Tiếng kêu vang lên trong thông đạo yên tĩnh nghe chói tai lạ thường, có chút giống tiếng cãi vã, lại có chút giống như tiếng xương cốt quét qua sàn nhà.
Ngô Lão Cẩu thầm nghĩ không ổn, cùng Chung Thanh liếc nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng chạy về phía thông đạo.
Trong bóng đêm chỉ thấy hai luồng sáng từ đèn pin thay phiên loan động trong không gian, tiếng bước chân cộp cộp quanh quẩn bên tai.
Thông đạo này ẩm ướt hơn con đường ngoài kia, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy có giọt nước rơi xuống. Ngô Lão Cẩu hoài nghi cấu tạo và tính chất đất đai của núi này có thể trữ nước, trên đỉnh mộ đọng nước quanh năm, không kịp bốc hơi ra ngoài, nên trực tiếp rỉ xuống dưới.
Ai ngờ chạy rất lâu, vẫn chưa đi đến cuối ám đạo, ngay cả cái thứ phát ra âm thanh kia cũng không thấy. Loại tình huống này không phải lần đầu xảy ra trong đấu, bước chân của hai người cũng dần chậm lại.
“Ngũ gia, liệu chúng ta có gặp phải gì đó.” Chung Thanh cũng không nói hết, nhưng ý thì rất rõ. Chủ nhân của căn mộ này không thể lợi hại như vậy được, nhưng cũng không phải không có khả năng đã giở chút tiểu xảo.
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, thầm nói không hợp lý. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu đi vào đây y đã chú ý động tĩnh của bốn phía, vẫn chưa phát hiện có chỗ đặc biệt. Đầu tiên, một cái đấu nếu không được phong kín bằng đá, chứng tỏ bên trong không có đồ đáng giá, không cần phải bày cơ quan để phòng kẻ trộm đến lấy minh khí. Tiếp theo, mộ đạo ở đây quá mức ngay ngắn, không có tên trộm mộ nào lại dư thời gian đi đào mộ cái hang vô dụng.
Cách giải thích duy nhất chính là, thông đạo trong ngọn núi này không phải để đổ đấu.
Nghĩ đến đây, Ngô Lão Cẩu vẫn không dừng cước bộ, vừa đi vừa nói: “Con đường này nhất định sẽ có điểm cuối.”
Chung Thanh nghe vậy quay sang nhìn y một cái, lần trước hạ cái đấu Minh triều thật sự không cảm nhận được sự gan dạ sáng suốt hơn người của Ngũ gia, hiện giờ xem ra, bất quá là vì lúc ấy có Phật Gia bên cạnh, không có cơ hội biêu hiện ra mà thôi. Kỳ thật, một khi cần phải đưa ra quyết định và phán đoán, người nhìn như là không để ý bất kỳ thứ gì, có lẽ mới là người sáng suốt nhất.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng bước theo.
Suốt cả đường đi hai người đều không nói chuyện, hơn nữa đang sốt ruột cứu người, chân vẫn không dừng lại.
Đại khái Ngô Lão Cẩu cũng tính được, dựa theo cước trình bình thường, nếu mộ này thật sự thẳng một đường, ngoài trừ có thể bị quỷ chặn tường, bọn họ ít nhất cũng đã đi qua nửa ngọn núi.
Y nhịn không được thầm cười khổ một cái, may là trước kia hạ đấu thì ít đều là một ngày, lâu thì hơn nửa tháng, thể lực đã luyện tốt, nếu không sao chịu nổi sức ép như vậy,
Đang nghỉ ngợi, liền phát hiện Chung Thanh bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Ngô Lão Cẩu thở ra một hơi lạnh, lúc này mới phát hiện cách đó không xa đã là cuối đường.
Ở đó có một khối quan tài sơn đen đang dựng thẳng.
Trên đầu và dưới đuôi của quan tài đều đã được khảm vào trong đất, kỳ quái chính là, bốn phía xung quanh ẩm ướt vô cùng, theo lý thuyết mà nói thì gỗ bình thường phải sớm mục nát, nhưng khối quan tài này không có chút dấu hiệu mục nát nào. Cho dù lớp sơn trên quan tài bong ra từng mảng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần bên trong quan tài vẫn được bảo tồn một cách hoàn hảo.
Huống chi, vị trí đặt khối quan tài này cũng không hợp lý chút nào. Tục ngữ nói, nhập thổ vi an, mà cho dù nó được dựng thẳng không giống với quan tài bình thường đi nữa, phần trên dưới đều nhập thổ, chỉ bày lại một nửa ra bên ngoài. Ngô Lão Cẩu tự nhận đổ nhiều đấu như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp qua loại quan tài kỳ quái này.
Nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho niềm thích thú của y.
Đối với loại người như bọn họ, thấy quan tài mà không khai quan, tay nhất định sẽ ngứa đến mức ngủ không được.
Ngô Lão Cậu nở nụ cười, quay đầu lại nói với Chung Thanh: “Chú ý.”
Lúc đến hai người đều không mang theo công cụ gì, chỉ có súng đao đơn giản để phòng thân. Vì đề phòng trong quan tài có cơ quan hoặc có thứ gì đó có thể tập kích, Ngô Lão Cẩu đang định dùng đoản kiếm cạy một khe hở trên quan tài, lại phát hiện nắp quan tài không chút sứt mẻ gì.
Y cảm thấy được kỳ quái, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, lại phát hiện cả cái quan tài đều đã hợp thành một bộ chỉnh thể.
Chung Thanh gõ lên nắp quan tài, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Bên trong không phải quan tài gỗ bình thường, e là một cái quan tài sắt do sắt nóng chảy đúc thành.”
“Nơi này không có thứ gì tốt cần phải bảo vệ cả, tự nhiên lại quăng một cái quan tài sắt ở đây làm gì?” Ngô Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái, nói: “Chẳng lẽ ——–”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị thứ gì phía sau đập mạnh một cái. Lần này suýt chút nữa là lục phủ ngũ tạng của y cũng bay ra ngoài, cả người bị va vào quan tài đen, đèn pin rơi ra khỏi tay, không biết lăn đến đâu rồi.
Trong lòng thầm mắng mẹ nó mỗi lần khai quan đều gặp bánh tông, có khi nào sau này khai quan không được rồi biến thành bánh tông luôn không, Ngô Lão Cẩu xoa xoa cái lưng bị đau, quay đầu lại liền nhìn thấy Chung Thanh và thứ kia đã lăn lộn trên đất.
Nhưng thứ đó cũng rất mạnh, thấy Chung Thanh không chế giữ được nó, định dùng đao chém lại sợ làm hắn bị thương, chung quanh cũng không có công cụ nào có thể giúp được, trong tình thế cấp bách Ngô Lão Cẩu cũng đành nhào tới, muốn dùng cân nặng của hai người chế trụ cái thứ đang giãy dụa điên cuồng kia.
Bất kể phương pháp này có đáng để tham khảo hay không, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Bị trọng lượng của hai người đè lên, thứ kia quả nhiên đã bất động. Nhưng Chung Thanh cũng bị đè quá sức, lúc hai người đứng lên, vừa nhặt đèn pin chiếu, lúc này mới phát hiện thứ kia là một con báo cực lớn.
Loài báo xưa này to gan hung mãnh, giỏi về trèo cây, nghĩ lại lúc trước tấn công bọn họ chắc cũng là nó. Nhưng loài báo bình thường đều sống trong rừng, rất ít khi xuất hiện dưới lòng đất.
Lòng hiếu kỳ của Ngô Lão Cẩu bị khiêu khích, khó hiểu hỏi: “Trước kia nghe người có học nói rằng loài báo bách biến, chẳng lẽ thật sự có chuyện này?”
Chung Thanh lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói: “Con báo lớn như vậy cũng rất hiếm thấy, hơn nữa bình thường nó cũng sẽ không chủ động tập kích người.”
“Không phải báo hoang, thì phải là có người nuôi.” Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, nói: “Chỉ sợ là thứ bị nuôi không có tâm, người nuôi lại có tâm quá nặng.”
Đúng lúc này, xa xa đột nhiện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn nho nhỏ và tiếng thở nặng.
Ngô Lão Cẩu nhanh chóng phát hiện đây không phải là việc một lão phu tử chuyện nghiệp sẽ làm, y suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng lên, hướng vào bóng đêm xa xa hô to: “Lão Vương!”
“Mẹ nó!” Trong bóng đêm lập tức truyền đến giọng nói của Lão Vương: “Tiểu Ngô, thật sự là các người.”
Không đầy một phút, thân ảnh của Lão Vương cũng xuất hiện. Chỉ thấy hắn cầm súng, cho dù vẻ mặt đầy vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không nén được kinh hoàng lúc trước. Ngô Lão Cẩu đoán là hắn một mình chạy tới, chưa từng xuống đất, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm, e là suốt cả đường hắn thấy đầy thi cốt, lúc nghe được giọng nói thì lại cho là ảo giác, lại không dám tuỳ tiện nổ súng sợ làm người bị thương. Sau khi nghe y gọi, mới dám hiện thân.
Nhưng Ngô Lão Cẩu biết rõ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Lão Vương sẽ không xuất hiện ở đây.
“Thấy các người đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa ra, tôi liền biết đã xảy ra chuyện, vừa chạy đến nhà xí, mẹ nó một người cũng không có.” Vừa thở hỗn hễn, Lão Vương trừng mắt, nói tiếp: “Trong lòng tôi nghĩ các người không thể nào đều rơi xuống hố phân hết được, nhìn quanh bốn phía liền phát hiện Đại Đầu đang ngủ ngon lành ở phía sau núi. Tôi thấy không ổn, chắc hai người cũng sẽ không bị hôn mê rồi chứ, thấy cửa động sau núi mở ra, lại không kịp gọi các anh em khác, liền một mình chạy vào đây.”
Nói đến một nửa, Lão Vương đưa mắt nhìn thấy khối quan tài màu đen, kêu lên: “Ba ma cô dì chú bác tôi ơi, chỗ này thật sự có quan tài, trước kia Tiểu Ngô cậu quả thật làm nghề này.”
“Xem ra, này không phải quan tài thật.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói.
Ngô Lão Cẩu thầm nghĩ không ổn, cùng Chung Thanh liếc nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng chạy về phía thông đạo.
Trong bóng đêm chỉ thấy hai luồng sáng từ đèn pin thay phiên loan động trong không gian, tiếng bước chân cộp cộp quanh quẩn bên tai.
Thông đạo này ẩm ướt hơn con đường ngoài kia, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy có giọt nước rơi xuống. Ngô Lão Cẩu hoài nghi cấu tạo và tính chất đất đai của núi này có thể trữ nước, trên đỉnh mộ đọng nước quanh năm, không kịp bốc hơi ra ngoài, nên trực tiếp rỉ xuống dưới.
Ai ngờ chạy rất lâu, vẫn chưa đi đến cuối ám đạo, ngay cả cái thứ phát ra âm thanh kia cũng không thấy. Loại tình huống này không phải lần đầu xảy ra trong đấu, bước chân của hai người cũng dần chậm lại.
“Ngũ gia, liệu chúng ta có gặp phải gì đó.” Chung Thanh cũng không nói hết, nhưng ý thì rất rõ. Chủ nhân của căn mộ này không thể lợi hại như vậy được, nhưng cũng không phải không có khả năng đã giở chút tiểu xảo.
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, thầm nói không hợp lý. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu đi vào đây y đã chú ý động tĩnh của bốn phía, vẫn chưa phát hiện có chỗ đặc biệt. Đầu tiên, một cái đấu nếu không được phong kín bằng đá, chứng tỏ bên trong không có đồ đáng giá, không cần phải bày cơ quan để phòng kẻ trộm đến lấy minh khí. Tiếp theo, mộ đạo ở đây quá mức ngay ngắn, không có tên trộm mộ nào lại dư thời gian đi đào mộ cái hang vô dụng.
Cách giải thích duy nhất chính là, thông đạo trong ngọn núi này không phải để đổ đấu.
Nghĩ đến đây, Ngô Lão Cẩu vẫn không dừng cước bộ, vừa đi vừa nói: “Con đường này nhất định sẽ có điểm cuối.”
Chung Thanh nghe vậy quay sang nhìn y một cái, lần trước hạ cái đấu Minh triều thật sự không cảm nhận được sự gan dạ sáng suốt hơn người của Ngũ gia, hiện giờ xem ra, bất quá là vì lúc ấy có Phật Gia bên cạnh, không có cơ hội biêu hiện ra mà thôi. Kỳ thật, một khi cần phải đưa ra quyết định và phán đoán, người nhìn như là không để ý bất kỳ thứ gì, có lẽ mới là người sáng suốt nhất.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng bước theo.
Suốt cả đường đi hai người đều không nói chuyện, hơn nữa đang sốt ruột cứu người, chân vẫn không dừng lại.
Đại khái Ngô Lão Cẩu cũng tính được, dựa theo cước trình bình thường, nếu mộ này thật sự thẳng một đường, ngoài trừ có thể bị quỷ chặn tường, bọn họ ít nhất cũng đã đi qua nửa ngọn núi.
Y nhịn không được thầm cười khổ một cái, may là trước kia hạ đấu thì ít đều là một ngày, lâu thì hơn nửa tháng, thể lực đã luyện tốt, nếu không sao chịu nổi sức ép như vậy,
Đang nghỉ ngợi, liền phát hiện Chung Thanh bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Ngô Lão Cẩu thở ra một hơi lạnh, lúc này mới phát hiện cách đó không xa đã là cuối đường.
Ở đó có một khối quan tài sơn đen đang dựng thẳng.
Trên đầu và dưới đuôi của quan tài đều đã được khảm vào trong đất, kỳ quái chính là, bốn phía xung quanh ẩm ướt vô cùng, theo lý thuyết mà nói thì gỗ bình thường phải sớm mục nát, nhưng khối quan tài này không có chút dấu hiệu mục nát nào. Cho dù lớp sơn trên quan tài bong ra từng mảng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần bên trong quan tài vẫn được bảo tồn một cách hoàn hảo.
Huống chi, vị trí đặt khối quan tài này cũng không hợp lý chút nào. Tục ngữ nói, nhập thổ vi an, mà cho dù nó được dựng thẳng không giống với quan tài bình thường đi nữa, phần trên dưới đều nhập thổ, chỉ bày lại một nửa ra bên ngoài. Ngô Lão Cẩu tự nhận đổ nhiều đấu như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp qua loại quan tài kỳ quái này.
Nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho niềm thích thú của y.
Đối với loại người như bọn họ, thấy quan tài mà không khai quan, tay nhất định sẽ ngứa đến mức ngủ không được.
Ngô Lão Cậu nở nụ cười, quay đầu lại nói với Chung Thanh: “Chú ý.”
Lúc đến hai người đều không mang theo công cụ gì, chỉ có súng đao đơn giản để phòng thân. Vì đề phòng trong quan tài có cơ quan hoặc có thứ gì đó có thể tập kích, Ngô Lão Cẩu đang định dùng đoản kiếm cạy một khe hở trên quan tài, lại phát hiện nắp quan tài không chút sứt mẻ gì.
Y cảm thấy được kỳ quái, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, lại phát hiện cả cái quan tài đều đã hợp thành một bộ chỉnh thể.
Chung Thanh gõ lên nắp quan tài, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Bên trong không phải quan tài gỗ bình thường, e là một cái quan tài sắt do sắt nóng chảy đúc thành.”
“Nơi này không có thứ gì tốt cần phải bảo vệ cả, tự nhiên lại quăng một cái quan tài sắt ở đây làm gì?” Ngô Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái, nói: “Chẳng lẽ ——–”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị thứ gì phía sau đập mạnh một cái. Lần này suýt chút nữa là lục phủ ngũ tạng của y cũng bay ra ngoài, cả người bị va vào quan tài đen, đèn pin rơi ra khỏi tay, không biết lăn đến đâu rồi.
Trong lòng thầm mắng mẹ nó mỗi lần khai quan đều gặp bánh tông, có khi nào sau này khai quan không được rồi biến thành bánh tông luôn không, Ngô Lão Cẩu xoa xoa cái lưng bị đau, quay đầu lại liền nhìn thấy Chung Thanh và thứ kia đã lăn lộn trên đất.
Nhưng thứ đó cũng rất mạnh, thấy Chung Thanh không chế giữ được nó, định dùng đao chém lại sợ làm hắn bị thương, chung quanh cũng không có công cụ nào có thể giúp được, trong tình thế cấp bách Ngô Lão Cẩu cũng đành nhào tới, muốn dùng cân nặng của hai người chế trụ cái thứ đang giãy dụa điên cuồng kia.
Bất kể phương pháp này có đáng để tham khảo hay không, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Bị trọng lượng của hai người đè lên, thứ kia quả nhiên đã bất động. Nhưng Chung Thanh cũng bị đè quá sức, lúc hai người đứng lên, vừa nhặt đèn pin chiếu, lúc này mới phát hiện thứ kia là một con báo cực lớn.
Loài báo xưa này to gan hung mãnh, giỏi về trèo cây, nghĩ lại lúc trước tấn công bọn họ chắc cũng là nó. Nhưng loài báo bình thường đều sống trong rừng, rất ít khi xuất hiện dưới lòng đất.
Lòng hiếu kỳ của Ngô Lão Cẩu bị khiêu khích, khó hiểu hỏi: “Trước kia nghe người có học nói rằng loài báo bách biến, chẳng lẽ thật sự có chuyện này?”
Chung Thanh lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói: “Con báo lớn như vậy cũng rất hiếm thấy, hơn nữa bình thường nó cũng sẽ không chủ động tập kích người.”
“Không phải báo hoang, thì phải là có người nuôi.” Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, nói: “Chỉ sợ là thứ bị nuôi không có tâm, người nuôi lại có tâm quá nặng.”
Đúng lúc này, xa xa đột nhiện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn nho nhỏ và tiếng thở nặng.
Ngô Lão Cẩu nhanh chóng phát hiện đây không phải là việc một lão phu tử chuyện nghiệp sẽ làm, y suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng lên, hướng vào bóng đêm xa xa hô to: “Lão Vương!”
“Mẹ nó!” Trong bóng đêm lập tức truyền đến giọng nói của Lão Vương: “Tiểu Ngô, thật sự là các người.”
Không đầy một phút, thân ảnh của Lão Vương cũng xuất hiện. Chỉ thấy hắn cầm súng, cho dù vẻ mặt đầy vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không nén được kinh hoàng lúc trước. Ngô Lão Cẩu đoán là hắn một mình chạy tới, chưa từng xuống đất, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm, e là suốt cả đường hắn thấy đầy thi cốt, lúc nghe được giọng nói thì lại cho là ảo giác, lại không dám tuỳ tiện nổ súng sợ làm người bị thương. Sau khi nghe y gọi, mới dám hiện thân.
Nhưng Ngô Lão Cẩu biết rõ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Lão Vương sẽ không xuất hiện ở đây.
“Thấy các người đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa ra, tôi liền biết đã xảy ra chuyện, vừa chạy đến nhà xí, mẹ nó một người cũng không có.” Vừa thở hỗn hễn, Lão Vương trừng mắt, nói tiếp: “Trong lòng tôi nghĩ các người không thể nào đều rơi xuống hố phân hết được, nhìn quanh bốn phía liền phát hiện Đại Đầu đang ngủ ngon lành ở phía sau núi. Tôi thấy không ổn, chắc hai người cũng sẽ không bị hôn mê rồi chứ, thấy cửa động sau núi mở ra, lại không kịp gọi các anh em khác, liền một mình chạy vào đây.”
Nói đến một nửa, Lão Vương đưa mắt nhìn thấy khối quan tài màu đen, kêu lên: “Ba ma cô dì chú bác tôi ơi, chỗ này thật sự có quan tài, trước kia Tiểu Ngô cậu quả thật làm nghề này.”
“Xem ra, này không phải quan tài thật.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói.
Danh sách chương