Đậu Chiêu né cữu mẫu, lon ton chạy về phía tam bá mẫu. Cữu mẫu ngạc nhiên.

Tam bá mẫu tươi cười bế Đậu Chiêu lên:

- Cữu phu nhân, đứa nhỏ còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì càng không thể rời khỏi các nha hoàn, vú nuôi bên người, nếu bị hoảng sợ thì phiền phức rồi. Ta thấy, vẫn nên để con bé ở nơi nó quen thuộc thì tốt hơn, ngươi nói sao? Giọng nói mang theo vài phần châm chọc.

Mặt cữu mẫu lúc hồng lúc trắng một hồi lâu, trong lòng lại mắng tiểu nha hoàn kia mấy mươi lượt.

Nguyên nhân chân chính của việc đi nhậm chức cùng trượng phu đến cả mẫu thân nàng cũng không nói nhưng ai ngờ tiểu nha đầu Chương Như lại nói như vẹt cho tiểu nha hoàn chơi cùng nó nghe, tiểu nha hoàn nói lại cho biểu ca của mình… Thường xuyên qua lại, cũng chẳng biết là ai đã mật báo cho Đậu gia, kết quả nàng còn chưa tới, Đậu gia đã lập trận xong xuôi rồi.

Bọn họ vốn đã không có lập trường để đưa Thọ Cô đi, giờ Đậu gia lại mời cả mấy vị chủ mẫu nhà giàu trong huyện Thực Định đến làm chứng, Thọ Cô chẳng biết nghe những gì mà lại tránh né nàng như vậy, lần này chỉ sợ là khó được như nguyện.

Đôi mắt nàng không khỏi đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:

- Thọ Cô, cữu mẫu tới đón con đến nhà chơi.

Nàng cố gắng lần cuối cùng:

- Con có nhớ các biểu tỷ không? Bọn chúng đều ở nhà chờ con đến chơi đó!

Đậu Chiêu gật đầu nhưng lại trốn vào lòng tam bá mẫu, đôi mắt đen trắng phân minh mở to, sợ hãi nhìn cữu mẫu, lắp bắp nói:

- Con muốn chơi với các biểu tỷ… nhưng Đinh di thái thái nói, con đi theo người, người sẽ bán con cho bà mọ ở khe suối…

Toàn trường ồ lên.

Đinh di thái thái kích động biện bạch:

- Ta… ta đâu có nói vậy? Trẻ con nói lung tung…

- Trẻ con sẽ không nói dối. Ta đã nói rồi, bình thường Thọ Cô rất thân thiết với chúng ta, sao hôm nay thấy ta lại trốn?

Cữu mẫu giận đến đỏ mặt:

- Các ngươi dạy hư một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện như vậy, cẩn thận sẽ bị báo ứng đó!

Có một người cười khuyên nhủ:

- Đều chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Nói rõ ràng là tốt rồi, nói rõ ra thế này là tốt rồi! Triệu phu nhân, ngươi từ xa mà đến, vào phòng nghỉ ngơi, uống ngụm trà đi…

- Hiểu lầm cái gì?

Cữu mẫu không hề khách khí phản kích lại: “Có kiểu hiểu lầm như vậy sao? Cô nãi nãi nhà tôi xương cốt còn chưa lạnh, nhà các ngươi lại ly gián Thọ Cô và cữu cữu của nó như thế, có phải là coi trọng vị khuê nữ nhà giàu nào, muốn cho cô gia tái giá nhưng lại sợ Triệu gia ta phá hỏng chuyện tốt của các ngươi?”

Lời này nghe rất có lý.

Mấy vị chủ mẫu không nói được gì, không ai dám ra mặt đáp lời.

Cữu mẫu thấy thế, khí thế càng tăng cao, lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

- Ta cũng biết, gia nghiệp nhà họ Đậu lớn, chỉ cần dậm chân một cái thì cả huyện Thực Định cũng phải rung chuyển nhưng không thể coi thường người khác như vậy được!

Giờ lén đưa Đậu Chiêu đi đã là chuyện không thể, Đậu gia đã có phòng bị, cho dù nhất thời có thể đưa Đậu Chiêu đi thì nửa đường vẫn có thể bị đuổi theo, bọn họ vẫn sẽ phải giao Đậu Chiêu cho Đậu gia. Một khi đã vậy, không bằng đại náo một phen, xem như cho Đậu gia một bài học, tránh để bọn họ nghĩ Triệu gia không có ai mà đối xử không tốt với Thọ Cô. Cữu mẫu hạ quyết tâm, lời nói càng sắc nhọn:

- Nói cái gì mà chúng ta muốn đưa Thọ Cô đi nhậm chứng, chẳng biết các người nghe từ đâu ra? Phụ thân, tổ phụ của Thọ Cô đều còn, dù con bé không còn mẫu thân cũng chẳng có đạo lý nào lại đến sống ở nhà cữu cữu. Đậu gia các người tốt xấu gì cũng là nhà thế gia, quan lại, có đọc sách, có chức tước lại không hiểu thế sự, đến ngay cả người ngu muội như ta còn biết mà chẳng lẽ các ngươi không biết? Cho dù có muốn vu oan giá họa cũng nên nghĩ lý do khác cho hợp lý vào…

Đậu Chiêu nghe mà vô cùng bội phục.

Trả đũa!

Cữu cữu coi trọng cữu mẫu như vậy quả nhiên là không phải không có đạo lý.

Tam bá mẫu bị mắng đến tím mặt nhưng chuyện tới nước này, không nhận thua cũng không được. Nhưng nàng là đại biểu cho Đậu gia, nếu nàng nhún nhường chẳng phải là thừa nhận lời chỉ trích của Triệu phu nhân.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng liếc nhìn Đinh di thái thái mặt đang trắng bệch.

Bây giờ, chỉ có thể để bà ấy chịu tiếng xấu thay người, quýt làm cam chịu.

Dù sao chỉ là một người thiếp, cũng chẳng đại diện được cho cái gì, làm ra chuyện như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

- Phu nhân!

Tam bá mẫu giao Đậu Chiêu cho nha hoàn đằng sau bế, hành lễ nhận tội với cữu mẫu:

- Đều tại ta, nghe gió thành mưa, phu nhân là đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, nể tình thân thích tha thứ cho bà chị già này một lần đi.

Nói xong, nghiêm mặt gọi Đinh di thái thái:

- Còn không mau tạ lỗi với Triệu phu nhân.

Mặt Đinh di thái thái lại tái thêm vài phần.

Bảo bà xúi giục Thọ Cô là bọn họ nhưng xảy ra chuyện, để bà chịu tiếng xấu thay người cũng là bọn họ… Nhưng bà có thể nói gì? Trừ phi bà không còn muốn ở lại Đậu gia nữa.

- Triệu phu nhân…

Bà cố nén cảm giác nhục nhã, uất ức trong lòng, thoáng suy nghĩ rồi cúi đầu, quỳ gối trước mặt cữu mẫu:

- Đều là lỗi của ta!

Sau đó bà dập đầu vài cái xuống nền đất với cữu mẫu rồi mới ngẩng đầu lên.

Cữu mẫu thở dài.

Biết rõ chuyện này Đinh di thái thái chẳng qua là vâng lời làm việc, nàng có thể nói gì?

Thọ Cô còn nhỏ không thể tự bảo vệ mình, hai nhà Triệu, Đậu trở mặt, người chịu liên lụy, bị giận chó đánh mèo cũng chỉ có thể là Thọ Cô.

Không nể mặt sư thì phải nể mặt Phật, nàng cũng đành cho qua.

Cho dù là thế, nàng vẫn nói với tam bá mẫu:

- Nữ nhân này miệng lưỡi không tốt, Thọ Cô còn chưa hiểu chuyện mà ở bên cạnh lại có người như vậy, thật khiến ta lo lắng. Chuyện này chỉ e phải nói chuyện với Đậu lão gia mới được. Bên cạnh Thọ Cô phải là những người quy củ mới khiến người ta yên tâm được!

Đây là muốn Đậu gia trừng phạtĐinh di thái thái.

Tam bá mẫu chỉ có thể cố gắng nói:

- Triệu phu nhân nói phải.

Sau đó như bùn nhão:

- Xem chúng ta này, chỉ lo nói chuyện, Triệu phu nhân sẽ theo Triệu lão gia đi nhậm chức, chỉ sợ 3 năm, 5 năm tới cũng không về An Hương. Mời đến không bằng tình cờ gặp nhau, vừa khéo mấy vị phu nhân đến nhà ta làm khách, nhân cơ hội này dọn đôi bàn tiệc, coi như đưa tiễn Triệu phu nhân.

Vừa nói vừa tiến lên kéo tay cữu mẫu, sai nha hoàn bên người:

- Đi qua nói với đại phu nhân một tiếng, ta muốn mở tiệc đưa tiễn Triệu gia cữu phu nhân, mời bà qua đây tiếp khách.

Nha hoàn vội vã đáp lời rồi bước đi.

Cữu mẫu không cự tuyệt, cười nói:

- Sáng sớm đã tới đây, thật đúng là cũng muốn được chén trà uống.

Mấy vị chủ mẫu vốn ở thế trung lập cũng cười nói:

- Khi nào thì Triệu phu nhân khởi hành? Đến lúc đó chúng ta cũng tụ tập, đưa tiễn ngươi.

- Hai ngày tới sẽ đi. Sao có thể phiền Trịnh phu nhân đưa tiễn được. Cữu mẫu cười nói.

Mọi người nói nói cười cười, thân thiết đi sang phòng khách bên cạnh.

Không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra.

Đậu Chiêu nhìn vào đại sảnh xa xa qua vai nha hoàn

Đại sảnh không còn một bóng người, trống trải, lạnh lùng.

Đinh di thái thái run run quỳ rạp trên nền đất, héo rũ như lá mùa thu, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.

Đậu Chiêu quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Có dũng cảm làm vũ khí cho người khác thì phải hiểu thế nào là vắt chanh bỏ vỏ.

※※※※※

Buổi tối, cữu mẫu nghỉ lại ở Đậu gia.

Nàng mời Du ma ma đến nói chuyện.

Đậu Chiêu không cần đoán cũng biết cữu mẫu sẽ nói gì.

Không ngoài chuyện phó thác nàng cho Du ma ma.

Đáng tiếc, lúc mẫu thân gả vào tuy mang theo một nửa gia tài của Triệu gia nhưng so với Đậu gia lại chẳng đáng là gì.

Gấm lụa đọng lòng người.

Chỉ mong dựa vào mấy câu nói đã có thể lung lạc được người, nhất thời có thể được nhưng nếu thời gian quá lâu, vinh hoa phú quý của Đậu gia như vậy, ai chẳng bị mê hoặc.

Chuyện đã xảy ra trong kiếp trước chính là bằng chứng tốt nhất.

Nàng không có hứng thú biết.

Có thể tìm được Thỏa Nương đã là rất may mắn rồi.

Đậu Chiêu ngủ rất an lành, sáng hôm sau dậy thật sớm, trời còn chưa sáng đã bắt Thỏa Nương bế đến chỗ cữu mẫu ngủ.

Cữu mẫu còn chưa dậy, nghe nói Đậu Chiêu đến thì rất bất ngờ.

Đậu Chiêu đã chạy vào, sử dụng hết cả tay, chân để bò lên giường:

- Cữu mẫu, cữu mẫu, con muốn ngủ với cữu mẫu!

Cữu mẫu bật cười bế nàng lên giường, lấy chăn bọc nàng lại.

Trên người cữu mẫu có thể ngửi thấy hương hoa ngọc lan.

Nàng nói với cữu mẫu:

- Cữu mẫu, về sau con viết thư cho cữu mẫu được không?

Cữu mẫu kinh ngạc.

Đậu Chiêu cười nói:

- Con biết viết thư, chính là viết những lời muốn nói lên giấy, như vậy cữu mẫu sẽ biết được con đang làm gì.

Cữu mẫu ôm nàng thật chặt:

- Thọ Cô ngoan lắm! Nếu mẫu thân con còn sống chẳng biết sẽ vui mừng cỡ nào!

Vô cùng buồn bã.

Bành ma ma khuyên cữu mẫu:

- Trước mặt đứa nhỏ, người đừng nói như vậy nữa.

- Không nói, không nói.

Cữu mẫu cười, sai Bành ma ma dẫn Ngọc Trâm vào.

Đậu Chiêu đảo mắt đã hiểu ra.

- Ngọc Trâm không ở đây, Đinh di thái thái muốn gả nàng đi.

Đậu Chiêu cười hì hì đáp.

Thần sắc cữu mẫu căng thẳng, dịu dàng hỏi nàng:

- Đinh di thái thái muốn gả nàng cho ai thế?

- Không biết!

Đậu Chiêu vô tâm lắc đầu.

Cữu mẫu nghĩ nghĩ rồi nói với Bành ma ma:

- Vậy gọi Thỏa Nương đến đây đi!

Bành ma ma đáp lời rồi gọi Thỏa Nương vào.

Cữu mẫu bảo Bành ma ma thưởng cho nàng hai mươi lạng bạc:

- Nếu tứ tiểu thư có chuyện gì ngươi hãy nói với Du ma ma, nếu Du ma ma không làm được thì xin ngươi hãy nhờ người viết thư cho ta biết.

Bành ma ma đưa cho Thỏa Nương một tờ giấy nhỏ:

- Đây là địa chỉ của lão gia và phu nhân. Lát nữa ta sẽ dạy ngươi đọc thế nào, ngươi hãy nhớ lấy.

Thỏa Nương vội gật đầu, nắm chặt tờ giấy nhỏ nhưng không chịu nhận 20 lạng bạc kia. Cữu mẫu nói:

- Ngươi cầm lấy đi. Ta đã dặn Du ma ma rồi, về sau mỗi tháng bà ấy sẽ cho người 5 lạng bạc, đây là cho tứ tiểu thư dùng. Ta biết Đậu gia cũng sẽ cho tứ tiểu thư tiền tiêu hàng tháng nhưng trong tay các ngươi có bạc thì lòng cũng kiên định hơn được chút. Khi có việc gấp cũng có thể lấy bạc nhờ người đi báo tin cho chúng ta.

Thỏa Nương gật đầu, cất 20 lạng bạc vào trong lòng.

Đậu Chiêu dựa vào lòng cữu mẫu nói chuyện với nàng.

- Con muốn chơi với biểu tỷ nhưng lại không muốn đi An Hương.

Nàng tỏ vẻ buồn rầu:

- Mẫu thân đến Nam Hải bái Bồ Tát, nếu trở về không tìm được Thọ Cô thì làm sao bây giờ? Con muốn ở nhà chờ mẫu thân. Nếu phụ thân quên mất mẫu thân thì làm sao bây giờ? Nếu Du ma ma lấy xiêm y đẹp của mẫu thân cho người khác thì làm sao? Mẫu thân về cũng chẳng có ai chơi cùng, cũng không có xiêm y mặc…

Cữu mẫu sửng sốt.

Sau đó trở nên kích động.

- Uổng cho ta sống bao nhiêu năm còn chẳng bằng một đứa bé ba tuổi.

Cữu mẫu ôm mặt Đậu Chiêu, thơm chụt lên má nàng:

- Thọ Cô nói đúng, đây là nhà của Thọ Cô, Đậu gia phải nuôi Thọ Cô, sao phải lén lút theo chúng ta qua Tây Bắc, để nhà này cho người khác tác oai tác quái! Con ngoan à, chúng ta không đi Tây Bắc, quay hai năm cữu mẫu sẽ quay lại thăm con. Nếu Đậu gia dám đối xử không tốt với con, ta quyết sẽ không tha cho Đậu gia.

Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật gật đầu.

Cho tới giờ nàng vẫn không nghĩ sẽ cùng nhà cữu cữu đi nhậm chức.

Đây là nhà nàng, tại sao không chiến đấu đã phải rút lui, vì sao phải đem những thứ vốn thuộc về mình cho người khác?!

Nàng sẽ không đi.

Nếu có thì cũng là vì nàng chán ở Đậu gia, muốn chuyển qua nơi khác sống.

Chứ không phải là bất đắc dĩ rời khỏi Đậu gia như vậy.

Đậu Chiêu ra khỏi phòng dành cho khách, ánh bình minh đã rợp trời, nhuộm đỏ bầu trời xanh thẳm.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát chịu trường sinh*.

(*Ông tiên vuốt đầu ta, búi tóc cho ta, chúc ta trường sinh bất lão)

Nàng đứng dưới hiên nhà, lặng lẽ nhìn lên trời cao.

Chuyện tái sinh còn có thể xảy ra với nàng thì có chuyện gì là không thể!

Nàng muốn lựa chọn cuộc sống cho mình chứ không bao giờ để cuộc sống lựa chọn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện