Xe đang chạy trên đường, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của của Bạch Tiểu Tiều.

Hai người mải mê nói chuyện nên cô không chú ý tới phương hướng xe đang chạy đi, đợi đến lúc cô và Bạch Tiểu Tiểu kết thúc cuộc nói chuyện, cất điện thoại đi thì anh cũng vừa dừng xe.

Ôn Nhiên nhìn thoáng qua ngoài của sổ xe, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu?”

“Xuống xe đi!”

Mặc Tu Trần bỏ qua câu hỏi của cô, dứt lời của xe được mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục đứng ngoài của xe, cung kính chào: “Mặc thiếu, mời xuống xe.

Thấy anh đã xoay người xuống xe, Ôn Nhiên chỉ đành đầy cửa đi ra.

Bước vào cửa hàng trang sức, một người đàn ông trung niên lập tức tiến tới tươi cười rạng rỡ nói: “Mặc thiếu, chiếc nhẫn cậu đặt sẽ tới ngay thôi.”

Ông ta vừa dứt lời, cửa kính phía sau bọn họ đã bị đẩy ra, một nam thanh niên mang theo một cái tủi chạy tới, hơi thở hổn hển báo cáo: “Vương tổng, nhẫn tới rồi ạ!”

“Mặc thiếu, Mặc phu nhân, mời bên này!”

Người đàn ông được gọi là Vương tổng nhận lấy túi trong tay của nam thanh niên, mời Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên vào phòng VIP, lại gọi nữ nhân viên đến phục vụ họ.

Ngay khi mở chiếc hộp ra, chiếc nhẫn kim cương bên trong lập tức phản chiếu ánh sáng chói lòa, Mặc Tu Trần liếc nhìn chiếc nhẫn, đảo

mắt nói với Ôn Nhiên: “Thời gian quá gấp, không kịp để đặt hàng, kiểu dáng này tương đối đơn giản, nếu như em không thích thi lại đặt họ làm một cặp khác, cái này tạm thời trước tiên đeo tạm. Ôn Nhiên cười nhẹ lắc dau: “Không cần đặt lại đâu, kiểu này rất đẹp, đơn giản phóng khoảng, em rất thích.”

Mặc Tu Trần thấy cô không giống như đang nói dối, khóe miệng khếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng. Anh ơn tay lấy chiếc nhẫn từ trong hộp đang được nữ nhân viên cầm ra, nhẹ nhàng nói: “Đưa tay cho anh!”

Ôn Nhiên chớp chớp mắt, trước mắt Vương tổng và nữ nhân viên đưa tay của mình ra. Khoảng khắc tay Mặc Tu Trần nắm lấy bàn tay bẻ nhỏ của cô, trải tim cô không kim được run lên một chút. Nhìn động tác nhẹ nhàng ẩm áp của anh khi đeo nhẫn vào nhón tay của minh, cảm giác mát lạnh từ chiếc nhẫn truyền qua ngón tay đến trái tim, trái tim cô, lại xuất hiện một vài cảm xúc phức tạp.

Giống như cái cảm giác vào ngày cầm giấy đăng ký kết hôn vậy, không Có cách nào diễn tả bằng lời được.

“Thật là đẹp.”

Mặc Tu Trần đeo nhẫn cho cô xong lại nhìn chằm chằm thêm vài giây, nụ cười trên môi càng tươi hơn nữa, trong ảnh đèn pha lê chói rọi làm nổi bật thêm vẻ đẹp trai của anh.

“Tay của Mặc phu nhân đã đẹp rồi, mang chiếc nhẫn ngày thực sự rất hợp!”

Nữ nhân viên bên cạnh ngưỡng mộ nói, ngón tay của Ôn Nhiên trắng nõn thanh thoát, có thể so sánh với tay của người mẫu, mang chiếc nhẫn này lên thực sự rất đẹp,

Ôn Nhiên quên đi cảm xúc phức tạp trong lòng, nở một nụ cười rạng rỡ: “Là do chiếc nhẫn này rất đẹp.”

“Vậy sao, vậy em cũng đeo giúp anh đi, xem xem có đẹp không?”

Nhin thấy nụ cười rạng rỡ của cô, tâm trạng của Mặc Tu Trần cũng trờ nên vui vẻ, hài hước nói đùa. Nghe thấy vậy, nữ nhân viên và Vương tổng lập tức phụ họa nói chắc chắn anh đeo nó cũng sẽ rất đẹp.

Ôn Nhiên cười gật đầu, vui vẻ nói:

“Được chứ!”

Trước kia, cô đã từng tưởng tượng qua, khi mình được đeo nhẫn cưới nhất định phải mặc váy cưới và nhận những lời chúc phúc của người thân…

Nhưng bây giờ, cô thậm chí kết hôn đều là tùy tiện kiếm một người rồi cưới. Nhẫn, chỉ là thứ để đại diện cho danh phận đã kết hôn của minh chứ không có ý nghĩa gì khác.

Bàn tay lớn mành khảnh sạch sẽ đưa ra trước mặt minh, khớp xương rõ ràng. Mặc dù người đàn ông này không yêu minh, mình cũng không yêu anh, nhưng lúc này ngoài anh trai cô, anh chính là người thân nhất với cô trên đời này.

Cô mím môi, đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út của anh, giống như vừa nãy anh đeo cho cô vậy, động tác nhẹ nhàng chậm rãi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện