Hả? Loại sữa đắt đỏ thế mà để cho uống á?!
Với tư tưởng truyền thống của một , Lưu Liễu từ tới nay bao giờ nghĩ đến chuyện để dành đồ cho bản !
Thế mà cô gái điềm đạm xong, cả bàn đồng loạt gật đầu:
“ đó chị Lưu, chị vẻ yếu…”
“ đúng, sinh con là tổn thương lớn với cơ thể. Bên trong khi bào mòn , là tiên nên lo cho bản ?”
“Ừ, cũng thấy , dù là đàn ông ha, nhưng nghĩ bé nhà chị giờ cũng uống sữa công thức, ăn dặm , khác mấy so với các bé khác .”
“Giờ việc cấp bách là chăm sóc thật sức khỏe của chị, mua bảo hiểm còn ưu tiên thu nhập cao nhất trong nhà kìa, mà nhà chị trông cả chị, nên thể của chị chính là tài sản quý nhất đó.”
Lời khiến Lưu Liễu sững sờ.
Cơ thể suy nhược thế nào, cô rõ. còn đứa nhỏ thì…
Sự do dự và lưỡng lự của cô hiện rõ mặt, ai nấy đều thể hiểu phần nào thói quen của một truyền thống, nghèo túng kinh tế, luôn đặt bản cùng.
Thế nhưng...
Niên Tự vẫn khuyên nhủ: “Chị , đồ nhà Kiều Kiều quá chứ thật sự khác biệt!”
“Lúc mới livestream lấy đồ xét nghiệm , bảo là bán giá cao!”
“ là fan lâu năm từ những ngày đầu, giấu gì, nhà cũng điều kiện, đồ ngon gì cũng từng ăn qua , nhưng đồ nhà thật sự đặc biệt.”
“Chị thấy 50 tệ cho 500ml sữa là đắt, nhưng ở livestream, chỉ một phút là hết sạch.”
Nói đến đây, Niên Tự chợt nhận bắt đầu “thổi phồng” Kiều Kiều, vội vàng kéo đề tài trở .
“Tất nhiên , mỗi thói quen tiêu dùng khác , ý áp đặt. Chủ yếu là , 50 tệ , nếu so với mua một thùng sữa thì nó giống .”
“ như Giám đốc Trương , đến c.uối tháng, ban ngày cũng nhiều việc để kiếm tiền. Nếu chị bỏ 1500 để dưỡng sức, thể kiếm nổi 4500?”
“Hay thế , 50 tệ sữa chị đừng mua nữa, chuyển sang mua thực phẩm chức năng ! Tính một tháng chỉ 300 thôi.”
Là một bệnh nhân mất ngủ lâu năm, Niên Tự từng thử đủ loại, lúc bẻ ngón tay tính rành rẽ:
“Chị nên bổ sung dầu cá, mua loại độ tinh khiết cao, lát nữa gửi link. Rồi cần vitamin tổng hợp, thêm canxi và vi chất nữa, nhưng hai cái thì mua viên tổng hợp là , phụ nữ sinh thiếu canxi trầm trọng đó.”
“Đây là những cái cơ bản nhất, đừng tiết kiệm ở chỗ . Cứ bổ sung .”
Lưu Liễu ôm con ngẩn , mới ăn bữa sáng mà giờ cần bổ sung bao nhiêu thứ thế ?
… cũng lý phết!
Cô định mở lời thì thấy cả đám xúm :
“Cậu rành vụ thật đó? Vậy mau giới thiệu cho một loại ? Dạo tê tay chân ban đêm, tim đập thình thịch, còn khó thở nữa…”
“Tê tay là cẩn thận đấy nhé! Dấu hiệu tiền nhồi m.á.u cơ tim đó! Nào nào nào, để giới thiệu loại cho tim…”
Cả nhóm ăn sáng rôm rả, tay ngừng lướt điện thoại tìm mã giảm giá và ưu đãi các nền tảng khác , đến mấy phút “ting ting” đặt hàng liền tay, nhanh nhẹn và thuần thục vô cùng.
Lưu Liễu: “... Mấy chẳng ai do dự gì ?”
Cô cô gái mắt tròn: “Em còn trẻ mà cũng ăn mấy thứ á?”
“Phải ăn chứ chị!” Cô gái đáp tỉnh queo:
“Hiệu quả thì , nhưng khi ăn sẽ hiệu ứng tâm lý là tác dụng, mà tâm lý tích cực thì cũng ảnh hưởng nhất định đến thể chất đó.”
“Vả ,” cô hì hì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bọn em, lớp trẻ bây giờ khổ lắm á, cực khổ kiếm tiền thì với bản một chút chứ!”
Các đồng nghiệp mang đến cho Lưu Liễu một cú chấn động tinh thần sâu sắc.
Còn đầu bếp Tưởng khi nấu xong bữa sáng, thấy Trần Nguyên cùng vài tiện tay giúp bưng bê lặt vặt, liền lững thững xuống núi.
Xuống núi cũng chẳng việc gì khác, chỉ để mấy câu với Tống Đàm.
“Cái đám bảo vệ ... là cô tuyển thêm mấy nữa ?”
Tống Đàm: “???”
“Không đủ tuần tra núi ?” Không lý nào nhỉ? Hôm qua còn Trần Nguyên lịch trực vẫn còn dư chút mà.
Mấy đó bây giờ siêng lắm, dù trực đêm nữa nhưng ban ngày huấn luyện xong vẫn tranh thủ khiêng củi, chuyển than, giúp nhà bếp bưng chậu rau, chung là chẳng bao giờ rảnh tay.
“Không .” Đầu bếp Tưởng chút ngượng ngùng: “Có mấy trai giúp nhà bếp, thấy việc cẩn thận, tỉ mỉ lắm... khụ... là chuyển sang bếp cho dùng ?”
Câu đầu bếp Tưởng định lâu , nhưng nhà bếp là chuyện lớn, nếu quan sát kỹ thì dám đề nghị.
Giờ thì ào ào đến hơn chục nhân viên nữa, nếu còn lên tiếng thì chắc mệt đến c.h.ế.t mất:
“Không hôm nay cô còn định xử lý đám ruộng rau núi ? Tháng nhân công hái đến cũng ăn chứ? Chưa kể đó là bắp, dưa, trái cây, lúa nước… Tính gộp hết thì mỗi ngày cũng tăng thêm hơn chục hai chục miệng ăn chứ gì?”
“Giờ bếp chỉ với Tiểu Phụng, vợ thì tháng mới qua , ít quá .”
Nói thật, tháng bận suốt. Nếu nhờ bếp trang thêm nhiều thiết , e là xoay kịp.
“ nghĩ, thêm hai bên bảo vệ chắc cũng , cô chuyển cho hai phụ giúp cái .”
“Lúc rảnh thì tuần, khi bận thì về giúp bếp… nếu ai chí cầu tiến, dạy họ tí nghề nấu nướng cũng thiệt gì.”
là đến ăn càng ngày càng đông, Tống Đàm cũng thấy ngại: “ giờ tính đến chỗ .”
Cô cũng dài dòng: “Được, trưa sẽ hỏi Trần Nguyên xem sắp xếp thế nào, chỉ định nào ? Nói thử.”
“Bên bảo vệ thì tạm thời vẫn đủ, tuyển thêm từ từ cũng .”
Đầu bếp Tưởng lập tức phấn khởi: “Được! Vậy về hỏi thử ý kiến mấy !”
Tuy bây giờ còn bếp trưởng trong khách sạn lớn, nhưng năng vẫn coi trọng như , đầu bếp Tưởng lững thững núi, trong lòng khoái chí vô cùng.
…
Bên , lúc ăn sáng xong, Lưu Liễu vẫn còn đang đống thực phẩm chức năng hơn ba trăm tệ trong giỏ hàng mà phân vân quyết.
Chợt thấy từ cổng nhà ăn một nhóm dân làng tới:
“Đầu bếp Tưởng sáng nay nấu món gì ngon ?”
“Đừng mang ủng vô trong đó nhé! Nhìn kìa, đầy bùn đất!”
“Cái c.uốc để ở cửa, lát nữa mấy nhớ đừng cầm nhầm nha…”
Cả đám náo nhiệt lên, mà đầu bếp Tưởng mới lên núi thấy tiếng gọi bực bội:
“ mấy mà, việc chú ý giờ giấc, 7:30 là ăn sáng xong… trễ nữa !”
“Bảy giờ rưỡi thì mới xuống đồng bao nhiêu mà…”
“Phải đó, lỡ giờ lỡ giờ … mai nhớ! Mai đặt báo thức!”
Thao Dang
“Đầu bếp Tưởng, tới tháng Sáu tháng Bảy là vất vả đó… khi đó mỗi ngày chắc nấu ba bốn bữa đấy.”
Vào mùa vụ, thời tiết nóng, khả năng cao là sáng 4 giờ ăn một bữa, 9 giờ hơn xong về ăn thêm bữa nữa. Chiều 3 giờ ăn thêm bữa nữa, ăn xong 4–5 giờ bắt đầu …
Đầu bếp Tưởng năm ngoái từng trải qua nếp sinh hoạt kiểu , giờ trong bếp, lập tức rút điện thoại gọi:
“Phải gắn ngay cho cái máy lạnh thật to mới …”
Với tư tưởng truyền thống của một , Lưu Liễu từ tới nay bao giờ nghĩ đến chuyện để dành đồ cho bản !
Thế mà cô gái điềm đạm xong, cả bàn đồng loạt gật đầu:
“ đó chị Lưu, chị vẻ yếu…”
“ đúng, sinh con là tổn thương lớn với cơ thể. Bên trong khi bào mòn , là tiên nên lo cho bản ?”
“Ừ, cũng thấy , dù là đàn ông ha, nhưng nghĩ bé nhà chị giờ cũng uống sữa công thức, ăn dặm , khác mấy so với các bé khác .”
“Giờ việc cấp bách là chăm sóc thật sức khỏe của chị, mua bảo hiểm còn ưu tiên thu nhập cao nhất trong nhà kìa, mà nhà chị trông cả chị, nên thể của chị chính là tài sản quý nhất đó.”
Lời khiến Lưu Liễu sững sờ.
Cơ thể suy nhược thế nào, cô rõ. còn đứa nhỏ thì…
Sự do dự và lưỡng lự của cô hiện rõ mặt, ai nấy đều thể hiểu phần nào thói quen của một truyền thống, nghèo túng kinh tế, luôn đặt bản cùng.
Thế nhưng...
Niên Tự vẫn khuyên nhủ: “Chị , đồ nhà Kiều Kiều quá chứ thật sự khác biệt!”
“Lúc mới livestream lấy đồ xét nghiệm , bảo là bán giá cao!”
“ là fan lâu năm từ những ngày đầu, giấu gì, nhà cũng điều kiện, đồ ngon gì cũng từng ăn qua , nhưng đồ nhà thật sự đặc biệt.”
“Chị thấy 50 tệ cho 500ml sữa là đắt, nhưng ở livestream, chỉ một phút là hết sạch.”
Nói đến đây, Niên Tự chợt nhận bắt đầu “thổi phồng” Kiều Kiều, vội vàng kéo đề tài trở .
“Tất nhiên , mỗi thói quen tiêu dùng khác , ý áp đặt. Chủ yếu là , 50 tệ , nếu so với mua một thùng sữa thì nó giống .”
“ như Giám đốc Trương , đến c.uối tháng, ban ngày cũng nhiều việc để kiếm tiền. Nếu chị bỏ 1500 để dưỡng sức, thể kiếm nổi 4500?”
“Hay thế , 50 tệ sữa chị đừng mua nữa, chuyển sang mua thực phẩm chức năng ! Tính một tháng chỉ 300 thôi.”
Là một bệnh nhân mất ngủ lâu năm, Niên Tự từng thử đủ loại, lúc bẻ ngón tay tính rành rẽ:
“Chị nên bổ sung dầu cá, mua loại độ tinh khiết cao, lát nữa gửi link. Rồi cần vitamin tổng hợp, thêm canxi và vi chất nữa, nhưng hai cái thì mua viên tổng hợp là , phụ nữ sinh thiếu canxi trầm trọng đó.”
“Đây là những cái cơ bản nhất, đừng tiết kiệm ở chỗ . Cứ bổ sung .”
Lưu Liễu ôm con ngẩn , mới ăn bữa sáng mà giờ cần bổ sung bao nhiêu thứ thế ?
… cũng lý phết!
Cô định mở lời thì thấy cả đám xúm :
“Cậu rành vụ thật đó? Vậy mau giới thiệu cho một loại ? Dạo tê tay chân ban đêm, tim đập thình thịch, còn khó thở nữa…”
“Tê tay là cẩn thận đấy nhé! Dấu hiệu tiền nhồi m.á.u cơ tim đó! Nào nào nào, để giới thiệu loại cho tim…”
Cả nhóm ăn sáng rôm rả, tay ngừng lướt điện thoại tìm mã giảm giá và ưu đãi các nền tảng khác , đến mấy phút “ting ting” đặt hàng liền tay, nhanh nhẹn và thuần thục vô cùng.
Lưu Liễu: “... Mấy chẳng ai do dự gì ?”
Cô cô gái mắt tròn: “Em còn trẻ mà cũng ăn mấy thứ á?”
“Phải ăn chứ chị!” Cô gái đáp tỉnh queo:
“Hiệu quả thì , nhưng khi ăn sẽ hiệu ứng tâm lý là tác dụng, mà tâm lý tích cực thì cũng ảnh hưởng nhất định đến thể chất đó.”
“Vả ,” cô hì hì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bọn em, lớp trẻ bây giờ khổ lắm á, cực khổ kiếm tiền thì với bản một chút chứ!”
Các đồng nghiệp mang đến cho Lưu Liễu một cú chấn động tinh thần sâu sắc.
Còn đầu bếp Tưởng khi nấu xong bữa sáng, thấy Trần Nguyên cùng vài tiện tay giúp bưng bê lặt vặt, liền lững thững xuống núi.
Xuống núi cũng chẳng việc gì khác, chỉ để mấy câu với Tống Đàm.
“Cái đám bảo vệ ... là cô tuyển thêm mấy nữa ?”
Tống Đàm: “???”
“Không đủ tuần tra núi ?” Không lý nào nhỉ? Hôm qua còn Trần Nguyên lịch trực vẫn còn dư chút mà.
Mấy đó bây giờ siêng lắm, dù trực đêm nữa nhưng ban ngày huấn luyện xong vẫn tranh thủ khiêng củi, chuyển than, giúp nhà bếp bưng chậu rau, chung là chẳng bao giờ rảnh tay.
“Không .” Đầu bếp Tưởng chút ngượng ngùng: “Có mấy trai giúp nhà bếp, thấy việc cẩn thận, tỉ mỉ lắm... khụ... là chuyển sang bếp cho dùng ?”
Câu đầu bếp Tưởng định lâu , nhưng nhà bếp là chuyện lớn, nếu quan sát kỹ thì dám đề nghị.
Giờ thì ào ào đến hơn chục nhân viên nữa, nếu còn lên tiếng thì chắc mệt đến c.h.ế.t mất:
“Không hôm nay cô còn định xử lý đám ruộng rau núi ? Tháng nhân công hái đến cũng ăn chứ? Chưa kể đó là bắp, dưa, trái cây, lúa nước… Tính gộp hết thì mỗi ngày cũng tăng thêm hơn chục hai chục miệng ăn chứ gì?”
“Giờ bếp chỉ với Tiểu Phụng, vợ thì tháng mới qua , ít quá .”
Nói thật, tháng bận suốt. Nếu nhờ bếp trang thêm nhiều thiết , e là xoay kịp.
“ nghĩ, thêm hai bên bảo vệ chắc cũng , cô chuyển cho hai phụ giúp cái .”
“Lúc rảnh thì tuần, khi bận thì về giúp bếp… nếu ai chí cầu tiến, dạy họ tí nghề nấu nướng cũng thiệt gì.”
là đến ăn càng ngày càng đông, Tống Đàm cũng thấy ngại: “ giờ tính đến chỗ .”
Cô cũng dài dòng: “Được, trưa sẽ hỏi Trần Nguyên xem sắp xếp thế nào, chỉ định nào ? Nói thử.”
“Bên bảo vệ thì tạm thời vẫn đủ, tuyển thêm từ từ cũng .”
Đầu bếp Tưởng lập tức phấn khởi: “Được! Vậy về hỏi thử ý kiến mấy !”
Tuy bây giờ còn bếp trưởng trong khách sạn lớn, nhưng năng vẫn coi trọng như , đầu bếp Tưởng lững thững núi, trong lòng khoái chí vô cùng.
…
Bên , lúc ăn sáng xong, Lưu Liễu vẫn còn đang đống thực phẩm chức năng hơn ba trăm tệ trong giỏ hàng mà phân vân quyết.
Chợt thấy từ cổng nhà ăn một nhóm dân làng tới:
“Đầu bếp Tưởng sáng nay nấu món gì ngon ?”
“Đừng mang ủng vô trong đó nhé! Nhìn kìa, đầy bùn đất!”
“Cái c.uốc để ở cửa, lát nữa mấy nhớ đừng cầm nhầm nha…”
Cả đám náo nhiệt lên, mà đầu bếp Tưởng mới lên núi thấy tiếng gọi bực bội:
“ mấy mà, việc chú ý giờ giấc, 7:30 là ăn sáng xong… trễ nữa !”
“Bảy giờ rưỡi thì mới xuống đồng bao nhiêu mà…”
“Phải đó, lỡ giờ lỡ giờ … mai nhớ! Mai đặt báo thức!”
Thao Dang
“Đầu bếp Tưởng, tới tháng Sáu tháng Bảy là vất vả đó… khi đó mỗi ngày chắc nấu ba bốn bữa đấy.”
Vào mùa vụ, thời tiết nóng, khả năng cao là sáng 4 giờ ăn một bữa, 9 giờ hơn xong về ăn thêm bữa nữa. Chiều 3 giờ ăn thêm bữa nữa, ăn xong 4–5 giờ bắt đầu …
Đầu bếp Tưởng năm ngoái từng trải qua nếp sinh hoạt kiểu , giờ trong bếp, lập tức rút điện thoại gọi:
“Phải gắn ngay cho cái máy lạnh thật to mới …”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương