Nghĩ đến điều đau lòng, Hạ U Lan không nhịn được mà khóc lên. Tính tình nàng coi như cũng cứng cỏi, cho dù không đến mức vì chuyện thất trinh mà thực sự đi tìm cái chết nhưng đó cũng là chuyện lớn, muốn nói không hề bị tổn thương đau khổ là không thể.

Hiện giờ lại nghe Nạp Lan Thần Dật nói, nhớ lại trinh tiết bản thân đã mất, người nàng yêu lại chẳng ngó ngàng, sao có thể không đau thương. Nước mắt giống như trân châu đứt đoạn không ngừng chảy xuống.

Vốn Tề công tử chỉ phụng mệnh truyền lời, lại không dự đoán được Hạ U Lan sẽ khóc lên, một mỹ nhân yêu kiều như vậy mà khóc lên quả thật không khác hoa lê đẫm mưa là bao, khiến hắn có chút luống cuống tay chân, nói "Ngươi đừng khóc chứ."

Ngoại trừ một câu ngươi đừng khóc thì Tề công tử cũng không nghĩ ra gì để nói, chỉ có thể không ngừng nói, ngươi đừng khóc chứ.

Vốn Hạ U Lan khóc vô cùng thương tâm, lại nghe Tề công tử nói những lời đó, nhìn thấy dáng vẻ của hắn mười phần mất tự nhiên, không còn dáng vẻ thích ý vừa nãy thì nhịn không được nín khóc, mỉm cười nói "Ngươi cũng chỉ có thể nói mỗi câu này sao?"

Vốn Tề công tử không nhìn nữ tử khóc được, liền bất đắc dĩ khuyên bảo nàng, bây giờ nhìn thấy nàng nín khóc cười mỉm, nụ cười kia giống hệt như cơn gió xuân thổi qua hắn, khiến hắn không khỏi nhìn đến ngây người.

Hạ U Lan nhìn dáng vẻ sững sờ của Tề công tử, không khỏi nói "Làm sao vậy? Vừa rồi nhất thời ta khó kìm lòng, để ngươi chê cười rồi."

Lúc này Tề công tử mới phản ứng kịp, hốt hoảng nói với Hạ U Lan "Trải qua chuyện như vậy, khổ sở cũng bình thường. Công chúa U Lan vẫn không cần nói đến những chuyện không vui này, ta tin tưởng công chúa là một nữ tử rất tốt, nhất định sẽ gặp được lang quân như ý."

Nếu như lời trước đó chỉ là thay Nạp Lan Thần Dật truyền tin, hiện giờ những lời này lại chân thành. Vốn cảm thấy Hạ U Lan quấn quít bên Nạp Lan Thần Dật vô cùng phiền chán, cũng không có hảo cảm với nàng, nhưng sau khi gặp mặt mới thấy được, dù thế nào nàng cũng chỉ là một nữ tử đau lòng vì mất đi người mình yêu thôi, không khỏi có chút cảm thông.

Hạ U Lan nghe Tề công tử nói, thần sắc trên mặt hơi ảm đạm đi. Lang quân như ý sao? Tất cả cuồng dại của nàng đều đưa cho Nạp Lan Thần Dật, cũng đã định trước sẽ không chiếm được tình cảm đạp lại, nàng còn có thể gặp được người trong lòng sao? Coi như với cái thân thể tàn hoa bại liễu này, sẽ còn ai chịu yêu nàng nữa? Che dấu tiêu điều và ảm đạm trong mắt, Hạ U Lan cố gắng nở nụ cười, nói với Tề công tử "Phiền toái công tử thay ta truyền lời cho Huyền Lăng, chàng muốn làm, U Lan đều tác thành."

Tề công tử nghe Hạ U Lan nói, trong mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc. Ý tứ của Hạ U Lan là nàng sẽ giúp đỡ Nạp Lan Thần Dật đổ ngã Nạp Lan Nhược Phong sao?

Lấy trí tuệ của Hạ U Lan hẳn nàng không phải không biết bản thân sao lại mất đi trinh tiết, dù cho nàng không biết được thì nhất định Hạ Văn Cử cũng có thể đoán được vài phần, cho dù là vậy, nàng vẫn muốn trợ giúp Nạp Lan Thần Dật sao?

Đột nhiên Tề công tử có chút đồng tình với Hạ U Lan, Nạp Lan Thần Dật quả thực lạnh lòng lạnh tim, tài nữ xinh đẹp tình thâm như vậy vẫn có thể lạnh lùng từ chối được.

Tề công tử chuyển cáo lại lời nói của Hạ U Lan cho Nạp Lan Thần Dật, vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật cũng không biến hóa nhiều, con ngươi đen tuyền vẫn sâu không thấy đáy như trước, gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt như ngọc thạch.

Qủa thực Hạ U Lan giống như đã nói trợ giúp Nạp Lan Thần Dật chứng minh Nạp Lan Nhược Phong đắc tội, hơn nữa còn thề sống thề chết không gả cho Nạp Lan Nhược Phong. Người Bắc Mạc gây sự yêu cầu Đông Lâm cho lời giải thích, mà Nạp Lan Đức còn có dáng vẻ "không thể không làm", hạ lệnh phế Thái tử Nạp Lan Nhược Phong, hơn nữa còn giam giữ một năm, tự suy nghĩ về bản thân.

Trừ việc này, Đông Lâm còn bồi thường lượng lớn vàng bạc cho Bắc Mạc, cuối cùng, Bắc Mạc và Đông Lâm đều đạt được mong muốn, chỉ là sự hy sinh này, chính là hạnh phúc cả đời của Hạ U Lan.

Công chúa U Lan danh chấn thiên hạ tự mình đi đến Đông Lâm hòa thân, vốn cho rằng sẽ là một hồi nhân duyên mỹ mãn, thật không ngờ lại lấy về kết quả như vậy. Khi Hạ U Lan và Hạ Văn Cử rời đi, quan lại cùng hoàng tử Đông Lâm đều tiễn đưa đến cổng thành, những con cháu trẻ tuổi từ vẻ mặt si mê nhìn Hạ U Lan đã chuyển thành đồng tình và thương hại.

Hạ U Lan cố gắng không nhìn đến những ánh mắt đồng tình và thương hại của triều thần, nhưng nàng vẫn cảm nhận đươc những ánh mắt nhìn về mình không hề che dấu, giống như mọi người đang nhắc nhở nàng về câu chuyện kinh khủng nàng từng trải qua, tất cả đang nói cho nàng, nàng không còn là thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng trước kia, nàng chỉ là một nữ tử tàn hoa bại liễu mà thôi.

Nam Ức Tịnh nhìn bóng lưng ưu thương cô tịch của Hạ U Lan, ánh mắt nàng lóe lên, dường như nói rõ lo lắng trong lòng. Hãy tha thứ cho sự mềm yếu của nàng, đối với tình địch này, nàng thực sự có chút đồng tình.

"Công chúa U Lan." Nam Ức Tịnh lên tiếng kêu tên Hạ U Lan.

Vốn Hạ U Lan đang thất thần lại nghe được một giọng nữ êm tai vô cùng uyển chuyển gọi mình, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nam Ức Tịnh mặc quần áo đỏ rực như lửa, nụ cười xinh đẹp giống như hội tụ tất cả ánh mặt trời. Nàng xinh đẹp như thế, tự tin kiêu ngạo như thế, Hạ U Lan chưa từng cảm thấy tự ti như bây giờ.

Nàng cố gắng duy trì nụ cười bên môi, nhìn Nam Ức Tịnh, trấn định mà dịu dàng hỏi, "Thập nhất hoàng tử phi gọi bản công chúa có chuyện gì thế?"

"Bổn tọa có lời muốn nói với công chúa." Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ đề phòng của Hạ U Lan, không khỏi bật cười. Nàng chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở nàng ấy một câu, nàng ấy phải đề phòng nàng đến vậy sao? Nhưng nói đi nói lại cũng là thói thường của con người, trải qua chuyện như vậy, còn bị phu nhân người mình thích gọi lại, sinh ra lòng phòng bị cũng là bình thường.

Hạ U Lan nhìn nụ cười dịu dàng khóe môi Nam Ức Tịnh, ánh mắt trong suốt, dường như không giống như dáng vẻ nàng muốn làm khó bản thân. Nghĩ lại lấy khí độ cùng thủ đoạn của Nam Ức Tịnh cũng sẽ không rảnh châm chọc nàng vài câu đâu. Hơn nữa, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng uy hiếp được Nam Ức Tịnh chỗ nào, không phải sao?

Nghĩ tới đây, nụ cười bên môi Hạ U Lan có chút chua xót, nàng nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, hỏi "Không biết Thập nhất hoàng tử phi muốn nói với U Lan chuyện gì?"

Nam Ức Tịnh thấy được thái độ của U Lan ôn hòa hơn chút, lúc này mới sâu xa liếc nhìn nàng, nói "Tình yêu không liên quan đến những thứ danh phận địa vị tiền tài. Nếu như thật lòng yêu ngươi, liền sẽ không để ý ngươi thất trinh, hắn sẽ chỉ yêu chính bản thân ngươi, ngươi không cần phải cảm thấy vì mất trinh mà kém cỏi một bậc, cho tới bây giờ, trong tình yêu đều luôn ngang hàng."

Hạ U Lan không ngờ Nam Ức Tịnh sẽ nói cho nàng điều này, con ngươi nàng hơi sáng lên, nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt Nam Ức Tịnh sáng rõ cùng nụ cười nơi khóe môi khiến cho nàng không tự giác mà tin tưởng tất cả. Chẳng lẽ thân thể nàng như vậy, vẫn còn có thể chờ mong một tình yêu ngang hàng sao?

Không thể phủ nhận, từng chữ Nam Ức Tịnh nói đều đi vào lòng nàng. Cho dù hiện giờ ca ca có an ủi nàng nghìn lần, cũng không bằng Nam Ức Tịnh nói trúng chỗ đúng cùng sự chân thành. Nữ tử nhạy cảm hiểu rõ khả năng từng gnười, giải thích như vậy thật sự khiến cho người khác không thể không bội phục.

Đây chính là nữ tử Nạp Lan Thần Dật yêu sâu đậm sao? Hạ U Lan nhìn Nam Ức Tịnh thật lâu, khóe môi mới từ từ cong lên, nói với Nam Ức Tịnh, "U Lan hiểu rõ rồi. Cám ơn Thập nhất hoàng tử phi đã nhắc nhở. U Lan cũng mong Thập Nhất hoàng tử phi bình an. Thập Nhất hoàng tử phi cả đời này sẽ hạnh phúc."

Khi nói đến Thập nhất hoàng tử, Hạ U Lan vẫn hơi dừng một chút, ánh mắt nàng không tự chủ được mà nhìn Nạp Lan Thần Dật, lại thấy được Nạp Lan Thần Dật chỉ xa cách ôn hòa nhìn nàng một cái, tất cả sủng nịnh trong mắt chỉ nhìn Nam Ức Tịnh.

Hạ U Lan chậm rãi thu lại ánh mắt, chân thành nhìn Nam Ức Tịnh, trong lòng nàng có chút chua sót cùng thoải mái. Nam tử nàng yêu lâu như vậy rốt cuộc cũng không thuộc về nàng, là nàng quá mức kiêu ngạo, cho ràng nam tử nàng yêu chắc chắn sẽ yêu nàng, lại không ngờ rằng, ông trời lại dùng bài học đau đớn như vậy dạy cho nàng, tình yêu, từ trước đến nay không thể thuận theo con người.

Cuộc sống sau này, có thể gặp được người yêu thượng thật lòng hay không, nàng không biết, nàng chỉ biết, yêu Nạp Lan Thần Dật, nàng chưa từng hối hận, mà bại bởi Nam Ức Tịnh, nàng thua tâm phục khẩu phục.

Nam Ức Tịnh thấy Hạ U Lan đã nghĩ thông suốt, cũng không nói gì nữa, nàng không phải người giàu tình thương, chỉ cảm thấy vốn do bọn họ Hạ U Lan mới mất đi trinh tiết, liền khuyên giải an ủi hai câu, Hạ U Lan có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, còn nếu cứ luẩn quẩn trong lòng, nàng cũng chẳng còn cách khác.

Tiễn bước sứ thần Bắc Mạc, tình hình Đông Lâm vẫn không ổn định như cũ. Hiện giờ Thái tử bị phế, hoàng đế cũng nhiều tuổi, đế vị do ai kế vị, không thể nghi ngờ đã thành vấn đề cần quan tâm nhất Đông Lâm.

Ngay sau đó, hoàng đế bỗng hạ chiếu chỉ sắc phong Thập nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật làm Thái tử, mà Tứ hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên vẫn luôn như hổ rình mồi với vị trí Thái tử thế nhưng không phản đối, chẳng những không phản đối, dáng vẻ giống như vẫn luôn ra sức vì Nạp Lan Thần Dật.

Vô Sông công tử Lạc Huyền Lăng vẫn luôn không quan tâm đến triều chính cũng bày tỏ đồng ý với việc hoàng thượng sắc lập Thái tử, hơn nữa còn truyền lời, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ Nạp Lan Thần Dật.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả dòng họ Đông Lâm đều không phản đối. Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật luôn bị người Đông Lâm bỏ quên thậm chí còn khinh thưởng thế mà lại một bước nhảy vọt trở thành Thái tử tôn quý nhất Đông Lâm.

Không ai biết Nạp Lan Thần Dật làm thế nào để Nạp Lan Hạo Hiên luôn mơ ước vị trí Thái tử lại hoàn toàn phục tùng hắn, cũng không ai biết Nạp Lan Thần Dật đã dùng cách gì để Vô Song công tử người luôn không liên quan đến triều chính quyết định ủng hộ. Mọi người chỉ thoáng biết được mười năm ẩn giấu này Nạp Lan Thần Dật đã tích lũy được thế lực không nhỏ.

Đại thần trong triều thực ra cũng không có ý kiến gì với hoàng đế, bọn họ chỉ để ý số làm quan cùng con đường công danh của bọn họ, Nạp Lan Thần Dật đã hứa sẽ không truy xét việc bọn họ ủng hộ người nào, đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ ủng hộ Nạp Lan Thần Dật, dù sao hiện giờ người sáng suốt đều nhìn thấy được, Nạp Lan Thần Dật chính là cái đích cuối cùng.

Nhưng luôn luôn có người không cam lòng.

Phủ Thái Tử. Nạp Lan Nhược Phong mặc quần áo màu vàng sáng chói, quý khí bức người, vẻ mặt thâm trầm, trong đôi mắt hẹp dài nồng đậm nham hiểm ác độc, hắn híp mắt, âm ngoan cười nói, "Nạp Lan Thần Dật muốn làm hoàng đế? Hừ! Ngược lại Bản Thái tử lại không nhìn ra kẻ vô dụng như vậy lại ẩn giấu sâu như thế!"

Sớm biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, trước đây hắn đã nên làm hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải đến cùng giết chết Nạp Lan Thần Dật, cho dù có nhận lấy tức giận của Nạp Lan Đức nhưng vẫn nhổ cỏ tận gốc. Mặc cho Nạp Lan Đức giận dữ thì cũng không làm gì được hắn, hiện giờ Nạp Lan Thần Dật đã có thế lực của mình, muốn ra tay với hắn, cũng không còn dễ dàng như trước.

"Hừ! Ta đã sớm biết Nạp Lan Đức luôn luôn nghĩ đến việc truyền ngôi cho con trai của tiện nhân kia, chỉ là không biết tại sao tiện nhân La quý phi kia lại đột nhiên đổi tính, thế nhưng đồng ý ủng hộ Nạp Lan Thần Dật!" Đứng bên cạnh Nạp Lan Nhược Phong là một phụ nhân mặc áo hoa, trên người khoác một chiếc áo choàng che đi khuôn mặt bà, chỉ lộ ra nửa gương mặt có chút vặn vẹo, biểu hiện hận ý trong lòng mình.

Nạp Lan Nhược Phong nghe người bên cạnh nói, bên môi lộ ra nụ cười âm trầm, trong ánh mắt híp lại đầy thù hận, nói "Mẫu hậu có thể nhìn ra phụ hoàng không thực tâm sủng ái La quý phi, sao La quý phi có thể không biết? Nhất định đã có người thuyết phục bà ta thay đổi ý định."

Nói tới chỗ này, Nạp Lan Nhược Phong không khỏi nhớ đến có người truyền tin nói Nam Ức Tịnh tự mình tiến cung gặp La quý phi, hình như từ lúc đó thái độ của La quý phi cũng dần thay đổi, lại từ từ thân thiết với Nạp Lan Thần Dật, tuy Nạp Lan Hạo Hiên vẫn không đợi trời chung với hắn trong triều nhưng dường như đã không còn nóng vội muốn vị trí Thái tử kia nữa.

Chẳng lẽ Nam Ức Tịnh đã thuyết phục được La quý phi thay đổi chủ ý sao? Hắn chưa bao giờ nhìn đến Nam Ức Tịnh, chỉ là hắn vạn lần không ngờ, vì lý do buổi nói chuyện của Nam Ức Tịnh với La quý phi mà đã thay đổi tất cả cục diện.

Hiện giờ La quý phi và Nạp Lan Thần Dật đều đứng về phía Nạp Lan Thần Dật, hơn nữa Nạp Lan Thần Dật vẫn luôn ẩn giấu thế lực, thực sự rất khó giải quyết. Làm hắn đau đầu nhất vẫn là thái độ của Lạc Huyền Lăng.

Lạc gia là gia tộc làm quan lớn ở Đông Lâm, thế lực ẩn ở khắp Đông Lâm này, cụ thể có bao nhiêu đến cả hoàng thất Đông Lâm cũng không rõ. Mà Lạc gia cũng luôn không tự chủ động can thiệp vào triều chính, dù cho hắn có nhiều lần bày tỏ với Lạc Huyền Lăng thì Lạc Huyền Lăng cũng chỉ lạnh lùng đáp lại, nhưng bây giờ lại tự mình bày tỏ ủng hộ Nạp Lan Thần Dật.

Thật sự không biết Nạp Lan Thần Dật có khả năng gì mà có thể khiến Lạc Huyền Lăng đồng ý ủng hộ hắn? (Lấy việc anh Dật chính là Lạc Huyền Lăng thì đương nhiên có thể rồi) Một khi Lạc Huyền Lăng đứng về phía Nạp Lan Thần Dật, hậu quả cũng không thể tưởng tượng được rồi.

"Vậy bây giờ nên làm gì? Kẻ tiện nhân La quý phi kia đã hợp tác cùng Nạp Lan Thần Dật, mà năm đó việc mẹ hại chết Mộ Dung Nguyệt Nạp Lan Thần Dật cũng biết rất rõ, một khi hắn kế vị tất sẽ không bỏ qua cho mẹ con chúng ta!" Hà Phinh Đình nghe Nạp Lan Nhược Phong nói, trong lòng có chút lo lắng, nếu Nạp Lan Thần Dật lên ngôi, mẹ con bọn họ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.

Nạp Lan Nhược Phong nghe Hạ Phinh Đình nói, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, trong mắt tỏa ra sát ý, đôi môi lạnh bạc từ từ nở nụ cười máu lạnh, nói "Nếu đã đến bước này, đơn giản chính là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng."

Hạ Phinh Đình nhìn đến nụ cười máu lạnh của Nạp Lan Nhược Phong, không khỏi trợn mắt, hỏi "Con muốn làm gì?"

Nạp Lan Nhược Phong liếc mắt nhìn Hạ Phinh Đình, nói ra suy nghĩ của mình. Bây giờ Nạp Lan Đức đều một lòng hướng về Nạp Lan Thần Dật, nếu lại chậm chạp chờ dợi, sự kêu gọi của Nạp Lan Thần Dật sẽ càng ngày càng có sức hút, vốn những triều thần ủng hộ hắn cũng sẽ thần phục dưới chân Nạp Lan Thần Dật, vào lúc đó, hắn hoàn toàn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Biện pháp duy nhất bây giờ chính là phá phủ trầm châu (1), giải quyết nhanh gọn. Trực tiếp bức vua thoái vị. 

"Phong nhi, con điên rồi sao, ông ấy là phụ hoàng của con mà!" Hà Phinh Đình kinh hãi nhìn Nạp Lan Nhược Phong, không khỏi sợ hãi nói, tuy bà ta tâm ngoan thủ lạt (2) nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, nghĩ đến việc bức vua thoái vị, đó chính là tội mưu nghịch đấy.

Nạp Lan Nhược Phong nghe Hà Phinh Đình nói, trong mắt hiện lên khinh thường, nói với Hạ Phinh Đình "Cũng đến lúc này, mẫu hậu vẫn còn lòng dạ đàn bà sao? Hiện tại nếu không hành động, chỉ sợ thật sự không còn kịp rồi. Bây giờ quyền thế của ông ngoại trong triều coi như cũng vững chắc, trong tay con cũng nắm giữ chút binh lực trong kinh, bây giờ nếu không hành động, ngày sau tất cả thứ này đều sẽ bị phụ hoàng tốt bụng đó cướp đi mang về cho con trai tốt của ông ta đấy!"

Hà Phinh Đình nghe Nạp Lan Nhược Phong nói, nghĩ đến sự tuyệt tình của Nạp Lan Đức, trong mắt cũng hiện lên sự dứt khoát. Không nên trách bà ta tâm ngoan thủ lạt (2), nếu thực sự Nạp Lan Đức đối với bà ta nhẫn tâm như thế, theo như lời nói của Nạp Lan Nhược Phong, hiện tại nếu bọn họ không hành động, đến lúc đó cũng thành người là dao thớt ta là thịt cá rồi.

Nạp Lan Nhược Phong nhìn thấy dứt khoát cùng lạnh lùng trong mắt Hà Phinh Đình, biết Hà Phinh Đình đã đồng ý suy nghĩ của mình, liền lôi kéo bà ta bàn bạc các bước.

"Cái gì, con muốn mẹ hạ độc phụ hoàng con?!" Hà Phinh Đình kinh ngạc nhìn Nạp Lan Nhược Phong, bà ta vốn cho rằng chỉ là bức vua thoái vị thôi, nhưng lúc này Nạp Lan Nhược Phong lại muốn bà giết Nạp Lan Đức?

Dù cho Nạp Lan Đức tuyệt tình với bà nhưng ít nhất vẫn là phu quân của bà, cũng là phụ thân ruột của Nạp Lan Nhược Phong. Thế nhưng Nạp Lan Nhược Phong lại muốn bà tự tay giết Nạp Lan Đức?

Nạp Lan Nhược Phong nhìn thấy kinh hoảng trong mắt Hà Phinh Đình, không khởi vươn tay đè vai bà ta, nói từng chữ "Chẳng lẽ mẫu hậu đã quên ông ta đối xử với mẹ con chúng ta như thế nào sao? Hắn có từng nương tay với chúng ta? Nếu chúng ta bức vua thoái vị thất bại, đợi chúng ta sẽ là kết cục gì? Nếu không giết Nạp Lan Đức, khó bảo đảm được mọi chuyện đều tốt đẹp, đến lúc đó chúng ta chính là kẻ mưu ngịch rồi!"

Hà Phinh Đình vẫn còn chưa hồi thần, chỉ ngây như gỗ nhìn Nạp Lan Nhược Phong, giống như hôm nay mới biết được người con trai này của mình. Bà ta chưa bao giờ thấy được nỗi hận lớn như vậy trên mặt Nạp Lan Nhược Phong, thậm chí còn oán hận Nạp Lan Đức nhiều hơn cả bà nữa.

Thực ra Nạp Lan Nhược Phong như vậy cũng không kỳ lạ, vốn do bà ta hại chết Mộ Dung Nguyệt, Nạp Lan Đức vẫn luôn lạnh nhạt với mẹ con bọn họ. Cho dù Nạp Lan Nhược Phong có là Thái tử cũng không có được một chút thương yêu của Nạp Lan Đức, lúc này mới dưỡng ra một Nạp Lan Nhược Phong với tính cách hung ác nam hiểm, mới có thể còn nhỏ tuổi đã bắt nạt Nạp Lan Thần Dật.

Nhưng điều Nạp Lan Nhược Phong nói có khả thi không? Trực tiếp ra tay giết Nạp Lan Đức, còn nói thánh chỉ trước kia là do Nạp Lan Thần Dật lấy thuốc độc không chế Nạp Lan Đức, người mưu ngịch thực sự chính là Nạp Lan Thần Dật?

--- ------ ------ ------ -------

(1) phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

(2) tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn độc ác; lòng dạ độc ác; bụng dạ nham hiểm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện