Chiến đấu kéo dài đến đêm, thẳng đến giờ tý, tiếng súng trong khe núi phía bắc mới dần giảm xuống.
Lúc này, Ngô Lão Cẩu đang ở cùng chỗ với Lão Vương, trong ấm vẫn còn sót lại một chút nước, mỗi người gặm một cái bánh mì lớn cứng như đá.
Làm bộ đội chặn đánh mọi người đương nhiên không dám ngủ, bất quá là mỗi người thay phiên nhau chợp mắt một hồi mà thôi. Mấy người bọn họ bình thường đều là mấy ông lớn mỗi ngày ăn được ba chén cơm, bây giờ gác đêm đến nửa đêm đói bụng cũng là chuyện thường. Hiện tại lương thảo khan hiếm, cấp trên đã chuẩn bị cho trận đánh lâu dài, trong lòng binh lính cũng biết rõ, có thể ăn một chút thì cứ ăn, cho nên đồ ăn khó nuốt cỡ nào cũng thấy ngon.
Vì thế, lúc này Ngô Lão Cẩu cực kỳ nhớ món thịt chó kho tàu ở Trường Sa, chỉ là trước khác nay khác, lúc trước nếu vì xúc động mới đến đây, nói cho cùng đều là sự lựa chọn của chính mình. Y cũng từng nghĩ nếu khi đó mình không đến Từ Châu, có phải bây giờ vẫn còn ở Trường Sa chờ tin tức chiến đấu từ trên báo hay không.
Cũng không biết quản gia có chăm sóc tốt cho mấy con chó trong nhà không, Giải Cửu và Tề Thiết Chuỷ sao rồi, rạp hát của Nhị gia có còn diễn không, Hoắc Tiên Cô chắc vẫn đứng vững trong Hoắc gia nhỉ. Nếu lỡ có một ngày, chiến tranh lan tới Trường Sa, không chừng Tam gia và Tứ gia có thể trở thành anh hùng giết địch, đao của Lục gia cũng không thể thiếu chút máu của giặc được.
May là, bọn họ đều ở xa chiến trường.
Ngô Lão Cẩu nuốt xuống một cái bánh bột, bỗng nhiên nghĩ đến Tam Thốn Đinh ở quân doanh có được đối xử tốt không.
Từ lúc đến Vạn Gia Lĩnh, vì không tiện để Tam Thốn Đinh bên cạnh, vốn định gửi vào nhà một thôn dân, Trương Khải Sơn thấy vẻ mặt mười hai vạn phần không nỡ lúc sắp chia tay của y, không nói hai lời liền xách con chó nhỏ về lều trại của hắn.
“Có thể sống sót rời khỏi đây hay không, còn phải xem mạng của nó.” Trương Khải Sơn thấy con chó nhỏ đang vui vẻ đào bới trên đất, lúc nói chuyện vẫn nhàn nhạt như trước.
Lúc ấy, Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười một cái, y lại nhìn thấy một ánh sáng nhu hoà hiếm có từ trong đôi mắt đen nhánh của người nam nhân không buồn không vui kia, nhưng y cũng không nói gì cả. Bởi vì, những lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.
Ngay lúc đó Ngô Lão Cẩu lại nghĩ, không văn hoá thực đáng sợ, lúc còn nhỏ không nghe lời mẹ nói, nghịch ngợm không chịu học bài, chỉ muốn cùng cha và anh trai đi đổ đấu, con mẹ nó khiến cho bây giờ có rất nhiều thứ không thể dùng lời nói rõ ràng. Không giống Nhị gia và Tiểu Cửu, nếu có kiến thức, dùng vài câu nói nho nhã liền có thể nói ra mấy lời quanh co lòng vong trong tim.
Nhưng mà, có lẽ là y vừa đi vào cõi thần tiên nên đã quên mất tình cảnh hiện tại quanh mình, thế cho nên Lão Vương bên cạnh kêu vài tiếng, y mới hồi phục *** thần lại,
Sau đó y liền nhìn thấy hai người căn bản lúc này không thể xuất hiện trong chiến hào của đội 3.
Một người trong đó là đoàn trưởng đoàn 105 Trương Ngọc Lân mấy ngày nay không gặp.
Một người khác là Chung Thanh lúc này vốn phải ở bên cạnh Trương Khải Sơn.
