Điền Đan này, hôm qua Đằng Thanh Sơn đã cùng hắn uống không ít rượu nên cũng nhận định Điền Đan là một người thẳng thắn.
"Điền Đan huynh, là thế này… Biểu ca Đằng Thanh Hổ và ta cùng nhau từ quê nhà đến Quy Nguyên Tông. Hôm qua hắn đã trở thành đội trưởng trong 'bách nhân đội' của huynh. Ta nghĩ… Có thể điều biểu ca ta đến 'bách nhân đội' của ta hay không." Đằng Thanh Sơn nói thẳng, "Mà trong 'bách nhân đội' của ta lại điều một đội trưởng khác đến 'bách nhân đội' của ngươi."
Điền Đan nhíu mày.
"Sao thế, có vấn đề à?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Các ngươi là huynh đệ, điều Đằng Thanh Hổ đến chỗ ngươi, ta đương nhiên không phản đối. Nhưng…hai 'bách nhân đội' đổi người lẫn nhau, chuyện này bắt buộc phải thông qua đô thống đại nhân đáp ứng a." Điền Đan nhìn Đằng Thanh Sơn, "Thanh Sơn huynh đệ, vị đô thống đại nhân kia của chúng ta, tối qua uống rượu, ngươi cũng gặp rồi. Đó chính là một người rất kiêu ngạo."
Đổi người giữa hai 'bách nhân đội' đích xác phải được đô thống đáp ứng.
"Ngươi nói là Bạch Kỳ đô thống?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
"Thanh Sơn huynh đệ vừa mới đến Hắc Giáp Quân có lẽ còn chưa nhìn thấu vị Bạch Kỳ này. Ngươi đừng thấy hắn thoạt nhìn có lễ nghĩa nhưng trên thực tế… sự kiêu ngạo đã ăn sâu tận xương tủy rồi. Hắn tự cho là xuất thân từ đệ tử hạch tâm của Quy Nguyên Tông nên đối với đám ngoại nhân gia nhập Quy Nguyên Tông chúng ta đều có chút xem thường!" Điền Đan nói.
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, có hai điểm khởi nguồn.
Một là đệ tử Quy Nguyên Tông của mình, sau đó gia nhập Hắc Giáp Quân. Hai là hàng loạt ngoại nhân gia nhập Hắc Giáp Quân. Đám người như Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ, Công Dương Khánh đều thuộc loại thứ hai.
Mà Ngũ Mạn, Tàng Phong thống lĩnh đều thuộc loại thứ nhất.
Loại thứ nhất bởi vì từ nhỏ đã là đệ tử Quy Nguyên Tông, được sự bồi dưỡng của Quy Nguyên Tông. Đủ thực lực sau đó gia nhập Hắc Giáp Quân. Những người này đương nhiên càng được Quy Nguyên Tông tín nhiệm. Một thống lĩnh, đô thống của quân đội cùng các chức tước quan trọng, thực lực chỉ là một mặt, trung thành lại càng trọng yếu hơn!
"Loại việc nhỏ này, Bạch Kỳ đô thống có lẽ sẽ không làm khó ta đâu." Đằng Thanh Sơn nói.
"Thanh Sơn huynh đệ lát nữa khách khí chút, Bạch Kỳ đô thống là người rất sĩ diện nên hắn có lẽ sẽ đáp ứng." Điền Đan nhắc nhở.
"Nhìn kìa, Bạch Kỳ đô thống hiện đang ở bên đó." Điền Đan chỉ vào nơi xa xa nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn theo phương hướng chỉ dẫn, khu vực phía đông thao trường, nơi đó có không ít bách phu trưởng, đô thống đang một mình luyện tập kiếm pháp, thương pháp, đao pháp, còn có không ít người luận bàn với nhau. Trong đó có một thanh niên nam tử có hai chòm râu đang luyện tập thương pháp.
Hây! Hây!
Thương tựa như du long, mũi thương huyễn hóa thành một vòng viên ảnh.
Người này chính là Bạch Kỳ - một trong tam đại đô thống dưới trướng đệ nhất thống lĩnh.
"Hửm?" Ánh mắt Bạch Kỳ vừa liếc về chỗ xa xa, chỉ thấy hai người Đằng Thanh Sơn, Điền Đan đang sóng vai đi về phía hắn, Bạch Kỳ không khỏi suy tư: "Hai người bọn chúng lại đây làm gì?" Khi luyện tập sáng sớm, đối với quân sĩ phổ thông, đội trưởng yêu cầu rất cao.
Nhưng đối với bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh cũng không hề ép buộc.
"Đô thống đại nhân." Đằng Thanh Sơn từ xa liền cười gọi.
"Ồ, Thanh Sơn." Bạch Kỳ lập tức mỉm cười thu trường thương lại, nghênh đón, "Thanh Sơn, ngày đầu tiên luyện tập, cảm thấy thế nào?"
"Sáu ngàn người cùng nhau luyện tập rất hăng say." Đằng Thanh Sơn nói.
"Nói thì là sáu ngàn Hắc Giáp Quân chứ thực ra trên giáo trường không hề đủ sáu ngàn người, chỉ hơn năm ngàn thôi." Bạch Kỳ đô thống vuốt vuốt râu nói, "Hắc Giáp Quân chúng ta, trường kỳ có một bộ phân quân sĩ ra bên ngoài thực hiện ít nhiệm vụ."
Đằng Thanh Sơn chợt hiểu liền gật đầu, Điền Đan bên cạnh nói: "Bạch Kỳ đô thống, hôm nay Thanh Sơn huynh đệ đến tìm đại nhân là có một việc nhờ đại nhân trợ giúp."
"Hả, có chuyện gì? Cứ việc nói, chỉ cần ta có thể trợ giúp thì nhất định sẽ giúp." Bạch Kỳ đô thống rất thẳng thắn.
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn hơi thả lỏng, liền nói: "Là thế này, huynh đệ Đằng Thanh Hổ và ta cùng nhau từ quê nhà tới đây gia nhập Hắc Giáp Quân. Hắn hiện tại đang là một đội trưởng dưới trướng Điền Đan huynh. Ta muốn điều người huynh đệ của ta đến chỗ ta. Vấn đề này hẳn là không lớn chứ."
Bạch Kỳ đô thống nghe xong lại trầm mặc.
"Đô thống đại nhân." Đằng Thanh Sơn gọi.
"Thanh Sơn a." Bạch Kỳ đô thống trịnh trọng nói, "Đây là Hắc Giáp Quân, kỷ luật Hắc Giáp Quân không phải ở nhà, ngươi nói đổi người là có thể đổi người được! Đằng Thanh Hổ được sai phái dưới trướng Điền Đan, đó là thống lĩnh đại nhân tự mình quyết định. Ta sao có thể dễ dàng sửa đổi?"
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, càng trọng yếu hơn chính là, Thanh Sơn các đội trưởng dưới trướng ngươi đều đã quen với đám quân sĩ. Dẫn dắt nhân mã tất nhiên càng phải thuận buồm xuôi gió hơn. Hiện tại ngươi bảo hai đội trưởng đổi chỗ với nhau, khẳng định sẽ có chút không kịp thích ứng."
Bạch Kỳ đô thống nghiêm túc nói, "Việc này ta không thể giúp ngươi."
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Bạch Kỳ này không ngờ lại thảo luận chuyện kỷ luật với hắn. Mấy lời khách sáo này đối với kẻ sống hai đời người như Đằng Thanh Sơn mà nói, căn bản vô dụng.
"Đô thống đại nhân, đây vẻn vẹn chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Đổi đội trưởng một lần, ta tin rằng biểu ca ta và vị đội trưởng dưới trướng ta sẽ rất nhanh quen với thuộc hạ mới. Đối với quân lực Hắc Giáp Quân chúng ta không chút ảnh hưởng nào. Đô thống đại nhân, ngài hãy giúp ta một lần." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Đằng Thanh Sơn ta sẽ nhớ mãi ân huệ này của đô thống đại nhân."
Bạch Kỳ đô thống lại bất mãn nói: "Thanh Sơn, không phải ta đã nói với ngươi, hai huynh đệ các ngươi mặc dù không ở cùng trong một 'bách nhân đội', nhưng vẫn cùng trong Hắc Giáp Quân, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, tội gì phải để biểu ca ngươi đến đội ngũ của ngươi chứ? Chuyện này ta không thể đáp ứng! Hơn nữa ngươi cũng phải để ý tính tình của ngươi, chúng ta là Hắc Giáp Quân chứ không phải bang phái lộn xộn gì, không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được!"
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn có chút bất mãn.
Bạch Kỳ này, ngụ ý 'Chỗ này là Hắc Giáp Quân, phải chú trọng kỷ luật'.
Thế giới này bất kể chỗ nào, đều không tránh khỏi nhân tình thế thái. Bàn về kỷ luật cũng phải xem lúc nào chứ. Nếu lúc quan trọng, chuyện trọng yếu, Đằng Thanh Sơn đương nhiên sẽ không yêu cầu. Nhưng cho phép Đằng Thanh Hổ đến đội ngũ của mình chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng đối phương lại lấy lông gà làm tiễn lệnh.
Loại lý do thoái thác này của Bạch Kỳ, có lẽ lũ nhóc để chỏm sẽ bị lừa gạt. Nhưng Đằng Thanh Sơn dù sao cũng có kinh nghiệm hai kiếp.
"Thanh Sơn huynh đệ." Điền Đan vội nháy mắt.
Đằng Thanh Sơn cũng không cầu xin Bạch Kỳ nữa, cùng Điền Đan đồng thời đi ra.
Bạch Kỳ đô thống dõi theo bóng lưng Đằng Thanh Sơn rời đi, đáy lòng cười lạnh: "Hừ, một tên tiểu tử nghèo khổ dưới chân núi tưởng rằng có bản lĩnh thương pháp lợi hại thì cho rằng mình tài giỏi lắm sao? Là cái quái gì chứ!" Đối với người có thiên tư cực cao, bình thường có hai loại phản ứng.
Một loại là bội phục, kính nể, tán thưởng. Loại thứ hai chính là ghen ghét, đố kỵ.
Bạch Kỳ đô thống nói chuyện đàng hoàng nhưng trên thực tế lại là người lòng dạ hẹp hòi. Đằng Thanh Sơn hôm qua chỉ thể hiện chút vượt trội, đáy lòng Bạch Kỳ đã có chút bất mãn.
"Đây là Hắc Giáp Quân chứ không phải bang phái! Hắc Giáp Quân coi trọng nhất chính là trung thành. Không trung thành, ngươi cho dù thực lực mạnh hơn chăng nữa cũng đừng mong trở thành đô thống, thống lĩnh!" Bạch Kỳ cười lạnh, bách phu trưởng có thể dựa vào thực lực để tranh đoạt, nhưng đô thống, thống lĩnh chính là do Quy Nguyên Tông điều động.
"Số mệnh ngươi cả đời cũng chỉ làm bách phu trưởng, cả đời làm thủ hạ dưới tay ta." Trong lòng Bạch Kỳ lúc này rất sung sướng, thỏa mãn rồi bắt đầu luyện tập thương pháp.
o0o
Hai người Đằng Thanh Sơn, Điền Đan sóng vai đi.
"Ai dè đúng như lời Điền Đan huynh." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười nói.
Điền Đan an ủi nói: "Thanh Sơn huynh đệ, ngươi cũng đừng quá để ý. Bạch Kỳ đô thống kia lời nói thì đường hoàng, chú trọng nhưng tận trong xương tủy vốn xem thường chúng ta. Nhưng cũng không có cách nào khác… Người ta là đệ tử hạch tâm Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông tín nhiệm hắn. Có điều Quy Nguyên Tông cũng không ngăn cản khiêu chiến tỷ thí giữa bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh. Ngươi hoàn toàn có thể đi khiêu chiến hắn, đánh hắn một trận xả giận cũng tốt. Chỉ cần đừng xảy ra án mạng là được."
Bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh đều là nhất lưu võ giả.
Quy Nguyên Tông cũng không cấm khiêu chiến lẫn nhau.
"Đánh cho hắn một trận?" Đằng Thanh Sơn thoáng cân nhắc, cười cười không nói thêm gì nữa.
Đánh người xả giận? Tiểu tử lỗ mãng có thể sẽ làm nhưng Đằng Thanh Sơn không thể làm ra loại chuyện không có chỗ tốt cho mình, ngược lại có chỗ xấu. Mặc kệ thế nào… Hiện tại Bạch Kỳ đô thống đối với đa số bách phu trưởng đều xem thường. Không hề đặc biệt chĩa vào hắn.
Nhưng nếu mình đánh đối phương một trận để xả giận, vậy sau này sẽ rất phiền phức.
"Hiện tại vẫn chưa cần thiết." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.
Loại tiểu nhân vật lòng dạ hẹp hòi này không đáng phải đi trêu chọc, dù sao cũng là tiểu quỷ khó dây.
o0o
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, đám quân sĩ được nghỉ ngơi.
Đằng Thanh Sơn đang cùng chín quân sĩ dưới trướng ở cùng một chỗ, ngồi dưới đất mặc sức bàn luận.
"Ê này, các huynh đệ." Đằng Thanh Hổ tùy tiện nói chuyện với chín quân sĩ dưới trướng, "Tới Quy Nguyên Tông hẳn là co thể được học nội kình bí tịch chứ nhỉ. Ta sao lại không thấy bí tịch gì a, Quy Nguyên Tông cũng không đưa cho ta."
"Đại nhân." Một quân sĩ trong đó cười ha hả nói, "Gia nhập Hắc Giáp Quân đương nhiên sẽ được tu luyện nội kình bí tịch."
"Ta sao lại không thấy đâu?" Đằng Thanh Hổ nhíu mày nói.
"Đại nhân, nội kình bí tịch này được điêu khắc trên một bia đá lớn phía bắc thao trường, mỗi một quân sĩ Hắc Giáp Quân đều có thể xem, đều có thể luyện." Một quân sĩ khác nói, "Nội kình bí tịch đó là nội kình thống nhất của Hắc Giáp Quân, uy lực cũng xem như không tồi. Có điều vài cao thủ lợi hại bản thân đã có nội kình bí tịch nên không cần luyện tập loại nội kình bí tịch kia."
"Trên bia đá phía bắc? Mọi người đều có thể xem?"
Đôi mắt Đằng Thanh Hổ sáng lên, vội vàng đứng dậy nhìn về phía bắc, đích xác ở phía bắc thao trường loáng thoáng có một tấm bia đá cao lớn.
Đằng Thanh Hổ rất rõ ràng… Hắn và Đằng Thanh Sơn đều là tu luyện 'Hổ Quyền' mới có nội kình. 'Hổ Quyền' trên bản chất vốn không tính là nội kình bí tịch. Đối với nội kình bí tịch, hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ đều hết sức mong chờ.
"Tên gọi là gì?" Đằng Thanh Hổ cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.
"Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết! Xem như là nội kình bí tịch rất tốt." Đám quân sĩ nói.
"Là nội kình bí tịch công kích rất mạnh." Cũng có quân sĩ khen.
Trong mắt đám quân sĩ phổ thông, 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' đích xác coi như bí tịch rất cao cấp. Mà trong mắt loại người có danh sư dạy dỗ như Nhạc Tùng, căn bản không thèm để 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' vào mắt. Song, đối với Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ vốn chưa từng luyện qua nội kình bí tịch mà nói, 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' chính là một bảo bối.
"'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết'?" Đằng Thanh Hổ lập tức lăn mình đứng dậy, chạy thẳng về phía Đằng Thanh Sơn ở không xa, hắn muốn nói cho Đằng Thanh Sơn tin tức này!
"Điền Đan huynh, là thế này… Biểu ca Đằng Thanh Hổ và ta cùng nhau từ quê nhà đến Quy Nguyên Tông. Hôm qua hắn đã trở thành đội trưởng trong 'bách nhân đội' của huynh. Ta nghĩ… Có thể điều biểu ca ta đến 'bách nhân đội' của ta hay không." Đằng Thanh Sơn nói thẳng, "Mà trong 'bách nhân đội' của ta lại điều một đội trưởng khác đến 'bách nhân đội' của ngươi."
Điền Đan nhíu mày.
"Sao thế, có vấn đề à?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Các ngươi là huynh đệ, điều Đằng Thanh Hổ đến chỗ ngươi, ta đương nhiên không phản đối. Nhưng…hai 'bách nhân đội' đổi người lẫn nhau, chuyện này bắt buộc phải thông qua đô thống đại nhân đáp ứng a." Điền Đan nhìn Đằng Thanh Sơn, "Thanh Sơn huynh đệ, vị đô thống đại nhân kia của chúng ta, tối qua uống rượu, ngươi cũng gặp rồi. Đó chính là một người rất kiêu ngạo."
Đổi người giữa hai 'bách nhân đội' đích xác phải được đô thống đáp ứng.
"Ngươi nói là Bạch Kỳ đô thống?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
"Thanh Sơn huynh đệ vừa mới đến Hắc Giáp Quân có lẽ còn chưa nhìn thấu vị Bạch Kỳ này. Ngươi đừng thấy hắn thoạt nhìn có lễ nghĩa nhưng trên thực tế… sự kiêu ngạo đã ăn sâu tận xương tủy rồi. Hắn tự cho là xuất thân từ đệ tử hạch tâm của Quy Nguyên Tông nên đối với đám ngoại nhân gia nhập Quy Nguyên Tông chúng ta đều có chút xem thường!" Điền Đan nói.
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, có hai điểm khởi nguồn.
Một là đệ tử Quy Nguyên Tông của mình, sau đó gia nhập Hắc Giáp Quân. Hai là hàng loạt ngoại nhân gia nhập Hắc Giáp Quân. Đám người như Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ, Công Dương Khánh đều thuộc loại thứ hai.
Mà Ngũ Mạn, Tàng Phong thống lĩnh đều thuộc loại thứ nhất.
Loại thứ nhất bởi vì từ nhỏ đã là đệ tử Quy Nguyên Tông, được sự bồi dưỡng của Quy Nguyên Tông. Đủ thực lực sau đó gia nhập Hắc Giáp Quân. Những người này đương nhiên càng được Quy Nguyên Tông tín nhiệm. Một thống lĩnh, đô thống của quân đội cùng các chức tước quan trọng, thực lực chỉ là một mặt, trung thành lại càng trọng yếu hơn!
"Loại việc nhỏ này, Bạch Kỳ đô thống có lẽ sẽ không làm khó ta đâu." Đằng Thanh Sơn nói.
"Thanh Sơn huynh đệ lát nữa khách khí chút, Bạch Kỳ đô thống là người rất sĩ diện nên hắn có lẽ sẽ đáp ứng." Điền Đan nhắc nhở.
"Nhìn kìa, Bạch Kỳ đô thống hiện đang ở bên đó." Điền Đan chỉ vào nơi xa xa nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn theo phương hướng chỉ dẫn, khu vực phía đông thao trường, nơi đó có không ít bách phu trưởng, đô thống đang một mình luyện tập kiếm pháp, thương pháp, đao pháp, còn có không ít người luận bàn với nhau. Trong đó có một thanh niên nam tử có hai chòm râu đang luyện tập thương pháp.
Hây! Hây!
Thương tựa như du long, mũi thương huyễn hóa thành một vòng viên ảnh.
Người này chính là Bạch Kỳ - một trong tam đại đô thống dưới trướng đệ nhất thống lĩnh.
"Hửm?" Ánh mắt Bạch Kỳ vừa liếc về chỗ xa xa, chỉ thấy hai người Đằng Thanh Sơn, Điền Đan đang sóng vai đi về phía hắn, Bạch Kỳ không khỏi suy tư: "Hai người bọn chúng lại đây làm gì?" Khi luyện tập sáng sớm, đối với quân sĩ phổ thông, đội trưởng yêu cầu rất cao.
Nhưng đối với bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh cũng không hề ép buộc.
"Đô thống đại nhân." Đằng Thanh Sơn từ xa liền cười gọi.
"Ồ, Thanh Sơn." Bạch Kỳ lập tức mỉm cười thu trường thương lại, nghênh đón, "Thanh Sơn, ngày đầu tiên luyện tập, cảm thấy thế nào?"
"Sáu ngàn người cùng nhau luyện tập rất hăng say." Đằng Thanh Sơn nói.
"Nói thì là sáu ngàn Hắc Giáp Quân chứ thực ra trên giáo trường không hề đủ sáu ngàn người, chỉ hơn năm ngàn thôi." Bạch Kỳ đô thống vuốt vuốt râu nói, "Hắc Giáp Quân chúng ta, trường kỳ có một bộ phân quân sĩ ra bên ngoài thực hiện ít nhiệm vụ."
Đằng Thanh Sơn chợt hiểu liền gật đầu, Điền Đan bên cạnh nói: "Bạch Kỳ đô thống, hôm nay Thanh Sơn huynh đệ đến tìm đại nhân là có một việc nhờ đại nhân trợ giúp."
"Hả, có chuyện gì? Cứ việc nói, chỉ cần ta có thể trợ giúp thì nhất định sẽ giúp." Bạch Kỳ đô thống rất thẳng thắn.
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn hơi thả lỏng, liền nói: "Là thế này, huynh đệ Đằng Thanh Hổ và ta cùng nhau từ quê nhà tới đây gia nhập Hắc Giáp Quân. Hắn hiện tại đang là một đội trưởng dưới trướng Điền Đan huynh. Ta muốn điều người huynh đệ của ta đến chỗ ta. Vấn đề này hẳn là không lớn chứ."
Bạch Kỳ đô thống nghe xong lại trầm mặc.
"Đô thống đại nhân." Đằng Thanh Sơn gọi.
"Thanh Sơn a." Bạch Kỳ đô thống trịnh trọng nói, "Đây là Hắc Giáp Quân, kỷ luật Hắc Giáp Quân không phải ở nhà, ngươi nói đổi người là có thể đổi người được! Đằng Thanh Hổ được sai phái dưới trướng Điền Đan, đó là thống lĩnh đại nhân tự mình quyết định. Ta sao có thể dễ dàng sửa đổi?"
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, càng trọng yếu hơn chính là, Thanh Sơn các đội trưởng dưới trướng ngươi đều đã quen với đám quân sĩ. Dẫn dắt nhân mã tất nhiên càng phải thuận buồm xuôi gió hơn. Hiện tại ngươi bảo hai đội trưởng đổi chỗ với nhau, khẳng định sẽ có chút không kịp thích ứng."
Bạch Kỳ đô thống nghiêm túc nói, "Việc này ta không thể giúp ngươi."
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Bạch Kỳ này không ngờ lại thảo luận chuyện kỷ luật với hắn. Mấy lời khách sáo này đối với kẻ sống hai đời người như Đằng Thanh Sơn mà nói, căn bản vô dụng.
"Đô thống đại nhân, đây vẻn vẹn chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Đổi đội trưởng một lần, ta tin rằng biểu ca ta và vị đội trưởng dưới trướng ta sẽ rất nhanh quen với thuộc hạ mới. Đối với quân lực Hắc Giáp Quân chúng ta không chút ảnh hưởng nào. Đô thống đại nhân, ngài hãy giúp ta một lần." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Đằng Thanh Sơn ta sẽ nhớ mãi ân huệ này của đô thống đại nhân."
Bạch Kỳ đô thống lại bất mãn nói: "Thanh Sơn, không phải ta đã nói với ngươi, hai huynh đệ các ngươi mặc dù không ở cùng trong một 'bách nhân đội', nhưng vẫn cùng trong Hắc Giáp Quân, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, tội gì phải để biểu ca ngươi đến đội ngũ của ngươi chứ? Chuyện này ta không thể đáp ứng! Hơn nữa ngươi cũng phải để ý tính tình của ngươi, chúng ta là Hắc Giáp Quân chứ không phải bang phái lộn xộn gì, không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được!"
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn có chút bất mãn.
Bạch Kỳ này, ngụ ý 'Chỗ này là Hắc Giáp Quân, phải chú trọng kỷ luật'.
Thế giới này bất kể chỗ nào, đều không tránh khỏi nhân tình thế thái. Bàn về kỷ luật cũng phải xem lúc nào chứ. Nếu lúc quan trọng, chuyện trọng yếu, Đằng Thanh Sơn đương nhiên sẽ không yêu cầu. Nhưng cho phép Đằng Thanh Hổ đến đội ngũ của mình chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng đối phương lại lấy lông gà làm tiễn lệnh.
Loại lý do thoái thác này của Bạch Kỳ, có lẽ lũ nhóc để chỏm sẽ bị lừa gạt. Nhưng Đằng Thanh Sơn dù sao cũng có kinh nghiệm hai kiếp.
"Thanh Sơn huynh đệ." Điền Đan vội nháy mắt.
Đằng Thanh Sơn cũng không cầu xin Bạch Kỳ nữa, cùng Điền Đan đồng thời đi ra.
Bạch Kỳ đô thống dõi theo bóng lưng Đằng Thanh Sơn rời đi, đáy lòng cười lạnh: "Hừ, một tên tiểu tử nghèo khổ dưới chân núi tưởng rằng có bản lĩnh thương pháp lợi hại thì cho rằng mình tài giỏi lắm sao? Là cái quái gì chứ!" Đối với người có thiên tư cực cao, bình thường có hai loại phản ứng.
Một loại là bội phục, kính nể, tán thưởng. Loại thứ hai chính là ghen ghét, đố kỵ.
Bạch Kỳ đô thống nói chuyện đàng hoàng nhưng trên thực tế lại là người lòng dạ hẹp hòi. Đằng Thanh Sơn hôm qua chỉ thể hiện chút vượt trội, đáy lòng Bạch Kỳ đã có chút bất mãn.
"Đây là Hắc Giáp Quân chứ không phải bang phái! Hắc Giáp Quân coi trọng nhất chính là trung thành. Không trung thành, ngươi cho dù thực lực mạnh hơn chăng nữa cũng đừng mong trở thành đô thống, thống lĩnh!" Bạch Kỳ cười lạnh, bách phu trưởng có thể dựa vào thực lực để tranh đoạt, nhưng đô thống, thống lĩnh chính là do Quy Nguyên Tông điều động.
"Số mệnh ngươi cả đời cũng chỉ làm bách phu trưởng, cả đời làm thủ hạ dưới tay ta." Trong lòng Bạch Kỳ lúc này rất sung sướng, thỏa mãn rồi bắt đầu luyện tập thương pháp.
o0o
Hai người Đằng Thanh Sơn, Điền Đan sóng vai đi.
"Ai dè đúng như lời Điền Đan huynh." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười nói.
Điền Đan an ủi nói: "Thanh Sơn huynh đệ, ngươi cũng đừng quá để ý. Bạch Kỳ đô thống kia lời nói thì đường hoàng, chú trọng nhưng tận trong xương tủy vốn xem thường chúng ta. Nhưng cũng không có cách nào khác… Người ta là đệ tử hạch tâm Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông tín nhiệm hắn. Có điều Quy Nguyên Tông cũng không ngăn cản khiêu chiến tỷ thí giữa bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh. Ngươi hoàn toàn có thể đi khiêu chiến hắn, đánh hắn một trận xả giận cũng tốt. Chỉ cần đừng xảy ra án mạng là được."
Bách phu trưởng, đô thống, thống lĩnh đều là nhất lưu võ giả.
Quy Nguyên Tông cũng không cấm khiêu chiến lẫn nhau.
"Đánh cho hắn một trận?" Đằng Thanh Sơn thoáng cân nhắc, cười cười không nói thêm gì nữa.
Đánh người xả giận? Tiểu tử lỗ mãng có thể sẽ làm nhưng Đằng Thanh Sơn không thể làm ra loại chuyện không có chỗ tốt cho mình, ngược lại có chỗ xấu. Mặc kệ thế nào… Hiện tại Bạch Kỳ đô thống đối với đa số bách phu trưởng đều xem thường. Không hề đặc biệt chĩa vào hắn.
Nhưng nếu mình đánh đối phương một trận để xả giận, vậy sau này sẽ rất phiền phức.
"Hiện tại vẫn chưa cần thiết." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.
Loại tiểu nhân vật lòng dạ hẹp hòi này không đáng phải đi trêu chọc, dù sao cũng là tiểu quỷ khó dây.
o0o
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, đám quân sĩ được nghỉ ngơi.
Đằng Thanh Sơn đang cùng chín quân sĩ dưới trướng ở cùng một chỗ, ngồi dưới đất mặc sức bàn luận.
"Ê này, các huynh đệ." Đằng Thanh Hổ tùy tiện nói chuyện với chín quân sĩ dưới trướng, "Tới Quy Nguyên Tông hẳn là co thể được học nội kình bí tịch chứ nhỉ. Ta sao lại không thấy bí tịch gì a, Quy Nguyên Tông cũng không đưa cho ta."
"Đại nhân." Một quân sĩ trong đó cười ha hả nói, "Gia nhập Hắc Giáp Quân đương nhiên sẽ được tu luyện nội kình bí tịch."
"Ta sao lại không thấy đâu?" Đằng Thanh Hổ nhíu mày nói.
"Đại nhân, nội kình bí tịch này được điêu khắc trên một bia đá lớn phía bắc thao trường, mỗi một quân sĩ Hắc Giáp Quân đều có thể xem, đều có thể luyện." Một quân sĩ khác nói, "Nội kình bí tịch đó là nội kình thống nhất của Hắc Giáp Quân, uy lực cũng xem như không tồi. Có điều vài cao thủ lợi hại bản thân đã có nội kình bí tịch nên không cần luyện tập loại nội kình bí tịch kia."
"Trên bia đá phía bắc? Mọi người đều có thể xem?"
Đôi mắt Đằng Thanh Hổ sáng lên, vội vàng đứng dậy nhìn về phía bắc, đích xác ở phía bắc thao trường loáng thoáng có một tấm bia đá cao lớn.
Đằng Thanh Hổ rất rõ ràng… Hắn và Đằng Thanh Sơn đều là tu luyện 'Hổ Quyền' mới có nội kình. 'Hổ Quyền' trên bản chất vốn không tính là nội kình bí tịch. Đối với nội kình bí tịch, hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ đều hết sức mong chờ.
"Tên gọi là gì?" Đằng Thanh Hổ cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.
"Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết! Xem như là nội kình bí tịch rất tốt." Đám quân sĩ nói.
"Là nội kình bí tịch công kích rất mạnh." Cũng có quân sĩ khen.
Trong mắt đám quân sĩ phổ thông, 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' đích xác coi như bí tịch rất cao cấp. Mà trong mắt loại người có danh sư dạy dỗ như Nhạc Tùng, căn bản không thèm để 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' vào mắt. Song, đối với Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ vốn chưa từng luyện qua nội kình bí tịch mà nói, 'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết' chính là một bảo bối.
"'Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết'?" Đằng Thanh Hổ lập tức lăn mình đứng dậy, chạy thẳng về phía Đằng Thanh Sơn ở không xa, hắn muốn nói cho Đằng Thanh Sơn tin tức này!
Danh sách chương