Vì Quý Thính mãnh liệt tỏ vẻ đôi mắt mình ngàn vàng cũng không đổi, Thân Đồ Xuyên chỉ có thể từ bỏ, nhưng thường thường sẽ nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, ngẫu nhiên lại lộ ra chút tiếc nuối. Quý Thính bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, sợ anh một ngày nào đó biến thái tới moi đi, hiện tại ngay cả đi ngủ cô cũng đều sẽ cố ý khóa cửa.
Cuộc sống trôi qua nhàn hạ, Thân Đồ Xuyên dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Quý Thính, khí sắc dần dần tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi, anh vẫn động một chút sẽ bị cảm sốt, cũng may được Quý Thính chiếu cố thật tốt, rất mau sẽ khôi phục lại.
Sau một trận cảm, Quý Thính vừa xem xong một tiết mục dinh dưỡng, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Thiếu gia, anh biết vì sao anh vẫn luôn sinh bệnh không?"
"Vì sao?" Thân Đồ Xuyên tuy rằng vẫn xa cách với Quý Thính nhưng hiện tại cũng sẽ không động một cái là phát giận, nếu bực bội cô làm phiền sẽ chỉ bảo cô cút đi.
Quý Thính thò qua nhìn sách anh đang đọc, phát hiện vẫn là sách mình xem không hiểu, cô liền mặc kệ, nghiêm túc giảng giải tri thức mình vừa học được: "Bởi vì anh quá gầy, bác sĩ nói người phải có một độ mỡ nhất định mới có sức miễn dịch, bằng không sẽ dễ dàng sinh bệnh, anh xem phòng tập thể thao những người đó cơ bắp đủ cường tráng, bọn họ sẽ không thường xuyên bị cảm mạo."
"Nói hươu nói vượn." Thân Đồ Xuyên khịt mũi coi thường lý luận của cô.
"Thật sự nha," Quý Thính kiên trì, "Nếu anh không tin, ngày mai tôi sẽ bắt đầu bồi bổ, xem anh mập lên một chút sẽ còn dễ dàng sinh bệnh hay không."
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, không để lời nói của cô trong lòng, kết quả sáng hôm sau, nhìn cháo trước mặt, anh trầm mặc, chớp mắt một cái: "Đây là cái gì?"
"Cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt mỡ, từ hôm nay bắt đầu tăng trưởng thể trọng." Quý Thính nói, đem một cái cân lấy từ phòng tạp vật ra, để trên mặt đất.
Thân Đồ Xuyên không vui nhìn về phía Quý Thính: "Dầu mỡ nhiều như vậy, làm sao ăn được?"
"Không thêm nhiều, hơn nữa đã có xào qua, không ngán," Quý Thính ngồi xuống bàn ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt khẩn thiết cầu xin, "Anh nếm một ngụm đi, một ngụm thôi."
Thân Đồ Xuyên rất muốn đem cháo quăng vào mặt cô, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin, lại ẩn ẩn không thể làm được. Thật nhiều mới mẻ, mình cũng có lúc có lòng tốt như vậy, anh tự nhủ.
Anh xuy một tiếng, lại thưởng thức Quý Thính cầu xin khóc lóc một hồi, sau đó mới miễn cưỡng cầm muỗng lên ăn vào hai miếng. Kết quả Quý Thính đương nhiên quỵt nợ, vừa cầu vừa khẩn nửa ngày, làm anh miễn cưỡng anh ăn nửa chén.
"Lần sau lại làm như thế này thì biến mau cho tôi." Thân Đồ Xuyên mặt đen lại, mở miệng.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp ứng, kết quả sau đó vẫn là như thế, thoạt nhìn là xào rau, nhưng lại dùng mỡ heo xào, hơn nữa những đồ ăn khác ăn vào cũng ngán.
Liên tiếp hai ngày sau, khi Thân Đồ Xuyên đã tức giận tới đỉnh điểm, Quý Thính đột nhiên nhận được một tin tức, vẻ mặt nản lòng tìm tới: "Thiếu gia, trong nhà tổ chức tổng vệ sinh, nói là mỗi người hầu đều phải tham gia dọn dẹp."
"Cho nên?" Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình.
Quý Thính buông tiếng thở dài, vẻ mặt khẩn thiết nhìn anh: "Tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn hầu hạ anh, không muốn làm việc cho người khác." Trên thực tế cô cũng không muốn hầu hạ ai, nhưng loại lời nói thật này chỉ nên để trong bụng thì tốt hơn.
Thân Đồ Xuyên bị Quý Thính nhìn đến muốn động lòng, vừa muốn nói vậy đừng đi, lại nghe Quý Thính mở miệng: "Lại nói, liên tiếp làm mấy ngày như vậy, khẳng định không có thời gian nấu cơm cho anh, kế hoạch bồi bổ thân thể không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?"
"... Quy củ gia đình Thân Đồ, một năm dọn dẹp bốn lần, mỗi người hầu đều phải tham gia," Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn, "Nếu không muốn đi, cô có thể từ chức."
Quý Thính vẻ mặt vô ngữ: "Tôi vẫn là đi thôi, nhưng cơm trưa của anh......"
"Lấy từ phòng bếp, mỗi ngày cô lấy cho tôi là được." Thân Đồ Xuyên ngắt lời.
Quý Thính còn tưởng nói, mình sẽ bớt thời gian trở về, thấy anh kiên trì như vậy liền đáp ứng, sau nghĩ nghĩ lại lấy cân ra, vẻ mặt chờ mong nhìn Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, cân thử đi, nhìn xem có béo lên chút nào không."
Thân Đồ Xuyên nhăn mày, hiển nhiên không thích, nhưng đối mặt với đôi mắt anh cảm thấy nhìn còn được này, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng lên.
So với trước còn nhẹ một cân. Quý Thính mở to mắt: "Sao có thể?"
Thân Đồ Xuyên không nói, gần đây bởi vì ăn những cái đồ dầu mỡ như vậy, lượng cơm ăn giảm đi hơn một nửa, không gầy mới là lạ.
"Khẳng định là anh ăn không đủ... Thôi, từ ngày mai tôi lại không làm được cơm cho anh, cứ trước như vậy đi, chờ tổng vệ sinh xong lại nói." Quý Thính rất tiếc nuối buông tiếng thở dài, chờ anh đi xuống, chính mình đứng lên cân.
Ai, tăng hai cân. Cô ra vẻ không có việc gì, đi xuống, còn cố ý đứng che con số trên mặt, sau đó liền nghe được giọng Thân Đồ Xuyên: "À..."
"......" Quý Thính khuất nhục cắn cắn môi, nghẹn một lúc lâu, hỏi, "Thiếu gia, tôi như thế này có tính là tai nạn lao động không?" Nếu không phải vì bổ thân thể cho anh ta, cũng không đến mức ăn nhiều như vậy.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một cái, chớp mắt: "Tính."
"Thật sự? Vậy bồi thường nhiều ít?" Quý Thính đôi mắt lượng lượng, hai thế giới này cô thật là quá nghèo, cho nên hiện tại nghĩ tới tiền liền rất kích động.
Thân Đồ Xuyên xoay người đi về hướng phòng ngủ: "Đi theo tôi."
...... Hoắc, đây là muốn mở tủ sắt? Quý Thính vẻ mặt chờ mong đi qua, nhìn thấy anh nắm thứ gì đó, duỗi tay qua.
"Cái gì thế? Thỏi vàng?" Quý Thính nghi hoặc vươn tay ra.
Tay anh hạ xuống, vừa đụng nhẹ vào bàn tay cô liền buông ra, mà trong lòng bàn tay Quý Thính lúc này có thêm một cái kẹo sữa thỏ trắng.
Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Bồi thường."
"...... Thiếu gia, nếu tôi nhớ không lầm, cái này là lúc trước tôi cho anh phải không?" Quý Thính lộ vẻ ngần ngừ. Lần trước đặt nguyên liệu nấu ăn, họ tặng cho một gói kẹo, cô đưa một nửa cho Thân Đồ Xuyên để anh ăn sau khi uống thuốc.
Thân Đồ Xuyên đôi mắt híp lại: "Hiện tại là tôi cho cô, không hài lòng?"
"...... Vừa lòng vừa lòng, anh tặng cho ai dám không hài lòng," Quý Thính nói thầm một câu, cất vào trong túi quần áo lao động, thanh âm và tình cảm phong phú nói với Thân Đồ Xuyên, "Anh cho tôi lễ vậy quý trọng như vậy tôi vô cùng cảm kích, đây tôi sẽ nhất định sẽ thật quý trọng, để ở bên người mỗi ngày ăn cơm đều lấy ra để cảm tạ anh đối với tôi thật tốt."
"Cút." Thân Đồ Xuyên vẫn là một chữ, chỉ là ngữ điệu so với trước nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Vì thế Quý Thính không chút hoang mang mà cút đi.
Kế hoạch bồi bổ thân thể xem như bị gián đoạn, sáng sớm hôm sau Quý Thính đi đến sân chính đại trạch, nơi đó đã vây quanh một đám người đang trò chuyện với nhau, thấy Quý Thính tới, tất cả đều im lặng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giao lưu lẫn nhau.
Quý Thính từ trước đến nay không thèm để ý đến những NPC này, trình diện xong liền đứng chờ, nhóm trưởng vừa đến, đám người hầu lập tức im lặng không nói gì.
Nhóm trưởng đi tới quét nhìn đám người chung quanh, nhìn đến Quý Thính chân mày cau lại nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua: "Mười ngày nữa, gia đình Thân Đồ sẽ có một yến hội, mời tới các nhân vật nổi tiếng các giới, tiên sinh rất coi trọng buổi tiệc này, cho nên dọn dẹp lần này mọi người nhất định phải thật nghiêm túc, thiếu gia Cố Trị nói, khu vực nào không sạch sẽ, mặc kệ là ai đều sẽ bị trực tiếp khai trừ."
"Ai cũng đều bị khai trừ trực tiếp?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt nhóm trưởng dừng lại trên mặt Quý Thính: "Không sai, ai cũng giống nhau, nếu không sạch sẽ thì bị đuổi ngay lập tức."
Trong đám người lập tức bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Quý Thính nhướng mày, cảm thấy lời này của bọn họ hình như là hướng về phía chính mình.
"Hiện tại tôi sẽ phân tổ."
Sau đó chia sáu người thành một tổ, một tổ trưởng năm tổ viên, Quý Thính được phân tới tổ bốn làm tổ viên, vừa thấy tổ trưởng là người phụ nữ ở phòng bếp kia, cô liền biết hôm nay chỉ sợ mình sẽ không được dễ chịu.
Tổ trưởng nhìn thấy cô cũng tỏ ra thật ghét bỏ nhưng rốt cuộc không nói thêm gì, sau khi được phân khu vực xong liền cùng bốn người kia đi.
Quý Thính đã sớm có thói quen đối với loại mèo không thích chó này, cô đi chậm theo sau, nhìn thấy mọi người được phân phối khu vực xong, cuối cùng để lại cho mình một cái hồ suối phun, trong hồ còn có cá.
"Đem cá chuyển sang lu, sau đó thoát nước rửa hồ, mở nước đầy hồ rồi đem cá bỏ trở về." Người nọ tuy rằng không vừa mắt Quý Thính nhưng cũng không dám quá phận, chỉ có thể phân phối công việc phiền toái cho Quý Thính để ngay cả cô đi cáo trạng với thiếu gia, bà ta cũng có lý do thoái thác.
Người nọ nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, để lại Quý Thính nhìn hồ cá phát sầu. Công tác này thật tuyệt, chỉ là bắt cá đi cũng phải tốn một khoảng thời gian, cô buông tiếng thở dài, bắt đầu múc cá, thoát nước từ ao ra.
Lượng công việc của mỗi người là cố định, Quý Thính ôm ý tưởng làm sớm xong sớm, bắt đầu vùi đầu vào làm, trừ bỏ cơm trưa, còn lại thời gian đều làm việc.
Những người đó vốn định lấy loại công việc cực khổ này giáo huấn Quý Thính, không nghĩ tới cô bề ngoài trông thật nhu mì yểu điệu, trên thực tế lại rất có khả năng, vài người nhìn thấy chỉ trong một ngày đã hoàn thành hơn một nửa công việc, trong lòng lại bắt đầu không cân bằng.
"Sớm biết thế tôi đã đi dọn hồ, vẫn là cái đó dễ dàng."
"Thật hối hận, đều là tiện nghi cho cô ta."
Tổ trưởng nghe được, tuy rằng cũng cảm thấy oán khí đối với quyết định của chính mình, nhưng rốt cuộc không dám làm gì hơn, lúc này có người thò qua nói nhỏ cái gì, bà ta chần chờ: "Như vậy không được tốt chăng?"
"Cô ta lại không có chứng cứ, có gì không tốt, lại nói, bà không nghe nhóm trưởng nói sao, lần này mặc kệ là ai, chỉ cần công việc không đủ tiêu chuẩn sẽ sa thải ngay, đây chính là tiên sinh và thiếu gia Cố Trị quyết định, thiếu gia có bản lĩnh sửa đổi quyết định của bọn họ sao? Không thể để người phụ nữ này lưu lại đây, nếu không ngày nào đó ăn bánh bao thiu lại biến thành chúng ta."
"Nói cũng đúng."
......
Quý Thính làm xong việc, đứng dậy eo không duỗi thẳng được, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy mấy người kia lẩm nhẩm lầm nhầm, không khỏi có chút vô ngữ. Ham ăn biếng làm, còn tệ hơn cô.
Liên tiếp hai ngày cô đều bận rộn, giữa chừng còn phải về đưa cơm cho Thân Đồ Xuyên, Quý Thính thể xác và tinh thần đều mệt, về nhà là lăn ra ngủ. Cũng may đến ngày hôm sau chỉ còn lại dẫn nước vào và đem cá bỏ vào hồ.
Quý Thính thả lỏng, buổi sáng hôm sau trực tiếp ngủ quên, tỉnh lại đã là 9 giờ, cô cuống quít muốn chạy ra cửa, lại nghĩ tới Thân Đồ Xuyên chưa ăn buổi sáng bèn chạy nhanh lên lầu, nhìn thấy anh đang xem sách, Quý Thính cuống quít xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, thiếu gia chắc đói bụng rồi, tôi đi lấy bữa sáng cho anh."
"Đã ăn qua." Thân Đồ Xuyên lật sang trang sách mới.
Quý Thính sửng sốt: "Anh ăn gì?"
"Tủ lạnh có cháo khoai lang đỏ, tôi hâm nóng một chút." Thân Đồ Xuyên cũng không ngẩng đầu lên.
Quý Thính chớp chớp mắt, bất mãn: "Thiếu gia, anh đi xuống lầu sao không gọi tôi dậy?"
"Tôi cũng muốn," Thân Đồ Xuyên buông sách, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía cô, "Ai kêu cô khóa cửa?"
"......" Quý Thính cứng người một cái, chớp mắt, nghiêm trang phản bác, "Nếu tôi không khóa, anh thừa dịp tôi ngủ tới moi tròng mắt của tôi thì sao?"
Thân Đồ Xuyên ánh mắt thanh lãnh như suy tư gì.
"...... Thiếu gia, đừng nghĩ, moi ra thật khó coi, để trên mặt tôi mới đẹp, nếu anh thích, sau này tôi ở trước mặt anh chớp chớp nhiều nhiều là được rồi." Quý Thính cười.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, tiếp tục xem sách. Quý Thính thấy anh đã ăn, cô liền phải ra cửa.
"Bận rộn như vậy sao?" Thân Đồ Xuyên không vui.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Bận muốn chết, cũng may hôm nay không còn nhiều công việc, chờ lát nữa dẫn nước vào trong hồ xong là được, phỏng chừng khoảng hai giờ."
Thân Đồ Xuyên nhìn mặt cô tiều tụy, mày nhíu lại một chút nhưng không nói gì. Quý Thính thịnh tình mời: "Thiếu gia, không bằng đi cùng tôi đi, anh ở bên cạnh phơi nắng, tôi làm việc."
"Không đi."
"...... Cự tuyệt thật quyết đoán." Quý Thính nói thầm một câu, bất mãn rời đi.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhìn sách, thật lâu không lật sang trang mới. Sau một lúc, anh không vui, "sách" một tiếng, buông sách đứng dậy.
Quý Thính tưởng tượng đến công việc của mình mau kết thúc, tâm tình thật bay bổng, chỉ là đến khi nhìn thấy hồ cá, sắc mặt cô trong nháy mắt đều thay đổi.
Chỉ thấy, ao ngày hôm qua đã rửa sạch sẽ, giờ phút này bên trong bị hắt một tảng lớn mực nước, mà mực đã sớm khô cạn, trên mặt men sứ để lại một vệt khô cứng.
Mặt vô biểu tình, Quý Thính đi qua dùng tay xoa xoa, một chút đều không tẩy đi được, lại nhìn mấy người kia dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, chỉ cảm thấy trong lòng như có sợi dây đàn bị chặt đứt.
Quý Thính không nói một lời, bắt đầu mở nước cho chảy vào hồ, những người khác thấy cô bình tĩnh như vậy, nhịn không được nói mát.
"Thứ này giống như nước sẽ không rửa được, cô đi lấy giẻ lau một chút đi."
"Tảng lớn như vậy, lau đến khi nào nha, buổi chiều đã phải kiểm tra rồi, tôi cảm thấy cô vẫn là không cần uổng phí sức lực, có thời gian trở về thu thập đồ vật, chuẩn bị đi về nhà không tốt hơn sao?"
Vài người cười to lên, tổ trưởng "a" một tiếng, "Bị sa thải của không sao mà, dù sao thiếu gia cũng thích cô, cô có thể nói thiếu gia cưới cô nha."
"Thôi bỏ đi, cô ta bị đuổi ra thì không được trở về, bà còn nghĩ thiếu gia đi ra ngoài tìm cô ta sao? Thiếu gia không thích đi ra khỏi nhà."
Quý Thính không nói một lời đứng ở đó, nhìn vết mực không nước không biến hóa chút nào, chờ đến khi nước trong ao đầy, cô yên lặng đi đến trước mặt tổ trưởng: "Là bà làm?"
Tổ trưởng cười nhạo: "Sao có thể, tôi nhàn như vậy sao? Cô có sức hoài nghi tôi, còn không bằng nhanh nhanh rửa sạch, bất quá tôi khuyên cô một câu, vệt lớn như vậy thật không dễ làm."
Quý Thính gật gật đầu, đột nhiên nắm tóc bà ta ấn vào trong nước, những người khác trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng lại, Quý Thính đã kéo bà ta vào trong nước, vùi đầu bà ta xuống.
Tổ trưởng hoảng loạn giãy giụa, chẳng sợ Quý Thính lúc này buông ra nhưng tư thế không đúng cũng không đứng lên được, chỉ có thể liều mạng giãy người. Những người đó cuống quít hướng tới chỗ Quý Thính, lúc sắp đụng được cô liền nghe được phía sau có thanh âm hung ác nham hiểm: "Xem ai dám chạm vào cô ấy."
Mấy người cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vừa nhìn người trong nước giãy giụa biên độ càng nhỏ, vừa nhìn nhìn Thân Đồ Xuyên, đang lúc do dự, thấy Quý Thính vớt người lên. Người nọ suy yếu ngồi trong nước ho khan, mặt nghẹn tím lên.
Không đợi những người này nói chuyện, Quý Thính liền mở miệng trước: "Thiếu gia, bọn họ khi dễ tôi."
"Đi ra đây." Thân Đồ Xuyên xem cô còn đứng trong ao nước, không vui mở miệng.
Quý Thính chạy nhanh ra ngoài, vừa đi vừa tố cáo, đem chuyện họ đổ mực vào trong hồ nói ra, mấy người kia liên tục phủ nhận, một người to gan dám mở miệng: "Thiếu gia, cô ấy nói hươu nói vượn, không có chứng cứ gì, chính vì để không bị thiếu gia Cố Trị sa thải cho nên mới vu hãm chúng tôi."
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên đảo qua trên người bọn họ, ánh mắt âm trầm nhìn đến, bọn họ đều cúi đầu, lúc này Thân Đồ Xuyên mới chậm rãi mở miệng: "Các người có phải cảm thấy có Cố Trị chống lưng, tôi sẽ không làm gì được các người?"
Những người khác không dám nói tiếp nữa.
Quý Thính có chút lo lắng kéo tay Thân Đồ Xuyên, sợ anh thật sự chống lại Cố Trị. Người này nếu thực sự có bản lĩnh kia cũng không đến mức phải sống nghẹn khuất nhiều năm như vậy.
Trước khi Thân Đồ Xuyên mở miệng, Quý Thính đã nhanh nhảu: "Đổ mực như thế nào thì lau sạch như thế đó, nếu không, tôi mà bị sa thải, thiếu gia sẽ từng bước từng bước điều từng người tới làm công việc của tôi, tôi bảo đảm, từng ngày từng ngày sẽ sa thải một người tới một người, hơn nữa sẽ sa thải các người theo dạng bồi thường tai nạn lao động."
Nghe vậy những người đó thật sợ hãi, lúc trước họ chỉ nghĩ Thân Đồ Xuyên không làm gì được Cố Trị, chỉ có thể nhìn Quý Thính bị sa thải, hơn nữa Quý Thính không có chứng cứ bọn họ đã vẩy mực, cũng vô pháp làm gì họ. Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới Quý Thính còn có chiêu này, làm bọn họ đi làm công việc của cô ấy, quả thực so với chuyện bị sa thải càng không xong. Bởi vì trong lòng họ càng rõ ràng, một khi làm công việc này, hơn nữa còn bị Thân Đồ Xuyên cố tình gây khó dễ, chỉ sợ cuộc sống của họ sẽ như trong địa ngục. Rõ ràng chính mình khi dễ người như thế nào cũng liền sẽ có bấy nhiêu phần không muốn mình bị người khi dễ y như vậy.
Thân Đồ Xuyên không vui, nhưng nhìn đến Quý Thính bị lạnh đến run rẩy cả vai, anh không nói tiếp nữa. Trong mắt những người khác như thế lại trở thành ngầm đồng ý, cả đám cuống quít tỏ vẻ sẽ tẩy rửa sạch sẽ, không để Quý Thính bị sa thải.
Hỏa khí trong lòng Quý Thính lập tức tiêu giảm đi không ít, kéo kéo tay áo Thân Đồ Xuyên ý bảo rời đi. Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nhìn cô một cái, xoay người đi ra.
Quý Thính chạy chậm theo sau, cẩn thận hỏi: "Bực bội sao, thiếu gia? Thiếu gia?"
"Cô cảm thấy tôi sẽ sợ Cố Trị?" Quý Thính vừa rồi lo lắng cái gì, Thân Đồ Xuyên thật rõ ràng, cho nên mới tức giận như thế.
Quý Thính cười cười: "Không phải không phải, tôi chỉ không muốn làm chuyện này xé to ra, anh đừng giận, cũng may anh đã tới, bằng không tôi thật sẽ bị bọn họ khi dễ."
"Là cô tự tìm." Thân Đồ Xuyên nói xong liền trầm mặc, hồi lâu sau thanh âm trầm thấp hỏi, "Nếu tôi không tới, cô định làm sao, đánh nhau với bọn họ trong nước?"
"Không có, bắt giặc bắt vua trước, tôi đã bắt được đầu sỏ của bọn họ, họ sẽ không dám đánh tôi, nhiều lắm là kéo người phụ nữ kia ra trước," Quý Thính biết anh còn nổi nóng, cố ý cười hì hì, "Xả ra tức giận là được, còn hồ nước, nước chảy vào đầy hồ rồi thì dùng một ít cồn lau một chút là xong, bọn họ không biết hóa học, còn tưởng rằng là khó rửa sạch."
"Cho nên cô không muốn tìm tôi hỗ trợ?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt lại đen một tầng.
Quý Thính thấy thế vốn dĩ tưởng nói dối, nhưng dừng một chút, ngượng ngùng cười, cam chịu.
Cô vừa thấy thì xác thật thực tức giận, nhưng không nghĩ tới tìm Thân Đồ Xuyên hỗ trợ. Nói như thế nào, lần trước Thân Đồ Xuyên cũng đã ra mặt nhưng những người này không thu liễm, đơn giản là từ đáy lòng bọn họ không xem Thân Đồ Xuyên ra gì, nếu Thân Đồ Xuyên trị ngọn không trị gốc, còn không bằng chính cô ra tay, làm bọn họ không dám xem thường mình nữa.
Vừa rồi nếu Thân Đồ Xuyên không tới, cô tính toán làm người phụ nữ kia chết khiếp, sau đó đi phá hư khu vực mà những người này đã làm, trước khi kiểm tra tới thì rửa sạch hồ nước.
Nói tóm lại, những người này định lợi dụng quy tắc sa thải cô, cô sẽ gậy ông đập lưng ông, nhưng Thân Đồ Xuyên đã tới, cô không nghĩ làm anh tức giận theo nên vội vàng giải quyết cho nhanh.
Không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên vẫn là tức giận.
Quý Thính buông tiếng thở dài, từ trong túi đào ra cái gì, nắm ở tay giơ lên trước mặt Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, cảm ơn anh giúp tôi, không cần tức giận, có được không?"
Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nhìn về phía cô: "Thứ gì đó?"
"Đăng đăng!" Quý Thính duỗi tay ra, lộ ra trên bàn tay kẹo sữa thỏ trắng.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, tức giận trên người đột nhiên tiêu đi hơn phân nửa.
"Đây là khen thưởng cho thiếu gia đã giúp tôi," Quý Thính giảo hoạt nhìn anh cười cười, "Tôi vốn dĩ vẫn luôn mang theo bên người, mỗi ngày tới giờ cơm lấy ra nhìn cảm ơn thiếu gia đối tốt với tôi, hiện tại vẫn là nên tặng cho thiếu gia, nhưng mà bị ướt nước một chút, có lẽ hương vị sẽ không còn ngon."
Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn Quý Thính chằm chằm, nhìn đôi mắt sáng trong cùng khóe miệng cong cong lên. Hồi lâu sau, anh rũ mắt xuống, cuối cùng cũng khẳng định chính mình khi đối mặt với Quý Thính, trái tim thường xuyên đập mạnh không bình thường, cùng với chạng vạng ngày hôm đó ở trong sân tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đến thân ảnh cô ấy bận rộn trong phòng bếp.
Đủ loại hết thảy, anh đột nhiên không nghĩ sẽ tiếp tục cố tình áp chế xuống.
Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nói: "Tôi phải ngẫm kỹ lại."
"?"
Không đợi Quý Thính hỏi, Thân Đồ Xuyên đi nhanh về phía trước. Quý Thính vẻ mặt không thể hiểu được, ăn cục kẹo thôi mà còn có cái gì có thể tưởng tượng?
Chuyện này xem như qua, chỉ là Thân Đồ Xuyên trở nên thật kỳ quái, luôn luôn ở đủ chỗ yên lặng nhìn chằm chằm Quý Thính, làm trong lòng Quý Thính cứ lộp bộp lộp bộp không ngừng.
Anh ta có phải có bệnh gì mới hay không? Rất nhiều lần Quý Thính muốn hỏi nhưng đều bị Thân Đồ Xuyên đuổi đi, chỉ có thể từ bỏ hỏi han.
Không khí quỷ dị cứ như vậy qua đi mấy ngày, Thân Đồ Xuyên lại bắt đầu phát sốt.
Cơm nước xong, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên uống thuốc, vẻ mặt lo lắng: "Thiếu gia, hai ngày nữa chúng ta đi bệnh viện một chuyến đi, làm kiểm tra toàn diện, cứ sốt mãi như vậy cũng không được."
"Không cần cô quản." Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, xoay người đi phòng tắm.
Quý Thính sách một tiếng, ánh mắt dừng ở hòm thuốc. Dựa theo cốt truyện phát triển, chờ xong đợt thuốc này, Cố Trị sẽ mua bác sĩ đưa tới thuốc có vấn đề, trong khoảng thời gian này cô sẽ phải đi ra ngoài một chuyến tìm thuốc tương xứng, như vậy chờ khi Cố Trị đưa thuốc tới, cô sẽ có thứ để thay đổi.
Nhưng mà biện pháp phòng bị như vậy cũng không được tốt, muốn chân chính về sau không phải lo lắng, vẫn phải nghĩ biện pháp rời xa nam chủ, nhưng mà Thân Đồ Xuyên hiện tại tới cửa cũng không muốn ra, càng đừng nói rời đi khỏi nơi này.
Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy phiền phức, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Lúc cô đang tự hỏi, Thân Đồ Xuyên từ phòng tắm ra tới, nhìn thấy Quý Thính thì nhăn mày lại: "Sao cô còn chưa đi?"
"A, tôi......" Mới vừa phát ra hai âm tiết, Quý Thính liền im bặt, ngẩn người ra nhìn Thân Đồ Xuyên vừa mới tắm rửa xong.
...... Thật là mỹ nhân nha, bởi vì ốm yếu, làn da càng tái nhợt, cằm mang theo một chút khí chất nhu nhã, tóc ướt mềm mại rũ xuống. Thân Đồ Xuyên cơ bắp không quá nhiều, nhưng dáng người còn tính thật gọn gàng, cái áo tắm hơi ướt khoác trên người, lộ ra vòng eo hẹp hẹp.
Sách, mỹ nhân phát bệnh là đây sao!
Quý Thính không tiền đồ nuốt nước miếng. Thân Đồ Xuyên âm tình bất định liếc cô một cái: "Đẹp sao?"
"Đẹp, bán sao?" Quý Thính nở nụ cười, "Làm tiêu bản khẳng định xinh đẹp."
"......"
Nghe lời nói quen thuộc, Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, môi khẽ thốt ra một tiếng cười hàm hồ, Quý Thính ngây ngẩn cả người: "Thiếu, thiếu gia, anh là cười sao?"
"Không được?" Thân Đồ Xuyên nâng lên mí mắt.
"Được! Sao lại không được, tôi còn ước gì anh cười thật nhiều," Quý Thính cười khẽ, đi cầm máy sấy tóc, "Chỉ là, anh không được khỏe, vẫn nên hong khô tóc thì tốt hơn."
Nói xong, cô đưa máy sấy cho anh, kết quả, vừa mới giơ lên, Thân Đồ Xuyên đã đến ngồi xuống sô pha, lười biếng dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, đành phải qua đi giúp anh thổi tóc. Khí thổi ra ấm áp nhẹ nhàng lướt trên mái tóc mềm ướt, đều nói người tóc mềm tính tình hư, lời này áp lên Thân Đồ Xuyên thật đúng chuẩn.
Quý Thính cong cong khóe môi, mau chóng thổi khô tóc, nhìn lại thấy Thân Đồ Xuyên tựa hồ đã ngủ, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay anh: "Thiếu gia, đi lên giường ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên có chút sốt nhẹ vô cùng buồn ngủ, nhăn mày lại một chút, không kiên nhẫn ậm ừ một tiếng, thân thể lại không thấy động. Quý Thính sợ anh lại cảm lạnh, đành phải gọi tiếp.
"Thiếu gia, thiếu gia......"
Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn đã tới cực hạn, Quý Thính còn ở vô tri giác kêu lên: "Thiếu gia...... A!"
Cô chưa nói ra được câu tiếp theo đã bị Thân Đồ Xuyên kéo một cái, theo quán tính ngã vào trong lòng ngực anh, Quý Thính kinh hô một tiếng, giây tiếp theo đã ngồi lên đùi Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn anh.
Trong lòng ngực trong giây lát có thêm một người, Thân Đồ Xuyên không muốn tỉnh cũng bị ép tỉnh, vẻ mặt không vui nhìn về trong lòng ngực Quý Thính chân kinh như một con thỏ, hai tay anh lại đỡ eo cô, không có ý muốn buông ra.
Sự kiện kia, anh đã suy nghĩ kỹ.
"...... Thiếu gia, anh đi lên giường ngủ đi." Đến lúc này, Quý Thính còn kiên cường nhắc nhở.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, sau một lúc, lãnh đạm nói: "Cô đứng lên khỏi người tôi trước đi." Nói xong thì buông tay ra.
"A a......" Quý Thính nhanh đứng lên, nhìn thân thể gầy yếu, có điểm ngượng ngùng, "Thiếu, thiếu gia, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý, vừa rồi anh kéo tôi một chút, tôi mới không cẩn thận ngồi xuống người anh."
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin? Vừa rồi nhìn tôi không chớp mắt là ai?" Cũng không biết là ai, từ vừa rồi đã bắt đầu nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt thèm thuồng, nếu không phải giờ phút này tâm tình anh cũng không tệ, đã sớm quăng cô từ lầu hai xuống.
"Thật là anh kéo tôi." Quý Thính vẻ mặt vô tội.
Thân Đồ Xuyên không mặn không nhạt liếc cô một cái, xoay người đến nằm xuống giường. Quý Thính khóe miệng trừu trừu, vốn dĩ không muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, người này tâm địa nhỏ nhen, nếu cô không giải thích rõ ràng, anh ta sẽ cảm thấy mình không an phận, ngày nào đó mượn cớ này làm khó dễ mình thì làm sao?
Nghĩ như vậy, Quý Thính đi đến mép giường, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Không khí không tồi, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn mặt cô, đột nhiên cảm thấy có thể đem suy nghĩ mấy ngày nay nói cho cô biết.
"Tôi đẹp sao?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt mở miệng.
Quý Thính một trận vô ngữ, nghĩ thầm đây là cái vấn đề chó má gì, nhưng trên mặt vẫn là tương đương khiêm cung: "Đẹp, thiếu gia." Nói xong dừng một chút, lại bổ sung, "Nhưng là đẹp, tôi vừa rồi cũng không phải cố ý."
"Đi theo tôi thế nào?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.
Quý Thính nghi hoặc: "Tôi hiện tại không phải đi theo anh sao?"
"Tôi nói chính là, làm người phụ nữ của tôi."
Quý Thính sửng sốt một chút, còn chưa mở miệng đã nghe được tiếng nói thanh lãnh vang lên: "Cô không phải thích tiền sao? Chỉ cần đáp ứng tôi, thẻ của tôi sẽ giao cho cô, tùy tiện dùng."
...... Nghe tới thật đúng là tiền tài giao dịch thật đơn giản, Quý Thính cảm thấy sự tình phát triển theo hướng kỳ quái, cô do dự một chút rồi mở miệng: "Ý tốt của thiếu gia tôi nhận, nhưng tôi, tôi có bạn trai, chỉ sợ không thể đáp ứng anh được."
Tuy rằng không biết anh ta có tâm tư này từ khi nào, nhưng Quý Thính cảm thấy vẫn là không cần đáp ứng. Người này tính cách âm tình bất định, yêu cầu đối với bạn gái khẳng định cao hơn so với người hầu, nếu thật đáp ứng, nói không chừng nhiệm vụ càng khó khăn hơn.
Vừa nghe đến chữ 'bạn trai', sắc mặt Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên âm trầm: "Cô nói cái gì?"
"Tôi có bạn trai," Quý Thính cẩn thận trả lời, "Cho nên chuyện này tôi không thể đáp ứng anh, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ như lúc trước tận chức tận trách với anh, rốt cuộc đây là công việc của tôi, tôi..."
"Cút đi!"
"Thiếu gia......"
"Cút!"
"......"
Quý Thính bất đắc dĩ đành phải rời đi, cửa vừa đóng lại, Thân Đồ Xuyên cầm khung ảnh ở đầu giường quăng tới, khung ảnh va chạm với cửa phát ra một tiếng vang lớn, chia năm xẻ bảy bể đầy đất.
Anh hơi hơi thở dốc, hô hấp có chút khó khăn, tay nắm chặt khăn trải giường lộ ra gân xanh, cả người tràn ngập bạo nộ. Anh không khống chế được cảm xúc của mình, chỉ thấy sau khi nghe cô nói ra chữ bạn trai đã bị nhục nhã rất lớn.
Bạn trai...... Cô ấy nói có bạn trai, nói trong khoảng thời gian này đối với mình tận chức tận trách là bởi vì đây là công tác. Đúng rồi, từ lúc bắt đầu, cô ấy đã nói qua sẽ nỗ lực công tác, cho nên chẳng sợ giây tiếp theo bị sa thải, một giây trước vẫn là nghiêm túc làm việc, chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Thân Đồ Xuyên đôi mắt đỏ lên, cảm thấy nhục nhã làm cả người anh bỏng rát.
Quý Thính nhìn phòng Thân Đồ Xuyên truyền ra động tĩnh, dừng một chút, đi xuống lầu vẫn còn cảm thấy bực mình, đây là chuyện gì nha. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, đi về phòng mình.
Một đêm qua đi, mặt trời lại một lần nữa mọc lên sáng chói, Quý Thính duỗi duỗi người nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm tình thật tốt, cô yên lặng cầu nguyện Thân Đồ Xuyên đã quên chuyện ngày hôm qua, ngay cả không quên cũng có thể như người trưởng thành, giả vờ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều, Thân Đồ Xuyên nếu có thể làm người cũng không đến mức người ngại quỷ ghét.
Nửa giờ sau, Thân Đồ Xuyên làm xấu, mặt vô biểu tình quăng bữa sáng xuống đất, lạnh giọng trào phúng: "Thu dọn sạch sẽ, làm tốt công việc của cô đi."
Nhìn thành quả vất vả sáng sớm bị quăng hư đi như vậy, mâm chén bể nát đầy đất, bánh rán cùng cháo trộn với nhau, quả thực rối tinh rối mù.
"Về sau làm việc chú ý đi, đừng không có việc gì mà xuất hiện trước mặt tôi." Thân Đồ Xuyên lạnh giọng nói xong, xoay người về phòng, cửa bị anh sập lại "phanh" một tiếng.
Quý Thính rũ mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, hồi lâu sau hít một hơi, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn sạch sẽ, khi thu dọn chén bể, một mảnh nhỏ cắt vào tay, trên mặt đám cháo tràn đầy trên đất điểm thêm một vài giọt máu hồng.
Cô mím môi, không tiếng động thu dọn lại đồ vật, cầm cây lau nhà dọn rửa sạch sẽ, sau đó đi qua gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Thiếu gia, nếu anh không muốn ăn cơm tôi làm, tôi đi phòng bếp lấy bữa sáng cho anh."
Trong phòng không có thanh âm, cô xoay người xuống lầu đi hướng phòng bếp.
Trời vẫn còn sớm, trong phòng bếp ấm nóng, hiển nhiên là bữa sáng vừa được đem ra, một đám người đứng ở cửa phòng bếp vừa nói vừa cười, nhìn thấy Quý Thính đến đều trốn đi không dám nói tiếp nữa.
Coi như cô cũng nhất chiến thành danh đi, Thân Đồ Xuyên không làm kinh sợ những người này, lời của cô lại có tác dụng. Rốt cuộc không ai muốn nghĩ đến chuyện một ngày kia thay thế cô trở thành người chiếu cố Thân Đồ Xuyên, chịu đựng đủ thứ khi dễ.
Quý Thính đối với trạng thái bị coi như virus này cũng không để ý, cầm bữa sáng cho Thân Đồ Xuyên đem về nhà, đặt ở cửa phòng Thân Đồ Xuyên, gõ gõ: "Thiếu gia, bữa sáng tới rồi."
Nói xong đợi một lát, không chờ đến Thân Đồ Xuyên trả lời cô liền xoay người rời đi.
Hộp cơm sáng để ở cửa hồi lâu cũng không có người động, trong phòng ngủ Thân Đồ Xuyên ngồi ở sô pha, biểu tình đen tối âm trầm. Một hồi lâu đẩy cửa ra, đi xuống lầu.
Quý Thính ngồi ở trong phòng, mới vừa đem miếng bông lấy ra, chuẩn bị rửa vết máu, Thân Đồ Xuyên đẩy cửa vào, mặt vô biểu tình nhìn cô: "Chia tay."
"?"
"Chia tay với bạn trai." Nhắc tới chuyện cô có bạn trai, sắc mặt Thân Đồ Xuyên liền đen thêm một tầng.
Quý Thính yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì, chia tay." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nói.
Quý Thính trầm mặc một chút, chớp mắt, mím môi: "Không có bạn trai."
Thân Đồ Xuyên im lặng, sau một lúc lâu hỏi ra: "Cái gì?"
"Không có bạn trai, tôi sợ trực tiếp cự tuyệt, anh sẽ không cao hứng, cho nên bịa đặt ra có bạn trai." Quý Thính chậm rãi giải thích.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc càng lâu, lúc mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Vì sao không nói sớm?"
"Anh cũng đâu có cho tôi thời gian để nói?" Quý Thính cười khẽ, "Lại nói, tôi cũng không biết, nguyên lai anh tức giận chuyện tôi có bạn trai."
Thân Đồ Xuyên nhíu mày, còn muốn nói gì nữa, lại nhìn thấy cô bị thương, sắc mặt trầm xuống: "Sao lại bị như vậy?"
"Buổi sáng bị lúc thu dọn chén anh làm bể." Quý Thính nói nhẹ nhàng, ánh mắt không có nửa phần oán hận.
Thân Đồ Xuyên nhấp môi, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh giúp cô rửa sạch, Quý Thính an tĩnh duỗi tay ra, để mặc anh giúp mình lau chùi. Đây là chuyện mới lạ với Thân Đồ Xuyên, thường xuyên làm đau cô, nhưng Quý Thính cũng chỉ nhăn nhăn mày lại, không nói gì.
Thân Đồ Xuyên cẩn thận giúp cô băng bó, nhìn đến băng gạc lồi lõm, khó có được chút quẫn bách: "Tôi giúp cô làm lại lần nữa."
"Không cần, như vậy cũng khá tốt." Quý Thính kéo tay trở về.
Không khí an tĩnh một lát, Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Chuyện ngày hôm qua......"
"Thiếu gia," Quý Thính đột nhiên mở miệng, đôi mắt mang theo nụ cười nhợt nhạt, "Tôi cảm thấy khả năng của tôi không thích hợp chiếu cố anh, nếu có thể nói, tôi muốn xin đổi việc."
Cuộc sống trôi qua nhàn hạ, Thân Đồ Xuyên dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Quý Thính, khí sắc dần dần tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi, anh vẫn động một chút sẽ bị cảm sốt, cũng may được Quý Thính chiếu cố thật tốt, rất mau sẽ khôi phục lại.
Sau một trận cảm, Quý Thính vừa xem xong một tiết mục dinh dưỡng, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Thiếu gia, anh biết vì sao anh vẫn luôn sinh bệnh không?"
"Vì sao?" Thân Đồ Xuyên tuy rằng vẫn xa cách với Quý Thính nhưng hiện tại cũng sẽ không động một cái là phát giận, nếu bực bội cô làm phiền sẽ chỉ bảo cô cút đi.
Quý Thính thò qua nhìn sách anh đang đọc, phát hiện vẫn là sách mình xem không hiểu, cô liền mặc kệ, nghiêm túc giảng giải tri thức mình vừa học được: "Bởi vì anh quá gầy, bác sĩ nói người phải có một độ mỡ nhất định mới có sức miễn dịch, bằng không sẽ dễ dàng sinh bệnh, anh xem phòng tập thể thao những người đó cơ bắp đủ cường tráng, bọn họ sẽ không thường xuyên bị cảm mạo."
"Nói hươu nói vượn." Thân Đồ Xuyên khịt mũi coi thường lý luận của cô.
"Thật sự nha," Quý Thính kiên trì, "Nếu anh không tin, ngày mai tôi sẽ bắt đầu bồi bổ, xem anh mập lên một chút sẽ còn dễ dàng sinh bệnh hay không."
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, không để lời nói của cô trong lòng, kết quả sáng hôm sau, nhìn cháo trước mặt, anh trầm mặc, chớp mắt một cái: "Đây là cái gì?"
"Cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt mỡ, từ hôm nay bắt đầu tăng trưởng thể trọng." Quý Thính nói, đem một cái cân lấy từ phòng tạp vật ra, để trên mặt đất.
Thân Đồ Xuyên không vui nhìn về phía Quý Thính: "Dầu mỡ nhiều như vậy, làm sao ăn được?"
"Không thêm nhiều, hơn nữa đã có xào qua, không ngán," Quý Thính ngồi xuống bàn ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt khẩn thiết cầu xin, "Anh nếm một ngụm đi, một ngụm thôi."
Thân Đồ Xuyên rất muốn đem cháo quăng vào mặt cô, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin, lại ẩn ẩn không thể làm được. Thật nhiều mới mẻ, mình cũng có lúc có lòng tốt như vậy, anh tự nhủ.
Anh xuy một tiếng, lại thưởng thức Quý Thính cầu xin khóc lóc một hồi, sau đó mới miễn cưỡng cầm muỗng lên ăn vào hai miếng. Kết quả Quý Thính đương nhiên quỵt nợ, vừa cầu vừa khẩn nửa ngày, làm anh miễn cưỡng anh ăn nửa chén.
"Lần sau lại làm như thế này thì biến mau cho tôi." Thân Đồ Xuyên mặt đen lại, mở miệng.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp ứng, kết quả sau đó vẫn là như thế, thoạt nhìn là xào rau, nhưng lại dùng mỡ heo xào, hơn nữa những đồ ăn khác ăn vào cũng ngán.
Liên tiếp hai ngày sau, khi Thân Đồ Xuyên đã tức giận tới đỉnh điểm, Quý Thính đột nhiên nhận được một tin tức, vẻ mặt nản lòng tìm tới: "Thiếu gia, trong nhà tổ chức tổng vệ sinh, nói là mỗi người hầu đều phải tham gia dọn dẹp."
"Cho nên?" Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình.
Quý Thính buông tiếng thở dài, vẻ mặt khẩn thiết nhìn anh: "Tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn hầu hạ anh, không muốn làm việc cho người khác." Trên thực tế cô cũng không muốn hầu hạ ai, nhưng loại lời nói thật này chỉ nên để trong bụng thì tốt hơn.
Thân Đồ Xuyên bị Quý Thính nhìn đến muốn động lòng, vừa muốn nói vậy đừng đi, lại nghe Quý Thính mở miệng: "Lại nói, liên tiếp làm mấy ngày như vậy, khẳng định không có thời gian nấu cơm cho anh, kế hoạch bồi bổ thân thể không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?"
"... Quy củ gia đình Thân Đồ, một năm dọn dẹp bốn lần, mỗi người hầu đều phải tham gia," Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn, "Nếu không muốn đi, cô có thể từ chức."
Quý Thính vẻ mặt vô ngữ: "Tôi vẫn là đi thôi, nhưng cơm trưa của anh......"
"Lấy từ phòng bếp, mỗi ngày cô lấy cho tôi là được." Thân Đồ Xuyên ngắt lời.
Quý Thính còn tưởng nói, mình sẽ bớt thời gian trở về, thấy anh kiên trì như vậy liền đáp ứng, sau nghĩ nghĩ lại lấy cân ra, vẻ mặt chờ mong nhìn Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, cân thử đi, nhìn xem có béo lên chút nào không."
Thân Đồ Xuyên nhăn mày, hiển nhiên không thích, nhưng đối mặt với đôi mắt anh cảm thấy nhìn còn được này, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng lên.
So với trước còn nhẹ một cân. Quý Thính mở to mắt: "Sao có thể?"
Thân Đồ Xuyên không nói, gần đây bởi vì ăn những cái đồ dầu mỡ như vậy, lượng cơm ăn giảm đi hơn một nửa, không gầy mới là lạ.
"Khẳng định là anh ăn không đủ... Thôi, từ ngày mai tôi lại không làm được cơm cho anh, cứ trước như vậy đi, chờ tổng vệ sinh xong lại nói." Quý Thính rất tiếc nuối buông tiếng thở dài, chờ anh đi xuống, chính mình đứng lên cân.
Ai, tăng hai cân. Cô ra vẻ không có việc gì, đi xuống, còn cố ý đứng che con số trên mặt, sau đó liền nghe được giọng Thân Đồ Xuyên: "À..."
"......" Quý Thính khuất nhục cắn cắn môi, nghẹn một lúc lâu, hỏi, "Thiếu gia, tôi như thế này có tính là tai nạn lao động không?" Nếu không phải vì bổ thân thể cho anh ta, cũng không đến mức ăn nhiều như vậy.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một cái, chớp mắt: "Tính."
"Thật sự? Vậy bồi thường nhiều ít?" Quý Thính đôi mắt lượng lượng, hai thế giới này cô thật là quá nghèo, cho nên hiện tại nghĩ tới tiền liền rất kích động.
Thân Đồ Xuyên xoay người đi về hướng phòng ngủ: "Đi theo tôi."
...... Hoắc, đây là muốn mở tủ sắt? Quý Thính vẻ mặt chờ mong đi qua, nhìn thấy anh nắm thứ gì đó, duỗi tay qua.
"Cái gì thế? Thỏi vàng?" Quý Thính nghi hoặc vươn tay ra.
Tay anh hạ xuống, vừa đụng nhẹ vào bàn tay cô liền buông ra, mà trong lòng bàn tay Quý Thính lúc này có thêm một cái kẹo sữa thỏ trắng.
Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Bồi thường."
"...... Thiếu gia, nếu tôi nhớ không lầm, cái này là lúc trước tôi cho anh phải không?" Quý Thính lộ vẻ ngần ngừ. Lần trước đặt nguyên liệu nấu ăn, họ tặng cho một gói kẹo, cô đưa một nửa cho Thân Đồ Xuyên để anh ăn sau khi uống thuốc.
Thân Đồ Xuyên đôi mắt híp lại: "Hiện tại là tôi cho cô, không hài lòng?"
"...... Vừa lòng vừa lòng, anh tặng cho ai dám không hài lòng," Quý Thính nói thầm một câu, cất vào trong túi quần áo lao động, thanh âm và tình cảm phong phú nói với Thân Đồ Xuyên, "Anh cho tôi lễ vậy quý trọng như vậy tôi vô cùng cảm kích, đây tôi sẽ nhất định sẽ thật quý trọng, để ở bên người mỗi ngày ăn cơm đều lấy ra để cảm tạ anh đối với tôi thật tốt."
"Cút." Thân Đồ Xuyên vẫn là một chữ, chỉ là ngữ điệu so với trước nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Vì thế Quý Thính không chút hoang mang mà cút đi.
Kế hoạch bồi bổ thân thể xem như bị gián đoạn, sáng sớm hôm sau Quý Thính đi đến sân chính đại trạch, nơi đó đã vây quanh một đám người đang trò chuyện với nhau, thấy Quý Thính tới, tất cả đều im lặng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giao lưu lẫn nhau.
Quý Thính từ trước đến nay không thèm để ý đến những NPC này, trình diện xong liền đứng chờ, nhóm trưởng vừa đến, đám người hầu lập tức im lặng không nói gì.
Nhóm trưởng đi tới quét nhìn đám người chung quanh, nhìn đến Quý Thính chân mày cau lại nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua: "Mười ngày nữa, gia đình Thân Đồ sẽ có một yến hội, mời tới các nhân vật nổi tiếng các giới, tiên sinh rất coi trọng buổi tiệc này, cho nên dọn dẹp lần này mọi người nhất định phải thật nghiêm túc, thiếu gia Cố Trị nói, khu vực nào không sạch sẽ, mặc kệ là ai đều sẽ bị trực tiếp khai trừ."
"Ai cũng đều bị khai trừ trực tiếp?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt nhóm trưởng dừng lại trên mặt Quý Thính: "Không sai, ai cũng giống nhau, nếu không sạch sẽ thì bị đuổi ngay lập tức."
Trong đám người lập tức bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Quý Thính nhướng mày, cảm thấy lời này của bọn họ hình như là hướng về phía chính mình.
"Hiện tại tôi sẽ phân tổ."
Sau đó chia sáu người thành một tổ, một tổ trưởng năm tổ viên, Quý Thính được phân tới tổ bốn làm tổ viên, vừa thấy tổ trưởng là người phụ nữ ở phòng bếp kia, cô liền biết hôm nay chỉ sợ mình sẽ không được dễ chịu.
Tổ trưởng nhìn thấy cô cũng tỏ ra thật ghét bỏ nhưng rốt cuộc không nói thêm gì, sau khi được phân khu vực xong liền cùng bốn người kia đi.
Quý Thính đã sớm có thói quen đối với loại mèo không thích chó này, cô đi chậm theo sau, nhìn thấy mọi người được phân phối khu vực xong, cuối cùng để lại cho mình một cái hồ suối phun, trong hồ còn có cá.
"Đem cá chuyển sang lu, sau đó thoát nước rửa hồ, mở nước đầy hồ rồi đem cá bỏ trở về." Người nọ tuy rằng không vừa mắt Quý Thính nhưng cũng không dám quá phận, chỉ có thể phân phối công việc phiền toái cho Quý Thính để ngay cả cô đi cáo trạng với thiếu gia, bà ta cũng có lý do thoái thác.
Người nọ nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, để lại Quý Thính nhìn hồ cá phát sầu. Công tác này thật tuyệt, chỉ là bắt cá đi cũng phải tốn một khoảng thời gian, cô buông tiếng thở dài, bắt đầu múc cá, thoát nước từ ao ra.
Lượng công việc của mỗi người là cố định, Quý Thính ôm ý tưởng làm sớm xong sớm, bắt đầu vùi đầu vào làm, trừ bỏ cơm trưa, còn lại thời gian đều làm việc.
Những người đó vốn định lấy loại công việc cực khổ này giáo huấn Quý Thính, không nghĩ tới cô bề ngoài trông thật nhu mì yểu điệu, trên thực tế lại rất có khả năng, vài người nhìn thấy chỉ trong một ngày đã hoàn thành hơn một nửa công việc, trong lòng lại bắt đầu không cân bằng.
"Sớm biết thế tôi đã đi dọn hồ, vẫn là cái đó dễ dàng."
"Thật hối hận, đều là tiện nghi cho cô ta."
Tổ trưởng nghe được, tuy rằng cũng cảm thấy oán khí đối với quyết định của chính mình, nhưng rốt cuộc không dám làm gì hơn, lúc này có người thò qua nói nhỏ cái gì, bà ta chần chờ: "Như vậy không được tốt chăng?"
"Cô ta lại không có chứng cứ, có gì không tốt, lại nói, bà không nghe nhóm trưởng nói sao, lần này mặc kệ là ai, chỉ cần công việc không đủ tiêu chuẩn sẽ sa thải ngay, đây chính là tiên sinh và thiếu gia Cố Trị quyết định, thiếu gia có bản lĩnh sửa đổi quyết định của bọn họ sao? Không thể để người phụ nữ này lưu lại đây, nếu không ngày nào đó ăn bánh bao thiu lại biến thành chúng ta."
"Nói cũng đúng."
......
Quý Thính làm xong việc, đứng dậy eo không duỗi thẳng được, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy mấy người kia lẩm nhẩm lầm nhầm, không khỏi có chút vô ngữ. Ham ăn biếng làm, còn tệ hơn cô.
Liên tiếp hai ngày cô đều bận rộn, giữa chừng còn phải về đưa cơm cho Thân Đồ Xuyên, Quý Thính thể xác và tinh thần đều mệt, về nhà là lăn ra ngủ. Cũng may đến ngày hôm sau chỉ còn lại dẫn nước vào và đem cá bỏ vào hồ.
Quý Thính thả lỏng, buổi sáng hôm sau trực tiếp ngủ quên, tỉnh lại đã là 9 giờ, cô cuống quít muốn chạy ra cửa, lại nghĩ tới Thân Đồ Xuyên chưa ăn buổi sáng bèn chạy nhanh lên lầu, nhìn thấy anh đang xem sách, Quý Thính cuống quít xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, thiếu gia chắc đói bụng rồi, tôi đi lấy bữa sáng cho anh."
"Đã ăn qua." Thân Đồ Xuyên lật sang trang sách mới.
Quý Thính sửng sốt: "Anh ăn gì?"
"Tủ lạnh có cháo khoai lang đỏ, tôi hâm nóng một chút." Thân Đồ Xuyên cũng không ngẩng đầu lên.
Quý Thính chớp chớp mắt, bất mãn: "Thiếu gia, anh đi xuống lầu sao không gọi tôi dậy?"
"Tôi cũng muốn," Thân Đồ Xuyên buông sách, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía cô, "Ai kêu cô khóa cửa?"
"......" Quý Thính cứng người một cái, chớp mắt, nghiêm trang phản bác, "Nếu tôi không khóa, anh thừa dịp tôi ngủ tới moi tròng mắt của tôi thì sao?"
Thân Đồ Xuyên ánh mắt thanh lãnh như suy tư gì.
"...... Thiếu gia, đừng nghĩ, moi ra thật khó coi, để trên mặt tôi mới đẹp, nếu anh thích, sau này tôi ở trước mặt anh chớp chớp nhiều nhiều là được rồi." Quý Thính cười.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, tiếp tục xem sách. Quý Thính thấy anh đã ăn, cô liền phải ra cửa.
"Bận rộn như vậy sao?" Thân Đồ Xuyên không vui.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Bận muốn chết, cũng may hôm nay không còn nhiều công việc, chờ lát nữa dẫn nước vào trong hồ xong là được, phỏng chừng khoảng hai giờ."
Thân Đồ Xuyên nhìn mặt cô tiều tụy, mày nhíu lại một chút nhưng không nói gì. Quý Thính thịnh tình mời: "Thiếu gia, không bằng đi cùng tôi đi, anh ở bên cạnh phơi nắng, tôi làm việc."
"Không đi."
"...... Cự tuyệt thật quyết đoán." Quý Thính nói thầm một câu, bất mãn rời đi.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhìn sách, thật lâu không lật sang trang mới. Sau một lúc, anh không vui, "sách" một tiếng, buông sách đứng dậy.
Quý Thính tưởng tượng đến công việc của mình mau kết thúc, tâm tình thật bay bổng, chỉ là đến khi nhìn thấy hồ cá, sắc mặt cô trong nháy mắt đều thay đổi.
Chỉ thấy, ao ngày hôm qua đã rửa sạch sẽ, giờ phút này bên trong bị hắt một tảng lớn mực nước, mà mực đã sớm khô cạn, trên mặt men sứ để lại một vệt khô cứng.
Mặt vô biểu tình, Quý Thính đi qua dùng tay xoa xoa, một chút đều không tẩy đi được, lại nhìn mấy người kia dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, chỉ cảm thấy trong lòng như có sợi dây đàn bị chặt đứt.
Quý Thính không nói một lời, bắt đầu mở nước cho chảy vào hồ, những người khác thấy cô bình tĩnh như vậy, nhịn không được nói mát.
"Thứ này giống như nước sẽ không rửa được, cô đi lấy giẻ lau một chút đi."
"Tảng lớn như vậy, lau đến khi nào nha, buổi chiều đã phải kiểm tra rồi, tôi cảm thấy cô vẫn là không cần uổng phí sức lực, có thời gian trở về thu thập đồ vật, chuẩn bị đi về nhà không tốt hơn sao?"
Vài người cười to lên, tổ trưởng "a" một tiếng, "Bị sa thải của không sao mà, dù sao thiếu gia cũng thích cô, cô có thể nói thiếu gia cưới cô nha."
"Thôi bỏ đi, cô ta bị đuổi ra thì không được trở về, bà còn nghĩ thiếu gia đi ra ngoài tìm cô ta sao? Thiếu gia không thích đi ra khỏi nhà."
Quý Thính không nói một lời đứng ở đó, nhìn vết mực không nước không biến hóa chút nào, chờ đến khi nước trong ao đầy, cô yên lặng đi đến trước mặt tổ trưởng: "Là bà làm?"
Tổ trưởng cười nhạo: "Sao có thể, tôi nhàn như vậy sao? Cô có sức hoài nghi tôi, còn không bằng nhanh nhanh rửa sạch, bất quá tôi khuyên cô một câu, vệt lớn như vậy thật không dễ làm."
Quý Thính gật gật đầu, đột nhiên nắm tóc bà ta ấn vào trong nước, những người khác trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng lại, Quý Thính đã kéo bà ta vào trong nước, vùi đầu bà ta xuống.
Tổ trưởng hoảng loạn giãy giụa, chẳng sợ Quý Thính lúc này buông ra nhưng tư thế không đúng cũng không đứng lên được, chỉ có thể liều mạng giãy người. Những người đó cuống quít hướng tới chỗ Quý Thính, lúc sắp đụng được cô liền nghe được phía sau có thanh âm hung ác nham hiểm: "Xem ai dám chạm vào cô ấy."
Mấy người cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vừa nhìn người trong nước giãy giụa biên độ càng nhỏ, vừa nhìn nhìn Thân Đồ Xuyên, đang lúc do dự, thấy Quý Thính vớt người lên. Người nọ suy yếu ngồi trong nước ho khan, mặt nghẹn tím lên.
Không đợi những người này nói chuyện, Quý Thính liền mở miệng trước: "Thiếu gia, bọn họ khi dễ tôi."
"Đi ra đây." Thân Đồ Xuyên xem cô còn đứng trong ao nước, không vui mở miệng.
Quý Thính chạy nhanh ra ngoài, vừa đi vừa tố cáo, đem chuyện họ đổ mực vào trong hồ nói ra, mấy người kia liên tục phủ nhận, một người to gan dám mở miệng: "Thiếu gia, cô ấy nói hươu nói vượn, không có chứng cứ gì, chính vì để không bị thiếu gia Cố Trị sa thải cho nên mới vu hãm chúng tôi."
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên đảo qua trên người bọn họ, ánh mắt âm trầm nhìn đến, bọn họ đều cúi đầu, lúc này Thân Đồ Xuyên mới chậm rãi mở miệng: "Các người có phải cảm thấy có Cố Trị chống lưng, tôi sẽ không làm gì được các người?"
Những người khác không dám nói tiếp nữa.
Quý Thính có chút lo lắng kéo tay Thân Đồ Xuyên, sợ anh thật sự chống lại Cố Trị. Người này nếu thực sự có bản lĩnh kia cũng không đến mức phải sống nghẹn khuất nhiều năm như vậy.
Trước khi Thân Đồ Xuyên mở miệng, Quý Thính đã nhanh nhảu: "Đổ mực như thế nào thì lau sạch như thế đó, nếu không, tôi mà bị sa thải, thiếu gia sẽ từng bước từng bước điều từng người tới làm công việc của tôi, tôi bảo đảm, từng ngày từng ngày sẽ sa thải một người tới một người, hơn nữa sẽ sa thải các người theo dạng bồi thường tai nạn lao động."
Nghe vậy những người đó thật sợ hãi, lúc trước họ chỉ nghĩ Thân Đồ Xuyên không làm gì được Cố Trị, chỉ có thể nhìn Quý Thính bị sa thải, hơn nữa Quý Thính không có chứng cứ bọn họ đã vẩy mực, cũng vô pháp làm gì họ. Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới Quý Thính còn có chiêu này, làm bọn họ đi làm công việc của cô ấy, quả thực so với chuyện bị sa thải càng không xong. Bởi vì trong lòng họ càng rõ ràng, một khi làm công việc này, hơn nữa còn bị Thân Đồ Xuyên cố tình gây khó dễ, chỉ sợ cuộc sống của họ sẽ như trong địa ngục. Rõ ràng chính mình khi dễ người như thế nào cũng liền sẽ có bấy nhiêu phần không muốn mình bị người khi dễ y như vậy.
Thân Đồ Xuyên không vui, nhưng nhìn đến Quý Thính bị lạnh đến run rẩy cả vai, anh không nói tiếp nữa. Trong mắt những người khác như thế lại trở thành ngầm đồng ý, cả đám cuống quít tỏ vẻ sẽ tẩy rửa sạch sẽ, không để Quý Thính bị sa thải.
Hỏa khí trong lòng Quý Thính lập tức tiêu giảm đi không ít, kéo kéo tay áo Thân Đồ Xuyên ý bảo rời đi. Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nhìn cô một cái, xoay người đi ra.
Quý Thính chạy chậm theo sau, cẩn thận hỏi: "Bực bội sao, thiếu gia? Thiếu gia?"
"Cô cảm thấy tôi sẽ sợ Cố Trị?" Quý Thính vừa rồi lo lắng cái gì, Thân Đồ Xuyên thật rõ ràng, cho nên mới tức giận như thế.
Quý Thính cười cười: "Không phải không phải, tôi chỉ không muốn làm chuyện này xé to ra, anh đừng giận, cũng may anh đã tới, bằng không tôi thật sẽ bị bọn họ khi dễ."
"Là cô tự tìm." Thân Đồ Xuyên nói xong liền trầm mặc, hồi lâu sau thanh âm trầm thấp hỏi, "Nếu tôi không tới, cô định làm sao, đánh nhau với bọn họ trong nước?"
"Không có, bắt giặc bắt vua trước, tôi đã bắt được đầu sỏ của bọn họ, họ sẽ không dám đánh tôi, nhiều lắm là kéo người phụ nữ kia ra trước," Quý Thính biết anh còn nổi nóng, cố ý cười hì hì, "Xả ra tức giận là được, còn hồ nước, nước chảy vào đầy hồ rồi thì dùng một ít cồn lau một chút là xong, bọn họ không biết hóa học, còn tưởng rằng là khó rửa sạch."
"Cho nên cô không muốn tìm tôi hỗ trợ?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt lại đen một tầng.
Quý Thính thấy thế vốn dĩ tưởng nói dối, nhưng dừng một chút, ngượng ngùng cười, cam chịu.
Cô vừa thấy thì xác thật thực tức giận, nhưng không nghĩ tới tìm Thân Đồ Xuyên hỗ trợ. Nói như thế nào, lần trước Thân Đồ Xuyên cũng đã ra mặt nhưng những người này không thu liễm, đơn giản là từ đáy lòng bọn họ không xem Thân Đồ Xuyên ra gì, nếu Thân Đồ Xuyên trị ngọn không trị gốc, còn không bằng chính cô ra tay, làm bọn họ không dám xem thường mình nữa.
Vừa rồi nếu Thân Đồ Xuyên không tới, cô tính toán làm người phụ nữ kia chết khiếp, sau đó đi phá hư khu vực mà những người này đã làm, trước khi kiểm tra tới thì rửa sạch hồ nước.
Nói tóm lại, những người này định lợi dụng quy tắc sa thải cô, cô sẽ gậy ông đập lưng ông, nhưng Thân Đồ Xuyên đã tới, cô không nghĩ làm anh tức giận theo nên vội vàng giải quyết cho nhanh.
Không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên vẫn là tức giận.
Quý Thính buông tiếng thở dài, từ trong túi đào ra cái gì, nắm ở tay giơ lên trước mặt Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, cảm ơn anh giúp tôi, không cần tức giận, có được không?"
Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nhìn về phía cô: "Thứ gì đó?"
"Đăng đăng!" Quý Thính duỗi tay ra, lộ ra trên bàn tay kẹo sữa thỏ trắng.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, tức giận trên người đột nhiên tiêu đi hơn phân nửa.
"Đây là khen thưởng cho thiếu gia đã giúp tôi," Quý Thính giảo hoạt nhìn anh cười cười, "Tôi vốn dĩ vẫn luôn mang theo bên người, mỗi ngày tới giờ cơm lấy ra nhìn cảm ơn thiếu gia đối tốt với tôi, hiện tại vẫn là nên tặng cho thiếu gia, nhưng mà bị ướt nước một chút, có lẽ hương vị sẽ không còn ngon."
Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn Quý Thính chằm chằm, nhìn đôi mắt sáng trong cùng khóe miệng cong cong lên. Hồi lâu sau, anh rũ mắt xuống, cuối cùng cũng khẳng định chính mình khi đối mặt với Quý Thính, trái tim thường xuyên đập mạnh không bình thường, cùng với chạng vạng ngày hôm đó ở trong sân tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đến thân ảnh cô ấy bận rộn trong phòng bếp.
Đủ loại hết thảy, anh đột nhiên không nghĩ sẽ tiếp tục cố tình áp chế xuống.
Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nói: "Tôi phải ngẫm kỹ lại."
"?"
Không đợi Quý Thính hỏi, Thân Đồ Xuyên đi nhanh về phía trước. Quý Thính vẻ mặt không thể hiểu được, ăn cục kẹo thôi mà còn có cái gì có thể tưởng tượng?
Chuyện này xem như qua, chỉ là Thân Đồ Xuyên trở nên thật kỳ quái, luôn luôn ở đủ chỗ yên lặng nhìn chằm chằm Quý Thính, làm trong lòng Quý Thính cứ lộp bộp lộp bộp không ngừng.
Anh ta có phải có bệnh gì mới hay không? Rất nhiều lần Quý Thính muốn hỏi nhưng đều bị Thân Đồ Xuyên đuổi đi, chỉ có thể từ bỏ hỏi han.
Không khí quỷ dị cứ như vậy qua đi mấy ngày, Thân Đồ Xuyên lại bắt đầu phát sốt.
Cơm nước xong, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên uống thuốc, vẻ mặt lo lắng: "Thiếu gia, hai ngày nữa chúng ta đi bệnh viện một chuyến đi, làm kiểm tra toàn diện, cứ sốt mãi như vậy cũng không được."
"Không cần cô quản." Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, xoay người đi phòng tắm.
Quý Thính sách một tiếng, ánh mắt dừng ở hòm thuốc. Dựa theo cốt truyện phát triển, chờ xong đợt thuốc này, Cố Trị sẽ mua bác sĩ đưa tới thuốc có vấn đề, trong khoảng thời gian này cô sẽ phải đi ra ngoài một chuyến tìm thuốc tương xứng, như vậy chờ khi Cố Trị đưa thuốc tới, cô sẽ có thứ để thay đổi.
Nhưng mà biện pháp phòng bị như vậy cũng không được tốt, muốn chân chính về sau không phải lo lắng, vẫn phải nghĩ biện pháp rời xa nam chủ, nhưng mà Thân Đồ Xuyên hiện tại tới cửa cũng không muốn ra, càng đừng nói rời đi khỏi nơi này.
Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy phiền phức, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Lúc cô đang tự hỏi, Thân Đồ Xuyên từ phòng tắm ra tới, nhìn thấy Quý Thính thì nhăn mày lại: "Sao cô còn chưa đi?"
"A, tôi......" Mới vừa phát ra hai âm tiết, Quý Thính liền im bặt, ngẩn người ra nhìn Thân Đồ Xuyên vừa mới tắm rửa xong.
...... Thật là mỹ nhân nha, bởi vì ốm yếu, làn da càng tái nhợt, cằm mang theo một chút khí chất nhu nhã, tóc ướt mềm mại rũ xuống. Thân Đồ Xuyên cơ bắp không quá nhiều, nhưng dáng người còn tính thật gọn gàng, cái áo tắm hơi ướt khoác trên người, lộ ra vòng eo hẹp hẹp.
Sách, mỹ nhân phát bệnh là đây sao!
Quý Thính không tiền đồ nuốt nước miếng. Thân Đồ Xuyên âm tình bất định liếc cô một cái: "Đẹp sao?"
"Đẹp, bán sao?" Quý Thính nở nụ cười, "Làm tiêu bản khẳng định xinh đẹp."
"......"
Nghe lời nói quen thuộc, Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, môi khẽ thốt ra một tiếng cười hàm hồ, Quý Thính ngây ngẩn cả người: "Thiếu, thiếu gia, anh là cười sao?"
"Không được?" Thân Đồ Xuyên nâng lên mí mắt.
"Được! Sao lại không được, tôi còn ước gì anh cười thật nhiều," Quý Thính cười khẽ, đi cầm máy sấy tóc, "Chỉ là, anh không được khỏe, vẫn nên hong khô tóc thì tốt hơn."
Nói xong, cô đưa máy sấy cho anh, kết quả, vừa mới giơ lên, Thân Đồ Xuyên đã đến ngồi xuống sô pha, lười biếng dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, đành phải qua đi giúp anh thổi tóc. Khí thổi ra ấm áp nhẹ nhàng lướt trên mái tóc mềm ướt, đều nói người tóc mềm tính tình hư, lời này áp lên Thân Đồ Xuyên thật đúng chuẩn.
Quý Thính cong cong khóe môi, mau chóng thổi khô tóc, nhìn lại thấy Thân Đồ Xuyên tựa hồ đã ngủ, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay anh: "Thiếu gia, đi lên giường ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên có chút sốt nhẹ vô cùng buồn ngủ, nhăn mày lại một chút, không kiên nhẫn ậm ừ một tiếng, thân thể lại không thấy động. Quý Thính sợ anh lại cảm lạnh, đành phải gọi tiếp.
"Thiếu gia, thiếu gia......"
Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn đã tới cực hạn, Quý Thính còn ở vô tri giác kêu lên: "Thiếu gia...... A!"
Cô chưa nói ra được câu tiếp theo đã bị Thân Đồ Xuyên kéo một cái, theo quán tính ngã vào trong lòng ngực anh, Quý Thính kinh hô một tiếng, giây tiếp theo đã ngồi lên đùi Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn anh.
Trong lòng ngực trong giây lát có thêm một người, Thân Đồ Xuyên không muốn tỉnh cũng bị ép tỉnh, vẻ mặt không vui nhìn về trong lòng ngực Quý Thính chân kinh như một con thỏ, hai tay anh lại đỡ eo cô, không có ý muốn buông ra.
Sự kiện kia, anh đã suy nghĩ kỹ.
"...... Thiếu gia, anh đi lên giường ngủ đi." Đến lúc này, Quý Thính còn kiên cường nhắc nhở.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, sau một lúc, lãnh đạm nói: "Cô đứng lên khỏi người tôi trước đi." Nói xong thì buông tay ra.
"A a......" Quý Thính nhanh đứng lên, nhìn thân thể gầy yếu, có điểm ngượng ngùng, "Thiếu, thiếu gia, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý, vừa rồi anh kéo tôi một chút, tôi mới không cẩn thận ngồi xuống người anh."
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin? Vừa rồi nhìn tôi không chớp mắt là ai?" Cũng không biết là ai, từ vừa rồi đã bắt đầu nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt thèm thuồng, nếu không phải giờ phút này tâm tình anh cũng không tệ, đã sớm quăng cô từ lầu hai xuống.
"Thật là anh kéo tôi." Quý Thính vẻ mặt vô tội.
Thân Đồ Xuyên không mặn không nhạt liếc cô một cái, xoay người đến nằm xuống giường. Quý Thính khóe miệng trừu trừu, vốn dĩ không muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, người này tâm địa nhỏ nhen, nếu cô không giải thích rõ ràng, anh ta sẽ cảm thấy mình không an phận, ngày nào đó mượn cớ này làm khó dễ mình thì làm sao?
Nghĩ như vậy, Quý Thính đi đến mép giường, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Không khí không tồi, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn mặt cô, đột nhiên cảm thấy có thể đem suy nghĩ mấy ngày nay nói cho cô biết.
"Tôi đẹp sao?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt mở miệng.
Quý Thính một trận vô ngữ, nghĩ thầm đây là cái vấn đề chó má gì, nhưng trên mặt vẫn là tương đương khiêm cung: "Đẹp, thiếu gia." Nói xong dừng một chút, lại bổ sung, "Nhưng là đẹp, tôi vừa rồi cũng không phải cố ý."
"Đi theo tôi thế nào?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.
Quý Thính nghi hoặc: "Tôi hiện tại không phải đi theo anh sao?"
"Tôi nói chính là, làm người phụ nữ của tôi."
Quý Thính sửng sốt một chút, còn chưa mở miệng đã nghe được tiếng nói thanh lãnh vang lên: "Cô không phải thích tiền sao? Chỉ cần đáp ứng tôi, thẻ của tôi sẽ giao cho cô, tùy tiện dùng."
...... Nghe tới thật đúng là tiền tài giao dịch thật đơn giản, Quý Thính cảm thấy sự tình phát triển theo hướng kỳ quái, cô do dự một chút rồi mở miệng: "Ý tốt của thiếu gia tôi nhận, nhưng tôi, tôi có bạn trai, chỉ sợ không thể đáp ứng anh được."
Tuy rằng không biết anh ta có tâm tư này từ khi nào, nhưng Quý Thính cảm thấy vẫn là không cần đáp ứng. Người này tính cách âm tình bất định, yêu cầu đối với bạn gái khẳng định cao hơn so với người hầu, nếu thật đáp ứng, nói không chừng nhiệm vụ càng khó khăn hơn.
Vừa nghe đến chữ 'bạn trai', sắc mặt Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên âm trầm: "Cô nói cái gì?"
"Tôi có bạn trai," Quý Thính cẩn thận trả lời, "Cho nên chuyện này tôi không thể đáp ứng anh, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ như lúc trước tận chức tận trách với anh, rốt cuộc đây là công việc của tôi, tôi..."
"Cút đi!"
"Thiếu gia......"
"Cút!"
"......"
Quý Thính bất đắc dĩ đành phải rời đi, cửa vừa đóng lại, Thân Đồ Xuyên cầm khung ảnh ở đầu giường quăng tới, khung ảnh va chạm với cửa phát ra một tiếng vang lớn, chia năm xẻ bảy bể đầy đất.
Anh hơi hơi thở dốc, hô hấp có chút khó khăn, tay nắm chặt khăn trải giường lộ ra gân xanh, cả người tràn ngập bạo nộ. Anh không khống chế được cảm xúc của mình, chỉ thấy sau khi nghe cô nói ra chữ bạn trai đã bị nhục nhã rất lớn.
Bạn trai...... Cô ấy nói có bạn trai, nói trong khoảng thời gian này đối với mình tận chức tận trách là bởi vì đây là công tác. Đúng rồi, từ lúc bắt đầu, cô ấy đã nói qua sẽ nỗ lực công tác, cho nên chẳng sợ giây tiếp theo bị sa thải, một giây trước vẫn là nghiêm túc làm việc, chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Thân Đồ Xuyên đôi mắt đỏ lên, cảm thấy nhục nhã làm cả người anh bỏng rát.
Quý Thính nhìn phòng Thân Đồ Xuyên truyền ra động tĩnh, dừng một chút, đi xuống lầu vẫn còn cảm thấy bực mình, đây là chuyện gì nha. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, đi về phòng mình.
Một đêm qua đi, mặt trời lại một lần nữa mọc lên sáng chói, Quý Thính duỗi duỗi người nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm tình thật tốt, cô yên lặng cầu nguyện Thân Đồ Xuyên đã quên chuyện ngày hôm qua, ngay cả không quên cũng có thể như người trưởng thành, giả vờ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều, Thân Đồ Xuyên nếu có thể làm người cũng không đến mức người ngại quỷ ghét.
Nửa giờ sau, Thân Đồ Xuyên làm xấu, mặt vô biểu tình quăng bữa sáng xuống đất, lạnh giọng trào phúng: "Thu dọn sạch sẽ, làm tốt công việc của cô đi."
Nhìn thành quả vất vả sáng sớm bị quăng hư đi như vậy, mâm chén bể nát đầy đất, bánh rán cùng cháo trộn với nhau, quả thực rối tinh rối mù.
"Về sau làm việc chú ý đi, đừng không có việc gì mà xuất hiện trước mặt tôi." Thân Đồ Xuyên lạnh giọng nói xong, xoay người về phòng, cửa bị anh sập lại "phanh" một tiếng.
Quý Thính rũ mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, hồi lâu sau hít một hơi, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn sạch sẽ, khi thu dọn chén bể, một mảnh nhỏ cắt vào tay, trên mặt đám cháo tràn đầy trên đất điểm thêm một vài giọt máu hồng.
Cô mím môi, không tiếng động thu dọn lại đồ vật, cầm cây lau nhà dọn rửa sạch sẽ, sau đó đi qua gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Thiếu gia, nếu anh không muốn ăn cơm tôi làm, tôi đi phòng bếp lấy bữa sáng cho anh."
Trong phòng không có thanh âm, cô xoay người xuống lầu đi hướng phòng bếp.
Trời vẫn còn sớm, trong phòng bếp ấm nóng, hiển nhiên là bữa sáng vừa được đem ra, một đám người đứng ở cửa phòng bếp vừa nói vừa cười, nhìn thấy Quý Thính đến đều trốn đi không dám nói tiếp nữa.
Coi như cô cũng nhất chiến thành danh đi, Thân Đồ Xuyên không làm kinh sợ những người này, lời của cô lại có tác dụng. Rốt cuộc không ai muốn nghĩ đến chuyện một ngày kia thay thế cô trở thành người chiếu cố Thân Đồ Xuyên, chịu đựng đủ thứ khi dễ.
Quý Thính đối với trạng thái bị coi như virus này cũng không để ý, cầm bữa sáng cho Thân Đồ Xuyên đem về nhà, đặt ở cửa phòng Thân Đồ Xuyên, gõ gõ: "Thiếu gia, bữa sáng tới rồi."
Nói xong đợi một lát, không chờ đến Thân Đồ Xuyên trả lời cô liền xoay người rời đi.
Hộp cơm sáng để ở cửa hồi lâu cũng không có người động, trong phòng ngủ Thân Đồ Xuyên ngồi ở sô pha, biểu tình đen tối âm trầm. Một hồi lâu đẩy cửa ra, đi xuống lầu.
Quý Thính ngồi ở trong phòng, mới vừa đem miếng bông lấy ra, chuẩn bị rửa vết máu, Thân Đồ Xuyên đẩy cửa vào, mặt vô biểu tình nhìn cô: "Chia tay."
"?"
"Chia tay với bạn trai." Nhắc tới chuyện cô có bạn trai, sắc mặt Thân Đồ Xuyên liền đen thêm một tầng.
Quý Thính yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì, chia tay." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nói.
Quý Thính trầm mặc một chút, chớp mắt, mím môi: "Không có bạn trai."
Thân Đồ Xuyên im lặng, sau một lúc lâu hỏi ra: "Cái gì?"
"Không có bạn trai, tôi sợ trực tiếp cự tuyệt, anh sẽ không cao hứng, cho nên bịa đặt ra có bạn trai." Quý Thính chậm rãi giải thích.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc càng lâu, lúc mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Vì sao không nói sớm?"
"Anh cũng đâu có cho tôi thời gian để nói?" Quý Thính cười khẽ, "Lại nói, tôi cũng không biết, nguyên lai anh tức giận chuyện tôi có bạn trai."
Thân Đồ Xuyên nhíu mày, còn muốn nói gì nữa, lại nhìn thấy cô bị thương, sắc mặt trầm xuống: "Sao lại bị như vậy?"
"Buổi sáng bị lúc thu dọn chén anh làm bể." Quý Thính nói nhẹ nhàng, ánh mắt không có nửa phần oán hận.
Thân Đồ Xuyên nhấp môi, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh giúp cô rửa sạch, Quý Thính an tĩnh duỗi tay ra, để mặc anh giúp mình lau chùi. Đây là chuyện mới lạ với Thân Đồ Xuyên, thường xuyên làm đau cô, nhưng Quý Thính cũng chỉ nhăn nhăn mày lại, không nói gì.
Thân Đồ Xuyên cẩn thận giúp cô băng bó, nhìn đến băng gạc lồi lõm, khó có được chút quẫn bách: "Tôi giúp cô làm lại lần nữa."
"Không cần, như vậy cũng khá tốt." Quý Thính kéo tay trở về.
Không khí an tĩnh một lát, Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Chuyện ngày hôm qua......"
"Thiếu gia," Quý Thính đột nhiên mở miệng, đôi mắt mang theo nụ cười nhợt nhạt, "Tôi cảm thấy khả năng của tôi không thích hợp chiếu cố anh, nếu có thể nói, tôi muốn xin đổi việc."
Danh sách chương