Ngay cả Tạ Trì Thành cũng nghĩ không ra lý do, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng Diệp Như Hề ôm Tạ An lại trông thật hài hòa.
Anh đè nén suy nghĩ quái dị trong lòng rồi nói: “Rời khỏi nơi này, ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tạ An càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Diệp Như Hề.
Đôi mắt đều đã ngấn nước, hơn nữa cậu bé có khuôn mặt đúng là rất giống Nhạc Nhạc, khiến Diệp Như Hề không có cách nào từ chối được.
“Tạ tiên sinh, anh đừng có hung dữ với cậu bé nữa, có thể là do cậu bé ăn nhiều kem quá nên đau bụng, đau đến ra mồ hôi lạnh, anh còn hung dữ với nó thì đúng thật là quá đáng.”
Tạ An nhịn không được ngẩng đầu, nhìn daddy, trong ánh mắt cũng thoáng lên vẻ lên án.
Hai khuôn mặt cùng chung biểu cảm đồng thời nhìn về phía anh, tuy là định lực của Tạ Trì Thành đủ cao, nhưng giờ phút này đã có chút gục ngã.
Lúc này, có một bác sĩ đột nhiên hô một tiếng: “Tiểu thiếu gia cùng cô ấy rất giống nhau nha!”
Những lời này tựa như một quả bom được ném vào trong nước, nháy mắt nổ tung!
Mọi người cũng mới phản ứng lại, cũng không phải như vậy sao!
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại có sáu bảy phân tương tự! Nói là con trai cô còn có người tin nữa!
Nhưng rõ ràng tiểu thiếu gia là con trai của giám đốc Tạ, giám đốc Tạ cũng đã có vị hôn thê, vị hôn thê cũng là phu nhân tương lai của giám đốc Tạ còn thường xuyên tới bệnh viện này.
Cho nên, dù thế nào thì người phụ nữ này cũng không thể là mẹ của cậu bé được.
Không phải là mẹ con, trên đời này còn có người lớn lên giống nhau đến thế sao? Trùng hợp ư?
Ánh mắt Tạ Trì Thành chợt trở nên thâm trầm chút, dường như bấy lâu nay anh đã xem nhẹ chuyện này.
Nhạc Nhạc lớn lên rất giống Tạ An, mà Tạ An lại cùng Diệp Như Hề lớn lên giống nhau.
Hơn nữa, Tạ An cùng Diệp Như Mạn lại trông không giống nhau.
Chẳng lẽ......
Đáy lòng Tạ Trì Thành đáy lòng sinh ra một tia nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Thấy đối phương không nói lời nào, Diệp Như Hề cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn can đảm nói: “Giám đốc Tạ, nếu anh tin tưởng tôi thì xin để tôi cho cậu bé uống thuốc đi.’’
Thấy đứa nhỏ này rõ ràng rất kháng cự khi bác sĩ tới gần, nhưng như vậy lại không thể uống thuốc, tuổi còn nhỏ như thế thì chịu đựng thế nào đây?
Tạ Trì Thành híp mắt nhìn cô, tựa hồ như đang xem xét mục đích của cô.
Chung Thúc nhịn không được tiến lên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, chịu đựng không được cơn đau.”
Tạ Trì Thành cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Đều đi ra ngoài đi.”
Đoàn bác sĩ, y tá lập tức rời khỏi phòng bệnh, ngay cả bản thân Tạ Trì Thành cũng rời đi.
Chờ sau khi phòng bệnh trống không, Diệp Như Hề lập tức đi lấy thuốc cùng ly nước đặt ở bên cạnh.
“Người đều đã đi rồi, chúng ta uống thuốc trước đi, được không?”
Tạ An lắc đầu.
Diệp Như Hề cố gắng đánh lạc sự chú ý của cậu bé, “Cháu tên là gì nhỉ?”
“Tạ An.”
“Thì ra là Tiểu An à, nói cho dì biết đi, tại sao cháu lại không muốn uống thuốc? Không uống thuốc thì thân thể sẽ không tốt lên được, sẽ cảm thấy đau lắm đó!”
Giọng Diệp Như Hề vốn đã thanh thúy, còn thêm giọng điệu dịu dàng vỗ về, khiến người nghe cũng lập tức thả lỏng.
Tạ An cũng không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi, cũng đã chịu mở miệng.
“Daddy muốn đem cháu đưa đi nước ngoài.”
Diệp Như Hề kinh ngạc.
Đứa nhỏ này mới bao lớn chứ?
Cũng trạch tuổi với Nhạc Nhạc không hơn kém bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ năm tuổi, sao mới nhỏ như vậy đã đưa nó ra nước ngoài rồi?
Anh ta cũng thật nhẫn tâm!
“Cháu không muốn ra nước ngoài. Cho nên cháu ăn rất nhiều kem, đau bụng.”
Giọng điệu Tạ An dần xuống thấp.
Cậu bé không rõ daddy vì sao lại muốn làm như thế, đột nhiên chỉ thông báo cho cậu tin tức này, căn bản không cho cậu đưa ra lựa chọn.
Cho cậu chỉ có thể khiến cho bản thân bị bệnh.
Chỉ có bị bệnh mới không bị đưa đi, cậu không muốn rời xa daddy , dù cho daddy luôn mang sắc mặt lạnh như băng.
“Cháu không muốn đi thì hãy nói rõ cho daddy của cháu biết, không thể ăn kem lung tung như thế được.”
Tạ An lắc đầu, “Daddy sẽ không nghe đâu, dì xinh đẹp ơi, cháu không thể hết bệnh được, hết bệnh rồi thì sẽ bị mang đi.”
Diệp Như Hề cũng đau đầu.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn thông minh như thế, biết dùng đến biện pháp như vậy để ở lại, thế nhưng cũng chỉ có thể cố chấp nhịn xuống cơn đau của bệnh viêm dạ dày cấp tính.
Nghĩ đến đây, Diệp Như Hề có chút tức giận vì Tạ Trì Thành nhẫn tâm.
Vậy mà anh ta có thể bỏ được đứa con còn nhỏ như vậy ra nước ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
“Cháu đừng sợ, phải uống thuốc đã, uống thuốc rồi dì lại nghĩ cách khác để giúp cháu.”
Việc cấp bách bây giờ chính là uống thuốc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, lỡ như gây nên tổn thương gì thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Có lẽ là do giọng điệu Diệp Như Hề quá mức dịu dàng, Tạ An do dự một chút, vẫn cầm nước ấm lên rồi uống thuốc.
Diệp Như Hề lau mồ hôi cho cậu bé, đem cậu bế lên, phát hiện cậu bé này lại nhẹ đến vậy, nhịn không được nói: “Tại sao lại gầy yếu thế này? Có ăn cơm tử tuế không vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ An xụ xuống, “Cháu không thích ăn cơm, không thể ăn.”
“Đứa trẻ ngoan không thể kén ăn, sẽ không cao lên được đâu.”
Tạ An không nói, dường như có chút tủi thân.
Diệp Như Hề thở dài, đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng rồi nói:
“Sau này phải ăn cơm thật nhiều, biết không? Ngoan, ta đi gọi daddy của cháu tiến vào, cháu hãy suy nghĩ đi, phải nói chuyện tử tế với cha, về sau đừng tự ngược đãi thân thể của mình như vậy nữa.”
Dứt lời, Diệp Như Hề đứng dậy, mở cửa.
Liền thấy Tạ Trì Thành đang đứng ở hành lang, cho dù chỉ là đứng đó, nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp, một thân tây trang màu đen, cả người trông oai nghiêm chí khí.
Không thể không thừa nhận, Tạ Trì Thành là cái móc quần áo đẹp trai nhất mà cô từng gặp qua, chỉ là tính cách không được tốt lắm, giống như người băng vậy.
“Tạ tiên sinh, ngài mau tiến đến đây đi, Tiểu An có chuyện muốn nói với anh”
Tạ Trì Thành trầm mặc đi vào phòng bệnh, Tạ An dường như còn có chút sợ anh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề vội vàng đóng cửa lại, đi qua nói: “Đừng sợ, hãy nói chuyện thẳng thắn với daddy của cháu đi.”
Tạ An được cổ vũ một chút, cuối cùng cũng mở miệng, “Daddy, con không muốn ra nước ngoài.”
Nếu là trước kia, Tạ Trì Thành sẽ không vui khi thấy người khác phản kháng lại mệnh lệnh của mình, cho dù là con trai anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu An, trái tim anh có cứng rắn đến đâu cũng mềm mại hơn.
Anh nói: “Vì cái gì?”
Tạ An nói không nên lời.
Diệp Như Hề nhịn không được lên tiếng thay cậu bé nói một câu.
“Tạ tiên sinh, Tiểu An còn nhỏ như thế anh đã cho thằng bé sống ở nước ngoài một mình, đương nhiên nó sẽ thấy sợ hãi, trẻ con ở tuổi này đứa nào cũng không muốn rời xa cha mẹ, anh ném thằng bé ra nước ngoài ở tuổi này đối với nó mà nói là quá tàn nhẫn!”
Tạ Trì Thành lạnh nhạt nói: “Nó mang họ tạ.”
Con trai của Tạ Trì Thành này không thể mềm yếu như thế, năm đó anh cũng đã lớn lên như thế, như vậy Tạ An tất nhiên cũng có thể chấp nhận những chuyện này.
