Sau khi biết tin,Lâm thị khóc ngất đi hai lần, hai ngày sau đó cả nhà họ Hàn, không, phải nói là chỉ có người ở Hàn gia nhị phòng lâm vào nỗi đau sâu sắc .
Dưới sự kiên trì thuyết phục nhiều lần của Hiếu Chu, Hàn Đức Bình không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý cho hắn đi sung quân, mà thôn đại liễu số nhà có thể nộp tiền bạc thay người cũng không phải số ít, mấy chục hộ tính đến Hiếu Chu cũng chỉ có tám người đi sung quân.
Điều này cũng làm cho Quang Quang âm thầm thề rằng về sau nhất định phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, như vậy mới có thể bảo vệ tốt gia đình mình.
Mặc dù Hàn Đức Bình Lâm thị so ra có chút ngờ nghệch, nhưng bọn họ đối đãi với con cái, đối đãi Quang Quang đều cực kỳ tốt, Hàn Hiếu Chu cùng Hàn Hiếu Diên cũng đều rất thương yêu Quang Quang, cái này khiến Quang Quang thường xuyên nhớ tới cha mẹ của kiếp trước.
Giờ phút này, cỏ trên mộ chắc đã mọc cao hơn, không biết cha mẹ đã vượt qua giai đoạn khó khăn ấy như thế nào khi biết tin cô ra đi!
Lâm thị có khóc nữa cũng không còn biện pháp gì, không thể không tiếp nhận trưởng tử phải đi xa tha hương, chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần để cho Hiếu Chu chuẩn bị hành lý, chỉ là nửa đêm luôn lén khóc thầm, vào buổi sáng con mắt đều sưng.
Hiếu Chu nhìn mắt mẹ mà đau lòng, âm thầm thề, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp để Lâm thị được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mấy ngày sau quan huyện đã tới, lý chính nộp danh sách, quan sai kiểm lại nhân số sau đó đưa người lên đường.
Đám người Hàn gia cũng những gia đình khác ở thôn đại liễu đều đưa tiễn đến bên ngoài thôn, một hàng đều là những hài tử mới mười mấy tuổi, lần này đi không biết khi nào có thể về? Còn có thể về hay không ai nói trước được đâu? Đêm trước đó Quang Quang đem hơn một lạng bạc tiền có được từ việc bán mứt quả kín đáo đưa cho Hiếu Chu, hi vọng thời gian đó hắn có thể trôi qua khá hơn một chút, có thể thuận lợi trở về nhà!
Đại gia đình sau khi về đến nhà, Hàn Đức Bình không trở về phòng mà đi tìm Ông Hàn, anh ta ở trước mặt Ông Hàn quỳ hoài không dậy, thỉnh cầu đem Nhị phòng bọn họ tách ra.
Ông Hàn thở dài một tiếng, có chút khó coi đi kéo Hàn Đức Bình, lại không kéo nổi: "Cha nói này lão nhị, cái việc chiêu binh là một chuyện bắt buộc của triều đình, cha cũng là không có cách nào khác, sao ngươi lại lạnh lùng như vậy?
Các ngươi trong nhà không có tài nghệ gì, cũng không có phương hướng nào tốt, hài tử thì nhiều, Lâm thị còn mắc phải bệnh nhà giàu, đây đều là gánh vác nặng nề, các ngươi tách ra làm sao mà sống?
Cha đều muốn tốt cho ngươi, chúng ta đợi qua thời gian nữa đại ca ngươi có thể giúp đỡ ngươi một chút, ngươi xem có được không?"
Hàn Đức Bình không nói thêm gì khác chỉ một mực dập đầu "Cầu cha thành toàn!"
Trần thị ở một bên hừ lạnh: "Sao, lão nhị, vì phân gia mà ngươi đây muốn bức tử cha ngươi à? Muốn phân gia cũng được, các ngươi đều trần truồng mà rời khỏi Hàn gia chúng ta, ta không có loại nhi tử bất hiếu như ngươi."
Ông Hàn giận dữ mắng mỏ Trần thị "Bà nói bậy bà cái gì vậy? Có người làm mẹ nào như bà sao?"
Hàn Đức Bình ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hắn nhìn qua Trần thị chất vấn "Nương, người dự định đuổi chúng con đi?"
Ông Hàn vội vàng nói "Lão nhị, đừng nghe mẹ ngươi nói bậy, không thể nào, ngươi là nhi tử của cha, ngươi cùng các huynh đệ khác đều giống nhau, bọn hắn có gì ngươi cũng có cái đó, đừng nghe mẹ ngươi nói nhảm, bà chỉ là một bà già nông thôn thô tục thì hiểu cái gì?"
Trần thị bị Ông Hàn ngay trước mặt con trai coi thường nên mặc kệ, bà tiếp tục nói vào mặt Ông Hàn: "Phi! Hàn Hữu Niên ông thì tốt, còn ta không hiểu cái rắm chó gì? Nói xem kiến thức của ông như thế nào ? Ta chỉ biết lão nhị là do ta sinh ra, mệnh của hắn đều là của ta, hắn hiện tại muốn bỏ chúng ta qua một bên đi sống một mình chính là bất hiếu.
Ta không có đi tìm huyện nha tố cáo hắn tội bất hiếu là tốt lắm rồi, ta nói để hắn trần truồng ra khỏi nhà thì hắn phải trần truồng mà ra khỏi nhà! Phân gia có thể được, một đồng một đồ vật cũng đừng nghĩ mang đi."
"Ngươi đúng là lão tú bà, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy!" Ông Hàn cùng Trần thị cứ như vậy cãi vã qua lại.
Quang Quang cùng Hiếu Diên Hiếu Chính ở bên ngoài nghe thiếu điều đem Trần thị ra mắng tám trăm lượt.
Quang Quang chớp mắt chợt nảy ra ý hay, nàng ra khỏi sân rồi đi qua nhà bên cạnh, trước khi bước đến cửa nhà Hàn bá tổ phụ, Quang Quang đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Bà Vương đang ở trong sân phơi quần áo nghe thấy thế liền kinh ngạc chạy ra đón "Quang nhi, có chuyện gì sao? Tại sao lại khóc lên như thế? Cháu có gì ủy khuất, đến đây nói cho bà nghe."
Quang Quang cố ý khóc rất lớn tiếng "Đại nãi nãi, bà nội không thương cha cháu nữa rồi, bảo cha cháu trần chuồng đi ra khỏi Hàn gia, đại nãi nãi, chúng cháu sắp mất nhà rồi."
Vương thị giận tím mặt "Trần thị thật sự nói như vậy? Bà ta cũng quá ghê gớm, con cháu Hàn gia chúng ta mà bà ta nói đuổi là đuổi, Hàn gia còn chưa đến lượt bà ta làm chủ đâu."
Sau đó Vương thị đi vào buồng trong gọi Hàn bá tổ phụ ra, ông nghe xong tất cả những lời Quang Quang nói thì vô cùng tức giận, liền phân phó Tôn tử Hiếu Mẫn đi vào trong thôn mời một số trưởng lão dòng họ Hàn đến gặp ông Hàn để nói chuyện.
Hàn bá tổ phụ nghe nói trưởng tử của nhị phòng nhà ông Hàn phải đi sung quân, dù ông ấy biết rõ đệ đệ mình có đủ tiền để nộp dịch ngân thay thế, nhưng cũng không tiện mà nhúng tay vào chuyện nhà người ta.
Ông ấy cũng vì con cháu mình mà nộp dịch ngân, nên tiền tài trong nhà hiện tại cũng trống rỗng, muốn giúp Hàn Đức Bình mà lực bất tòng tâm, nhưng hiện tại Trần thị muốn để Hàn Đức Bình trần truồng ra khỏi nhà thì ông không thể mặc kệ được nữa, Hàn Đức Bình họ Hàn, có như thế nào cũng là con cháu của Hàn gia, há có thể để một nữ nhân họ Trần tùy ý giày xéo, hành hạ?
Hàn bá tổ phụ cùng Vương thị gọi hai người con trai của mình rồi cùng Quang Quang trở về nhà bên.
Quả nhiên, Hàn bá tổ phụ vừa bước cửa thấy trước mặt chính là Hàn Đức Bình cúi đầu quỳ trên mặt đất, còn Trần thị ngồi ở phía trên mắng nhiếc phỉ nhổ, không chỉ mắng Hàn Đức Bình, mở miệng một tiếng là cút xéo, còn mắng luôn cả ông Hàn.
Ông Hàn lần này lại ngồi ở một bên trầm mặt ủ rũ , mặc cho Trần thị mắng nhiếc như thế nào cũng không lên tiếng.
Hàn bá tổ phụ nổi trận lôi đình, từ chỗ sân đã hét lớn: "Hữu Niên à, ngươi thật đúng là có bản lĩnh, để một nữ nhân khác họ leo lên đầu lên cổ làm mưa làm gió hống hách như thế, ngươi thật sự đúng là làm cho Hàn gia tăng không ít thể diện."
Nghe thấy động tĩnh, Trần thị cuối cùng cũng ngậm miệng, Ông Hàn xấu hổ, vừa thẹn vừa giận liền khó chịu nói với Trần thị : "Còn thất thần làm cái gì? Còn không đi bưng trà đổ nước, mời đại ca đại tẩu vào?"
Nói xong ông có chút ngượng ngùng ra đón "Đại ca đại tẩu, mau vào ngồi."
Vương thị cũng không để ý tới tiểu thúc tử, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn phân phó hai đứa con trai "Đức Lộc, Đức Thọ, đi đỡ đệ của các con lên, Đức Bình quỳ như vậy cha nương nó không thương xót, nhưng ta làm đại bá nương trong lòng không đành."
Ông Hàn vừa gặp đã bị Vương thị đâm cho mấy câu, nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng.
Huynh đệ Hàn Đức Lộc không nói lời nào liền đi qua mỗi người một bên đỡ Hàn Đức Bình, còn an ủi "Đức Bình huynh đệ sao phải khổ tâm đến vậy? Có cái gì không thể nói chuyện sao."
Hàn Đức Bình thuận thế cũng liền đứng dậy, chỉ là không có đáp lời, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là do quỳ lâu hay là do bị Trần thị chọc tức.
Quang Quang thấy bộ dạng này của Hàn Đức Bình cũng sợ nhảy lên, đây là ủy khuất tức giận sao? "Cha, cha làm sao thế? Sao mặt cha trắng bạch như vậy?"
Hai huynh đệ Hàn Đức Lộc cũng phát hiện điểm bất thường, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Hàn Đức Bình kêu lên "Đức Bình huynh đệ, Đức Bình huynh đệ!"
Hàn Đức mở miệng khô khốc lại nói không ra lời, chỉ chốc lát sau sắc mặt lại càng trắng bạch, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Dưới sự kiên trì thuyết phục nhiều lần của Hiếu Chu, Hàn Đức Bình không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý cho hắn đi sung quân, mà thôn đại liễu số nhà có thể nộp tiền bạc thay người cũng không phải số ít, mấy chục hộ tính đến Hiếu Chu cũng chỉ có tám người đi sung quân.
Điều này cũng làm cho Quang Quang âm thầm thề rằng về sau nhất định phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, như vậy mới có thể bảo vệ tốt gia đình mình.
Mặc dù Hàn Đức Bình Lâm thị so ra có chút ngờ nghệch, nhưng bọn họ đối đãi với con cái, đối đãi Quang Quang đều cực kỳ tốt, Hàn Hiếu Chu cùng Hàn Hiếu Diên cũng đều rất thương yêu Quang Quang, cái này khiến Quang Quang thường xuyên nhớ tới cha mẹ của kiếp trước.
Giờ phút này, cỏ trên mộ chắc đã mọc cao hơn, không biết cha mẹ đã vượt qua giai đoạn khó khăn ấy như thế nào khi biết tin cô ra đi!
Lâm thị có khóc nữa cũng không còn biện pháp gì, không thể không tiếp nhận trưởng tử phải đi xa tha hương, chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần để cho Hiếu Chu chuẩn bị hành lý, chỉ là nửa đêm luôn lén khóc thầm, vào buổi sáng con mắt đều sưng.
Hiếu Chu nhìn mắt mẹ mà đau lòng, âm thầm thề, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp để Lâm thị được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mấy ngày sau quan huyện đã tới, lý chính nộp danh sách, quan sai kiểm lại nhân số sau đó đưa người lên đường.
Đám người Hàn gia cũng những gia đình khác ở thôn đại liễu đều đưa tiễn đến bên ngoài thôn, một hàng đều là những hài tử mới mười mấy tuổi, lần này đi không biết khi nào có thể về? Còn có thể về hay không ai nói trước được đâu? Đêm trước đó Quang Quang đem hơn một lạng bạc tiền có được từ việc bán mứt quả kín đáo đưa cho Hiếu Chu, hi vọng thời gian đó hắn có thể trôi qua khá hơn một chút, có thể thuận lợi trở về nhà!
Đại gia đình sau khi về đến nhà, Hàn Đức Bình không trở về phòng mà đi tìm Ông Hàn, anh ta ở trước mặt Ông Hàn quỳ hoài không dậy, thỉnh cầu đem Nhị phòng bọn họ tách ra.
Ông Hàn thở dài một tiếng, có chút khó coi đi kéo Hàn Đức Bình, lại không kéo nổi: "Cha nói này lão nhị, cái việc chiêu binh là một chuyện bắt buộc của triều đình, cha cũng là không có cách nào khác, sao ngươi lại lạnh lùng như vậy?
Các ngươi trong nhà không có tài nghệ gì, cũng không có phương hướng nào tốt, hài tử thì nhiều, Lâm thị còn mắc phải bệnh nhà giàu, đây đều là gánh vác nặng nề, các ngươi tách ra làm sao mà sống?
Cha đều muốn tốt cho ngươi, chúng ta đợi qua thời gian nữa đại ca ngươi có thể giúp đỡ ngươi một chút, ngươi xem có được không?"
Hàn Đức Bình không nói thêm gì khác chỉ một mực dập đầu "Cầu cha thành toàn!"
Trần thị ở một bên hừ lạnh: "Sao, lão nhị, vì phân gia mà ngươi đây muốn bức tử cha ngươi à? Muốn phân gia cũng được, các ngươi đều trần truồng mà rời khỏi Hàn gia chúng ta, ta không có loại nhi tử bất hiếu như ngươi."
Ông Hàn giận dữ mắng mỏ Trần thị "Bà nói bậy bà cái gì vậy? Có người làm mẹ nào như bà sao?"
Hàn Đức Bình ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hắn nhìn qua Trần thị chất vấn "Nương, người dự định đuổi chúng con đi?"
Ông Hàn vội vàng nói "Lão nhị, đừng nghe mẹ ngươi nói bậy, không thể nào, ngươi là nhi tử của cha, ngươi cùng các huynh đệ khác đều giống nhau, bọn hắn có gì ngươi cũng có cái đó, đừng nghe mẹ ngươi nói nhảm, bà chỉ là một bà già nông thôn thô tục thì hiểu cái gì?"
Trần thị bị Ông Hàn ngay trước mặt con trai coi thường nên mặc kệ, bà tiếp tục nói vào mặt Ông Hàn: "Phi! Hàn Hữu Niên ông thì tốt, còn ta không hiểu cái rắm chó gì? Nói xem kiến thức của ông như thế nào ? Ta chỉ biết lão nhị là do ta sinh ra, mệnh của hắn đều là của ta, hắn hiện tại muốn bỏ chúng ta qua một bên đi sống một mình chính là bất hiếu.
Ta không có đi tìm huyện nha tố cáo hắn tội bất hiếu là tốt lắm rồi, ta nói để hắn trần truồng ra khỏi nhà thì hắn phải trần truồng mà ra khỏi nhà! Phân gia có thể được, một đồng một đồ vật cũng đừng nghĩ mang đi."
"Ngươi đúng là lão tú bà, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy!" Ông Hàn cùng Trần thị cứ như vậy cãi vã qua lại.
Quang Quang cùng Hiếu Diên Hiếu Chính ở bên ngoài nghe thiếu điều đem Trần thị ra mắng tám trăm lượt.
Quang Quang chớp mắt chợt nảy ra ý hay, nàng ra khỏi sân rồi đi qua nhà bên cạnh, trước khi bước đến cửa nhà Hàn bá tổ phụ, Quang Quang đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Bà Vương đang ở trong sân phơi quần áo nghe thấy thế liền kinh ngạc chạy ra đón "Quang nhi, có chuyện gì sao? Tại sao lại khóc lên như thế? Cháu có gì ủy khuất, đến đây nói cho bà nghe."
Quang Quang cố ý khóc rất lớn tiếng "Đại nãi nãi, bà nội không thương cha cháu nữa rồi, bảo cha cháu trần chuồng đi ra khỏi Hàn gia, đại nãi nãi, chúng cháu sắp mất nhà rồi."
Vương thị giận tím mặt "Trần thị thật sự nói như vậy? Bà ta cũng quá ghê gớm, con cháu Hàn gia chúng ta mà bà ta nói đuổi là đuổi, Hàn gia còn chưa đến lượt bà ta làm chủ đâu."
Sau đó Vương thị đi vào buồng trong gọi Hàn bá tổ phụ ra, ông nghe xong tất cả những lời Quang Quang nói thì vô cùng tức giận, liền phân phó Tôn tử Hiếu Mẫn đi vào trong thôn mời một số trưởng lão dòng họ Hàn đến gặp ông Hàn để nói chuyện.
Hàn bá tổ phụ nghe nói trưởng tử của nhị phòng nhà ông Hàn phải đi sung quân, dù ông ấy biết rõ đệ đệ mình có đủ tiền để nộp dịch ngân thay thế, nhưng cũng không tiện mà nhúng tay vào chuyện nhà người ta.
Ông ấy cũng vì con cháu mình mà nộp dịch ngân, nên tiền tài trong nhà hiện tại cũng trống rỗng, muốn giúp Hàn Đức Bình mà lực bất tòng tâm, nhưng hiện tại Trần thị muốn để Hàn Đức Bình trần truồng ra khỏi nhà thì ông không thể mặc kệ được nữa, Hàn Đức Bình họ Hàn, có như thế nào cũng là con cháu của Hàn gia, há có thể để một nữ nhân họ Trần tùy ý giày xéo, hành hạ?
Hàn bá tổ phụ cùng Vương thị gọi hai người con trai của mình rồi cùng Quang Quang trở về nhà bên.
Quả nhiên, Hàn bá tổ phụ vừa bước cửa thấy trước mặt chính là Hàn Đức Bình cúi đầu quỳ trên mặt đất, còn Trần thị ngồi ở phía trên mắng nhiếc phỉ nhổ, không chỉ mắng Hàn Đức Bình, mở miệng một tiếng là cút xéo, còn mắng luôn cả ông Hàn.
Ông Hàn lần này lại ngồi ở một bên trầm mặt ủ rũ , mặc cho Trần thị mắng nhiếc như thế nào cũng không lên tiếng.
Hàn bá tổ phụ nổi trận lôi đình, từ chỗ sân đã hét lớn: "Hữu Niên à, ngươi thật đúng là có bản lĩnh, để một nữ nhân khác họ leo lên đầu lên cổ làm mưa làm gió hống hách như thế, ngươi thật sự đúng là làm cho Hàn gia tăng không ít thể diện."
Nghe thấy động tĩnh, Trần thị cuối cùng cũng ngậm miệng, Ông Hàn xấu hổ, vừa thẹn vừa giận liền khó chịu nói với Trần thị : "Còn thất thần làm cái gì? Còn không đi bưng trà đổ nước, mời đại ca đại tẩu vào?"
Nói xong ông có chút ngượng ngùng ra đón "Đại ca đại tẩu, mau vào ngồi."
Vương thị cũng không để ý tới tiểu thúc tử, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn phân phó hai đứa con trai "Đức Lộc, Đức Thọ, đi đỡ đệ của các con lên, Đức Bình quỳ như vậy cha nương nó không thương xót, nhưng ta làm đại bá nương trong lòng không đành."
Ông Hàn vừa gặp đã bị Vương thị đâm cho mấy câu, nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng.
Huynh đệ Hàn Đức Lộc không nói lời nào liền đi qua mỗi người một bên đỡ Hàn Đức Bình, còn an ủi "Đức Bình huynh đệ sao phải khổ tâm đến vậy? Có cái gì không thể nói chuyện sao."
Hàn Đức Bình thuận thế cũng liền đứng dậy, chỉ là không có đáp lời, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là do quỳ lâu hay là do bị Trần thị chọc tức.
Quang Quang thấy bộ dạng này của Hàn Đức Bình cũng sợ nhảy lên, đây là ủy khuất tức giận sao? "Cha, cha làm sao thế? Sao mặt cha trắng bạch như vậy?"
Hai huynh đệ Hàn Đức Lộc cũng phát hiện điểm bất thường, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Hàn Đức Bình kêu lên "Đức Bình huynh đệ, Đức Bình huynh đệ!"
Hàn Đức mở miệng khô khốc lại nói không ra lời, chỉ chốc lát sau sắc mặt lại càng trắng bạch, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Danh sách chương