Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ lay động, trả chiếc lược trong tay lại cô nói: “Được rồi, anh đi tắm đây, em sấy tóc khô đi.”

Anh nói thế, vậy là chút nữa sẽ ngủ cùng nhau sao?

Ôn Nhiên nghĩ thế, mặt càng nóng hơn nữa.

Cũng may Mặc Tu Trần trả lược lại cho cô xong liền xoay người đi vào phòng tắm, nên cũng không thấy được mặt cô đỏ ửng lên.

Ôn Nhiên gạt bỏ suy nghĩ vẫn vơ sang một bên, cầm máy sấy tóc lên sảy khô tóc, tiếng máy sấy lấn ác cả tiếng nước chảy trong phòng tắm, dần dần tâm trạng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Có vừa sấy khô tóc, tắt máy sấy đi đã nghe giọng nói của Mặc Tu Trần từ trong phòng tắm truyền toi: “Ôn Nhiên, lấy giúp anh chiếc quần đùi, khăn tắm này ướt rồi.”

Ôn Nhiên biến sắc, lúc này mới chot nho tới vừa rồi cô không cần thận làm rơi chiếc khăn trên giá xuống đất, ướt hết cả rồi.

Hơn nữa lúc nãy Mặc Tu Trần đi vào phòng tắm cũng không có đi qua phòng quần áo, không mang đồ vào, tối hôm đó anh cũng quấn chiếc khăn tắm đi ra. Trước mắt cô đột nhiên tái hiện lại cảnh tượng đêm đó.

Tâm trạng không dễ gì mới yên ổn trở lại, giờ phút này lại rối tung lên.

Đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng “Được” không kiềm được có một chút run nhẹ. Cô đặt máy sấy tóc lên bàn trang điểm, chạy vào phòng quần áo mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra chiếc quần nhỏ màu sẫm. Cô đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, bóng hình cao lớn của Mặc Tu Trần đang đứng sau cảnh cửa, lộ ra ngũ quan tuấn tú. Anh duỗi cánh tay ra,khớp xương rõ ràng,

Cô không dám nhìn, trực tiếp đua quần nhỏ cho anh. Không biết là do buông tay nhanh quá hay bởi vì Mặc Tu Trần cầm quá chậm, tóm lại, quần nhỏ chưa đến tay anh đã rơi thằng xuống đất.

Cô “A”một tiếng nhẹ, nhanh chóng củi đầu nhặt giúp anh, mùi sữa tắm trong phòng tắm xen lẫn mùi nam tính phả vào mặt khiến đầu óc cô mẽ màng. Cô vậy mà quên mất cái cửa này không lớn, cô ngoi chom xuống đầu liền đụng vào cánh cửa, trong phòng tắm. Mặc Tu Trần thấy thể nhanh chóng mở cửa ra.

“Của anh nẻ!”

Ôn Nhiên một tay che đầu bị đụng trúng, một tay cầm chiếc quần nhỏ của anh, ngẩng đầu đưa cho anh, nhưng trong tầm mắt của cô lại không phải là khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần.

Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ của cô đã hơi ửng hồng, bây giờ đã đỏ bừng cả lên.

Đang định dời ảnh mắt đi nơi khác, nhưng lại vi phát hiện nào đó mà hai mắt đột nhiên trợn tròn lên.

Vài giây ngắn ngủi, thế nhưng…

“Thích nhìn không?”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông kéo Ôn Nhiên từ kinh ngạc trở về thực tại, cô đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ảnh mắt rực lửa của Mặc Tu Trần, nhịp tim cô nhất thời điên cuồng!

“Em, em…”

Cô muốn giải thich nhưng đại não cứ rối bừa lên, không biết nên nói cải gi, lắp bắp nói “em” hai lần cũng không nói ra được gi. Ánh mắt Mặc Tu Trần rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như máu của cô, tầm mắt hướng đến trước ngực cô. Vừa rồi lúc cô ngồi xổm xuống đã nhìn thấy chỗ ấy của anh. Nhưng anh cũng không thiệt, do đồ ngủ của cô quả rộng nên anh cũng đã được chiêm ngưỡng cảnh đẹp rồi.

Yết hầu chuyển động lên xuống, đột nhiên anh đi lên một bước nắm chặt lấy cổ tay cô. Đại não Ôn Nhiên rối bời đang cố gắng suy nghĩ lời giải thích, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, nhiệt độ nóng rực của anh giống như bản là là vào cổ tay cô, cô toàn thân run mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện