Kịch ngắn hack não
Trường Sa thành.
Trương gia.
Giờ mẹo.
Lúc Trương Khải Sơn rời giường mặc quần áo phát hiện quân trang trong một đêm mà đã lớn gấp hai.
A, không đúng, phải là thân thể của mình trong một đêm teo lại gấp hai.
Nói ngắn gọn, đơn giản một chút, ngủ chung với Ngô Lão Cẩu một đêm liền biến thành y như Trương Tiểu Ngũ, hắn vừa tỉnh lại đã cảm giác mình biến thành một đứa nhỏ năm tuổi. Không giống một cái, hắn vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện.
Bình tĩnh mặc quần áo, kéo lê ống quần dài đi mở cửa, gọi quản gia tới.
Sau khi miệng đối phương cứ mở ra đủ để nhét một quả trứng chim vào khoảng mười giây, Tiểu Trương Khải Sơn bình tĩnh phân phó, nói: “Tìm cho ta hai bộ quần áo của trẻ con.”
Quản gia Trương gia cũng không ngồi yên nữa.
May mà Trương gia bây giờ đã có nhiều hơn một hài tử, khoảng ba phút sau đã lấy được hai bộ quần áo nhỏ đến, vải len màu ngà, hiển nhiên là dùng để dự bị cho Tiểu Ngũ.
Có lẽ là tâm linh cảm ứng, có lẽ là hiệu ứng từ trường.
Lúc Trương Khải Sơn mặc quần áo xong mở cửa ra lần nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ vốn đang ngủ nhưng lại đứng trước cửa.
“Ngươi là…… Đại ca ca?” Đứa nhỏ ngoài cửa có thể là đi xả nước buổi sáng, lúc này đang mặc áo ngủ ôm theo con chó nhỏ, mở to đôi mắt lèm nhèm buồn ngủ nói.
Đứa nhỏ bên trong nhấp hé miệng, yên tĩnh hai mươi giây sau đó mới lạnh nhạt nói: “Ta là Trương Tiểu Nhất.”
TBC
Trường Sa thành.
Trương gia.
Giờ mẹo.
Lúc Trương Khải Sơn rời giường mặc quần áo phát hiện quân trang trong một đêm mà đã lớn gấp hai.
A, không đúng, phải là thân thể của mình trong một đêm teo lại gấp hai.
Nói ngắn gọn, đơn giản một chút, ngủ chung với Ngô Lão Cẩu một đêm liền biến thành y như Trương Tiểu Ngũ, hắn vừa tỉnh lại đã cảm giác mình biến thành một đứa nhỏ năm tuổi. Không giống một cái, hắn vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện.
Bình tĩnh mặc quần áo, kéo lê ống quần dài đi mở cửa, gọi quản gia tới.
Sau khi miệng đối phương cứ mở ra đủ để nhét một quả trứng chim vào khoảng mười giây, Tiểu Trương Khải Sơn bình tĩnh phân phó, nói: “Tìm cho ta hai bộ quần áo của trẻ con.”
Quản gia Trương gia cũng không ngồi yên nữa.
May mà Trương gia bây giờ đã có nhiều hơn một hài tử, khoảng ba phút sau đã lấy được hai bộ quần áo nhỏ đến, vải len màu ngà, hiển nhiên là dùng để dự bị cho Tiểu Ngũ.
Có lẽ là tâm linh cảm ứng, có lẽ là hiệu ứng từ trường.
Lúc Trương Khải Sơn mặc quần áo xong mở cửa ra lần nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ vốn đang ngủ nhưng lại đứng trước cửa.
“Ngươi là…… Đại ca ca?” Đứa nhỏ ngoài cửa có thể là đi xả nước buổi sáng, lúc này đang mặc áo ngủ ôm theo con chó nhỏ, mở to đôi mắt lèm nhèm buồn ngủ nói.
Đứa nhỏ bên trong nhấp hé miệng, yên tĩnh hai mươi giây sau đó mới lạnh nhạt nói: “Ta là Trương Tiểu Nhất.”
TBC
Danh sách chương