Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc nhìn Đàm Mục, hỏi lại: “Anh vừa làm gì mà lại để Trình Giai vào đưa tài liệu như thế?”.
Đàn Mục cong môi cười một cái, đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Tôi đi làm một chuyện rất quan trọng.”
Thấy Mặc Tu Trần không tin, anh ta nhún vai nói thằng: “Thật ra là do
Trinh Giai đã yêu cầu làm. Cô ấy nói những chuyện đưa tài liệu nhỏ nhặt như thế này không cần tới một trợ lý như tôi phải làm. Chỉ cần để cho một người trợ lý nhỏ bé như cô ấy làm là được rồi, vi thế tôi nhanh chóng cho cô ấy một cơ hội để rèn luyện.”
Anh ta nói xong, Mặc Tu Trần lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói là anh có chuyện, vì thế mới nhờ cô ấy tới đưa tài liệu. Anh đưa Trình Giai đi ăn trưa đi. Buổi chiều trước khi đi làm thì đến xưởng thuốc của Ôn Thị bảo cáo.”
“Tại sao?”
Đàm Mục kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần, anh vốn định đi ăn trưa. Thế mà bây giờ lại kêu anh ta đưa trợ lý nhỏ đi ăn.
Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tủ lạnh lùng của Mặc Tu Trần một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Vừa rồi anh đã đồng ý sẽ đưa Trinh Giai đi ăn cơm trưa sao?”
Một email nhắc nhở vừa được gửi tới máy tính anh, anh nhanh chóng mở email ra. Sau khi đọc được nội dung, ảnh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng. Đàm Mục đang đứng trước bàn làm việc thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi thì lên tiếng quan tâm: “Xảy ra chuyện gi sao?”
Sắc mặt Mặc Tu Trần có một lớp sương mỏng, giọng nói u ám: “Là email do A Phong gửi tới, hai người kia bỏ trốn rồi”
“Không phải anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao?”
Mặt của Đàm Mục của biến sắc, Mặc Tu Trần đã tự mình đến thành phố H một tuần, và anh đã chỉnh tay bắt được người giở trò với thuốc men. Thế nhưng sao có thể để nhân chứng quan trọng bỏ trốn được chứ?
Anh ta vừa nói xong, gương mặt vừa lạnh lùng một giây trước nhanh chóng lộ ra vẻ chế nhạo, cuời lên tiếng: “Tôi cố ấy để học chạy đấy.”
Đàm Mục thở dài một tiếng, tức giận lên tiếng: “Anh làm ơn hãy nói rõ ràng một chút đi, nói như thế thật sự dọa người khác sợ đấy. Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện anh làm đều tốn công vô ích, bây giờ anh muốn điều tra người giật dây đúng không?”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, nghiêng đầu đọc email trên máy tính ở bàn làm việc.
“Trước hết cử binh tĩnh, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn điều tra.” Ánh mắt Mặc Tu Trần toát lên vẻ lạnh lùng, giọng điệu ung dung.
“Tôi hiểu rồi.”
Đàm Mục gật đầu, anh ta không phải chỉ mới quen biết Mặc Tu Trần một hai ngày. Vì thế anh muốn làm gì anh ta luôn hiểu rõ.
Anh đang từng bước muốn ép Tiểu Vãn Khanh lộ nguyên hình. Sau đó tóm được bằng chứng bà ta bắt cóc, muốn đầy anh vào chỗ đến năm đó…
Nghĩ tới tây, Đàm Mục lại không nhịn được hỏi: “Nếu điều tra ra Trình Giai thật sự là cô bé năm đó, thế anh định sẽ làm gì?”
Nhắc tới năm đó, nếu không có sự cứu giúp của cô bé kia thì cho dù Mặc Tu Trần không chết thi cũng thật sự biến thành thái giảm mất rồi.
Trước khi kết hôn với Ôn Nhiên, Đàm Mục và Cố Khải vẫn luôn cho rằng người anh thích là cô gái năm đó. Vì thế sau khi tìm ra cô bé đó thì đương nhiên hai người sẽ thành một đôi. Mười đầu ngón tay của Mặc Tu Trần gõ bàn phím, nhanh chóng đánh ra một hàng chữ, sau đó gửi vào mail của đối phương. Tiếp theo xóa email kia đi, buông con chuột trong tay ra, kiên định lên tiếng: “Cô ấy không phải.”
Anh vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Cho dù tất cả mọi chứng cứ đều chứng minh Trình Giai chính là cô bé năm đó, thế nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không tin.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh mim nhẹ, anh lên tiếng dặn dò: “Thể nhưng trước đó thì anh cử xem cô ấy là cô bé năm đó là được rồi.”
Đăm Mục nhiều mày, ngay cả anh cũng không xem Trình Giai là ân nhân cứu mạng mình. Thế nhưng lại muốn anh ta xem cô ta là ân nhân cứu mạng mình, đây là logic gì thế này?
Đàn Mục cong môi cười một cái, đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Tôi đi làm một chuyện rất quan trọng.”
Thấy Mặc Tu Trần không tin, anh ta nhún vai nói thằng: “Thật ra là do
Trinh Giai đã yêu cầu làm. Cô ấy nói những chuyện đưa tài liệu nhỏ nhặt như thế này không cần tới một trợ lý như tôi phải làm. Chỉ cần để cho một người trợ lý nhỏ bé như cô ấy làm là được rồi, vi thế tôi nhanh chóng cho cô ấy một cơ hội để rèn luyện.”
Anh ta nói xong, Mặc Tu Trần lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói là anh có chuyện, vì thế mới nhờ cô ấy tới đưa tài liệu. Anh đưa Trình Giai đi ăn trưa đi. Buổi chiều trước khi đi làm thì đến xưởng thuốc của Ôn Thị bảo cáo.”
“Tại sao?”
Đàm Mục kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần, anh vốn định đi ăn trưa. Thế mà bây giờ lại kêu anh ta đưa trợ lý nhỏ đi ăn.
Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tủ lạnh lùng của Mặc Tu Trần một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Vừa rồi anh đã đồng ý sẽ đưa Trinh Giai đi ăn cơm trưa sao?”
Một email nhắc nhở vừa được gửi tới máy tính anh, anh nhanh chóng mở email ra. Sau khi đọc được nội dung, ảnh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng. Đàm Mục đang đứng trước bàn làm việc thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi thì lên tiếng quan tâm: “Xảy ra chuyện gi sao?”
Sắc mặt Mặc Tu Trần có một lớp sương mỏng, giọng nói u ám: “Là email do A Phong gửi tới, hai người kia bỏ trốn rồi”
“Không phải anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao?”
Mặt của Đàm Mục của biến sắc, Mặc Tu Trần đã tự mình đến thành phố H một tuần, và anh đã chỉnh tay bắt được người giở trò với thuốc men. Thế nhưng sao có thể để nhân chứng quan trọng bỏ trốn được chứ?
Anh ta vừa nói xong, gương mặt vừa lạnh lùng một giây trước nhanh chóng lộ ra vẻ chế nhạo, cuời lên tiếng: “Tôi cố ấy để học chạy đấy.”
Đàm Mục thở dài một tiếng, tức giận lên tiếng: “Anh làm ơn hãy nói rõ ràng một chút đi, nói như thế thật sự dọa người khác sợ đấy. Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện anh làm đều tốn công vô ích, bây giờ anh muốn điều tra người giật dây đúng không?”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, nghiêng đầu đọc email trên máy tính ở bàn làm việc.
“Trước hết cử binh tĩnh, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn điều tra.” Ánh mắt Mặc Tu Trần toát lên vẻ lạnh lùng, giọng điệu ung dung.
“Tôi hiểu rồi.”
Đàm Mục gật đầu, anh ta không phải chỉ mới quen biết Mặc Tu Trần một hai ngày. Vì thế anh muốn làm gì anh ta luôn hiểu rõ.
Anh đang từng bước muốn ép Tiểu Vãn Khanh lộ nguyên hình. Sau đó tóm được bằng chứng bà ta bắt cóc, muốn đầy anh vào chỗ đến năm đó…
Nghĩ tới tây, Đàm Mục lại không nhịn được hỏi: “Nếu điều tra ra Trình Giai thật sự là cô bé năm đó, thế anh định sẽ làm gì?”
Nhắc tới năm đó, nếu không có sự cứu giúp của cô bé kia thì cho dù Mặc Tu Trần không chết thi cũng thật sự biến thành thái giảm mất rồi.
Trước khi kết hôn với Ôn Nhiên, Đàm Mục và Cố Khải vẫn luôn cho rằng người anh thích là cô gái năm đó. Vì thế sau khi tìm ra cô bé đó thì đương nhiên hai người sẽ thành một đôi. Mười đầu ngón tay của Mặc Tu Trần gõ bàn phím, nhanh chóng đánh ra một hàng chữ, sau đó gửi vào mail của đối phương. Tiếp theo xóa email kia đi, buông con chuột trong tay ra, kiên định lên tiếng: “Cô ấy không phải.”
Anh vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Cho dù tất cả mọi chứng cứ đều chứng minh Trình Giai chính là cô bé năm đó, thế nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không tin.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh mim nhẹ, anh lên tiếng dặn dò: “Thể nhưng trước đó thì anh cử xem cô ấy là cô bé năm đó là được rồi.”
Đăm Mục nhiều mày, ngay cả anh cũng không xem Trình Giai là ân nhân cứu mạng mình. Thế nhưng lại muốn anh ta xem cô ta là ân nhân cứu mạng mình, đây là logic gì thế này?
Danh sách chương