Giấc mộng khoa học viễn tưởng của người già.
Lăn lộn trong thương trường mấy chục năm và để lại cho con cháu cả một giang sơn rộng lớn, Ứng Long Sơn đương nhiên không phải kẻ dễ bị lừa gạt, “Ngài để bọn tôi không ăn không uống nằm dài trên bàn mà ngủ chỉ vì một giấc mộng mà tỉnh dậy là chẳng còn nhớ gì hết?” Mũi ông ta như sắp phun ra khói tới nơi, ý đang chất vấn đây mà gọi là phúc lợi cái quái gì? Nhưng danh xưng chuyên gia lừa đảo mấy vạn năm nay của Raphael nào phải là giả, chàng ung dung sử dụng lời bài hát của nhân loại để trả lời: “Chỉ cần từng sở hữu, còn cầu chi thiên trường địa cửu?”
Ứng Long Sơn đang đói rã người, chỉ có thể yếu ớt vỗ bàn, “Nhưng các người đâu có hỏi xem bọn tôi đồng ý hay không!”
Raphael đáp: “Đây là phương pháp chào hàng dựa vào trải nghiệm, nếu không thích lần sau ông có thể không tới.”
Ứng Long Sơn hừ lạnh, “Lần sau? Lần sau tôi chẳng muốn nhìn thấy mấy người nữa đâu!”
Ngược lại, Đổng Hoằng Vũ rất có hứng thú, “Em có thể biết được giấc mộng của mình là gì không? Có cách nào ghi lại giấc mộng được không?” Biết đâu còn có thể đem bán như phim điện ảnh, “Cướp biển Caribbean” chẳng phải nổi lắm ư? Mình mua ý tưởng về làm thêm phần “Cướp vũ trụ Caribbean”, mang lại bao nhiêu vinh quang cho Tổ quốc!
Tuy Raphael không có quốc tịch ở nhân giới, cũng chẳng biết suy nghĩ trong đầu cậu bé, nhưng chàng sao có thể để As phải vất vả vì mấy chuyện cỏn con này. Bởi thế, vô hình trung, chàng đã ngăn cản được một thảm kịch sắp xảy ra trong làng nghệ thuật, “Ồ, chức năng này vẫn chưa phát triển lắm.”
Helen sốt ruột bèn dùng tiếng Anh để hỏi: “Ai đó giải thích giùm với, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đổng Hoằng Vũ vận dụng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình cùng với huơ tay múa chân giải thích: “Good dream! Good dream!”
Helen: “…” Good dream cái thá gì! Mới vừa ngủ dậy, tại sao lại phải nằm mơ tiếp chứ?
Mãi đến khi Raphael nấu cháo xong, mấy người bọn họ tán dóc đủ mọi chuyện trên đời, cô ta vẫn không biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì… Thậm chí còn không biết là hai ngày đã trôi qua.
Điện thoại của Ứng Long Sơn đã sạc đầy pin, vừa mở máy lên, tin nhắn lập tức ùn ùn kéo tới, muốn đọc cũng không đọc được. Khó khăn lắm di động mới ngừng rung thì lại có điện thoại gọi tới. Trái với thái độ bình tĩnh thường ngày, lần này bà Ứng đang gào lên ở đầu bên kia: “Chết chỗ nào rồi hả?”
Ứng Long Sơn lúng túng đáp: “Trước khi ra ngoài có báo với mình rồi mà?”
“Lúc báo có nói không về nhà ngủ không hả?”
Giọng quát của bà to đến nỗi Đổng Hoằng Vũ phải phì cười, Ứng Long Sơn bị mất mặt trước cậu bạn nhỏ, giọng bắt đầu trở nên cứng rắn hơn: “Được rồi, không nói với mình nữa, chốc nữa tôi về!” Gác điện thoại, ông ta liền quay sang bắt Asmodeus chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm?
Raphael nheo mắt đánh giá làn da đã nhăn như vỏ quýt của ông ta, tuy cảm thấy không đủ sức uy hiếp nhưng vẫn cần phải cảnh cáo: “Y có hai cách để chịu trách nhiệm, xuống địa ngục hay là đầu thai sớm, ông thích cách nào? Hay là gộp hai thành một?”
Ứng Long Sơn: “…” Hai ngày trước, thái độ thanh niên này nói chuyện rõ ràng đâu có phách lối như vậy! Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong mấy ngày này? Mắt Ứng Long Sơn lóe lên, ông ta nhạy bén quan sát biểu cảm của hai người họ hòng tìm ra giấu vết khả nghi.
Asmodeus bị nhìn đến xấu hổ, vội vàng thu dọn chén bát rồi cúi đầu lủi vào trong bếp.
Raphael nhớ lại trước khi As vào nhà bếp còn liếc mình một cái như là… Mời gọi? Chàng tủm tỉm cười, dùng khăn giấy lau cho mặt bàn sáng bóng rồi vào bếp lấy rác đi vứt.
Đổng Hoằng Vũ ngồi dựa vào ghế, đang mải hưởng thụ cảm giác no bụng thì bắt gặp Ứng Long Sơn khom cái lưng già, rón ra rón rén tới gần nhà bếp.
Ông ta còn chưa đến được gần cửa thì cửa đã bị mở toang.
Raphael từ trên cao nhìn xuống cái đầu bóng lưỡng của ông ta, vừa định mở miệng thì chủ nhân cái đầu đã đứng thẳng lên, giành nói trước: “Mấy người thử nghiệm này nọ làm chúng tôi khổ biết bao nhiêu, cần phải chịu trách nhiệm với người nhà của chúng tôi!”
…
Người bị hại đòi bồi thường là chuyện đương nhiên. Asmodeus cùng Raphael đành phải sắm vai tài xế đưa rước của trung tâm giữ trẻ để đưa từng “bé” về nhà.
Khách sạn của Helen nằm gần đó nhất nên dễ đưa đi nhất. Cô ta từ đầu tới cuối vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, khi rời đi còn vui vẻ vẫy tay khen ngợi món cháo hôm nay.
Đổng Hoằng Vũ là người kế tiếp.
Vì cúp một ngày học, vừa về tới trường, Đổng Hoằng Vũ liền bị giáo viên chủ nhiệm dẫn xuống phòng giáo vụ mắng xối xả.
May nhờ có Raphael phát huy tài ăn nói, giáo viên chủ nhiệm và trưởng phòng giáo vụ nghe xong câu chuyện của cậu đều sửng sốt, giơ tay vuốt gáy thấy toàn mồ hôi lạnh. Sau đó họ bèn nhìn Đổng Hoằng Vũ bằng con mắt khác xưa. Đúng là khổ cho đứa bé này quá, ý chí kiên cường, ép tới bản thân sinh bệnh cũng không biết, lúc nào cũng chăm chỉ học tập để giành lấy vinh quang cho trường… Tuy rằng chỉ là học sinh vừa vào cấp ba, dù muốn cũng chẳng có gì để giành được vinh quang cho trường, nhưng có lòng là tốt lắm rồi.
Giáo viên chủ nhiệm rưng rưng nước mắt vỗ ngực đảm bảo sẽ chăm sóc chu đáo cho sinh hoạt của Đổng Hoằng Vũ và dạy dỗ cậu thành tài, quyết không phụ tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên.
Trước khi đi, giáo viên chủ nhiệm muốn trao đổi số điện thoại với Asmodeus.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô gái trẻ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt mũi xinh xắn, lúc nhìn Asmodeus, đôi mắt sáng rỡ như hai đèn pha. Loại ánh mắt đèn pha này Raphael lại chẳng rành quá, chỉ cần sáng thêm chút nữa, chói thêm chút nữa, còn không phải là một phiên bản khác của chàng?
Cần phải ngăn chặn ngay tác phong lệch lạc này ngay từ ban đầu.
Raphael không chút do dự cho số điện thoại của Tony, còn mạnh miệng đảm bảo có thể gọi đến bất cứ lúc nào, 24/7 đều sẽ có người nhận, nhưng quan sát vẻ mặt của cô giáo khi lưu số, dám chắc tám, chín phần mười… Số điện thoại này sẽ rơi vào loại không bao giờ bị đụng tới.
Ra khỏi trường học, thấy Asmodeus cứ mím chặt môi hình như không vui cho lắm, Raphael đánh thót trong lòng, thầm nhủ không biết có phải gần đây vì đắc ý mà vượt quá giới hạn hay chăng.
“Em muốn lấy số điện thoại của cô ta?” Chàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh thăm dò: “Đợi cô ta gọi tới, tôi sẽ cho em biết nhé?”
Asmodeus lắc đầu, nhưng trông vẻ mặt ấy, nguyên nhân khiến y không vui chắc chắn là chuyện này.
Raphael đương nhiên không thể khiến người trong lòng mất vui, chàng ngừng bước và chuẩn bị quay lại, “Cũng phải, nhỡ cô ta không gọi đến thì sao? Tôi quay về lấy số cho em nhé?”
Asmodeus vội vàng kéo cổ tay chàng lại, “Không phải, em không cần.”
Tâm trạng của Raphael lập tức sáng sủa hơn nhiều, “Nhưng em không vui.”
Asmodeus nhúc nhích mũi chân, chần chừ thật lâu mới nhỏ giọng bảo: “Người cũng không được cho.”
…
Gió xuân phơi phới là sao?
Trời quang mây tạnh là như thế nào?
Chính là tâm trạng của Raphael vào lúc này đây.
Nếu chẳng phải trong khuôn viên nhà trường có quá nhiều người, trong số đó còn là vài phụ huynh đến đón con, chàng gần như muốn ôm chầm lấy người trước mặt mình. Nhưng mà, thôi thì cố nhịn vậy. Dù gì quan hệ của hai người mới công khai chưa được mấy tiếng đồng hồ.
Raphael lắc nhẹ cổ tay, Asmodeus vội vàng buông chàng ra nhưng bị chàng nắm ngược lại, hai người dắt tay nhau rời trường.
“Bé” cuối cùng chờ trong xe đến phát bực, thấy hai người dung dăng nắm tay nhau bước ra thì suýt nữa là mù mắt. Ứng Long Sơn nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của Asmodeus rồi lại nhìn Raphael với gương mặt của Tony, cứ cảm giác quái quái sao ấy. Thời nay tình người duyên ma đang là mốt sao?
Đợi cả hai lên xe, ông ta ngồi ghế sau lẳng lặng quan sát tiếp.
Asmodeus đột nhiên hỏi: “Kế hoạch Sao Băng là gì vậy?”
Ứng Long Sơn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, “Gì là gì? Kế hoạch Sao Băng? Là nghiên cứu tinh thạch rơi ư?”
Giọng nói có vẻ không dám chắc lắm, rõ ràng không biết nó là thứ gì.
Sau khi rời khỏi ảo cảnh, Asmodeus vẫn còn canh cánh trong lòng về Kế hoạch Sao Băng, cũng chẳng biết có phải bị “không cam” ảnh hưởng tới giờ hay không.
Ứng Long Sơn lại đang suy nghĩ, “Dạo trước tôi có xem bộ phim điện ảnh tên là ‘Lưu lạc địa cầu’ thấy khá hay. Khi đó tôi còn nghĩ, Kế hoạch Lưu Lạc Địa Cầu tới những sáu chữ, đọc không thuận miệng cho lắm, chi bằng đổi thành bốn chữ. Nhưng Kế hoạch Lưu Địa nghe như công ty địa ốc, còn Kế hoạch Lưu Cầu như chuẩn bị khai hoang các hòn đảo, đều không hay. Lạc Địa hay Lạc Cầu thì khỏi phải nói, nghe chả giống làm ăn đàng hoàng, Kế hoạch Sao Băng nghe lại có vẻ hay. Nếu trái đất thật sự có thể di chuyển thì nhìn từ những hành tinh khác, trái đất chẳng phải giống sao băng lắm ư?”
Raphael chợt lóe lên một suy nghĩ, “Ông rất thích phim khoa học viễn tưởng?”
Ứng Long Sơn đáp: “Ai mà không thích phim khoa học viễn tưởng chứ? Thời gian chẳng phải bao gồm những cột mốc là quá khứ, hiện tại và tương lai sao? Quá khứ đã định hình rồi, chỉ có giá trị nhắc nhở cảnh tỉnh, hiện tại ai cũng nhìn thấy, nhìn thấy nhiều tới mức chẳng muốn nhìn thấy nữa. Còn tương lai là chuyện chưa biết, hàm chứa rất nhiều không gian cho trí tưởng tượng.”
Raphael hỏi: “Thế ông có từng cân nhắc đầu tư vào các hạng mục nghiên cứu liên quan đến mấy thứ đó không?”
Ứng Long Sơn liền cảnh giác ngay, lập tức mở miệng phủ nhận, không để lại chút không gian cho trí tưởng tượng nào, “Không hề! Hiện tại quyền điều hành công ty đều nằm trong tay con trai tôi, quyền điều hành tiền bạc trong nhà nằm trong tay bà xã tôi, tôi đi đánh bài còn phải mở miệng xin tiền, đào đâu ra tiền để đầu tư cơ chứ!”
Asmodeus hỏi: “Nếu là Kế hoạch Sao Băng thì sao?”
Ứng Long Sơn xua tay, “Đây là kế hoạch phải điều động đến lực lượng toàn quốc, thậm chí toàn thế giới, tôi thì có mấy đồng cơ chứ, cả bảng tỷ phú còn chưa leo vào nổi. Có mấy kế hoạch đó làm sao tìm tôi cho được? Tìm đến tôi toàn mấy thứ gà mờ hay lừa đảo mà thôi!” Nói tới đây đột nhiên thấy giận thật chứ.
Còn phải đi thêm một đoạn mới tới nhà họ Ứng, được Raphael ướm lời nhiều lần, Ứng Long Sơn cuối cùng cũng chịu chọt một cái lỗ nhỏ trên cánh cửa nội tâm của mình và hé lộ chút ít lịch sử đen tối, “Hồi ấy có người muốn khai hoang mặt trăng, bảo rằng trên mặt trăng có thể xây nhà. Kế hoạch đó nói nghe thật đến không thể nào thật hơn được nữa, nào là tài liệu về phòng ốc, kết cấu, thiết kế đều có. Thậm chí cả việc làm thế nào để mang các nguyên tố lên đấy, dùng phương pháp gì tạo ra nước cũng đều lên kế hoạch chi tiết từng bước rõ ràng. Còn nói rõ cái gì mà hệ thống cung cấp không khí cùng hệ thống tạo ra trọng lực chỉ được lắp đặt trong nhà, khi ra ngoài cần phải mặc quần áo bảo hộ. Lại có thể sử dụng phương tiện giao thông, nhưng tiền thuê đắt lắm, còn dặn tôi trước khi đầu tư tiền vào kế hoạch phải cân nhắc cho thật kỹ. Khi người đi huy động vốn đầu tư bảo với ngài là phải cân nhắc cho kỹ, ngài nghe rồi có phải cảm thấy rất ấm lòng, sau đó sẽ cho rằng kế hoạch này rất chân thật, đối phương cũng rất đáng tin cậy đúng không?”
Asmodeus thật thà lắc đầu.
“…” Ứng Long Sơn vờ như không thấy, vẫn tiếp tục cằn nhằn thao thao bất tuyệt. Nói gì mà năm xưa mình bị lừa gạt bao nhiêu tình cảm, khiến ông ta mong đợi đến hụt hẫng. Ông ta phẫn nộ nói: “Đây là vấn đề tiền bạc sao? Là mộng tưởng! Tôi còn tưởng mình có thể trở thành nhóm đầu tiên di dân lên mặt trăng, khi ấy ngu ngơ đợi hết bao nhiêu năm!”
Asmodeus nhịn không được phải hỏi: “Ông bị lừa hồi nào?”
Ứng Long Sơn trả lời với lửa giận phừng phừng, “Mười sáu tuổi! Bao nhiêu tiền để dành mười sáu năm đều mất sạch! Bốn vạn tệ chẵn! Với vật giá thời đó là đủ để mua nhà trong trung tâm rồi!”
Raphael hỏi: “Cũng tức là ông cho rằng giá nhà trên mặt trăng và trong trung tâm xêm xêm nhau?”
…
Ứng Long Sơn hậm hực ngậm miệng lại.
Lăn lộn trong thương trường mấy chục năm và để lại cho con cháu cả một giang sơn rộng lớn, Ứng Long Sơn đương nhiên không phải kẻ dễ bị lừa gạt, “Ngài để bọn tôi không ăn không uống nằm dài trên bàn mà ngủ chỉ vì một giấc mộng mà tỉnh dậy là chẳng còn nhớ gì hết?” Mũi ông ta như sắp phun ra khói tới nơi, ý đang chất vấn đây mà gọi là phúc lợi cái quái gì? Nhưng danh xưng chuyên gia lừa đảo mấy vạn năm nay của Raphael nào phải là giả, chàng ung dung sử dụng lời bài hát của nhân loại để trả lời: “Chỉ cần từng sở hữu, còn cầu chi thiên trường địa cửu?”
Ứng Long Sơn đang đói rã người, chỉ có thể yếu ớt vỗ bàn, “Nhưng các người đâu có hỏi xem bọn tôi đồng ý hay không!”
Raphael đáp: “Đây là phương pháp chào hàng dựa vào trải nghiệm, nếu không thích lần sau ông có thể không tới.”
Ứng Long Sơn hừ lạnh, “Lần sau? Lần sau tôi chẳng muốn nhìn thấy mấy người nữa đâu!”
Ngược lại, Đổng Hoằng Vũ rất có hứng thú, “Em có thể biết được giấc mộng của mình là gì không? Có cách nào ghi lại giấc mộng được không?” Biết đâu còn có thể đem bán như phim điện ảnh, “Cướp biển Caribbean” chẳng phải nổi lắm ư? Mình mua ý tưởng về làm thêm phần “Cướp vũ trụ Caribbean”, mang lại bao nhiêu vinh quang cho Tổ quốc!
Tuy Raphael không có quốc tịch ở nhân giới, cũng chẳng biết suy nghĩ trong đầu cậu bé, nhưng chàng sao có thể để As phải vất vả vì mấy chuyện cỏn con này. Bởi thế, vô hình trung, chàng đã ngăn cản được một thảm kịch sắp xảy ra trong làng nghệ thuật, “Ồ, chức năng này vẫn chưa phát triển lắm.”
Helen sốt ruột bèn dùng tiếng Anh để hỏi: “Ai đó giải thích giùm với, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đổng Hoằng Vũ vận dụng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình cùng với huơ tay múa chân giải thích: “Good dream! Good dream!”
Helen: “…” Good dream cái thá gì! Mới vừa ngủ dậy, tại sao lại phải nằm mơ tiếp chứ?
Mãi đến khi Raphael nấu cháo xong, mấy người bọn họ tán dóc đủ mọi chuyện trên đời, cô ta vẫn không biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì… Thậm chí còn không biết là hai ngày đã trôi qua.
Điện thoại của Ứng Long Sơn đã sạc đầy pin, vừa mở máy lên, tin nhắn lập tức ùn ùn kéo tới, muốn đọc cũng không đọc được. Khó khăn lắm di động mới ngừng rung thì lại có điện thoại gọi tới. Trái với thái độ bình tĩnh thường ngày, lần này bà Ứng đang gào lên ở đầu bên kia: “Chết chỗ nào rồi hả?”
Ứng Long Sơn lúng túng đáp: “Trước khi ra ngoài có báo với mình rồi mà?”
“Lúc báo có nói không về nhà ngủ không hả?”
Giọng quát của bà to đến nỗi Đổng Hoằng Vũ phải phì cười, Ứng Long Sơn bị mất mặt trước cậu bạn nhỏ, giọng bắt đầu trở nên cứng rắn hơn: “Được rồi, không nói với mình nữa, chốc nữa tôi về!” Gác điện thoại, ông ta liền quay sang bắt Asmodeus chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm?
Raphael nheo mắt đánh giá làn da đã nhăn như vỏ quýt của ông ta, tuy cảm thấy không đủ sức uy hiếp nhưng vẫn cần phải cảnh cáo: “Y có hai cách để chịu trách nhiệm, xuống địa ngục hay là đầu thai sớm, ông thích cách nào? Hay là gộp hai thành một?”
Ứng Long Sơn: “…” Hai ngày trước, thái độ thanh niên này nói chuyện rõ ràng đâu có phách lối như vậy! Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong mấy ngày này? Mắt Ứng Long Sơn lóe lên, ông ta nhạy bén quan sát biểu cảm của hai người họ hòng tìm ra giấu vết khả nghi.
Asmodeus bị nhìn đến xấu hổ, vội vàng thu dọn chén bát rồi cúi đầu lủi vào trong bếp.
Raphael nhớ lại trước khi As vào nhà bếp còn liếc mình một cái như là… Mời gọi? Chàng tủm tỉm cười, dùng khăn giấy lau cho mặt bàn sáng bóng rồi vào bếp lấy rác đi vứt.
Đổng Hoằng Vũ ngồi dựa vào ghế, đang mải hưởng thụ cảm giác no bụng thì bắt gặp Ứng Long Sơn khom cái lưng già, rón ra rón rén tới gần nhà bếp.
Ông ta còn chưa đến được gần cửa thì cửa đã bị mở toang.
Raphael từ trên cao nhìn xuống cái đầu bóng lưỡng của ông ta, vừa định mở miệng thì chủ nhân cái đầu đã đứng thẳng lên, giành nói trước: “Mấy người thử nghiệm này nọ làm chúng tôi khổ biết bao nhiêu, cần phải chịu trách nhiệm với người nhà của chúng tôi!”
…
Người bị hại đòi bồi thường là chuyện đương nhiên. Asmodeus cùng Raphael đành phải sắm vai tài xế đưa rước của trung tâm giữ trẻ để đưa từng “bé” về nhà.
Khách sạn của Helen nằm gần đó nhất nên dễ đưa đi nhất. Cô ta từ đầu tới cuối vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, khi rời đi còn vui vẻ vẫy tay khen ngợi món cháo hôm nay.
Đổng Hoằng Vũ là người kế tiếp.
Vì cúp một ngày học, vừa về tới trường, Đổng Hoằng Vũ liền bị giáo viên chủ nhiệm dẫn xuống phòng giáo vụ mắng xối xả.
May nhờ có Raphael phát huy tài ăn nói, giáo viên chủ nhiệm và trưởng phòng giáo vụ nghe xong câu chuyện của cậu đều sửng sốt, giơ tay vuốt gáy thấy toàn mồ hôi lạnh. Sau đó họ bèn nhìn Đổng Hoằng Vũ bằng con mắt khác xưa. Đúng là khổ cho đứa bé này quá, ý chí kiên cường, ép tới bản thân sinh bệnh cũng không biết, lúc nào cũng chăm chỉ học tập để giành lấy vinh quang cho trường… Tuy rằng chỉ là học sinh vừa vào cấp ba, dù muốn cũng chẳng có gì để giành được vinh quang cho trường, nhưng có lòng là tốt lắm rồi.
Giáo viên chủ nhiệm rưng rưng nước mắt vỗ ngực đảm bảo sẽ chăm sóc chu đáo cho sinh hoạt của Đổng Hoằng Vũ và dạy dỗ cậu thành tài, quyết không phụ tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên.
Trước khi đi, giáo viên chủ nhiệm muốn trao đổi số điện thoại với Asmodeus.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô gái trẻ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt mũi xinh xắn, lúc nhìn Asmodeus, đôi mắt sáng rỡ như hai đèn pha. Loại ánh mắt đèn pha này Raphael lại chẳng rành quá, chỉ cần sáng thêm chút nữa, chói thêm chút nữa, còn không phải là một phiên bản khác của chàng?
Cần phải ngăn chặn ngay tác phong lệch lạc này ngay từ ban đầu.
Raphael không chút do dự cho số điện thoại của Tony, còn mạnh miệng đảm bảo có thể gọi đến bất cứ lúc nào, 24/7 đều sẽ có người nhận, nhưng quan sát vẻ mặt của cô giáo khi lưu số, dám chắc tám, chín phần mười… Số điện thoại này sẽ rơi vào loại không bao giờ bị đụng tới.
Ra khỏi trường học, thấy Asmodeus cứ mím chặt môi hình như không vui cho lắm, Raphael đánh thót trong lòng, thầm nhủ không biết có phải gần đây vì đắc ý mà vượt quá giới hạn hay chăng.
“Em muốn lấy số điện thoại của cô ta?” Chàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh thăm dò: “Đợi cô ta gọi tới, tôi sẽ cho em biết nhé?”
Asmodeus lắc đầu, nhưng trông vẻ mặt ấy, nguyên nhân khiến y không vui chắc chắn là chuyện này.
Raphael đương nhiên không thể khiến người trong lòng mất vui, chàng ngừng bước và chuẩn bị quay lại, “Cũng phải, nhỡ cô ta không gọi đến thì sao? Tôi quay về lấy số cho em nhé?”
Asmodeus vội vàng kéo cổ tay chàng lại, “Không phải, em không cần.”
Tâm trạng của Raphael lập tức sáng sủa hơn nhiều, “Nhưng em không vui.”
Asmodeus nhúc nhích mũi chân, chần chừ thật lâu mới nhỏ giọng bảo: “Người cũng không được cho.”
…
Gió xuân phơi phới là sao?
Trời quang mây tạnh là như thế nào?
Chính là tâm trạng của Raphael vào lúc này đây.
Nếu chẳng phải trong khuôn viên nhà trường có quá nhiều người, trong số đó còn là vài phụ huynh đến đón con, chàng gần như muốn ôm chầm lấy người trước mặt mình. Nhưng mà, thôi thì cố nhịn vậy. Dù gì quan hệ của hai người mới công khai chưa được mấy tiếng đồng hồ.
Raphael lắc nhẹ cổ tay, Asmodeus vội vàng buông chàng ra nhưng bị chàng nắm ngược lại, hai người dắt tay nhau rời trường.
“Bé” cuối cùng chờ trong xe đến phát bực, thấy hai người dung dăng nắm tay nhau bước ra thì suýt nữa là mù mắt. Ứng Long Sơn nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của Asmodeus rồi lại nhìn Raphael với gương mặt của Tony, cứ cảm giác quái quái sao ấy. Thời nay tình người duyên ma đang là mốt sao?
Đợi cả hai lên xe, ông ta ngồi ghế sau lẳng lặng quan sát tiếp.
Asmodeus đột nhiên hỏi: “Kế hoạch Sao Băng là gì vậy?”
Ứng Long Sơn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, “Gì là gì? Kế hoạch Sao Băng? Là nghiên cứu tinh thạch rơi ư?”
Giọng nói có vẻ không dám chắc lắm, rõ ràng không biết nó là thứ gì.
Sau khi rời khỏi ảo cảnh, Asmodeus vẫn còn canh cánh trong lòng về Kế hoạch Sao Băng, cũng chẳng biết có phải bị “không cam” ảnh hưởng tới giờ hay không.
Ứng Long Sơn lại đang suy nghĩ, “Dạo trước tôi có xem bộ phim điện ảnh tên là ‘Lưu lạc địa cầu’ thấy khá hay. Khi đó tôi còn nghĩ, Kế hoạch Lưu Lạc Địa Cầu tới những sáu chữ, đọc không thuận miệng cho lắm, chi bằng đổi thành bốn chữ. Nhưng Kế hoạch Lưu Địa nghe như công ty địa ốc, còn Kế hoạch Lưu Cầu như chuẩn bị khai hoang các hòn đảo, đều không hay. Lạc Địa hay Lạc Cầu thì khỏi phải nói, nghe chả giống làm ăn đàng hoàng, Kế hoạch Sao Băng nghe lại có vẻ hay. Nếu trái đất thật sự có thể di chuyển thì nhìn từ những hành tinh khác, trái đất chẳng phải giống sao băng lắm ư?”
Raphael chợt lóe lên một suy nghĩ, “Ông rất thích phim khoa học viễn tưởng?”
Ứng Long Sơn đáp: “Ai mà không thích phim khoa học viễn tưởng chứ? Thời gian chẳng phải bao gồm những cột mốc là quá khứ, hiện tại và tương lai sao? Quá khứ đã định hình rồi, chỉ có giá trị nhắc nhở cảnh tỉnh, hiện tại ai cũng nhìn thấy, nhìn thấy nhiều tới mức chẳng muốn nhìn thấy nữa. Còn tương lai là chuyện chưa biết, hàm chứa rất nhiều không gian cho trí tưởng tượng.”
Raphael hỏi: “Thế ông có từng cân nhắc đầu tư vào các hạng mục nghiên cứu liên quan đến mấy thứ đó không?”
Ứng Long Sơn liền cảnh giác ngay, lập tức mở miệng phủ nhận, không để lại chút không gian cho trí tưởng tượng nào, “Không hề! Hiện tại quyền điều hành công ty đều nằm trong tay con trai tôi, quyền điều hành tiền bạc trong nhà nằm trong tay bà xã tôi, tôi đi đánh bài còn phải mở miệng xin tiền, đào đâu ra tiền để đầu tư cơ chứ!”
Asmodeus hỏi: “Nếu là Kế hoạch Sao Băng thì sao?”
Ứng Long Sơn xua tay, “Đây là kế hoạch phải điều động đến lực lượng toàn quốc, thậm chí toàn thế giới, tôi thì có mấy đồng cơ chứ, cả bảng tỷ phú còn chưa leo vào nổi. Có mấy kế hoạch đó làm sao tìm tôi cho được? Tìm đến tôi toàn mấy thứ gà mờ hay lừa đảo mà thôi!” Nói tới đây đột nhiên thấy giận thật chứ.
Còn phải đi thêm một đoạn mới tới nhà họ Ứng, được Raphael ướm lời nhiều lần, Ứng Long Sơn cuối cùng cũng chịu chọt một cái lỗ nhỏ trên cánh cửa nội tâm của mình và hé lộ chút ít lịch sử đen tối, “Hồi ấy có người muốn khai hoang mặt trăng, bảo rằng trên mặt trăng có thể xây nhà. Kế hoạch đó nói nghe thật đến không thể nào thật hơn được nữa, nào là tài liệu về phòng ốc, kết cấu, thiết kế đều có. Thậm chí cả việc làm thế nào để mang các nguyên tố lên đấy, dùng phương pháp gì tạo ra nước cũng đều lên kế hoạch chi tiết từng bước rõ ràng. Còn nói rõ cái gì mà hệ thống cung cấp không khí cùng hệ thống tạo ra trọng lực chỉ được lắp đặt trong nhà, khi ra ngoài cần phải mặc quần áo bảo hộ. Lại có thể sử dụng phương tiện giao thông, nhưng tiền thuê đắt lắm, còn dặn tôi trước khi đầu tư tiền vào kế hoạch phải cân nhắc cho thật kỹ. Khi người đi huy động vốn đầu tư bảo với ngài là phải cân nhắc cho kỹ, ngài nghe rồi có phải cảm thấy rất ấm lòng, sau đó sẽ cho rằng kế hoạch này rất chân thật, đối phương cũng rất đáng tin cậy đúng không?”
Asmodeus thật thà lắc đầu.
“…” Ứng Long Sơn vờ như không thấy, vẫn tiếp tục cằn nhằn thao thao bất tuyệt. Nói gì mà năm xưa mình bị lừa gạt bao nhiêu tình cảm, khiến ông ta mong đợi đến hụt hẫng. Ông ta phẫn nộ nói: “Đây là vấn đề tiền bạc sao? Là mộng tưởng! Tôi còn tưởng mình có thể trở thành nhóm đầu tiên di dân lên mặt trăng, khi ấy ngu ngơ đợi hết bao nhiêu năm!”
Asmodeus nhịn không được phải hỏi: “Ông bị lừa hồi nào?”
Ứng Long Sơn trả lời với lửa giận phừng phừng, “Mười sáu tuổi! Bao nhiêu tiền để dành mười sáu năm đều mất sạch! Bốn vạn tệ chẵn! Với vật giá thời đó là đủ để mua nhà trong trung tâm rồi!”
Raphael hỏi: “Cũng tức là ông cho rằng giá nhà trên mặt trăng và trong trung tâm xêm xêm nhau?”
…
Ứng Long Sơn hậm hực ngậm miệng lại.
Danh sách chương