa trắng muốn đặt xuống trước mộ em gái mình. Đó là người thân của hắn, hắn cũng đau lòng.
Nhưng Ninh Ngọc Vi đã hất bó hoa ra, đẩy Lạc Phương Dật ngã xuống đất và hét lên rằng: “Trả con tao lại đây! Đồ tạp chủng, thật kinh tởm! Mày mới là người nên chết, trả con tao lại đây!”
Câu nói như sét đánh thẳng vào Lạc Phương Dật. Hắn đã không nói gì, quay đầu lặng lẽ rời đi.
Lâu Sở Nhi nhíu mày. Sao có thể nói ra những điều này với vẻ mặt bình thản như vậy chứ? Lạc Phương Dật của khi đó chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, có kiên cường đến đâu thì đứng trước những lời nguyền rủa như vậy, lại còn xuất phát từ người mẹ ruột của hắn, chắc có lẽ có cảm giác đau khổ không thể diễn tả.
Lâu Sở Nhi chợt hiểu ra vì sao bóng lưng Lạc Phương Dật cao lớn như vậy nhưng nhìn lại rất cô đơn. Chợt hiểu ra vì sao hắn luôn cười và đùa giỡn, hoá ra chỉ vì không muốn để người khác biết được hắn trong lúc không ai hay biết đã tan vỡ bao nhiêu lần. Chợt hiểu ra vì sao hắn từ khi còn rất nhỏ đã liên tục uống thuốc độc, không phải vì sợ chết mà vì hắn thật sự muốn chết đi. Hắn không sợ bị ám sát, hắn chỉ hy vọng hắn sẽ thật sự chết đi, như vậy có lẽ mẹ của hắn sẽ bớt đi nỗi đau.
Bao năm đã qua, hắn đã sống với nỗi giày vò không một ai biết. m thầm lặng lẽ, người mạnh mẽ nhất hoá ra chính là kẻ đáng thương hại nhất.
Lâu Sở Nhi buông điếu thuốc tàn trên tay xuống, cô bước tới trước mặt hắn. Lâu Sở Nhi dùng tay nâng gương mặt hắn, không nói gì cúi xuống hôn lên môi hắn.
Lạc Phương Dật ngơ ngác không hiểu gì, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, một tay ôm lấy cô, một tay ôm lấy gáy, chìm đắm vào nụ hôn của Lâu Sở Nhi.
Rất lâu sau hắn mới luyến tiếc mà rời môi cô, hắn nhìn Lâu Sở Nhi đã mặt mày đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Rõ là không biết cách hôn còn dám chủ động, đúng là không sợ lửa mà.
Hắn hôn lên cổ Lâu Sở Nhi, trầm giọng hỏi: “Sao em lại hôn tôi? Thương hại tôi sao?”
Lâu Sở Nhi hạ mi mắt, đôi tay lúng túng đặt trên vai hắn lại không muốn đẩy hắn ra.
“Anh bảo hôn có tác dụng giảm đau còn gì. Tôi chỉ…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lạc Phương Dật lần nữa đem tất cả nuốt xuống cổ họng. Ghì chặt cô trong tay, cuốn Lâu Sở Nhi vào nụ hôn sâu mãnh liệt cho đến khi cô hết hơi mà ngất lịm đi trong vòng tay hắn. Lạc Phương Dật mỉm cười, hôn lên bả vai Lâu Sở Nhi.
“Em không nên thương hại tôi. Em càng thương hại tôi tôi càng muốn nuốt em vào bụng, mãi mãi sẽ không thả em ra.”
Lạc Phương Dật chính là kiểu người khao khát tình yêu nhưng lại không cách nào có được. Bởi vậy hắn thu mình trong thế giới của hắn, chỉ cần có người chạm đến liền bị hắn cưỡng chế giấu đi. Những người đã nếm qua đau khổ cùng tận, khi lần nữa nếm được mật ngọt sẽ xem đó là của báu của trần đời, sẽ dùng đủ mọi cách giữ lại, cất đi bên cạnh không buông ra.
Hắn cũng vậy. Lâu Sở Nhi một lần cho hắn thương hại, hắn cả đời cũng sẽ không để cô rời đi. Có lẽ Lâu Sở Nhi chỉ muốn an ủi hắn, nhưng bản thân lại không biết mình đã vào ổ sói từ lúc nào.
Danh sách chương