Chương 470:

 

Trong mắt thím Trương léo lên những cảm xúc phức tạp, đôi mắt bà ấy hơi đỏ: “Tôi và ba nói nói với nó vài cậu, nó đã đóng sầm cửa lại và bỏ đi. Nó còn nói, mặc kệ chúng tôi có đồng ý hay không thì nó cũng muốn ở cùng Đồng Thi Thi.”

 

Vẻ mặt của Ôn Nhiên sửng sốt, ánh mắt trong veo nhìn về phía Mặc Tu Trần, anh nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô tỏ ý cô không cần lo lắng, cô mím môi im lặng không lên tiếng.

 

“Thím Trương, thím đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Lưu để hỏi tình hình.”

 

Mặc Tu Trần cân nhắc một lúc mới nhẹ nhàng an ủi.

 

“Cảm ơn cậu, cậu chủ lớn!”

 

Trên mặt thím Trương lộ ra chút vui mừng, Tiểu Lưu vẫn luôn nghe lời cậu ấy, hi vọng lần này cũng như vậy.

 

Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đi lên lầu, anh nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em đi tắm trước đi, anh sẽ gọi cho Tiểu Lưu xem cậu ấy bị Đồng Thi Thi bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại cố chấp như vậy.”

 

“Anh đừng mắng anh ấy, càng mắng anh ấy càng không nghe lời.”

 

Ôn Nhiên suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng dặn dò.

 

Mặc Tu Trần sờ mặt của cô, khẽ nhéo mũi cô, cười nói: “Em đừng lo lắng, chuyện nhỏ như vậy anh sẽ giải quyết.”

 

Ôn Nhiên liếc nhìn anh, cô xoay người đi vào phòng quần áo lây quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Mặc Tu Trần ngồi trên ghế sô pha da, tùy ý vắt chéo chân, bấm số của Tiểu Lưu. Từ khi Thanh Dương và Thanh Phong bảo vệ cho sự an toàn của Ôn Nhiên, Tiểu Lưu càng có nhiều thời gian cho mình hơn, mấy ngày nay anh cũng rất ít khi để cậu ta làm tài xé.

 

Có lẽ thời gian của cậu ta đều dành cho Đồng Thi Thi.

 

Điện thoại vang lên vài lần, giọng của Tiểu Lưu mới vang lên: “Alo, cậu chủ lớn!”

 

Nghe tháy tiếng động, Mặc Tu Trần chợt nhíu mày, anh là một người đàn ông tối lửa tắt đèn, còn là một người đàn ông có vợ. Vào lúc này, Tiểu Lưu mang theo tiếng động lạ truyền đến, đương nhiên anh biết lý do đó là gì.

 

“Cậu đang ở đâu?”

 

Giọng điệu của anh trầm thấp, anh vô cùng kính trọng thím Trương và bác Lưu, đôi cánh của Tiểu Lưu ngày càng cứng cáp, nên cậu ta mới vì một người phụ nữ không xứng đáng khiến ba mẹ mình đau lòng.

 

“Cậu chủ lớn, mẹ tôi bảo anh gọi điện thoại cho tôi sao?”

 

Tiểu Lưu không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại, Mặc Tu Trần chế nhạo: “Cậu và Đồng Thi Thi đang ở cùng nhau?

 

Đứa con mà cô ta đang mang thai thật sự là con của cậu sao?”

 

“Đúng vậy, cậu chủ lớn.”

 

Giọng điệu của Tiểu Lưu chợt cứng lại, có vẻ như cậu ta không hài lòng về sự nghỉ ngờ của anh. Những ngày qua Đồng Thi Thi đều ở với mình, không phải cô ấy mang thai đứa con của mình thì đó là của ai.

 

Trước đây, cô ấy không giữ mình trong sạch, nhưng đó là trước đây, ai mà chẳng có lỗi lầm chứ, mình và Trình Giai cũng từng qua lại với nhau một thời gian đó thôi.

 

“Nghe nói cậu muốn kết hôn với Đồng Thi Thi, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

 

Mặc Tu Trần nghe thấy giọng điệu của Tiểu Lưu không hài lòng, anh nheo mắt lại, đúng là Đồng Thi Thi có bản lĩnh, Trình Giai cũng không khiến Tiểu Lưu nghe lời mình như thế này.

 

“Cậu chủ lớn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, Thi Thi đang mang thai con của tôi, tôi muốn kết hôn với cô ấy. Ba mẹ tôi đều không đồng ý, cậu chủ lớn, anh có thể giúp tôi nói với bọn họ được không. Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, cả đời này tôi chỉ kết hôn với Thi Thì thôi.”

 

“Cậu không hồi hận?”

 

Mặc Tu Trần chế nhạo.

 

“Không hồi hận.”

 

“Được, tôi sẽ nói chuyện với thím Trương và bác Lưu. Nếu cậu muốn cưới Đồng Thi Thi thì ngày mai đưa cô ta về nhà đi, không thể ngay cả bề trên cũng không gặp mặt mà đã kết hôn được.”

 

“Cậu chủ lớn, anh đồng ý rồi?”

 

Tiểu Lưu vừa vui mừng vừa không dám tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện