Trong phòng làm việc, âm thanh của Trình Giai xuyên qua cánh cửa gỗ chui vào tai Ôn Nhiên, ôn nhu mà nhanh nhẹ: “Tổng giám đốc Mặc, em không có tiền để mua lễ vật gì quý trọng, vì thế không thể làm gì khác hơn ngoài xuống bếp nấu mấy món. Hôm đỏ cùng ăn cơm, em thấy anh thích ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu nhất vì thế hôm nay em đặc biệt chuần bị hai món này, ngoài ra côn nấu một phần canh, anh nếm thử một chút đi.”
Sắc mặt Ôn Nhiên nhanh chóng thay đổi, theo bản năng mim môi.
Bên trong truyền ra một tiếng vang nhỏ, dường như đó chinh là âm thanh lúc Trinh Giai mở hộp cơm. Sau đó, giọng nói của Mặc Tu Trần vang lên, dùng dung hời hợt: “Cô không cần mở ra đâu. Tôi đã đồng ý với Nhiên Nhiên rằng buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm với cô ấy. Tôi xin nhận lòng tốt của cô.”
Động tác mở hộp cơm của Trình Giai chậm lại, ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Mặc Tu Trần, nhẹ giọng nói: “Tổng giảm đốc Mặc, anh nếm thử một chút đi. Em đã bỏ cả một buổi sáng ra để làm những món này đấy. Hay là em sẽ gọi điện cho chị Ôn, nói với chị ấy rằng buổi trưa anh sẽ không về.”
Sắc mặt Ôn Nhiên không ngừng thay đổi, cố gắng kiềm chế để mình không mở cửa xông vào. Khoảng một giây sau, cô lại nghe Mặc Tu Trần nói: “Nếu tôi thất hứa không về nhà thi Nhiên Nhiên sẽ giận tôi. Nếu cô không muốn phải mang về lại thi cứ để lại đây đi, lát nữa tôi sẽ cho người mang xuống phòng ăn, cho mọi người ăn thêm một chút.”
Nghe thấy những lời này, tâm trạng Ôn Nhiên trờ nên vô cùng vui vẻ, khẽ nhếch miệng, không chút do dự giơ tay lên gõ cửa.
Trong phòng làm việc, sắc mặt của Trình Giai vi Mặc Tu Trần mà trở nên tải nhợt, cô ta còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Tu Trần quay sang nhìn về phía cửa, giọng nói ôn hòa: “Vào đi!”
An Nhiên đầy cửa ra, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía người đàn ông phía sau bản làm việc.
Ảnh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt thâm thủy của Mặc Tu Trần thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, khi tầm mắt anh rơi vào hộp cơm mà cô đang cầm trên tay, giữa lông mày ẩm áp nhanh chóng dâng lên một nụ cười yếu ớt:
“Nhiên Nhiên, sao em lại tới đây!”
Tiếng “Nhiên Nhiên” kia phát ra từ đôi môi mỏng của anh tạo ra vẻ thân thiện, khiến lòng người rung động. Dường như anh đã gọi cái tên này hơn mười ngàn lần, trong lòng Ôn Nhiên bỗng run lên.
Lúc anh nói chuyện, bóng người cao lớn nhanh chóng bước ra khỏi bàn làm việc, sải bước đi đến trước mặt cô. Từ lúc cô đẩy cửa bước vào đây, trong
mắt anh cũng chỉ còn lại một minh hình bóng của cô, hoàn toàn xem Trình Giai đang ngồi trên ghế salon như một người vô hình.
Ôn Nhiên yêu kiểu đứng ở cửa, ảnh mắt mim cười nhìn anh đang từng bước đến gần minh. Không khi trong mũi cô dần dẫn được thay thế bởi một hơi thở trong trẻo mà nam tinh, tìm cô không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Bóng người đàn ông cao lớn dừng lại trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn vào hộp cơm giữ nhiệt trong tay cô, ôn hòa lên tiếng hỏi: “Em cố ý mang cơm tới cho anh sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Nhiên bởi vì sự biến hóa trong lòng mà dâng lên một tầng phấn mỏng, nụ cười nhẹ nhàng, so với nụ cười nhu nhược của Trình Giai thi trông uu nhã hơn. Cô gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng muốn nói gì đó thì Mặc Tu Trần đột nhiên cầm lấy tay cô, cau mày hỏi: “Mu bàn tay em bị sao thế?”
Ôn Nhiên hơi ngẩn ra, nhin thấy ảnh mắt quan tâm của anh, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp, lắc đầu, giọng nói thờ ơ: “Vô tinh bị dầu nóng vàng trúng. Anh đừng để ý tới cái này, anh nếm thử xem đồ ăn em mang tới có ngon không đi.”
Mặc Tu Trần đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay cô, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Những món ăn này đều là do em làm sao?”
Ôn Nhiên cười vui vẻ, vòng vo nói: “Anh nếm thử xem có ngon hay không.
Sau đó em sẽ nói cho anh biết.”
Cô vừa nói xong, người đứng trước ghế salon từ nãy giờ, sắc mặt Trinh Giai tái nhợt không thể nào nhìn nổi hình ảnh tình cảm này của cả hai người, nói xen vào: “Cô Ôn, cô cũng biết nấu cơm sao?”
Sắc mặt Ôn Nhiên nhanh chóng thay đổi, theo bản năng mim môi.
Bên trong truyền ra một tiếng vang nhỏ, dường như đó chinh là âm thanh lúc Trinh Giai mở hộp cơm. Sau đó, giọng nói của Mặc Tu Trần vang lên, dùng dung hời hợt: “Cô không cần mở ra đâu. Tôi đã đồng ý với Nhiên Nhiên rằng buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm với cô ấy. Tôi xin nhận lòng tốt của cô.”
Động tác mở hộp cơm của Trình Giai chậm lại, ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Mặc Tu Trần, nhẹ giọng nói: “Tổng giảm đốc Mặc, anh nếm thử một chút đi. Em đã bỏ cả một buổi sáng ra để làm những món này đấy. Hay là em sẽ gọi điện cho chị Ôn, nói với chị ấy rằng buổi trưa anh sẽ không về.”
Sắc mặt Ôn Nhiên không ngừng thay đổi, cố gắng kiềm chế để mình không mở cửa xông vào. Khoảng một giây sau, cô lại nghe Mặc Tu Trần nói: “Nếu tôi thất hứa không về nhà thi Nhiên Nhiên sẽ giận tôi. Nếu cô không muốn phải mang về lại thi cứ để lại đây đi, lát nữa tôi sẽ cho người mang xuống phòng ăn, cho mọi người ăn thêm một chút.”
Nghe thấy những lời này, tâm trạng Ôn Nhiên trờ nên vô cùng vui vẻ, khẽ nhếch miệng, không chút do dự giơ tay lên gõ cửa.
Trong phòng làm việc, sắc mặt của Trình Giai vi Mặc Tu Trần mà trở nên tải nhợt, cô ta còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Tu Trần quay sang nhìn về phía cửa, giọng nói ôn hòa: “Vào đi!”
An Nhiên đầy cửa ra, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía người đàn ông phía sau bản làm việc.
Ảnh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt thâm thủy của Mặc Tu Trần thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, khi tầm mắt anh rơi vào hộp cơm mà cô đang cầm trên tay, giữa lông mày ẩm áp nhanh chóng dâng lên một nụ cười yếu ớt:
“Nhiên Nhiên, sao em lại tới đây!”
Tiếng “Nhiên Nhiên” kia phát ra từ đôi môi mỏng của anh tạo ra vẻ thân thiện, khiến lòng người rung động. Dường như anh đã gọi cái tên này hơn mười ngàn lần, trong lòng Ôn Nhiên bỗng run lên.
Lúc anh nói chuyện, bóng người cao lớn nhanh chóng bước ra khỏi bàn làm việc, sải bước đi đến trước mặt cô. Từ lúc cô đẩy cửa bước vào đây, trong
mắt anh cũng chỉ còn lại một minh hình bóng của cô, hoàn toàn xem Trình Giai đang ngồi trên ghế salon như một người vô hình.
Ôn Nhiên yêu kiểu đứng ở cửa, ảnh mắt mim cười nhìn anh đang từng bước đến gần minh. Không khi trong mũi cô dần dẫn được thay thế bởi một hơi thở trong trẻo mà nam tinh, tìm cô không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Bóng người đàn ông cao lớn dừng lại trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn vào hộp cơm giữ nhiệt trong tay cô, ôn hòa lên tiếng hỏi: “Em cố ý mang cơm tới cho anh sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Nhiên bởi vì sự biến hóa trong lòng mà dâng lên một tầng phấn mỏng, nụ cười nhẹ nhàng, so với nụ cười nhu nhược của Trình Giai thi trông uu nhã hơn. Cô gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng muốn nói gì đó thì Mặc Tu Trần đột nhiên cầm lấy tay cô, cau mày hỏi: “Mu bàn tay em bị sao thế?”
Ôn Nhiên hơi ngẩn ra, nhin thấy ảnh mắt quan tâm của anh, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp, lắc đầu, giọng nói thờ ơ: “Vô tinh bị dầu nóng vàng trúng. Anh đừng để ý tới cái này, anh nếm thử xem đồ ăn em mang tới có ngon không đi.”
Mặc Tu Trần đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay cô, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Những món ăn này đều là do em làm sao?”
Ôn Nhiên cười vui vẻ, vòng vo nói: “Anh nếm thử xem có ngon hay không.
Sau đó em sẽ nói cho anh biết.”
Cô vừa nói xong, người đứng trước ghế salon từ nãy giờ, sắc mặt Trinh Giai tái nhợt không thể nào nhìn nổi hình ảnh tình cảm này của cả hai người, nói xen vào: “Cô Ôn, cô cũng biết nấu cơm sao?”
Danh sách chương