Ánh đèn nhẹ dịu rơi xuống mọi ngóc ngách trong phòng làm việc.
Trên chiếc ghế xoay cao cấp phía sau chiếc bàn làm việc, Mặc Tu Trần dựa lung vào ghé, ngón giữa và ngón trỏ kẹp một điếu thuốc, làn khói thuốc bay lên khiến ngũ quan tinh xảo thanh tủ của anh trở nên mơ hồ.
Ảnh mắt sâu thằm của anh nhin chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bản, vừa rồi anh gọi cho Đàm Mục nhưng anh ta không nghe máy, nên bây giờ anh đang đợi anh ta gọi lại.
Hai phút sai, tiếng chuông điện thoại rung lên, kèm theo tiếng chuông điện thoại du dương vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, anh dập điều thuốc trong tay vào trong gạc tàn, thong thảcầm điện thoại lên, bấm nút nghe “Alo!”
“Tu Trần, cậu tim tôi?”
Đầu điện thoại bên kia nghe có vẻ hơi ồn ào, có vẻ như Đàm Mục đang ở quản bar hay chỗ nào đó tương tự.
Mặc Tu Trần cau mày, trầm giọng hỏi: “Trước đây tôi có bảo cậu điều tra Ôn Nhiên, cậu đã điều tra cặn kẽ chưa?”
“Hả, điều tra rất cặn kẽ rồi mà, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?”
Giọng nói của Đàm Mục mang theo chút ngờ vỰc, Mặc Tu Trần đáy mắt xẹt qua tia trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Vừa nãy Ôn Nhiên nói với tối, lúc cô ấy sáu tuổi cũng từng bị bệnh, mất đi kí ức trước đó, lần trước kết quả điều tra của cậu không có chuyện này.”
“Không phải chử, sao lại trùng hợp như thế, cũng bị mất trị nhớ, quên hết những chuyện trước sáu tuổi giống Trinh Giai, cô ấy không phải cũng là ân nhân cứu mạng của cậu chứ. Nhưng ở dưới cằm của cô ấy không có nối ruồi.”
Đàm Mục biết Mặc Tu Trần có cảm tình rất đặc biệt đối với Ôn Nhiên. Cho dù nhà họ Ôn không xảy ra biến cố đỏ, Mặc Từ Hiên không lên giường với người phụ nữ khác. Ôn Nhiên gả cho anh không cần vì công ty, thi anh vẫn sẽ cướp cô từ trong tay Mặc Tử Hiên.
Mặc Tu Trần nhíu mày sầu não, anh thực sự hy vọng dưới cằm Ôn Nhiên có nốt ruồi, hi vọng cô chinh là cô bé cứu anh năm đó, nhưng mà Cô lại quên mất chuyện trước năm sáu tuổi, vậy làm sao có thể hỏi ra đáp án.
Cha mẹ của cô đều đã mất trong vụ tai nạn đó, Ôn Cầm lại không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
“Cậu điều tra thêm lần nữa đi, tôi muốn biết mọi chuyện trước năm sáu tuổi của Ôn Nhiên. Nếu như tôi nhớ không nhận, Ôn Hồng Duệ không phải là người bản địa ở thành phố Đà Nẵng, mà là mười sáu năm trước chuyển tới thành phố Đà Nẵng, tính như vậy năm đó chính xác là lúc Ôn Nhiên sâu tuổi.”
“Tu Trần, chẳng lẽ cậu thực sự nghĩ Ôn Nhiên mới là cô bé năm đó chứ? Vậy Trình Giai phải làm sao đây?”
Đàm Mục nhắc nhở, mặc dù trực giác của Mặc Tu Trần rất chuẩn nhưng chuyện này cũng quá hoang đường.
“Ngay cả khi cô ấy không phải, điều tra rõ ràng những chuyện này cũng giúp ích trong việc tìm ra hung thủ giết vợ chồng Ôn Hùng Duệ.”
Mặc Tu Trần lạnh lùng nói. Trong lĩnh vực kinh doanh, Ôn Hùng Duệ là một người thành thật, có danh tiếng nhưng lại có người muốn cả gia đình ông phải chết..
Nếu anh đã kết hôn với Ôn Nhiên vậy thì phải có trách nhiệm giúp cô điều tra hung thủ đã giết hại cha mẹ cô, huống hồ người hung thủ muốn hại không phải chỉ có hai vợ chồng Ôn Hùng Duệ, mà còn có cả Ôn Cẩm và Ổn Nhiên.
“Được, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Đảm Mục ở đầu điện thoại bên kia thẳng thắn trả lời. Trong điện thoại đã không còn tiếng ầm ĩ nữa rồi, mà là tiếng bước chân vang lên. Chắc là anh ta đã rời khỏi quán bar rồi.
“Ừ, cuối tuần này nếu như không có việc gì, hãy về quê của Ôn Hồng Duệ một chuyến, có lẽ có thể điều tra ra chút manh mối.”
Mặc Tu Trần nhắc nhở một câu, Đàm Mục vừa đi tới bãi đỗ xe nghe thấy anh nói vậy thì không vui thầm than thở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói “được” vì bạn bè nên đành phải hủy buổi hẹn cùng với người đẹp.
Bỏ qua sự không tình nguyện trong cậu trả lời “được” của anh ta, Mặc Tu Trần nhéch môi khẽ cười, nghe thấy tiếng phòng tắm bên ngoài mở cửa, anh lại dẫn dò Đàm Mục một câu mời cúp điện thoại.
Trên chiếc ghế xoay cao cấp phía sau chiếc bàn làm việc, Mặc Tu Trần dựa lung vào ghé, ngón giữa và ngón trỏ kẹp một điếu thuốc, làn khói thuốc bay lên khiến ngũ quan tinh xảo thanh tủ của anh trở nên mơ hồ.
Ảnh mắt sâu thằm của anh nhin chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bản, vừa rồi anh gọi cho Đàm Mục nhưng anh ta không nghe máy, nên bây giờ anh đang đợi anh ta gọi lại.
Hai phút sai, tiếng chuông điện thoại rung lên, kèm theo tiếng chuông điện thoại du dương vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, anh dập điều thuốc trong tay vào trong gạc tàn, thong thảcầm điện thoại lên, bấm nút nghe “Alo!”
“Tu Trần, cậu tim tôi?”
Đầu điện thoại bên kia nghe có vẻ hơi ồn ào, có vẻ như Đàm Mục đang ở quản bar hay chỗ nào đó tương tự.
Mặc Tu Trần cau mày, trầm giọng hỏi: “Trước đây tôi có bảo cậu điều tra Ôn Nhiên, cậu đã điều tra cặn kẽ chưa?”
“Hả, điều tra rất cặn kẽ rồi mà, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?”
Giọng nói của Đàm Mục mang theo chút ngờ vỰc, Mặc Tu Trần đáy mắt xẹt qua tia trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Vừa nãy Ôn Nhiên nói với tối, lúc cô ấy sáu tuổi cũng từng bị bệnh, mất đi kí ức trước đó, lần trước kết quả điều tra của cậu không có chuyện này.”
“Không phải chử, sao lại trùng hợp như thế, cũng bị mất trị nhớ, quên hết những chuyện trước sáu tuổi giống Trinh Giai, cô ấy không phải cũng là ân nhân cứu mạng của cậu chứ. Nhưng ở dưới cằm của cô ấy không có nối ruồi.”
Đàm Mục biết Mặc Tu Trần có cảm tình rất đặc biệt đối với Ôn Nhiên. Cho dù nhà họ Ôn không xảy ra biến cố đỏ, Mặc Từ Hiên không lên giường với người phụ nữ khác. Ôn Nhiên gả cho anh không cần vì công ty, thi anh vẫn sẽ cướp cô từ trong tay Mặc Tử Hiên.
Mặc Tu Trần nhíu mày sầu não, anh thực sự hy vọng dưới cằm Ôn Nhiên có nốt ruồi, hi vọng cô chinh là cô bé cứu anh năm đó, nhưng mà Cô lại quên mất chuyện trước năm sáu tuổi, vậy làm sao có thể hỏi ra đáp án.
Cha mẹ của cô đều đã mất trong vụ tai nạn đó, Ôn Cầm lại không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
“Cậu điều tra thêm lần nữa đi, tôi muốn biết mọi chuyện trước năm sáu tuổi của Ôn Nhiên. Nếu như tôi nhớ không nhận, Ôn Hồng Duệ không phải là người bản địa ở thành phố Đà Nẵng, mà là mười sáu năm trước chuyển tới thành phố Đà Nẵng, tính như vậy năm đó chính xác là lúc Ôn Nhiên sâu tuổi.”
“Tu Trần, chẳng lẽ cậu thực sự nghĩ Ôn Nhiên mới là cô bé năm đó chứ? Vậy Trình Giai phải làm sao đây?”
Đàm Mục nhắc nhở, mặc dù trực giác của Mặc Tu Trần rất chuẩn nhưng chuyện này cũng quá hoang đường.
“Ngay cả khi cô ấy không phải, điều tra rõ ràng những chuyện này cũng giúp ích trong việc tìm ra hung thủ giết vợ chồng Ôn Hùng Duệ.”
Mặc Tu Trần lạnh lùng nói. Trong lĩnh vực kinh doanh, Ôn Hùng Duệ là một người thành thật, có danh tiếng nhưng lại có người muốn cả gia đình ông phải chết..
Nếu anh đã kết hôn với Ôn Nhiên vậy thì phải có trách nhiệm giúp cô điều tra hung thủ đã giết hại cha mẹ cô, huống hồ người hung thủ muốn hại không phải chỉ có hai vợ chồng Ôn Hùng Duệ, mà còn có cả Ôn Cẩm và Ổn Nhiên.
“Được, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Đảm Mục ở đầu điện thoại bên kia thẳng thắn trả lời. Trong điện thoại đã không còn tiếng ầm ĩ nữa rồi, mà là tiếng bước chân vang lên. Chắc là anh ta đã rời khỏi quán bar rồi.
“Ừ, cuối tuần này nếu như không có việc gì, hãy về quê của Ôn Hồng Duệ một chuyến, có lẽ có thể điều tra ra chút manh mối.”
Mặc Tu Trần nhắc nhở một câu, Đàm Mục vừa đi tới bãi đỗ xe nghe thấy anh nói vậy thì không vui thầm than thở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói “được” vì bạn bè nên đành phải hủy buổi hẹn cùng với người đẹp.
Bỏ qua sự không tình nguyện trong cậu trả lời “được” của anh ta, Mặc Tu Trần nhéch môi khẽ cười, nghe thấy tiếng phòng tắm bên ngoài mở cửa, anh lại dẫn dò Đàm Mục một câu mời cúp điện thoại.
Danh sách chương