Vu Dương che miệng vết thương của mình, xoay người đi vào nhà: “Khiêng con chó này (=))) ý bảo bạn Tham Lang đóa =))) thím Vu Dương mean quá đi =)) ) vào nhà luôn. Lưu Hà, bọn họ đi rồi.”
Vừa dứt lời, Lưu Hà lập tức xuất hiện từ trong góc tối, dáo dác nhìn xung quanh, đuổi theo sau lưng Vu Dương: “Cuối cùng cũng đi rồi. Vu Dương mau để tôi nhìn thử xem vết thương của anh sao rồi hả?”
Huyền Kỳ nhìn Thẩm Thiên Huy hỏi: “Khiêng vào thế nào đây? Tôi một đầu anh một đầu à?”
“Khiêng cái gì mà khiêng, ông đây chưa chết đâu! Một người tới đỡ tôi một chút, tôi có thể tự đi được.” Thân giáp trên người Tham Lang đã biến mất, la hét huơ huơ cánh tay không bị thương.
Mặc dù nói vậy nhưng Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy vẫn hợp lực, mất không ít công sức mới có thể đỡ anh ta đứng dậy, sau đó Thẩm Thiên Huy mới đỡ lấy anh ta từ từ đi vào nhà.
Vu Dương như thường lệ ngồi trên bệ cửa sổ, sau cuộc chiến vừa rồi, sắc mặt vốn đã tốt hơn lúc này lại trở nên nhợt nhạt, thở hơi gấp, Lưu Hà lo lắng đứng bên cạnh anh, Diệu Diệu thì ngồi chỉnh tề trên ghế salon.
“Tránh ra tránh ra.” Tham Lang phất phất tay mở đường, miệng ôi một tiếng, nằm chết dí trên salon.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, cái gì có thể đập đều đã bị đập nát hết, ngay cả một chỗ để đứng cũng không có, Huyền Kỳ đau lòng vô cùng, mỗi lần nhặt thứ gì trên đất lên đều kèm theo một tiếng thở dài.
“Đừng than thở nữa, ngày mai tôi mua lại cho cậu đồ mới.” Thẩm Thiên Huy không nhịn được cười, nhanh tay lẹ chân phụ dọn dẹp.
Câu nói này lại không hề khiến Huyền Kỳ hoàn toàn thả lỏng, mặc dù động tác nhanh hơn nhưng miệng vẫn méo xệch.
“Thanh Loan, em gái cho tôi chén nước, khát quá.” Tham Lang ở trên ghế salon ra lệnh.
“Uống gì mà uống, anh không sợ nước bị rỉ ra từ cái lỗ trên bụng anh à?” Trong lòng Huyền Kỳ không thoải mái, không nhịn được đá xoáy anh ta một câu.
“Đừng uống nước, muốn chết phải không.” Lưu Hà ngăn cản tôi đang định đi rót nước, lấy ra ống kim từ trong cái bao nhỏ mang theo bên người, lại mở một lọ thuốc, bắt đầu dùng ống kim rút thuốc nước bên trong lọ ra.
“Gì vậy?” Huyền Kỳ chạy qua nhìn.
“Đường glu-cô.” Lưu Hà trả lời “Mất nhiều máu sẽ cảm thấy khát nước là chuyện bình thường, tiêm chút đường glu-cô vào là tốt rồi.”
“Ồ, thật không ngờ, cũng biết Tây y nữa à.” Huyền Kỳ chậc chậc cảm thán.
“Chứ sao.” Lưu Hà đắc ý, gõ gõ ống tiêm “Cũng không nhìn xem chị đây là ai.”
Sau đó lại đem một miếng bông cầm máu đè lên tay Tham Lang: “Nắm tay lại.”
“Cô muốn làm gì?” Tham Lang nhìn kim tiêm, hơi co rúm lại.
“Trốn cái gì mà trốn, ban nãy anh hùng biết bao nhiêu, sao giờ lại thành cẩu hùng* rồi hả.” Lưu Hà nói rồi kéo mạnh tay Tham Lang qua, vỗ vỗ hai cái, sau đó ghim kim vào: “Đừng có lộn xộn, lỡ như làm kim gãy thì anh là người chịu thiệt.”
(*cẩu hùng: hay còn gọi là gấu chó =))) chơi chữ với anh hùng, ý chỉ người nhát gan vô dụng)
Tham Lang nghe nói thế thì không dám nhúc nhích thật nhưng miệng lại cứ ồn ào: “Đây là cái gì? Đường gì chứ? Cô định tiêm cái thứ nước đường gì vào kinh mạch của tôi đấy hả?”
Lưu Hà không thèm để ý tới anh ta, từ từ tiêm xong đường glu-cô, mới nói: “Sợ cái gì, nếu chị đây muốn hại anh, anh đã chết không hay biết mấy trăm lần rồi.”
Nói đến việc hại người, Tham Lang chợt nhớ đến một chuyện quan trọng: “Con hồ ly nhỏ kia, ban nãy cô bỏ cái gì trong thuốc trị thương hả, sao đau dữ vậy?”
“Bôi thuốc sao không đau được chứ.” Lưu Hà băng qua lấy ra một chai thuốc và băng gạc: “Vết thương trên bụng anh có cần xử lý không? Chẳng qua tôi phải nói trước, lúc xử lý vết thương có thể sẽ đau hơn ban nãy đó.”
“Không xử lý thì sao?” Không đợi Tham Lang trả lời, Huyền Kỳ đã mở miệng hỏi.
Lưu Hà liếc cậu một cái: “Không rõ nữa, khó nói lắm, ai biết đuôi của con rắn kia có độc hay cái gì không sạch sẽ không. Nếu không xử lý, có chuyện gì đừng trách tôi đó.”
“Vậy… đến đây đi.” Tham Lang khép mắt lại, dáng vẻ phó mặc tất cả.
Lưu Hà cười khẽ. Tôi nghĩ, lần này lại có người phải chịu tội rồi.
Cả quá trình tiếp theo, quả thật đã xác minh ý nghĩ của tôi là chính xác, từ khử trùng đến khâu vết thương, rồi bôi thuốc, rồi băng bó, mỗi động tác của Lưu Hà không chỗ nào không tàn bạo, nếu như cho cô ta một bình muỗi, tôi e là cô ta sẽ tẩm lên vải băng rồi mới băng cho Tham Lang.
“Rốt cuộc trong thuốc của cô có thêm cái gì?” Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, một lúc lâu sau Tham Lang vẫn còn hít hà mấy lần liền.
“Muối.” Lưu Hà thản nhiên cười với anh ta “Lần đầu tiên gặp mặt anh đã đánh vào bụng tôi mấy cái, chẳng lẽ đã quên rồi à?”
Tôi sắp xỉu đến nơi, hóa ra cái trò tẩm muối này cô ta cũng đã sớm nghĩ đến rồi, đúng là một người thù dai mà.
“Cô… Ôi!” Tham Lang giận đến nhảy dựng lên, đáng tiếc lại đụng đến vết thương, lập tức đau đến mức phải nằm lại xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chờ đó cho tôi, ngày nào đó tôi khỏe lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là bứt phăng chín cái đuôi của cô, làm cho mỗi người trong nhà một cái khăn quàng cổ!”
Nghĩ một lúc lại cảm thấy chưa hả giận, anh ta lại tăng thêm một câu: “Còn dư ra thì đưa cho Diệu Diệu đem đi bán!”
Diệu Diệu vừa nghe thấy thế, lỗ tai hơi nhúc nhích, khẽ kêu một tiếng, mắt lóe sáng rất chi là vui vẻ.
Lưu Hà cười hì hì, cũng không sợ hãi: “Tốt thôi, tôi chờ đây, anh cứ việc.”
“Đúng rồi tiên tử, vừa rồi có chuyện gì?” Lúc này, Thẩm Thiên Huy và tôi đã dọn phòng xong “Rõ ràng tôi nhìn thấy Vu Dương…”
Lưu Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc Diệu Diệu gọi tôi tới, cái ả sát thủ Xà tộc kia đã phun nước hoa ra rồi, tôi sợ tên đó là thuộc hạ của Lang Vương nên không dám tùy tiện hiện thân, nên bảo Diệu Diệu mang thuốc đến, còn dặn dò cô ấy không nói cho mọi người biết tôi đã đến, sợ sẽ bị phát hiện.”
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra, Diệu Diệu trước đó là đi giám thị “Quế Doanh Doanh” cơ mà, sao lại chạy đi gọi Lưu Hà? “Diệu Diệu, nhanh lên, cô nói đi.” Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái, vỗ vỗ lên lưng Diệu Diệu.
Diệu Diệu nhảy xuống ghế salon, chạy vào phòng biến thân, mặc quần áo của tôi đi ra ngoài: “Tôi tìm được nhà của cô gái kia, phát hiện chỗ đó vốn chẳng có ai ở, định chạy về báo cho mọi người, ai ngờ ngoài nhà của cô ta có bẫy, tôi không cẩn thận nên bị lừa. Mở cơ quan của cái bẫy đó tốn không ít thời gian, chờ lúc tôi trở về thì Tần Long giả kia đã xịt nước hoa vào Vu Dương rồi.”
Nói một hơi xong, Diệu Diệu lại nhìn Vu Dương một chút rồi nói tiếp: “Tôi muốn đi gọi người nhưng lại sợ cô ta vừa gặp tôi sẽ ra tay nên núp ở một bên xem tình hình, sau đó tôi thấy Vu Dương và cô ta bắt đầu nói chuyện, tôi nghĩ, nếu tôi đủ nhanh, trong lúc mấy người nói chuyện, nhất định tôi có thể kịp thời đi gọi chị Lưu Hà lẫn Tham Lang.”
“Đúng vậy, để đối phó với độc của Xà tộc quả thật đã khiến tôi bỏ không ít công sức.” Lưu Hà tiếp tục nói “Nghe Diệu Diệu nhắc đến nhện bay Giới Mễ, tôi đã lập tức nghĩ đến Quỷ Ẩn, nên liền cẩn thận tạo thuốc rồi mang đến. Tham Lang, anh nói đi, nếu không có thuốc của tôi, sao anh có thể biến thân nhanh như vậy hả.”
Tham Lang trợn mắt nhìn cô ta một cái, cười khẩy khinh thường: “Rõ ràng cô muốn lấy tôi làm vật thí nghiệm, thử xem thuốc mới có tác dụng không.”
Lưu Hà không để ý đến anh ta: “Nước hoa lần này là trực tiếp phun vào Vu Dương, cộng thêm phần độc trước đó vẫn chưa được áp chế hoàn toàn, vì vậy phải dùng một lượng thuốc lớn hơn nữa mới được, tuy nhiên thuốc này dùng nhiều sẽ có một tác dụng phụ, chính là khiến người dùng rơi vào trạng thái chết giả.”
“Hả? Chết giả?” Tham Lang kêu lên: “Tôi chịu bao nhiêu đau khổ đi nói chuyện với con giun kia, chính là để dời đi lực chú ý của cô ta, khiến cho cô ta không nhìn thấy được Vu Dương uống thuốc, tôi còn tưởng anh ta không dậy nổi, thuốc giải được làm cả buổi trời mà hóa ra lại có tác dụng phụ như thế, sớm biết vậy tôi chả thèm phí nhiều đầu óc như thế để làm gì.”
Thẩm Thiên Huy bật cười: “Nếu không phải nhờ anh nói chuyện gì đó với cô ta, tôi cũng không thể kịp uống thuốc của tiên tử rồi có thể nhanh chóng cử động như thế mà đứng lên giúp anh.”
Tham Lang nghĩ, thấy cũng đúng: “Cũng đúng, không có anh, không chừng con giun này đã bỏ chạy từ trước rồi.”
“Nói như vậy, phi tiêu không có đâm trúng Vu Dương à?” Huyền Kỳ vừa nói vừa nhìn Vu Dương.
Vu Dương lắc đầu: “Trúng, nhưng tôi tránh một chút, chỉ bị thương ngoài da thôi, khi đó lại vừa đúng lúc dược tính phát tác, nên thoạt nhìn mới giống như bị cô ta đánh chết.”
Lưu Hà bật cười: “Thế nào, đều lừa được mấy người đúng không? Sau đó, khi Quỷ Ẩn biến thân, Diệu Diệu lấy được thuốc giải và cỏ Bất Hủ đưa đến cho tôi, thật ra, thuốc này đã hoàn thành rồi, chỉ cần có thêm thuốc dẫn là có thể dùng ngay. Lúc ấy, lực chú ýcủa các người đều tập trung về phía Tham Lang, vì vậy không phát hiện Diệu Diệu đã chạy vào cho Vu Dương ăn thuốc giải.”
Nói đến cỏ Bất Hủ và thuốc, Huyền Kỳ lập tức tỏ vẻ bất mãn, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói đi nói lại, nếu không phải người nào đó lấy việc công làm việc tư lấy máu Thanh Loan, chắc cũng chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy, để người ta lấy được thuốc giải.
“Cậu nói cái gì?” Lưu Hà nghe vậy lập tức dựng thẳng lông mày.
Thẩm Thiên Huy vội vàng đi ra hòa giải mới có thể bình ổn một cuộc cãi vã.
Huyền Kỳ không nói gì, Tham Lang nhìn nhìn Vu Dương, cũng không thoải mái: “Nếu đã uống thuốc giải sao không nhanh ra ngoài, hại tôi bị thế này.”
“Anh cho rằng đây thật sự là thuốc thần, uống xong sẽ có công hiệu ngay chắc? Muốn phát huy hiệu lực cũng cần có thời gian chứ.” Lưu Hà tức giận liếc anh ta một cái “Cũng tại anh quá vô dụng đó, chỉ một lúc mà đã để Quỷ Ẩn bắt được sơ hở rồi.”
“Bởi vì đồng hóa còn chưa hoàn thành đó chứ.” Tham Lang không hề nao núng, sau khi nói xong thì không lên tiếng nữa.
“Chỉ là độc vừa giải xong nên nghỉ ngơi thật tốt, không được cử động mạnh.” Lưu Hà lo lắng nhìn Vu Dương một cái “Anh ấy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, nhất thời sẽ không dùng được Ảm Hỏa, lúc dùng roi, thân pháp cũng không được linh hoạt, mới có thể cho Quỷ Ẩn vui vẻ lâu như thế.”
“Cũng là Diệu Diệu của chúng ta tốt, lập công rồi.” Huyền Kỳ cố ý không thèm nhìn Lưu Hà, khen Diệu Diệu, theo thói quen định giơ tay sờ đầu cô ấy, lại ý thức được cô ấy đang trong hình người, tay liền cứng đờ, sờ cũng không được mà không sờ cũng không xong: “Ặc… ngày mai bảo Thẩm Thiên Huy mua thêm nhiều đồ hộp cho cô đi.”
Vừa dứt lời, Lưu Hà lập tức xuất hiện từ trong góc tối, dáo dác nhìn xung quanh, đuổi theo sau lưng Vu Dương: “Cuối cùng cũng đi rồi. Vu Dương mau để tôi nhìn thử xem vết thương của anh sao rồi hả?”
Huyền Kỳ nhìn Thẩm Thiên Huy hỏi: “Khiêng vào thế nào đây? Tôi một đầu anh một đầu à?”
“Khiêng cái gì mà khiêng, ông đây chưa chết đâu! Một người tới đỡ tôi một chút, tôi có thể tự đi được.” Thân giáp trên người Tham Lang đã biến mất, la hét huơ huơ cánh tay không bị thương.
Mặc dù nói vậy nhưng Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy vẫn hợp lực, mất không ít công sức mới có thể đỡ anh ta đứng dậy, sau đó Thẩm Thiên Huy mới đỡ lấy anh ta từ từ đi vào nhà.
Vu Dương như thường lệ ngồi trên bệ cửa sổ, sau cuộc chiến vừa rồi, sắc mặt vốn đã tốt hơn lúc này lại trở nên nhợt nhạt, thở hơi gấp, Lưu Hà lo lắng đứng bên cạnh anh, Diệu Diệu thì ngồi chỉnh tề trên ghế salon.
“Tránh ra tránh ra.” Tham Lang phất phất tay mở đường, miệng ôi một tiếng, nằm chết dí trên salon.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, cái gì có thể đập đều đã bị đập nát hết, ngay cả một chỗ để đứng cũng không có, Huyền Kỳ đau lòng vô cùng, mỗi lần nhặt thứ gì trên đất lên đều kèm theo một tiếng thở dài.
“Đừng than thở nữa, ngày mai tôi mua lại cho cậu đồ mới.” Thẩm Thiên Huy không nhịn được cười, nhanh tay lẹ chân phụ dọn dẹp.
Câu nói này lại không hề khiến Huyền Kỳ hoàn toàn thả lỏng, mặc dù động tác nhanh hơn nhưng miệng vẫn méo xệch.
“Thanh Loan, em gái cho tôi chén nước, khát quá.” Tham Lang ở trên ghế salon ra lệnh.
“Uống gì mà uống, anh không sợ nước bị rỉ ra từ cái lỗ trên bụng anh à?” Trong lòng Huyền Kỳ không thoải mái, không nhịn được đá xoáy anh ta một câu.
“Đừng uống nước, muốn chết phải không.” Lưu Hà ngăn cản tôi đang định đi rót nước, lấy ra ống kim từ trong cái bao nhỏ mang theo bên người, lại mở một lọ thuốc, bắt đầu dùng ống kim rút thuốc nước bên trong lọ ra.
“Gì vậy?” Huyền Kỳ chạy qua nhìn.
“Đường glu-cô.” Lưu Hà trả lời “Mất nhiều máu sẽ cảm thấy khát nước là chuyện bình thường, tiêm chút đường glu-cô vào là tốt rồi.”
“Ồ, thật không ngờ, cũng biết Tây y nữa à.” Huyền Kỳ chậc chậc cảm thán.
“Chứ sao.” Lưu Hà đắc ý, gõ gõ ống tiêm “Cũng không nhìn xem chị đây là ai.”
Sau đó lại đem một miếng bông cầm máu đè lên tay Tham Lang: “Nắm tay lại.”
“Cô muốn làm gì?” Tham Lang nhìn kim tiêm, hơi co rúm lại.
“Trốn cái gì mà trốn, ban nãy anh hùng biết bao nhiêu, sao giờ lại thành cẩu hùng* rồi hả.” Lưu Hà nói rồi kéo mạnh tay Tham Lang qua, vỗ vỗ hai cái, sau đó ghim kim vào: “Đừng có lộn xộn, lỡ như làm kim gãy thì anh là người chịu thiệt.”
(*cẩu hùng: hay còn gọi là gấu chó =))) chơi chữ với anh hùng, ý chỉ người nhát gan vô dụng)
Tham Lang nghe nói thế thì không dám nhúc nhích thật nhưng miệng lại cứ ồn ào: “Đây là cái gì? Đường gì chứ? Cô định tiêm cái thứ nước đường gì vào kinh mạch của tôi đấy hả?”
Lưu Hà không thèm để ý tới anh ta, từ từ tiêm xong đường glu-cô, mới nói: “Sợ cái gì, nếu chị đây muốn hại anh, anh đã chết không hay biết mấy trăm lần rồi.”
Nói đến việc hại người, Tham Lang chợt nhớ đến một chuyện quan trọng: “Con hồ ly nhỏ kia, ban nãy cô bỏ cái gì trong thuốc trị thương hả, sao đau dữ vậy?”
“Bôi thuốc sao không đau được chứ.” Lưu Hà băng qua lấy ra một chai thuốc và băng gạc: “Vết thương trên bụng anh có cần xử lý không? Chẳng qua tôi phải nói trước, lúc xử lý vết thương có thể sẽ đau hơn ban nãy đó.”
“Không xử lý thì sao?” Không đợi Tham Lang trả lời, Huyền Kỳ đã mở miệng hỏi.
Lưu Hà liếc cậu một cái: “Không rõ nữa, khó nói lắm, ai biết đuôi của con rắn kia có độc hay cái gì không sạch sẽ không. Nếu không xử lý, có chuyện gì đừng trách tôi đó.”
“Vậy… đến đây đi.” Tham Lang khép mắt lại, dáng vẻ phó mặc tất cả.
Lưu Hà cười khẽ. Tôi nghĩ, lần này lại có người phải chịu tội rồi.
Cả quá trình tiếp theo, quả thật đã xác minh ý nghĩ của tôi là chính xác, từ khử trùng đến khâu vết thương, rồi bôi thuốc, rồi băng bó, mỗi động tác của Lưu Hà không chỗ nào không tàn bạo, nếu như cho cô ta một bình muỗi, tôi e là cô ta sẽ tẩm lên vải băng rồi mới băng cho Tham Lang.
“Rốt cuộc trong thuốc của cô có thêm cái gì?” Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, một lúc lâu sau Tham Lang vẫn còn hít hà mấy lần liền.
“Muối.” Lưu Hà thản nhiên cười với anh ta “Lần đầu tiên gặp mặt anh đã đánh vào bụng tôi mấy cái, chẳng lẽ đã quên rồi à?”
Tôi sắp xỉu đến nơi, hóa ra cái trò tẩm muối này cô ta cũng đã sớm nghĩ đến rồi, đúng là một người thù dai mà.
“Cô… Ôi!” Tham Lang giận đến nhảy dựng lên, đáng tiếc lại đụng đến vết thương, lập tức đau đến mức phải nằm lại xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chờ đó cho tôi, ngày nào đó tôi khỏe lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là bứt phăng chín cái đuôi của cô, làm cho mỗi người trong nhà một cái khăn quàng cổ!”
Nghĩ một lúc lại cảm thấy chưa hả giận, anh ta lại tăng thêm một câu: “Còn dư ra thì đưa cho Diệu Diệu đem đi bán!”
Diệu Diệu vừa nghe thấy thế, lỗ tai hơi nhúc nhích, khẽ kêu một tiếng, mắt lóe sáng rất chi là vui vẻ.
Lưu Hà cười hì hì, cũng không sợ hãi: “Tốt thôi, tôi chờ đây, anh cứ việc.”
“Đúng rồi tiên tử, vừa rồi có chuyện gì?” Lúc này, Thẩm Thiên Huy và tôi đã dọn phòng xong “Rõ ràng tôi nhìn thấy Vu Dương…”
Lưu Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc Diệu Diệu gọi tôi tới, cái ả sát thủ Xà tộc kia đã phun nước hoa ra rồi, tôi sợ tên đó là thuộc hạ của Lang Vương nên không dám tùy tiện hiện thân, nên bảo Diệu Diệu mang thuốc đến, còn dặn dò cô ấy không nói cho mọi người biết tôi đã đến, sợ sẽ bị phát hiện.”
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra, Diệu Diệu trước đó là đi giám thị “Quế Doanh Doanh” cơ mà, sao lại chạy đi gọi Lưu Hà? “Diệu Diệu, nhanh lên, cô nói đi.” Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái, vỗ vỗ lên lưng Diệu Diệu.
Diệu Diệu nhảy xuống ghế salon, chạy vào phòng biến thân, mặc quần áo của tôi đi ra ngoài: “Tôi tìm được nhà của cô gái kia, phát hiện chỗ đó vốn chẳng có ai ở, định chạy về báo cho mọi người, ai ngờ ngoài nhà của cô ta có bẫy, tôi không cẩn thận nên bị lừa. Mở cơ quan của cái bẫy đó tốn không ít thời gian, chờ lúc tôi trở về thì Tần Long giả kia đã xịt nước hoa vào Vu Dương rồi.”
Nói một hơi xong, Diệu Diệu lại nhìn Vu Dương một chút rồi nói tiếp: “Tôi muốn đi gọi người nhưng lại sợ cô ta vừa gặp tôi sẽ ra tay nên núp ở một bên xem tình hình, sau đó tôi thấy Vu Dương và cô ta bắt đầu nói chuyện, tôi nghĩ, nếu tôi đủ nhanh, trong lúc mấy người nói chuyện, nhất định tôi có thể kịp thời đi gọi chị Lưu Hà lẫn Tham Lang.”
“Đúng vậy, để đối phó với độc của Xà tộc quả thật đã khiến tôi bỏ không ít công sức.” Lưu Hà tiếp tục nói “Nghe Diệu Diệu nhắc đến nhện bay Giới Mễ, tôi đã lập tức nghĩ đến Quỷ Ẩn, nên liền cẩn thận tạo thuốc rồi mang đến. Tham Lang, anh nói đi, nếu không có thuốc của tôi, sao anh có thể biến thân nhanh như vậy hả.”
Tham Lang trợn mắt nhìn cô ta một cái, cười khẩy khinh thường: “Rõ ràng cô muốn lấy tôi làm vật thí nghiệm, thử xem thuốc mới có tác dụng không.”
Lưu Hà không để ý đến anh ta: “Nước hoa lần này là trực tiếp phun vào Vu Dương, cộng thêm phần độc trước đó vẫn chưa được áp chế hoàn toàn, vì vậy phải dùng một lượng thuốc lớn hơn nữa mới được, tuy nhiên thuốc này dùng nhiều sẽ có một tác dụng phụ, chính là khiến người dùng rơi vào trạng thái chết giả.”
“Hả? Chết giả?” Tham Lang kêu lên: “Tôi chịu bao nhiêu đau khổ đi nói chuyện với con giun kia, chính là để dời đi lực chú ý của cô ta, khiến cho cô ta không nhìn thấy được Vu Dương uống thuốc, tôi còn tưởng anh ta không dậy nổi, thuốc giải được làm cả buổi trời mà hóa ra lại có tác dụng phụ như thế, sớm biết vậy tôi chả thèm phí nhiều đầu óc như thế để làm gì.”
Thẩm Thiên Huy bật cười: “Nếu không phải nhờ anh nói chuyện gì đó với cô ta, tôi cũng không thể kịp uống thuốc của tiên tử rồi có thể nhanh chóng cử động như thế mà đứng lên giúp anh.”
Tham Lang nghĩ, thấy cũng đúng: “Cũng đúng, không có anh, không chừng con giun này đã bỏ chạy từ trước rồi.”
“Nói như vậy, phi tiêu không có đâm trúng Vu Dương à?” Huyền Kỳ vừa nói vừa nhìn Vu Dương.
Vu Dương lắc đầu: “Trúng, nhưng tôi tránh một chút, chỉ bị thương ngoài da thôi, khi đó lại vừa đúng lúc dược tính phát tác, nên thoạt nhìn mới giống như bị cô ta đánh chết.”
Lưu Hà bật cười: “Thế nào, đều lừa được mấy người đúng không? Sau đó, khi Quỷ Ẩn biến thân, Diệu Diệu lấy được thuốc giải và cỏ Bất Hủ đưa đến cho tôi, thật ra, thuốc này đã hoàn thành rồi, chỉ cần có thêm thuốc dẫn là có thể dùng ngay. Lúc ấy, lực chú ýcủa các người đều tập trung về phía Tham Lang, vì vậy không phát hiện Diệu Diệu đã chạy vào cho Vu Dương ăn thuốc giải.”
Nói đến cỏ Bất Hủ và thuốc, Huyền Kỳ lập tức tỏ vẻ bất mãn, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói đi nói lại, nếu không phải người nào đó lấy việc công làm việc tư lấy máu Thanh Loan, chắc cũng chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy, để người ta lấy được thuốc giải.
“Cậu nói cái gì?” Lưu Hà nghe vậy lập tức dựng thẳng lông mày.
Thẩm Thiên Huy vội vàng đi ra hòa giải mới có thể bình ổn một cuộc cãi vã.
Huyền Kỳ không nói gì, Tham Lang nhìn nhìn Vu Dương, cũng không thoải mái: “Nếu đã uống thuốc giải sao không nhanh ra ngoài, hại tôi bị thế này.”
“Anh cho rằng đây thật sự là thuốc thần, uống xong sẽ có công hiệu ngay chắc? Muốn phát huy hiệu lực cũng cần có thời gian chứ.” Lưu Hà tức giận liếc anh ta một cái “Cũng tại anh quá vô dụng đó, chỉ một lúc mà đã để Quỷ Ẩn bắt được sơ hở rồi.”
“Bởi vì đồng hóa còn chưa hoàn thành đó chứ.” Tham Lang không hề nao núng, sau khi nói xong thì không lên tiếng nữa.
“Chỉ là độc vừa giải xong nên nghỉ ngơi thật tốt, không được cử động mạnh.” Lưu Hà lo lắng nhìn Vu Dương một cái “Anh ấy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, nhất thời sẽ không dùng được Ảm Hỏa, lúc dùng roi, thân pháp cũng không được linh hoạt, mới có thể cho Quỷ Ẩn vui vẻ lâu như thế.”
“Cũng là Diệu Diệu của chúng ta tốt, lập công rồi.” Huyền Kỳ cố ý không thèm nhìn Lưu Hà, khen Diệu Diệu, theo thói quen định giơ tay sờ đầu cô ấy, lại ý thức được cô ấy đang trong hình người, tay liền cứng đờ, sờ cũng không được mà không sờ cũng không xong: “Ặc… ngày mai bảo Thẩm Thiên Huy mua thêm nhiều đồ hộp cho cô đi.”
Danh sách chương