Diệp Như Hề thiếu chút nữa bị những lời này của anh làm tức chết rồi.
Anh đè nén suy nghĩ quái dị trong lòng rồi nói: “Rời khỏi nơi này, ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tạ An càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Diệp Như Hề.
Đôi mắt đều đã ngấn nước, hơn nữa cậu bé có khuôn mặt đúng là rất giống Nhạc Nhạc, khiến Diệp Như Hề không có cách nào từ chối được.
“Tạ tiên sinh, anh đừng có hung dữ với cậu bé nữa, có thể là do cậu bé ăn nhiều kem quá nên đau bụng, đau đến ra mồ hôi lạnh, anh còn hung dữ với nó thì đúng thật là quá đáng.”
Tạ An nhịn không được ngẩng đầu, nhìn daddy, trong ánh mắt cũng thoáng lên vẻ lên án.
Hai khuôn mặt cùng chung biểu cảm đồng thời nhìn về phía anh, tuy là định lực của Tạ Trì Thành đủ cao, nhưng giờ phút này đã có chút gục ngã.
Lúc này, có một bác sĩ đột nhiên hô một tiếng: “Tiểu thiếu gia cùng cô ấy rất giống nhau nha!”
Những lời này tựa như một quả bom được ném vào trong nước, nháy mắt nổ tung!
Mọi người cũng mới phản ứng lại, cũng không phải như vậy sao!
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại có sáu bảy phân tương tự! Nói là con trai cô còn có người tin nữa!
Nhưng rõ ràng tiểu thiếu gia là con trai của giám đốc Tạ, giám đốc Tạ cũng đã có vị hôn thê, vị hôn thê cũng là phu nhân tương lai của giám đốc Tạ còn thường xuyên tới bệnh viện này.
Cho nên, dù thế nào thì người phụ nữ này cũng không thể là mẹ của cậu bé được.
Không phải là mẹ con, trên đời này còn có người lớn lên giống nhau đến thế sao? Trùng hợp ư?
Ánh mắt Tạ Trì Thành chợt trở nên thâm trầm chút, dường như bấy lâu nay anh đã xem nhẹ chuyện này.
Nhạc Nhạc lớn lên rất giống Tạ An, mà Tạ An lại cùng Diệp Như Hề lớn lên giống nhau.
Hơn nữa, Tạ An cùng Diệp Như Mạn lại trông không giống nhau.
Chẳng lẽ......
Đáy lòng Tạ Trì Thành đáy lòng sinh ra một tia nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Thấy đối phương không nói lời nào, Diệp Như Hề cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn can đảm nói: “Giám đốc Tạ, nếu anh tin tưởng tôi thì xin để tôi cho cậu bé uống thuốc đi.’’
Thấy đứa nhỏ này rõ ràng rất kháng cự khi bác sĩ tới gần, nhưng như vậy lại không thể uống thuốc, tuổi còn nhỏ như thế thì chịu đựng thế nào đây?
Tạ Trì Thành híp mắt nhìn cô, tựa hồ như đang xem xét mục đích của cô.
Chung Thúc nhịn không được tiến lên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, chịu đựng không được cơn đau.”
Tạ Trì Thành cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Đều đi ra ngoài đi.”
Đoàn bác sĩ, y tá lập tức rời khỏi phòng bệnh, ngay cả bản thân Tạ Trì Thành cũng rời đi.
Chờ sau khi phòng bệnh trống không, Diệp Như Hề lập tức đi lấy thuốc cùng ly nước đặt ở bên cạnh.
“Người đều đã đi rồi, chúng ta uống thuốc trước đi, được không?”
Tạ An lắc đầu.
Diệp Như Hề cố gắng đánh lạc sự chú ý của cậu bé, “Cháu tên là gì nhỉ?”
“Tạ An.”
“Thì ra là Tiểu An à, nói cho dì biết đi, tại sao cháu lại không muốn uống thuốc? Không uống thuốc thì thân thể sẽ không tốt lên được, sẽ cảm thấy đau lắm đó!”
Giọng Diệp Như Hề vốn đã thanh thúy, còn thêm giọng điệu dịu dàng vỗ về, khiến người nghe cũng lập tức thả lỏng.
Tạ An cũng không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi, cũng đã chịu mở miệng.
“Daddy muốn đem cháu đưa đi nước ngoài.”
Diệp Như Hề kinh ngạc.
Đứa nhỏ này mới bao lớn chứ?
Cũng trạch tuổi với Nhạc Nhạc không hơn kém bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ năm tuổi, sao mới nhỏ như vậy đã đưa nó ra nước ngoài rồi?
Anh ta cũng thật nhẫn tâm!
“Cháu không muốn ra nước ngoài. Cho nên cháu ăn rất nhiều kem, đau bụng.”
Giọng điệu Tạ An dần xuống thấp.
Cậu bé không rõ daddy vì sao lại muốn làm như thế, đột nhiên chỉ thông báo cho cậu tin tức này, căn bản không cho cậu đưa ra lựa chọn.
Cho cậu chỉ có thể khiến cho bản thân bị bệnh.
Chỉ có bị bệnh mới không bị đưa đi, cậu không muốn rời xa daddy , dù cho daddy luôn mang sắc mặt lạnh như băng.
“Cháu không muốn đi thì hãy nói rõ cho daddy của cháu biết, không thể ăn kem lung tung như thế được.”
Tạ An lắc đầu, “Daddy sẽ không nghe đâu, dì xinh đẹp ơi, cháu không thể hết bệnh được, hết bệnh rồi thì sẽ bị mang đi.”
Diệp Như Hề cũng đau đầu.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn thông minh như thế, biết dùng đến biện pháp như vậy để ở lại, thế nhưng cũng chỉ có thể cố chấp nhịn xuống cơn đau của bệnh viêm dạ dày cấp tính.
Nghĩ đến đây, Diệp Như Hề có chút tức giận vì Tạ Trì Thành nhẫn tâm.
Vậy mà anh ta có thể bỏ được đứa con còn nhỏ như vậy ra nước ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
“Cháu đừng sợ, phải uống thuốc đã, uống thuốc rồi dì lại nghĩ cách khác để giúp cháu.”
Việc cấp bách bây giờ chính là uống thuốc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, lỡ như gây nên tổn thương gì thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Có lẽ là do giọng điệu Diệp Như Hề quá mức dịu dàng, Tạ An do dự một chút, vẫn cầm nước ấm lên rồi uống thuốc.
Diệp Như Hề lau mồ hôi cho cậu bé, đem cậu bế lên, phát hiện cậu bé này lại nhẹ đến vậy, nhịn không được nói: “Tại sao lại gầy yếu thế này? Có ăn cơm tử tuế không vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ An xụ xuống, “Cháu không thích ăn cơm, không thể ăn.”
“Đứa trẻ ngoan không thể kén ăn, sẽ không cao lên được đâu.”
Tạ An không nói, dường như có chút tủi thân.
Diệp Như Hề thở dài, đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng rồi nói:
“Sau này phải ăn cơm thật nhiều, biết không? Ngoan, ta đi gọi daddy của cháu tiến vào, cháu hãy suy nghĩ đi, phải nói chuyện tử tế với cha, về sau đừng tự ngược đãi thân thể của mình như vậy nữa.”
Dứt lời, Diệp Như Hề đứng dậy, mở cửa.
Liền thấy Tạ Trì Thành đang đứng ở hành lang, cho dù chỉ là đứng đó, nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp, một thân tây trang màu đen, cả người trông oai nghiêm chí khí.
Không thể không thừa nhận, Tạ Trì Thành là cái móc quần áo đẹp trai nhất mà cô từng gặp qua, chỉ là tính cách không được tốt lắm, giống như người băng vậy.
“Tạ tiên sinh, ngài mau tiến đến đây đi, Tiểu An có chuyện muốn nói với anh”
Tạ Trì Thành trầm mặc đi vào phòng bệnh, Tạ An dường như còn có chút sợ anh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề vội vàng đóng cửa lại, đi qua nói: “Đừng sợ, hãy nói chuyện thẳng thắn với daddy của cháu đi.”
Tạ An được cổ vũ một chút, cuối cùng cũng mở miệng, “Daddy, con không muốn ra nước ngoài.”
Nếu là trước kia, Tạ Trì Thành sẽ không vui khi thấy người khác phản kháng lại mệnh lệnh của mình, cho dù là con trai anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu An, trái tim anh có cứng rắn đến đâu cũng mềm mại hơn.
Anh nói: “Vì cái gì?”
Tạ An nói không nên lời.
Diệp Như Hề nhịn không được lên tiếng thay cậu bé nói một câu.
“Tạ tiên sinh, Tiểu An còn nhỏ như thế anh đã cho thằng bé sống ở nước ngoài một mình, đương nhiên nó sẽ thấy sợ hãi, trẻ con ở tuổi này đứa nào cũng không muốn rời xa cha mẹ, anh ném thằng bé ra nước ngoài ở tuổi này đối với nó mà nói là quá tàn nhẫn!”
Tạ Trì Thành lạnh nhạt nói: “Nó mang họ tạ.”
Con trai của Tạ Trì Thành này không thể mềm yếu như thế, năm đó anh cũng đã lớn lên như thế, như vậy Tạ An tất nhiên cũng có thể chấp nhận những chuyện này.
Diệp Như Hề thiếu chút nữa bị những lời này của anh làm tức chết rồi.
Danh sách chương