Mặc Tu Trần nhẹ giọng nói: “Anh sát trùng cho em trước, xuống núi rồi sẽ đến bệnh viện nhé.”

“Vết thương không quá sâu, chỉ cần sát trùng, bôi một ít thuốc là được, không cần đến bệnh viện đâu.” Bây giờ đã là sáng sớm, Ôn Nhiên cảm thấy đi bệnh viện thật rắc rối.

Mặc Tu Trần khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên má trái của cô, giọng điệu kiên định: “Không được, phải đến bệnh viện. Nếu trên mặt để lại sẹo thì sẽ không tốt đâu.”

Ôn Nhiên không nói lời nào, bởi vì khi tăm bông nhúng i-ốt của anh chạm vào vết thương của cô, một cơn đau đột nhiên ập đến, cô bất giác mím chặt môi nhíu mày.

“Đừng cắn môi nữa, em đã cắn nát nó rồi.”

Mặc Tu Trần nhìn thấy ánh mắt đau đớn của cô, lông mày anh tuấn ngưng tụ lại, ngón tay anh vươn về phía môi cô.

Ngón tay ấm áp chạm vào môi khiến tim Ôn Nhiên run lên, động tác cắn môi đột nhiên buông lỏng.

Tiếp theo, cho dù có đau đến mức nào, cô cũng không dám cắn môi nữa, chỉ là âm thầm chịu đựng, động tác của Mặc Tu Trần cố hết sức nhẹ nhàng, mặc dù anh không phải là bác sĩ, nhưng anh thường xuyên qua lại với bác sĩ tài giỏi Cố Khải, đối với việc băng bó vết thương anh vẫn rất thành thạo.

Mười phút sau khi bôi thuốc, anh xử lý xong vết thương cho Ôn Nhiên, cất hộp thuốc đi, chuẩn bị khởi động xe, Ôn Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Chuyện tối nay, anh em có biết không?”

Bàn tay to của Mặc Tu Trần vừa đặt lên tay lái, nghe thấy lời cô nói, anh đưa mắt nhìn cô, giải thích: “Bạch Tiểu Tiểu nhặt được điện thoại di động của em, bây giờ anh đang ở đây. Lúc anh lên núi, anh em có gọi điện cho em, anh nói em đã ngủ rồi, có lẽ anh ấy sẽ tin. Bây giờ muộn rồi, em nếu lại gọi cho anh ấy thì sẽ không thích hợp. Đợi ngày mai rồi gọi nhé.”

“Anh em gọi điện tìm em?”

Ôn Nhiên giật mình, ánh mắt bất động nhìn về phía Mặc Tu Trần.

Mặc Tu Trần gật đầu, nhàn nhạt nói “ừm”, sau đó cong môi, “Nếu em lo lắng, anh sẽ gọi điện thoại cho Cố Khải, nhờ cậu ấy hỏi thăm tình hình của anh trai em.”

Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, ngày mai em gọi lại cho anh ấy cũng được.”

Mặc Tu Trần cười dịu dàng, ngồi thẳng lưng, lái xe.

Trên đường xuống núi, xe của Mặc Tu Trần chạy không nhanh không chậm, tuy rằng đường núi quanh co, có chỗ không bằng phẳng, nhưng kỹ năng lái xe của anh rất tốt, thậm chí Ôn Nhiên còn không cảm thấy lắc lư.

Khác hẳn với sự sợ hãi và hoảng hốt khi lên núi, lúc này có anh bên cạnh, hai người vừa làm chuyện thân mật nhất, cô cứ nhìn anh như vậy, trong lòng vô tình sinh ra cảm giác khác lạ…

“Nếu em buồn ngủ thì ngủ một giấc đi, lúc đến bệnh viện anh sẽ gọi em dậy.”

Mỗi lần Mặc Tu Trần nhìn vào kính chiếu hậu, Ôn Nhiên ở bên cạnh vẫn giữ nguyên tư thế, ảnh mắt ôn nhu nhìn anh, mặc dù từ ngày bọn họ kết hôn, cô đều cố gắng đóng vai một người vợ tốt, nhưng trước đó, anh mắt cô nhìn anh mềm mại, cũng không giống như đêm nay, thấm chút tình cảm dịu dàng.

Điểm này, Mặc Tu Trần rất rõ ràng.

Khóe miệng không khỏi nhếch lên, nét mặt lạnh lùng nhuốm màu dịu dàng, phản chiếu ánh đèn xe mờ ảo, ấm áp ẩm ướt như ngọc.

Đáp lại ánh mắt của anh, nhịp tim của Ôn Nhiên nhảy lên mà không thể giải thích được, cô xấu hổ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em không buồn ngủ.”

Cô không biết mình còn phải đi bao xa, cô sợ mình ngủ quên mất, Mặc Tu Trần một mình sẽ mệt, chi bằng ở bên anh lặng lẽ như thế này.

“Con đường phía trước có thể tăng tốc được rồi, đến thành phố cũng chỉ mất hơn mười phút.”

Mặc Tu Trần như nhìn ra được suy nghĩ của cô, trong lòng hiện lên một tia ấm áp, anh nhẹ nhàng giải thích.

Ôn Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm trên đường ít xe cộ, đường xuống dốc cũng không cong như vậy, đương nhiên không cần giảm tốc độ như trước, cô thu người lại, ánh mắt của cô nhìn về phía Mặc Tu Trần: “Làm sao anh tìm được lên núi?”

Những người đó đã theo dõi cô khi cô vào nhà hàng, mặc dù tối qua cô nghĩ bọn họ sẽ còn có một âm mưu khác, nhưng cô không ngờ được, khi cô nghe điện thoại lại cho bọn họ một cơ hội.

Nói đến đây, trong mắt Mặc Tu Trần thoáng qua một tia lạnh lùng, khi quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm thúy và ấm áp. “Người gọi điện cho em vào tối hôm kia, anh đã cho người điều tra rồi, ngay sau khi nói chuyện điện thoại với em xong. Chỉ là không ngờ họ lại nhanh như vậy, bắt cóc em.”

Nói đến đây, Mặc Tu Trần nhìn vào mắt Ôn Nhiên một phút, nhận được điện thoại của Lạc Hạo Phong, nói thời điểm đó cô bị bắt cóc, trái tim của anh như bị một bàn tay nào đó nắm chặt, cảm giác rất tệ.

Trên đỉnh núi, người đó nói với anh, khi Ôn Nhiên trốn thoát đã nhảy khỏi vách núi, tim anh như ngừng đập, một cơn hoảng loạn chưa từng có ngay lập tức tóm lấy anh.

Hy vọng duy nhất trong đầu anh là cô còn sống.

Sau đó, khi nghe thấy tiếng nói của cô, nhìn thấy cô bị treo trên cây cách đỉnh vách núi vài mét, anh vừa mừng vừa sợ, sợ cô không chống đỡ được sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ở trong xe, khi anh ôm hôn cô, say đắm lưu luyến, anh càng kiên định hơn với suy nghĩ trước đây, cả đời này, anh sẽ không buông tay cô.

Anh dừng lại vài giây rồi tiếp tục nói: “Ban đầu, Hạo Phong hỏi anh có muốn báo cảnh sát không, nhưng anh sợ cảnh sát sẽ mất nhiều thời gian để tìm thấy em. Vì vậy, anh đã hỏi bạn của Đàm Mục là chủ Minh, ông ấy ở thành phố F. Ông ấy là một người đàn ông có máu mặt, đối với chút chuyện này, ông ấy tương đối thông thạo. Chuyện tối hôm qua, anh đã nhờ ông ấy giúp tìm ra danh tính của những người đó, nhưng không ngờ anh vẫn chậm một bước.”

Nói đến cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần vang lên sự tự trách mơ hồ, Ôn Nhiên là vợ của Mặc Tu Trần anh, anh có nghĩa vụ và trách nhiệm phải bảo vệ cô, không để ai làm tổn thương cô.

Ôn Nhiên cũng nghe được sự tự trách trong lời nói của anh, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Không, anh không đến muộn đâu.”

Việc anh có thể tới trong thời gian ngắn như vậy đã nằm ngoài dự đoán của cô rồi, vốn dĩ cô đã quyết tâm chết, nếu như Mặc Tu Trần không tới cứu cô, cô thật sự sẽ chết.

Mặc Tu Trần mím chặt môi, lại đưa mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Nhiên Nhiên, em có thể hứa với anh một điều được không?”

Ôn Nhiên nhàn nhạt chớp mắt, rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở bàn tay to đang cầm vô lăng của anh, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Mặc Tu Trần liếc nhìn cô, sau đó xoay người nhìn chăm chú về phía trước, để lại cho cô gò má anh tuấn, hơi mím môi mỏng, vững vàng cầm vô lăng bằng hai bàn tay, anh như thế này, cao quý tao nhã, quyến rũ mê người.

“Sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình!”

Giọng anh trầm thấp, nhưng lại xâm nhập vào một thứ tình cảm nào đó khiến Ôn Noãn không quen, cô trừng mắt kinh ngạc, trái tim, vì lời nói của anh mà chợt thắt lại.

Trong tình huống như đêm nay, cô thà chết chứ không chịu nhục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện