Sau một hồi yên lặng, Mặc Tu Trần ôn hòa lên tiếng: “Lúc nào em về thì gọi cho anh một tiếng.”

“Không cần đâu, cử để chị Lý đưa tôi về là được rồi.”

Lời từ chối của Ôn Nhiên vừa được phát ra, sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc mà mừng rõ “Nhiên Nhiên”, ảnh mắt có toát lên vẻ kinh ngạc. Chi thấy Mặc Tử Hiên đang đứng đằng sau cách cô mấy bước, ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về phía cô.

Hai mắt chạm vào nhau, thế nhưng cô nhanh chóng dời mắt, củi đầu xem điện thoại di động, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng đã ngắt từ lâu.

An Nhiên nhẹ nhàng cau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại khoảng hai giây. Trong lòng cô không biết vừa rồi Mặc Tu Trần có nghe thấy giọng nói của Mặc Tử Hiên hay không. Nếu không nghe được thì anh hiểu lầm mình không?

Suy nghĩ tới đây, cô không để ý tới Mặc Tử Hiên đang đứng cách đó mấy bước, xoay người rời khỏi đó.

“Nhiên Nhiên, chờ một chút!”

Mặc Tử Hiên thấy cô muốn rời đi thì vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, bước thật nhanh đuổi theo cô, vội vàng lên tiếng giải thich: “Nhiên Nhiên, anh sẽ không ép em làm những chuyện mà em không thích, anh chỉ muốn nói với em vài câu thôi.”

Trong bãi đỗ xe chị Lý đang đứng trước xe, nhin Mặc Tử Hiện và Ôn Nhiên đang đứng cách đó mười mấy mét, đang cân nhắc xem minh có nên bước lên hay không.

An Nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhin anh ấy: “Tôi với anh cũng không có gi đáng nói cả.”

“Nhiên Nhiên, anh biết em rất hận anh. Chính anh cũng cảm thấy hận bản thân mình, lần trước là do anh quá kich động, vì thế anh muốn xin lỗi em, là do anh không tốt.”

Ảnh mắt Mặc Tử Hiên hiện lên vẻ đau thương, anh ấy bước lên một bước, đưa hai tay cản cô lại, cũng không dám bắt lấy cô giống như lần trước.

Chẳng qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, mọi ưu tư đều viết rõ lên khuôn mặt hoàn hảo của anh ấy.

Ôn Nhiên ngắn người, nhìn vẻ mặt áy náy và đau khổ của Mặc Tử Hiến, nhớ tới những chuyện tốt mà anh ta đã làm trước đây, cô hơi mim môi, chậm rãi lên tiếng: “Nếu anh thật sự cảm thấy ấy náy thì sau này đừng tới quấy rầy tối nữa.”

“Nhiên Nhiên.”

Ảnh mắt Mặc Tử Hiên hiện lên đau xót, âm thanh tràn đầy sự khổ sở.

“Sau này mong anh hãy gọi tôi là Ôn Nhiên, tôi không muốn người khác hiểu lầm.” Ôn Nhiên cũng không vi sự khổ sở của anh ấy mà cảm thấy xúc động, nhìn ánh mắt không chút gợn sóng của anh ấy, không hề có sự ôn nhu và ẩm áp như trước đây.

Mặc Tử Hiên khẽ cần răng, kiên định lên tiếng: “Nhiên Nhiên, anh có thể đồng ý với em, sau này anh sẽ không tới quấy rầy em nữa, cũng không kêu em như thế nữa. Thế nhưng anh nhất định sẽ điều tra ra người đứng sau việc anh và Chu Lâm lên giường hôm đó, để cho em biết một điều, người anh yêu cũng chỉ có một mình em, anh sẽ đợi đến ngày em có thể tha thứ cho anh.”

Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi, cô cũng không Mặc Tử Hiên cử tiếp tục dây dưa với minh như thế. Cho dù anh bị người khác hại cũng được, cô mắc sai làm cũng được, thế nhưng bọn họ cũng đã không còn quan hệ gi với nhau.

“Anh không cần phải như thế.”

Cô mim môi, giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

Ngày thường, Mặc Tử Hiên là một người vô cùng ôn hòa. Cho tới bây giờ khi trước mặt cô, anh ấy vẫn luôn giữ một nụ cười ấm áp, cực ki it những lúc nổi nóng. Thế nhưng lúc này, vẻ mặt anh lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ tuyệt tinh: “Ban đầu khi anh thich em, anh đã thề rằng sẽ thích em cả này. Nhiên Nhiên, em hay không thì anh vẫn sẽ nói. Mặc Tu Trần kết hôn với em không phải vì thích em mà chỉ vi để trả thù anh mà thôi, em không thể yêu anh ta!”

Vẻ mặt Ôn Nhiên hiện lên sự lạnh lùng, cho dù cô và Mặc Tu Trần không có tình cảm với nhau thế nhưng cô cũng đã hứa rằng sẽ đổi xử với anh thật tốt, xem anh như người thân của mình. Vì thế đương nhiên cô sẽ không thể để Mặc Tử Hiên nói xấu anh như thế, cô cứng rắn giải thích: “Lúc tôi cần sự trợ giúp nhất, Mặc Tu Trần đã đưa tay giúp đỡ tôi, đương nhiên là trước đó tôi và anh ấy không hề quen biết nhau vi thể đương nhiên cũng không có tình cảm gi với nhau. Còn về chuyện giữa anh và anh ấy có ân oán gì với nhau thì tôi không cần biết. Thể nhưng bây giờ anh ấy là chồng tôi, vì thế mong anh lần sau đừng nói xấu anh ấy trước mặt tôi như thế, nhưng lời đó không có tác dụng gì với tôi đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện