Chương 429:

 

Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ra khỏi vòng tay của Có Khải, lấy tay lau nước mắt cho cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và trầm thấp: “Nhiên Nhiên, em đừng khóc. Tối nay sẽ có vài người khác đến, tạm thời thì thân phận của em sẽ không được tiết lộ. Ra khỏi phòng này, sau khi xuống lầu em vẫn là Ôn Nhiên.”

 

Những người được mời tối nay là do Cố Khải mời, nhưng trên danh nghĩa là để chúc mừng sinh nhật vợ của Mặc Tu Trần. Như mọi người đã biết, họ là anh em tốt của nhau, anh ấy mời họ đến nhà và tổ chức tiệc sinh nhật cho Ôn Nhiên cũng không có gì bất thường.

 

Ôn Nhiên ngẳng đầu, trong mát hiện lên một tia mờ mịt.

 

Bên cạnh, Cố Khải nhìn cô trong lòng anh áy thắt lại, tiếp lời của Mặc Tu Trần, giải thích: “Vẫn chưa tìm được người đã bắt em đi lúc đó. Nhiên Nhiên, lúc trước em bị truy sát, rất có khả năng người đó là Ngô Kinh Nghĩa. Bây giờ chúng ta đã có chút manh mối, muốn tìm được ông ta mới công bố thân phận của em.”

 

Nói như vậy là hợp tình hợp lý, để tránh cho cô bị làm hại.

 

“Vâng!”

 

Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, không có ý kiến.

 

Dù sao có công khai hay không thì cô vẫn là cô.

 

Trong lòng cô biết rõ Cố Khải là anh trai của cô, trừ nhà họ Ôn ra cô vẫn còn có một gia đình là được rồi.

 

Cố Khải và Mặc Tu Trần liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm, Cố Khải nhìn lướt qua những món quà rồi cười nói: “Đó đều là quà sinh nhật hai mươi hai năm trước của em, quà năm nay vẫn ở trong phòng của anh, em đợi anh chút nhé.”

 

Lời nói vừa dứt, anh ấy xoay người đi sang phòng bên cạnh.

 

“Nhiên Nhiên, thật ra có thêm một người anh là một điều rất hạnh phúc, đúng không?”

 

Mặc Tu Trần không muốn cô buồn nữa, anh cười nói đùa, có thêm một người anh trai, thêm một người yêu thương, đương nhiên là điều hạnh phúc. Đặc biệt là Ôn Cảm và Có Khải đều là những người anh trai tốt nhất trên đời.

 

Cô nhìn đôi lông mày tươi cười của Mặc Tu Trần, cô biết anh không muốn mình buồn nữa, nước mắt cô còn chưa kịp khô, giữa hai lông mày lại nở một nụ cười, trong sáng rõ ràng: “Cả đòi này anh không được bắt nạt em, nếu không hai anh trai em sẽ tìm anh tính sổ.”

 

“Ha ha, anh nào nỡ bắt nạt eml”

 

Mặc Tu Trần bật cười, anh đối xử tốt với cô còn không kịp.

 

“Nhiên Nhiên, đây là quà của em.”

 

Cố Khải cầm một cái hộp tinh xảo bước vào, anh ấy mỉm cười đưa cho Ôn Nhiên. Ôn Nhiên vui vẻ cầm lấy, cô không mở ra ngay lập tức mà xoay người bước đến dãy kệ quà, đặt món quà vào ngăn. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có chút sững sờ của Cố Khải, cô cười nói: “Em để ở đây trước, lát nữa sẽ mở ra sau.”

 

Ánh mắt của Cố Khải chuyển động, anh ấy chợt hiểu ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ hân hoan như những làn sóng.

 

“Được, lát nữa mỏ, lát nữa mở sau.”

 

Ở tầng dưới, Thảm Ngọc Đình như một người chủ nhà, chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và những người khác đang lần lượt đến.

 

Những người đến đều là những người trẻ tuổi, nhân vật chính của ngày hôm nay là Ôn Nhiên. Tuy rằng thân phận của cô chưa được tiết lộ, nhưng hầu hết những người được mời đều là người thân của nhà họ Có. Tất nhiên là còn những người bạn của đám người Cố Khải, Mặc Tu Trần, bao gồm cả bạn của Ôn Cẩm.

 

Có thể nói, họ đều là những trai xinh gái đẹp!

 

“Ngọc Đình!”

 

Thẩm Ngọc Đình đang trò chuyện cùng Bạch Tiểu Tiểu, sau lưng cô ấy có một giọng nói trong trẻo vang lên, cô ấy quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: “Chị họI”

 

Người phụ nữ này tên là Thảm Ngọc Lan, là chị họ của Thẩm Ngọc Đình. Một người phụ nữ không được mời nhưng lại mặt dày đến bữa tiệc tối nay.

 

Thẩm Ngọc Lan ăn mặc rất gợi cảm, thân hình nóng bỏng và nụ cười quyến rũ, trông giống Thảm Ngọc Đình ba phần, nhưng không tinh tế bằng cô ấy.

 

“Ngọc Đình, em đến sớm thé, tối nay náo nhiệt quá. Toàn là trai xinh gái đẹp, dượng và Có Khải đâu rồi, sao chị không thấy họ.”

 

Cô ta và Thảm Ngọc Đình gọi ba Cố Khải là dượng Có Nham.

 

“Anh họ ở trên lầu với Tu Trần và Nhiên Nhiên, dượng có việc nên vẫn chưa ra. Chị họ, hôm nay chị đẹp quá.”

 

Thẩm Ngọc Đình nói một cách lịch sự, người chị họ này.

 

đến đây là vì Cố Khải.

 

Không nói đến việc Cố Khải khinh thường chị họ, Thẳm Ngọc Đình cũng không thích cô ta cho lắm. Cô ta cho rằng mình xinh đẹp như chim công, suốt ngày ăn mặc hở hang, điều quan trọng nhất là quan điểm về tình yêu của cô ta làm cho cô ấy không dám gật bừa.

 

“Thật sao, Ngọc Đình, hôm nay em cũng rất đẹp.” Thẳm Ngọc Lan cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, hôm nay cô ta cố ý mặc như vậy đó. Muốn nắm bắt cơ hội tối nay nhất định phải cùng Có Khải nói vài câu, để quan hệ thân thiết hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện