“Tại hạ là Thường Ngũ.” Người ngoài cửa khách khí nói, “Bên ngoài đang lo cứu hỏa, Đào tiên sinh lo lắng cho phu nhân, sợ chỗ phu nhân xảy ra sơ xuất gì, cố ý sai tôi đến xem sao.”
Cuộc giết chóc năm mậu ngọ của Tống Nghi Xuân với Tống Mặc kia giống như một khối đá thử vàng, không chỉ thử ra lòng người mà còn thử ra lập trường của mọi người trong phủ Anh Quốc công.
Phủ Anh Quốc công và Di Chí đường, đối ngoại là một nhà nhưng đóng cửa thì lại là đối địch.
Phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn, sao không phải là Nghiêm tiên sinh phái người đến đây ân cần hỏi thăm phu nhân mà lại là Đào tiên sinh chạy tới ân cần hỏi thăm phu nhân? Cái này quá bất bình thường!
Gia đinh không khỏi hoang mang nhìn Võ Di.
Võ Di thầm than một tiếng “Không hay rồi!” Cao giọng gọi, “Tùng La!” nhảy dựng lên rồi chạy về phía đại môn chính viện đang đóng chặt cửa, “Ngươi đi báo cho phu nhân, nói lão thất phu Đào Khí Trọng kia phái người đến, định thừa dịp làm chuyện bất lợi cho phu nhân, bảo phu nhân tìm chỗ trốn đi, nghĩ cách báo tin cho Nghiêm tiên sinh.” Lúc nói chuyện, người đã như tảng đá, “Ầm” một tiếng, đập vào cửa. “Đến giúp nào, không được để đám người kia xông vào.” Hắn dùng bả vai để chặn cửa.
Thế tử gia kính trọng phu nhân thế nào, mọi người đều hiểu rõ.
Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì…
Lúc này đám gia đinh trong chính viện cũng chẳng dám nghĩ gì thêm, Võ Di còn chưa dứt lời, bọn họ đã vội chạy qua, học theo Võ Di, dùng thân mình gắt gao chặn cửa.
Bên ngoài nghe có động tĩnh, lộ ra bản mặt thật. Không chỉ tùy tiện thô tục mắng chửi mà còn dùng chân đá, vật đánh, định phá cửa.
Tùng La xanh mặt, nào còn dám dây dựa, dốc hết sức lực chạy tới chính sảnh, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Phu nhân, không hay rồi. Đào Khí Trọng nhân lúc rối loạn muốn hại người, người mau trốn đi.”
Đậu Chiêu và Tố Tâm đang trò chuyện đều chấn động, không hẹn mà cùng xỏ giầy bỏ chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Đậu Chiêu nhìn Tùng La đang thở phì phò trước mặt nàng.
Tùng La nói qua mọi chuyện.
Mặt Đậu Chiêu lạnh ngắt, lòng lại thì thầm.
Lấy trên phạm dưới, đó là tối kị. Đào Khí Trọng không thể nào không biết. Dù là Tống Nghi Xuân có dặn dò ông ta thì chẳng lẽ ông ta không sợ bẩn tay, bêu danh hậu thế sao? Huống hồ lúc này Tống Nghi Xuân còn không ở trong phủ, đến lúc đó Tống Nghi Xuân phủi tay, chuyện này sẽ thành ý của Đào Khí Trọng. Ông ta trung thành và tận tâm với Tống Nghi Xuân đến mức đó sao? Hơn nữa mình chẳng qua là thê tử của Tống Mặc, cho dù chết thì cũng có ảnh hưởng gì đến cuộc tranh đấu giữa Tống Mặc và Tống Nghi Xuân? Ngược lại, Tống Mặc có thể lấy chuyện này làm cớ, đè ép Tống Nghi Xuân.
Tố Tâm nghe vậy hoảng hốt, vội vàng nói: “Phu nhân, để em ra xem.”
“Chúng ta cùng đi.” Đậu Chiêu nói.
Di Chí đường cũng phân chia nội viện ngoại viện, chính phòng ở trung tâm nội viện, là nhà năm gian và hai nhĩ phòng, từ cổng đến cửa thùy hoa, trung gian còn có một căn phòng, cách đến mười trượng, nếu có chuyện gì. Bọn họ vẫn có cơ hội lui về.
“Phu nhân…” Tố Tâm và Tùng La trăm miệng một lời, đều phản đối nàng đi.
“Gặp chuyện thì phải biết tòng quyền. Ta phải xem tình hình rồi mới quyết định được, các ngươi đừng làm trì hoãn thời gian nữa. Chưa biết chừng lúc đó chúng ta còn phải an bài người đi tìm Nghiêm tiên sinh giúp đỡ.”
Tố Tâm không cần phải nói, Tùng La cũng trải qua sự việc năm Mậu Ngọ. Cũng thành thục ổn trọng không ít, hai người đều biết lời Đậu Chiêu nói có đạo lý, Tố Tâm gọi Tố Lan tới, Tùng La thì cầm then cửa thùy hoa đi theo sau Đậu Chiêu. Mấy người đi ra cửa thùy hoa.
Tiếng chửi bậy bên ngoài càng ngày càng rõ ràng.
Đậu Chiêu dừng bước.
Đây không thể là hộ vệ của phủ Anh Quốc công được.
Phủ Anh Quốc công không thể nào có nhiều hộ vệ thô tục như vậy được.
Nàng biến sắc.
Phủ Thuận Thiên có người cướp ngục… Phủ Anh Quốc công bị hỏa hoạn… Đào Khí Trọng và Nghiêm Triêu Khanh đều mang thủ hạ đi cứu hỏa… Nàng bị người công kích… Có như đôi bàn tay vô hình xâu chuỗi mọi việc này lại.
Đậu Chiêu nhìn đám người Võ Di mặt đều đỏ bừng, dốc hết sức lực toàn thân cũng không thể nào ngăn cản được đại môn lung lay sắp đổ kia. Nàng trầm giọng sai Võ Di: “Nghĩ cách tìm mấy cây gỗ chặn cổng lại. Các ngươi lui hết về cửa thùy hoa, tử thủ cửa thùy hoa là được.”
Việc cấp bách lúc này là phải nghĩ cách báo cho Nghiêm tiên sinh.
Tố Tâm và Tố Lan tuy thân thủ tốt nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, bên người nàng cũng cần có người hộ vệ. Nếu phái người khác trèo tường ra ngoài, cũng không biết bên ngoài có mai phục hay không.
Đậu Chiêu suy nghĩ nhanh, cùng Tố Tâm, Tố Lan nhanh chóng lui về chính viện.
Tùng La vừa chạy vừa hô to, khắp nơi mọi người đều biết có kẻ xấu công kích chính viện, đám Cam Lộ đều sợ tới tái mặt, đám ma ma thô lậu như Lô Nghĩa Gia lại lấy dao, củi trong phòng bếp từ bao giờ mà vội vây lấy Đậu Chiêu: “Phu nhân, chỉ cần một câu của người, chúng tôi sẽ liều mạng với bọn chúng! Tôi không tin có người dám đến phủ Anh Quốc công quấy rối!” Rất có phong thái ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, đâu có giống người muốn đi liều mạng với kẻ xấu, hoàn toàn là bộ dạng của đám vú già nhà phú hộ đi bắt kẻ thông dâm.
Vào thời điểm mấu chốt này, nhìn cảnh tượng trước mắt, Đậu Chiêu vẫn không nhịn được mà phì cười.
Mọi người ngẩn tò te nhìn nhau.
Ánh mắt Đậu Chiêu cay cay, tâm tình mênh mông.
Cả đời nàng cứng rắn, càng lúc sinh tử quan đầu, càng không chịu thua.
Đậu Chiêu nhìn những gương mặt xung quanh, có sợ hãi, có kích động, có phẫn nộ, lòng hào hùng vạn trượng.
Tố Tâm và Tố Lan dù thân thủ tốt, cũng là con bài chưa lật trong tay nàng, nàng không muốn để lộ, giờ có đám người Lô Nghĩa Gia này, nàng có thể chắc chắn, về sau nội viện phủ Anh Quốc công chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Nếu nói lúc trước nàng có mấy phần sợ hãi, giờ lại hào hùng vạn trượng.
“Được!” Nàng lớn tiếng cười nói, “Nếu đám người này dám xông vào, chúng ta dạy chọn bọn chúng có đến mà không có về!”
Mọi người cũng đều chấn động.
Đậu Chiêu đứng ở bậc thang chính sảnh, đợi đám người Võ Di lui về cửa thùy hoa.
Trong không khí có mùi tro tàn sau hỏa hoạn truyền tới, khiến người ta hô hấp khó khăn, có chút tức ngực.
Đầu óc nàng không khỏi lóe lên.
“Lô Nghĩa Gia, ngươi dẫn người mang củi trong phòng củi chất đống ở giữa sân rồi đót lên.” Đậu Chiêu nói. “Đám Nghiêm tiên sinh thấy có lửa, chắc chắn sẽ tới đây.” Như vậy, khỏi cần phái người đi báo tin, tiết kiệm thời gian, có thể giải vây được.
“Phu nhân, ý kiến hay!” Mắt Lô Nghĩa Gia sáng lên, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu tràn ngập sự kính nể. Những người xung quanh thấy thế, nhất thời có niềm tin có thể thoát hiểm. Nhất thời, mọi người trong chính viện đều kích động, sĩ khí tăng vọt.
Đây đúng là điều Đậu Chiêu muốn.
Chỉ cần có niềm tin mình sẽ thắng thì ới có thể chiến thắng.
Đám nha hoàn cũng tự phát, chạy đi ôm củi giúp đám Lô Nghĩa Gia.
Tuy rằng bên trong im ắng, không ai nói chuyện nhưng mọi chuyện đều trật tự trôi chảy. Mọi người dều rất phấn chấn.
Đám gia đinh theo Võ Di lui xuống nhìn vậy, lòng cũng chấn định. Mà Võ Di thấy củi chất trong viện, thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu ra. Lúc nhìn về phía Đậu Chiêu, trong mắt hắn là sự khiếp sợ khó nén.
Đậu Chiêu cũng bất chấp, dặn dò hắn: “Ngươi dẫn người giữ cửa thùy hoa, bất luận thế nào cũng không thể để bọn họ xông vào, ngươi làm được chứ?”
Võ Di nghiêm mặt, nghiêm nghị ôm quyền: “Phu nhân, thề không làm nhục mệnh.”
Đậu Chiêu vui mừng gật đầu. Sai bọn họ đem những đồ cồng kềnh trong sương phòng ra chặn ở cửa thùy hoa. Lúc này đám kẻ xấu kia chạy đến.
Lại là một hồi va chạm.
Nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác.
Tiếng đập đinh tai nhức óc, tiếng chửi bậy thô bỉ vô cùng. Không chỉ khiến đám nha hoàn, gia đinh trở nên lo lắng mà bản thân Đậu Chiêu cũng lo lắng không thôi. Nếu bọn họ phá được cửa thùy hoa, các nàng mất đi chướng ngại vật, sẽ không thể ngăn cản tiếp được.
Đúng lúc này, Lô Nghĩa Gia châm lửa.
Lửa lớn hừng hực bốc cháy, chiếu sáng bầu trời không, cũng chiếu sáng lòng đám nha hoàn, gia đinh kia.
Người bên ngoài rít gào: “Con đàn bà thối tha, lại nghĩ ra chiêu này… Các ngươi cố lên, bằng không chúng ta sẽ công cốc quay về đó…”
Người bên ngoài gầm rú, ra sức đập cửa.
Cứ như vậy cũng không phải là cách.
Đậu Chiêu nhìn cửa thùy hoa lỏng lẻo, cảm nhận được sóng nhiệt bốc lên, một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu nàng.
“Lô Nghĩa Gia, trong viện chúng ta có thang không?”
“Có!” Lô Nghĩa Gia cũng chưa từng trải qua tình thế này. Những lời lẽ hào hùng khi nãy đều bị những tiếng ầm ầm kia đánh cho tan thành mây khói. Nàng lấy lại tinh thần hỏi: “Phu nhân muốn làm gì?”
Đậu Chiêu không đáp mà hỏi: “Có mấy cái?”
Lô Nghĩa Gia lặng lẽ nhẩm tính rồi nói: “Có bốn cái. Một trong phòng bếp…”
Đậu Chiêu cắt lời nàng, nói: “Ngươi dẫn theo mấy ma ma đi nấu nước sôi rồi mang đến đây, nhanh, phái người dẫn Tố Lan đi lấy bốn cây thang đến đây.”
Tuy Lô Nghĩa Gia không rõ để làm gì nhưng vẫn cung kính đáp “Vâng” rồi mang người đi nấu nước, Tố Lan thì cùng mấy người mang thang đến.
Đậu Chiêu nói: “Đợi lát nữa chúng ta đổ nước sôi ra, ta không tin bọn chúng còn có sức đập cửa như vậy nữa.” Lại cổ vũ mọi người. “Đám Nghiêm tiên sinh chắc chắn đã nhìn thấy ánh lửa bên này rồi, sẽ mau tới thôi.”
“Phu nhân thật giống Gia Cát Lượng.” Mọi người lại phấn chấn tinh thần, đều tán dương Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cười bình thản.
Đám Lô Nghĩa Gia đã biết tính toán của Đậu Chiêu, ra sức quạt lửa, đun sôi liền hai nồi nước lớn, cẩn thận bê đến.
Đậu Chiêu sợ không đun nóng kẻ xấu mà làm hại chính mình, sai Tố Tâm và Tố Lan thân thủ tốt đứng đầu tường đổ nước, lại sai Lô Nghĩa Gia: “Đun tiếp đi, đừng ngừng lại.”
Lô Nghĩa Gia lại chẳng nỡ đi, chỉ đến khi thấy Tố Tâm và Tố Lan đứng tên hai chiếc thang song song, bưng một gáo nước sôi dội ra ngoài, ngoài cửa có tiếng kêu thảm thiết, nghe đám kẻ xấu hổn hển hô ầm ĩ “Trên tường, cẩn thận trên tường, lấy côn dài đến, đập chết người đứng đó cho ta” thì mới vội chạy về phòng bếp.
Đợi đến lúc Lô Nghĩa Gia bưng mẻ nước sôi thứ ba tới, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào và tiếng đám người Hạ Liễn đang hoảng hốt hét lớn: “Phu nhân, phu nhân…”
Đậu Chiêu thở phào.
Tố Lan hưng phấn thò đầu ra, vẫy tay với đám người đang vội chạy đến. “Chúng tôi ở đây!” Sau đó ném cả gáo cả nước sôi xuống. Tuy để đám người xấu kia vốn có phòng bị tránh được nhưng nàng vẫn rất vui.
Cuộc giết chóc năm mậu ngọ của Tống Nghi Xuân với Tống Mặc kia giống như một khối đá thử vàng, không chỉ thử ra lòng người mà còn thử ra lập trường của mọi người trong phủ Anh Quốc công.
Phủ Anh Quốc công và Di Chí đường, đối ngoại là một nhà nhưng đóng cửa thì lại là đối địch.
Phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn, sao không phải là Nghiêm tiên sinh phái người đến đây ân cần hỏi thăm phu nhân mà lại là Đào tiên sinh chạy tới ân cần hỏi thăm phu nhân? Cái này quá bất bình thường!
Gia đinh không khỏi hoang mang nhìn Võ Di.
Võ Di thầm than một tiếng “Không hay rồi!” Cao giọng gọi, “Tùng La!” nhảy dựng lên rồi chạy về phía đại môn chính viện đang đóng chặt cửa, “Ngươi đi báo cho phu nhân, nói lão thất phu Đào Khí Trọng kia phái người đến, định thừa dịp làm chuyện bất lợi cho phu nhân, bảo phu nhân tìm chỗ trốn đi, nghĩ cách báo tin cho Nghiêm tiên sinh.” Lúc nói chuyện, người đã như tảng đá, “Ầm” một tiếng, đập vào cửa. “Đến giúp nào, không được để đám người kia xông vào.” Hắn dùng bả vai để chặn cửa.
Thế tử gia kính trọng phu nhân thế nào, mọi người đều hiểu rõ.
Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì…
Lúc này đám gia đinh trong chính viện cũng chẳng dám nghĩ gì thêm, Võ Di còn chưa dứt lời, bọn họ đã vội chạy qua, học theo Võ Di, dùng thân mình gắt gao chặn cửa.
Bên ngoài nghe có động tĩnh, lộ ra bản mặt thật. Không chỉ tùy tiện thô tục mắng chửi mà còn dùng chân đá, vật đánh, định phá cửa.
Tùng La xanh mặt, nào còn dám dây dựa, dốc hết sức lực chạy tới chính sảnh, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Phu nhân, không hay rồi. Đào Khí Trọng nhân lúc rối loạn muốn hại người, người mau trốn đi.”
Đậu Chiêu và Tố Tâm đang trò chuyện đều chấn động, không hẹn mà cùng xỏ giầy bỏ chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Đậu Chiêu nhìn Tùng La đang thở phì phò trước mặt nàng.
Tùng La nói qua mọi chuyện.
Mặt Đậu Chiêu lạnh ngắt, lòng lại thì thầm.
Lấy trên phạm dưới, đó là tối kị. Đào Khí Trọng không thể nào không biết. Dù là Tống Nghi Xuân có dặn dò ông ta thì chẳng lẽ ông ta không sợ bẩn tay, bêu danh hậu thế sao? Huống hồ lúc này Tống Nghi Xuân còn không ở trong phủ, đến lúc đó Tống Nghi Xuân phủi tay, chuyện này sẽ thành ý của Đào Khí Trọng. Ông ta trung thành và tận tâm với Tống Nghi Xuân đến mức đó sao? Hơn nữa mình chẳng qua là thê tử của Tống Mặc, cho dù chết thì cũng có ảnh hưởng gì đến cuộc tranh đấu giữa Tống Mặc và Tống Nghi Xuân? Ngược lại, Tống Mặc có thể lấy chuyện này làm cớ, đè ép Tống Nghi Xuân.
Tố Tâm nghe vậy hoảng hốt, vội vàng nói: “Phu nhân, để em ra xem.”
“Chúng ta cùng đi.” Đậu Chiêu nói.
Di Chí đường cũng phân chia nội viện ngoại viện, chính phòng ở trung tâm nội viện, là nhà năm gian và hai nhĩ phòng, từ cổng đến cửa thùy hoa, trung gian còn có một căn phòng, cách đến mười trượng, nếu có chuyện gì. Bọn họ vẫn có cơ hội lui về.
“Phu nhân…” Tố Tâm và Tùng La trăm miệng một lời, đều phản đối nàng đi.
“Gặp chuyện thì phải biết tòng quyền. Ta phải xem tình hình rồi mới quyết định được, các ngươi đừng làm trì hoãn thời gian nữa. Chưa biết chừng lúc đó chúng ta còn phải an bài người đi tìm Nghiêm tiên sinh giúp đỡ.”
Tố Tâm không cần phải nói, Tùng La cũng trải qua sự việc năm Mậu Ngọ. Cũng thành thục ổn trọng không ít, hai người đều biết lời Đậu Chiêu nói có đạo lý, Tố Tâm gọi Tố Lan tới, Tùng La thì cầm then cửa thùy hoa đi theo sau Đậu Chiêu. Mấy người đi ra cửa thùy hoa.
Tiếng chửi bậy bên ngoài càng ngày càng rõ ràng.
Đậu Chiêu dừng bước.
Đây không thể là hộ vệ của phủ Anh Quốc công được.
Phủ Anh Quốc công không thể nào có nhiều hộ vệ thô tục như vậy được.
Nàng biến sắc.
Phủ Thuận Thiên có người cướp ngục… Phủ Anh Quốc công bị hỏa hoạn… Đào Khí Trọng và Nghiêm Triêu Khanh đều mang thủ hạ đi cứu hỏa… Nàng bị người công kích… Có như đôi bàn tay vô hình xâu chuỗi mọi việc này lại.
Đậu Chiêu nhìn đám người Võ Di mặt đều đỏ bừng, dốc hết sức lực toàn thân cũng không thể nào ngăn cản được đại môn lung lay sắp đổ kia. Nàng trầm giọng sai Võ Di: “Nghĩ cách tìm mấy cây gỗ chặn cổng lại. Các ngươi lui hết về cửa thùy hoa, tử thủ cửa thùy hoa là được.”
Việc cấp bách lúc này là phải nghĩ cách báo cho Nghiêm tiên sinh.
Tố Tâm và Tố Lan tuy thân thủ tốt nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, bên người nàng cũng cần có người hộ vệ. Nếu phái người khác trèo tường ra ngoài, cũng không biết bên ngoài có mai phục hay không.
Đậu Chiêu suy nghĩ nhanh, cùng Tố Tâm, Tố Lan nhanh chóng lui về chính viện.
Tùng La vừa chạy vừa hô to, khắp nơi mọi người đều biết có kẻ xấu công kích chính viện, đám Cam Lộ đều sợ tới tái mặt, đám ma ma thô lậu như Lô Nghĩa Gia lại lấy dao, củi trong phòng bếp từ bao giờ mà vội vây lấy Đậu Chiêu: “Phu nhân, chỉ cần một câu của người, chúng tôi sẽ liều mạng với bọn chúng! Tôi không tin có người dám đến phủ Anh Quốc công quấy rối!” Rất có phong thái ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, đâu có giống người muốn đi liều mạng với kẻ xấu, hoàn toàn là bộ dạng của đám vú già nhà phú hộ đi bắt kẻ thông dâm.
Vào thời điểm mấu chốt này, nhìn cảnh tượng trước mắt, Đậu Chiêu vẫn không nhịn được mà phì cười.
Mọi người ngẩn tò te nhìn nhau.
Ánh mắt Đậu Chiêu cay cay, tâm tình mênh mông.
Cả đời nàng cứng rắn, càng lúc sinh tử quan đầu, càng không chịu thua.
Đậu Chiêu nhìn những gương mặt xung quanh, có sợ hãi, có kích động, có phẫn nộ, lòng hào hùng vạn trượng.
Tố Tâm và Tố Lan dù thân thủ tốt, cũng là con bài chưa lật trong tay nàng, nàng không muốn để lộ, giờ có đám người Lô Nghĩa Gia này, nàng có thể chắc chắn, về sau nội viện phủ Anh Quốc công chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Nếu nói lúc trước nàng có mấy phần sợ hãi, giờ lại hào hùng vạn trượng.
“Được!” Nàng lớn tiếng cười nói, “Nếu đám người này dám xông vào, chúng ta dạy chọn bọn chúng có đến mà không có về!”
Mọi người cũng đều chấn động.
Đậu Chiêu đứng ở bậc thang chính sảnh, đợi đám người Võ Di lui về cửa thùy hoa.
Trong không khí có mùi tro tàn sau hỏa hoạn truyền tới, khiến người ta hô hấp khó khăn, có chút tức ngực.
Đầu óc nàng không khỏi lóe lên.
“Lô Nghĩa Gia, ngươi dẫn người mang củi trong phòng củi chất đống ở giữa sân rồi đót lên.” Đậu Chiêu nói. “Đám Nghiêm tiên sinh thấy có lửa, chắc chắn sẽ tới đây.” Như vậy, khỏi cần phái người đi báo tin, tiết kiệm thời gian, có thể giải vây được.
“Phu nhân, ý kiến hay!” Mắt Lô Nghĩa Gia sáng lên, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu tràn ngập sự kính nể. Những người xung quanh thấy thế, nhất thời có niềm tin có thể thoát hiểm. Nhất thời, mọi người trong chính viện đều kích động, sĩ khí tăng vọt.
Đây đúng là điều Đậu Chiêu muốn.
Chỉ cần có niềm tin mình sẽ thắng thì ới có thể chiến thắng.
Đám nha hoàn cũng tự phát, chạy đi ôm củi giúp đám Lô Nghĩa Gia.
Tuy rằng bên trong im ắng, không ai nói chuyện nhưng mọi chuyện đều trật tự trôi chảy. Mọi người dều rất phấn chấn.
Đám gia đinh theo Võ Di lui xuống nhìn vậy, lòng cũng chấn định. Mà Võ Di thấy củi chất trong viện, thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu ra. Lúc nhìn về phía Đậu Chiêu, trong mắt hắn là sự khiếp sợ khó nén.
Đậu Chiêu cũng bất chấp, dặn dò hắn: “Ngươi dẫn người giữ cửa thùy hoa, bất luận thế nào cũng không thể để bọn họ xông vào, ngươi làm được chứ?”
Võ Di nghiêm mặt, nghiêm nghị ôm quyền: “Phu nhân, thề không làm nhục mệnh.”
Đậu Chiêu vui mừng gật đầu. Sai bọn họ đem những đồ cồng kềnh trong sương phòng ra chặn ở cửa thùy hoa. Lúc này đám kẻ xấu kia chạy đến.
Lại là một hồi va chạm.
Nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác.
Tiếng đập đinh tai nhức óc, tiếng chửi bậy thô bỉ vô cùng. Không chỉ khiến đám nha hoàn, gia đinh trở nên lo lắng mà bản thân Đậu Chiêu cũng lo lắng không thôi. Nếu bọn họ phá được cửa thùy hoa, các nàng mất đi chướng ngại vật, sẽ không thể ngăn cản tiếp được.
Đúng lúc này, Lô Nghĩa Gia châm lửa.
Lửa lớn hừng hực bốc cháy, chiếu sáng bầu trời không, cũng chiếu sáng lòng đám nha hoàn, gia đinh kia.
Người bên ngoài rít gào: “Con đàn bà thối tha, lại nghĩ ra chiêu này… Các ngươi cố lên, bằng không chúng ta sẽ công cốc quay về đó…”
Người bên ngoài gầm rú, ra sức đập cửa.
Cứ như vậy cũng không phải là cách.
Đậu Chiêu nhìn cửa thùy hoa lỏng lẻo, cảm nhận được sóng nhiệt bốc lên, một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu nàng.
“Lô Nghĩa Gia, trong viện chúng ta có thang không?”
“Có!” Lô Nghĩa Gia cũng chưa từng trải qua tình thế này. Những lời lẽ hào hùng khi nãy đều bị những tiếng ầm ầm kia đánh cho tan thành mây khói. Nàng lấy lại tinh thần hỏi: “Phu nhân muốn làm gì?”
Đậu Chiêu không đáp mà hỏi: “Có mấy cái?”
Lô Nghĩa Gia lặng lẽ nhẩm tính rồi nói: “Có bốn cái. Một trong phòng bếp…”
Đậu Chiêu cắt lời nàng, nói: “Ngươi dẫn theo mấy ma ma đi nấu nước sôi rồi mang đến đây, nhanh, phái người dẫn Tố Lan đi lấy bốn cây thang đến đây.”
Tuy Lô Nghĩa Gia không rõ để làm gì nhưng vẫn cung kính đáp “Vâng” rồi mang người đi nấu nước, Tố Lan thì cùng mấy người mang thang đến.
Đậu Chiêu nói: “Đợi lát nữa chúng ta đổ nước sôi ra, ta không tin bọn chúng còn có sức đập cửa như vậy nữa.” Lại cổ vũ mọi người. “Đám Nghiêm tiên sinh chắc chắn đã nhìn thấy ánh lửa bên này rồi, sẽ mau tới thôi.”
“Phu nhân thật giống Gia Cát Lượng.” Mọi người lại phấn chấn tinh thần, đều tán dương Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cười bình thản.
Đám Lô Nghĩa Gia đã biết tính toán của Đậu Chiêu, ra sức quạt lửa, đun sôi liền hai nồi nước lớn, cẩn thận bê đến.
Đậu Chiêu sợ không đun nóng kẻ xấu mà làm hại chính mình, sai Tố Tâm và Tố Lan thân thủ tốt đứng đầu tường đổ nước, lại sai Lô Nghĩa Gia: “Đun tiếp đi, đừng ngừng lại.”
Lô Nghĩa Gia lại chẳng nỡ đi, chỉ đến khi thấy Tố Tâm và Tố Lan đứng tên hai chiếc thang song song, bưng một gáo nước sôi dội ra ngoài, ngoài cửa có tiếng kêu thảm thiết, nghe đám kẻ xấu hổn hển hô ầm ĩ “Trên tường, cẩn thận trên tường, lấy côn dài đến, đập chết người đứng đó cho ta” thì mới vội chạy về phòng bếp.
Đợi đến lúc Lô Nghĩa Gia bưng mẻ nước sôi thứ ba tới, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào và tiếng đám người Hạ Liễn đang hoảng hốt hét lớn: “Phu nhân, phu nhân…”
Đậu Chiêu thở phào.
Tố Lan hưng phấn thò đầu ra, vẫy tay với đám người đang vội chạy đến. “Chúng tôi ở đây!” Sau đó ném cả gáo cả nước sôi xuống. Tuy để đám người xấu kia vốn có phòng bị tránh được nhưng nàng vẫn rất vui.
Danh sách chương