Nói thật, trước kia Ngô Lão Cẩu chưa hề nghĩ qua hai người bọn họ sẽ cùng xuất hiện gì đó. Không phải nói bọn họ bình thường không qua lại, ngược lại, mỗi khi gặp sư đoàn tác chiến bọn họ cũng có tiếp xúc nhiều. Chỉ là, y cảm thấy theo tính cách của Chung Thanh hẳn là không thể có thâm giao với Trương Ngọc Lân, bất quá đều là người trong quan trường, mấy lời khách sáo đã khó tránh khỏi.
Y chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao lúc này hai người lại cùng nhau xuất hiện ở đây, dù sao bây giờ cũng là giờ các đội thay phiên nhau nghỉ ngơi, bình thường sẽ không xuất hiện tình hình chiến đấu đặc biệt.
“Phật Gia không thể rời vị trí, cho nên bảo tôi đến đây xem thử.” Chung Thanh nói, vì không muốn đánh thức các sĩ binh đang nghỉ ngơi xung quanh, khi nói chuyện cũng nén giọng.
Lão Vương biết Ngô Lão Cẩu và Trương Khải Sơn đều là người của Trường Sa Cửu Môn trong truyền thuyết, đương nhiên hiểu được quan hệ của bọn họ tương đối tốt hơn những người khác, nghe vậy thầm khen ngợi Phật Gia không chỉ đàn ông mà quả nhiên còn là một anh em tốt, trên chiến trường mà vẫn đặt an nguy của bằng hữu trong lòng. Sau này nếu đánh trận xong, nếu có thể theo hắn đi đổ đấu tìm minh khí cũng là một lựa chọn tốt.
Ngô Lão Cẩu biết Chung Thanh thừa dịp chiến sự không có gì uy hiếp nên mới bớt chút thời giờ qua đây, nếu không vốn cũng không thể rời khỏi vị trí, cũng cảm thấy khó cho hắn.
Trương Ngọc Lân là đội trưởng của sư đoàn bọn họ, sang đây nói là kiểm tra chiến hào cũng được, quan tâm binh lính cũng có lý, hắn lại nở nụ cười, nói: “Giữa được gặp được Chung phó quan, vì thể thuận đường qua đây.”
Hắn cười đến nỗi không còn chút khúc mắc, Chung Thanh cũng không phủ nhận, nhưng trong nhất thời Ngô Lão Cẩu lại không thể phân rõ trong lời nói của hắn là thật hay giả.
Bất quá nếu khó có được cơ hội gặp mặt, y cũng thừa dịp này thăm hỏi tình hình chiến đấu. Dù không thể biết con số thương vong, nhưng chắc chắn hai bên đều đã tốn không ít binh lực.
“Bên ta thắng ở chỗ quan thuộc địa hình, mà xây chiến hào trên vị trí cao, đã thắng được tiên cơ, đánh cho quân địch trở tay không kịp. Ngoài ra, có núi rừng che giấu cũng đã giảm bớt nhân số tử vong.” Trương Ngọc Lân nói: “Nhưng quân địch vốn không chỉ có bộ binh, lương thảo lại dồi dào, cũng có phi cơ, đại pháo, đồng thời tác chiến, làm cho quân ta tổn thất nhiều.”
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, tâm nói nếu là vậy, cũng giống như tình huống mà Trương Khải Sơn đã nói lúc trước, chỉ là sợ chết không ít người.
Trương Ngọc Lân dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Chúng ta có rất nhiều binh sĩ đều là tân binh, vô luận trên chiến trường muốn giết địch thế nào, một khi nhìn thấy cái chết và đạn bay, đều sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Chỉ cần tâm lý phòng tuyến của con người bị phá, lúc hành vi không thể chống chế được, sẽ dễ dàng rơi vào nòng súng và đạn pháo của giặc.”
Lúc hắn nói chuyện, giữa câu nói không có thông cảm, cũng không có chỉ trích, tựa hồ như là đang kể một câu chuyện thật không thể tránh khỏi.
Ở trên chiến trường, đào binh là tội chết. Nhưng càng nhiều người chết trên chiến trường, thì vẫn là những tấm giương chiến sĩ dùng máu thịt để ngăn chặn mưa bom bão đạn.
“Ngày mai, chính là chiến trường của chúng ta.” Trương Ngọc Lân thở dài, nói. Không biết là nói với Ngô Lão Cẩu hay là nói với Lão Vương, hay là nói với chính hắn.
Trước khi đi, Chung Thanh gọi Ngô Lão Cẩu qua một bên, đem một cái túi vải quân dụng giao vào tay y.
“Mấy ngày tiếp tôi phải tử thủ ở Đỉnh Kỳ Lân, sợ là trận này khó đánh. Trong này có chút lương khô, ít nhất có thể no được vài ngày.” Nói xong, Chung Thanh bồi thêm một câu: “Yên tâm, là của tôi và Phật Gia, không phải chiếm dụng của nhà nước đâu.”
Vào thời kì này, quan quân vốn không có đãi ngộ tốt, Ngô Lão Cẩu biết đồ ăn này chắc hẳn cũng là của họn họ tiết kiệm được. Y không muốn nhận, lại nghĩ Chung Thanh sẽ không lấy về, chỉ đành phải nhận lấy.
“Bên trong còn có một cây súng, năm viên đạn. Dùng phòng thân.” Chung Thanh nói.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, rất nhanh phản ứng, Trương Khải Sơn biết y không quen dùng súng trường, lỡ gặp lúc nguy cấp, súng lục sẽ có tỷ lệ trúng mục tiêu cao hơn.
Chung Thanh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái, nói: “Phật Gia còn nói, trên chiến trường đạn không có mắt, xin Ngũ gia cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
Đương nhiên y sẽ không quên, trước khi đến Vạn Gia Lĩnh, Trương Khải Sơn từng yêu cầu y rời Vũ Hán quay về Trường Sa. Nhưng khi đó y cũng không biết đã sai lầm, bướng bỉnh đi theo binh sĩ vào đây. Phải biết rằng, theo tính tình của y, vốn nên cố gắng tránh càng xa chuyện này càng tốt.
Y bỗng nhiên không thể xác định, lúc sắp đối mặt lửa đạn trong gang tất, chính mình sẽ có thể có ý niệm chạy trốn hay không. Nếu hắn đào binh, Trương Khải Sơn thân là sư trưởng có thể bắn y chết một cách thống khoái hay không. Hay là nói, đến lúc đó, y có phải sẽ giống như Lão Vương và những chiến hữu khác, dùng cái mạng này đổi lấy hạnh phúc của nhiều người trong tương lai.
Đương nhiên, việc mai sau này y sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là, hiện tại y thật không ngờ, lúc một người rơi vào đường cùng phải lựa chọn, lại ngoài ý muốn vượt qua những dự kiến của bản thân.
Lúc này, Ngô Lão Cẩu đang ở cùng chỗ với Lão Vương, trong ấm vẫn còn sót lại một chút nước, mỗi người gặm một cái bánh mì lớn cứng như đá.
Làm bộ đội chặn đánh mọi người đương nhiên không dám ngủ, bất quá là mỗi người thay phiên nhau chợp mắt một hồi mà thôi. Mấy người bọn họ bình thường đều là mấy ông lớn mỗi ngày ăn được ba chén cơm, bây giờ gác đêm đến nửa đêm đói bụng cũng là chuyện thường. Hiện tại lương thảo khan hiếm, cấp trên đã chuẩn bị cho trận đánh lâu dài, trong lòng binh lính cũng biết rõ, có thể ăn một chút thì cứ ăn, cho nên đồ ăn khó nuốt cỡ nào cũng thấy ngon.
Vì thế, lúc này Ngô Lão Cẩu cực kỳ nhớ món thịt chó kho tàu ở Trường Sa, chỉ là trước khác nay khác, lúc trước nếu vì xúc động mới đến đây, nói cho cùng đều là sự lựa chọn của chính mình. Y cũng từng nghĩ nếu khi đó mình không đến Từ Châu, có phải bây giờ vẫn còn ở Trường Sa chờ tin tức chiến đấu từ trên báo hay không.
Cũng không biết quản gia có chăm sóc tốt cho mấy con chó trong nhà không, Giải Cửu và Tề Thiết Chuỷ sao rồi, rạp hát của Nhị gia có còn diễn không, Hoắc Tiên Cô chắc vẫn đứng vững trong Hoắc gia nhỉ. Nếu lỡ có một ngày, chiến tranh lan tới Trường Sa, không chừng Tam gia và Tứ gia có thể trở thành anh hùng giết địch, đao của Lục gia cũng không thể thiếu chút máu của giặc được.
May là, bọn họ đều ở xa chiến trường.
Ngô Lão Cẩu nuốt xuống một cái bánh bột, bỗng nhiên nghĩ đến Tam Thốn Đinh ở quân doanh có được đối xử tốt không.
Từ lúc đến Vạn Gia Lĩnh, vì không tiện để Tam Thốn Đinh bên cạnh, vốn định gửi vào nhà một thôn dân, Trương Khải Sơn thấy vẻ mặt mười hai vạn phần không nỡ lúc sắp chia tay của y, không nói hai lời liền xách con chó nhỏ về lều trại của hắn.
“Có thể sống sót rời khỏi đây hay không, còn phải xem mạng của nó.” Trương Khải Sơn thấy con chó nhỏ đang vui vẻ đào bới trên đất, lúc nói chuyện vẫn nhàn nhạt như trước.
Lúc ấy, Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười một cái, y lại nhìn thấy một ánh sáng nhu hoà hiếm có từ trong đôi mắt đen nhánh của người nam nhân không buồn không vui kia, nhưng y cũng không nói gì cả. Bởi vì, những lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.
Ngay lúc đó Ngô Lão Cẩu lại nghĩ, không văn hoá thực đáng sợ, lúc còn nhỏ không nghe lời mẹ nói, nghịch ngợm không chịu học bài, chỉ muốn cùng cha và anh trai đi đổ đấu, con mẹ nó khiến cho bây giờ có rất nhiều thứ không thể dùng lời nói rõ ràng. Không giống Nhị gia và Tiểu Cửu, nếu có kiến thức, dùng vài câu nói nho nhã liền có thể nói ra mấy lời quanh co lòng vong trong tim.
Nhưng mà, có lẽ là y vừa đi vào cõi thần tiên nên đã quên mất tình cảnh hiện tại quanh mình, thế cho nên Lão Vương bên cạnh kêu vài tiếng, y mới hồi phục *** thần lại,
Sau đó y liền nhìn thấy hai người căn bản lúc này không thể xuất hiện trong chiến hào của đội 3.
Một người trong đó là đoàn trưởng đoàn 105 Trương Ngọc Lân mấy ngày nay không gặp.
Một người khác là Chung Thanh lúc này vốn phải ở bên cạnh Trương Khải Sơn.
Nói thật, trước kia Ngô Lão Cẩu chưa hề nghĩ qua hai người bọn họ sẽ cùng xuất hiện gì đó. Không phải nói bọn họ bình thường không qua lại, ngược lại, mỗi khi gặp sư đoàn tác chiến bọn họ cũng có tiếp xúc nhiều. Chỉ là, y cảm thấy theo tính cách của Chung Thanh hẳn là không thể có thâm giao với Trương Ngọc Lân, bất quá đều là người trong quan trường, mấy lời khách sáo đã khó tránh khỏi.
Y chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao lúc này hai người lại cùng nhau xuất hiện ở đây, dù sao bây giờ cũng là giờ các đội thay phiên nhau nghỉ ngơi, bình thường sẽ không xuất hiện tình hình chiến đấu đặc biệt.
“Phật Gia không thể rời vị trí, cho nên bảo tôi đến đây xem thử.” Chung Thanh nói, vì không muốn đánh thức các sĩ binh đang nghỉ ngơi xung quanh, khi nói chuyện cũng nén giọng.
Lão Vương biết Ngô Lão Cẩu và Trương Khải Sơn đều là người của Trường Sa Cửu Môn trong truyền thuyết, đương nhiên hiểu được quan hệ của bọn họ tương đối tốt hơn những người khác, nghe vậy thầm khen ngợi Phật Gia không chỉ đàn ông mà quả nhiên còn là một anh em tốt, trên chiến trường mà vẫn đặt an nguy của bằng hữu trong lòng. Sau này nếu đánh trận xong, nếu có thể theo hắn đi đổ đấu tìm minh khí cũng là một lựa chọn tốt.
Ngô Lão Cẩu biết Chung Thanh thừa dịp chiến sự không có gì uy hiếp nên mới bớt chút thời giờ qua đây, nếu không vốn cũng không thể rời khỏi vị trí, cũng cảm thấy khó cho hắn.
Trương Ngọc Lân là đội trưởng của sư đoàn bọn họ, sang đây nói là kiểm tra chiến hào cũng được, quan tâm binh lính cũng có lý, hắn lại nở nụ cười, nói: “Giữa được gặp được Chung phó quan, vì thể thuận đường qua đây.”
Hắn cười đến nỗi không còn chút khúc mắc, Chung Thanh cũng không phủ nhận, nhưng trong nhất thời Ngô Lão Cẩu lại không thể phân rõ trong lời nói của hắn là thật hay giả.
Bất quá nếu khó có được cơ hội gặp mặt, y cũng thừa dịp này thăm hỏi tình hình chiến đấu. Dù không thể biết con số thương vong, nhưng chắc chắn hai bên đều đã tốn không ít binh lực.
“Bên ta thắng ở chỗ quan thuộc địa hình, mà xây chiến hào trên vị trí cao, đã thắng được tiên cơ, đánh cho quân địch trở tay không kịp. Ngoài ra, có núi rừng che giấu cũng đã giảm bớt nhân số tử vong.” Trương Ngọc Lân nói: “Nhưng quân địch vốn không chỉ có bộ binh, lương thảo lại dồi dào, cũng có phi cơ, đại pháo, đồng thời tác chiến, làm cho quân ta tổn thất nhiều.”
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, tâm nói nếu là vậy, cũng giống như tình huống mà Trương Khải Sơn đã nói lúc trước, chỉ là sợ chết không ít người.
Trương Ngọc Lân dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Chúng ta có rất nhiều binh sĩ đều là tân binh, vô luận trên chiến trường muốn giết địch thế nào, một khi nhìn thấy cái chết và đạn bay, đều sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Chỉ cần tâm lý phòng tuyến của con người bị phá, lúc hành vi không thể chống chế được, sẽ dễ dàng rơi vào nòng súng và đạn pháo của giặc.”
Lúc hắn nói chuyện, giữa câu nói không có thông cảm, cũng không có chỉ trích, tựa hồ như là đang kể một câu chuyện thật không thể tránh khỏi.
Ở trên chiến trường, đào binh là tội chết. Nhưng càng nhiều người chết trên chiến trường, thì vẫn là những tấm giương chiến sĩ dùng máu thịt để ngăn chặn mưa bom bão đạn.
“Ngày mai, chính là chiến trường của chúng ta.” Trương Ngọc Lân thở dài, nói. Không biết là nói với Ngô Lão Cẩu hay là nói với Lão Vương, hay là nói với chính hắn.
Trước khi đi, Chung Thanh gọi Ngô Lão Cẩu qua một bên, đem một cái túi vải quân dụng giao vào tay y.
“Mấy ngày tiếp tôi phải tử thủ ở Đỉnh Kỳ Lân, sợ là trận này khó đánh. Trong này có chút lương khô, ít nhất có thể no được vài ngày.” Nói xong, Chung Thanh bồi thêm một câu: “Yên tâm, là của tôi và Phật Gia, không phải chiếm dụng của nhà nước đâu.”
Vào thời kì này, quan quân vốn không có đãi ngộ tốt, Ngô Lão Cẩu biết đồ ăn này chắc hẳn cũng là của họn họ tiết kiệm được. Y không muốn nhận, lại nghĩ Chung Thanh sẽ không lấy về, chỉ đành phải nhận lấy.
“Bên trong còn có một cây súng, năm viên đạn. Dùng phòng thân.” Chung Thanh nói.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, rất nhanh phản ứng, Trương Khải Sơn biết y không quen dùng súng trường, lỡ gặp lúc nguy cấp, súng lục sẽ có tỷ lệ trúng mục tiêu cao hơn.
Chung Thanh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái, nói: “Phật Gia còn nói, trên chiến trường đạn không có mắt, xin Ngũ gia cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
Đương nhiên y sẽ không quên, trước khi đến Vạn Gia Lĩnh, Trương Khải Sơn từng yêu cầu y rời Vũ Hán quay về Trường Sa. Nhưng khi đó y cũng không biết đã sai lầm, bướng bỉnh đi theo binh sĩ vào đây. Phải biết rằng, theo tính tình của y, vốn nên cố gắng tránh càng xa chuyện này càng tốt.
Y bỗng nhiên không thể xác định, lúc sắp đối mặt lửa đạn trong gang tất, chính mình sẽ có thể có ý niệm chạy trốn hay không. Nếu hắn đào binh, Trương Khải Sơn thân là sư trưởng có thể bắn y chết một cách thống khoái hay không. Hay là nói, đến lúc đó, y có phải sẽ giống như Lão Vương và những chiến hữu khác, dùng cái mạng này đổi lấy hạnh phúc của nhiều người trong tương lai.
Đương nhiên, việc mai sau này y sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là, hiện tại y thật không ngờ, lúc một người rơi vào đường cùng phải lựa chọn, lại ngoài ý muốn vượt qua những dự kiến của bản thân.
Danh sách chương