Lạc Hạo Phong liếc nhìn người phụ nữ đó, sau đó lại lên tiếng, giọng điệu khác với vừa rồi như thể là hai người vậy: “Mấy ngày tới các cô phải hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của cô Ôn, biết chưa?”
“Chúng tôi biết rồi, quản đốc Lạc!”
Bốn người đồng thanh trả lời, Lạc Hạo Phong nắm chặt tay ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa mới nở nụ cười, sau đó xoay người, trên mặt lại hiện lên nụ cười mê hoặc: “Cô Ôn, mấy ngày này cô có yêu cầu gì thì có thể đến tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi.”
Anh ấy lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
Ôn Nhiên nhận lấy tấm danh thiếp khác xa so với con người của anh ta, mỉm cười nói được.
Có thêm bốn người giúp đỡ, so với hai ngày trước thì Ôn Nhiên cũng nhàn hơn rất nhiều.
Buổi tối quay về khách sạn, cô không quên gọi điện cảm ơn Mặc Tu Trần.
Mặc dù lúc này Mặc Tu Trần đang xã giao, trong điện thoại vang lên tiếng ly va chạm vào nhau, anh nói với mọi người một câu, bước ra khỏi phòng riêng, đứng ở hành lang tối, hỏi cô tình huống bên kia như thế nào rồi.
Ôn Nhiên vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ đang dựa vào ghế sô pha da, cười xinh đẹp rạng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng: “Mọi việc rất thuận lợi, hôm nay tôi gặp quản đốc Lạc, tối qua nghe anh nói tôi còn tưởng anh ta là một ông già béo ục ịch như Chu Minh Phú Cơ. Không ngờ quản đốc của anh lại trẻ và đẹp trai như vậy.”
“Cậu ấy rất đẹp trai à?”
Cô vừa nói xong, giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến, trầm thấp và từ tính, ẩn ẩn có chút không vui, ánh mắt của Ôn Nhiên lóe lên, cô nói dối: “Không phải tôi nói, là đám người Tiểu Tiểu và chị Lý nói.”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp của Mặc Tu Trần, rõ ràng lời nói của cô đã giúp anh vui vẻ, thay đổi giọng nói, anh nói với cô: “Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới, chờ em đi công tác về, chúng ta cũng dành thời gian đi chụp một bộ.”
“Hả?”
Ôn Nhiên giật mình ngồi dậy trên số pha.
“Sao em lại ngạc nhiên như vậy?”
Trên hành lang của khách sạn, Mặc Tu Trần khẽ cau mày, mắt híp lại, hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ.
Ôn Nhiên cười giải thích: “Đột nhiên anh nhắc tới chuyện chụp ảnh cưới, tôi rất ngạc nhiên. Vừa rồi anh nói Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới à? Sao tôi không biết chuyện Chu Lâm xin nghỉ nhỉ?”
“Em không ở thành phố Đà Nẵng, chuyện của công ty đều do anh em quản, đương nhiên là em không biết.”
Mặc Tu Trần hơi dừng lại, nói thêm: “Mặc Tử Hiên đã xin nghỉ một tuần, có lẽ cậu ta sẽ tìm đến em.”
“Anh ấy tới tìm tôi làm gì?”
Ôn Nhiên buột miệng nói ra, sau khi nói xong, một giọng nói kéo dài đột nhiên vang lên trong đầu cô: “Thành phố F là địa điểm du lịch và là quê hương của anh. Khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh cưới, Nhiên Nhiên, em thấy như vậy có được không?”
Có điều đó là những gì đã xảy ra vài tháng trước, bây giờ nghĩ lại, cảm giác như cách mấy đời.
Mặc Tử Hiên và Chu Lâm chụp ảnh cưới, tại sao họ lại chọn thành phố F, ánh mắt của cô thay đổi, cô lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ đang lướt qua trong đầu.
“Anh đoán vậy, cậu ta vẫn chưa chết tâm với em. Đưa Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới chỉ là cái cớ, bởi vì em đến đó công tác.”
“Anh yên tâm, cho dù anh ấy đến tìm tôi, tôi cũng sẽ %3D không quan tâm đến anh ấy.”
Cô biết thân phận của mình là gì, cô không phải là loại người dây dưa, không dứt khoát, lúc ấy nhận lời tỏ tình của Mặc Tử Hiên là vì bị anh ta làm cho cảm động. Mà hiện giờ anh ta làm tổn thương cô, cô sẽ không cho anh ta cơ hội thứ hai.
“Ừ, anh chỉ sợ cậu ta sẽ quấy rầy em, ở thành phố F em có chuyện gì, thì đều có thể tìm Hạo Phong.”
Mặc Tu Trần im lặng một lúc, anh mới hiểu ra, dù vừa rồi Ôn Nhiên khen Lạc Hạo Phong khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh.
“Tôi biết rồi.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý, lúc này cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tiểu Tiểu trong bộ đồ ngủ đi ra, cô liếc mắt nhìn cô ấy, đang định nói không còn việc gì nữa thì cô cúp máy, bên kia điện thoại, lại đột nhiên vang lên giọng của một người phụ nữ quen thuộc: “Cậu Mặc…”
Đó là giọng của Trình Giai!
Cô ta nói một tiếng ‘cậu Mặc, sau đó liền không còn tiếng động, không biết có phải là nhìn thấy Mặc Tu Trần đang gọi điện thoại liền dừng lại, hay là Mặc Tu Trần không cho cô ta nói.
Sau đó giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến: “Em mau nghỉ ngoi sớm đi, ở bên này bữa tiệc của anh còn chưa kết thúc.”
“Ừ, anh đừng uống quá nhiều, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng dặn dò, rồi cúp máy.
***
Thành phố Đà Nẵng, trong hành lang u ám, Mặc Tu Trần cất điện thoại di động, nhàn nhạt nhìn lướt qua Trình Giai đang đứng cách đó hai bước, đêm nay cô ta uống rất nhiều rượu, hai má ửng hồng, đôi mắt lướt sóng, trăm vẻ xinh đẹp, trong bữa tiệc tôi nay cô ta con cưng.
Thấy anh đang nhìn mình, Trình Giai nở nụ cười quyến rũ, trong tiềm thức đầy bộ ngực kiêu hãnh của mình lên, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Cậu Mặc!”
“Vừa nãy cô muốn nói gì?”
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, anh không thích mùi nước hoa trên người phụ nữ này, sẽ có cảm giác hằng mũi. Anh vẫn thích mùi thơm tinh tế của Ôn Nhiên, chỉ có mùi dầu gội và sữa tắm, không giống như Trình Giai ở trước mặt này khiến người ta chóng mặt.
Trình Giai quay đầu nhìn thoáng qua phòng riêng phía sau, nhẹ giọng nói: “Cậu Mặc, bọn họ liên tục chiến đấu nói sẽ chuyển đến tiết mục tiếp theo, tôi ra ngoài xem anh có ổn không.”
Mặc Tu Trần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vào đi!”
Trình Giai nói ‘ừ”, quay người lại, vừa bước một bước, đột nhiên chân phải bị treo, một tiếng ‘á’, cơ thể cô ta mất thăng bằng, ngã xuống một bên. Mặc Tu Trần đang đi ngang qua bên phải cô ta, nhìn thấy cô ta sắp ngã xuống, theo bản năng đưa tay ra đỡ cô ta.
“Cẩn thận chút!”
“Cậu Mặc, hình như tôi bị trẹo chân rồi, rất đau.”
Toàn bộ trọng lượng của Trình Giai đều dựa vào lồng ngực Mặc Tu Trần, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vì đau nên cô ta nhăn lại, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, cô ta tin, là một người đàn ông, sẽ cảm thấy thương tiếc mình.
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, nhìn xuống chân cô ta không dám giẫm trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Cô bám vào lan can trước đi, đợi tôi một lát.”
“Vâng!”
Trịnh Giai do dự, sau đó mới đồng ý, với sự giúp đỡ của Mặc Tu Trần, cô ta nhảy lên hai bước, đứng dựa vào lan can, nhìn Mặc Tu Trần bước vào phòng riêng cách đó không xa, trong mày thoáng hiện niềm vui, tối nay Mặc Tu Trần đưa cô ta đi xã giao, ở trong bữa tiệc cô ta đã cố gắng biểu hiện, bây giờ chân cô ta bị treo, nhất định anh sẽ không bỏ mặc cô ta.
Thậm chí cô ta còn tưởng tượng đến việc Mặc Tu Trần đưa cô ta đến bệnh viện, sau đó lại đưa cô ta về nhà, đích thân chăm sóc, nghĩ đến việc anh đối xử nhẹ nhàng với mình, cô ta cảm thấy như có con nai nhỏ đâm vào tim.
Thời gian trong tưởng tượng, trôi rất nhanh.
Suy nghĩ của Trình Giai bị gián đoạn cho đến khi một tiếng ‘cô Trình’ xa cách, lịch sự lọt vào màng nhĩ của cô ta. Cô ta nhìn lên, thấy Tiểu Lưu đi đến từ phía bên kia hành lang. Trái tim cô ta chùng xuống, trên mặt hiện lên một tia không vui.
Tiểu Lưu thu hết biểu hiện thay đổi của cô ta vào mắt, trong lòng khinh thường, mặt không chút cảm xúc dừng trước mặt cô ta, nhìn xuống bàn chân phải đang đặt nhẹ trên mu bàn chân trái, giải thích: “Cậu chủ lớn gọi điện cho tôi, nói cô bị trẹo chân, để tôi đưa cô đến bệnh viện. Cô Trình, cô có thể tự đi được không, hay là tôi phải cõng cô?”
Trình Giai cảm thấy trong lòng khó chịu, mím môi, lạnh lùng nói: “Không cần cậu đưa, tôi đợi cậu Mặc đi ra.”
“Cậu chủ lớn để tôi đưa cô đi. Nếu cô Trình không muốn tôi đưa đi thì tôi cũng không ép. Cô đi gọi cậu chủ lớn đi, tối nay cậu ấy xã giao với những nhân vật lớn, phía sau còn có những tiết mục khác. Nếu chỉ vì cô mà khiến mọi người mất vui, nhất định cậu chủ sẽ tức giận.”
Giọng điệu không tự ti không kiêu ngạo của Tiểu Lưu vang lên, đem những quan hệ lợi hại nói cho cô ta biết.
“Chúng tôi biết rồi, quản đốc Lạc!”
Bốn người đồng thanh trả lời, Lạc Hạo Phong nắm chặt tay ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa mới nở nụ cười, sau đó xoay người, trên mặt lại hiện lên nụ cười mê hoặc: “Cô Ôn, mấy ngày này cô có yêu cầu gì thì có thể đến tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi.”
Anh ấy lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
Ôn Nhiên nhận lấy tấm danh thiếp khác xa so với con người của anh ta, mỉm cười nói được.
Có thêm bốn người giúp đỡ, so với hai ngày trước thì Ôn Nhiên cũng nhàn hơn rất nhiều.
Buổi tối quay về khách sạn, cô không quên gọi điện cảm ơn Mặc Tu Trần.
Mặc dù lúc này Mặc Tu Trần đang xã giao, trong điện thoại vang lên tiếng ly va chạm vào nhau, anh nói với mọi người một câu, bước ra khỏi phòng riêng, đứng ở hành lang tối, hỏi cô tình huống bên kia như thế nào rồi.
Ôn Nhiên vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ đang dựa vào ghế sô pha da, cười xinh đẹp rạng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng: “Mọi việc rất thuận lợi, hôm nay tôi gặp quản đốc Lạc, tối qua nghe anh nói tôi còn tưởng anh ta là một ông già béo ục ịch như Chu Minh Phú Cơ. Không ngờ quản đốc của anh lại trẻ và đẹp trai như vậy.”
“Cậu ấy rất đẹp trai à?”
Cô vừa nói xong, giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến, trầm thấp và từ tính, ẩn ẩn có chút không vui, ánh mắt của Ôn Nhiên lóe lên, cô nói dối: “Không phải tôi nói, là đám người Tiểu Tiểu và chị Lý nói.”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp của Mặc Tu Trần, rõ ràng lời nói của cô đã giúp anh vui vẻ, thay đổi giọng nói, anh nói với cô: “Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới, chờ em đi công tác về, chúng ta cũng dành thời gian đi chụp một bộ.”
“Hả?”
Ôn Nhiên giật mình ngồi dậy trên số pha.
“Sao em lại ngạc nhiên như vậy?”
Trên hành lang của khách sạn, Mặc Tu Trần khẽ cau mày, mắt híp lại, hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ.
Ôn Nhiên cười giải thích: “Đột nhiên anh nhắc tới chuyện chụp ảnh cưới, tôi rất ngạc nhiên. Vừa rồi anh nói Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới à? Sao tôi không biết chuyện Chu Lâm xin nghỉ nhỉ?”
“Em không ở thành phố Đà Nẵng, chuyện của công ty đều do anh em quản, đương nhiên là em không biết.”
Mặc Tu Trần hơi dừng lại, nói thêm: “Mặc Tử Hiên đã xin nghỉ một tuần, có lẽ cậu ta sẽ tìm đến em.”
“Anh ấy tới tìm tôi làm gì?”
Ôn Nhiên buột miệng nói ra, sau khi nói xong, một giọng nói kéo dài đột nhiên vang lên trong đầu cô: “Thành phố F là địa điểm du lịch và là quê hương của anh. Khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh cưới, Nhiên Nhiên, em thấy như vậy có được không?”
Có điều đó là những gì đã xảy ra vài tháng trước, bây giờ nghĩ lại, cảm giác như cách mấy đời.
Mặc Tử Hiên và Chu Lâm chụp ảnh cưới, tại sao họ lại chọn thành phố F, ánh mắt của cô thay đổi, cô lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ đang lướt qua trong đầu.
“Anh đoán vậy, cậu ta vẫn chưa chết tâm với em. Đưa Chu Lâm đến thành phố F chụp ảnh cưới chỉ là cái cớ, bởi vì em đến đó công tác.”
“Anh yên tâm, cho dù anh ấy đến tìm tôi, tôi cũng sẽ %3D không quan tâm đến anh ấy.”
Cô biết thân phận của mình là gì, cô không phải là loại người dây dưa, không dứt khoát, lúc ấy nhận lời tỏ tình của Mặc Tử Hiên là vì bị anh ta làm cho cảm động. Mà hiện giờ anh ta làm tổn thương cô, cô sẽ không cho anh ta cơ hội thứ hai.
“Ừ, anh chỉ sợ cậu ta sẽ quấy rầy em, ở thành phố F em có chuyện gì, thì đều có thể tìm Hạo Phong.”
Mặc Tu Trần im lặng một lúc, anh mới hiểu ra, dù vừa rồi Ôn Nhiên khen Lạc Hạo Phong khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh.
“Tôi biết rồi.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý, lúc này cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tiểu Tiểu trong bộ đồ ngủ đi ra, cô liếc mắt nhìn cô ấy, đang định nói không còn việc gì nữa thì cô cúp máy, bên kia điện thoại, lại đột nhiên vang lên giọng của một người phụ nữ quen thuộc: “Cậu Mặc…”
Đó là giọng của Trình Giai!
Cô ta nói một tiếng ‘cậu Mặc, sau đó liền không còn tiếng động, không biết có phải là nhìn thấy Mặc Tu Trần đang gọi điện thoại liền dừng lại, hay là Mặc Tu Trần không cho cô ta nói.
Sau đó giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến: “Em mau nghỉ ngoi sớm đi, ở bên này bữa tiệc của anh còn chưa kết thúc.”
“Ừ, anh đừng uống quá nhiều, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng dặn dò, rồi cúp máy.
***
Thành phố Đà Nẵng, trong hành lang u ám, Mặc Tu Trần cất điện thoại di động, nhàn nhạt nhìn lướt qua Trình Giai đang đứng cách đó hai bước, đêm nay cô ta uống rất nhiều rượu, hai má ửng hồng, đôi mắt lướt sóng, trăm vẻ xinh đẹp, trong bữa tiệc tôi nay cô ta con cưng.
Thấy anh đang nhìn mình, Trình Giai nở nụ cười quyến rũ, trong tiềm thức đầy bộ ngực kiêu hãnh của mình lên, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Cậu Mặc!”
“Vừa nãy cô muốn nói gì?”
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, anh không thích mùi nước hoa trên người phụ nữ này, sẽ có cảm giác hằng mũi. Anh vẫn thích mùi thơm tinh tế của Ôn Nhiên, chỉ có mùi dầu gội và sữa tắm, không giống như Trình Giai ở trước mặt này khiến người ta chóng mặt.
Trình Giai quay đầu nhìn thoáng qua phòng riêng phía sau, nhẹ giọng nói: “Cậu Mặc, bọn họ liên tục chiến đấu nói sẽ chuyển đến tiết mục tiếp theo, tôi ra ngoài xem anh có ổn không.”
Mặc Tu Trần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vào đi!”
Trình Giai nói ‘ừ”, quay người lại, vừa bước một bước, đột nhiên chân phải bị treo, một tiếng ‘á’, cơ thể cô ta mất thăng bằng, ngã xuống một bên. Mặc Tu Trần đang đi ngang qua bên phải cô ta, nhìn thấy cô ta sắp ngã xuống, theo bản năng đưa tay ra đỡ cô ta.
“Cẩn thận chút!”
“Cậu Mặc, hình như tôi bị trẹo chân rồi, rất đau.”
Toàn bộ trọng lượng của Trình Giai đều dựa vào lồng ngực Mặc Tu Trần, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vì đau nên cô ta nhăn lại, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, cô ta tin, là một người đàn ông, sẽ cảm thấy thương tiếc mình.
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, nhìn xuống chân cô ta không dám giẫm trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Cô bám vào lan can trước đi, đợi tôi một lát.”
“Vâng!”
Trịnh Giai do dự, sau đó mới đồng ý, với sự giúp đỡ của Mặc Tu Trần, cô ta nhảy lên hai bước, đứng dựa vào lan can, nhìn Mặc Tu Trần bước vào phòng riêng cách đó không xa, trong mày thoáng hiện niềm vui, tối nay Mặc Tu Trần đưa cô ta đi xã giao, ở trong bữa tiệc cô ta đã cố gắng biểu hiện, bây giờ chân cô ta bị treo, nhất định anh sẽ không bỏ mặc cô ta.
Thậm chí cô ta còn tưởng tượng đến việc Mặc Tu Trần đưa cô ta đến bệnh viện, sau đó lại đưa cô ta về nhà, đích thân chăm sóc, nghĩ đến việc anh đối xử nhẹ nhàng với mình, cô ta cảm thấy như có con nai nhỏ đâm vào tim.
Thời gian trong tưởng tượng, trôi rất nhanh.
Suy nghĩ của Trình Giai bị gián đoạn cho đến khi một tiếng ‘cô Trình’ xa cách, lịch sự lọt vào màng nhĩ của cô ta. Cô ta nhìn lên, thấy Tiểu Lưu đi đến từ phía bên kia hành lang. Trái tim cô ta chùng xuống, trên mặt hiện lên một tia không vui.
Tiểu Lưu thu hết biểu hiện thay đổi của cô ta vào mắt, trong lòng khinh thường, mặt không chút cảm xúc dừng trước mặt cô ta, nhìn xuống bàn chân phải đang đặt nhẹ trên mu bàn chân trái, giải thích: “Cậu chủ lớn gọi điện cho tôi, nói cô bị trẹo chân, để tôi đưa cô đến bệnh viện. Cô Trình, cô có thể tự đi được không, hay là tôi phải cõng cô?”
Trình Giai cảm thấy trong lòng khó chịu, mím môi, lạnh lùng nói: “Không cần cậu đưa, tôi đợi cậu Mặc đi ra.”
“Cậu chủ lớn để tôi đưa cô đi. Nếu cô Trình không muốn tôi đưa đi thì tôi cũng không ép. Cô đi gọi cậu chủ lớn đi, tối nay cậu ấy xã giao với những nhân vật lớn, phía sau còn có những tiết mục khác. Nếu chỉ vì cô mà khiến mọi người mất vui, nhất định cậu chủ sẽ tức giận.”
Giọng điệu không tự ti không kiêu ngạo của Tiểu Lưu vang lên, đem những quan hệ lợi hại nói cho cô ta biết.
Danh sách chương