Trước đi đi theo cánh quân cuối cùng rời khỏi Từ Châu, không hiểu sao Ngô Lão Cẩu lại cảm thấy có chút tình cảm thân thiết đối với thành phố đã ở qua một tháng này. Có lẽ là bởi vì tình cảm chiến hữu đã kết giao tại đây, có lẽ là vì lần đầu tiên mang thân phận quân nhân và sứ mệnh trang nghiêm ở đây, bất kể lúc đó ước nguyện ban đầu là gì, y cũng không hối hận vì đã đến đây.
Đêm trước khi đi, thấy vẻ mặt Ngô Lão Cẩu không được bình tĩnh như những người khác, Lão Vương ngồi cạnh bỗng đưa tay vỗ vỗ ngực y, kêu: “Tiểu Ngô, cậu xác định những chuyện trộm mộ trước đây đều là bản thân cậu trải qua sao? Cái cơ thể này chỉ thích hợp đi học thôi, đâu có giống người đi đổ đấu?”
Lão Vương xuống tay không hề nhẹ, đang cầm súng không bắt kịp tay hắn, Ngô Lão Cẩu bị vỗ đến muốn tắt thở, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, chờ hồi sức lại mới nói: “Chờ chiến tranh kết thúc, đi theo ông nội anh chẳng phải sẽ biết sao?”
Bên cạnh có một vị chiến hữu khác nhỏ tuổi hơn bọn họ, chỉ mới mười bảy, vô cùng thích thú với những chuyện đổ đấu mà Ngô Lão Cẩu kể trước ngủ, có một lần đạt đến độ cực kỳ sùng bái y, câu trước câu sau đều là Ngô đại ca ngắn Ngô đại ca dài. Lúc này nghe vậy nhất thời vui vẻ: “Thật sao? Ngô đại ca, Ngô đại ca, lần sau hạ đấu làm ơn dẫn em theo với.”
Ngô Lão Cẩu đối với vị thiếu niên mất đi cha mẹ mà bị bắt đi tòng quân này cũng có chút chiếu cố, nhìn thấy đối phương hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, y sang sảng cười, nói: “Đương nhiên!”
Chỉ tiếc, lời hứa đơn giản cuối cùng ở Từ Châu này của y lại không thành.
Vị chiến hữu mười bảy tuổi kia sau khi rút lui ra đến ngoại ô núi thì chết, bị một mảnh đạn từ đại bác của quân Nhật bắn ra một phát cắt đứt yết hầu. Ngô Lão Cẩu không để ý lửa đạn bay bốn phía, ôm vị thiếu niên đôi mắt dần dần xám xịt, trơ mắt nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng không nhắm được mắt.
Lúc đó, lần đầu tiên y có cảm giác xúc động muốn giết người, nhưng một giọt nước mắt cũng chảy không nổi. Cuối cùng là nhờ Lão Vương kéo cái người đã bị một mảnh đạn làm thủng trán, máu chảy đầy mặt theo bộ đội rời khỏi chiến trường, nhanh chúng rút về phía tây.
Đêm hành quân đó y không ngừng sốt cao, miệng vết thương bắt đầu nhiễm trùng. Lúc này nhân viên chữa bệnh và thuốc men đều vô cùng thiếu thốn, đồng thời vì theo kịp đoàn quân, cuối cùng không còn cách nào đành phải lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán làm giảm nhiệt độ, đợi đến Vũ Hán rồi mới đi tìm thuốc chữa sau.
Lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, Ngô Lão Cẩu phát hiện Tam Thốn Đinh đang lẳng lặng cuộn mình nằm bên đầu mình, tựa hồ là phát hiện y đã tỉnh, *** thần phơi phới sủa ‘gâu’ một tiếng. Nhìn thấy đỉnh lều giản dị trước mắt, bên cạnh cũng là bệnh nhân bị quấn băng vải đầy mình, đoán chừng chắc là bộ đội hành quân nửa đêm nghỉ ngơi lấy sức.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói vang lên bên tai.
Ngô Lão Cẩu nhận ra, là giọng của Trương Ngọc Lân. Hiển nhiên là hắn luôn ở bên cạnh, cho nên mới nhanh như vậy đã phản ứng. Làm khó hắn phải chăm sóc, Ngô Lão Cẩu âm thầm nói nhẩm một câu, nhưng rất nhanh nhắm hai mắt lại một lần nữa.
Sau khi bốn phía yên tĩnh lại một lúc lâu, chợt nghe thấy Trương Ngọc Lân nói: “Tôi và Lão Vương đều ở bên ngoài, nếu có cần gì cứ kêu một tiếng.” Sau đó là tiếng giày và tiếng xốc lều rời khỏi.
Trong lòng thở dài, Ngô Lão Cẩu ngọ ngoạy ngồi dậy, băng vải quấn quanh trán, xách Tam Thốn Đinh lên, xóc cửa lều bước ra ngoài.
Bên ngoài có mấy đống lửa trại, bốn phía có vài ba người sĩ binh đang tranh thủ thời gian ngủ một giấc. Đống lửa gần nhất có vài người chiến hữu, đều là mấy gương mặt quen thuộc, Trương Ngọc Lân và Lão Vương quả nhiên đều ở đó.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy được sắc mặt mình lúc này nhất định là không tốt chút nào, bởi vì sau khi Lão Vương thấy y đi ra thì vẻ mặt lo lắng vẫn không giảm đi, những người khác cũng muốn nói gì rồi lại thôi. Chỉ có Trương Ngọc Lân là không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn y một cái, xê người qua, chừa lại một chỗ trống bên cạnh.
Có lẽ là vì lo lắng cho cảm nhận của y, không ai nói gì cả. Ngô Lão Cẩu nhếch nhếch miệng, đi qua ngồi vào chỗ Trương Ngọc Lân đã chừa cho mình, nói: “Lão tử không yếu đuối như các người nghĩ đâu, tạm thời chưa chết được.”
Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng vỗ về Tam Thốn Đinh trong lòng ngực, nhìn đống lửa bập bùng trước mắt, nhưng không nói chuyện.
Y không phải người chưa từng thấy qua cái chết, lúc còn nhỏ tận mắt nhìn thấy thân nhân chết trong Biều Tử Lĩnh, đó là ký ức mà cả đời y cũng không muốn nhớ lại. Nhưng không thể nghi ngờ một chuyện, hôm nay đau đớn cảm nhận được một sinh mệnh từ từ lạnh đi trong lòng mình, đó chính là nổi tuyệt vọng khắc cốt mà y chưa bao giờ cảm nhận được.
Ngô Lão Cẩu không biết, lúc trước nếu đáp ứng đề nghị của trương Ngọc Lân, để cho nhóm của bọn họ rời khỏi Từ Châu đầu tiên, thiêu niên kia có phải sẽ không chết hay không. Nhưng mà, y không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai, cũng không biết được kết quả của sự lựa chọn khác. Giống như nếu mười năm trước bọn họ không đi đổ đấu ở Biều Tử Lĩnh, cha và anh trai có phải sẽ không chết hay không, đó chính là tiếc nuối mà cả đời nay không thể bù lại được.
Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu cảm nhận được địa vị bất đắc dĩ và gánh nặng của Trương Khải Sơn. Làm một tướng lĩnh quân đội, trên vai không còn gánh vác mạng sống của bản thân mình nữa, bất luận một cấp dưới chết đi, đều là một di chí phải tiếp tục kế thừa.
Không ai có thể trả lời vì sao chiến tranh lại tồn tại. Làm một phần đang ở quốc gia này, bọn họ chỉ có thể ra sức bảo vệ từng phần vụn vặt của quê hương mà thôi.
Ánh lửa ấm áp chiếu vào mặt có chút ngứa, Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy ánh mắt có chút đau nhức.
“A, ít nhất, chúng ta đều còn sống.”
Không thành kế(wiki để biết thêm chi tiết) của Từ Châu khiến cho quân Nhật đánh đến suy sụp, bọn họ thương vong hơn vạn người, chỉ vì muốn đoạt được một cái thành trống. Quân Nhật không cam lòng trước thất bại này liền nhanh chóng dọc theo tuyến đường sắt Lũng Hải đóng chiếm Khai Phong Hà Nam, lại vì kế hoạch nổ đê Hoàng Hà mà bị cản trở, đành phải rút về phía đông Hoàng Hà, tạm hoãn kế hoạch tiến công về phía tây.
Thời gian không dài, lại khiến cho quân đội Trung Quốc mệt mỏi đến phát bực. Nhưng mà, bất luận chiến dịch này phải hy sinh bao nhiêu người, giá trị của thắng lợi luôn có thể khiến cho các binh sĩ còn sống được một chút an ủi.
Lúc đoàn bộ đội đến được Vũ Hán, đã là tuấn cuối của tháng năm.
Kỳ thật Ngô Lão Cẩu không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được Trương Khải Sơn, ít nhất mình không phải lấy bộ dáng bụi bẩn đầy mặt, quân y vừa dơ vừa hôi xuất hiện trước mặt hắn.
Ai ngờ, cái người lúc nào cũng mặc một bộ quân trang chỉnh tề lúc này lại lạnh lùng ra mặt, đôi mắt dưới vành nón càng u tối, nhìn y một lúc lâu nhưng câu đầu tiên lại là: “Trên trán cậu……..”
Đêm trước khi đi, thấy vẻ mặt Ngô Lão Cẩu không được bình tĩnh như những người khác, Lão Vương ngồi cạnh bỗng đưa tay vỗ vỗ ngực y, kêu: “Tiểu Ngô, cậu xác định những chuyện trộm mộ trước đây đều là bản thân cậu trải qua sao? Cái cơ thể này chỉ thích hợp đi học thôi, đâu có giống người đi đổ đấu?”
Lão Vương xuống tay không hề nhẹ, đang cầm súng không bắt kịp tay hắn, Ngô Lão Cẩu bị vỗ đến muốn tắt thở, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, chờ hồi sức lại mới nói: “Chờ chiến tranh kết thúc, đi theo ông nội anh chẳng phải sẽ biết sao?”
Bên cạnh có một vị chiến hữu khác nhỏ tuổi hơn bọn họ, chỉ mới mười bảy, vô cùng thích thú với những chuyện đổ đấu mà Ngô Lão Cẩu kể trước ngủ, có một lần đạt đến độ cực kỳ sùng bái y, câu trước câu sau đều là Ngô đại ca ngắn Ngô đại ca dài. Lúc này nghe vậy nhất thời vui vẻ: “Thật sao? Ngô đại ca, Ngô đại ca, lần sau hạ đấu làm ơn dẫn em theo với.”
Ngô Lão Cẩu đối với vị thiếu niên mất đi cha mẹ mà bị bắt đi tòng quân này cũng có chút chiếu cố, nhìn thấy đối phương hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, y sang sảng cười, nói: “Đương nhiên!”
Chỉ tiếc, lời hứa đơn giản cuối cùng ở Từ Châu này của y lại không thành.
Vị chiến hữu mười bảy tuổi kia sau khi rút lui ra đến ngoại ô núi thì chết, bị một mảnh đạn từ đại bác của quân Nhật bắn ra một phát cắt đứt yết hầu. Ngô Lão Cẩu không để ý lửa đạn bay bốn phía, ôm vị thiếu niên đôi mắt dần dần xám xịt, trơ mắt nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng không nhắm được mắt.
Lúc đó, lần đầu tiên y có cảm giác xúc động muốn giết người, nhưng một giọt nước mắt cũng chảy không nổi. Cuối cùng là nhờ Lão Vương kéo cái người đã bị một mảnh đạn làm thủng trán, máu chảy đầy mặt theo bộ đội rời khỏi chiến trường, nhanh chúng rút về phía tây.
Đêm hành quân đó y không ngừng sốt cao, miệng vết thương bắt đầu nhiễm trùng. Lúc này nhân viên chữa bệnh và thuốc men đều vô cùng thiếu thốn, đồng thời vì theo kịp đoàn quân, cuối cùng không còn cách nào đành phải lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán làm giảm nhiệt độ, đợi đến Vũ Hán rồi mới đi tìm thuốc chữa sau.
Lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, Ngô Lão Cẩu phát hiện Tam Thốn Đinh đang lẳng lặng cuộn mình nằm bên đầu mình, tựa hồ là phát hiện y đã tỉnh, *** thần phơi phới sủa ‘gâu’ một tiếng. Nhìn thấy đỉnh lều giản dị trước mắt, bên cạnh cũng là bệnh nhân bị quấn băng vải đầy mình, đoán chừng chắc là bộ đội hành quân nửa đêm nghỉ ngơi lấy sức.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói vang lên bên tai.
Ngô Lão Cẩu nhận ra, là giọng của Trương Ngọc Lân. Hiển nhiên là hắn luôn ở bên cạnh, cho nên mới nhanh như vậy đã phản ứng. Làm khó hắn phải chăm sóc, Ngô Lão Cẩu âm thầm nói nhẩm một câu, nhưng rất nhanh nhắm hai mắt lại một lần nữa.
Sau khi bốn phía yên tĩnh lại một lúc lâu, chợt nghe thấy Trương Ngọc Lân nói: “Tôi và Lão Vương đều ở bên ngoài, nếu có cần gì cứ kêu một tiếng.” Sau đó là tiếng giày và tiếng xốc lều rời khỏi.
Trong lòng thở dài, Ngô Lão Cẩu ngọ ngoạy ngồi dậy, băng vải quấn quanh trán, xách Tam Thốn Đinh lên, xóc cửa lều bước ra ngoài.
Bên ngoài có mấy đống lửa trại, bốn phía có vài ba người sĩ binh đang tranh thủ thời gian ngủ một giấc. Đống lửa gần nhất có vài người chiến hữu, đều là mấy gương mặt quen thuộc, Trương Ngọc Lân và Lão Vương quả nhiên đều ở đó.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy được sắc mặt mình lúc này nhất định là không tốt chút nào, bởi vì sau khi Lão Vương thấy y đi ra thì vẻ mặt lo lắng vẫn không giảm đi, những người khác cũng muốn nói gì rồi lại thôi. Chỉ có Trương Ngọc Lân là không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn y một cái, xê người qua, chừa lại một chỗ trống bên cạnh.
Có lẽ là vì lo lắng cho cảm nhận của y, không ai nói gì cả. Ngô Lão Cẩu nhếch nhếch miệng, đi qua ngồi vào chỗ Trương Ngọc Lân đã chừa cho mình, nói: “Lão tử không yếu đuối như các người nghĩ đâu, tạm thời chưa chết được.”
Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng vỗ về Tam Thốn Đinh trong lòng ngực, nhìn đống lửa bập bùng trước mắt, nhưng không nói chuyện.
Y không phải người chưa từng thấy qua cái chết, lúc còn nhỏ tận mắt nhìn thấy thân nhân chết trong Biều Tử Lĩnh, đó là ký ức mà cả đời y cũng không muốn nhớ lại. Nhưng không thể nghi ngờ một chuyện, hôm nay đau đớn cảm nhận được một sinh mệnh từ từ lạnh đi trong lòng mình, đó chính là nổi tuyệt vọng khắc cốt mà y chưa bao giờ cảm nhận được.
Ngô Lão Cẩu không biết, lúc trước nếu đáp ứng đề nghị của trương Ngọc Lân, để cho nhóm của bọn họ rời khỏi Từ Châu đầu tiên, thiêu niên kia có phải sẽ không chết hay không. Nhưng mà, y không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai, cũng không biết được kết quả của sự lựa chọn khác. Giống như nếu mười năm trước bọn họ không đi đổ đấu ở Biều Tử Lĩnh, cha và anh trai có phải sẽ không chết hay không, đó chính là tiếc nuối mà cả đời nay không thể bù lại được.
Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu cảm nhận được địa vị bất đắc dĩ và gánh nặng của Trương Khải Sơn. Làm một tướng lĩnh quân đội, trên vai không còn gánh vác mạng sống của bản thân mình nữa, bất luận một cấp dưới chết đi, đều là một di chí phải tiếp tục kế thừa.
Không ai có thể trả lời vì sao chiến tranh lại tồn tại. Làm một phần đang ở quốc gia này, bọn họ chỉ có thể ra sức bảo vệ từng phần vụn vặt của quê hương mà thôi.
Ánh lửa ấm áp chiếu vào mặt có chút ngứa, Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy ánh mắt có chút đau nhức.
“A, ít nhất, chúng ta đều còn sống.”
Không thành kế(wiki để biết thêm chi tiết) của Từ Châu khiến cho quân Nhật đánh đến suy sụp, bọn họ thương vong hơn vạn người, chỉ vì muốn đoạt được một cái thành trống. Quân Nhật không cam lòng trước thất bại này liền nhanh chóng dọc theo tuyến đường sắt Lũng Hải đóng chiếm Khai Phong Hà Nam, lại vì kế hoạch nổ đê Hoàng Hà mà bị cản trở, đành phải rút về phía đông Hoàng Hà, tạm hoãn kế hoạch tiến công về phía tây.
Thời gian không dài, lại khiến cho quân đội Trung Quốc mệt mỏi đến phát bực. Nhưng mà, bất luận chiến dịch này phải hy sinh bao nhiêu người, giá trị của thắng lợi luôn có thể khiến cho các binh sĩ còn sống được một chút an ủi.
Lúc đoàn bộ đội đến được Vũ Hán, đã là tuấn cuối của tháng năm.
Kỳ thật Ngô Lão Cẩu không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được Trương Khải Sơn, ít nhất mình không phải lấy bộ dáng bụi bẩn đầy mặt, quân y vừa dơ vừa hôi xuất hiện trước mặt hắn.
Ai ngờ, cái người lúc nào cũng mặc một bộ quân trang chỉnh tề lúc này lại lạnh lùng ra mặt, đôi mắt dưới vành nón càng u tối, nhìn y một lúc lâu nhưng câu đầu tiên lại là: “Trên trán cậu……..”
Danh sách chương